Một chưởng này uy lực kinh người, khí thế bá đạo, thực lực Võ sĩ cao cấp quả thật kinh người, không phải Thiên Vũ có thể ngăn cản.
Dưới một chưởng này, trong mắt Thiên Vũ hiện lên một tia quang mang quỷ dị, dư quang nhìn lướt qua Dạ Vô Mộng, thấy hắn đang lẳng lặng đứng ở ngoài xa ba trượng, bộ dáng hờ hững quan sát chiến cuộc, hiển nhiên đối với Phiền Vĩ Quốc rất có tin tưởng, không có ý định nhúng tay vào.
Đây là một cơ hội tốt, Thiên Vũ cảm nhận được rồi, trong lòng liền có phương pháp ứng đối.
Không tránh không né, Thiên Vũ tung chưởng phản kích, hội tụ lực lượng toàn thân, thi triển sáu mươi bốn chiêu dung hợp Cự Linh Chưởng Ấn, đây chính là kỹ năng Huyền cấp thượng giai uy lực kinh người. Đồng thời, Thiên Vũ lấy ra Loan Đao Tà Nguyệt, âm thầm giấu ở trong Cự Linh Chưởng Ấn, như một đạo ám dạ u linh, đánh thẳng chính diện về phía Phiền Vĩ Quốc.
Trong bóng đêm Cự Linh Chưởng Ấn hoá thành một đạo chưởng ấn khổng lồ cao chừng năm trượng, quang mang đỏ sậm huyễn lệ ầm ầm lao tới. Phiền Vĩ Quốc có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Thiên Vũ có thể phát ra một chưởng đáng sợ như thế, tâm tư chuyển động vội vàng vận khởi hộ thể chân khí, áp dụng chiến thuật phòng ngự.
Nháy mắt, chưởng ấn do hai người phát ra chạm vào nhau giữa không trung, một chưởng của Thiên Vũ uy lực kinh người lập tức chiếm thượng phong, chẳng những làm vỡ nát chưởng ấn của Phiền Vĩ Quốc phát ra, lại tiếp tục hướng phía Phiền Vĩ Quốc đánh tới.
Gầm nhẹ một tiếng, quanh thân Phiền Vĩ Quốc hồng quang chợt lóe, trong nháy mắt phóng ra hộ thể chân khí cường đại, cùng Cự Linh Chưởng Ấn ngạnh kháng. Một khắc kia, thân thể Phiền Vĩ Quốc thoáng một cái, lập tức ổn định cước bộ, đem chưởng ấn của Thiên Vũ đánh văng ra.
Song ngay trong nháy mắt này, một đạo kình khí lợi hại không một tiếng động âm thầm phá thủng hộ thể chân khí cường đại của Phiền Vĩ Quốc, đâm thẳng đến tim của hắn. Phiền Vĩ Quốc cực kỳ kinh sợ nhưng đã không thể trốn tránh, chỉ có thể cố hết sức di động thân hình, để tránh bị đả thương nơi yếu hại.
Hồng quang chợt lóe, hoa máu bay lên.
Thân thể Phiền Vĩ Quốc run lên, trong miệng phát ra một tiếng gào thét cuồng khiếu, cả người lui về phía sau, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận cùng không cam lòng.
Phía bên này, Thiên Vũ chém ra một chưởng, chân khí toàn thân tiêu tán, kỹ năng Huyền cấp thượng giai mặc dù bá đạo, nhưng làm hao phí chân khí thật lớn. Tuy rằng Thiên Vũ âm thầm đánh lén, nhưng một kích kia lại cơ hồ hút hết sạch chân khí toàn thân của hắn.
Dạ Vô Mộng có chút ngoài ý muốn, trong nháy mắt xuất hiện ở bên người Phiền Vĩ Quốc, quát hỏi: "Thế nào ?"
Phiền Vĩ Quốc cười khổ, cúi nhìn trước ngực, mặc dù tránh được trái tim tổn hại, nhưng Loan Đao Tà Nguyệt xuyên thấu cơ thể, cũng là thương tổn trí mạng.
Đôi môi khẽ run lên, Phiền Vĩ Quốc suy yếu nói: " Lão quản gia, thay ta báo thù."
Dạ Vô Mộng trừng mắt nhìn Thiên Vũ, trầm giọng nói: "An tâm đi, lão phu sẽ tự tay đem hắn bầm thây vạn đoạn."
Phiền Vĩ Quốc nghe vậy lập tức ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, trên mặt còn mang theo vẻ tràn đầy tiếc nuối.
Lui về phía sau vài bước, Thiên Vũ cố gắng giữ vững thân thể, Loan Đao Tà Nguyệt quay ngược về, xuất hiện ở trong tay của hắn.
Nhìn Dạ Vô Mộng, vẻ mặt Thiên Vũ tái đi nhưng lại cười lạnh, châm chọc nói: "Ta đã nói rồi, hắn đến đây là chịu chết, nhưng ngươi không chịu tin. Đây đều do một tay ngươi tạo thành, ngươi hại chết hắn rồi."
Dạ Vô Mộng lãnh khốc nói: "Im miệng, lão phu sẽ giết ngươi."
Thân ảnh Dạ Vô Mộng như quỷ mỵ chợt lóe tới, vốn không có chút dấu hiệu xuất thủ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Thiên Vũ, tay phải chộp tới cổ của gã.
Thiên Vũ đang chuẩn bị phản ứng, đột nhiên xuất hiện một cỗ ngoại lực đẩy Thiên Vũ lui về phía sau hai trượng, vừa lúc tránh được Dạ Vô Mộng nắm bắt.
"Người nào dám nhúng tay chuyện tình của lão phu." Dạ Vô Mộng nén giận quát hỏi .
"Là ta."
Câu trả lời ngắn gọn mang theo vài phần sắc bén, giữa không trung đột nhiên xuất hiện ba đạo thân ảnh.
Dạ Vô Mộng chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt khô gầy lộ ra một tia kinh ngạc, trầm giọng nói: "Tiêu Thiên Phách, là ngươi sao ? " Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Trên mặt đất, Thiên Vũ biến sắc, không nghĩ tới người ra tay cứu hắn dĩ nhiên là Tiêu Thiên Phách, không thể nghi ngờ đối với gã là một trận tai nạn khác.
Phiêu nhiên đáp xuống, Tiêu Thiên Phách là một trung niên nam tử khoảng chừng năm mươi tuổi, khí phách uy nghiêm, dưới bóng đêm một thân vận thanh sam có vẻ âm u, bên cạnh là Tiêu Thư Ngọc cùng một người trung niên nữ tử. Trung niên nữ tử là một bạch y mỹ phụ, vóc người đầy đặn mê người, gương mặt trắng nõn bình tĩnh mỉm cười, làm cho người ta có cảm giác ôn nhu quyến rũ. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Liếc nhìn Dạ Vô Mộng, Tiêu Thiên Phách ngữ khí lạnh lùng: "Người này cùng Tiêu gia ta ân oán rất nhiều, tạm thời không thể chết ở trong tay ngươi."
Dạ Vô Mộng hừ lạnh nói: "Thiên Vũ giết tiểu thiếu gia của nhà ta, ta phụng mệnh lấy thủ cấp của gã, ngươi tốt nhất không nên nhúng tay, Dạ gia cũng không phải ngươi có thể trêu vào."
Tiêu Thiên Phách cười lạnh nói: "Đây là Thiết Thạch Trấn, ngươi tốt nhất nói chuyện khách khí một chút. Thiên Vũ giết con ta, bị phá hủy cơ nghiệp Tiêu gia ta, ta há có thể để cho gã chết ở trong tay ngươi."
Dạ Vô Mộng hờ hững nói: "Mọi việc có thứ tự đến trước và sau, Thiên Vũ là do lão phu ngăn lại trước, ngươi nếu muốn bắt người, cũng phải do lão phu đáp ứng mới được."
Tiêu Thiên Phách khinh thường nói: "Tại địa bàn của Tiêu gia ta, lúc nào tới phiên ngươi khoa tay múa chân. Lúc này lão phu đang giận dữ, ngươi không nên tìm phiền toái, liền tự mình cút đi đi."
Dạ Vô Mộng nghe vậy, cười to nói: "Thật cuồng vọng, Tiêu Thiên Phách, ngươi cho rằng lão phu sợ ngươi sao? Thật sự động thủ, ngươi cũng không chiếm được cái gì tiện nghi."
Tiêu Thiên Phách khẽ cười, ngạo nghễ nói: "Ngươi biết người bên cạnh ta là ai chăng?"
Dạ Vô Mộng nhìn thoáng qua bạch y trung niên mỹ phụ, hừ lạnh nói: "Võ tướng Thiện Vũ Minh, Bạch Vân Kiếm Hiệp - Liễu Nguyệt Hoa, ta lẽ nào không nhận ra. Ngươi cho rằng có nàng ở bên, lão phu sẽ sợ ngươi sao?"
Tiêu Thiên Phách cuồng tiếu nói: "Không nói đến nàng là Võ tướng, cho dù không có nàng, lão phu cũng có thể dễ dàng đuổi ngươi đi rồi."
Dạ Vô Mộng cười lạnh nói: "Không nên càn rỡ, năm xưa ngươi cũng chỉ là Võ tướng sơ cấp Huyền cấp hạ giai, cho dù mấy năm nay thực lực ngươi có tăng lên, cũng không có khả năng mạnh hơn được bao nhiêu, lão phu vì sao phải sợ ngươi."
Tiêu Thiên Phách cười lạnh nói: "Như thế, ngươi không ngại thử một chút sao."
Thiên Vũ lẳng lặng đứng ngoài mấy trượng, không có bất cứ dấu hiệu gì muốn chạy trốn, bởi vì tâm lý gã rõ ràng, gã căn bản là trốn không thoát. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Lúc này, Thiên Vũ ăn vào Hồi Khí Tán, âm thầm điều tức, lấy năng lực của gã lúc này, trước mặt là ba cao thủ cấp bậc Võ tướng, trốn cũng trốn không thoát.
Mới vừa rồi, ngay lúc Dạ Vô Mộng muốn bắt Thiên Vũ, Thiên Vũ định âm thầm đánh lén, nhất cử nhất động giết chết Dạ Vô Mộng, ai ngờ Tiêu Thiên Phách đột nhiên ra tay, nhìn như là cứu Thiên Vũ, trên thực tế cũng phá hủy kế hoạch ám sát của Thiên Vũ.
Hôm nay, ba vị cao thủ Tiêu gia xuất trướng tranh đoạt với Dạ Vô Mộng, Thiên Vũ trở thành con mồi của song phương, vô luận ai thắng ai bại, Thiên Vũ cũng nhất định khó thoát.
Kinh mạch nhỏ yếu của Thiên Vũ làm giới hạn thực lực của gã, hiện tại gã đã đạt tới trạng thái đỉnh, không có cách nào đột phá thành Võ sĩ cao cấp, tấn chức Võ tướng.
Đương nhiên, nếu Thiên Vũ có thể chuyển hóa chân khí thành chân nguyên, mặc dù cảnh giới không đạt được cấp bậc Võ tướng, nhưng thực lực lại có thể vượt qua Võ tướng.
Nhìn song phương hào khí khẩn trương, Thiên Vũ ước gì bọn họ đánh nhau một trận, dù sao tất cả đều là địch nhân của mình, trước mượn đao giết người, sau đó sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Sở dĩ Thiên Vũ bình tĩnh không chút kinh hoảng, đó là bởi vì gã còn có đòn sát thủ, Huyền Băng Khôi Lỗi của gã thực lực kinh người, khi nãy muốn nhân lúc hỗn loạn đánh lén Dạ Vô Mộng, ai ngờ lại bị Tiêu Thiên Phách vô ý phá hủy.
Bất quá như vậy cũng tốt, trước hết cứ để cho Dạ Vô Mộng cùng Tiêu Thiên Phách đánh một trận, sau đó Thiên Vũ đối phó địch nhân còn lại là được.
Chỉ là mọi việc có thể theo dự kiến của Thiên Vũ mà phát triển sao?
Dạ Vô Mộng cùng Tiêu Thiên Phách, kết cục sẽ như thế nào?
Bọn họ cùng Thiên Vũ, đem lại cái kết quả gì ?
Dưới bóng đêm yên tĩnh, không khí trên Thiết Thạch Trấn vô cùng khẩn trương.
Dạ Vô Mộng và Tiêu Thiên Phách bốn mắt nhìn nhau, một cỗ sát khí lợi hại dẫn phát cuồng phong gào thét bốn phía.
Nhìn qua Thiên Vũ, Bạch Vân Kiếm Hiệp - Liễu Nguyệt Hoa lạnh nhạt nói: "Thư Ngọc, ngươi bắt Thiên Vũ lại trước đi, miễn gặp phải phiền toái."
Tiêu Thư Ngọc vâng lệnh, chậm rãi đi về phía Thiên Vũ.
Dạ Vô Mộng ánh mắt khẽ biến, liếc nhìn Tiêu Thư Ngọc, lại xem vị trí của Tiêu Thiên Phách, ánh mắt lộ ra một tia tàn nhẫn.
Tĩnh tâm ngưng thần, trên người Dạ Vô Mộng xuất hiện một đạo quang mang màu đỏ sậm, một cỗ khí tức âm trầm quỷ dị nhanh chóng tràn ngập, toát ra mùi vị âm lãnh.
Tiêu Thiên Phách sóng mắt khẽ liếc, hừ lạnh nói: "Khô Mộc Tà Công, bàng môn tả đạo."
Dạ Vô Mộng phản bác nói: " Tường Vân Kình của ngươi cũng không khá hơn bao nhiêu."
Tiêu Thiên Phách cười lạnh nói: "Vậy ngươi cứ tới thử một chút, xem chúng ta ai bá đạo hơn."
Thanh quang chợt lóe, trên người Tiêu Thiên Phách khí lưu quanh quẩn, xuất hiện một nhân ảnh màu xanh hư ảo, hiển lộ ra khí phách của cường giả.
Bên này, Thiên Vũ nhìn Tiêu Thư Ngọc đi tới, trên gương mặt thanh tú lộ ra một tia ngưng trọng, Loan Đao Tà Nguyệt trong tay hiện lên một đạo ánh sáng màu đỏ sậm lạnh buốt.
Giờ phút này, Thiên Vũ đã khôi phục một phần chân khí, có một ít năng lực phòng ngự, nhưng muốn ứng phó Tiêu Thư Ngọc, hiển nhiên khó khăn rất lớn.
Trong lòng Thiên Vũ âm thầm suy tính, nếu mình nắm bắt thời cơ, lợi dụng Huyền Băng Khôi Lỗi đánh chết Tiêu Thư Ngọc, tất phải chọc giận Tiêu Thiên Phách, kết quả càng thêm bất lợi. Lúc này, đối với thực lực của Huyền Băng Khôi Lỗi thì Thiên Vũ cũng không hoàn toàn nắm chắc là nó có thể hay không ứng phó Tiêu Thiên Phách, bởi vậy trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Song thực tế khốc liệt không cho phép gã suy nghĩ nhiều, quyết định khi chính mình động thủ phản kháng, sẽ mượn lực lượng của Huyền Băng Khôi Lỗi, cố gắng tự bảo vệ mình.
Khoảng cách mấy trượng nhanh chóng rút lại, ánh mắt Tiêu Thư Ngọc phẫn hận nhìn Thiên Vũ, nhìn thủ phạm hủy diệt cơ nghiệp trăm năm của Tiêu gia, cừu hận trong lòng không cách nào miêu tả.
Chú ý hành động của Tiêu Thư Ngọc, Thiên Vũ tâm tư xoay chuyển, liều mạng không hề có phần thắng, chỉ có mượn lực lượng của Huyền Băng Khôi Lỗi, mới có hy vọng may mắn chiến thắng .
Quyết định chủ ý, Thiên Vũ cười lạnh nói: "Nhìn mặt ngươi tức giận đến xám ngắt, chắc ngươi đã biết tin tức con ngươi chết ở trên tay của ta rồi."
Cước bộ Tiêu Thư Ngọc dao động, giận dữ hét: " Ngươi thật sự giết Quang Vũ sao ?"
Thiên Vũ cười lạnh nói: "Không chỉ là gã, hai người đồng hành cùng gã cũng đều chết ở trong tay của ta. Tiêu gia lúc này chỉ còn lại mấy người các ngươi, chỉ cần giết sạch các ngươi, từ nay về sau Tiêu gia xem như triệt để hủy diệt."
Dưới một chưởng này, trong mắt Thiên Vũ hiện lên một tia quang mang quỷ dị, dư quang nhìn lướt qua Dạ Vô Mộng, thấy hắn đang lẳng lặng đứng ở ngoài xa ba trượng, bộ dáng hờ hững quan sát chiến cuộc, hiển nhiên đối với Phiền Vĩ Quốc rất có tin tưởng, không có ý định nhúng tay vào.
Đây là một cơ hội tốt, Thiên Vũ cảm nhận được rồi, trong lòng liền có phương pháp ứng đối.
Không tránh không né, Thiên Vũ tung chưởng phản kích, hội tụ lực lượng toàn thân, thi triển sáu mươi bốn chiêu dung hợp Cự Linh Chưởng Ấn, đây chính là kỹ năng Huyền cấp thượng giai uy lực kinh người. Đồng thời, Thiên Vũ lấy ra Loan Đao Tà Nguyệt, âm thầm giấu ở trong Cự Linh Chưởng Ấn, như một đạo ám dạ u linh, đánh thẳng chính diện về phía Phiền Vĩ Quốc.
Trong bóng đêm Cự Linh Chưởng Ấn hoá thành một đạo chưởng ấn khổng lồ cao chừng năm trượng, quang mang đỏ sậm huyễn lệ ầm ầm lao tới. Phiền Vĩ Quốc có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Thiên Vũ có thể phát ra một chưởng đáng sợ như thế, tâm tư chuyển động vội vàng vận khởi hộ thể chân khí, áp dụng chiến thuật phòng ngự.
Nháy mắt, chưởng ấn do hai người phát ra chạm vào nhau giữa không trung, một chưởng của Thiên Vũ uy lực kinh người lập tức chiếm thượng phong, chẳng những làm vỡ nát chưởng ấn của Phiền Vĩ Quốc phát ra, lại tiếp tục hướng phía Phiền Vĩ Quốc đánh tới.
Gầm nhẹ một tiếng, quanh thân Phiền Vĩ Quốc hồng quang chợt lóe, trong nháy mắt phóng ra hộ thể chân khí cường đại, cùng Cự Linh Chưởng Ấn ngạnh kháng. Một khắc kia, thân thể Phiền Vĩ Quốc thoáng một cái, lập tức ổn định cước bộ, đem chưởng ấn của Thiên Vũ đánh văng ra.
Song ngay trong nháy mắt này, một đạo kình khí lợi hại không một tiếng động âm thầm phá thủng hộ thể chân khí cường đại của Phiền Vĩ Quốc, đâm thẳng đến tim của hắn. Phiền Vĩ Quốc cực kỳ kinh sợ nhưng đã không thể trốn tránh, chỉ có thể cố hết sức di động thân hình, để tránh bị đả thương nơi yếu hại.
Hồng quang chợt lóe, hoa máu bay lên.
Thân thể Phiền Vĩ Quốc run lên, trong miệng phát ra một tiếng gào thét cuồng khiếu, cả người lui về phía sau, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận cùng không cam lòng.
Phía bên này, Thiên Vũ chém ra một chưởng, chân khí toàn thân tiêu tán, kỹ năng Huyền cấp thượng giai mặc dù bá đạo, nhưng làm hao phí chân khí thật lớn. Tuy rằng Thiên Vũ âm thầm đánh lén, nhưng một kích kia lại cơ hồ hút hết sạch chân khí toàn thân của hắn.
Dạ Vô Mộng có chút ngoài ý muốn, trong nháy mắt xuất hiện ở bên người Phiền Vĩ Quốc, quát hỏi: "Thế nào ?"
Phiền Vĩ Quốc cười khổ, cúi nhìn trước ngực, mặc dù tránh được trái tim tổn hại, nhưng Loan Đao Tà Nguyệt xuyên thấu cơ thể, cũng là thương tổn trí mạng.
Đôi môi khẽ run lên, Phiền Vĩ Quốc suy yếu nói: " Lão quản gia, thay ta báo thù."
Dạ Vô Mộng trừng mắt nhìn Thiên Vũ, trầm giọng nói: "An tâm đi, lão phu sẽ tự tay đem hắn bầm thây vạn đoạn."
Phiền Vĩ Quốc nghe vậy lập tức ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, trên mặt còn mang theo vẻ tràn đầy tiếc nuối.
Lui về phía sau vài bước, Thiên Vũ cố gắng giữ vững thân thể, Loan Đao Tà Nguyệt quay ngược về, xuất hiện ở trong tay của hắn.
Nhìn Dạ Vô Mộng, vẻ mặt Thiên Vũ tái đi nhưng lại cười lạnh, châm chọc nói: "Ta đã nói rồi, hắn đến đây là chịu chết, nhưng ngươi không chịu tin. Đây đều do một tay ngươi tạo thành, ngươi hại chết hắn rồi."
Dạ Vô Mộng lãnh khốc nói: "Im miệng, lão phu sẽ giết ngươi."
Thân ảnh Dạ Vô Mộng như quỷ mỵ chợt lóe tới, vốn không có chút dấu hiệu xuất thủ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Thiên Vũ, tay phải chộp tới cổ của gã.
Thiên Vũ đang chuẩn bị phản ứng, đột nhiên xuất hiện một cỗ ngoại lực đẩy Thiên Vũ lui về phía sau hai trượng, vừa lúc tránh được Dạ Vô Mộng nắm bắt.
"Người nào dám nhúng tay chuyện tình của lão phu." Dạ Vô Mộng nén giận quát hỏi .
"Là ta."
Câu trả lời ngắn gọn mang theo vài phần sắc bén, giữa không trung đột nhiên xuất hiện ba đạo thân ảnh.
Dạ Vô Mộng chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt khô gầy lộ ra một tia kinh ngạc, trầm giọng nói: "Tiêu Thiên Phách, là ngươi sao ? " Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Trên mặt đất, Thiên Vũ biến sắc, không nghĩ tới người ra tay cứu hắn dĩ nhiên là Tiêu Thiên Phách, không thể nghi ngờ đối với gã là một trận tai nạn khác.
Phiêu nhiên đáp xuống, Tiêu Thiên Phách là một trung niên nam tử khoảng chừng năm mươi tuổi, khí phách uy nghiêm, dưới bóng đêm một thân vận thanh sam có vẻ âm u, bên cạnh là Tiêu Thư Ngọc cùng một người trung niên nữ tử. Trung niên nữ tử là một bạch y mỹ phụ, vóc người đầy đặn mê người, gương mặt trắng nõn bình tĩnh mỉm cười, làm cho người ta có cảm giác ôn nhu quyến rũ. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Liếc nhìn Dạ Vô Mộng, Tiêu Thiên Phách ngữ khí lạnh lùng: "Người này cùng Tiêu gia ta ân oán rất nhiều, tạm thời không thể chết ở trong tay ngươi."
Dạ Vô Mộng hừ lạnh nói: "Thiên Vũ giết tiểu thiếu gia của nhà ta, ta phụng mệnh lấy thủ cấp của gã, ngươi tốt nhất không nên nhúng tay, Dạ gia cũng không phải ngươi có thể trêu vào."
Tiêu Thiên Phách cười lạnh nói: "Đây là Thiết Thạch Trấn, ngươi tốt nhất nói chuyện khách khí một chút. Thiên Vũ giết con ta, bị phá hủy cơ nghiệp Tiêu gia ta, ta há có thể để cho gã chết ở trong tay ngươi."
Dạ Vô Mộng hờ hững nói: "Mọi việc có thứ tự đến trước và sau, Thiên Vũ là do lão phu ngăn lại trước, ngươi nếu muốn bắt người, cũng phải do lão phu đáp ứng mới được."
Tiêu Thiên Phách khinh thường nói: "Tại địa bàn của Tiêu gia ta, lúc nào tới phiên ngươi khoa tay múa chân. Lúc này lão phu đang giận dữ, ngươi không nên tìm phiền toái, liền tự mình cút đi đi."
Dạ Vô Mộng nghe vậy, cười to nói: "Thật cuồng vọng, Tiêu Thiên Phách, ngươi cho rằng lão phu sợ ngươi sao? Thật sự động thủ, ngươi cũng không chiếm được cái gì tiện nghi."
Tiêu Thiên Phách khẽ cười, ngạo nghễ nói: "Ngươi biết người bên cạnh ta là ai chăng?"
Dạ Vô Mộng nhìn thoáng qua bạch y trung niên mỹ phụ, hừ lạnh nói: "Võ tướng Thiện Vũ Minh, Bạch Vân Kiếm Hiệp - Liễu Nguyệt Hoa, ta lẽ nào không nhận ra. Ngươi cho rằng có nàng ở bên, lão phu sẽ sợ ngươi sao?"
Tiêu Thiên Phách cuồng tiếu nói: "Không nói đến nàng là Võ tướng, cho dù không có nàng, lão phu cũng có thể dễ dàng đuổi ngươi đi rồi."
Dạ Vô Mộng cười lạnh nói: "Không nên càn rỡ, năm xưa ngươi cũng chỉ là Võ tướng sơ cấp Huyền cấp hạ giai, cho dù mấy năm nay thực lực ngươi có tăng lên, cũng không có khả năng mạnh hơn được bao nhiêu, lão phu vì sao phải sợ ngươi."
Tiêu Thiên Phách cười lạnh nói: "Như thế, ngươi không ngại thử một chút sao."
Thiên Vũ lẳng lặng đứng ngoài mấy trượng, không có bất cứ dấu hiệu gì muốn chạy trốn, bởi vì tâm lý gã rõ ràng, gã căn bản là trốn không thoát. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Lúc này, Thiên Vũ ăn vào Hồi Khí Tán, âm thầm điều tức, lấy năng lực của gã lúc này, trước mặt là ba cao thủ cấp bậc Võ tướng, trốn cũng trốn không thoát.
Mới vừa rồi, ngay lúc Dạ Vô Mộng muốn bắt Thiên Vũ, Thiên Vũ định âm thầm đánh lén, nhất cử nhất động giết chết Dạ Vô Mộng, ai ngờ Tiêu Thiên Phách đột nhiên ra tay, nhìn như là cứu Thiên Vũ, trên thực tế cũng phá hủy kế hoạch ám sát của Thiên Vũ.
Hôm nay, ba vị cao thủ Tiêu gia xuất trướng tranh đoạt với Dạ Vô Mộng, Thiên Vũ trở thành con mồi của song phương, vô luận ai thắng ai bại, Thiên Vũ cũng nhất định khó thoát.
Kinh mạch nhỏ yếu của Thiên Vũ làm giới hạn thực lực của gã, hiện tại gã đã đạt tới trạng thái đỉnh, không có cách nào đột phá thành Võ sĩ cao cấp, tấn chức Võ tướng.
Đương nhiên, nếu Thiên Vũ có thể chuyển hóa chân khí thành chân nguyên, mặc dù cảnh giới không đạt được cấp bậc Võ tướng, nhưng thực lực lại có thể vượt qua Võ tướng.
Nhìn song phương hào khí khẩn trương, Thiên Vũ ước gì bọn họ đánh nhau một trận, dù sao tất cả đều là địch nhân của mình, trước mượn đao giết người, sau đó sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Sở dĩ Thiên Vũ bình tĩnh không chút kinh hoảng, đó là bởi vì gã còn có đòn sát thủ, Huyền Băng Khôi Lỗi của gã thực lực kinh người, khi nãy muốn nhân lúc hỗn loạn đánh lén Dạ Vô Mộng, ai ngờ lại bị Tiêu Thiên Phách vô ý phá hủy.
Bất quá như vậy cũng tốt, trước hết cứ để cho Dạ Vô Mộng cùng Tiêu Thiên Phách đánh một trận, sau đó Thiên Vũ đối phó địch nhân còn lại là được.
Chỉ là mọi việc có thể theo dự kiến của Thiên Vũ mà phát triển sao?
Dạ Vô Mộng cùng Tiêu Thiên Phách, kết cục sẽ như thế nào?
Bọn họ cùng Thiên Vũ, đem lại cái kết quả gì ?
Dưới bóng đêm yên tĩnh, không khí trên Thiết Thạch Trấn vô cùng khẩn trương.
Dạ Vô Mộng và Tiêu Thiên Phách bốn mắt nhìn nhau, một cỗ sát khí lợi hại dẫn phát cuồng phong gào thét bốn phía.
Nhìn qua Thiên Vũ, Bạch Vân Kiếm Hiệp - Liễu Nguyệt Hoa lạnh nhạt nói: "Thư Ngọc, ngươi bắt Thiên Vũ lại trước đi, miễn gặp phải phiền toái."
Tiêu Thư Ngọc vâng lệnh, chậm rãi đi về phía Thiên Vũ.
Dạ Vô Mộng ánh mắt khẽ biến, liếc nhìn Tiêu Thư Ngọc, lại xem vị trí của Tiêu Thiên Phách, ánh mắt lộ ra một tia tàn nhẫn.
Tĩnh tâm ngưng thần, trên người Dạ Vô Mộng xuất hiện một đạo quang mang màu đỏ sậm, một cỗ khí tức âm trầm quỷ dị nhanh chóng tràn ngập, toát ra mùi vị âm lãnh.
Tiêu Thiên Phách sóng mắt khẽ liếc, hừ lạnh nói: "Khô Mộc Tà Công, bàng môn tả đạo."
Dạ Vô Mộng phản bác nói: " Tường Vân Kình của ngươi cũng không khá hơn bao nhiêu."
Tiêu Thiên Phách cười lạnh nói: "Vậy ngươi cứ tới thử một chút, xem chúng ta ai bá đạo hơn."
Thanh quang chợt lóe, trên người Tiêu Thiên Phách khí lưu quanh quẩn, xuất hiện một nhân ảnh màu xanh hư ảo, hiển lộ ra khí phách của cường giả.
Bên này, Thiên Vũ nhìn Tiêu Thư Ngọc đi tới, trên gương mặt thanh tú lộ ra một tia ngưng trọng, Loan Đao Tà Nguyệt trong tay hiện lên một đạo ánh sáng màu đỏ sậm lạnh buốt.
Giờ phút này, Thiên Vũ đã khôi phục một phần chân khí, có một ít năng lực phòng ngự, nhưng muốn ứng phó Tiêu Thư Ngọc, hiển nhiên khó khăn rất lớn.
Trong lòng Thiên Vũ âm thầm suy tính, nếu mình nắm bắt thời cơ, lợi dụng Huyền Băng Khôi Lỗi đánh chết Tiêu Thư Ngọc, tất phải chọc giận Tiêu Thiên Phách, kết quả càng thêm bất lợi. Lúc này, đối với thực lực của Huyền Băng Khôi Lỗi thì Thiên Vũ cũng không hoàn toàn nắm chắc là nó có thể hay không ứng phó Tiêu Thiên Phách, bởi vậy trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Song thực tế khốc liệt không cho phép gã suy nghĩ nhiều, quyết định khi chính mình động thủ phản kháng, sẽ mượn lực lượng của Huyền Băng Khôi Lỗi, cố gắng tự bảo vệ mình.
Khoảng cách mấy trượng nhanh chóng rút lại, ánh mắt Tiêu Thư Ngọc phẫn hận nhìn Thiên Vũ, nhìn thủ phạm hủy diệt cơ nghiệp trăm năm của Tiêu gia, cừu hận trong lòng không cách nào miêu tả.
Chú ý hành động của Tiêu Thư Ngọc, Thiên Vũ tâm tư xoay chuyển, liều mạng không hề có phần thắng, chỉ có mượn lực lượng của Huyền Băng Khôi Lỗi, mới có hy vọng may mắn chiến thắng .
Quyết định chủ ý, Thiên Vũ cười lạnh nói: "Nhìn mặt ngươi tức giận đến xám ngắt, chắc ngươi đã biết tin tức con ngươi chết ở trên tay của ta rồi."
Cước bộ Tiêu Thư Ngọc dao động, giận dữ hét: " Ngươi thật sự giết Quang Vũ sao ?"
Thiên Vũ cười lạnh nói: "Không chỉ là gã, hai người đồng hành cùng gã cũng đều chết ở trong tay của ta. Tiêu gia lúc này chỉ còn lại mấy người các ngươi, chỉ cần giết sạch các ngươi, từ nay về sau Tiêu gia xem như triệt để hủy diệt."
/302
|