Vừa mở mắt Thiên Vũ đã cảm nhận được quang cảnh trong phòng dường như có sự thay đổi. Sáu giác quan của gã tựa hồ đã linh mẫn hơn rất nhiều.
Lúc này chân khí trong cơ thể Thiên Vũ đang tự động vận hành theo lộ tuyến của Bách Nhu Thần Công, không cần gã phải thúc giục nữa.
Có điều tốc độ vận chuyển chân khí tương đối thong thả, không nhanh như khi gã chuyên tâm tu luyện, năng lượng hấp thu từ ngoại giới cũng đã ít hơn rất nhiều, lực lượng tăng trưởng cực chậm.
Thiên Vũ nhếch miệng lộ ra một nụ cười khá là kỳ dị, sau đó gã mới lấy Tâm Hỏa Thạch ra để kiểm nghiệm cấp bậc Tâm Hỏa của mình. Một ngàn năm trăm năm mươi điểm, lực lượng của gã không ngờ đã nâng cao như vậy, đạt tới trình độ của Huyền cấp thượng giai, Võ sĩ sơ cấp?
Cất Tâm Hỏa Thạch đi, Thiên Vũ lặng lẽ nhìn tia sáng mong manh lọt qua khe cửa soi vào phòng. Một đêm trong chớp mắt đã trôi qua, thời gian của gã đang như tên bay khỏi cung...
Rồi gã lại lấy tấm da dê mà mình đã giật được tại Thông Thiên Lâu, cúi đầu nhìn mà trong mắt xuất hiện những tia sáng vô cùng kỳ lạ.
Khẽ vỗ vỗ tấm da dê, Thiên Vũ thì thầm:
- Nhìn vật xưa, hồi ức như dao sắc, Môn chủ, con rất nhớ người...
Ưu thương nhàn nhạt vấn vít tâm tư gã, bàn tay nhẹ nhàng mân mê tấm da dê mà tưởng chừng như mình đang vuốt ve da thịt của người thân. Trong lòng Thiên Vũ chợt quặn đau!
Trí nhớ của gã lúc này đã vụt bay về thời xưa, về với Vân Ảnh Môn, về thời niên thiếu thật xa ngày ấy. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Sau lúc vuốt ve tưởng niệm, tròng mắt gã chợt lóe sáng kỳ lạ, ngón tay lướt qua từng dòng chữ rối loạn, câu chữ như sóng triều tràn vào trong óc, khắc sâu vào tim gã.
Giờ đây, tâm tư của Thiên Vũ thật vô cùng phức tạp, nỗi nhớ thương cứ quanh quẩn quặn thắt không rời. Nhưng may là khả năng đọc Nguyên Văn của gã lúc này rất lưu loát, nên chỉ trong phút chốc đã đem hơn một trăm chữ ngắn ngủi kia ghi nhớ tường tận. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Khi gã đọc xong ký tự cuối cùng, trong mắt Thiên Vũ chợt bắn ra một luồng sáng sắc lạnh, ưu tư vụt biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt đầy lệ khí và dữ tợn.
Gã nhướng mày, cười gằn:
- Huyết tế thương khung, Thần Ma thoái nhượng. Hồn tế hư vô, Hồng Hoang chấn đãng. Thánh tế thiên địa, tái sáng khung thương. Thần tế chư thiên, vạn vật trần quang! (Lấy máu tế trời, quỉ thần phải lui bước. Lấy hồn tế hư vô, Hồng Hoang đều chấn động. Lấy Thánh tế thiên địa, ta mở lại đất trời. Lấy Thần tế chư thiên, đem ánh sáng tẩy trần cho vạn vật.)
Hai tay gã khép lại, tấm da dê liền bốc cháy thành tro tàn. Nội dung trong đó gã đã khắc ghi trong lòng, vật này không cần giữ nữa.
Nhìn tro bụi trên tay, Thiên Vũ lẩm bẩm cười nhạt:
- Huyết tế thương khung, bảo vật vô giá này, nếu không phải mi được viết bằng Nguyên Văn, thì ta làm sao mà lấy được. Môn chủ, người biết không, Nguyên Văn người dạy cho con khi xưa, bây giờ đã phát huy tác dụng rồi. Bất kể là Huyết tế thương khung hay Cửu chuyển vô cực, đều sẽ giúp con vượt lên mà tỏa sáng trong kiếp nhân sinh đằng đẵng này.
Buông tay cho tro tàn tung bay, Thiên Vũ xoay người bước ra khỏi giường. Gã lại lấy thanh đoạn kiếm trong Huyễn Linh Giới ra, chăm chú ngắm nhìn.
Điểm nổi bật nhất trên thanh đoạn kiếm chính là hoa văn khắc họa như mây bao phủ quanh cái chuôi của nó. Trước đó Thiên Vũ cũng từng nhìn qua, nhưng vẫn chưa từng phát hiện ra điều gì.
Nay gã lại một lần nữa quan sát, thì không ngờ lại phát hiện, dường như đây là một loại văn tự nào đó, tuy không phải là Nguyên Văn, nhưng vẫn có khá nhiều điểm chung.
Ngắm nghía thật tỉ mỉ, Thiên Vũ càng nhớ tới lời nói của Vân Báo khi xưa, Nguyên Văn chính là cội nguồn của mọi văn tự, chỉ cần gã hiểu được Nguyên Văn thì trên thế gian này không có loại chữ nào mà gã không đọc được.
Lập tức Thiên Vũ giương mắt nhìn thật chăm chú từng đường nét hoa văn, rồi đối chiếu với Nguyên Văn. Sau một thời gian suy gẫm, cuối cùng, những khắc họa trên chuôi kiếm thật sự đã bị gã phá giải.
Đó là hai chữ Tàn Thần. Hẳn là tên của chuôi kiếm?
Nếu thật sự thanh kiếm này tên là Tàn Thần, vậy lai lịch nó nhất định rất lừng lẫy. Mà tại sao nó chỉ dài có ba thốn?
Hình dạng ban đầu của nó là như vậy, hay là bị thần binh lợi khí nào chặt đứt? Hay..?
Vừa suy nghĩ, gã vừa truyền chân khí vào đoạn kiếm. Lập tức, thanh kiếm bừng lên những tia sáng màu đen ràn rụa.
Sát na đó, từ trong thanh đoạn kiếm, một lượng tin tức như sóng triều cuồn cuộn tuôn vào đầu Thiên Vũ, kết hợp với Ấn ký cũ từ trước thành một Ấn ký hoàn toàn mới, khắc sâu vào tâm tư. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Ấn ký này ẩn chứa một lực lượng vô cùng kinh khủng, so với khí tức của Tà Nguyệt Loan Đao còn đáng sợ hơn rất nhiều. Khí tức của một loại binh khí hủy diệt, tượng trưng cho giết chóc.
Cùng lúc đó, mầm cây trong lòng bàn tay Thiên Vũ chợt rung động, hai lá mầm khép mở liên tục, hấp thụ Bách Nhu Chân Khí trong thân thể gã, khiến cho khí tức của nó chợt mạnh mẽ hẳn lên.
Chuyện bất ngờ như vậy đã làm Thiên Vũ ngạc nhiên vô cùng. Ý niệm chợt lóe sáng, gã liền vận Linh Thủy Quyết, Linh lực trong Linh Hải liền chảy tràn trong thân thể, kết hợp với Bách Nhu Chân Khí, rồi truyền đến mầm cây kia.
Lúc này, đột nhiên Mi tâm Thiên Vũ khẽ giật nhẹ, Băng Lộ như bừng tỉnh, tản ra vô số Huyền Hàn Khí, dung nhập vào bên trong kinh mạch của Thiên Vũ. Tức thì, Bách Nhu Chân Khí không ngừng tăng trưởng, tốc độ vận chuyển trở nên cực nhanh.
Như cảm nhận được chân khí Thiên Vũ đang mạnh mẽ cuộn đến, mầm cây kia cũng đẩy nhanh tốc độ hấp thu. Không ngờ, dưới sự trợ giúp của Băng Lộ, lại thêm một lượng chân khí hấp thu cực lớn, mầm cây liền phát rất nhanh, trong phút chốc đã xuất hiện thêm một chiếc lá.
Khi chiếc lá kia nảy mầm, mầm cây cũng dần hấp thu chân khí chậm lại, đến lúc chiếc lá hoàn toàn thành hình thì nó mới dừng hẳn, không nhận thêm chân khí mà Thiên Vũ truyền đến nữa.
Băng Lộ cũng thôi không cung cấp năng lượng. Khi cả hai thứ này yên tĩnh thì cơ thể của Thiên Vũ cũng khôi phục lại bình thường, tựa hồ nãy giờ không có chuyện gì đã xảy ra vậy.
Trong quá trình vừa rồi, Linh lực thuộc tính Thủy trong Linh Hải của gã cũng hấp thụ được không ít tinh túy của Băng Lộ, kết hợp với Bách Nhu Chân Khí càng thêm hoàn hảo. Sau khi nó trở về Linh Hải, phẩm chất và số lượng của Linh lực đã đề cao hơn trước rất nhiều.
Gã đưa tay phải lên nhìn, mới thấy trên mầm cây, ba chiếc lá như hô ứng lẫn nhau, khí tức của mầm cây như mạnh hơn trước gấp trăm lần. Hiện tại, gốc rễ của nó tựa hồ đã dung hợp hoàn toàn với linh hồn của Thiên Vũ vậy. Gã chỉ cần khẽ động tâm niệm, mầm cây kia sẽ lập tức ẩn giấu hoặc xuất hiện. Mầm cây và Thiên Vũ bây giờ dường như đã có khả năng giao tiếp thông qua linh hồn mà không tạo thành bất kỳ chấn động nào hết.
Gã cười một cách quái dị rồi lại liếc qua thanh Tàn Thần, trong đầu như nảy lên một ý nghĩ kỳ lạ. Dường như ngay trong lúc này gã có cảm giác mình đã Ngộ. Rất nhiều vấn đề khúc mắc xưa nay, đột nhiên trong phút chốc được khai mở, khiến cho rất nhiều lĩnh vực đặc thù của gã tiến bộ không ít.
Cất thanh đoạn kiếm, gã đi thay đồ, không ngờ áo quần đã có chút chật chội khó chịu, gã lại phải sắm y phục mới rồi. Chỉnh đốn lại một chút, Thiên Vũ mới đẩy cửa bước ra, dưới ánh mặt trời rạng đông, gã thấy được rất nhiều đệ tử Ngoại môn đang đi lại trước mắt.
Trong một khắc, gã như cảm giác được có vô số ánh mắt đang nhìn về phía mình. Hâm mộ, đố kị, kinh ngạc, hận thù đều có cả.
Một phần những điều này là do Thiên Vũ cảm nhận, nhưng phần lớn lại do mầm cây kia truyền đạt đến. Khoảng cách lúc trước giữa gã và mầm cây dường như đã không còn tồn tại.
Kể từ đó, bất luận dò xét gì cũng không thể tránh thoát được cảm ứng của Thiên Vũ nữa. Chỉ cần đối phương tiến lại gần Thiên Vũ, gã có thể lập tức thấu suốt được ý định của kẻ đó.
Khẽ nhếch miệng, gã thong thả bước đi, mặc kệ mọi ánh mắt đang lom lom nhìn mình.
Nhưng khuôn mặt điển trai của gã đã khiến không ít đệ tử phải kinh ngạc xì xầm, liên tục ồ lên. Chuyện này quả thật khó có thể tiếp thụ nổi.
Trong một đêm, ngoại hình của Thiên Vũ đã biến đổi rất nhiều. Dù cho là chiều cao hay cân nặng, dáng vóc hay khí chất đều thay đổi long trời lở đất. Những chuyện như vậy, kẻ bình thường làm sao mà lý giải cho được.
Trước giờ, danh tiếng của Thiên Vũ đã nổi như cồn, thành một nhân vật lẫy lừng của Phân đường. Mà nay thêm vẻ bề ngoài của gã biến đổi đã khiến cho không ít người quan tâm, khiến cho trong phút chốc, tiếng tăm của gã như vượt qua Nguyệt Hiểu Nhã để trở thành người nổi tiếng nhất của Ngoại môn Phân đường Thiết Thạch.
Khi xưa gã bị vô số người khinh dễ, mà nay thì vạn người chú mục trông theo. Thay đổi như sông dài nhập vào biển lớn, làm cho gã chợt có cảm giác như mình đang ở trong mộng ảo chứ nào phải thực tại.
Gió nhẹ phất phơ, khói sương lãng đãng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, gã tiêu sái bước đi, một bước một bước tiến đến huy hoàng.
Khí phách của một chàng trai mười bảy tuổi lúc này mới bắt đầu bộc lộ trên người Thiên Vũ. Lúc này là thời điểm cho gã thực hiện những ước mơ.
Người sống mà tâm không ước mong khát vọng, thì làm sao mà hiểu được nhân gian nhiều đặc sắc.
Nhân sinh chìm hay nổi, đều do ngươi có lòng truy cầu theo đuổi hay không.
***
Sau một đêm tu luyện, thực lực của Hoa Thanh lại càng được củng cố. Hỏa Hồn Quyết và Đại Nhật Quyết đã hợp thành một thể, chất lượng của chân khí cực đại đề thăng.
Sáng sớm ấy, nàng từ trong nhập định tỉnh lại, kiểm tra cấp bậc Tâm Hỏa, mới biết mình đã đạt được một ngàn ba trăm sáu mươi điểm. Chỉ trong một đêm mà đã tăng trưởng đến vậy sao?
Từ khi Thiên Vũ xuất hiện, lực lượng của Hoa Thanh càng lúc càng được nâng cao. Trước đây, nàng chỉ là Hoàng cấp hạ giai với sáu mươi tư điểm Tâm Hỏa, thì bây giờ đã là Hoàng cấp thượng giai với một ngàn ba trăm sáu mươi điểm. Tăng gấp hai trăm lần, thật kinh thế hãi tục.
Nàng mới gặp Thiên Vũ có nửa tháng...
Nhưng biến đổi lại cực kỳ to lớn. Càng trải qua nhiều chuyện, nàng lại càng thấm thía, vận mệnh, không thể nào nắm bắt.
Xoay người bước xuống giường, Hoa Thanh khẽ mỉm cười. Thực lực tăng mạnh, khiến cho nàng trở nên tự tin, ngạo khí lại một lần nữa hiện diện. Biến hóa lớn, khí chất cũng càng thêm xuất chúng.
Đẩy cửa phòng bước ra, nàng đưa mắt nhìn quanh, bất chợt bắt gặp một thân ảnh, đã làm nàng phải sựng lại.
Nhìn khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ, Hoa Thanh há mồm kinh hãi. Khuôn mặt anh tuấn kia, nụ cười nhếch mép kia, nàng rất quen thuộc, mà tựa hồ rất xa lạ.
Chỉ có cặp mắt là không thay đổi, một cặp mắt ẩn chứa tình cảm ngọt ngào, lấp lánh một ánh cười rực rỡ, như thu như hút lấy người khác vào bên trong, khiến Hoa Thanh suýt chút nữa đã phải lạc hồn.
Một khắc đó, Hoa Thanh chấn động đến ngây người. Khuôn mặt non tơ mà tuyệt mĩ, thân thể cao lớn mà cường tráng, ngũ quan hài hòa mà góc cạnh. Thay đổi, thay đổi nhiều lắm. Nhưng cũng rất nhiều thân thuộc.
Khuôn mặt quen quen đó, bức họa đó, nhân vật trong tranh đó... là hắn sao..?
Lúc này chân khí trong cơ thể Thiên Vũ đang tự động vận hành theo lộ tuyến của Bách Nhu Thần Công, không cần gã phải thúc giục nữa.
Có điều tốc độ vận chuyển chân khí tương đối thong thả, không nhanh như khi gã chuyên tâm tu luyện, năng lượng hấp thu từ ngoại giới cũng đã ít hơn rất nhiều, lực lượng tăng trưởng cực chậm.
Thiên Vũ nhếch miệng lộ ra một nụ cười khá là kỳ dị, sau đó gã mới lấy Tâm Hỏa Thạch ra để kiểm nghiệm cấp bậc Tâm Hỏa của mình. Một ngàn năm trăm năm mươi điểm, lực lượng của gã không ngờ đã nâng cao như vậy, đạt tới trình độ của Huyền cấp thượng giai, Võ sĩ sơ cấp?
Cất Tâm Hỏa Thạch đi, Thiên Vũ lặng lẽ nhìn tia sáng mong manh lọt qua khe cửa soi vào phòng. Một đêm trong chớp mắt đã trôi qua, thời gian của gã đang như tên bay khỏi cung...
Rồi gã lại lấy tấm da dê mà mình đã giật được tại Thông Thiên Lâu, cúi đầu nhìn mà trong mắt xuất hiện những tia sáng vô cùng kỳ lạ.
Khẽ vỗ vỗ tấm da dê, Thiên Vũ thì thầm:
- Nhìn vật xưa, hồi ức như dao sắc, Môn chủ, con rất nhớ người...
Ưu thương nhàn nhạt vấn vít tâm tư gã, bàn tay nhẹ nhàng mân mê tấm da dê mà tưởng chừng như mình đang vuốt ve da thịt của người thân. Trong lòng Thiên Vũ chợt quặn đau!
Trí nhớ của gã lúc này đã vụt bay về thời xưa, về với Vân Ảnh Môn, về thời niên thiếu thật xa ngày ấy. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Sau lúc vuốt ve tưởng niệm, tròng mắt gã chợt lóe sáng kỳ lạ, ngón tay lướt qua từng dòng chữ rối loạn, câu chữ như sóng triều tràn vào trong óc, khắc sâu vào tim gã.
Giờ đây, tâm tư của Thiên Vũ thật vô cùng phức tạp, nỗi nhớ thương cứ quanh quẩn quặn thắt không rời. Nhưng may là khả năng đọc Nguyên Văn của gã lúc này rất lưu loát, nên chỉ trong phút chốc đã đem hơn một trăm chữ ngắn ngủi kia ghi nhớ tường tận. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Khi gã đọc xong ký tự cuối cùng, trong mắt Thiên Vũ chợt bắn ra một luồng sáng sắc lạnh, ưu tư vụt biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt đầy lệ khí và dữ tợn.
Gã nhướng mày, cười gằn:
- Huyết tế thương khung, Thần Ma thoái nhượng. Hồn tế hư vô, Hồng Hoang chấn đãng. Thánh tế thiên địa, tái sáng khung thương. Thần tế chư thiên, vạn vật trần quang! (Lấy máu tế trời, quỉ thần phải lui bước. Lấy hồn tế hư vô, Hồng Hoang đều chấn động. Lấy Thánh tế thiên địa, ta mở lại đất trời. Lấy Thần tế chư thiên, đem ánh sáng tẩy trần cho vạn vật.)
Hai tay gã khép lại, tấm da dê liền bốc cháy thành tro tàn. Nội dung trong đó gã đã khắc ghi trong lòng, vật này không cần giữ nữa.
Nhìn tro bụi trên tay, Thiên Vũ lẩm bẩm cười nhạt:
- Huyết tế thương khung, bảo vật vô giá này, nếu không phải mi được viết bằng Nguyên Văn, thì ta làm sao mà lấy được. Môn chủ, người biết không, Nguyên Văn người dạy cho con khi xưa, bây giờ đã phát huy tác dụng rồi. Bất kể là Huyết tế thương khung hay Cửu chuyển vô cực, đều sẽ giúp con vượt lên mà tỏa sáng trong kiếp nhân sinh đằng đẵng này.
Buông tay cho tro tàn tung bay, Thiên Vũ xoay người bước ra khỏi giường. Gã lại lấy thanh đoạn kiếm trong Huyễn Linh Giới ra, chăm chú ngắm nhìn.
Điểm nổi bật nhất trên thanh đoạn kiếm chính là hoa văn khắc họa như mây bao phủ quanh cái chuôi của nó. Trước đó Thiên Vũ cũng từng nhìn qua, nhưng vẫn chưa từng phát hiện ra điều gì.
Nay gã lại một lần nữa quan sát, thì không ngờ lại phát hiện, dường như đây là một loại văn tự nào đó, tuy không phải là Nguyên Văn, nhưng vẫn có khá nhiều điểm chung.
Ngắm nghía thật tỉ mỉ, Thiên Vũ càng nhớ tới lời nói của Vân Báo khi xưa, Nguyên Văn chính là cội nguồn của mọi văn tự, chỉ cần gã hiểu được Nguyên Văn thì trên thế gian này không có loại chữ nào mà gã không đọc được.
Lập tức Thiên Vũ giương mắt nhìn thật chăm chú từng đường nét hoa văn, rồi đối chiếu với Nguyên Văn. Sau một thời gian suy gẫm, cuối cùng, những khắc họa trên chuôi kiếm thật sự đã bị gã phá giải.
Đó là hai chữ Tàn Thần. Hẳn là tên của chuôi kiếm?
Nếu thật sự thanh kiếm này tên là Tàn Thần, vậy lai lịch nó nhất định rất lừng lẫy. Mà tại sao nó chỉ dài có ba thốn?
Hình dạng ban đầu của nó là như vậy, hay là bị thần binh lợi khí nào chặt đứt? Hay..?
Vừa suy nghĩ, gã vừa truyền chân khí vào đoạn kiếm. Lập tức, thanh kiếm bừng lên những tia sáng màu đen ràn rụa.
Sát na đó, từ trong thanh đoạn kiếm, một lượng tin tức như sóng triều cuồn cuộn tuôn vào đầu Thiên Vũ, kết hợp với Ấn ký cũ từ trước thành một Ấn ký hoàn toàn mới, khắc sâu vào tâm tư. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Ấn ký này ẩn chứa một lực lượng vô cùng kinh khủng, so với khí tức của Tà Nguyệt Loan Đao còn đáng sợ hơn rất nhiều. Khí tức của một loại binh khí hủy diệt, tượng trưng cho giết chóc.
Cùng lúc đó, mầm cây trong lòng bàn tay Thiên Vũ chợt rung động, hai lá mầm khép mở liên tục, hấp thụ Bách Nhu Chân Khí trong thân thể gã, khiến cho khí tức của nó chợt mạnh mẽ hẳn lên.
Chuyện bất ngờ như vậy đã làm Thiên Vũ ngạc nhiên vô cùng. Ý niệm chợt lóe sáng, gã liền vận Linh Thủy Quyết, Linh lực trong Linh Hải liền chảy tràn trong thân thể, kết hợp với Bách Nhu Chân Khí, rồi truyền đến mầm cây kia.
Lúc này, đột nhiên Mi tâm Thiên Vũ khẽ giật nhẹ, Băng Lộ như bừng tỉnh, tản ra vô số Huyền Hàn Khí, dung nhập vào bên trong kinh mạch của Thiên Vũ. Tức thì, Bách Nhu Chân Khí không ngừng tăng trưởng, tốc độ vận chuyển trở nên cực nhanh.
Như cảm nhận được chân khí Thiên Vũ đang mạnh mẽ cuộn đến, mầm cây kia cũng đẩy nhanh tốc độ hấp thu. Không ngờ, dưới sự trợ giúp của Băng Lộ, lại thêm một lượng chân khí hấp thu cực lớn, mầm cây liền phát rất nhanh, trong phút chốc đã xuất hiện thêm một chiếc lá.
Khi chiếc lá kia nảy mầm, mầm cây cũng dần hấp thu chân khí chậm lại, đến lúc chiếc lá hoàn toàn thành hình thì nó mới dừng hẳn, không nhận thêm chân khí mà Thiên Vũ truyền đến nữa.
Băng Lộ cũng thôi không cung cấp năng lượng. Khi cả hai thứ này yên tĩnh thì cơ thể của Thiên Vũ cũng khôi phục lại bình thường, tựa hồ nãy giờ không có chuyện gì đã xảy ra vậy.
Trong quá trình vừa rồi, Linh lực thuộc tính Thủy trong Linh Hải của gã cũng hấp thụ được không ít tinh túy của Băng Lộ, kết hợp với Bách Nhu Chân Khí càng thêm hoàn hảo. Sau khi nó trở về Linh Hải, phẩm chất và số lượng của Linh lực đã đề cao hơn trước rất nhiều.
Gã đưa tay phải lên nhìn, mới thấy trên mầm cây, ba chiếc lá như hô ứng lẫn nhau, khí tức của mầm cây như mạnh hơn trước gấp trăm lần. Hiện tại, gốc rễ của nó tựa hồ đã dung hợp hoàn toàn với linh hồn của Thiên Vũ vậy. Gã chỉ cần khẽ động tâm niệm, mầm cây kia sẽ lập tức ẩn giấu hoặc xuất hiện. Mầm cây và Thiên Vũ bây giờ dường như đã có khả năng giao tiếp thông qua linh hồn mà không tạo thành bất kỳ chấn động nào hết.
Gã cười một cách quái dị rồi lại liếc qua thanh Tàn Thần, trong đầu như nảy lên một ý nghĩ kỳ lạ. Dường như ngay trong lúc này gã có cảm giác mình đã Ngộ. Rất nhiều vấn đề khúc mắc xưa nay, đột nhiên trong phút chốc được khai mở, khiến cho rất nhiều lĩnh vực đặc thù của gã tiến bộ không ít.
Cất thanh đoạn kiếm, gã đi thay đồ, không ngờ áo quần đã có chút chật chội khó chịu, gã lại phải sắm y phục mới rồi. Chỉnh đốn lại một chút, Thiên Vũ mới đẩy cửa bước ra, dưới ánh mặt trời rạng đông, gã thấy được rất nhiều đệ tử Ngoại môn đang đi lại trước mắt.
Trong một khắc, gã như cảm giác được có vô số ánh mắt đang nhìn về phía mình. Hâm mộ, đố kị, kinh ngạc, hận thù đều có cả.
Một phần những điều này là do Thiên Vũ cảm nhận, nhưng phần lớn lại do mầm cây kia truyền đạt đến. Khoảng cách lúc trước giữa gã và mầm cây dường như đã không còn tồn tại.
Kể từ đó, bất luận dò xét gì cũng không thể tránh thoát được cảm ứng của Thiên Vũ nữa. Chỉ cần đối phương tiến lại gần Thiên Vũ, gã có thể lập tức thấu suốt được ý định của kẻ đó.
Khẽ nhếch miệng, gã thong thả bước đi, mặc kệ mọi ánh mắt đang lom lom nhìn mình.
Nhưng khuôn mặt điển trai của gã đã khiến không ít đệ tử phải kinh ngạc xì xầm, liên tục ồ lên. Chuyện này quả thật khó có thể tiếp thụ nổi.
Trong một đêm, ngoại hình của Thiên Vũ đã biến đổi rất nhiều. Dù cho là chiều cao hay cân nặng, dáng vóc hay khí chất đều thay đổi long trời lở đất. Những chuyện như vậy, kẻ bình thường làm sao mà lý giải cho được.
Trước giờ, danh tiếng của Thiên Vũ đã nổi như cồn, thành một nhân vật lẫy lừng của Phân đường. Mà nay thêm vẻ bề ngoài của gã biến đổi đã khiến cho không ít người quan tâm, khiến cho trong phút chốc, tiếng tăm của gã như vượt qua Nguyệt Hiểu Nhã để trở thành người nổi tiếng nhất của Ngoại môn Phân đường Thiết Thạch.
Khi xưa gã bị vô số người khinh dễ, mà nay thì vạn người chú mục trông theo. Thay đổi như sông dài nhập vào biển lớn, làm cho gã chợt có cảm giác như mình đang ở trong mộng ảo chứ nào phải thực tại.
Gió nhẹ phất phơ, khói sương lãng đãng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, gã tiêu sái bước đi, một bước một bước tiến đến huy hoàng.
Khí phách của một chàng trai mười bảy tuổi lúc này mới bắt đầu bộc lộ trên người Thiên Vũ. Lúc này là thời điểm cho gã thực hiện những ước mơ.
Người sống mà tâm không ước mong khát vọng, thì làm sao mà hiểu được nhân gian nhiều đặc sắc.
Nhân sinh chìm hay nổi, đều do ngươi có lòng truy cầu theo đuổi hay không.
***
Sau một đêm tu luyện, thực lực của Hoa Thanh lại càng được củng cố. Hỏa Hồn Quyết và Đại Nhật Quyết đã hợp thành một thể, chất lượng của chân khí cực đại đề thăng.
Sáng sớm ấy, nàng từ trong nhập định tỉnh lại, kiểm tra cấp bậc Tâm Hỏa, mới biết mình đã đạt được một ngàn ba trăm sáu mươi điểm. Chỉ trong một đêm mà đã tăng trưởng đến vậy sao?
Từ khi Thiên Vũ xuất hiện, lực lượng của Hoa Thanh càng lúc càng được nâng cao. Trước đây, nàng chỉ là Hoàng cấp hạ giai với sáu mươi tư điểm Tâm Hỏa, thì bây giờ đã là Hoàng cấp thượng giai với một ngàn ba trăm sáu mươi điểm. Tăng gấp hai trăm lần, thật kinh thế hãi tục.
Nàng mới gặp Thiên Vũ có nửa tháng...
Nhưng biến đổi lại cực kỳ to lớn. Càng trải qua nhiều chuyện, nàng lại càng thấm thía, vận mệnh, không thể nào nắm bắt.
Xoay người bước xuống giường, Hoa Thanh khẽ mỉm cười. Thực lực tăng mạnh, khiến cho nàng trở nên tự tin, ngạo khí lại một lần nữa hiện diện. Biến hóa lớn, khí chất cũng càng thêm xuất chúng.
Đẩy cửa phòng bước ra, nàng đưa mắt nhìn quanh, bất chợt bắt gặp một thân ảnh, đã làm nàng phải sựng lại.
Nhìn khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ, Hoa Thanh há mồm kinh hãi. Khuôn mặt anh tuấn kia, nụ cười nhếch mép kia, nàng rất quen thuộc, mà tựa hồ rất xa lạ.
Chỉ có cặp mắt là không thay đổi, một cặp mắt ẩn chứa tình cảm ngọt ngào, lấp lánh một ánh cười rực rỡ, như thu như hút lấy người khác vào bên trong, khiến Hoa Thanh suýt chút nữa đã phải lạc hồn.
Một khắc đó, Hoa Thanh chấn động đến ngây người. Khuôn mặt non tơ mà tuyệt mĩ, thân thể cao lớn mà cường tráng, ngũ quan hài hòa mà góc cạnh. Thay đổi, thay đổi nhiều lắm. Nhưng cũng rất nhiều thân thuộc.
Khuôn mặt quen quen đó, bức họa đó, nhân vật trong tranh đó... là hắn sao..?
/302
|