Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Không phải nói đẳng cấp công pháp quyết định thực lực cao thấp của một người sao? Chỉ cần ta tu luyện công pháp đẳng cấp càng cao, thực lực ta sẽ tiếp tục tăng cường không giới hạn."
Hoa Thanh than nhẹ: "Thực lực một người có quan hệ đến rất nhiều nhân tố, kể cả thiên tư, thể chất, công pháp và sự cố gắng. Công pháp và nỗ lực thuộc về phạm vi có thể thay đổi, nhưng mà thiên tư và thể chất lại là thiên sinh, không thể thay đổi được. Lấy hai người chúng ta mà nói, nếu như thiên tư, công pháp, nỗ lực cơ bản như nhau, vậy thì thể chất sẽ là yếu tố cơ bản quyết định thành tựu trong tương lai của chúng ta."
Thiên Vũ nói: "Ta hiểu rõ ý của nàng, nàng nói vấn đề thể chất làm hạn chế thành tựu của ta, mặc dù ngay từ lúc bắt đầu ta tu luyện công pháp cao thâm, thực lực mạnh hơn người khác, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị người khác đuổi theo, sau đó vượt qua. Ta vì thể chất làm ảnh hưởng, thành tựu cuối cùng vĩnh viễn kém hơn người khác."
Hoa Thanh nói: "Sự thật là như thế, trừ phi ngươi có thể cải biến được thể chất."
Thiên Vũ cũng không thèm để ý, hỏi: "Theo như hiểu biết của nàng, năng lực thừa nhận lớn nhất của kinh mạch người luyện võ có thể đạt tới loại trình độ nào?"
Hoa Thanh trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: "Chuyện này kỳ thật ta không muốn nói cho ngươi biết, miễn cho đả kích tư tưởng của ngươi. Nhưng nếu ngươi đã muốn nghe thì ta sẽ nói đơn giản cho ngươi biết."
Thiên Vũ cười nói: "Không quan hệ, ta chấp nhận đả kích, nàng cứ nói thẳng là được."
Hoa Thanh nói: "Thân thể võ giả chia làm nhiều cấp độ, căn cứ thiên tư và thể chất phân chia thành thiên tài, kỳ tài, quái tài, quỷ tài, tướng tài, suất tài, nhân tài, mà lấy thể chất ngươi mà nói, cơ hồ thuộc về hàng … phế vật."
Thiên Vũ ngạc nhiên nói: "Thiên tài, kỳ tài, quái tài, thiên tài bản thân ta có nghe qua, nhưng tướng tài, suất tài, nhân tài tựa hồ không có liên quan đến võ thuật gì lắm nhỉ?"
Hoa Thanh nói: "Thiên tư và thể chất võ giả đại khái phân chia thành năm cấp độ thiên tài, kỳ tài, suất tài, tướng tài, nhân tài. Còn quái tài và thiên tài đặc chỉ vài phương diện đặc thù, không có đưa vào trong đó. Giá trị Tâm Hỏa người bình thường vào khoảng hai ngàn tới năm nghìn điểm, thuộc về cấp nhập môn thấp nhất. Nhân tài có giá trị Tâm Hỏa vào khoảng năm nghìn tới một vạn điểm, tướng tài có giá trị Tâm Hỏa xen vào một vạn tới hai vạn điểm, suất tài có giá trị Tâm Hỏa vào khoảng hai vạn tới năm vạn điểm, kỳ tài có giá trị Tâm Hỏa vào khoảng năm vạn tới mười vạn điểm, xa hơn nữa chính là thiên tài."
Thiên Vũ cười khổ nói: "Xem ra thể chất ta đây thật sự là phế vật rồi, cần phải nỗ lực rèn luyện hơn nhiều, nếu không đời này tiền đồ u ám quá, hu hu!" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Hoa Thanh an ủi: "Ngươi cũng đừng quá để ý, dù sao ngươi đã hiểu được luyện thể thuật, chỉ cần hao phí một ít thời gian và chân khí, đến ngày nào đó thể chất ngươi cũng sẽ tốt lên thôi. Hơn nữa, ngươi hôm nay biểu hiện mặc dù trình độ thân thể thuộc về hàng phế vật, thế nhưng theo thực lực thì ngươi lại giống như một quái tài vậy."
Thiên Vũ nhẹ giọng nói: "Quái tài? Nghe qua hình như đang dọa người vậy. Đi thôi, chúng ta trước tiên đi nhìn một cái, xem nơi này có người hay không?"
Thiên Vũ và Hoa Thanh lướt qua cầu đá đi tới một dãy nhà cỏ, cửa gỗ chính đang đóng im ỉm, nhìn không rõ tình hình bên trong.
Thiên Vũ buông cánh tay Hoa Thanh, thấp giọng nói: "Nàng đứng ở đây, ta đi vào nhìn một lát."
Hoa Thanh nhắc nhở: "Cẩn thận, ta có thể cảm ứng được bên trong có một luồng hơi thở yếu ớt."
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: "Ta cũng cảm ứng được, luồng hô hấp này rất kỳ quái, cứ đứt quãng khi có khi không."
Thiên Vũ cất bước đi tới có vẻ thong dong bình tĩnh, thực lực tăng lên làm cho hắn làm việc gì cũng tràn ngập tự tin.
Thiên Vũ khẽ đẩy cánh cửa gỗ, dừng lại nhìn quanh chốc lát, thấy bên trong không có bất cứ phản ứng gì mới cất bước đi vào.
Do đang là ban đêm, ánh sáng trong phòng khá tối, Thiên Vũ lấy ra một viên Dạ Quang Châu soi đường, chỉ thấy đồ vật trong phòng trưng bày đơn giản, ngoại trừ một cái bàn ra cơ hồ không nhìn thấy đồ dùng gì cả.
Vào nhà quẹo trái, Thiên Vũ đi vào một phòng khác, chỉ thấy trên một cái giường gỗ đang có một lão giả tóc bạc, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, cách đoạn đường tử vong đã không xa rồi.
Thiên Vũ có chút kỳ quái, lão giả này nằm ở đây hẳn là chủ nhân Ngưng Vụ Cốc, hay chỉ là chủ nhân gian nhà cỏ này thôi?
Ngay lúc Thiên Vũ trầm tư suy nghĩ, lão giả trên giường đột nhiên mở to hai mắt, từ trong tròng mắt hãm sâu bắn ra tinh quang làm cho tâm thần Thiên Vũ run lên.
Một màn giằng co chỉ trong nháy mắt, hồi sau ánh mắt lão giả mờ dần đi, suy yếu nhìn Thiên Vũ, than nhẹ: "Ngươi là ai, làm sao đến nơi đây?"
Thiên Vũ tâm tư vừa chuyển, thản nhiên nói: "Ta là đệ tử ngoại môn Phân Đường Thiết Thạch, tới đây tìm kiếm Ngưng Vụ Thảo. Ngươi là?"
Bạch Phát Lão Giả than nhẹ: "Ngưng Vụ Thảo, ha hả... loại cây cỏ này sinh trưởng ở chung quanh Ngưng Vụ Trì đó!" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ hỏi: "Ngưng Vụ Trì ở đâu?" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Bạch Phát Lão Giả suy yếu nói: "Thấy núi mà không phải núi, ở trong một biển mây mù. Sương mù ẩn chứa trăm hiểm ngàn nguy, sinh tử chỉ cách nhau một lằn chỉ nhỏ."
Thiên Vũ trầm ngâm một chút, hỏi: "Ngài có thể nói rõ hơn một chút không?"
Lão giả tóc bạc cười khổ nói: "Ta đại nạn đã tới, nói chuyện đã rất khó khăn. Ngươi đã có duyên xuất hiện trước mặt ta vào lúc này, ta có thể miễn phí giúp cho ngươi một lần, thay đổi vận mệnh cả đời này của ngươi. Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một là hỏi tiền đồ, hai là hỏi nhân duyên, tùy ngươi tuyển chọn!"
Thiên Vũ hơi ngạc nhiên, nói: "Ngài không phải đang nói giỡn với ta chứ?"
Lão giả than nhẹ: "Người đã gần chết, nói điều gì cũng là thiện. Ngươi nắm chắc thời gian, nếu không thì đánh mất cơ duyên này đó."
Thiên Vũ thấy lão giả tóc bạc không giống nói chơi, lúc này mới suy nghĩ một lần, hỏi: "Ta đây hỏi một câu về nhân duyên vậy."
Giờ khắc này, Thiên Vũ mười bảy tuổi lựa chọn hỏi chuyện nhân duyên, bởi vì hắn biết cả đời mình sẽ thành tựu bất phàm, cho nên muốn hiểu rõ thêm con đường tình cảm của mình trong tương lai.
Lão giả thấp giọng nói: "Ngươi đến bên giường, ta muốn nhìn mặt của ngươi."
Thiên Vũ chần chờ một chút, rồi cũng tiến lên ngồi xổm bên cạnh giường, cách lão giả gần một thước.
Âm thầm quan sát tướng mạo Thiên Vũ, ánh mắt lão giả ánh xuất hiện một tia cổ quái, nói nhỏ: "Đưa cánh tay trái cho ta nhìn một cái."
Thiên Vũ theo lời vươn tay trái ra để cho lão giả cẩn thận xem xét.
Nhìn qua tay trái Thiên Vũ chân mày lão giả khẽ cau lại, khí tức cả người nháy mắt biến mất tăm, qua một hồi lâu mới chậm rãi khôi phục.
Buông cánh tay trái Thiên Vũ ra, lão giả nhẹ nhàng nhắm hai mắt, mang ngữ khí suy yếu sa sút nói: "Nhân duyên tình kiếp, phúc họa làm bạn, số mệnh ba đời tương liên. Vì tình chiến thiên, vì ái nghịch chuyển, đạp lên đỉnh cực hạn, vạn kiếp hồng nhan..."
Thiên Vũ lẳng lặng nghe, mơ hồ cảm giác được tình huống có chỗ không ổn, tựa hồ nhân duyên chính mình cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng, có ẩn chứa rất nhiều hung hiểm.
Trầm tư chỉ chốc lát, Thiên Vũ hỏi: "Cứ như vậy, không còn điều gì khác sao?"
Lão giả không nói, chỉ lẳng lặng nằm ở đó, khí tức quanh thân đã sớm tiêu tán.
Thiên Vũ lặng người, lập tức tỉnh ngộ, khẽ thở dài: "Mặc kệ thế nào, vẫn cám ơn ngài biếu tặng một câu này, hy vọng sẽ không sai khác sự thật quá xa."
Thiên Vũ xoay người rời khỏi gian nhà cỏ, kéo tay Hoa Thanh bước đi
Hoa Thanh than nhẹ: "Thực lực một người có quan hệ đến rất nhiều nhân tố, kể cả thiên tư, thể chất, công pháp và sự cố gắng. Công pháp và nỗ lực thuộc về phạm vi có thể thay đổi, nhưng mà thiên tư và thể chất lại là thiên sinh, không thể thay đổi được. Lấy hai người chúng ta mà nói, nếu như thiên tư, công pháp, nỗ lực cơ bản như nhau, vậy thì thể chất sẽ là yếu tố cơ bản quyết định thành tựu trong tương lai của chúng ta."
Thiên Vũ nói: "Ta hiểu rõ ý của nàng, nàng nói vấn đề thể chất làm hạn chế thành tựu của ta, mặc dù ngay từ lúc bắt đầu ta tu luyện công pháp cao thâm, thực lực mạnh hơn người khác, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị người khác đuổi theo, sau đó vượt qua. Ta vì thể chất làm ảnh hưởng, thành tựu cuối cùng vĩnh viễn kém hơn người khác."
Hoa Thanh nói: "Sự thật là như thế, trừ phi ngươi có thể cải biến được thể chất."
Thiên Vũ cũng không thèm để ý, hỏi: "Theo như hiểu biết của nàng, năng lực thừa nhận lớn nhất của kinh mạch người luyện võ có thể đạt tới loại trình độ nào?"
Hoa Thanh trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: "Chuyện này kỳ thật ta không muốn nói cho ngươi biết, miễn cho đả kích tư tưởng của ngươi. Nhưng nếu ngươi đã muốn nghe thì ta sẽ nói đơn giản cho ngươi biết."
Thiên Vũ cười nói: "Không quan hệ, ta chấp nhận đả kích, nàng cứ nói thẳng là được."
Hoa Thanh nói: "Thân thể võ giả chia làm nhiều cấp độ, căn cứ thiên tư và thể chất phân chia thành thiên tài, kỳ tài, quái tài, quỷ tài, tướng tài, suất tài, nhân tài, mà lấy thể chất ngươi mà nói, cơ hồ thuộc về hàng … phế vật."
Thiên Vũ ngạc nhiên nói: "Thiên tài, kỳ tài, quái tài, thiên tài bản thân ta có nghe qua, nhưng tướng tài, suất tài, nhân tài tựa hồ không có liên quan đến võ thuật gì lắm nhỉ?"
Hoa Thanh nói: "Thiên tư và thể chất võ giả đại khái phân chia thành năm cấp độ thiên tài, kỳ tài, suất tài, tướng tài, nhân tài. Còn quái tài và thiên tài đặc chỉ vài phương diện đặc thù, không có đưa vào trong đó. Giá trị Tâm Hỏa người bình thường vào khoảng hai ngàn tới năm nghìn điểm, thuộc về cấp nhập môn thấp nhất. Nhân tài có giá trị Tâm Hỏa vào khoảng năm nghìn tới một vạn điểm, tướng tài có giá trị Tâm Hỏa xen vào một vạn tới hai vạn điểm, suất tài có giá trị Tâm Hỏa vào khoảng hai vạn tới năm vạn điểm, kỳ tài có giá trị Tâm Hỏa vào khoảng năm vạn tới mười vạn điểm, xa hơn nữa chính là thiên tài."
Thiên Vũ cười khổ nói: "Xem ra thể chất ta đây thật sự là phế vật rồi, cần phải nỗ lực rèn luyện hơn nhiều, nếu không đời này tiền đồ u ám quá, hu hu!" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Hoa Thanh an ủi: "Ngươi cũng đừng quá để ý, dù sao ngươi đã hiểu được luyện thể thuật, chỉ cần hao phí một ít thời gian và chân khí, đến ngày nào đó thể chất ngươi cũng sẽ tốt lên thôi. Hơn nữa, ngươi hôm nay biểu hiện mặc dù trình độ thân thể thuộc về hàng phế vật, thế nhưng theo thực lực thì ngươi lại giống như một quái tài vậy."
Thiên Vũ nhẹ giọng nói: "Quái tài? Nghe qua hình như đang dọa người vậy. Đi thôi, chúng ta trước tiên đi nhìn một cái, xem nơi này có người hay không?"
Thiên Vũ và Hoa Thanh lướt qua cầu đá đi tới một dãy nhà cỏ, cửa gỗ chính đang đóng im ỉm, nhìn không rõ tình hình bên trong.
Thiên Vũ buông cánh tay Hoa Thanh, thấp giọng nói: "Nàng đứng ở đây, ta đi vào nhìn một lát."
Hoa Thanh nhắc nhở: "Cẩn thận, ta có thể cảm ứng được bên trong có một luồng hơi thở yếu ớt."
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: "Ta cũng cảm ứng được, luồng hô hấp này rất kỳ quái, cứ đứt quãng khi có khi không."
Thiên Vũ cất bước đi tới có vẻ thong dong bình tĩnh, thực lực tăng lên làm cho hắn làm việc gì cũng tràn ngập tự tin.
Thiên Vũ khẽ đẩy cánh cửa gỗ, dừng lại nhìn quanh chốc lát, thấy bên trong không có bất cứ phản ứng gì mới cất bước đi vào.
Do đang là ban đêm, ánh sáng trong phòng khá tối, Thiên Vũ lấy ra một viên Dạ Quang Châu soi đường, chỉ thấy đồ vật trong phòng trưng bày đơn giản, ngoại trừ một cái bàn ra cơ hồ không nhìn thấy đồ dùng gì cả.
Vào nhà quẹo trái, Thiên Vũ đi vào một phòng khác, chỉ thấy trên một cái giường gỗ đang có một lão giả tóc bạc, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, cách đoạn đường tử vong đã không xa rồi.
Thiên Vũ có chút kỳ quái, lão giả này nằm ở đây hẳn là chủ nhân Ngưng Vụ Cốc, hay chỉ là chủ nhân gian nhà cỏ này thôi?
Ngay lúc Thiên Vũ trầm tư suy nghĩ, lão giả trên giường đột nhiên mở to hai mắt, từ trong tròng mắt hãm sâu bắn ra tinh quang làm cho tâm thần Thiên Vũ run lên.
Một màn giằng co chỉ trong nháy mắt, hồi sau ánh mắt lão giả mờ dần đi, suy yếu nhìn Thiên Vũ, than nhẹ: "Ngươi là ai, làm sao đến nơi đây?"
Thiên Vũ tâm tư vừa chuyển, thản nhiên nói: "Ta là đệ tử ngoại môn Phân Đường Thiết Thạch, tới đây tìm kiếm Ngưng Vụ Thảo. Ngươi là?"
Bạch Phát Lão Giả than nhẹ: "Ngưng Vụ Thảo, ha hả... loại cây cỏ này sinh trưởng ở chung quanh Ngưng Vụ Trì đó!" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ hỏi: "Ngưng Vụ Trì ở đâu?" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Bạch Phát Lão Giả suy yếu nói: "Thấy núi mà không phải núi, ở trong một biển mây mù. Sương mù ẩn chứa trăm hiểm ngàn nguy, sinh tử chỉ cách nhau một lằn chỉ nhỏ."
Thiên Vũ trầm ngâm một chút, hỏi: "Ngài có thể nói rõ hơn một chút không?"
Lão giả tóc bạc cười khổ nói: "Ta đại nạn đã tới, nói chuyện đã rất khó khăn. Ngươi đã có duyên xuất hiện trước mặt ta vào lúc này, ta có thể miễn phí giúp cho ngươi một lần, thay đổi vận mệnh cả đời này của ngươi. Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một là hỏi tiền đồ, hai là hỏi nhân duyên, tùy ngươi tuyển chọn!"
Thiên Vũ hơi ngạc nhiên, nói: "Ngài không phải đang nói giỡn với ta chứ?"
Lão giả than nhẹ: "Người đã gần chết, nói điều gì cũng là thiện. Ngươi nắm chắc thời gian, nếu không thì đánh mất cơ duyên này đó."
Thiên Vũ thấy lão giả tóc bạc không giống nói chơi, lúc này mới suy nghĩ một lần, hỏi: "Ta đây hỏi một câu về nhân duyên vậy."
Giờ khắc này, Thiên Vũ mười bảy tuổi lựa chọn hỏi chuyện nhân duyên, bởi vì hắn biết cả đời mình sẽ thành tựu bất phàm, cho nên muốn hiểu rõ thêm con đường tình cảm của mình trong tương lai.
Lão giả thấp giọng nói: "Ngươi đến bên giường, ta muốn nhìn mặt của ngươi."
Thiên Vũ chần chờ một chút, rồi cũng tiến lên ngồi xổm bên cạnh giường, cách lão giả gần một thước.
Âm thầm quan sát tướng mạo Thiên Vũ, ánh mắt lão giả ánh xuất hiện một tia cổ quái, nói nhỏ: "Đưa cánh tay trái cho ta nhìn một cái."
Thiên Vũ theo lời vươn tay trái ra để cho lão giả cẩn thận xem xét.
Nhìn qua tay trái Thiên Vũ chân mày lão giả khẽ cau lại, khí tức cả người nháy mắt biến mất tăm, qua một hồi lâu mới chậm rãi khôi phục.
Buông cánh tay trái Thiên Vũ ra, lão giả nhẹ nhàng nhắm hai mắt, mang ngữ khí suy yếu sa sút nói: "Nhân duyên tình kiếp, phúc họa làm bạn, số mệnh ba đời tương liên. Vì tình chiến thiên, vì ái nghịch chuyển, đạp lên đỉnh cực hạn, vạn kiếp hồng nhan..."
Thiên Vũ lẳng lặng nghe, mơ hồ cảm giác được tình huống có chỗ không ổn, tựa hồ nhân duyên chính mình cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng, có ẩn chứa rất nhiều hung hiểm.
Trầm tư chỉ chốc lát, Thiên Vũ hỏi: "Cứ như vậy, không còn điều gì khác sao?"
Lão giả không nói, chỉ lẳng lặng nằm ở đó, khí tức quanh thân đã sớm tiêu tán.
Thiên Vũ lặng người, lập tức tỉnh ngộ, khẽ thở dài: "Mặc kệ thế nào, vẫn cám ơn ngài biếu tặng một câu này, hy vọng sẽ không sai khác sự thật quá xa."
Thiên Vũ xoay người rời khỏi gian nhà cỏ, kéo tay Hoa Thanh bước đi
/302
|