Trầm tư chỉ trong chốc lát, Thiên Vũ lấy ra Tâm Hỏa Thạch, chậm rãi đưa chân khí vào trong đó, Tâm Hỏa Thạch nhất thời sáng rực lên, rất nhanh hiện ra vài chữ.
Nhìn con số trên Tâm Hỏa Thạch, sắc mặt Thiên Vũ ngạc nhiên, nói: "Mới luyện có ba buổi tối, giá trị Tâm Hoả dĩ nhiên thoáng cái từ bảy bay lên tới mười một, thật sự quá tuyệt vời. Theo tốc độ này đi xuống, nửa tháng sau, Tâm Hỏa của ta hẳn có thể đạt tới hai mươi lăm, thuộc về nhất cấp nhị phẩm."
Nghĩ vậy, trên mặt Thiên Vũ lộ ra vẻ mừng như điên, được tiếng sấm che dấu rốt cục phát ra tiếng cười dồn nén đã lâu.
Chỉ chốc lát, Thiên Vũ từ từ bình tĩnh lại, trên mặt hơi suy tư, lại lấy từ trong túi trữ vật ra bình Tụ Khí Đan, lẩm bẩm: "Đây chính là Tụ Khí Đan tám mươi ngân tệ một viên, ta thử một lần xem hiệu quả như thế nào."
Mở tấm đậy, Thiên Vũ đổ ra một viên Tụ Khí Đan, phát hiện nó to gần bằng hạt đậu nành màu đen.
Thu bình thuốc lại, Thiên Vũ nuốt xuống viên Tụ Khí Đan, sau đó ngồi xếp bằng vận khí, y theo phương pháp tu luyện Tam Dương Quyết khống chế chân khí trong cơ thể, điều khiển nó chạy khắp kinh mạch chủ yếu toàn thân, lục phủ ngũ tạng cùng các cơ quan nội tạng trọng yếu.
Tụ Khí Đan trôi vào bụng, hóa thành một cỗ khí lưu rất nhanh khuếch tán ra bốn phía. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ khống chế chân khí trong cơ thể, lưu động một vòng lại một vòng trong kinh mạch, một điểm một điểm hấp thu dược lực Tụ Khí Đan, khiến cho nó chuyển hóa thành thực khí tự thân, làm lớn mạnh thực lực chính mình.
Mới ban đầu, bởi vì chân khí trong cơ thể Thiên Vũ yếu kém, tốc độ vận chuyển thong thả, tốc độ thu nạp dược lực cũng chậm rãi.
Sau đó theo thời gian trôi qua, chân khí trong cơ thể Thiên Vũ thu nạp được dược lực Tụ Khí Đan mạnh lên nhanh chóng, ngoài tốc độ vận chuyển, tốc độ thu nạp đều tăng lên tương ứng, làm cho tổng số lượng chân khí trong cơ thể hắn cũng tăng lên theo.
Tụ Khí Đan thuộc về đan dược Hoàng cấp hạ phẩm, chính là một loại đan dược gia tăng thực lực mà người tập võ thường dùng nhất, ngoài ngưng tụ số lượng thực khí có hạn, đối với người tu luyện còn phát ra một hiệu quả phụ trợ.
Thiên Vũ hao phí thời gian một đêm, hấp thu sạch sẽ dược lực của một viên Tụ Khí Đan đề cao thực khí của bản thân lên, tốc độ vận chuyển chân khí trong cơ thể rõ ràng nhanh gần gấp đôi so với trước kia.
Sáng sớm, Thiên Vũ từ trong nhập định tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là lấy ra Tâm Hỏa Thạch, đo đạc giá trị Tâm Hỏa.
Kiểm tra một lần, trên mặt Thiên Vũ nhất thời lại mỉm cười “điên dại”, một viên Tụ Khí Đan dĩ nhiên làm cho giá trị Tâm Hỏa của hắn tăng lên tới mười bốn, đây là điều mà hắn chưa từng nghĩ đến.
Thu hồi Tâm Hỏa Thạch, Thiên Vũ cười tự nhủ: "Một viên Tụ Khí Đan tám mươi ngân tệ mặc dù hơi mắc, thế nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm. Nếu mỗi một viên Tụ Khí Đan gia tăng được ba điểm giá trị Tâm Hoả, nửa tháng sau giá trị Tâm Hỏa của ta có hi vọng đột phá năm mươi. Khi đó, ta nhìn xem ai còn dám khi dễ ta."
Xoay người xuống giường, Thiên Vũ ở trong phòng hoạt động gân cốt, cảm giác lực lượng quanh thân tăng gấp bội, mạnh hơn hôm qua rất nhiều.
Khẽ quát một tiếng, Thiên Vũ ở trong phòng luyện Linh Xà Quyền, cảm giác ra chiêu mau lẹ như gió, chiêu thức nối liền, lực lượng mỗi một quyền đều mạnh kinh người, đã bắt đầu có quyền phong, phát ra tiếng vang vù vù.
Thu chiêu, trên mặt Thiên Vũ tràn đầy thần thái tự tin, thấp giọng nói: "Môn chủ, ngươi xem đi, tương lai không lâu sau, ta sẽ có thể cho báo thù rửa hận cho các ngươi."
Mở cửa phòng ra, Thiên Vũ phát hiện bầu trời đang có mưa phùn, một vài đệ tử cầm dù đi lại, đều nhắm tới hướng phòng ăn.
Thiên Vũ cười khổ một tiếng, chính mình một mình cô đơn, tới đây một tháng rồi nhưng ngay cả một bằng hữu cũng không có, ngược lại đắc tội Tiêu Nguyên Quân, cự tuyệt Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Hứa Tử Dũng, Kim Bác Văn toàn là nhân vật lợi hại, tình cảnh làm cho người ta rất ưu sầu mà.
Chần chờ chốc lát, Thiên Vũ mạo hiểm đi tới phòng ăn.
Điểm tâm xong, Thiên Vũ không biết hôm nay Trịnh Vân sẽ an bài như thế nào, cho nên đi tới quảng trường, thấy người ở đó không nhiều lắm, liền lấy ra mộc đao một mình bắt đầu luyện bộ Thiên Lang Trảm Pháp.
Lúc này Thiên Vũ đã có giá trị Tâm Hoả đạt tới mười bốn, cường đại hơn trước kia rất nhiều rồi, uy lực Thiên Lang Trảm Pháp trên tay hắn tăng lên gấp bội, đao phong gào thét vang lên, quay cuồng như mưa gió không lọt.
Ba mươi sáu chiêu Thiên Lang Trảm Pháp, Thiên Vũ rất nhanh luyện xong hết thảy, cảm giác toàn thân thư sướng, chân khí trong cơ thể lưu động, mơ hồ có loại cảm giác như bay lên.
Trước kia, Thiên Vũ luyện Thiên Lang Trảm Pháp biến hóa không kém, nhưng uy lực chưa đủ. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Bây giờ, Thiên Vũ đánh ra Thiên Lang Trảm Pháp mặc dù uy lực không tính quá mạnh mẽ, nhưng đối với đệ tử tầm thường, đến mười người cũng không phải đối thủ Thiên Vũ nữa rồi.
Lạnh nhạt cười cười, Thiên Vũ thu hồi mộc đao, lơ đãng quay đầu lại nhìn, một đôi tròng mắt trong suốt đang ngó tới làm cho Thiên Vũ cảm thấy kinh ngạc.
Nhìn người nọ, trong mắt Thiên Vũ tràn đầy nghi hoặc, ánh mắt trong suốt kia trong nháy mắt che kín một tầng hàn ý, tựa hồ đang rất bài xích, tựa hồ che dấu, Thiên Vũ nhất thời không rõ ràng lắm.
Cách đó không xa, 10 đại nhân vật phong vân của tổ 32 đứng đầu là Nguyệt Hiểu Nhã xoay người rời đi, dáng vẻ yểu điệu giống như cánh hoa tung bay trong gió, hấp dẫn ánh mắt Thiên Vũ theo sau.
Mặc dù, Thiên Vũ không rõ Nguyệt Hiểu Nhã tại sao lại lưu ý đến mình, cũng không dám đụng vào nàng, ánh mắt lạnh như băng kia cho hắn cảm giác nguy hiểm, nhưng đối với sắc đẹp của Nguyệt Hiểu Nhã, Thiên Vũ vẫn cảm thán từ đáy lòng.
Rất nhanh, Nguyệt Hiểu Nhã biến mất trong màn mưa, Thiên Vũ có chút không nỡ thu hồi ánh mắt mình lại.
Lúc này, phía sau Thiên Vũ đột nhiên truyền đến một thanh âm, điều này làm cho tâm thần Thiên Vũ chấn động, đột ngột quay đầu lại nhìn người nọ, trong lòng đề cao cảnh giác.
"Băng mỹ nữ như vậy, cũng không phải ai cũng dám trêu chọc mà."
Ánh mắt mỉm cười say lòng người, khuôn mặt anh tuấn tuyệt luân, nhân vật như vậy tại tổ 32 chỉ có một người, đó chính là ứng Thiên Hữu.
Thiên Vũ âm thầm kinh hãi, lúc này thực lực chính mình đại tăng, người bình thường chỉ cần tới gần phạm vi một trượng, hắn cũng có thể phát hiện, nhưng ứng Thiên Hữu đi tới trong phạm vi ba thước, hắn lại không biết chút nào.
Dời ánh mắt sang, Thiên Vũ đạm mạc nói: "Ngươi cũng không dám trêu chọc nàng sao?"
Ứng Thiên Hữu khẽ cười nói: "Ta không phải là không dám trêu chọc, chỉ là nàng không phải loại hình ta thích."
Thiên Vũ hừ lạnh nói: "Niếp Tiểu Song loại kia dường như thích hợp với ngươi."
Ứng Thiên Hữu cười hỏi: "Ghen tị?"
Thiên Vũ phản bác: "Ngươi cảm giác được ta sẽ tốn thời gian cho loại người đó sao?"
Ứng Thiên Hữu cười nói: "Vậy cũng rất khó nói. Thế nhưng ngươi có điểm ngu ngốc, đó là sự thật."
Thiên Vũ quay đầu lại trừng mắt Ứng Thiên Hữu, bực mình nói: "Lời của ngươi có ý tứ gì?"
Ứng Thiên Hữu không thèm biết Thiên Vũ tức giận, lạnh nhạt nói: "Không có ý gì, ta chỉ nhân tiện ăn ngay nói thật mà thôi. Tốt lắm, Trịnh sư phụ tới, ngươi nên tiếp tục học Cự Linh Chưởng Pháp của ngươi rồi."
Ưu nhã xoay người, Ứng Thiên Hữu trực tiếp rời đi.
Thiên Vũ sắc mặt khẽ biến, chính mình đi theo Trịnh Vân học nghệ mặc dù không tính là chuyện bí mật gì, nhưng mà hắn chưa từng công khai, tại sao Ứng Thiên Hữu này lại biết rõ ràng như vậy?
Hắn tìm hiểu điều đó rốt cuộc có mục đích gì?
Trịnh Vân đi tới bên cạnh Thiên Vũ, gặp hắn đang trầm tư, không khỏi hỏi một câu: "Đang suy nghĩ gì đó?"
Thiên Vũ nghe vậy bừng tỉnh, nhìn sang Trịnh Vân, nhẹ giọng nói: "Mới vừa rồi Ứng Thiên Hữu hàn huyên vài câu với ta, ta đang suy nghĩ người này rốt cuộc có lai lịch gì?"
Trịnh Vân cau mày, trầm ngâm nói: "Ứng Thiên Hữu này có chút lai lịch, ngươi tốt nhất không nên đi chọc hắn."
Thiên Vũ nghe vậy liền kinh ngạc, từ trong miệng Trịnh Vân nói ra như vậy, đã nói rõ Ứng Thiên Hữu quả thật rất có lai lịch, cũng không phải loại nhân vật như Tiêu Nguyên Quân
Nhìn con số trên Tâm Hỏa Thạch, sắc mặt Thiên Vũ ngạc nhiên, nói: "Mới luyện có ba buổi tối, giá trị Tâm Hoả dĩ nhiên thoáng cái từ bảy bay lên tới mười một, thật sự quá tuyệt vời. Theo tốc độ này đi xuống, nửa tháng sau, Tâm Hỏa của ta hẳn có thể đạt tới hai mươi lăm, thuộc về nhất cấp nhị phẩm."
Nghĩ vậy, trên mặt Thiên Vũ lộ ra vẻ mừng như điên, được tiếng sấm che dấu rốt cục phát ra tiếng cười dồn nén đã lâu.
Chỉ chốc lát, Thiên Vũ từ từ bình tĩnh lại, trên mặt hơi suy tư, lại lấy từ trong túi trữ vật ra bình Tụ Khí Đan, lẩm bẩm: "Đây chính là Tụ Khí Đan tám mươi ngân tệ một viên, ta thử một lần xem hiệu quả như thế nào."
Mở tấm đậy, Thiên Vũ đổ ra một viên Tụ Khí Đan, phát hiện nó to gần bằng hạt đậu nành màu đen.
Thu bình thuốc lại, Thiên Vũ nuốt xuống viên Tụ Khí Đan, sau đó ngồi xếp bằng vận khí, y theo phương pháp tu luyện Tam Dương Quyết khống chế chân khí trong cơ thể, điều khiển nó chạy khắp kinh mạch chủ yếu toàn thân, lục phủ ngũ tạng cùng các cơ quan nội tạng trọng yếu.
Tụ Khí Đan trôi vào bụng, hóa thành một cỗ khí lưu rất nhanh khuếch tán ra bốn phía. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ khống chế chân khí trong cơ thể, lưu động một vòng lại một vòng trong kinh mạch, một điểm một điểm hấp thu dược lực Tụ Khí Đan, khiến cho nó chuyển hóa thành thực khí tự thân, làm lớn mạnh thực lực chính mình.
Mới ban đầu, bởi vì chân khí trong cơ thể Thiên Vũ yếu kém, tốc độ vận chuyển thong thả, tốc độ thu nạp dược lực cũng chậm rãi.
Sau đó theo thời gian trôi qua, chân khí trong cơ thể Thiên Vũ thu nạp được dược lực Tụ Khí Đan mạnh lên nhanh chóng, ngoài tốc độ vận chuyển, tốc độ thu nạp đều tăng lên tương ứng, làm cho tổng số lượng chân khí trong cơ thể hắn cũng tăng lên theo.
Tụ Khí Đan thuộc về đan dược Hoàng cấp hạ phẩm, chính là một loại đan dược gia tăng thực lực mà người tập võ thường dùng nhất, ngoài ngưng tụ số lượng thực khí có hạn, đối với người tu luyện còn phát ra một hiệu quả phụ trợ.
Thiên Vũ hao phí thời gian một đêm, hấp thu sạch sẽ dược lực của một viên Tụ Khí Đan đề cao thực khí của bản thân lên, tốc độ vận chuyển chân khí trong cơ thể rõ ràng nhanh gần gấp đôi so với trước kia.
Sáng sớm, Thiên Vũ từ trong nhập định tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là lấy ra Tâm Hỏa Thạch, đo đạc giá trị Tâm Hỏa.
Kiểm tra một lần, trên mặt Thiên Vũ nhất thời lại mỉm cười “điên dại”, một viên Tụ Khí Đan dĩ nhiên làm cho giá trị Tâm Hỏa của hắn tăng lên tới mười bốn, đây là điều mà hắn chưa từng nghĩ đến.
Thu hồi Tâm Hỏa Thạch, Thiên Vũ cười tự nhủ: "Một viên Tụ Khí Đan tám mươi ngân tệ mặc dù hơi mắc, thế nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm. Nếu mỗi một viên Tụ Khí Đan gia tăng được ba điểm giá trị Tâm Hoả, nửa tháng sau giá trị Tâm Hỏa của ta có hi vọng đột phá năm mươi. Khi đó, ta nhìn xem ai còn dám khi dễ ta."
Xoay người xuống giường, Thiên Vũ ở trong phòng hoạt động gân cốt, cảm giác lực lượng quanh thân tăng gấp bội, mạnh hơn hôm qua rất nhiều.
Khẽ quát một tiếng, Thiên Vũ ở trong phòng luyện Linh Xà Quyền, cảm giác ra chiêu mau lẹ như gió, chiêu thức nối liền, lực lượng mỗi một quyền đều mạnh kinh người, đã bắt đầu có quyền phong, phát ra tiếng vang vù vù.
Thu chiêu, trên mặt Thiên Vũ tràn đầy thần thái tự tin, thấp giọng nói: "Môn chủ, ngươi xem đi, tương lai không lâu sau, ta sẽ có thể cho báo thù rửa hận cho các ngươi."
Mở cửa phòng ra, Thiên Vũ phát hiện bầu trời đang có mưa phùn, một vài đệ tử cầm dù đi lại, đều nhắm tới hướng phòng ăn.
Thiên Vũ cười khổ một tiếng, chính mình một mình cô đơn, tới đây một tháng rồi nhưng ngay cả một bằng hữu cũng không có, ngược lại đắc tội Tiêu Nguyên Quân, cự tuyệt Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Hứa Tử Dũng, Kim Bác Văn toàn là nhân vật lợi hại, tình cảnh làm cho người ta rất ưu sầu mà.
Chần chờ chốc lát, Thiên Vũ mạo hiểm đi tới phòng ăn.
Điểm tâm xong, Thiên Vũ không biết hôm nay Trịnh Vân sẽ an bài như thế nào, cho nên đi tới quảng trường, thấy người ở đó không nhiều lắm, liền lấy ra mộc đao một mình bắt đầu luyện bộ Thiên Lang Trảm Pháp.
Lúc này Thiên Vũ đã có giá trị Tâm Hoả đạt tới mười bốn, cường đại hơn trước kia rất nhiều rồi, uy lực Thiên Lang Trảm Pháp trên tay hắn tăng lên gấp bội, đao phong gào thét vang lên, quay cuồng như mưa gió không lọt.
Ba mươi sáu chiêu Thiên Lang Trảm Pháp, Thiên Vũ rất nhanh luyện xong hết thảy, cảm giác toàn thân thư sướng, chân khí trong cơ thể lưu động, mơ hồ có loại cảm giác như bay lên.
Trước kia, Thiên Vũ luyện Thiên Lang Trảm Pháp biến hóa không kém, nhưng uy lực chưa đủ. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Bây giờ, Thiên Vũ đánh ra Thiên Lang Trảm Pháp mặc dù uy lực không tính quá mạnh mẽ, nhưng đối với đệ tử tầm thường, đến mười người cũng không phải đối thủ Thiên Vũ nữa rồi.
Lạnh nhạt cười cười, Thiên Vũ thu hồi mộc đao, lơ đãng quay đầu lại nhìn, một đôi tròng mắt trong suốt đang ngó tới làm cho Thiên Vũ cảm thấy kinh ngạc.
Nhìn người nọ, trong mắt Thiên Vũ tràn đầy nghi hoặc, ánh mắt trong suốt kia trong nháy mắt che kín một tầng hàn ý, tựa hồ đang rất bài xích, tựa hồ che dấu, Thiên Vũ nhất thời không rõ ràng lắm.
Cách đó không xa, 10 đại nhân vật phong vân của tổ 32 đứng đầu là Nguyệt Hiểu Nhã xoay người rời đi, dáng vẻ yểu điệu giống như cánh hoa tung bay trong gió, hấp dẫn ánh mắt Thiên Vũ theo sau.
Mặc dù, Thiên Vũ không rõ Nguyệt Hiểu Nhã tại sao lại lưu ý đến mình, cũng không dám đụng vào nàng, ánh mắt lạnh như băng kia cho hắn cảm giác nguy hiểm, nhưng đối với sắc đẹp của Nguyệt Hiểu Nhã, Thiên Vũ vẫn cảm thán từ đáy lòng.
Rất nhanh, Nguyệt Hiểu Nhã biến mất trong màn mưa, Thiên Vũ có chút không nỡ thu hồi ánh mắt mình lại.
Lúc này, phía sau Thiên Vũ đột nhiên truyền đến một thanh âm, điều này làm cho tâm thần Thiên Vũ chấn động, đột ngột quay đầu lại nhìn người nọ, trong lòng đề cao cảnh giác.
"Băng mỹ nữ như vậy, cũng không phải ai cũng dám trêu chọc mà."
Ánh mắt mỉm cười say lòng người, khuôn mặt anh tuấn tuyệt luân, nhân vật như vậy tại tổ 32 chỉ có một người, đó chính là ứng Thiên Hữu.
Thiên Vũ âm thầm kinh hãi, lúc này thực lực chính mình đại tăng, người bình thường chỉ cần tới gần phạm vi một trượng, hắn cũng có thể phát hiện, nhưng ứng Thiên Hữu đi tới trong phạm vi ba thước, hắn lại không biết chút nào.
Dời ánh mắt sang, Thiên Vũ đạm mạc nói: "Ngươi cũng không dám trêu chọc nàng sao?"
Ứng Thiên Hữu khẽ cười nói: "Ta không phải là không dám trêu chọc, chỉ là nàng không phải loại hình ta thích."
Thiên Vũ hừ lạnh nói: "Niếp Tiểu Song loại kia dường như thích hợp với ngươi."
Ứng Thiên Hữu cười hỏi: "Ghen tị?"
Thiên Vũ phản bác: "Ngươi cảm giác được ta sẽ tốn thời gian cho loại người đó sao?"
Ứng Thiên Hữu cười nói: "Vậy cũng rất khó nói. Thế nhưng ngươi có điểm ngu ngốc, đó là sự thật."
Thiên Vũ quay đầu lại trừng mắt Ứng Thiên Hữu, bực mình nói: "Lời của ngươi có ý tứ gì?"
Ứng Thiên Hữu không thèm biết Thiên Vũ tức giận, lạnh nhạt nói: "Không có ý gì, ta chỉ nhân tiện ăn ngay nói thật mà thôi. Tốt lắm, Trịnh sư phụ tới, ngươi nên tiếp tục học Cự Linh Chưởng Pháp của ngươi rồi."
Ưu nhã xoay người, Ứng Thiên Hữu trực tiếp rời đi.
Thiên Vũ sắc mặt khẽ biến, chính mình đi theo Trịnh Vân học nghệ mặc dù không tính là chuyện bí mật gì, nhưng mà hắn chưa từng công khai, tại sao Ứng Thiên Hữu này lại biết rõ ràng như vậy?
Hắn tìm hiểu điều đó rốt cuộc có mục đích gì?
Trịnh Vân đi tới bên cạnh Thiên Vũ, gặp hắn đang trầm tư, không khỏi hỏi một câu: "Đang suy nghĩ gì đó?"
Thiên Vũ nghe vậy bừng tỉnh, nhìn sang Trịnh Vân, nhẹ giọng nói: "Mới vừa rồi Ứng Thiên Hữu hàn huyên vài câu với ta, ta đang suy nghĩ người này rốt cuộc có lai lịch gì?"
Trịnh Vân cau mày, trầm ngâm nói: "Ứng Thiên Hữu này có chút lai lịch, ngươi tốt nhất không nên đi chọc hắn."
Thiên Vũ nghe vậy liền kinh ngạc, từ trong miệng Trịnh Vân nói ra như vậy, đã nói rõ Ứng Thiên Hữu quả thật rất có lai lịch, cũng không phải loại nhân vật như Tiêu Nguyên Quân
/302
|