Một nửa gương mặt già nua, trắng bệch xuất hiện ở bên ngoài khe cửa, đồng tử đầy tia máu của lão bà trong thế giới đen trắng này biến thành màu đen, nhìn chằm chằm về phía Phong Bất Giác.
Lúc này cửa chưa hoàn toàn mở ra, Phong Bất Giác có hai loại lựa chọn: thứ nhất, dứt khoát kéo cửa ra, cầm cờ-lê ra chào hỏi; thứ hai, nhìn kĩ một chút, chờ một chút đã rồi nghĩ tiếp...
Ta có làm phiền ngươi không? Đối phương vậy mà nói chuyện.
Phong Bất Giác không có trực tiếp trả lời câu hỏi này mà là hỏi dò: Xin hỏi... Ngươi có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không? Ta mới nghe thấy tiếng la.
Bệnh cũ, nếu như làm phiền ngươi thì thật có lỗi.
Đâu có đâu có... Là do ta không có hiểu rõ tình huống, không có ý tứ. Phong Bất Giác trả lời.
Lão phụ kia nghe vậy lại nhìn Phong Bất Giác, sau đó quay người, chậm rãi đi trở về phòng của mình.
Phong Bất Giác đóng cửa lại, nhẹ giọng thì thầm: Người này đến cùng là người hay quỷ... Hắn hướng đi về phía thảm nền Tatami: Nếu là người... Người này hẳn là mắc bệnh phong thấp đau nhức nghiêm trọng, nếu là quỷ... Hắn ngồi xếp bằng, cầm ấm trà trên bàn, lại cho mình thêm một hớp trà: Từ sau khi ta tiến vào trong kịch bản này cho tới bây giờ, cả một người bình thường còn chưa từng gặp qua, tất cả đều là yêu ma quỷ quái rồi.
Kẽo kẹt kẽo kẹt —— lại có âm thanh vang lên trên đầu hắn.
Lần này là cái gì? Phong Bất Giác ngẩng đầu, nhìn xà nhà bên dưới trần nhà, âm thanh là truyền đến từ phía trên đó.
Bỗng nhiên bóng đèn trên đỉnh đầu hắn chớp lóe hai cái. Một giây sau, dây điện treo bóng đèn đột nhiên đứt ra, bóng đèn cũng theo đó mà tắt, BA~ một tiếng vỡ vụn trên sàn nhà.
Trong phòng biến thành một mảng đen kịt, mà lúc này ngoài cửa sổ vừa vặn sáng lên một đạo thiểm điện, xuyên qua khung cửa sổ cùng bức màn, lưu lại một đạo tàn ảnh quỷ dị trên sàn nhà.
Hai giây sau, một nguồn sáng khác phát ra ánh sáng.
Phong Bất Giác bình tĩnh mà lấy ra đèn pin, mở ra, trực tiếp chiếu lên phía trên, trong miệng lẩm bẩm: Chắc là con chuột a....
Đáng tiếc, không phải con chuột.
Từ lúc đèn trong phòng tắt đến khi Phong Bất Giác mở ra đèn pin, bất quá chẳng qua là mấy giây, nhưng lúc này, thứ treo trên xà nhà cũng không phải bóng đèn nữa, mà là một cỗ tử thi.
Đó là một nữ thi, cách ăn mặc như của bà chủ gia đình, nhìn qua còn rất trẻ tuổi, có vẻ chưa đến ba mươi, biểu hiện trên mặt vặn vẹo, mắt trợn trắng, miệng mở to, khóe miệng có vết nước miếng.
Mặt thi thể đối diện với Phong Bất Giác giống như từ trên cao nhìn xuống. Ở dưới bầu không khí này, cho dù nữ thi đột nhiên hoạt động công kích Phong Bất Giác cũng không có gì là kỳ quái.
Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp lại một lần nữa nằm ngoài dự kiến của Phong Bất Giác.
Hắn bỗng mất đi quyền khống chế đối với cơ thể của mình, đồng thời khôi phục loại trạng thái quan sát kịch bản lúc xem CG mở màn, tình cảnh trước mắt cũng bắt đầu biến hóa.
Tiếp đó, hình ảnh trong mắt Phong Bất Giác theo gian phòng rách rưới biến thành một con phố bị sương mù bao phủ, mà hắn liền đứng ở trên lối đi bộ.
Càng không hiểu chính là, giọng nói hệ thống vậy mà ở lúc này vang lên lần nữa:
[Đây là một buổi chiều tháng 11, ngươi đang chuẩn bị một mình đi thăm một người bạn trên thị trấn. ]
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ lại giới thiệu tóm tắt kịch bản thêm một lần nữa? Đây là lần đầu tiên Phong Bất Giác gặp loại tình huống này, bất quá hắn vẫn như cũ rất thành thật mà nghe từng chữ miêu tả của hệ thống.
[Một giờ trước, bầu trời vẫn rất trong lành, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, trên bầu trời xanh thẳm không hề có một áng mây đen. Nhưng một trận sương mù không hề bask trước mà hàng lâm, quanh thân bị hắc ám bao phủ, cảm giác sợ hãi quấn quanh ngươi, ý chí của ngươi gần như tan vỡ, cuồng loạn mà chạy trốn, trốn khỏi một loại uy hiếp nào đó không hề tồn tại. Cuối cùng bị mất phương hướng ở trong sương mù.]
[Đầu ngươi là một đống hỗn loạn, ký ức trở nên mơ hồ không rõ, ngươi không biết hết thảy quanh mình đến tột cùng là chân thật hay là hoang tưởng, ngươi không biết... Chính mình còn có thể đến nơi muốn đến không.]
Đoạn văn này chấm dứt, Phong Bất Giác liền khôi phục năng lực hành động, hơn nữa lại nhận được nhiệm vụ mới:
[Đã gây ra nhiệm vụ chính tuyến]
[Tìm địa chỉ nơi ở của người bạn rồi đến đó.]
Không thể nào... Hai cái đầu mối chính? Phong Bất Giác ở trong menu trò chơi quả thật là thấy được một nhiệm vụ chính tuyến khác, cái [Ở trong phòng đợi cho tới hừng đông] lúc trước vẫn còn tồn tại, hơn nữa không có đánh dấu v, nhưng hiện tại phía dưới lại tăng thêm một cái.
Ân... Lúc trước cỗ thi thể kia là gì? Tại sao ta lại bị đưa tới đây? Ở trong kịch bản này một mình ta phải sắm vai nhiều nhân vật à? Phong Bất Giác trầm ngâm nói: Hay là... Ta hiện tại vẫn đang ở bên trong gian phòng kia, chẳng qua là thấy được một đoạn ảo giác trước khi người này tử vong?
Kịch bản của hình thức ác mộng này này càng ngày càng khó hiểu rồi, nhiệm vụ chính tuyến vẻn vẹn chỉ có một dòng nên làm cái gì, nhưng không để lộ ra bất luận tin tức gì có quan hệ tới mục đích cuối cùng của kịch bản. Bây giờ Phong Bất Giác đối với nội dung cốt truyện này có thể nói không có đầu mối, chỉ có thể bị nắm mũi dẫn đi.
Sương mù dày đặc bắt đầu chuyển động quanh quẩn ở chung quanh hắn, không hề có gió, tựa hồ đám sương mù này do ý thức của bản thân mà chuyển động.
Phong Bất Giác dựa theo lệ cũ kiểm tra xem trên người mình có thêm đạo cụ của nội dung cốt truyện nào không, kết quả phát hiện chuỗi chìa khóa kia đã không thấy, mà trong túi áo của hắn có thêm một tờ giấy.
Hắn lấy ra xem, trên giấy viết: số 4-5 Rokubancho.
Bà mẹ nó... Lại nữa... Phong Bất Giác nói.
Lần này gần chỗ hắn vẫn có bóng người. Ở trong sương mù, những bóng người kia xuất hiện, biến mất, lại xuất hiện, lại biến mất... nói rõ hắn cũng không phải chỉ là một người cô độc. Phong Bất Giác có thể nghe được tiếng bước chân của những bóng người này, bọn hắn phảng phất đang di động quanh mình, bảo trì khoảng cách nhất định, không có một ai tới gần.
Cùm cụp cùm cụp cùm cụp... Thanh âm phiền lòng kia vẫn còn, rất nhẹ, rất xa, như có như không, lúc cẩn thận nghe thì lại biến mất.
Phong Bất Giác mở rộng bước chân, cẩn thận sải bước chân đi về phía trước, xuyên qua hắc ám làm cho người ta hít thở không thông kia. Trên đường cái ngẫu nhiên sẽ có xe chạy qua, nhưng ở tầm nhìn hiện tại, trong một trấn nhỏ như vậy, những chiếc xe tự nhiên sẽ lái rất chậm. Tựa như nguyên một đám quái vật khổng lồ chậm rãi nhúc nhích, cái bóng mơ hồ từ xa đến gần, đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất.
Tuy hoàn cảnh hắc ám mà quỷ dị bao phủ Phong Bất Giác nhưng hắn không đắm chìm vào trong loại không khí này, vẫn cảnh giác mà quan sát đồng thời phân tích mọi thứ chung quanh.
Không khí âm lãnh ẩm ướt lan tràn trong biển hắc ám này, đèn xe ngẫu nhiên chiếu qua bên người cũng không mang đến bao nhiêu ánh sáng. Phong Bất Giác thử dùng đèn pin chiếu sáng, nhưng ánh sáng căn bản không xuyên qua được sương mù dày đặc trước mắt, tầm nhìn chưa đủ ba mét.
Hắn cả đường cũng thấy không rõ, càng không nói đến việc tìm một cái địa chỉ lạ lẫm trong một trấn nhỏ lạ lẫm rồi.
Đi được một đoạn, hắn nhìn thấy một cột đèn đường cách đó không xa. Cột rất kiên cố, dựng thẳng tắp, phát ra vầng sáng yếu ớt, mờ mịt. Phong Bất Giác vịn vào lan can bên đường, nhanh chóng đến gần.
Bên cạnh cột đèn có một trạm xe buýt, Phong Bất Giác nhanh chóng đi tới, muốn nhìn một cái xem ở đó có mấy thứ gì đó như bản đồ trấn hay không.
Kết quả làm cho hắn rất vui mừng, ở đây quả thật có bản đồ.
Phong Bất Giác rất nhanh liền tìm được phương vị của trạm xe mình đang đứng, lại tra được vị trí của Rokubancho, theo tỉ lệ của địa đồ mà ước chừng, lộ trình đi bộ cũng chỉ có 2 km mà thôi, dùng tốc độ của hắn, tối đa 20 phút có thể đến nơi.
Đã biết lộ tuyến, sự tình liền dễ dàng hơn nhiều. Trí nhớ của Phong Bất Giác rất tốt, nhìn qua địa đồ một lần liền không có khả năng lạc đường. Vì để phòng ngừa vạn nhất, hắn còn nhớ kỹ tên của tất cả các con đường gần lộ tuyến của mình, tiếp đó liền xuất phát.
Đi thêm vài phút đồng hồ, hắn nhớ tới một chuyện khác, nếu như hiện tại dùng [Quyết Thắng Thiên Lý] sẽ thấy cái gì?
Xem tình trạng trước mắt, có lẽ kịch bản này cũng không có tổng BOSS mà do rất nhiều quái vật loạn thất bát tao tạo thành, nội dung cốt truyện cũng rất khó bề phân biệt, vô cùng quái đản. Bất quá nếu tất cả là do là một loại thể, ví dụ như quái vật Tà Linh chế tạo tạo ảo giác, nếu dùng kỹ năng mà nói..., nói không chừng có thể lấy được manh mối có tính đột phá nào đó.
Dù sao kỹ năng cũng không tiêu hao, ngu sao mà không dùng, ý niệm Phong Bất Giác tới đây liền đã phát động ra.
Ai ngờ, một giây sau, trước mắt của hắn lại nhanh chóng hiện lên mặt của mình. Một gương mặt mờ mịt, hoảng sợ, hai mắt trợn lên, đồng tử lại không có một chút tức giận.Trong menu không có bất kỳ tin tức truyền đến, chỉ có đau đầu kịch liệt, thử tưởng tượng một chút, loại cảm giác đau đớn phát sinh bên trong sọ não này giống như bị thiết chùy đập vào ngón tay...
Là cái gì? Phong Bất Giác vịn trán: Vừa rồi là cái gì? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở kịch bản này? Chẳng lẽ kỹ năng của ta không có hiệu quả trong độ khó ác mộng?
Tựa như ở trong kịch bản này phát sinh chuyện khác, hắn không nhận được đáp án. Hết thảy đều lộ ra thần bí, không rõ, làm cho người ta không rét mà run.
... Đoạn đường này Phong Bất Giác đi mất gần 30 phút, thực tế khoảng cách này cùng dự đoán của hắn có chênh lệch nhất định, hơn nữa ở trong đám sương mù quỷ dị này khó tránh khỏi ảnh hưởng đến tốc độ.
Bất quá hắn vẫn thành công đi đến nơi muốn đến, đó là một Dương Quán kiểu tây, bên ngoài là tiểu hoa viên, trong hoa viên hoa nở rộ, nhưng ở trong đám sương mù ẩm ướt này lại không hề ngửi được chút hương thơm nào. (kiểu như mấy biệt thự cổ phương tây)
Cổng sắt ngoài hoa viên không có khóa, đẩy nhẹ liền mở ra, Phong Bất Giác trực tiếp xuyên qua hoa viên, đi tới trước cửa Dương Quán, hắn gõ cửa, không có ai đáp lại, chờ một lát cũng vẫn vậy.
Phong Bất Giác thử vặn tay nắm cửa, cửa vậy mà lại mở ra, hắn đẩy cửa đi vào, tiến nhập đại sảnh tối đen. Trong phòng tuy bày biện đầy đủ nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác vô cùng trống rỗng đấy.
[Nhiệm vụ trước mắt hoàn thành, nhiệm vụ chính tuyến đã đổi mới]
[Thăm dò Dương Quán]
Một luồng ánh sáng lập lòe sáng lên từ hành lang lầu hai, đối với chỉ dẫn rõ ràng này, Phong Bất Giác tự nhiên là vui vẻ tiếp nhận, hắn dọc theo bậc thang đi đến lầu hai, bước chân kiên định, hô hấp đều đặn, chẳng qua là mỗi khi tiến một bước, tấm ván gỗ bị hắn dẫm lên liền phát ra tiếng vang kẽo kẹt vô cùng chói tai.
Sau khi đi lên lầu hai, ánh sáng kia liền biến mất, bất quá trên tay Phong Bất Giác còn có đèn pin chiếu sáng. Phía trước là một chỗ rẽ, hắn bước nhanh về phía cánh cửa thứ nhất đối diện với mình, không do dự, trực tiếp đẩy cửa ra.
Ngay khi mở cửa, một cỗ khí tức kỳ quái truyền vào trong mũi Phong Bất Giác, đó là một loại mùi vô cùng đậm đặc, là hỗn hợp giữa nước hoa cùng huyết dịch.
Trong phòng có một chiếc giường đôi cực lớn, trên giường có một nữ nhân đang nằm ở đó, nói chính xác hơn là... nữ thi.
Nàng mặc dù không mảnh vải che thân nhưng thân thể đã hoàn toàn thối rữa, máu đen nhuộm đỏ cả giường. Ánh mắt của nàng vẫn mở ra, mặt liền hướng phía về phía cửa, hai mắt trống rỗng đang nhìn chằm chằm vào vị trí Phong Bất Giác đứng.
Mà ở bên cạnh giường, có một con quái vật đang đứng đó, thân gù, cổ cùng đầu giống như ưng, nửa thân trên là nhân loại, nửa thân dưới thì giống như nhện mọc ra túi tơ cực lớn cùng tám cái chân.
Trong miệng quái vật kia tràn đầy máu tươi đang chậm rãi nhỏ xuống từ khóe miệng, xem ra khách không mời mà đến Phong Bất Giác đã quấy rầy nó dùng cơm.
Thấy có người đẩy cửa tiến vào, trong cổ họng quái vật kia phát ra tiếng kêu cạc cạc kì quái, hơn nữa vòng qua giường tới gần Phong Bất Giác.
Đối với gia hỏa xương cốt kỳ dị này, Phong Bất Giác cũng không muốn đánh cận chiến, hắn nhanh chóng móc súng lục ra, hướng về phía quái vật kia bóp cò, bắn liên tục năm phát. Tại khoảng cách không đến 5 m này, lại là ở trong phòng, với sở trường xạ kích tốt xấu gì cũng là D của Phong Bất Giác, toàn bộ đạn đều trúng mục tiêu.
Không nghĩ tới chính là... Quái vật kia lại ngoài dự đoán không chịu nổi một kích, hai phát đạn đầu tiên bắn trúng ngực dường như đã khiến cho nó mất đi năng lực hành động, sau ba phát đạn kế tiếp, nó đã té trên mặt đất bất động.
Cái quái gì... Phong Bất Giác nhìn quái vật tạo hình buồn nôn này, càng ngày càng cảm thấy kịch bản này không hiểu thấu.
Hắn thu hồi súng, đi đến bên cạnh nữ thi trên giường, muốn nhìn một chút xem có manh mối gì không. Thi thể toàn thân duỗi thẳng, vẫn không nhúc nhích. Phong Bất Giác chợt phát hiện, gương mặt của nữ thi này có chút quen mắt.
Đợi một chút... Đây không phải là nữ thi thắt cổ kia sao? Phong Bất Giác đột nhiên ý thức được.
Đúng vào lúc này, nữ thi kia đột nhiên chuyển động, thân thể thối rữa kia bỗng nhiên ngồi dậy, đối mặt với Phong Bất Giác, mở miệng rộng ra, phát ra một tiếng gào thét vô cùng thê lương.
Phong Bất Giác cảm thấy màng nhĩ của mình như sắp bị đâm rách rồi, vừa định chuẩn bị vung cờ-lê làm cho nàng câm miệng, không ngờ một màn quỷ dị lại phát sinh lần nữa... Hắn lại một lần đã mất đi quyền khống chế đối với thân thể, thứ đồ vật nhìn thấy lại biến thành hình ảnh CG. Nữ thi vùng dậy, quái vật kỳ dị, Dương Quán ở phía sau hoa viên... Tất cả đều không còn tồn tại, tình cảnh lại một lần nữa phát sinh biến hóa.
Trong chớp mắt, hoàn cảnh trước mắt Phong Bất Giác biến thành một văn phòng, hắn ngồi ở phía sau một chiếc bàn làm việc rộng rãi, máy vi tính trên bàn vẫn còn là kiểu màn hình CRT, thùng máy cũng đặt trên bàn, bên cạnh chất đầy văn bản tài liệu cùng dụng cụ văn phòng.
[Xí nghiệp ngươi công tác gặp phải nguy cơ đóng cửa, thượng cấp đã đưa ra quyết định giảm biên chế.]
Tình tiết chuyển đổi cũng quá nhiều a! Cái gì cũng nên có một mức nhất định thôi nha...! Phong Bất Giác lúc này thật sự là không hiểu ra sao rồi.
[Ngươi với tư cách là phó trưởng phòng trẻ tuổi nhất trong công ty bị bổ nhiệm thành người phụ trách công tác giảm biên chế. Ngươi phải giảm biên chế với rất nhiều tiền bối có tư lịch già hơn so với chính mình, đồng thời phụ trách giải thích cho bọn hắn, vì vậy gặp phải áp lực cực lớn.]
Này! Đây là loại tình tiết gì a? Để cho ta ở trong quỷ ốc ở một đêm hoặc là vào trong Dương Quán giết yêu quái vân vân a... Trong nội tâm Phong Bất Giác kinh hô: ... đột nhiên liền biến thành loại tình tiết đề tài xã hội thực tế này a! Cái này mới là kinh khủng nhất a! Lại nói cái này cùng hai cái nội dung cốt truyện vừa rồi có quan hệ sao? Sẽ không phải đều là một người a? Không thể nào! Phòng ở của người này bị bão phá hủy, ban ngày đi làm phụ trách giảm biên chế, khuya về nhà gặp chuyện ma quái, bằng hữu là quái thúc thúc ở trong Dương Quán nuôi dưỡng yêu quái à? Người này còn coi như là một người ư?
[Lúc thời gian nghỉ trưa qua đi, trong văn phòng lại một lần nữa trở nên bận rộn...]
Giới thiệu tóm tắt lại kết thúc, đồng dạng chẳng qua là khai báo một ít thiết lập có cũng được mà không có cũng không sao, sau đó lại ném cho Phong Bất Giác một cái nhiệm vụ chính tuyến:
[Đã gây ra nhiệm vụ chính tuyến]
[Làm việc đến khi tan tầm.]
Chỉ có một thứ thủy chung như một, đó chính là mọi thứ chung quanh vẫn là đen trắng đấy.
Phong Bất Giác lại có thể hoạt động, bất quá bây giờ hắn thật muốn dùng đầu đi đụng màn hình: Nói làm việc đến khi tan tầm... Ít nhất cũng phải giải thích một chút công tác của Ta đến tột cùng là cái gì chứ... Còn nữa, đơn vị này đến khi nào mới tan tầm a...
Trong văn phòng mỗi người đều đang bận rộn làm việc, hoặc cầm văn bản tài liệu chạy tới chạy lui, hoặc ngồi trước máy tính hai tay ở trên bàn phím nhanh chóng đánh chữ, hoàn toàn nhìn không ra có người nào đang lười biếng hay không.
Vài nữ nhân viên trẻ tuổi đang đánh máy thứ gì đó đều lộ ra vẻ hấp tấp, đừng nói ăn đồ ăn vặt, soi gương, ngay cả nói chuyện phiếm cũng không có. Nam nhân viên càng làm ra một bộ như lâm đại địch, vẻ mặt biểu lộ táo bón, có người còn buộc một sợi ruy băng trắng trên đầu, trên đó viết các loại chữ kiểu như Tập trung , giống như lớp học trước kỳ thi đại học.
Ân... Cái này là uy lực của giảm biên chế a. Phong Bất Giác nói: Lại nói tiếp... Bọn hắn như bây giờ kỳ thật chính là đang làm cho ta xem a.
Hirata-kun! Một thanh âm đã cắt đứt suy nghĩ của Phong Bất Giác.
Phong Bất Giác quay đầu, thấy một nam nhân trung niên đầu hói, mang theo kính đen, ước chừng hơn 40 tuổi.
Hắn đang nói chuyện với ta a... Phong Bất Giác thầm nghĩ, Nguyên lai tên của ta là Hirata a... Loại danh tự nhất định sẽ trứng vỡ nhân vong này do ai đặt a...
Ân... Vâng... Phong Bất Giác nhìn đối phương đáp.
Đây là báo cáo tài vụ quý trước, hôm nay trưởng phòng tan tầm sớm. Trung niên nam tử một bên đưa lên một phần văn bản tài liệu, một bên nói.
Phong Bất Giác thầm nghĩ: Trưởng phòng tan tầm sớm, ngươi giao cho phó trưởng phòng ta là có ý gì... Cho dù bộ trưởng đi ị rồi, ngươi cũng có thể đặt ở trên bàn công tác của hắn a? Ngươi muốn bày ra năng lực làm việc ở trước mặt ta? Hay là sợ mang thứ đó đặt trên bàn công tác của trưởng phòng sẽ có những đồng nghiệp khác lặng lẽ đem báo cáo ngươi làm tốt ném vào máy cắt giấy để chơi ngươi?
Phong Bất Giác thở dài, thấp giọng nói: Ta đi nghĩ cái này làm gì... Liên quan gì đến ta.
Hirata-kun, ngươi nói cái gì? Trung niên nam tử không có nghe rõ hắn nói gì, có chút nghi ngờ hỏi.
À? Ah... Ah, ta đã biết, ta sẽ chuyển cho trưởng phòng, ngươi cứ giao cho ta tốt rồi. Phong Bất Giác thuận miệng đáp.
Trung niên nam tử kia tất cung tất kính làm động tác cúi mình vái chào của vãn bối: Làm phiền rồi, Hirata-kun. Sau đó mới quay người ly khai.
Cái này đến cùng là cái gì nha... Kịch bản này muốn nói cho ta biết thất nghiệp so với ma quái còn khủng bố hơn a... Phong Bất Giác một bên khóe miệng nhếch lên, nới lỏng cổ áo, tiện tay đem phần báo cáo kia ném qua một bên, sau đó liền bắt tay vào tìm kiếm manh mối có quan hệ với trò chơi.
Trên bàn công tác này có nhiều vật như vậy, trong văn phòng có nhiều người như vậy, hắn cũng không tin chính mình liền tình huống căn bản của Hirata-kun cũng tìm không ra.
Lúc này cửa chưa hoàn toàn mở ra, Phong Bất Giác có hai loại lựa chọn: thứ nhất, dứt khoát kéo cửa ra, cầm cờ-lê ra chào hỏi; thứ hai, nhìn kĩ một chút, chờ một chút đã rồi nghĩ tiếp...
Ta có làm phiền ngươi không? Đối phương vậy mà nói chuyện.
Phong Bất Giác không có trực tiếp trả lời câu hỏi này mà là hỏi dò: Xin hỏi... Ngươi có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không? Ta mới nghe thấy tiếng la.
Bệnh cũ, nếu như làm phiền ngươi thì thật có lỗi.
Đâu có đâu có... Là do ta không có hiểu rõ tình huống, không có ý tứ. Phong Bất Giác trả lời.
Lão phụ kia nghe vậy lại nhìn Phong Bất Giác, sau đó quay người, chậm rãi đi trở về phòng của mình.
Phong Bất Giác đóng cửa lại, nhẹ giọng thì thầm: Người này đến cùng là người hay quỷ... Hắn hướng đi về phía thảm nền Tatami: Nếu là người... Người này hẳn là mắc bệnh phong thấp đau nhức nghiêm trọng, nếu là quỷ... Hắn ngồi xếp bằng, cầm ấm trà trên bàn, lại cho mình thêm một hớp trà: Từ sau khi ta tiến vào trong kịch bản này cho tới bây giờ, cả một người bình thường còn chưa từng gặp qua, tất cả đều là yêu ma quỷ quái rồi.
Kẽo kẹt kẽo kẹt —— lại có âm thanh vang lên trên đầu hắn.
Lần này là cái gì? Phong Bất Giác ngẩng đầu, nhìn xà nhà bên dưới trần nhà, âm thanh là truyền đến từ phía trên đó.
Bỗng nhiên bóng đèn trên đỉnh đầu hắn chớp lóe hai cái. Một giây sau, dây điện treo bóng đèn đột nhiên đứt ra, bóng đèn cũng theo đó mà tắt, BA~ một tiếng vỡ vụn trên sàn nhà.
Trong phòng biến thành một mảng đen kịt, mà lúc này ngoài cửa sổ vừa vặn sáng lên một đạo thiểm điện, xuyên qua khung cửa sổ cùng bức màn, lưu lại một đạo tàn ảnh quỷ dị trên sàn nhà.
Hai giây sau, một nguồn sáng khác phát ra ánh sáng.
Phong Bất Giác bình tĩnh mà lấy ra đèn pin, mở ra, trực tiếp chiếu lên phía trên, trong miệng lẩm bẩm: Chắc là con chuột a....
Đáng tiếc, không phải con chuột.
Từ lúc đèn trong phòng tắt đến khi Phong Bất Giác mở ra đèn pin, bất quá chẳng qua là mấy giây, nhưng lúc này, thứ treo trên xà nhà cũng không phải bóng đèn nữa, mà là một cỗ tử thi.
Đó là một nữ thi, cách ăn mặc như của bà chủ gia đình, nhìn qua còn rất trẻ tuổi, có vẻ chưa đến ba mươi, biểu hiện trên mặt vặn vẹo, mắt trợn trắng, miệng mở to, khóe miệng có vết nước miếng.
Mặt thi thể đối diện với Phong Bất Giác giống như từ trên cao nhìn xuống. Ở dưới bầu không khí này, cho dù nữ thi đột nhiên hoạt động công kích Phong Bất Giác cũng không có gì là kỳ quái.
Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp lại một lần nữa nằm ngoài dự kiến của Phong Bất Giác.
Hắn bỗng mất đi quyền khống chế đối với cơ thể của mình, đồng thời khôi phục loại trạng thái quan sát kịch bản lúc xem CG mở màn, tình cảnh trước mắt cũng bắt đầu biến hóa.
Tiếp đó, hình ảnh trong mắt Phong Bất Giác theo gian phòng rách rưới biến thành một con phố bị sương mù bao phủ, mà hắn liền đứng ở trên lối đi bộ.
Càng không hiểu chính là, giọng nói hệ thống vậy mà ở lúc này vang lên lần nữa:
[Đây là một buổi chiều tháng 11, ngươi đang chuẩn bị một mình đi thăm một người bạn trên thị trấn. ]
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ lại giới thiệu tóm tắt kịch bản thêm một lần nữa? Đây là lần đầu tiên Phong Bất Giác gặp loại tình huống này, bất quá hắn vẫn như cũ rất thành thật mà nghe từng chữ miêu tả của hệ thống.
[Một giờ trước, bầu trời vẫn rất trong lành, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, trên bầu trời xanh thẳm không hề có một áng mây đen. Nhưng một trận sương mù không hề bask trước mà hàng lâm, quanh thân bị hắc ám bao phủ, cảm giác sợ hãi quấn quanh ngươi, ý chí của ngươi gần như tan vỡ, cuồng loạn mà chạy trốn, trốn khỏi một loại uy hiếp nào đó không hề tồn tại. Cuối cùng bị mất phương hướng ở trong sương mù.]
[Đầu ngươi là một đống hỗn loạn, ký ức trở nên mơ hồ không rõ, ngươi không biết hết thảy quanh mình đến tột cùng là chân thật hay là hoang tưởng, ngươi không biết... Chính mình còn có thể đến nơi muốn đến không.]
Đoạn văn này chấm dứt, Phong Bất Giác liền khôi phục năng lực hành động, hơn nữa lại nhận được nhiệm vụ mới:
[Đã gây ra nhiệm vụ chính tuyến]
[Tìm địa chỉ nơi ở của người bạn rồi đến đó.]
Không thể nào... Hai cái đầu mối chính? Phong Bất Giác ở trong menu trò chơi quả thật là thấy được một nhiệm vụ chính tuyến khác, cái [Ở trong phòng đợi cho tới hừng đông] lúc trước vẫn còn tồn tại, hơn nữa không có đánh dấu v, nhưng hiện tại phía dưới lại tăng thêm một cái.
Ân... Lúc trước cỗ thi thể kia là gì? Tại sao ta lại bị đưa tới đây? Ở trong kịch bản này một mình ta phải sắm vai nhiều nhân vật à? Phong Bất Giác trầm ngâm nói: Hay là... Ta hiện tại vẫn đang ở bên trong gian phòng kia, chẳng qua là thấy được một đoạn ảo giác trước khi người này tử vong?
Kịch bản của hình thức ác mộng này này càng ngày càng khó hiểu rồi, nhiệm vụ chính tuyến vẻn vẹn chỉ có một dòng nên làm cái gì, nhưng không để lộ ra bất luận tin tức gì có quan hệ tới mục đích cuối cùng của kịch bản. Bây giờ Phong Bất Giác đối với nội dung cốt truyện này có thể nói không có đầu mối, chỉ có thể bị nắm mũi dẫn đi.
Sương mù dày đặc bắt đầu chuyển động quanh quẩn ở chung quanh hắn, không hề có gió, tựa hồ đám sương mù này do ý thức của bản thân mà chuyển động.
Phong Bất Giác dựa theo lệ cũ kiểm tra xem trên người mình có thêm đạo cụ của nội dung cốt truyện nào không, kết quả phát hiện chuỗi chìa khóa kia đã không thấy, mà trong túi áo của hắn có thêm một tờ giấy.
Hắn lấy ra xem, trên giấy viết: số 4-5 Rokubancho.
Bà mẹ nó... Lại nữa... Phong Bất Giác nói.
Lần này gần chỗ hắn vẫn có bóng người. Ở trong sương mù, những bóng người kia xuất hiện, biến mất, lại xuất hiện, lại biến mất... nói rõ hắn cũng không phải chỉ là một người cô độc. Phong Bất Giác có thể nghe được tiếng bước chân của những bóng người này, bọn hắn phảng phất đang di động quanh mình, bảo trì khoảng cách nhất định, không có một ai tới gần.
Cùm cụp cùm cụp cùm cụp... Thanh âm phiền lòng kia vẫn còn, rất nhẹ, rất xa, như có như không, lúc cẩn thận nghe thì lại biến mất.
Phong Bất Giác mở rộng bước chân, cẩn thận sải bước chân đi về phía trước, xuyên qua hắc ám làm cho người ta hít thở không thông kia. Trên đường cái ngẫu nhiên sẽ có xe chạy qua, nhưng ở tầm nhìn hiện tại, trong một trấn nhỏ như vậy, những chiếc xe tự nhiên sẽ lái rất chậm. Tựa như nguyên một đám quái vật khổng lồ chậm rãi nhúc nhích, cái bóng mơ hồ từ xa đến gần, đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất.
Tuy hoàn cảnh hắc ám mà quỷ dị bao phủ Phong Bất Giác nhưng hắn không đắm chìm vào trong loại không khí này, vẫn cảnh giác mà quan sát đồng thời phân tích mọi thứ chung quanh.
Không khí âm lãnh ẩm ướt lan tràn trong biển hắc ám này, đèn xe ngẫu nhiên chiếu qua bên người cũng không mang đến bao nhiêu ánh sáng. Phong Bất Giác thử dùng đèn pin chiếu sáng, nhưng ánh sáng căn bản không xuyên qua được sương mù dày đặc trước mắt, tầm nhìn chưa đủ ba mét.
Hắn cả đường cũng thấy không rõ, càng không nói đến việc tìm một cái địa chỉ lạ lẫm trong một trấn nhỏ lạ lẫm rồi.
Đi được một đoạn, hắn nhìn thấy một cột đèn đường cách đó không xa. Cột rất kiên cố, dựng thẳng tắp, phát ra vầng sáng yếu ớt, mờ mịt. Phong Bất Giác vịn vào lan can bên đường, nhanh chóng đến gần.
Bên cạnh cột đèn có một trạm xe buýt, Phong Bất Giác nhanh chóng đi tới, muốn nhìn một cái xem ở đó có mấy thứ gì đó như bản đồ trấn hay không.
Kết quả làm cho hắn rất vui mừng, ở đây quả thật có bản đồ.
Phong Bất Giác rất nhanh liền tìm được phương vị của trạm xe mình đang đứng, lại tra được vị trí của Rokubancho, theo tỉ lệ của địa đồ mà ước chừng, lộ trình đi bộ cũng chỉ có 2 km mà thôi, dùng tốc độ của hắn, tối đa 20 phút có thể đến nơi.
Đã biết lộ tuyến, sự tình liền dễ dàng hơn nhiều. Trí nhớ của Phong Bất Giác rất tốt, nhìn qua địa đồ một lần liền không có khả năng lạc đường. Vì để phòng ngừa vạn nhất, hắn còn nhớ kỹ tên của tất cả các con đường gần lộ tuyến của mình, tiếp đó liền xuất phát.
Đi thêm vài phút đồng hồ, hắn nhớ tới một chuyện khác, nếu như hiện tại dùng [Quyết Thắng Thiên Lý] sẽ thấy cái gì?
Xem tình trạng trước mắt, có lẽ kịch bản này cũng không có tổng BOSS mà do rất nhiều quái vật loạn thất bát tao tạo thành, nội dung cốt truyện cũng rất khó bề phân biệt, vô cùng quái đản. Bất quá nếu tất cả là do là một loại thể, ví dụ như quái vật Tà Linh chế tạo tạo ảo giác, nếu dùng kỹ năng mà nói..., nói không chừng có thể lấy được manh mối có tính đột phá nào đó.
Dù sao kỹ năng cũng không tiêu hao, ngu sao mà không dùng, ý niệm Phong Bất Giác tới đây liền đã phát động ra.
Ai ngờ, một giây sau, trước mắt của hắn lại nhanh chóng hiện lên mặt của mình. Một gương mặt mờ mịt, hoảng sợ, hai mắt trợn lên, đồng tử lại không có một chút tức giận.Trong menu không có bất kỳ tin tức truyền đến, chỉ có đau đầu kịch liệt, thử tưởng tượng một chút, loại cảm giác đau đớn phát sinh bên trong sọ não này giống như bị thiết chùy đập vào ngón tay...
Là cái gì? Phong Bất Giác vịn trán: Vừa rồi là cái gì? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở kịch bản này? Chẳng lẽ kỹ năng của ta không có hiệu quả trong độ khó ác mộng?
Tựa như ở trong kịch bản này phát sinh chuyện khác, hắn không nhận được đáp án. Hết thảy đều lộ ra thần bí, không rõ, làm cho người ta không rét mà run.
... Đoạn đường này Phong Bất Giác đi mất gần 30 phút, thực tế khoảng cách này cùng dự đoán của hắn có chênh lệch nhất định, hơn nữa ở trong đám sương mù quỷ dị này khó tránh khỏi ảnh hưởng đến tốc độ.
Bất quá hắn vẫn thành công đi đến nơi muốn đến, đó là một Dương Quán kiểu tây, bên ngoài là tiểu hoa viên, trong hoa viên hoa nở rộ, nhưng ở trong đám sương mù ẩm ướt này lại không hề ngửi được chút hương thơm nào. (kiểu như mấy biệt thự cổ phương tây)
Cổng sắt ngoài hoa viên không có khóa, đẩy nhẹ liền mở ra, Phong Bất Giác trực tiếp xuyên qua hoa viên, đi tới trước cửa Dương Quán, hắn gõ cửa, không có ai đáp lại, chờ một lát cũng vẫn vậy.
Phong Bất Giác thử vặn tay nắm cửa, cửa vậy mà lại mở ra, hắn đẩy cửa đi vào, tiến nhập đại sảnh tối đen. Trong phòng tuy bày biện đầy đủ nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác vô cùng trống rỗng đấy.
[Nhiệm vụ trước mắt hoàn thành, nhiệm vụ chính tuyến đã đổi mới]
[Thăm dò Dương Quán]
Một luồng ánh sáng lập lòe sáng lên từ hành lang lầu hai, đối với chỉ dẫn rõ ràng này, Phong Bất Giác tự nhiên là vui vẻ tiếp nhận, hắn dọc theo bậc thang đi đến lầu hai, bước chân kiên định, hô hấp đều đặn, chẳng qua là mỗi khi tiến một bước, tấm ván gỗ bị hắn dẫm lên liền phát ra tiếng vang kẽo kẹt vô cùng chói tai.
Sau khi đi lên lầu hai, ánh sáng kia liền biến mất, bất quá trên tay Phong Bất Giác còn có đèn pin chiếu sáng. Phía trước là một chỗ rẽ, hắn bước nhanh về phía cánh cửa thứ nhất đối diện với mình, không do dự, trực tiếp đẩy cửa ra.
Ngay khi mở cửa, một cỗ khí tức kỳ quái truyền vào trong mũi Phong Bất Giác, đó là một loại mùi vô cùng đậm đặc, là hỗn hợp giữa nước hoa cùng huyết dịch.
Trong phòng có một chiếc giường đôi cực lớn, trên giường có một nữ nhân đang nằm ở đó, nói chính xác hơn là... nữ thi.
Nàng mặc dù không mảnh vải che thân nhưng thân thể đã hoàn toàn thối rữa, máu đen nhuộm đỏ cả giường. Ánh mắt của nàng vẫn mở ra, mặt liền hướng phía về phía cửa, hai mắt trống rỗng đang nhìn chằm chằm vào vị trí Phong Bất Giác đứng.
Mà ở bên cạnh giường, có một con quái vật đang đứng đó, thân gù, cổ cùng đầu giống như ưng, nửa thân trên là nhân loại, nửa thân dưới thì giống như nhện mọc ra túi tơ cực lớn cùng tám cái chân.
Trong miệng quái vật kia tràn đầy máu tươi đang chậm rãi nhỏ xuống từ khóe miệng, xem ra khách không mời mà đến Phong Bất Giác đã quấy rầy nó dùng cơm.
Thấy có người đẩy cửa tiến vào, trong cổ họng quái vật kia phát ra tiếng kêu cạc cạc kì quái, hơn nữa vòng qua giường tới gần Phong Bất Giác.
Đối với gia hỏa xương cốt kỳ dị này, Phong Bất Giác cũng không muốn đánh cận chiến, hắn nhanh chóng móc súng lục ra, hướng về phía quái vật kia bóp cò, bắn liên tục năm phát. Tại khoảng cách không đến 5 m này, lại là ở trong phòng, với sở trường xạ kích tốt xấu gì cũng là D của Phong Bất Giác, toàn bộ đạn đều trúng mục tiêu.
Không nghĩ tới chính là... Quái vật kia lại ngoài dự đoán không chịu nổi một kích, hai phát đạn đầu tiên bắn trúng ngực dường như đã khiến cho nó mất đi năng lực hành động, sau ba phát đạn kế tiếp, nó đã té trên mặt đất bất động.
Cái quái gì... Phong Bất Giác nhìn quái vật tạo hình buồn nôn này, càng ngày càng cảm thấy kịch bản này không hiểu thấu.
Hắn thu hồi súng, đi đến bên cạnh nữ thi trên giường, muốn nhìn một chút xem có manh mối gì không. Thi thể toàn thân duỗi thẳng, vẫn không nhúc nhích. Phong Bất Giác chợt phát hiện, gương mặt của nữ thi này có chút quen mắt.
Đợi một chút... Đây không phải là nữ thi thắt cổ kia sao? Phong Bất Giác đột nhiên ý thức được.
Đúng vào lúc này, nữ thi kia đột nhiên chuyển động, thân thể thối rữa kia bỗng nhiên ngồi dậy, đối mặt với Phong Bất Giác, mở miệng rộng ra, phát ra một tiếng gào thét vô cùng thê lương.
Phong Bất Giác cảm thấy màng nhĩ của mình như sắp bị đâm rách rồi, vừa định chuẩn bị vung cờ-lê làm cho nàng câm miệng, không ngờ một màn quỷ dị lại phát sinh lần nữa... Hắn lại một lần đã mất đi quyền khống chế đối với thân thể, thứ đồ vật nhìn thấy lại biến thành hình ảnh CG. Nữ thi vùng dậy, quái vật kỳ dị, Dương Quán ở phía sau hoa viên... Tất cả đều không còn tồn tại, tình cảnh lại một lần nữa phát sinh biến hóa.
Trong chớp mắt, hoàn cảnh trước mắt Phong Bất Giác biến thành một văn phòng, hắn ngồi ở phía sau một chiếc bàn làm việc rộng rãi, máy vi tính trên bàn vẫn còn là kiểu màn hình CRT, thùng máy cũng đặt trên bàn, bên cạnh chất đầy văn bản tài liệu cùng dụng cụ văn phòng.
[Xí nghiệp ngươi công tác gặp phải nguy cơ đóng cửa, thượng cấp đã đưa ra quyết định giảm biên chế.]
Tình tiết chuyển đổi cũng quá nhiều a! Cái gì cũng nên có một mức nhất định thôi nha...! Phong Bất Giác lúc này thật sự là không hiểu ra sao rồi.
[Ngươi với tư cách là phó trưởng phòng trẻ tuổi nhất trong công ty bị bổ nhiệm thành người phụ trách công tác giảm biên chế. Ngươi phải giảm biên chế với rất nhiều tiền bối có tư lịch già hơn so với chính mình, đồng thời phụ trách giải thích cho bọn hắn, vì vậy gặp phải áp lực cực lớn.]
Này! Đây là loại tình tiết gì a? Để cho ta ở trong quỷ ốc ở một đêm hoặc là vào trong Dương Quán giết yêu quái vân vân a... Trong nội tâm Phong Bất Giác kinh hô: ... đột nhiên liền biến thành loại tình tiết đề tài xã hội thực tế này a! Cái này mới là kinh khủng nhất a! Lại nói cái này cùng hai cái nội dung cốt truyện vừa rồi có quan hệ sao? Sẽ không phải đều là một người a? Không thể nào! Phòng ở của người này bị bão phá hủy, ban ngày đi làm phụ trách giảm biên chế, khuya về nhà gặp chuyện ma quái, bằng hữu là quái thúc thúc ở trong Dương Quán nuôi dưỡng yêu quái à? Người này còn coi như là một người ư?
[Lúc thời gian nghỉ trưa qua đi, trong văn phòng lại một lần nữa trở nên bận rộn...]
Giới thiệu tóm tắt lại kết thúc, đồng dạng chẳng qua là khai báo một ít thiết lập có cũng được mà không có cũng không sao, sau đó lại ném cho Phong Bất Giác một cái nhiệm vụ chính tuyến:
[Đã gây ra nhiệm vụ chính tuyến]
[Làm việc đến khi tan tầm.]
Chỉ có một thứ thủy chung như một, đó chính là mọi thứ chung quanh vẫn là đen trắng đấy.
Phong Bất Giác lại có thể hoạt động, bất quá bây giờ hắn thật muốn dùng đầu đi đụng màn hình: Nói làm việc đến khi tan tầm... Ít nhất cũng phải giải thích một chút công tác của Ta đến tột cùng là cái gì chứ... Còn nữa, đơn vị này đến khi nào mới tan tầm a...
Trong văn phòng mỗi người đều đang bận rộn làm việc, hoặc cầm văn bản tài liệu chạy tới chạy lui, hoặc ngồi trước máy tính hai tay ở trên bàn phím nhanh chóng đánh chữ, hoàn toàn nhìn không ra có người nào đang lười biếng hay không.
Vài nữ nhân viên trẻ tuổi đang đánh máy thứ gì đó đều lộ ra vẻ hấp tấp, đừng nói ăn đồ ăn vặt, soi gương, ngay cả nói chuyện phiếm cũng không có. Nam nhân viên càng làm ra một bộ như lâm đại địch, vẻ mặt biểu lộ táo bón, có người còn buộc một sợi ruy băng trắng trên đầu, trên đó viết các loại chữ kiểu như Tập trung , giống như lớp học trước kỳ thi đại học.
Ân... Cái này là uy lực của giảm biên chế a. Phong Bất Giác nói: Lại nói tiếp... Bọn hắn như bây giờ kỳ thật chính là đang làm cho ta xem a.
Hirata-kun! Một thanh âm đã cắt đứt suy nghĩ của Phong Bất Giác.
Phong Bất Giác quay đầu, thấy một nam nhân trung niên đầu hói, mang theo kính đen, ước chừng hơn 40 tuổi.
Hắn đang nói chuyện với ta a... Phong Bất Giác thầm nghĩ, Nguyên lai tên của ta là Hirata a... Loại danh tự nhất định sẽ trứng vỡ nhân vong này do ai đặt a...
Ân... Vâng... Phong Bất Giác nhìn đối phương đáp.
Đây là báo cáo tài vụ quý trước, hôm nay trưởng phòng tan tầm sớm. Trung niên nam tử một bên đưa lên một phần văn bản tài liệu, một bên nói.
Phong Bất Giác thầm nghĩ: Trưởng phòng tan tầm sớm, ngươi giao cho phó trưởng phòng ta là có ý gì... Cho dù bộ trưởng đi ị rồi, ngươi cũng có thể đặt ở trên bàn công tác của hắn a? Ngươi muốn bày ra năng lực làm việc ở trước mặt ta? Hay là sợ mang thứ đó đặt trên bàn công tác của trưởng phòng sẽ có những đồng nghiệp khác lặng lẽ đem báo cáo ngươi làm tốt ném vào máy cắt giấy để chơi ngươi?
Phong Bất Giác thở dài, thấp giọng nói: Ta đi nghĩ cái này làm gì... Liên quan gì đến ta.
Hirata-kun, ngươi nói cái gì? Trung niên nam tử không có nghe rõ hắn nói gì, có chút nghi ngờ hỏi.
À? Ah... Ah, ta đã biết, ta sẽ chuyển cho trưởng phòng, ngươi cứ giao cho ta tốt rồi. Phong Bất Giác thuận miệng đáp.
Trung niên nam tử kia tất cung tất kính làm động tác cúi mình vái chào của vãn bối: Làm phiền rồi, Hirata-kun. Sau đó mới quay người ly khai.
Cái này đến cùng là cái gì nha... Kịch bản này muốn nói cho ta biết thất nghiệp so với ma quái còn khủng bố hơn a... Phong Bất Giác một bên khóe miệng nhếch lên, nới lỏng cổ áo, tiện tay đem phần báo cáo kia ném qua một bên, sau đó liền bắt tay vào tìm kiếm manh mối có quan hệ với trò chơi.
Trên bàn công tác này có nhiều vật như vậy, trong văn phòng có nhiều người như vậy, hắn cũng không tin chính mình liền tình huống căn bản của Hirata-kun cũng tìm không ra.
/199
|