Thiên Đường Kinh Khủng

Chương 135 - Địa Cầu Phế Thổ Thiên (8)

/199


Một giờ trước...

Cuồng Tung Kiếm Ảnh đang đứng cách cỗ thi thể không đầu kia khoảng 5m canh chừng cho Phong Bất Giác.

Ngươi nhất định phải làm như vậy sao? Cuồng Tung Kiếm Ảnh nhìn Phong Bất Giác đang ngồi xổm bên cạnh thi thể bận rộn, ánh mắt kia phảng phất như đang nói: ngươi thật sự rất biến thái.

Không phải ta đang làm ư. Sao, không nỡ bỏ lựu đạn? Phong Bất Giác trả lời.

A... Nói thật, so với chuyện lựu đạn có lãng phí hay không, ta càng chú ý là trạng thái tâm thần của ngươi... Cuồng Tung Kiếm Ảnh liếc xéo hắn nói.

Cái đó và trạng thái tâm thần có quan hệ gì sao? Phong Bất Giác trả lời: Ta chỉ ở trong một trò chơi giả thuyết, lợi dụng tử thi để bố trí một cái bẫy mà thôi. Bất kỳ một người chơi có tâm thần bình thường nào chỉ cần có thể nghĩ ra được sách lược này đều không chút do dự mà làm đấy.

Ha ha... Ngươi nói sao cũng được a... Cuồng Tung Kiếm Ảnh không muốn cùng hắn tranh luận bất cứ thứ gì, lúc này hắn xem như đã hiểu một chút vì sao ID của người này lại gọi là Phong Bất Giác .

Phong Bất Giác đem một sợi dây kim loại xuyên vào chốt lựu đạn buộc chặt lại, dùng tay cầm lựu đạn, vung tay áo lên, trực tiếp thô bạo luồn tay vào trong tử thi nhét lựu đạn vào trong dạ dày. Mà ở phía trước thi thể chỉ cần một miệng vết thương nhỏ để cho sợi dây kim loại có thể nhô ra từ trong dạ dày lên trên da là được.

Kế tiếp chính là khắc chữ, ở vị trí sợi dây kim loại nhô ra dùng một dấu ? để tân trang một chút, chờ đối phương mắc câu.

Vì sao ngươi phải lưu lại chữ, lại chỉ che một nửa? Cuồng Tung Kiếm Ảnh nhìn bố trí của Phong Bất Giác hỏi.

Nếu hoàn toàn không che, bọn hắn đứng ở xa cũng có thể thấy rõ ta viết cái gì. Phong Bất Giác nói: Mà nếu che khuất toàn bộ, bọn hắn có thể sẽ không phát hiện được hàng chữ này. Sau khi hắn bố trí xong, liền dùng quần áo tử thi để lau tay, đứng lên nói: Nửa che nửa đậy mà nói... bọn hắn sẽ ngồi xổm xuống, xốc quần áo lên, nhìn xem đến tột cùng là cái gì. Khi đó... Chỉ cần thị lực của bọn hắn bình thường thì sẽ phát hiện ra phần đầu của sợi dây kim loại này.

Ngươi dựa vào cái gì chắc chắn bọn hắn sẽ động đến sợi dây này? Cuồng Tung Kiếm Ảnh hỏi.

Ai nói ta chắc chắn bọn hắn sẽ động đến sợi dây? Phong Bất Giác trả lời.

Cáp? Cuồng Tung Kiếm Ảnh tựa hồ không có hiểu ý của hắn.

Phong Bất Giác lại nói: Đây nhìn qua có giống như một cái bẫy không?

Ân... Không giống.

Vì sao không giống?

Cuồng Tung Kiếm Ảnh muốn đuổi kịp ý nghĩ của hắn: Cạm bẫy đáng lẽ phải đặt ở một địa phương nào đó mang tính đột nhiên mà đối phương phải đi qua, ví dụ như sau lưng một cánh cửa.

Phong Bất Giác gật đầu: Vậy là được rồi.

Đã xong? Cuồng Tung Kiếm Ảnh vẫn là không hiểu.

Ta lại lấy một ví dụ.. Phong Bất Giác nói: Nhớ rõ lúc trước chúng ta nhận được nhiệm vụ chi nhánh từ cái rương sắt kia không?

Đương nhiên nhớ rõ.

Nếu như chúng ta mở rương ra sẽ dẫn phát một lần bạo tạc nổ tung, vậy chúng ta không phải đã trúng chiêu rồi sao?

Hệ thống sẽ không thiết trí như vậy. Cuồng Tung Kiếm Ảnh trả lời: Như vậy người chơi căn bản không có khả năng chạy trốn, nếu cái rương kia thật sự sẽ bạo tạc nổ tung, trước khi mở ra nhất định sẽ có một chút manh mối nhắc nhở.

Ah. Phong Bất Giác nói: Ta đây có phải là hệ thống không?

Không...

Ta có giống loại người sẽ đi thiện ý nhắc nhở đối phương không?

Cái này...

Mặt khác, ngươi sẽ không cần nghĩ ngợi mà cho rằng trong cái rương kia không là FLAG tử vong mà còn có một lý do khác. Phong Bất Giác lại nói.

Bởi vì... Gian phòng kia là nhiệm vụ có thể lựa chọn, chúng ta có thể không mở cửa, trực tiếp theo một con đường khác ly khai. Dù cho về sau giết hết quái vật, chúng ta cũng có thể lựa chọn không mở rương trong phòng. Cuồng Tung Kiếm Ảnh lẩm bẩm nói tiếp.

Phong Bất Giác chỉ vào thi thể: Cỗ thi thể này nằm trên mặt đất, bọn hắn có thể mặc kệ, không nhìn tới nửa hàng chữ còn dư lại kia. Dù cho nhìn, cũng có thể lựa chọn không đụng vào sợi dây kim loại kia.

Cuồng Tung Kiếm Ảnh vò đầu, cái hiểu cái không: Đây coi như là một loại... ám chỉ tâm lý?

Phong Bất Giác đã cất bước, ý bảo đối phương đuổi theo, hắn vừa đi vừa nói: Muốn cho một người đi làm một chuyện nhìn như không có gì nguy hiểm, kì thực đối với sự tình bất lợi kia, đầu tiên phải để cho hắn cảm thấy chuyện này có thể làm hoặc không làm, hắn cũng không bị bắt buộc đi làm. Sau đó, biểu hiện của chuyện này nhìn qua rất bình thường , mà cái gọi là bình thường... chính là không quá khó, nếu quá khó sẽ làm không được, cũng không thể quá dễ, quá dễ sẽ khiến đối phương nghi ngờ.

Ví dụ như lúc ngươi giết người, người bị hại tiến hành phản kháng, đây là một loại bình thường , nhưng phản kháng kịch liệt quá độ sẽ khiến cho ngươi bỏ cuộc nửa đường, mà hoàn toàn tỉnh táo đợi làm thịt sẽ khiến cho ngươi sinh nghi.

Lại ví dụ như ngươi muốn đi vào công trình nào đó đặt bom, cường độ bảo an vô cùng sâm nghiêm sẽ khiến cho ngươi từ bỏ, mà phòng vệ quá lỏng lẻo lại sẽ khiến cho ngươi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi...

Phong Bất Giác liếm bờ môi, ho khan hai tiếng: Cho nên ta giấu lựu đạn ở trong thi thể, đồng thời đặt sợi dây kim loại ở một nơi bọn hắn có thể lựa chọn đụng đến hoặc không đụng đến, lời nhắn lại của ta không khắc vào mặt ngoài, cũng không khắc vào trên mông thi thể nơi mà bọn hắn không phát hiện được. Hắn thở dài: Cuối cùng... Chuẩn bị cho bọn hắn một cái kinh hỉ ngoài dự đoán là được.

Vạn nhất bọn hắn không có phát hiện ra sợi dây kim loại, thậm chí căn bản không có nhìn kỹ thi thể liền rời đi thì sao? Cuồng Tung Kiếm Ảnh hỏi.

Bọn họ là game thủ chuyên nghiệp đúng không? Phong Bất Giác nói.

Ân...

Nếu như là ngươi, liệu ngươi có cái gì cũng không quan tâm liền rời đi không?

Cuồng Tung Kiếm Ảnh vẫn chưa trả lời, Phong Bất Giác lại nói: Đương nhiên, tình huống xấu nhất, đơn giản chỉ là tổn thất một quả lựu đạn mà thôi.

Dù sao ngươi cũng không có tổn thất đúng không...

Đúng. Phong Bất Giác vô sỉ mà trả lời.

Bọn hắn nói chuyện với nhau một hồi, ước chừng đã hơn mười phú. Sau khi vượt qua chỗ rẽ nào đó... bỗng nhiên, một khối kim loại cỡ như quả bóng rổ từ ngay phía trước gào thét mà đến, xoẹt qua má trái của Phong Bất Giác.

Phản ứng đầu tiên của Phong Bất Giác là cúi người đồng thời lấy ra súng ngắn chuẩn bị đánh trả, hắn nhìn về phía trước, phát hiện ở một đoạn hành lang lờ mờ phía xa có một bóng người đang đứng ở đó, rất hiển nhiên là người nọ đã phát động lần tập kích này.

Cuồng Tung Kiếm Ảnh cũng chú ý tới kẻ tập kích, động tác của hắn cực nhanh, không nói lời gì, cấp tốc xông về trước, trường kiếm đã ở trong tay.

Mặc kệ người phát động công kích là ai, hoặc là cái gì, đối với Cuồng Tung Kiếm Ảnh mà nói, chỉ cần đạt tới khoảng cách phát động [Huy Ảnh Trảm], hắn liền tuyệt đối có lòng tin không rơi vào thế hạ phong.

Bóng người kia nhìn thấy Cuồng Tung Kiếm Ảnh đánh tới tựa hồ là sửng sốt một chút, ngây người ở đó hai giây, sau đó bắt đầu xoay người chạy trốn.

Lúc này Phong Bất Giác cũng đã chạy về phía trước, hắn chú ý tới phản ứng của đối phương liền hô về phía Cuồng Tung Kiếm Ảnh đang chạy ở phía trước: Giữ người sống!

Cuồng Tung Kiếm Ảnh không rảnh trả lời, bất quá lời nói hắn đã nghe được.

Phong Bất Giác toàn lực chạy cũng rất nhanh, từ trong kịch bản hai người bọn hắn solo có thể thấy được, lúc Phong Bất Giác toàn lực chạy trốn, đại khái ngang với bảy tám phần tốc độ của Cuồng Tung Kiếm Ảnh, mà sau khi mở ra [Linh Thức Tụ Thân Thuật], Cuồng Tung Kiếm Ảnh sử dụng toàn lực ứng phó cũng không đuổi kịp Phong Bất Giác.

Lúc này hai người dùng tốc độ ngang nhau tiến hành đuổi theo, rất nhanh liền tới gần kẻ chạy trốn này. Người nọ cũng mặc trang phục phòng hộ màu cam, tốc độ chạy bộ so sánh với hai gã người chơi hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, mà trên tay hắn còn cầm một cái [Đạn Xạ Khí Phản Trọng Lực]. Chứng kiến những thứ này, Phong Bất Giác đã có thể chắc chắn cơ bản người đánh lén bọn hắn này chính là NPC, cho nên hắn lại hô một câu: Bắt sống.

Không bao lâu, Cuồng Tung Kiếm Ảnh rốt cục đạt tới khoảng cách có thể phát động Huy Ảnh Trảm, hắn một lần thuấn di liền xuất hiện ở ngay phía trước đối phương. Người nọ thấy thế liền cực kỳ sợ hãi, cũng đã không dừng được bước chân rồi, Cuồng Tung Kiếm Ảnh một giò quét ngang ở xương quai xanh của hắn, hắn liền người ngã ngựa đổ.

Tuy người nọ đã ngã hôn mê rồi nằm trên mặt đất rên rỉ nhưng Cuồng Tung Kiếm Ảnh vẫn không chút khách khí nào vặn cánh tay của hắn, đem mặt ấn xuống trên mặt đất. Đồng thời tước đoạt đạn xạ khí của hắn.

Phong Bất Giác lúc này cũng thúc ngựa đi đến, bất quá hắn cũng không giống như như người ta cao thủ khí định thần nhàn. Mắt thấy cục diện đã bị khống chế, hắn liền dùng hai tay chống đầu gối, tiếp đến là một trận thở gấp mãnh liệt.

Nói, ngươi là ai? Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói với tù binh của bọn hắn.

Người nọ đã sớm chạy trốn đến mức thở không ra hơi, lại bị một giò đánh ngã xuống đất, làm sao có thể nói lời được.

Phong Bất Giác nói: Buông hắn ra đi, không có chuyện gì đâu.

Cuồng Tung Kiếm Ảnh buông tay ra, lui ra phía sau hai bước, vẫn cầm kiếm cảnh giác nhìn kẻ tập kích đang nằm trên đất.Người nọ lật người, mặt hướng lên, ngực phập phồng biên độ lớn, cả buổi vẫn không có thở đều lại. Từ trong mặt nạ trong suốt có thể thấy được hắn là một người da trắng, nhìn qua còn rất tuổi trẻ, ước chừng hai mươi tuổi, cái đầu rất nhỏ, chiều cao khoảng một mét sáu, lại có vẻ khá gầy yếu, mái tóc màu đen tựa như mì ăn liền.

Đợi khôi phục lại một ít, người nọ liền ngồi xuống, lấy tay chống đất lui về phía sau, một mực lui đến bên tường, đồng thời vẻ mặt hoảng sợ nhìn hai người trước mắt.

Bây giờ chúng ta nói chuyện. Phong Bất Giác ngồi xổm xuống, lại để cho tầm mắt của mình cùng ánh mắt của hắn ngang nhau, nói: Ngươi tên là gì?

Người từ ngoài đến! Đám ma quỷ các ngươi! Dị giáo đồ! Người nọ dùng hai tay ôm mũ bảo hiểm, hô lớn: Đừng mơ dùng ma ngữ của các ngươi để thôi miên đầu óc của ta! Đừng mơ!

Cuồng Tung Kiếm Ảnh nhìn Phong Bất Giác: Ai... Cái này giống như càng ngày càng phức tạp a... Đây chẳng lẽ không phải kịch bản khoa học viễn tưởng sao? Tại sao lại xuất hiện thiết lập tôn giáo ma huyễn rồi hả?

Phong Bất Giác thoáng chần chờ một chút, sau đó lộ ra nụ cười lạnh: Không, ta nghĩ cái này là thiết lập khoa học viễn tưởng tương lai không sai. Hắn nói xong, liền rút đao thép từ trong bọc hành lý ra.

Người nọ thấy thế liền bắt đầu dốc sức liều mạng điên cuồng hét lên.

Câm miệng... Phong Bất Giác vốn là dùng âm lượng bình thường nói một câu, đối phương lại la to, Phong Bất Giác lập tức liền quơ đao thép gác ở trên cổ tên kia, quát lên một tiếng lớn: Câm miệng!

Người nọ bị hắn hù sợ lập tức ngậm miệng, chẳng qua thần sắc vẫn hoảng sợ như trước.

Ngươi, tên, là, gì. Phong Bất Giác từng chữ một mà hỏi.

Han... Hank. Hank trả lời.

Hank, ngươi nghĩ ta là cái gì thì cũng không quan trọng. Ta không cần tín nhiệm của ngươi, cũng không cần giải thích cho ngươi bất cứ chuyện gì. Thế nhưng, ngươi phải thành thật trả lời vấn đề của chúng ta, nếu không, ngươi sẽ phi thường... vô cùng thống khổ mà chết đi. Phong Bất Giác nói.

Không... Đừng... Hank nói: Không nên, ta còn có mẹ ở nhà.. Huynh đệ của ta đều chết hết... Ta không thể...

Đừng nói nhảm! Phong Bất Giác ngắt lời nói: Ta hỏi, ngươi đáp.

Hank gật đầu, lúc này tâm tình của hắn so với một phút trước có bình tĩnh hơn một chút, tựa như một tiểu hài tử đang khóc bị dọa sợ dừng lại.

Ngươi đang làm gì, tại sao lại tới nơi đây? Phong Bất Giác hỏi.

Ta... Ta là thành viên của tiểu đội Scavenger ... Đạt được chỉ lệnh tới nơi này tiến hành tìm kiếm. Hank trả lời.

Tiểu đội của các ngươi có tổng cộng mấy người? Phong Bất Giác nói.

Năm người... Hank trả lời: Nhưng những người khác... Mấy giờ trước ta liền mất đi liên hệ với bọn họ rồi. Lúc hắn nói lời này, dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn Cuồng Tung Kiếm Ảnh.

Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không giết đồng bạn của ngươi. Cuồng Tung Kiếm Ảnh tất nhiên là đã nhận ra. Hắn đã thu hồi kiếm, thuận miệng nói: Chúng ta bái kiến một đồng bạn của ngươi, nhưng lúc nhìn thấy hắn... Hắn đã chết, bị quái vật giết chết. Ý hắn chính là người bị bạch tuộc ký sinh kia.

Cái gì... Quái... Quái vật? Ah, trời ạ... Đáng chết. Thân thể của Hank không ngừng run rẩy, hắn giống như nhanh muốn khóc lên: Khó trách bọn hắn nói thấy được thứ gì đó kỳ lạ...

Các ngươi là thông qua phương tiện giao thông gì để tới đây? Phong Bất Giác lại hỏi.

Giao thông ? Hank giống như nghe không hiểu nghĩa của từ này.

Các ngươi là cưỡi cái gì đến đây? Phong Bất Giác thay đổi cách hỏi.

Là Khoang Thuyền Cá Mập . Thành viên của Scavenger đều cưỡi cái này. Hank trả lời.

Là một thứ đồ vật cùng loại với thuyền hay xe sao? Cuồng Tung Kiếm Ảnh xen vào một câu.

Xe? Hank lại là vẻ mặt không hiểu.

Phong Bất Giác lắc đầu, thở dài, tiếp tục hỏi: Ngươi vốn lưu thủ ở trên Khoang Thuyền Cá Mập , mà bốn gã đồng bạn khác của ngươi cùng tiến vào phòng thí nghiệm này thăm dò, bởi vì cùng bọn họ đã mất đi liên lạc cho nên ngươi cũng tiến vào phải không?

Đúng. Hank gật đầu trả lời.

Vì sao lại tập kích chúng ta? Cuồng Tung Kiếm Ảnh hỏi.

Ngươi... Các ngươi... Hank nhìn bọn họ, nơm nớp lo sợ mà nói: Bởi vì các ngươi là người từ ngoài đến...

Ngươi có thể giải thích một chút hay không, người từ ngoài đến là gì? Phong Bất Giác nói.

Hank trả lời: Ma quỷ! Người ở bên ngoài thôn!

Vậy ngươi làm sao lại biết chúng ta là người từ ngoài đến? Phong Bất Giác hỏi.

Y phục của các ngươi... Hank nói: Ta chưa bao giờ thấy qua y phục như thế, hơn nữa các ngươi không cần đồ phòng hộ cũng có thể sinh tồn ở chỗ này.

Hả? Phong Bất Giác nhíu lông mi: Sao? Chẳng lẽ người hô hấp không khí ở nơi đây liền sẽ chết sao?

Đương nhiên! Chỉ khi ở trong thôn mới có thể hô hấp không khí sạch sẽ! Không khí ở bên ngoài là trí mạng đấy! Là do người từ ngoài đến rải khí độc! Hank cao giọng nói.

Phong Bất Giác đứng dậy, tiến đến bên cạnh Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói: Ngươi còn nhớ rõ phần mở đầu bộ thứ mười của Friday the 13th như thế nào không?

Ngươi muốn nói gì cứ nói... Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói: Dù sao ngươi nói cái gì ta làm cái đó...

Nghĩa là không nhớ rõ. Phong Bất Giác nói.

Nói nhảm, làm gì có ai nhớ rõ chi tiết của một bộ phim ra đời từ thời nào? Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói, bất quá sau khi lời này ra khỏi miệng hắn ý thức được cái gì, liền lập tức bồi thêm một câu: Được rồi, không tính ngươi...

Phong Bất Giác nói: Ta nhớ rất rõ, phần mở đầu của bộ phim kia, các thành viên của tiểu đội nghiên cứu khoa học đến từ vũ trụ kia ở trong phòng thí nghiệm này có thể tháo mũ bảo hiểm xuống hô hấp đấy. Đương nhiên... Điều kiện tiên quyết là bọn hắn đã kiểm tra đo lường chất lượng không khí cùng tình huống vi khuẩn của cảnh vật chung quanh.

Nói điểm chính đi. Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói tiếp.

Trọng điểm là... Người trước mắt chúng ta, chính như ta đã phỏng đoán lúc trước... Phong Bất Giác một bên thấp giọng nói chuyện. Một bên dùng ánh mắt nhìn chăm chú vào Hank đang tựa lưng vào tường co lại thành một cục: ... Hẳn là hậu duệ của người sống sót trên Cựu Địa Cầu, nhưng không biết tại sao, hắn ở trên sinh lý chẳng những không có thích ứng hoàn cảnh mà trở nên mạnh mẽ hơn, ngược lại lại có xu thế thoái hóa. Cho dù là những người di dân trong vũ trụ kia, hô hấp không khí bên trong phòng thí nghiệm này một thời gian ngắn cũng không thành vấn đề, nhưng hắn lại không được.

Cái này thật kỳ quái? Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói.

Đác-uyn có phải là một thần côn không? Phong Bất Giác hỏi ngược lại.

Ách... Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói: Được rồi, phương diện sinh vật ta không quá am hiểu. Bất quá... chắc hẳn ngươi muốn ám chỉ, loại tình huống này không phù hợp với thuyết tiến hóa sao?

Một đám người sinh hoạt ở trong phi thuyền vũ trụ, công năng tim phổi cùng tiêu chuẩn của nhân loại hơn bốn trăm năm trước hầu như không đổi. Phong Bất Giác nói: Nhưng đám người sống sót sinh hoạt ở trên Cựu Địa Cầu hoàn cảnh ác liệt như vậy lại là một bộ hít một hơi thuốc liền sặc chết. Hắn dừng lại một chút: Còn có, ngươi còn nhớ rõ gia hỏa bị quái vật bạch tuộc kia giết không?

Ngươi là chỉ cái tên bị ngươi chém đầu, cường hành nhét lựu đạn vào trong dạ dày, trên bụng còn bị khắc chữ kia sao? Cuồng Tung Kiếm Ảnh suy nghĩ một chút liền giả dối mà nói: Ha... Muốn quên hắn thật đúng là không dễ...

Chiều cao cùng hình thể của hắn so với Hank không sai biệt lắm, cũng vô cùng gầy yếu. Phong Bất Giác nói.

Cho nên?

Bọn hắn là người da trắng... Ta nhắc nhở ngươi một chút, tại thời đại của chúng ta, nam nhân ở các quốc gia Tây Âu tính bình quân chiều cao phổ biến khoảng chừng 1m8, ở Bắc Âu tiếp cận 1m9. Phong Bất Giác nói.

Chẳng lẽ ngươi không biết là ở trên tinh cầu có loại hoàn cảnh này, dinh dưỡng không đầy đủ mới là hiện tượng phổ biến sao? Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói, Lại nói tiếp đây chỉ là một trò chơi, ngươi hà tất phải quan tâm đến những chi tiết vụn vặt này...

Phong Bất Giác lắc đầu: Nhân loại trên Cựu Địa Cầu này tổng cộng còn có bao nhiêu ta không rõ ràng lắm, nhưng có thể chắc chắn chính là... Thôn của Hank nhất định có vấn đề.

Phong huynh... Ngươi có nhớ hay không, chúng ta là đến tham gia trò chơi giết chóc 2v2 đấy, không phải đến cứu vớt thôn của NPC nào đó.

Phong Bất Giác vươn tay, giơ lên ba ngón tay, nghiêm trang mà liệt ra ba lý do: Trong thôn của bọn họ hô hấp không khí sẽ không tiêu hao giá trị sinh tồn, thực lực khoa học kỹ thuật của bọn họ có thể chế tạo [Đạn Xạ Khí Phản Trọng Lực], hơn nữa thôn dân ở đó không chịu nổi một kích.

Ah... Ngươi không phải đi cứu vớt thôn mà là đi đốt nhà cướp của đúng không? Cuồng Tung Kiếm Ảnh xem như đã hiểu rõ.

Phong Bất Giác trả lời: Là cứu vớt hay là cướp đoạt sau này lại nói tiếp... Chỉ cần chúng ta nghĩ cách leo lên Khoang Thuyền Cá Mập của Hank ly khai phòng thí nghiệm này liền đứng ở thế bất bại. Trước khi hai tên gia hỏa kiên nhẫn của Thi Đao kia đem thủ đoạn hồi máu dùng hết, chúng ta có nhiều loại sách lược có thể lựa chọn, quyền chủ động hoàn toàn nắm trong tay.

/199

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status