Một người thân thể khôi vĩ dẫn đầu sáu người bước tới, ánh mắt lấp lánh hữu thần, tỏa ra khí lạnh mờ mịt, quát Thiên Vũ: "Tiểu tử, mi chính là Thiên Vũ à?" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ lập tức căng thẳng, linh tính mách bảo, bật thốt: "Các ngài tìm nhầm người rồi!"
Người nọ lại quát lên: "Nói bậy. Chúng ta đều đã xem kỹ bức họa của mi, làm sao mà nhầm được. Nói cho mi biết, chúng ta chính là người của Tiêu gia, đêm nay ở đây là đặc biệt chờ đợi thằng nhóc mi đó!"
Thiên Vũ biến sắc, nhưng vẫn gặng hỏi: "Sao các người biết ta ở đây?"
Người nọ cười lớn: "Đơn giản vì mi không ở trong phòng, dĩ nhiên ra đi ra ngoài. Chúng ta ở đây cứ thể mà ôm cây đợi thỏ, còn sợ mi chạy thoát ư?"
Thiên Vũ thầm rúng động: "Tiểu thư à, đêm nay ta làm liên lụy đến người rồi!"
"Nói lời thừa với nó làm gì, động thủ đi!"
Trong sáu người đã có kẻ bắt đầu sốt ruột.
Một trong năm kẻ đứng sau, dáng người thấp bé liền nói: "Để nó cho ta!"
Thiên Vũ thấy hắn đi tới, vội vàng rút chủy thủ và thanh đao gỗ ra, thủ thế.
Gã đàn ông áo đen đó cười nhạt, khinh thường: "Muốn chống trả cơ đấy. Ta nghĩ thằng nhỏ mi buông tay chịu trói đi, miễn cho chút nữa phải đau đớn!"
Thiên Vũ biết là không trốn được rồi, mới hừ lạnh: "Hưu chết về tay ai còn chưa biết, cứ thử đi rồi nói!"
Người đàn ông áo đen cười ha hả. Bước một bước đã vọt tới trước mặt Thiên Vũ, âm trầm nói: "Ông nội đây sẽ cho mi biết, đắc tội với Tiêu gia sẽ nhận lãnh hậu quả gì!"
Thiên Vũ tập trung tinh thần, thi triển ra Hồi Toàn thân pháp, tay phải vươn thanh đao gỗ ra chém xéo xuống, tay trái nắm chắc trủy thủ, án ở trước ngực.
Người đàn ông áo đen chỉ với đôi tay trần, dưới thế công tới của thanh đao gỗ, cũng chẳng thèm né tránh, vung quyền đấm thẳng, khiến cho cả người lẫn đao Thiên Vũ văng tuốt ra sau hai trượng.
Vừa chạm đất Thiên Vũ đã phun ra một búng máu, mắt đã mờ hẳn đi. Thực lực của kẻ địch, đã vượt xa tưởng tượng của gã.
Một quyền đắc thủ, người đàn ông áo đen lại quát lên: "Thằng nhóc, chịu chết đi. Chừng ấy bản lĩnh, mà dám trêu chọc Tiêu gia, bộ sợ mạng mình dài quá hay sao hả?"
Thiên Vũ cười khan, mắt nheo nheo lại, gồng mình đứng lên, tay nắm chặt đao gỗ.
Không còn đường lui, gã chỉ có thể phản kháng. Cho dù liều mạng cùng địch thủ, gã cũng đánh một trận cho ra hồn.
Ngay khi người đàn ông áo đen tiến lại gần phạm vi công kích, Thiên Vũ mới hét vang một tiếng, đao gỗ trong tay vút lên, hung dữ ngoan độc toàn lực thi triển hết những gì biến hóa ảo diệu trong Thiên Lang Trảm ra.
Chỉ thấy người đàn ông áo đen thoáng ngừng lại, thân hình như quỉ mị lóe lên rồi biến mất. Chớp mắt đã thấy ở trên đầu Thiên Vũ, ác độc cười: "Nhìn cho kỹ, chiêu này sẽ tiễn nhóc con xuống địa ngục đó!"
Thiên Vũ kinh hãi vô cùng, ngẩng đầu nhìn thân hình người đàn ông đang lao xuống đầu gã, cảm giác không khí xung quanh dường như bị áp bức mà ngưng đọng lại, khiến cho gã chôn chân đứng yên tại một chỗ, không cách nào nhúc nhích! Truyện "Thiên Địa Quyết "
Đối mặt tử vong, lòng Thiên Vũ tràn ngập cừu hận và bất cam, ánh mắt toát ra một cỗ tang thương nhàn nhạt.
Sống chết trước mắt, Thiên Vũ không có lựa chọn, chỉ có thể vung đao chém lên, lưỡi đao xé gió mang theo ý niệm thà chết chứ không chịu khuất phục.
Người đàn ông áo đen chỉ cười lạnh một tiếng, một quyền nặng như núi đã ập sát xuống đỉnh đầu Thiên Vũ.
Ngay lập tức, Thiên Vũ đã bị đánh văng ra thật xa, thật sự gã không đủ khả năng mà đón đỡ được một đòn.
Thế nhưng một quyền tưởng chừng tất sát kia lại không giết chết gã như đám người kia nghĩ. Bởi trong sát na giữa lằn ranh sống chết đó, Thiên Vũ đã khởi động Đoạt Mệnh Thần Châm. Người áo đen vì chủ quan, nghĩ giết Thiên Vũ như giết một con sâu cái kiến, không hề phòng bị, trong tình huống bất ngờ đó người áo đen chỉ kịp thu tay lại che chắn, một quyền đấm xuống lại thành gạt ra, đập vào vai Thiên Vũ đẩy gã lăn lông lốc, nhưng hắn vẫn hứng trọn chín mũi cương châm, chết ngay tức khắc!
Chớp mắt đó quá mức đột ngột, chỉ nghe Thiên Vũ hự lên một tiếng đau đớn, bắn ra xa, lăn tròn trên đất hai vòng mới dừng lại, toàn thân bải hoải ê ẩm vô lực. Nếu không phải gã có hộ giáp bên trong, thì cả cái vai có khi vỡ nát rồi cũng nên.
Nhưng dù gã không bị tổn thương gân cốt, thì khí huyết cũng đảo lộn, thụ thương không nhẹ, gần như đã mất sức chiến đấu luôn rồi.
Còn về phần người áo đen, sau khi vung quyền đánh bay Thiên Vũ ra, rơi cắm đầu xuống đất, co giật vài cái rồi bất động. Khiến cho năm người còn lại ngạc nhiên vô cùng. Một tên liền vọt tới xem xét.
"Lão đại, không hay rồi, Lục tử đã chết!"
Tên đó vô cùng kinh hoảng, mà bốn gã kia cũng thất sắc, lập tức phi thân đến, nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.
Ngay lập tức, tên cầm đầu căm giận rống lên một tiếng: "Khốn nạn, là Đoạt Mệnh thần châm. Con mẹ nó tiểu tử, ta xé xác mi!"
Tên lão đại lao tới chỗ Thiên Vũ.
Thiên Vũ nằm trong vũng bùn, mắt tràn ngập thê lương cùng đau khổ.
Mới trước đây thôi, trong lòng gã vốn tràn ngập hi vọng và lòng tin vào tương lai tốt đẹp sắp tới. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, tử thần lại xuất hiện, vung lưỡi hái lên mà đoạt lấy giấc mộng chưa thành đó.
Kiếp nhân sinh thăng trầm, buồn vui bất chợt, hi vọng và thất vọng đan xen.
Mới mười bảy tuổi thôi, gã còn nhiều ước mơ và khao khát, nhưng mỗi lần gã hi vọng là mỗi lần gã bị số phận vùi dập, khiến cho một Thiên Vũ lương thiện vì uất ức bất mãn mà nảy sinh những ước vọng phản kháng, vùng vẫy mãnh liệt.
Cùng lúc đó thì một cước của tên lão đại cũng đã ập đến đầu Thiên Vũ.
Cảm thấy nguy hiểm, ánh mắt đã gần dại đi của Thiên Vũ lại lóe lên một tia sáng. Lưỡi chủy thủ nắm trong tay nãy giờ bất ngờ vung lên, quét về phía yết hầu của địch nhân.
Tên cầm đầu hơi lặng người, tựa hồ không nghĩ ra Thiên Vũ vẫn còn lực phản kích, lật tay đón đỡ. Ngay lập tức, lưỡi trủy thủ lướt qua, kéo theo một đường máu. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Cười gằn giận dữ, lão vung tay phải lên, đơn giản một đấm tống vào lồng ngực của Thiên Vũ.
Thiên Vũ gầm lên một tiếng, đồng tử co rụt lại, vung cả hai tay, đẩy vào nắm đấm của tên cầm đầu, ngay lập tức cả người gã đã bay lùi ra khá xa.
Điểm này thì Thiên Vũ đã tính toán tốt, biết đã không thể liều mạng đón đỡ, đã dùng mưu tá lực tránh đi.
Nhưng dù như vậy, khi gã rơi xuống đất, cũng phải lùi liên tiếp năm bước. Cả người run rẩy muốn quỵ xuống. Khả năng chống đỡ của thân thể dường như đã đến cực hạn.
Nhìn địch nhân đằng đằng sát khí nhảy tới, Thiên Vũ chỉ có thể cười thảm, ngẩng mặt nhìn trời đêm, mặc cho nước mưa tưới đẫm, thì thào: "Môn chủ, con xin lỗi, đã làm người thất vọng rồi. Nguyệt Nhi tiểu thư, chờ ta, ta sẽ rất nhanh đi đến chỗ nàng. Ài! Vị tiêu thư vô danh kia, xin hãy bảo trọng. Trịnh sư phụ... Húc Dương...!"
Lúc những thanh âm khe khẽ từ đáy lòng quanh quẩn vang lên, cũng là lúc Thiên Vũ cảm giác mùi vị tử vong đang đến gần.
Khi tên cầm đầu chạy tới, cũng là khi Thiên Vũ kết thúc đời mình.
Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, một tia sáng chợt lóe lên trong màn mưa dày đặc. Một chiếc dù trắng toát tinh xảo xa hoa, trong chớp mắt đã hiện lên trên đầu Thiên Vũ.
Nhưng Thiên Vũ lại không hề hay biết. Chỉ thấy tên lão đại đột nhiên dừng chân cách Thiên Vũ sáu xích, trợn mắt kinh ngạc nhìn chiếc dù hoa quát lớn: "Là ai? Mau bước ra!"
Thiên Vũ toàn thân chấn động, từ trong tuyệt vọng bừng tỉnh mở choàng mắt ra, mới thấy toàn thân lúc này phát sáng, tình huống trước mắt đã có biến đổi!
Thiên Vũ lập tức căng thẳng, linh tính mách bảo, bật thốt: "Các ngài tìm nhầm người rồi!"
Người nọ lại quát lên: "Nói bậy. Chúng ta đều đã xem kỹ bức họa của mi, làm sao mà nhầm được. Nói cho mi biết, chúng ta chính là người của Tiêu gia, đêm nay ở đây là đặc biệt chờ đợi thằng nhóc mi đó!"
Thiên Vũ biến sắc, nhưng vẫn gặng hỏi: "Sao các người biết ta ở đây?"
Người nọ cười lớn: "Đơn giản vì mi không ở trong phòng, dĩ nhiên ra đi ra ngoài. Chúng ta ở đây cứ thể mà ôm cây đợi thỏ, còn sợ mi chạy thoát ư?"
Thiên Vũ thầm rúng động: "Tiểu thư à, đêm nay ta làm liên lụy đến người rồi!"
"Nói lời thừa với nó làm gì, động thủ đi!"
Trong sáu người đã có kẻ bắt đầu sốt ruột.
Một trong năm kẻ đứng sau, dáng người thấp bé liền nói: "Để nó cho ta!"
Thiên Vũ thấy hắn đi tới, vội vàng rút chủy thủ và thanh đao gỗ ra, thủ thế.
Gã đàn ông áo đen đó cười nhạt, khinh thường: "Muốn chống trả cơ đấy. Ta nghĩ thằng nhỏ mi buông tay chịu trói đi, miễn cho chút nữa phải đau đớn!"
Thiên Vũ biết là không trốn được rồi, mới hừ lạnh: "Hưu chết về tay ai còn chưa biết, cứ thử đi rồi nói!"
Người đàn ông áo đen cười ha hả. Bước một bước đã vọt tới trước mặt Thiên Vũ, âm trầm nói: "Ông nội đây sẽ cho mi biết, đắc tội với Tiêu gia sẽ nhận lãnh hậu quả gì!"
Thiên Vũ tập trung tinh thần, thi triển ra Hồi Toàn thân pháp, tay phải vươn thanh đao gỗ ra chém xéo xuống, tay trái nắm chắc trủy thủ, án ở trước ngực.
Người đàn ông áo đen chỉ với đôi tay trần, dưới thế công tới của thanh đao gỗ, cũng chẳng thèm né tránh, vung quyền đấm thẳng, khiến cho cả người lẫn đao Thiên Vũ văng tuốt ra sau hai trượng.
Vừa chạm đất Thiên Vũ đã phun ra một búng máu, mắt đã mờ hẳn đi. Thực lực của kẻ địch, đã vượt xa tưởng tượng của gã.
Một quyền đắc thủ, người đàn ông áo đen lại quát lên: "Thằng nhóc, chịu chết đi. Chừng ấy bản lĩnh, mà dám trêu chọc Tiêu gia, bộ sợ mạng mình dài quá hay sao hả?"
Thiên Vũ cười khan, mắt nheo nheo lại, gồng mình đứng lên, tay nắm chặt đao gỗ.
Không còn đường lui, gã chỉ có thể phản kháng. Cho dù liều mạng cùng địch thủ, gã cũng đánh một trận cho ra hồn.
Ngay khi người đàn ông áo đen tiến lại gần phạm vi công kích, Thiên Vũ mới hét vang một tiếng, đao gỗ trong tay vút lên, hung dữ ngoan độc toàn lực thi triển hết những gì biến hóa ảo diệu trong Thiên Lang Trảm ra.
Chỉ thấy người đàn ông áo đen thoáng ngừng lại, thân hình như quỉ mị lóe lên rồi biến mất. Chớp mắt đã thấy ở trên đầu Thiên Vũ, ác độc cười: "Nhìn cho kỹ, chiêu này sẽ tiễn nhóc con xuống địa ngục đó!"
Thiên Vũ kinh hãi vô cùng, ngẩng đầu nhìn thân hình người đàn ông đang lao xuống đầu gã, cảm giác không khí xung quanh dường như bị áp bức mà ngưng đọng lại, khiến cho gã chôn chân đứng yên tại một chỗ, không cách nào nhúc nhích! Truyện "Thiên Địa Quyết "
Đối mặt tử vong, lòng Thiên Vũ tràn ngập cừu hận và bất cam, ánh mắt toát ra một cỗ tang thương nhàn nhạt.
Sống chết trước mắt, Thiên Vũ không có lựa chọn, chỉ có thể vung đao chém lên, lưỡi đao xé gió mang theo ý niệm thà chết chứ không chịu khuất phục.
Người đàn ông áo đen chỉ cười lạnh một tiếng, một quyền nặng như núi đã ập sát xuống đỉnh đầu Thiên Vũ.
Ngay lập tức, Thiên Vũ đã bị đánh văng ra thật xa, thật sự gã không đủ khả năng mà đón đỡ được một đòn.
Thế nhưng một quyền tưởng chừng tất sát kia lại không giết chết gã như đám người kia nghĩ. Bởi trong sát na giữa lằn ranh sống chết đó, Thiên Vũ đã khởi động Đoạt Mệnh Thần Châm. Người áo đen vì chủ quan, nghĩ giết Thiên Vũ như giết một con sâu cái kiến, không hề phòng bị, trong tình huống bất ngờ đó người áo đen chỉ kịp thu tay lại che chắn, một quyền đấm xuống lại thành gạt ra, đập vào vai Thiên Vũ đẩy gã lăn lông lốc, nhưng hắn vẫn hứng trọn chín mũi cương châm, chết ngay tức khắc!
Chớp mắt đó quá mức đột ngột, chỉ nghe Thiên Vũ hự lên một tiếng đau đớn, bắn ra xa, lăn tròn trên đất hai vòng mới dừng lại, toàn thân bải hoải ê ẩm vô lực. Nếu không phải gã có hộ giáp bên trong, thì cả cái vai có khi vỡ nát rồi cũng nên.
Nhưng dù gã không bị tổn thương gân cốt, thì khí huyết cũng đảo lộn, thụ thương không nhẹ, gần như đã mất sức chiến đấu luôn rồi.
Còn về phần người áo đen, sau khi vung quyền đánh bay Thiên Vũ ra, rơi cắm đầu xuống đất, co giật vài cái rồi bất động. Khiến cho năm người còn lại ngạc nhiên vô cùng. Một tên liền vọt tới xem xét.
"Lão đại, không hay rồi, Lục tử đã chết!"
Tên đó vô cùng kinh hoảng, mà bốn gã kia cũng thất sắc, lập tức phi thân đến, nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.
Ngay lập tức, tên cầm đầu căm giận rống lên một tiếng: "Khốn nạn, là Đoạt Mệnh thần châm. Con mẹ nó tiểu tử, ta xé xác mi!"
Tên lão đại lao tới chỗ Thiên Vũ.
Thiên Vũ nằm trong vũng bùn, mắt tràn ngập thê lương cùng đau khổ.
Mới trước đây thôi, trong lòng gã vốn tràn ngập hi vọng và lòng tin vào tương lai tốt đẹp sắp tới. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, tử thần lại xuất hiện, vung lưỡi hái lên mà đoạt lấy giấc mộng chưa thành đó.
Kiếp nhân sinh thăng trầm, buồn vui bất chợt, hi vọng và thất vọng đan xen.
Mới mười bảy tuổi thôi, gã còn nhiều ước mơ và khao khát, nhưng mỗi lần gã hi vọng là mỗi lần gã bị số phận vùi dập, khiến cho một Thiên Vũ lương thiện vì uất ức bất mãn mà nảy sinh những ước vọng phản kháng, vùng vẫy mãnh liệt.
Cùng lúc đó thì một cước của tên lão đại cũng đã ập đến đầu Thiên Vũ.
Cảm thấy nguy hiểm, ánh mắt đã gần dại đi của Thiên Vũ lại lóe lên một tia sáng. Lưỡi chủy thủ nắm trong tay nãy giờ bất ngờ vung lên, quét về phía yết hầu của địch nhân.
Tên cầm đầu hơi lặng người, tựa hồ không nghĩ ra Thiên Vũ vẫn còn lực phản kích, lật tay đón đỡ. Ngay lập tức, lưỡi trủy thủ lướt qua, kéo theo một đường máu. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Cười gằn giận dữ, lão vung tay phải lên, đơn giản một đấm tống vào lồng ngực của Thiên Vũ.
Thiên Vũ gầm lên một tiếng, đồng tử co rụt lại, vung cả hai tay, đẩy vào nắm đấm của tên cầm đầu, ngay lập tức cả người gã đã bay lùi ra khá xa.
Điểm này thì Thiên Vũ đã tính toán tốt, biết đã không thể liều mạng đón đỡ, đã dùng mưu tá lực tránh đi.
Nhưng dù như vậy, khi gã rơi xuống đất, cũng phải lùi liên tiếp năm bước. Cả người run rẩy muốn quỵ xuống. Khả năng chống đỡ của thân thể dường như đã đến cực hạn.
Nhìn địch nhân đằng đằng sát khí nhảy tới, Thiên Vũ chỉ có thể cười thảm, ngẩng mặt nhìn trời đêm, mặc cho nước mưa tưới đẫm, thì thào: "Môn chủ, con xin lỗi, đã làm người thất vọng rồi. Nguyệt Nhi tiểu thư, chờ ta, ta sẽ rất nhanh đi đến chỗ nàng. Ài! Vị tiêu thư vô danh kia, xin hãy bảo trọng. Trịnh sư phụ... Húc Dương...!"
Lúc những thanh âm khe khẽ từ đáy lòng quanh quẩn vang lên, cũng là lúc Thiên Vũ cảm giác mùi vị tử vong đang đến gần.
Khi tên cầm đầu chạy tới, cũng là khi Thiên Vũ kết thúc đời mình.
Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, một tia sáng chợt lóe lên trong màn mưa dày đặc. Một chiếc dù trắng toát tinh xảo xa hoa, trong chớp mắt đã hiện lên trên đầu Thiên Vũ.
Nhưng Thiên Vũ lại không hề hay biết. Chỉ thấy tên lão đại đột nhiên dừng chân cách Thiên Vũ sáu xích, trợn mắt kinh ngạc nhìn chiếc dù hoa quát lớn: "Là ai? Mau bước ra!"
Thiên Vũ toàn thân chấn động, từ trong tuyệt vọng bừng tỉnh mở choàng mắt ra, mới thấy toàn thân lúc này phát sáng, tình huống trước mắt đã có biến đổi!
/302
|