Đinh Linh hai mắt tinh nghịch, cười nói: “Ngươi tự tin quá nhỉ?”
Thiên Vũ ngạo nghễ nói: “Bây giờ ta đã khác xưa rất nhiều rồi, chuyện nhỏ ấy ta có thể làm được.”
Đinh Linh nửa tin nửa ngờ, nghiêng đầu nhìn Thiên Vũ một hồi, trên mặt lộ ra ý cười tinh nghịch.
Mặc Ảnh chờ đợi một hồi, thấy không có người tăng giá, liền tuyên bố Tứ Hải Huyền Quy do Đỗ Tinh Vũ đoạt được.
Đến lúc này, đấu giá hội tối nay đã gần kết thúc, vật phẩm cuối cùng còn lại là vật gì đây?
Trong lúc bình thường, vật phẩm cuối cùng thường là một vật phẩm trân quý nhất, có khả năng lấn áp toàn bộ những vật phẩm trước đó.
Thông Thiên Lâu có danh xưng là thông thiên, đấu giá hội rất long trọng nửa năm diễn ra một lần này tự nhiên vật áp trục trân quý dị thường, cho nên tất cả mọi người tràn ngập chờ mong, ai nấy háo hức muốn nhìn xem vật phẩm cuối cùng của Thông Thiên Lâu là thứ gì.
Nhìn quanh bốn phía, trên khuôn mặt khô gầy của Mặc Ảnh lộ ra một tia kì lạ, nhìn vẻ mặt chờ mong của mọi người, tâm tình có chút quái dị.
Xoay người lại, Mặc Ảnh đứng lại, từ trên người lấy ra một cây chiết phiến, mở ra trước mặt mọi người.
Đến lúc đó, trên mặt quạt quang mang hội tụ, một đóa hoa sen màu đen từ trên mặt quạt giấy hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.
Đó là một đóa hoa sen đen nhánh lóe ra u quang yêu dị, ngay lúc chiết phiến mở ra liền nhanh chóng thoát ra tựa hồ muốn thoát khỏi hạn chế của chiết phiến.
Song vào lúc này, trên chiết phiến đột nhiên xuất hiện một đạo hồng quang vững vàng chói buộc hắc liên, áp chế tại một khu vực nhất định, khiến cho hắc liên không cách nào thoát khỏi sự khống chế của chiết phiến.
Bốn phía, sắc mặt mọi người đều khác nhau, đại bộ phận không nhận ra được vật phẩm đó, nhưng Cơ Tinh và cô gái che mặt kia lại nhận thức được.
“Hắc Dục Liên Hoa.”
Thanh âm xuất ra từ trong miệng hai người đều là thanh âm nữ tử.
Một người là cô gái che mặt, người kia là thanh âm của Cơ Tinh nữ tính.
Mặc Ảnh vuốt vuốt cằm trầm giọng nói: “Đây là kiện vật phẩm thứ mười – Hắc Dục Liên Hoa, giá khởi điểm tám mươi vạn kim tệ.”
Không nói rõ bất cứ điều gì, giá cả lại dọa người, Hắc Dục Liên Hoa này làm cho người ta cảm thấy thần bí, nhìn không thấu lai lịch của nó.
Bởi vì không biết tình hình cụ thể của Hắc Dục Liên Hoa cho nên tất cả mọi người đều chỉ quan vọng, trong nhất thời không có ai lên tiếng ra giá.
Mặc Ảnh nhìn Cơ Tinh và cô gái che mặt kia, ánh mắt có chút quái dị, tựa hồ đang lo lắng, tựa hồ lại chờ mong, làm cho người ta đoán không ra tâm tư của hắn.
Đinh Linh nhìn Hắc Dục Liên Hoa, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ âm trầm, nói khẽ với Thiên Vũ: “Đây là một đóa ma liên, sống ở chỗ âm tà nơi ma khí hội tụ, là vật tà ác, ai cầm nó sẽ không có điềm lành.”
Thanh âm Đinh Linh không lớn, nhưng trong đại sảnh yên tĩnh lại trở nên vang vọng, nhất thời làm cho mọi người có một ít nhận thức về Hắc Dục Hoa Liên kia.
Mặc Ảnh mặc mày không thay đổi, nhìn không ra có tức giận hay không, hắn chỉ lẳng lặng chờ đợi phản ứng của mọi người.
Chỉ chốc lát, người đầu tiên phá vỡ yên lặng là Cơ Tinh.
“Tám mươi vạn kim tệ.”
Người trong đại sảnh có vẻ king ngạc, nhưng nghĩ tới Cơ Tinh vốn là một con người quỷ dị, hắn đấu giá Hắc Dục Liên Hoa cũng không có gì là ngạc nhiên.
Song có người ra giá là người cạnh tranh, ngay khi Cơ Tinh ra giá không lâu, người thứ hai đấu giá làm cho rất nhiều người ở đây ngạc nhiên.
“Tám mươi lăm vạn kim tệ.”
Thanh âm tới từ Tiêu Quang Ảnh, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng trong đêm nay, nhưng lại khiến cho toàn trường chú ý.
Cơ Tinh có chút kinh ngạc, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Quang Ảnh, hừ nói: “Tám mươi sáu vạn kim tệ.”
Tiêu Quang Ảnh sắc mặt lạnh lùng, hờ hững nói: “Chín mươi vạn kim tệ.”
Cơ Tinh tức giận, lúc trước Thiên Vũ ra giá chín mươi vạn kim tệ đoạt được bức họa kia, hắn vì nguyên nhân không đủ tài lực mà buông tha.
Lần này, Tiêu Quang Ảnh lại đưa ra cái giá chín mươi vạn kim tệ, điều này làm hắn không cam lòng, cũng đành phải buồn bực bỏ qua.
Thiên Vũ nhìn Tiêu Quang Ảnh, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh như băng, hắn đã đoán được Tiêu Quang Ảnh đấu giá Hắc Dục Liên Hoa là vì đối phó chính mình, nhưng hắn cũng không thèm để ý, bởi vì phong ấn của chiết phiến với Hắc Dục Hỏa Liên cực kỳ quỷ dị, nếu không biết phương pháp giải khai thì Hắc Dục Hỏa Liên sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong chiết phiến.
Thấy Cơ Tinh không hề mở miệng, Mặc Ảnh lúc này tuyên bố Hắc Dục Hỏa Liên thuộc về Tiêu quang Ảnh.
Đến lúc này, đấu giá hội tối nay kết thúc một cách hoàn mỹ, mười kiện vật phẩm tổng cộng thu về 331 vạn kim tệ, sáng tạo nên một kỳ tích huy hoàng.
Nhìn mọi người dưới đài, trên khuôn mặt khô gầy của Mặc Ảnh lộ ra nụ cười hiếm thấy, nhẹ giọng nói: “Đa tạ mọi người đã tham dự đấu giá hội đêm nay, xin mời những người đoạt được vật phẩm theo lão hủ đi lên lầu hai làm thủ tục, các vị còn lại xin mời tự mình rời đi, hẹn gặp lại vào nửa năm sau.”
Nguyên lai đấu giá hội của Thông Thiên Lâu nửa năm tổ chức một lần, mà đấu giá hội ở Thất Bảo Các thì một tháng một lần, hai nơi rõ ràng khác nhau về cấp bậc. Theo câu nói chấm dứt của Mặc Ảnh, mọi người trong đại sảnh lục tục đứng dậy, Ứng Thiên Hữu mang theo Niếp Tiểu Song rời đi trước, theo sau là Chu Hoa Bân cùng quản gia, cuối cùng là Cơ Tinh.
Thiên vũ mang theo Hoa Thanh cùng Đinh Linh đi ở phía trước, phía sau là cô gái che mặt cùng thị nữ của nàng, kế tiếp là Vương Viễn Quân cùng quản gia, sau đó là Lãnh Thiên Quân, Đỗ Tinh Vũ, Tiêu Thiên Phách và Tiêu quang Ảnh.
Mặc Ảnh mang theo đoàn người tới phòng khách ở lầu hai, bắt đầu giúp mọi người làm thủ tục.
Vương Viễn Quân là người đầu tiên, hắn lấy ra bốn vạn kim tệ đoạt lấy kỹ năng Huyền cấp thượng giai Kinh Hồn Kiếm Quyết, sau khi giao ra bốn vạn kim tệ, từ trong tay Mặc Ảnh lấy đi bí tịch Kinh Hồn Kiếm Quyết liền mang theo quản gia vội vã rời đi.
Thiên Vũ là người thứ hai, hắn lấy 109 vạn kim tệ đổi lấy ba vật phẩm, đó là công pháp Huyền cấp thượng giai Bách Nhu Thần Công, bức thư da dê Nguyên văn, họa quyển Duy Ngã Độc Tôn.
Một khối thủy tinh tệ tương đương một ngàn kim kệ, một khối kim cương tương đương một ngàn thủy tinh tệ.
Thiên vũ tổng cộng phải trả một khối kim cương cộng thêm 30 miếng thủy tinh tệ, đổi ra vừa vặn 108 vạn kim tệ.
Sau khi nhận được ba vật phẩm, Thien Vũ thuận tay đem bí tịch Bách Nhu Thần Công và bức họa ném vào trong Huyễn Linh Giới, lôi Hoa Thanh ra khỏi phòng, thừa dịp Đinh Linh làm thủ tục, lấy bức thư da dê trong tay ra xem một chút.
Hoa Thanh nhìn Thiên Vũ đang chăm chú xem bức thư da dê kia, trong lòng hơi ngạc nhiên, thấp giọng nói: “Ngươi xem có hiểu nội dung văn tự trên đó không.”
Thiên Vũ nghe vậy khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Hoa Thanh cảm thấy khiếp sợ, lịch sử Nguyên văn nàng hiểu rất rõ, nghe nói sớm đã thất truyền, không nghĩ tới Thiên Vũ lại biết được. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Lúc này Đinh Linh ra phòng khách, đi lại bên cạnh hai người, cười nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài chuẩn bị.”
Hoa Thanh khó hiểu hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
Thiên Vũ thu hồi bức thư da dê, để vào trong Huyễn Linh Giới, cười nói: “Chuẩn bị đoạt đồ.”
Hoa Thanh nghe vậy sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu ra vấn đề, trên mặt lộ nét bất đắc dĩ.
Nhìn hai người, trên mặt Thiên Vũ tươi cười kỳ dị, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hai người, vừa lúc Đinh Linh đứng ở bên phải Thiên Vũ.
Một khắc kia, gốc thực vật trong lòng bàn tay Thiên Vũ xuất hiện chấn động, điều này làm cho tâm thần Thiên Vũ run nhẹ, thi triển Nội Thị Thuật âm thầm quan sát, phát hiện gốc thực vật kia đang ở hấp thu chưởng ấn cùng với khí tức độc hữu của Đinh Linh.
Ban ngày, Thiên Vũ và Lưu Quanh Ảnh đánh một trận, tay phải hai người gắt gao chạm ở một chỗ, khi đó thực vật trong lòng bàn tay Thiên Vũ không có khác thường gì, vì thế hắn cũng không có để ý.
Hôm nay, Thiên Vũ hồi tưởng lại việc này, cảm giác gốc thực vật ở lòng bàn tay mình thật sự rất thần bí, tựa hồ đối với nam nhân không phản ứng chút nào, nhưng đối với phụ nữ xinh đẹp lại cực kỳ có hứng thú???
Từ lúc có gốc thực vật đó tới nay, Thiên Vũ tổng cộng nắm qua tay của năm người phụ nữ, lần lượt là Hoa Thanh, Nhược Thủy, Thanh Nhi, Nguyệt Như, Đinh Linh.
Năm người này tất cả đều là đại mỹ nữ hiếm gặp, tất cả đều có nét đặc sắc riêng, chưởng ấn cũng lưu tại trong cơ thể Thiên Vũ, chuyện này rốt cuộc biểu thị cái gì đây?
Điểm này Thiên Vũ cũng không thể nào khẳng định, cũng vô tâm đi suy nghĩ, lúc này thu liễm tâm thần, nắm bàn tay hai người đi ra cửa lớn Thông Thiên Lâu, tìm một góc âm u, lẳng lặng quan sát tình hình ở Thông Thiên Lâu, rồi đợi con mồi hiện thân..
Lưu ý hoàn cảnh bốn phía, Hoa Thanh thấp giọng hỏi: “Các ngươi chuẩn bị cướp đoạt của ai?”
Đinh Linh cười nói: “Thiên Vũ định đánh cướp Đỗ Tinh Vũ, cướp lấy Tứ Hải Huyền Quy.”
Hoa Thanh nghe vậy gượng cười, nhẹ giọng nói: “Người này cùng Thiên Vũ có cừu oán, vừa vặn nhất cử lưỡng tiện. Bất quá Đỗ Tinh Vũ là cao thủ cấp bậc Võ tướng, muốn đánh bại hắn đoạt vật không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, với danh tiếng của Thiên Vũ đêm nay không chừng cũng có người có chủ ý đánh cướp hắn, chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Hoa Thanh cho tới bây giờ luôn là một người thận trọng, mặc dù hôm nay thực lực thăng tiến, trở thành Võ sĩ sơ cấp Hoàng cấp thượng giai, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn duy trì cảnh giác như trước.
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: “Không sao, đêm nay có nhiều người tham dự đấu giá như vậy, người duy nhất có thể uy hiếp ta chính là Cơ Tinh. Nếu hắn thực sự ra tay, ta cũng có kế sách để ứng phó.”
Hoa Thanh nhắc nhở nói: “Đừng quên là còn có Tiêu Thiên Phách, nếu bọn hắn phối hợp lại, chúng ta căn bản không cách nào ứng phó nổi.”
Đinh Linh cười duyên nói: “Đừng lo, đến lúc đó ta tự có biện pháp đối phó bọn họ.”
Lúc này, cô gái che mặt cùng thị nữ đi ra khỏi Thông Thiên Lâu, trên người hai người quang mang chợt lóe, nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.
Thiên Vũ thấy thế có chút khiếp sợ, ngạc nhiên nói: “Đây là Linh Thuật?”
Đinh Linh không để ý nói: “Đúng vậy, ngươi không phải ngay cả linh thuật cũng không biết chứ.”
Thiên Vũ ngượng ngùng nói: “Ta chỉ nghe thấy, mới thấy qua một lần, nghĩ không ra Linh Thuật thần kỳ như thế, có thể biến mất trong nháy mắt.”
Đinh Linh nói: "Linh thuật và huyền thuật đều rất hoa lệ, tại vài phương diện quả thật hơn xa võ thuật, thế nhưng tu luyện rất khó khăn."
Sau đó, thân ảnh của Lãnh Thiên Quân xuất hiện ở ngoài cửa Thông Thiên Lâu, thoáng một cái cũng biến mất trong bóng đêm.
Lưu ý tình hình ở Thông Thiên Lâu, Thiên Vũ cười nói: “Gần đây trong tay ta có một ít Vân Tinh thạch, tổng cộng có 104 miếng, trong đó nhất giai Vân Tinh Thạch có 88 miếng, nhị giai Vân Tinh Thạch có 16 miếng.”
Đinh Linh nghe vậy vui vẻ, cười duyên nói: “Mau mau đưa cho ta, ta vừa lúc cần tới nó.”
Thiên Vũ lấy ra đống Vân Tinh Thạch đã bị hấp quang năng lượng, thuận tay đưa cho Đinh Linh.
Đơn giản xem xét một chút, Đinh Linh trên mặt kiềm chế không được sự vui sướng, lúc này lấy ra 169 khối thủy tinh tệ đưa cho Thiên Vũ.
Theo như Đinh Linh ước tính giá cả, 104 miếng Vân Tinh Thạch này tổng giá trị là 168.800 kim tệ, Đinh Linh đưa 169 khối thủy tinh tệ, vốn đã nhiều hơn hai trăm kim tệ rồi
Thiên Vũ ngạo nghễ nói: “Bây giờ ta đã khác xưa rất nhiều rồi, chuyện nhỏ ấy ta có thể làm được.”
Đinh Linh nửa tin nửa ngờ, nghiêng đầu nhìn Thiên Vũ một hồi, trên mặt lộ ra ý cười tinh nghịch.
Mặc Ảnh chờ đợi một hồi, thấy không có người tăng giá, liền tuyên bố Tứ Hải Huyền Quy do Đỗ Tinh Vũ đoạt được.
Đến lúc này, đấu giá hội tối nay đã gần kết thúc, vật phẩm cuối cùng còn lại là vật gì đây?
Trong lúc bình thường, vật phẩm cuối cùng thường là một vật phẩm trân quý nhất, có khả năng lấn áp toàn bộ những vật phẩm trước đó.
Thông Thiên Lâu có danh xưng là thông thiên, đấu giá hội rất long trọng nửa năm diễn ra một lần này tự nhiên vật áp trục trân quý dị thường, cho nên tất cả mọi người tràn ngập chờ mong, ai nấy háo hức muốn nhìn xem vật phẩm cuối cùng của Thông Thiên Lâu là thứ gì.
Nhìn quanh bốn phía, trên khuôn mặt khô gầy của Mặc Ảnh lộ ra một tia kì lạ, nhìn vẻ mặt chờ mong của mọi người, tâm tình có chút quái dị.
Xoay người lại, Mặc Ảnh đứng lại, từ trên người lấy ra một cây chiết phiến, mở ra trước mặt mọi người.
Đến lúc đó, trên mặt quạt quang mang hội tụ, một đóa hoa sen màu đen từ trên mặt quạt giấy hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.
Đó là một đóa hoa sen đen nhánh lóe ra u quang yêu dị, ngay lúc chiết phiến mở ra liền nhanh chóng thoát ra tựa hồ muốn thoát khỏi hạn chế của chiết phiến.
Song vào lúc này, trên chiết phiến đột nhiên xuất hiện một đạo hồng quang vững vàng chói buộc hắc liên, áp chế tại một khu vực nhất định, khiến cho hắc liên không cách nào thoát khỏi sự khống chế của chiết phiến.
Bốn phía, sắc mặt mọi người đều khác nhau, đại bộ phận không nhận ra được vật phẩm đó, nhưng Cơ Tinh và cô gái che mặt kia lại nhận thức được.
“Hắc Dục Liên Hoa.”
Thanh âm xuất ra từ trong miệng hai người đều là thanh âm nữ tử.
Một người là cô gái che mặt, người kia là thanh âm của Cơ Tinh nữ tính.
Mặc Ảnh vuốt vuốt cằm trầm giọng nói: “Đây là kiện vật phẩm thứ mười – Hắc Dục Liên Hoa, giá khởi điểm tám mươi vạn kim tệ.”
Không nói rõ bất cứ điều gì, giá cả lại dọa người, Hắc Dục Liên Hoa này làm cho người ta cảm thấy thần bí, nhìn không thấu lai lịch của nó.
Bởi vì không biết tình hình cụ thể của Hắc Dục Liên Hoa cho nên tất cả mọi người đều chỉ quan vọng, trong nhất thời không có ai lên tiếng ra giá.
Mặc Ảnh nhìn Cơ Tinh và cô gái che mặt kia, ánh mắt có chút quái dị, tựa hồ đang lo lắng, tựa hồ lại chờ mong, làm cho người ta đoán không ra tâm tư của hắn.
Đinh Linh nhìn Hắc Dục Liên Hoa, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ âm trầm, nói khẽ với Thiên Vũ: “Đây là một đóa ma liên, sống ở chỗ âm tà nơi ma khí hội tụ, là vật tà ác, ai cầm nó sẽ không có điềm lành.”
Thanh âm Đinh Linh không lớn, nhưng trong đại sảnh yên tĩnh lại trở nên vang vọng, nhất thời làm cho mọi người có một ít nhận thức về Hắc Dục Hoa Liên kia.
Mặc Ảnh mặc mày không thay đổi, nhìn không ra có tức giận hay không, hắn chỉ lẳng lặng chờ đợi phản ứng của mọi người.
Chỉ chốc lát, người đầu tiên phá vỡ yên lặng là Cơ Tinh.
“Tám mươi vạn kim tệ.”
Người trong đại sảnh có vẻ king ngạc, nhưng nghĩ tới Cơ Tinh vốn là một con người quỷ dị, hắn đấu giá Hắc Dục Liên Hoa cũng không có gì là ngạc nhiên.
Song có người ra giá là người cạnh tranh, ngay khi Cơ Tinh ra giá không lâu, người thứ hai đấu giá làm cho rất nhiều người ở đây ngạc nhiên.
“Tám mươi lăm vạn kim tệ.”
Thanh âm tới từ Tiêu Quang Ảnh, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng trong đêm nay, nhưng lại khiến cho toàn trường chú ý.
Cơ Tinh có chút kinh ngạc, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Quang Ảnh, hừ nói: “Tám mươi sáu vạn kim tệ.”
Tiêu Quang Ảnh sắc mặt lạnh lùng, hờ hững nói: “Chín mươi vạn kim tệ.”
Cơ Tinh tức giận, lúc trước Thiên Vũ ra giá chín mươi vạn kim tệ đoạt được bức họa kia, hắn vì nguyên nhân không đủ tài lực mà buông tha.
Lần này, Tiêu Quang Ảnh lại đưa ra cái giá chín mươi vạn kim tệ, điều này làm hắn không cam lòng, cũng đành phải buồn bực bỏ qua.
Thiên Vũ nhìn Tiêu Quang Ảnh, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh như băng, hắn đã đoán được Tiêu Quang Ảnh đấu giá Hắc Dục Liên Hoa là vì đối phó chính mình, nhưng hắn cũng không thèm để ý, bởi vì phong ấn của chiết phiến với Hắc Dục Hỏa Liên cực kỳ quỷ dị, nếu không biết phương pháp giải khai thì Hắc Dục Hỏa Liên sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong chiết phiến.
Thấy Cơ Tinh không hề mở miệng, Mặc Ảnh lúc này tuyên bố Hắc Dục Hỏa Liên thuộc về Tiêu quang Ảnh.
Đến lúc này, đấu giá hội tối nay kết thúc một cách hoàn mỹ, mười kiện vật phẩm tổng cộng thu về 331 vạn kim tệ, sáng tạo nên một kỳ tích huy hoàng.
Nhìn mọi người dưới đài, trên khuôn mặt khô gầy của Mặc Ảnh lộ ra nụ cười hiếm thấy, nhẹ giọng nói: “Đa tạ mọi người đã tham dự đấu giá hội đêm nay, xin mời những người đoạt được vật phẩm theo lão hủ đi lên lầu hai làm thủ tục, các vị còn lại xin mời tự mình rời đi, hẹn gặp lại vào nửa năm sau.”
Nguyên lai đấu giá hội của Thông Thiên Lâu nửa năm tổ chức một lần, mà đấu giá hội ở Thất Bảo Các thì một tháng một lần, hai nơi rõ ràng khác nhau về cấp bậc. Theo câu nói chấm dứt của Mặc Ảnh, mọi người trong đại sảnh lục tục đứng dậy, Ứng Thiên Hữu mang theo Niếp Tiểu Song rời đi trước, theo sau là Chu Hoa Bân cùng quản gia, cuối cùng là Cơ Tinh.
Thiên vũ mang theo Hoa Thanh cùng Đinh Linh đi ở phía trước, phía sau là cô gái che mặt cùng thị nữ của nàng, kế tiếp là Vương Viễn Quân cùng quản gia, sau đó là Lãnh Thiên Quân, Đỗ Tinh Vũ, Tiêu Thiên Phách và Tiêu quang Ảnh.
Mặc Ảnh mang theo đoàn người tới phòng khách ở lầu hai, bắt đầu giúp mọi người làm thủ tục.
Vương Viễn Quân là người đầu tiên, hắn lấy ra bốn vạn kim tệ đoạt lấy kỹ năng Huyền cấp thượng giai Kinh Hồn Kiếm Quyết, sau khi giao ra bốn vạn kim tệ, từ trong tay Mặc Ảnh lấy đi bí tịch Kinh Hồn Kiếm Quyết liền mang theo quản gia vội vã rời đi.
Thiên Vũ là người thứ hai, hắn lấy 109 vạn kim tệ đổi lấy ba vật phẩm, đó là công pháp Huyền cấp thượng giai Bách Nhu Thần Công, bức thư da dê Nguyên văn, họa quyển Duy Ngã Độc Tôn.
Một khối thủy tinh tệ tương đương một ngàn kim kệ, một khối kim cương tương đương một ngàn thủy tinh tệ.
Thiên vũ tổng cộng phải trả một khối kim cương cộng thêm 30 miếng thủy tinh tệ, đổi ra vừa vặn 108 vạn kim tệ.
Sau khi nhận được ba vật phẩm, Thien Vũ thuận tay đem bí tịch Bách Nhu Thần Công và bức họa ném vào trong Huyễn Linh Giới, lôi Hoa Thanh ra khỏi phòng, thừa dịp Đinh Linh làm thủ tục, lấy bức thư da dê trong tay ra xem một chút.
Hoa Thanh nhìn Thiên Vũ đang chăm chú xem bức thư da dê kia, trong lòng hơi ngạc nhiên, thấp giọng nói: “Ngươi xem có hiểu nội dung văn tự trên đó không.”
Thiên Vũ nghe vậy khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Hoa Thanh cảm thấy khiếp sợ, lịch sử Nguyên văn nàng hiểu rất rõ, nghe nói sớm đã thất truyền, không nghĩ tới Thiên Vũ lại biết được. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Lúc này Đinh Linh ra phòng khách, đi lại bên cạnh hai người, cười nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài chuẩn bị.”
Hoa Thanh khó hiểu hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
Thiên Vũ thu hồi bức thư da dê, để vào trong Huyễn Linh Giới, cười nói: “Chuẩn bị đoạt đồ.”
Hoa Thanh nghe vậy sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu ra vấn đề, trên mặt lộ nét bất đắc dĩ.
Nhìn hai người, trên mặt Thiên Vũ tươi cười kỳ dị, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hai người, vừa lúc Đinh Linh đứng ở bên phải Thiên Vũ.
Một khắc kia, gốc thực vật trong lòng bàn tay Thiên Vũ xuất hiện chấn động, điều này làm cho tâm thần Thiên Vũ run nhẹ, thi triển Nội Thị Thuật âm thầm quan sát, phát hiện gốc thực vật kia đang ở hấp thu chưởng ấn cùng với khí tức độc hữu của Đinh Linh.
Ban ngày, Thiên Vũ và Lưu Quanh Ảnh đánh một trận, tay phải hai người gắt gao chạm ở một chỗ, khi đó thực vật trong lòng bàn tay Thiên Vũ không có khác thường gì, vì thế hắn cũng không có để ý.
Hôm nay, Thiên Vũ hồi tưởng lại việc này, cảm giác gốc thực vật ở lòng bàn tay mình thật sự rất thần bí, tựa hồ đối với nam nhân không phản ứng chút nào, nhưng đối với phụ nữ xinh đẹp lại cực kỳ có hứng thú???
Từ lúc có gốc thực vật đó tới nay, Thiên Vũ tổng cộng nắm qua tay của năm người phụ nữ, lần lượt là Hoa Thanh, Nhược Thủy, Thanh Nhi, Nguyệt Như, Đinh Linh.
Năm người này tất cả đều là đại mỹ nữ hiếm gặp, tất cả đều có nét đặc sắc riêng, chưởng ấn cũng lưu tại trong cơ thể Thiên Vũ, chuyện này rốt cuộc biểu thị cái gì đây?
Điểm này Thiên Vũ cũng không thể nào khẳng định, cũng vô tâm đi suy nghĩ, lúc này thu liễm tâm thần, nắm bàn tay hai người đi ra cửa lớn Thông Thiên Lâu, tìm một góc âm u, lẳng lặng quan sát tình hình ở Thông Thiên Lâu, rồi đợi con mồi hiện thân..
Lưu ý hoàn cảnh bốn phía, Hoa Thanh thấp giọng hỏi: “Các ngươi chuẩn bị cướp đoạt của ai?”
Đinh Linh cười nói: “Thiên Vũ định đánh cướp Đỗ Tinh Vũ, cướp lấy Tứ Hải Huyền Quy.”
Hoa Thanh nghe vậy gượng cười, nhẹ giọng nói: “Người này cùng Thiên Vũ có cừu oán, vừa vặn nhất cử lưỡng tiện. Bất quá Đỗ Tinh Vũ là cao thủ cấp bậc Võ tướng, muốn đánh bại hắn đoạt vật không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, với danh tiếng của Thiên Vũ đêm nay không chừng cũng có người có chủ ý đánh cướp hắn, chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Hoa Thanh cho tới bây giờ luôn là một người thận trọng, mặc dù hôm nay thực lực thăng tiến, trở thành Võ sĩ sơ cấp Hoàng cấp thượng giai, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn duy trì cảnh giác như trước.
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: “Không sao, đêm nay có nhiều người tham dự đấu giá như vậy, người duy nhất có thể uy hiếp ta chính là Cơ Tinh. Nếu hắn thực sự ra tay, ta cũng có kế sách để ứng phó.”
Hoa Thanh nhắc nhở nói: “Đừng quên là còn có Tiêu Thiên Phách, nếu bọn hắn phối hợp lại, chúng ta căn bản không cách nào ứng phó nổi.”
Đinh Linh cười duyên nói: “Đừng lo, đến lúc đó ta tự có biện pháp đối phó bọn họ.”
Lúc này, cô gái che mặt cùng thị nữ đi ra khỏi Thông Thiên Lâu, trên người hai người quang mang chợt lóe, nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.
Thiên Vũ thấy thế có chút khiếp sợ, ngạc nhiên nói: “Đây là Linh Thuật?”
Đinh Linh không để ý nói: “Đúng vậy, ngươi không phải ngay cả linh thuật cũng không biết chứ.”
Thiên Vũ ngượng ngùng nói: “Ta chỉ nghe thấy, mới thấy qua một lần, nghĩ không ra Linh Thuật thần kỳ như thế, có thể biến mất trong nháy mắt.”
Đinh Linh nói: "Linh thuật và huyền thuật đều rất hoa lệ, tại vài phương diện quả thật hơn xa võ thuật, thế nhưng tu luyện rất khó khăn."
Sau đó, thân ảnh của Lãnh Thiên Quân xuất hiện ở ngoài cửa Thông Thiên Lâu, thoáng một cái cũng biến mất trong bóng đêm.
Lưu ý tình hình ở Thông Thiên Lâu, Thiên Vũ cười nói: “Gần đây trong tay ta có một ít Vân Tinh thạch, tổng cộng có 104 miếng, trong đó nhất giai Vân Tinh Thạch có 88 miếng, nhị giai Vân Tinh Thạch có 16 miếng.”
Đinh Linh nghe vậy vui vẻ, cười duyên nói: “Mau mau đưa cho ta, ta vừa lúc cần tới nó.”
Thiên Vũ lấy ra đống Vân Tinh Thạch đã bị hấp quang năng lượng, thuận tay đưa cho Đinh Linh.
Đơn giản xem xét một chút, Đinh Linh trên mặt kiềm chế không được sự vui sướng, lúc này lấy ra 169 khối thủy tinh tệ đưa cho Thiên Vũ.
Theo như Đinh Linh ước tính giá cả, 104 miếng Vân Tinh Thạch này tổng giá trị là 168.800 kim tệ, Đinh Linh đưa 169 khối thủy tinh tệ, vốn đã nhiều hơn hai trăm kim tệ rồi
/302
|