Âm thanh báo giá náo nhiệt không dứt, chỉ sau một chút công phu thì một bộ áo giáp Thanh Đồng sơ cấp đã được nâng giá lên tới ba mươi bảy kim tệ. Nhưng khi giá cả đã lên tới ngưỡng này thì số người báo giá dần dần ít đi, hiển nhiên giá này đã vượt trên giá trị vật phẩm giao dịch. Cuối cùng bộ áo giáp Thanh Đồng được một khách hàng ở tầng hai mua được với giá ba mươi tám kim tệ.
Thiên Vũ vẫn luôn chú ý đến các kiện vật phẩm tham gia đấu giá cùng với phân tích giá cả của chúng, cuối cùng cho ra một kết quả khiến gã cảm thấy không ổn chút nào. Đó là càng về sau thì vật phẩm đấu giá phẩm chất càng cao, giá cả cạnh tranh càng kịch liệt.
Thoáng cái ba mươi hai kiện vật phẩm tham gia đấu giá đã bán ra hai mươi sáu kiện, nhưng Tam Sắc Thạch vẫn không có chút động tĩnh gì. Điều này làm cho Thiên Vũ có chút sốt ruột, nhấp nhổm không yên.
Vật phẩm đấu giá thứ hai mươi bảy lại thu hút sự chú ý của mọi người một lần nữa, đó là một quyển công pháp Hoàng cấp thượng giai, tên là Hàn Băng Quyết. Giá cả được rao là sáu mươi kim tệ. Thiên Vũ có chút động tâm, đây chính là công pháp Hoàng cấp thượng giai, hơn nữa là có thể dùng tiền để mua, không cần đi cầu xin người khác. Song gã cũng không hề nóng lòng, đồ tốt như vậy sẽ có rất nhiều người tranh đoạt, ra tay sớm tất sẽ chịu thiệt thòi. Thiên Vũ phân tích không hề sai lầm, ngay khi Hồng Di vừa giới thiệu xong công pháp đã có người ra giá. Hơn nữa giá cả trực tiếp tăng lên hơn mười lần, giá trị kéo lên tới hơn hai trăm kim tệ.
Thiên Vũ mang mặt nạ nên nhìn không ra vẻ mặt, nhưng trong lòng lại hận muốn chết, những kẻ tăng giá này giống như chưa bao giờ biết kim tệ phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới kiếm được. Đột nhiên lầu hai có người ném ánh nhìn bao quát toàn trường, Thiên Vũ trông thấy nhất thời cả kinh, bởi vì người nọ lại là Chu Anh Kiệt.
"Ba trăm kim tệ."
Thanh âm ngắn gọn nhưng hữu lực buông xuống, thoáng cái lực áp toàn trường, làm cho nơi này nhưng người một lần tăng giá vài kim tệ tâm nguội lạnh, nhất thời lặng ngắt như tờ. Thiên Vũ nhìn Chu Anh Kiệt dương dương đắc ý, trong lòng tức giận muốn chết, nhưng gã bỏ qua suy nghĩ đấu giá cạnh tranh, bởi vì gã đột nhiên nghĩ đến một việc.
Ngay lúc Chu Anh Kiệt vừa ra giá ba trăm kim tệ, trên lầu hai đột nhiên lại toát ra một thanh âm mà Thiên Vũ quen thuộc, đó là Vương Thế Quốc.
"Ba trăm năm mươi kim tệ."
Chu Anh Kiệt hừ lạnh một tiếng, kêu lên:
"Bốn trăm kim tệ."
Vương Thế Quốc cũng không hề chậm chạp, báo ra giá cả:
"Bốn trăm năm mươi kim tệ."
Chu Anh Kiệt bật dậy, căm tức nhìn Vương Thế Quốc đối diện, gầm nhẹ :
"Năm trăm kim tệ."
Vương Thế Quốc quỷ quyệt cười, vẻ mặt có chút hả hê :
"Chúc mừng ngươi, ngươi thắng rồi."
Chu Anh Kiệt tức thời tỉnh ngộ, tức giận muốn hộc máu. Chính mình rõ ràng báo giá ba trăm kim tệ là có thể mua Hàn Băng Quyết, lại bị Vương Thế Quốc khiêu khích một hồi khiến gã mất thêm hơn hai trăm kim tệ, trong lòng há có thể không tức giận ?
Hồng Di tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Chu Anh Kiệt, tươi cười nói : “Chúc mừng vị công tử này, công tử ra giá năm trăm kim tệ có thể là rất cao trong đêm nay, chúng ta sẽ có lễ vật giá trị xa xỉ tặng cho ngươi." Chu Anh Kiệt nghe vậy tức thì bình tĩnh trở lại, tâm tình chuyển biến tốt đẹp được một chút.
Mặc dù tiêu tốn một ít tiền uổng phí, nhưng ít nhất chiếm được sự an ủi của mỹ nữ, còn có đại lễ.
Thiên Vũ liếc nhìn Hồng Di, thầm nghĩ: "Nữ nhân này thật sự là thạo việc buôn bán, chẳng trách Thất Bảo Các nhân khí cường thịnh."
Trên đài cao, Hồng Di buông xuống Hàn Băng Quyết, cầm lấy một thanh đoản kiếm xích hồng sắc, dài ước chừng một thước hai tấc giơ cao lên quá đầu , thanh âm thong thả mà hữu lực nói : “Đây là luyện khí thế gia Hỏa Linh Môn luyện chế Xích Hỏa kiếm, là một đạo khí hạ phẩm do đích thân Hồng Liên ra tay luyện chế, giá cả một trăm kim tệ, mỗi lần tăng giá thấp nhất hai mươi kim tệ."
Báo giá vừa ra, nhất thời khiến cho một trận náo động, lập tức đã có người ra giá tranh đoạt.
"Một trăm hai mươi kim tệ."
"Một trăm bốn mươi kim tệ."
"Một trăm sáu mươi kim tệ."
"Hai trăm kim tệ."
"Hai trăm bốn mươi kim tệ."
"Ba trăm kim tệ."
Giá cả thuận đường nước lên thì thuyền lên, Thiên Vũ tâm thần đại chấn, thanh kiếm này chỉ là hạ phẩm đạo khí mà đã đáng giá như vậy, so với Hàn Băng Quyết còn muốn hấp dẫn người hơn. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Kỳ thật Xích Hỏa kiếm mặc dù là đạo khí hạ phẩm, nhưng giá trị sẽ không cao hơn Hàn Băng Quyết. Thanh kiếm này được nhiều ngưòi ưa thích, nguyên nhân chủ yếu là nó được Hồng Liên đích thân ra tay chế luyện.
Hồng Liên chính là sư tỷ của Húc Dương, là một luyện khí sư xuất sắc, hơn nữa có bối cảnh thần bí cùng với thực lực sâu xa khó dò. Đương nhiên đó cũng không phải nhân tố chủ yếu hấp dẫn mọi người, chính thức làm cho mọi người quan tâm chính là bản thân Hồng Liên. Tục truyền, Hồng Liên dung mạo xinh đẹp hiếm có, đáng tiếc người có thể thấy chân diện mục của nàng hầu như không có. Vô hình chung trong lòng mọi người Hồng Liên đã trở thành một tồn tại thần bí, mọi người đều biết nàng đẹp, nhưng nàng rốt cuộc đẹp tới mức nào, ai cũng nói không rõ.
Vì nguyên nhân đó, đồ vật do Hồng Liên chế luyện đều được mọi người yêu thích, giá cả tự nhiên cũng cao hơn sản phẩm đồng loại.
"Bốn trăm kim tệ."
Lúc này, Chu Anh Kiệt lại ra tay, báo ra giá bốn trăm kim tệ đem nhưng người báo giá thấp nhất mực đè xuống, dù sao nhưng người này cũng không có tiền có thế như Chu gia.
Thấy Chu Anh Kiệt ra giá, Vương Thế Quốc sao có thể ngồi yên, lạnh nhạt nói:
"Năm trăm kim tệ."
Chu Anh Kiệt hừ lạnh rồi liếc Vương Thế Quốc một cái, không nhanh không chậm buông xuống một câu:
"Sáu trăm kim tệ."
Vương Thế Quốc chân mày khẽ nhíu, tiếp tục báo giá:
"Bảy trăm kim tệ."
Chu Anh Kiệt cả giận nói:
"Họ Vương kia, ngươi thật tâm muốn cùng ta tranh đoạt ?"
Vương Thế Quốc nhún nhún vai , cười lạnh nói:
"Không có ý tứ, Hồng Liên cô nương đích thân thủ luyện chế Xích Hỏa kiếm, ta cũng rất thích."
Chu Anh Kiệt nộ cười nói:
"Thật sự sao ? Ta ra giá tám trăm kim tệ."
Vương Thế Quốc quỷ quyệt cười nói:
"Ta ra chín trăm kim tệ."
Chu Anh Kiệt chân mày khẽ nhíu, đột nhiên mỉm cười :
"Ngươi thắng rồi, tặng cho ngươi."
Vương Thế Quốc vẻ mặt tươi cười đột nhiên cứng lại, vốn hắn định lừa Chu Anh Kiệt báo giá một ngàn kim tệ, ai ngờ Chu Anh Kiệt tiên hạ thủ vi cường, ngược lại đem quăng cho hắn một khối xương khó gặm.
Giận dữ, Vương Thế Quốc hừ lạnh :
"Ngươi..ngươi.., dĩ nhiên dám chơi ta sao ?"
Chu Anh Kiệt phản bác :
"Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, cũng không phải là chỉ có ngươi bị."
Hai người tranh đấu làm cho công chúng quan khán bên dưới Thất Bảo Các nổ ra một trận cười vang. Thiên Vũ cũng bị hai người làm cho tức cười, nghĩ không ra bọn họ dĩ nhiên lấy phương thức này đến tính kế đối phương.
Hồng Di nở một nụ cười cực kỳ sáng lạn , Chu Anh Kiệt cùng Vương Thế Quốc tranh đấu, đem đến cho Thất Bảo Các một món lợi không hề nhỏ.
Nhìn Vương Thế Quốc vẻ mặt bất thiện, Hồng Di cười nói: "Vương công tử hiện nay là người ra giá cao nhất, chúng ta sau đó sẽ có đại lễ đưa tiễn. Bây giờ chúng ta tiếp tục đấu giá, kiện vật phẩm thứ hai mươi chín là một khối Nhu Tơ Tằm Mộc, chính là tài liệu chủ yếu luyện chế Kim Tàm Y, giá cả tám mươi kim tệ."
Nhu Tơ Tằm Mộc chính là một loại tài liệu trân quý, rất khó tìm được, nhưng loại đồ vật này đối với người bình thường tác dụng không lớn, bởi vậy lúc này tham gia ra giá không có nhiều người, cuối cùng bán ra với giá một trăm bảy mươi kim tệ.
Như thế, đêm nay đấu giá hội cũng chỉ còn lại ba kiện vật phẩm cuối cùng
Thiên Vũ vẫn luôn chú ý đến các kiện vật phẩm tham gia đấu giá cùng với phân tích giá cả của chúng, cuối cùng cho ra một kết quả khiến gã cảm thấy không ổn chút nào. Đó là càng về sau thì vật phẩm đấu giá phẩm chất càng cao, giá cả cạnh tranh càng kịch liệt.
Thoáng cái ba mươi hai kiện vật phẩm tham gia đấu giá đã bán ra hai mươi sáu kiện, nhưng Tam Sắc Thạch vẫn không có chút động tĩnh gì. Điều này làm cho Thiên Vũ có chút sốt ruột, nhấp nhổm không yên.
Vật phẩm đấu giá thứ hai mươi bảy lại thu hút sự chú ý của mọi người một lần nữa, đó là một quyển công pháp Hoàng cấp thượng giai, tên là Hàn Băng Quyết. Giá cả được rao là sáu mươi kim tệ. Thiên Vũ có chút động tâm, đây chính là công pháp Hoàng cấp thượng giai, hơn nữa là có thể dùng tiền để mua, không cần đi cầu xin người khác. Song gã cũng không hề nóng lòng, đồ tốt như vậy sẽ có rất nhiều người tranh đoạt, ra tay sớm tất sẽ chịu thiệt thòi. Thiên Vũ phân tích không hề sai lầm, ngay khi Hồng Di vừa giới thiệu xong công pháp đã có người ra giá. Hơn nữa giá cả trực tiếp tăng lên hơn mười lần, giá trị kéo lên tới hơn hai trăm kim tệ.
Thiên Vũ mang mặt nạ nên nhìn không ra vẻ mặt, nhưng trong lòng lại hận muốn chết, những kẻ tăng giá này giống như chưa bao giờ biết kim tệ phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới kiếm được. Đột nhiên lầu hai có người ném ánh nhìn bao quát toàn trường, Thiên Vũ trông thấy nhất thời cả kinh, bởi vì người nọ lại là Chu Anh Kiệt.
"Ba trăm kim tệ."
Thanh âm ngắn gọn nhưng hữu lực buông xuống, thoáng cái lực áp toàn trường, làm cho nơi này nhưng người một lần tăng giá vài kim tệ tâm nguội lạnh, nhất thời lặng ngắt như tờ. Thiên Vũ nhìn Chu Anh Kiệt dương dương đắc ý, trong lòng tức giận muốn chết, nhưng gã bỏ qua suy nghĩ đấu giá cạnh tranh, bởi vì gã đột nhiên nghĩ đến một việc.
Ngay lúc Chu Anh Kiệt vừa ra giá ba trăm kim tệ, trên lầu hai đột nhiên lại toát ra một thanh âm mà Thiên Vũ quen thuộc, đó là Vương Thế Quốc.
"Ba trăm năm mươi kim tệ."
Chu Anh Kiệt hừ lạnh một tiếng, kêu lên:
"Bốn trăm kim tệ."
Vương Thế Quốc cũng không hề chậm chạp, báo ra giá cả:
"Bốn trăm năm mươi kim tệ."
Chu Anh Kiệt bật dậy, căm tức nhìn Vương Thế Quốc đối diện, gầm nhẹ :
"Năm trăm kim tệ."
Vương Thế Quốc quỷ quyệt cười, vẻ mặt có chút hả hê :
"Chúc mừng ngươi, ngươi thắng rồi."
Chu Anh Kiệt tức thời tỉnh ngộ, tức giận muốn hộc máu. Chính mình rõ ràng báo giá ba trăm kim tệ là có thể mua Hàn Băng Quyết, lại bị Vương Thế Quốc khiêu khích một hồi khiến gã mất thêm hơn hai trăm kim tệ, trong lòng há có thể không tức giận ?
Hồng Di tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Chu Anh Kiệt, tươi cười nói : “Chúc mừng vị công tử này, công tử ra giá năm trăm kim tệ có thể là rất cao trong đêm nay, chúng ta sẽ có lễ vật giá trị xa xỉ tặng cho ngươi." Chu Anh Kiệt nghe vậy tức thì bình tĩnh trở lại, tâm tình chuyển biến tốt đẹp được một chút.
Mặc dù tiêu tốn một ít tiền uổng phí, nhưng ít nhất chiếm được sự an ủi của mỹ nữ, còn có đại lễ.
Thiên Vũ liếc nhìn Hồng Di, thầm nghĩ: "Nữ nhân này thật sự là thạo việc buôn bán, chẳng trách Thất Bảo Các nhân khí cường thịnh."
Trên đài cao, Hồng Di buông xuống Hàn Băng Quyết, cầm lấy một thanh đoản kiếm xích hồng sắc, dài ước chừng một thước hai tấc giơ cao lên quá đầu , thanh âm thong thả mà hữu lực nói : “Đây là luyện khí thế gia Hỏa Linh Môn luyện chế Xích Hỏa kiếm, là một đạo khí hạ phẩm do đích thân Hồng Liên ra tay luyện chế, giá cả một trăm kim tệ, mỗi lần tăng giá thấp nhất hai mươi kim tệ."
Báo giá vừa ra, nhất thời khiến cho một trận náo động, lập tức đã có người ra giá tranh đoạt.
"Một trăm hai mươi kim tệ."
"Một trăm bốn mươi kim tệ."
"Một trăm sáu mươi kim tệ."
"Hai trăm kim tệ."
"Hai trăm bốn mươi kim tệ."
"Ba trăm kim tệ."
Giá cả thuận đường nước lên thì thuyền lên, Thiên Vũ tâm thần đại chấn, thanh kiếm này chỉ là hạ phẩm đạo khí mà đã đáng giá như vậy, so với Hàn Băng Quyết còn muốn hấp dẫn người hơn. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Kỳ thật Xích Hỏa kiếm mặc dù là đạo khí hạ phẩm, nhưng giá trị sẽ không cao hơn Hàn Băng Quyết. Thanh kiếm này được nhiều ngưòi ưa thích, nguyên nhân chủ yếu là nó được Hồng Liên đích thân ra tay chế luyện.
Hồng Liên chính là sư tỷ của Húc Dương, là một luyện khí sư xuất sắc, hơn nữa có bối cảnh thần bí cùng với thực lực sâu xa khó dò. Đương nhiên đó cũng không phải nhân tố chủ yếu hấp dẫn mọi người, chính thức làm cho mọi người quan tâm chính là bản thân Hồng Liên. Tục truyền, Hồng Liên dung mạo xinh đẹp hiếm có, đáng tiếc người có thể thấy chân diện mục của nàng hầu như không có. Vô hình chung trong lòng mọi người Hồng Liên đã trở thành một tồn tại thần bí, mọi người đều biết nàng đẹp, nhưng nàng rốt cuộc đẹp tới mức nào, ai cũng nói không rõ.
Vì nguyên nhân đó, đồ vật do Hồng Liên chế luyện đều được mọi người yêu thích, giá cả tự nhiên cũng cao hơn sản phẩm đồng loại.
"Bốn trăm kim tệ."
Lúc này, Chu Anh Kiệt lại ra tay, báo ra giá bốn trăm kim tệ đem nhưng người báo giá thấp nhất mực đè xuống, dù sao nhưng người này cũng không có tiền có thế như Chu gia.
Thấy Chu Anh Kiệt ra giá, Vương Thế Quốc sao có thể ngồi yên, lạnh nhạt nói:
"Năm trăm kim tệ."
Chu Anh Kiệt hừ lạnh rồi liếc Vương Thế Quốc một cái, không nhanh không chậm buông xuống một câu:
"Sáu trăm kim tệ."
Vương Thế Quốc chân mày khẽ nhíu, tiếp tục báo giá:
"Bảy trăm kim tệ."
Chu Anh Kiệt cả giận nói:
"Họ Vương kia, ngươi thật tâm muốn cùng ta tranh đoạt ?"
Vương Thế Quốc nhún nhún vai , cười lạnh nói:
"Không có ý tứ, Hồng Liên cô nương đích thân thủ luyện chế Xích Hỏa kiếm, ta cũng rất thích."
Chu Anh Kiệt nộ cười nói:
"Thật sự sao ? Ta ra giá tám trăm kim tệ."
Vương Thế Quốc quỷ quyệt cười nói:
"Ta ra chín trăm kim tệ."
Chu Anh Kiệt chân mày khẽ nhíu, đột nhiên mỉm cười :
"Ngươi thắng rồi, tặng cho ngươi."
Vương Thế Quốc vẻ mặt tươi cười đột nhiên cứng lại, vốn hắn định lừa Chu Anh Kiệt báo giá một ngàn kim tệ, ai ngờ Chu Anh Kiệt tiên hạ thủ vi cường, ngược lại đem quăng cho hắn một khối xương khó gặm.
Giận dữ, Vương Thế Quốc hừ lạnh :
"Ngươi..ngươi.., dĩ nhiên dám chơi ta sao ?"
Chu Anh Kiệt phản bác :
"Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, cũng không phải là chỉ có ngươi bị."
Hai người tranh đấu làm cho công chúng quan khán bên dưới Thất Bảo Các nổ ra một trận cười vang. Thiên Vũ cũng bị hai người làm cho tức cười, nghĩ không ra bọn họ dĩ nhiên lấy phương thức này đến tính kế đối phương.
Hồng Di nở một nụ cười cực kỳ sáng lạn , Chu Anh Kiệt cùng Vương Thế Quốc tranh đấu, đem đến cho Thất Bảo Các một món lợi không hề nhỏ.
Nhìn Vương Thế Quốc vẻ mặt bất thiện, Hồng Di cười nói: "Vương công tử hiện nay là người ra giá cao nhất, chúng ta sau đó sẽ có đại lễ đưa tiễn. Bây giờ chúng ta tiếp tục đấu giá, kiện vật phẩm thứ hai mươi chín là một khối Nhu Tơ Tằm Mộc, chính là tài liệu chủ yếu luyện chế Kim Tàm Y, giá cả tám mươi kim tệ."
Nhu Tơ Tằm Mộc chính là một loại tài liệu trân quý, rất khó tìm được, nhưng loại đồ vật này đối với người bình thường tác dụng không lớn, bởi vậy lúc này tham gia ra giá không có nhiều người, cuối cùng bán ra với giá một trăm bảy mươi kim tệ.
Như thế, đêm nay đấu giá hội cũng chỉ còn lại ba kiện vật phẩm cuối cùng
/302
|