Nữ tử đưa tay gỡ xuống một cây trâm cài giao cho Thiên Vũ.
Đó là một cây trâm đầu phượng, nhìn qua rất đẹp nhưng cầm trên tay lại nặng dị thường, Thiên Vũ thiếu chút nữa cầm không nổi.
"Cây trâm này vì sao nặng như vậy?"
Bạch y nữ tử có ý không nỡ, ngưng mắt nhìn chăm chú vào cây trâm cài, trong ánh mắt lộ ra thần sắc nồng đậm quyến luyến.
"Lai lịch cây trâm này tự ngươi đi tìm hiểu, nhớ phải giữ gìn nó cho cẩn thận. Đi đi, gặp mặt một lần không cần lưu luyến, khi mà trăm hoa tản hết, lúc đó ta sẽ rời đi."
Thu hồi cây trâm lại Thiên Vũ nhẹ nhàng thở dài, kéo tay Hoa Thanh phất tay chào từ biệt nữ tử, ngay sau đó cả hai bay lên trời thẳng tiến Vân Ảnh Môn.
Nhìn thân ảnh Thiên Vũ dần đi xa, trên gương mặt mỹ lệ của nữ tử có vài nét mê mang, thấp giọng lẩm bẩm: "Trèo lên đỉnh cực hạn, vạn kiếp hồng nhan, số mệnh đã định rồi, ai có thể thay đổi? Ta làm như vậy là đúng, là sai, hay là uổng công đây?"
Gió nhẹ lướt qua lời nói lặng lẽ phiêu tán, bên trong Bách Hoa Cốc chỉ còn bươm bướm chập chờn bay.
Sau khi Thiên Vũ đi xa, nữ tử áo trắng cũng âm thầm biến mất, lưu lại nơi đó chỉ còn vẻn vẹn hoa rơi đầy đất, u oán tĩnh mịch đến thê lương.
Đạp gió bay về phía trước, tràng cảnh sông núi đập vào trong mắt, gió lạnh tràn tới lại bị vòng khí bảo hộ trên người Thiên Vũ ngăn trở bên ngoài.
Hoa Thanh rúc vào trong ngực Thiên Vũ, ánh mắt đê mê nhẹ giọng hỏi: "Lúc rời đi ngươi tại sao lại thở dài?"
Thiên Vũ nhìn thẳng ra xa, thần sắc bình tĩnh nói: "Tình yêu khiến cho người ta cảm thán, trên người của nữ tử kia có một đoạn túc duyên với ta."
Hoa Thanh than nhẹ: "Ngươi càng ngày càng thần bí, ta càng ngày càng nhìn không thấu ngươi, chuyện này đối với ta là tốt hay là xấu đây?"
Thiên Vũ quay đầu lại nhìn vào hai mắt Hoa Thanh, nghiêm nghị nói: "Ta thay đổi có liên quan đến từng kỳ ngộ, cũng có liên quan đến từng hoàn cảnh, đối với nàng chỉ có lợi không có hại !"
Nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ, Hoa Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười, sầu lo trong lòng thoáng cái bay sạch, hăng hái bừng bừng hỏi: "Hôm nay đã có sự biến chuyển rất lớn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Thiên Vũ cười nói: "Hẳn là do thực lực ta tăng lên, sau khi ta giết chết Tô Kiếm Phi cắn nuốt tu vi của hắn, nhất cử tiến nhập cảnh giới Vũ hồn, mở ra được cánh cổng trí tuệ trong đầu, cho nên tính cách có chỗ biến hóa."
Hoa Thanh hiếu kỳ nói: "Sau đó ngươi lại giết Tập Nhân Kiệt, Nguyên Hoành Vân, Lão quỷ áo lục, thực lực lại tăng lên lần nữa, lúc này đã đạt tới cảnh giới nào rồi?"
Thiên Vũ nói: "Tình huống trước mắt của ta hơi kỳ lạ, đang ở trong quá trình biến hóa, cần qua một đoạn thời gian ngắn nữa mới có thể ổn định."
Thiên Vũ hiện tại đã luyện thành Linh Hỏa Quyết, thân thể lại có biến hóa mới, chân khí trong cơ thể bắt đầu chuyển hóa thành chân nguyên.
Đây chính là điểm mấu chốt, trong dĩ vãng Thiên Vũ thiếu hụt thường thức võ học, cũng không rõ huyền diệu ở trong đó.
Mà hiện tại linh trí Thiên Vũ được mở rộng, lại từ Ma Tâm Lan đạt được kiến thức cùng trí tuệ kinh người, nhận thức võ thuật nhất thời rõ ràng hơn nhiều.
Loại biến hóa này đối với Thiên Vũ có ý nghĩa rất trọng đại, giúp cho hắn trực tiếp tiến nhập vào một lĩnh vực thần kỳ, từ đó bắt đầu hành trình của riêng hắn.
Hoa Thanh nghe vậy cũng không hỏi nhiều, nàng hỏi sang chuyện khác: "Hôm nay gặp gỡ làm cho ta mở rộng tầm mắt, bất luận là ngươi đánh một trận cùng Tô Kiếm Phi, hay là đối chiến với đám người Tập Nhân Kiệt, đều là những trận kinh thiên động địa vượt xa dĩ vãng. Nhớ ngày đó sống trong phân đường Thiết Thạch, cả ngày khổ luyện chờ được tấn chức, không biết gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đúng là ếch ngồi đáy giếng mà !"
Thiên Vũ nói: "Hết thảy phát sinh ngày hôm nay hoàn toàn khác với quá khứ, cuộc sống chúng ta xem như đang trải qua ở một thế giới khác, có sự chênh lệch quá lớn."
Hoa Thanh cảm khái: "Trải qua trận chiến này ta mới thật sự minh bạch cao thủ Vũ hồn lợi hại như vậy, dễ dàng tạo ra thiên địa dị tượng, cao thủ Võ tướng quả thực không thể so sánh nổi."
Thiên Vũ nói: "Những đệ tử trọng yếu bên trong Thiện Vũ Minh toàn đạt cấp Vũ hồn, nhân số mặc dù không nhiều nhưng ai nấy hùng bá một phương, đều là trụ cột lớn của đế quốc, thực lực bọn họ tự nhiên có thể nghĩ. Trước kia chúng ta sống ở trong phân đường Thiết Thạch tầm mắt quá hạn hẹp, không biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu. Hôm nay đi ra lịch lãm mới phát hiện được thế giới bên ngoài lại đặc sắc như thế!"
Hoa Thanh cười nói: "Thế giới càng đặc sắc lại càng nguy hiểm, không phải người nào cũng có thể trải qua được đâu !"
Thiên Vũ cười cười cũng không có nhiều lời, ánh mắt nhìn tới phía trước, trấn Tân Dân đã hiện ra trước mặt rồi.
Nghĩ đến môn chủ, nghĩ đến dĩ vãng, tâm tình Thiên Vũ thoáng cái kích động lên, lập tức đẩy nhanh tốc độ bay tới.
Lại trở về Vân Ảnh Môn, trên khuôn mặt Thiên Vũ toát ra nhàn nhạt thương cảm, địa phương này để lại cho hắn quá nhiều ký ức, đoạn thời gian đó trở thành ký ức vĩnh viễn tồn tại trong đầu hắn. Bất luận là môn chủ Vân Báo, hay là tiểu thư Vân Nguyệt Nhi, kiếp này của Thiên Vũ không thể nào quên lãng.
Hoa Thanh yên lặng đứng bên cạnh Thiên Vũ, nhìn cảnh tượng đổ nát thê lương thần sắc nàng vô cùng bình tĩnh, nàng không dám đả động tâm tình Thiên Vũ lúc này.
Nhân sinh khác nhau thì tâm cảnh khác nhau, quá khứ của Hoa Thanh không ai biết, nàng cũng chưa bao giờ nói ra, tột cùng nàng đến từ nơi nào có lẽ ngay cả chính nàng cũng không biết.
Dưới ánh mặt trời, Thiên Vũ và Hoa Thanh đứng bất động trước mảnh phế tích Vân Ảnh Môn, hắn yên lặng nhìn khung cảnh thê lương, chậm rãi hồi tưởng vui buồn ngày xưa, cảm thán một đoạn thời gian huy hoàng đó.
"Đi thôi, tế bái môn chủ mới là trọng yếu nhất, hôm nay ngươi đã là đích ngắm của rất nhiều người, ngàn vạn không thể để nhược điểm của mình rơi vào tay người khác, di cốt môn chủ ngươi phải mang đi theo!"
Thiên Vũ nghe vậy thì hơi giật mình, từ trong vẻ bi thống thanh tỉnh lại, ánh mắt lại tập trung nhìn quanh khu phế tích, trên mặt đầy vẻ ưu thương.
Thiên Vũ khẽ thở dài: "Đúng là cần phải đi rồi, hiện tại không đủ thời gian để hoài niệm, ta phải tự mình trưởng thành hơn nhiều nữa mới được !"
Thiên Vũ xoay người nhìn tới một mảnh đồi hoang cách đó không xa, đó là nơi mai táng Vân Báo, cách Vân Ảnh Môn chỉ hơn trăm trượng.
Ban đầu khi Thiên Vũ rời khỏi Vân Ảnh Môn từng thừa dịp ban đêm quay về một chuyến.
Mà nay cách biệt gần hai tháng, đồi hoang cỏ dại phủ đầy, phần mộ đã không còn nhìn thấy nữa.
Khoảng cách trăm trượng nháy mắt là đến, Thiên Vũ lại lựa chọn từ từ đi bộ về phía trước, mang theo tâm tình nặng nề từng bước từng bước tiến tới địa phương thương tâm kia.
Hoa Thanh không nói một lời, chỉ lẳng lặng cầm tay Thiên Vũ đi bên cạnh hắn, nàng im lặng khích lệ hắn, làm bạn hắn trải qua đoạn đường đau đớn nhất này.
Một bước một thước, mười bước một trượng. cả hai chậm rãi tiến tới, xuyên qua mảnh đất cỏ dại rậm rạp, đi lên trên đồi hoang.
Hai mươi trượng, mười tám trượng, mười lăm trượng, khoảng cách càng ngày càng gần tâm tình Thiên Vũ càng thêm phức tạp, thân thể hắn khẽ run rẩy, gần như khủng hoảng.
Hoa Thanh hiểu suy nghĩ trong lòng Thiên Vũ, nàng dùng sức kéo nhẹ cánh tay Thiên Vũ, ý khích lệ bảo hắn không cần phải sợ.
Đi lên tới đỉnh đồi hoang, phần mộ Vân Báo ẩn giấu trong cỏ dại chỉ còn cách Thiên Vũ ba trượng.
Lúc này Thiên Vũ đột nhiên dừng lại, khí tức quanh thân căng thẳng dần lên, một cỗ sát khí sắc bén hóa thành cuồng phong sóng dữ thổi tan cỏ dại rậm rạp phía trước, làm lộ ra phần mộ Vân Báo cùng với một thân ảnh màu trắng.
Dưới ánh mặt trời thân ảnh kia tóc dài phiêu dật theo gió tung bay, chỉ có bóng lưng thôi đã lộ ra vẻ đẹp tuyệt mỹ, có lực hấp dẫn đủ khiến cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải mê luyến.
Hoa Thanh cảm nhận được thân thể Thiên Vũ căng thẳng liền nhận ra có cái gì đó không đúng, ngay sau đó nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia.
"Thiên Vũ, ta chờ ngươi đã lâu..."
Thanh âm nhu nhuyễn chí cực, lộ ra mấy phần thanh nhã cùng cao quý, đủ sức làm say lòng người.
Thiên Vũ nghe vậy liền chấn động, trầm giọng nói: "Ngươi là ai, vì sao biết tên của ta? Trên người của ngươi tại sao không có bất kỳ khí tức ba động?"
Hoa Thanh nghe vậy cũng sửng sốt ngây người, sau đó là cả kinh, bởi vì nàng phát hiện thân ảnh màu trắng này cực kỳ quỷ dị, dưới ánh mặt trời có bóng có dáng, nhưng không cảm giác được bất kỳ ba động nào tồn tại. Hết thảy dò xét đều không có phản ứng, phảng phất như nàng ta chỉ là hư ảnh.
Tồn tại như vậy hết sức quái dị, Hoa Thanh lần đầu tiên gặp gỡ trong lòng có một cỗ sợ hãi vô hình từ từ dâng lên.
"Ta từ một thời không ngươi không biết đến đây, chỉ vì muốn thực hiện một lời hứa hẹn. Trước mắt các ngươi chứng kiến chỉ là một luồng ý niệm của ta mà thôi. Còn chưa tính là phân thân, cho nên các ngươi không cảm giác được khí tức ba động trên người ta!"
Lời này giống như sấm nổ ngang tai, khiến cho Thiên Vũ và Hoa Thanh cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Dịch chuyển thời không, ý niệm hư ảnh, những điều này cả hai chưa hề biết chưa hề thấy, đúng là quái sự mà Thiên Vũ và Hoa Thanh không thể nào tin được.
Con ngươi Thiên Vũ ngưng trọng nhìn thân ảnh màu trắng, chất vấn: "Lời của ngươi làm sao ta có thể tin tưởng?"
Hoa Thanh nghi ngờ nói: "Ngươi nói ngươi từ thời không khác đến đây, đó là thời không nào, tồn tại ở đâu?"
Thân ảnh màu trắng khẽ cười nói: "Huyền Thiên đại lục chính là thân thể của tổ thần Bàn Cổ biến thành, có thể đi thông tám phương dị giới, nối thông vô số thời không. Chuyện này trước mắt các ngươi còn không có tư cách để biết, cho nên mới cảm thấy ngạc nhiên đối với lai lịch của ta!"
Thiên Vũ nghe xong tựa như có điều ngộ ra, mở miệng hỏi: "Cho dù ngươi tới từ thời không khác thì có quan hệ gì tới ta?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Ta tới là muốn lấy đi hài cốt Vân Báo, ngươi là người thừa kế của hắn, cho nên ta hiểu rõ hết thảy chuyện liên quan đến ngươi. Từ khi ngươi mới ra đời cho đến mỗi kinh nghiệm ngươi đạt được, ta đều thuộc như lòng bàn tay. Bao gồm cả việc ngươi trong lúc vô tình đạt được mầm móng Thiên giai Tâm Hoả, đi theo Vân Báo học tập Nguyên Văn, tu luyện Cửu Chuyển Vô Cực, cùng với trong đầu ngươi có ẩn giấu có một luồng thần bí ý thức, ta biết rõ lai lịch của hắn, còn có đóa hoa Dục Vọng trong cơ thể ngươi nữa, ta hoàn toàn biết hết !"
Lời nói không khác gì lựu đạn nổ ngay tai, từng câu từng chữ khiến cho Thiên Vũ cực kỳ rung động.
Ngay cả ý thức thần bí kia và gốc thực vật là hai bí ẩn nhất trong người của hắn rồi, ngay cả Nhược Thủy tiên tử và Nguyệt Như tiểu thư cũng hoàn toàn không biết được, ai ngờ nữ tử thần bí này một lát đã nói ra hết sạch.
Kinh hãi nhìn tới thân ảnh màu trắng kia, Thiên Vũ cố gắng trấn định bản thân, trầm giọng nói: "Ngươi làm thế nào biết được mọi chuyện, ngươi vì sao có thể khẳng định gốc thực vật trong cơ thể ta chính là đóa hoa Dục Vọng mà không phải là Ma Tâm Lan?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Ta hiểu rõ hết thảy những phát sinh trên người của ngươi, bởi vì ngươi có quan hệ với Vân Báo, là hắn đã thay đổi vận mệnh cả đời ngươi. Về phần hoa Dục Vọng và Ma Tâm Lan khác nhau ở chỗ lá cây, Ma Tâm Lan có năm lá, đóa hoa Dục Vọng có tới bảy lá, việc này tự ngươi sau này có thể xác minh."
Thiên Vũ kinh nghi nói: "Ngươi nói môn chủ thay đổi vận mệnh cả đời ta, có bằng chứng gì không?"
Đó là một cây trâm đầu phượng, nhìn qua rất đẹp nhưng cầm trên tay lại nặng dị thường, Thiên Vũ thiếu chút nữa cầm không nổi.
"Cây trâm này vì sao nặng như vậy?"
Bạch y nữ tử có ý không nỡ, ngưng mắt nhìn chăm chú vào cây trâm cài, trong ánh mắt lộ ra thần sắc nồng đậm quyến luyến.
"Lai lịch cây trâm này tự ngươi đi tìm hiểu, nhớ phải giữ gìn nó cho cẩn thận. Đi đi, gặp mặt một lần không cần lưu luyến, khi mà trăm hoa tản hết, lúc đó ta sẽ rời đi."
Thu hồi cây trâm lại Thiên Vũ nhẹ nhàng thở dài, kéo tay Hoa Thanh phất tay chào từ biệt nữ tử, ngay sau đó cả hai bay lên trời thẳng tiến Vân Ảnh Môn.
Nhìn thân ảnh Thiên Vũ dần đi xa, trên gương mặt mỹ lệ của nữ tử có vài nét mê mang, thấp giọng lẩm bẩm: "Trèo lên đỉnh cực hạn, vạn kiếp hồng nhan, số mệnh đã định rồi, ai có thể thay đổi? Ta làm như vậy là đúng, là sai, hay là uổng công đây?"
Gió nhẹ lướt qua lời nói lặng lẽ phiêu tán, bên trong Bách Hoa Cốc chỉ còn bươm bướm chập chờn bay.
Sau khi Thiên Vũ đi xa, nữ tử áo trắng cũng âm thầm biến mất, lưu lại nơi đó chỉ còn vẻn vẹn hoa rơi đầy đất, u oán tĩnh mịch đến thê lương.
Đạp gió bay về phía trước, tràng cảnh sông núi đập vào trong mắt, gió lạnh tràn tới lại bị vòng khí bảo hộ trên người Thiên Vũ ngăn trở bên ngoài.
Hoa Thanh rúc vào trong ngực Thiên Vũ, ánh mắt đê mê nhẹ giọng hỏi: "Lúc rời đi ngươi tại sao lại thở dài?"
Thiên Vũ nhìn thẳng ra xa, thần sắc bình tĩnh nói: "Tình yêu khiến cho người ta cảm thán, trên người của nữ tử kia có một đoạn túc duyên với ta."
Hoa Thanh than nhẹ: "Ngươi càng ngày càng thần bí, ta càng ngày càng nhìn không thấu ngươi, chuyện này đối với ta là tốt hay là xấu đây?"
Thiên Vũ quay đầu lại nhìn vào hai mắt Hoa Thanh, nghiêm nghị nói: "Ta thay đổi có liên quan đến từng kỳ ngộ, cũng có liên quan đến từng hoàn cảnh, đối với nàng chỉ có lợi không có hại !"
Nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ, Hoa Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười, sầu lo trong lòng thoáng cái bay sạch, hăng hái bừng bừng hỏi: "Hôm nay đã có sự biến chuyển rất lớn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Thiên Vũ cười nói: "Hẳn là do thực lực ta tăng lên, sau khi ta giết chết Tô Kiếm Phi cắn nuốt tu vi của hắn, nhất cử tiến nhập cảnh giới Vũ hồn, mở ra được cánh cổng trí tuệ trong đầu, cho nên tính cách có chỗ biến hóa."
Hoa Thanh hiếu kỳ nói: "Sau đó ngươi lại giết Tập Nhân Kiệt, Nguyên Hoành Vân, Lão quỷ áo lục, thực lực lại tăng lên lần nữa, lúc này đã đạt tới cảnh giới nào rồi?"
Thiên Vũ nói: "Tình huống trước mắt của ta hơi kỳ lạ, đang ở trong quá trình biến hóa, cần qua một đoạn thời gian ngắn nữa mới có thể ổn định."
Thiên Vũ hiện tại đã luyện thành Linh Hỏa Quyết, thân thể lại có biến hóa mới, chân khí trong cơ thể bắt đầu chuyển hóa thành chân nguyên.
Đây chính là điểm mấu chốt, trong dĩ vãng Thiên Vũ thiếu hụt thường thức võ học, cũng không rõ huyền diệu ở trong đó.
Mà hiện tại linh trí Thiên Vũ được mở rộng, lại từ Ma Tâm Lan đạt được kiến thức cùng trí tuệ kinh người, nhận thức võ thuật nhất thời rõ ràng hơn nhiều.
Loại biến hóa này đối với Thiên Vũ có ý nghĩa rất trọng đại, giúp cho hắn trực tiếp tiến nhập vào một lĩnh vực thần kỳ, từ đó bắt đầu hành trình của riêng hắn.
Hoa Thanh nghe vậy cũng không hỏi nhiều, nàng hỏi sang chuyện khác: "Hôm nay gặp gỡ làm cho ta mở rộng tầm mắt, bất luận là ngươi đánh một trận cùng Tô Kiếm Phi, hay là đối chiến với đám người Tập Nhân Kiệt, đều là những trận kinh thiên động địa vượt xa dĩ vãng. Nhớ ngày đó sống trong phân đường Thiết Thạch, cả ngày khổ luyện chờ được tấn chức, không biết gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đúng là ếch ngồi đáy giếng mà !"
Thiên Vũ nói: "Hết thảy phát sinh ngày hôm nay hoàn toàn khác với quá khứ, cuộc sống chúng ta xem như đang trải qua ở một thế giới khác, có sự chênh lệch quá lớn."
Hoa Thanh cảm khái: "Trải qua trận chiến này ta mới thật sự minh bạch cao thủ Vũ hồn lợi hại như vậy, dễ dàng tạo ra thiên địa dị tượng, cao thủ Võ tướng quả thực không thể so sánh nổi."
Thiên Vũ nói: "Những đệ tử trọng yếu bên trong Thiện Vũ Minh toàn đạt cấp Vũ hồn, nhân số mặc dù không nhiều nhưng ai nấy hùng bá một phương, đều là trụ cột lớn của đế quốc, thực lực bọn họ tự nhiên có thể nghĩ. Trước kia chúng ta sống ở trong phân đường Thiết Thạch tầm mắt quá hạn hẹp, không biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu. Hôm nay đi ra lịch lãm mới phát hiện được thế giới bên ngoài lại đặc sắc như thế!"
Hoa Thanh cười nói: "Thế giới càng đặc sắc lại càng nguy hiểm, không phải người nào cũng có thể trải qua được đâu !"
Thiên Vũ cười cười cũng không có nhiều lời, ánh mắt nhìn tới phía trước, trấn Tân Dân đã hiện ra trước mặt rồi.
Nghĩ đến môn chủ, nghĩ đến dĩ vãng, tâm tình Thiên Vũ thoáng cái kích động lên, lập tức đẩy nhanh tốc độ bay tới.
Lại trở về Vân Ảnh Môn, trên khuôn mặt Thiên Vũ toát ra nhàn nhạt thương cảm, địa phương này để lại cho hắn quá nhiều ký ức, đoạn thời gian đó trở thành ký ức vĩnh viễn tồn tại trong đầu hắn. Bất luận là môn chủ Vân Báo, hay là tiểu thư Vân Nguyệt Nhi, kiếp này của Thiên Vũ không thể nào quên lãng.
Hoa Thanh yên lặng đứng bên cạnh Thiên Vũ, nhìn cảnh tượng đổ nát thê lương thần sắc nàng vô cùng bình tĩnh, nàng không dám đả động tâm tình Thiên Vũ lúc này.
Nhân sinh khác nhau thì tâm cảnh khác nhau, quá khứ của Hoa Thanh không ai biết, nàng cũng chưa bao giờ nói ra, tột cùng nàng đến từ nơi nào có lẽ ngay cả chính nàng cũng không biết.
Dưới ánh mặt trời, Thiên Vũ và Hoa Thanh đứng bất động trước mảnh phế tích Vân Ảnh Môn, hắn yên lặng nhìn khung cảnh thê lương, chậm rãi hồi tưởng vui buồn ngày xưa, cảm thán một đoạn thời gian huy hoàng đó.
"Đi thôi, tế bái môn chủ mới là trọng yếu nhất, hôm nay ngươi đã là đích ngắm của rất nhiều người, ngàn vạn không thể để nhược điểm của mình rơi vào tay người khác, di cốt môn chủ ngươi phải mang đi theo!"
Thiên Vũ nghe vậy thì hơi giật mình, từ trong vẻ bi thống thanh tỉnh lại, ánh mắt lại tập trung nhìn quanh khu phế tích, trên mặt đầy vẻ ưu thương.
Thiên Vũ khẽ thở dài: "Đúng là cần phải đi rồi, hiện tại không đủ thời gian để hoài niệm, ta phải tự mình trưởng thành hơn nhiều nữa mới được !"
Thiên Vũ xoay người nhìn tới một mảnh đồi hoang cách đó không xa, đó là nơi mai táng Vân Báo, cách Vân Ảnh Môn chỉ hơn trăm trượng.
Ban đầu khi Thiên Vũ rời khỏi Vân Ảnh Môn từng thừa dịp ban đêm quay về một chuyến.
Mà nay cách biệt gần hai tháng, đồi hoang cỏ dại phủ đầy, phần mộ đã không còn nhìn thấy nữa.
Khoảng cách trăm trượng nháy mắt là đến, Thiên Vũ lại lựa chọn từ từ đi bộ về phía trước, mang theo tâm tình nặng nề từng bước từng bước tiến tới địa phương thương tâm kia.
Hoa Thanh không nói một lời, chỉ lẳng lặng cầm tay Thiên Vũ đi bên cạnh hắn, nàng im lặng khích lệ hắn, làm bạn hắn trải qua đoạn đường đau đớn nhất này.
Một bước một thước, mười bước một trượng. cả hai chậm rãi tiến tới, xuyên qua mảnh đất cỏ dại rậm rạp, đi lên trên đồi hoang.
Hai mươi trượng, mười tám trượng, mười lăm trượng, khoảng cách càng ngày càng gần tâm tình Thiên Vũ càng thêm phức tạp, thân thể hắn khẽ run rẩy, gần như khủng hoảng.
Hoa Thanh hiểu suy nghĩ trong lòng Thiên Vũ, nàng dùng sức kéo nhẹ cánh tay Thiên Vũ, ý khích lệ bảo hắn không cần phải sợ.
Đi lên tới đỉnh đồi hoang, phần mộ Vân Báo ẩn giấu trong cỏ dại chỉ còn cách Thiên Vũ ba trượng.
Lúc này Thiên Vũ đột nhiên dừng lại, khí tức quanh thân căng thẳng dần lên, một cỗ sát khí sắc bén hóa thành cuồng phong sóng dữ thổi tan cỏ dại rậm rạp phía trước, làm lộ ra phần mộ Vân Báo cùng với một thân ảnh màu trắng.
Dưới ánh mặt trời thân ảnh kia tóc dài phiêu dật theo gió tung bay, chỉ có bóng lưng thôi đã lộ ra vẻ đẹp tuyệt mỹ, có lực hấp dẫn đủ khiến cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải mê luyến.
Hoa Thanh cảm nhận được thân thể Thiên Vũ căng thẳng liền nhận ra có cái gì đó không đúng, ngay sau đó nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia.
"Thiên Vũ, ta chờ ngươi đã lâu..."
Thanh âm nhu nhuyễn chí cực, lộ ra mấy phần thanh nhã cùng cao quý, đủ sức làm say lòng người.
Thiên Vũ nghe vậy liền chấn động, trầm giọng nói: "Ngươi là ai, vì sao biết tên của ta? Trên người của ngươi tại sao không có bất kỳ khí tức ba động?"
Hoa Thanh nghe vậy cũng sửng sốt ngây người, sau đó là cả kinh, bởi vì nàng phát hiện thân ảnh màu trắng này cực kỳ quỷ dị, dưới ánh mặt trời có bóng có dáng, nhưng không cảm giác được bất kỳ ba động nào tồn tại. Hết thảy dò xét đều không có phản ứng, phảng phất như nàng ta chỉ là hư ảnh.
Tồn tại như vậy hết sức quái dị, Hoa Thanh lần đầu tiên gặp gỡ trong lòng có một cỗ sợ hãi vô hình từ từ dâng lên.
"Ta từ một thời không ngươi không biết đến đây, chỉ vì muốn thực hiện một lời hứa hẹn. Trước mắt các ngươi chứng kiến chỉ là một luồng ý niệm của ta mà thôi. Còn chưa tính là phân thân, cho nên các ngươi không cảm giác được khí tức ba động trên người ta!"
Lời này giống như sấm nổ ngang tai, khiến cho Thiên Vũ và Hoa Thanh cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Dịch chuyển thời không, ý niệm hư ảnh, những điều này cả hai chưa hề biết chưa hề thấy, đúng là quái sự mà Thiên Vũ và Hoa Thanh không thể nào tin được.
Con ngươi Thiên Vũ ngưng trọng nhìn thân ảnh màu trắng, chất vấn: "Lời của ngươi làm sao ta có thể tin tưởng?"
Hoa Thanh nghi ngờ nói: "Ngươi nói ngươi từ thời không khác đến đây, đó là thời không nào, tồn tại ở đâu?"
Thân ảnh màu trắng khẽ cười nói: "Huyền Thiên đại lục chính là thân thể của tổ thần Bàn Cổ biến thành, có thể đi thông tám phương dị giới, nối thông vô số thời không. Chuyện này trước mắt các ngươi còn không có tư cách để biết, cho nên mới cảm thấy ngạc nhiên đối với lai lịch của ta!"
Thiên Vũ nghe xong tựa như có điều ngộ ra, mở miệng hỏi: "Cho dù ngươi tới từ thời không khác thì có quan hệ gì tới ta?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Ta tới là muốn lấy đi hài cốt Vân Báo, ngươi là người thừa kế của hắn, cho nên ta hiểu rõ hết thảy chuyện liên quan đến ngươi. Từ khi ngươi mới ra đời cho đến mỗi kinh nghiệm ngươi đạt được, ta đều thuộc như lòng bàn tay. Bao gồm cả việc ngươi trong lúc vô tình đạt được mầm móng Thiên giai Tâm Hoả, đi theo Vân Báo học tập Nguyên Văn, tu luyện Cửu Chuyển Vô Cực, cùng với trong đầu ngươi có ẩn giấu có một luồng thần bí ý thức, ta biết rõ lai lịch của hắn, còn có đóa hoa Dục Vọng trong cơ thể ngươi nữa, ta hoàn toàn biết hết !"
Lời nói không khác gì lựu đạn nổ ngay tai, từng câu từng chữ khiến cho Thiên Vũ cực kỳ rung động.
Ngay cả ý thức thần bí kia và gốc thực vật là hai bí ẩn nhất trong người của hắn rồi, ngay cả Nhược Thủy tiên tử và Nguyệt Như tiểu thư cũng hoàn toàn không biết được, ai ngờ nữ tử thần bí này một lát đã nói ra hết sạch.
Kinh hãi nhìn tới thân ảnh màu trắng kia, Thiên Vũ cố gắng trấn định bản thân, trầm giọng nói: "Ngươi làm thế nào biết được mọi chuyện, ngươi vì sao có thể khẳng định gốc thực vật trong cơ thể ta chính là đóa hoa Dục Vọng mà không phải là Ma Tâm Lan?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Ta hiểu rõ hết thảy những phát sinh trên người của ngươi, bởi vì ngươi có quan hệ với Vân Báo, là hắn đã thay đổi vận mệnh cả đời ngươi. Về phần hoa Dục Vọng và Ma Tâm Lan khác nhau ở chỗ lá cây, Ma Tâm Lan có năm lá, đóa hoa Dục Vọng có tới bảy lá, việc này tự ngươi sau này có thể xác minh."
Thiên Vũ kinh nghi nói: "Ngươi nói môn chủ thay đổi vận mệnh cả đời ta, có bằng chứng gì không?"
/302
|