Trần Lâm đi đến dược khố mà trong lòng cảm thấy buồn bực:
- Từ khi đến cái giới diện này, ta sao toàn gặp rắc rối với nữ nhân như vậy chứ? Đám nữ nhân này thật là phiền phức!
Trần Lâm vừa bước vào dược khố đã thấy Lục Triển Nguyên đi đi lại lại chỉ huy đám để tử sắp xếp các loại dược liệu để chuẩn bị cho đan hội. Hắn vừa trông thấy Trần Lâm liền vội vã khom người cúi chào:
- Lâm trưởng lão!
Trần Lâm khẽ đảo mắt một vòng, rồi hỏi:
- Chuẩn bị thế nào rồi?
- Đã xong hết rồi!
Trần Lâm gật đầu khen ngợi:
- Vậy thì tốt! Ta nghe nói ngày mai có cuộc đấu đan giữa Thiến trưởng lão và một vị đan sư của Đỗ gia, không biết chuyện này có thật không?
Lục Triển Nguyên có chút lo lắng, gật đầu nói:
- Là cái tên Đỗ Đại Ngưu đó tìm đến một vị tứ phẩm luyện đan sư, muốn đến tìm đại trưởng lão để đấu đan, đập lò. Nhưng mà ai cũng biết là đại trưởng lão chỉ mới có tam phẩm luyện đan sư cao cấp, làm sao đấu được với tứ phẩm luyện đan sư. Mà không biết vì sao Thiến trưởng lão lại muốn so đấu với người này. Ta còn nghe nói, kẻ thua cuộc ngoài việc đập lò, còn phải... còn phải...
Nói đến đây Lục Triển Nguyên có chút lúng túng không dám nói tiếp. Trần Lâm nhíu mày hỏi:
- Lẽ nào còn có yêu cầu gì khác nữa hay sao?
- Là như vầy, ban đầu thì không có thêm vào một cái điều kiện cuối cùng này. Tên Đỗ Đại Ngưu đó nghe nói Thiến trưởng lãi nhận lời thách đấu liền kèm theo một cái điều kiện. Nếu như Thiến trưởng lão mà thua cuộc, nàng phải hầu hắn một đêm. Chuyện này đã được tuyên bố ra, nếu như Thiến trưởng lão rút lui, thì nàng phải ngay lập tức ở trước mặt mọi người đập lò. Chuyện này làm đại trưởng lão rất tức giận, nhưng mà Lục gia chúng ta không có biện pháp gì a! Tên Đỗ Đại Ngưu ấy đúng là vô sĩ!
Trần Lâm nghe thế thì gật đầu hỏi:
- Vậy nếu Thiến trưởng lão thắng thì sao?
Lục Triển Nguyên nghe hỏi thì có chút hiếu kỳ nhìn hắn:
- Lâm trưởng lão cho rằng Thiến trưởng lão có cơ hội thắng được sao?
Trần Lâm hơi liếc mắt nhìn hắn, có vẻ không vui, nói:
- Thế nào, ngươi nghi ngờ lời nói của ta sao?
Lục Triển Nguyên nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn thì có chút rét lạnh, vội lùi một bước, sợ hãi nói:
- Đệ tử không dám, đệ tử nghe nói nếu Thiến trưởng lão thắng cuộc sẽ được phép đưa ra một cái điều kiện.
Trần Lâm nghe thế thì gật đầu, rồi lấy ra một tấm phù lục giao cho Lục Triển Nguyên:
- Vậy thì được rồi, các ngươi mau đi chuẩn bị dược liệu đi. Ta có việc phải đi ra ngoài một chút. Nếu có chuyện gì gấp thì có thể dùng truyền âm phù này mà truyền tin cho ta.
Hắn nói xong liền bước ra khỏi dược khố. Tuy bề ngoài hắn có vẻ rất thong dong, nhưng trong lòng hắn lại thở dài không thôi:
- Đỗ Đại Ngưu ơi là Đỗ Đại Ngưu, ngươi làm người cũng quá độc đi a! Nếu đã như vậy thì đừng trách ta ra tay với ngươi a! Sáng nay tiểu thư của Trần gia đến gặp, bây giờ cũng coi như vừa đúng dịp ta cần người làm chút việc.
Trần Lâm không đi đến chỗ nghỉ của Trần Nhã Thy tìm người, mà hắn trực tiếp đi đến đan hội để gặp nàng. Dù sao hôm nay cũng có đan sư tam phẩm thí luyện, nên cần có người toạ trấn. Với lại mục đích của nàng đến đây còn là vì tìm kiếm một hai tên đan sư có tố chất tốt đem về U Minh thành để bồi dưỡng. Ở đằng xa, Trần Lâm vừa đi đến đã thấy ánh mắt của một người đang nhìn hắn rất chăm chú. Nhưng khi hắn vừa quay lại đã chẳng thấy ánh mắt đó đâu nữa. Từ ngày cánh hoa sen trong người hắn thức tỉnh, hắn đối với sát khí cảm nhận tương đối rõ ràng. Mà luồng sát khí lúc nãy rõ ràng là từ bên trong những luyện đan sư đang thí luyện phát ra. Trần Lâm hắn từ khi nào lại đắc tội với một vị luyện đan sư chứ?
Trần Lâm có chút không vui đi đên gần chỗ đài cao, nơi có ba vị luyện đan sư cao cấp đang toạ trấn. Người ngồi chính giữa là vị luyện đan sư ngũ phẩm duy nhất có mặt ở chỗ này, cũng chính là vị trưởng lão duy nhất của U Minh tông. Ngồi bên trái lão là đại trưởng lão của Lục gia, Lục Vân Hành. Không biết từ lúc nào mà bên trên cái đan huy của lão đã có thêm ngọn lửa thứ tư, mà ngọn lửa này cũng không có mờ như ngọn lửa tên luyện đan sư đang ngồi ở bên cạnh Đỗ Đại Ngưu đang đeo. Lục Vân Hành hẳn là luyện đan sư tứ phẩm trung cấp mới đúng, xem ra lão đầu này cũng ẩn giấu tương đối sâu a. Trần Lâm khe khẽ thở dài, hắn không biết là có nên giúp Lục Thiến hay không đây? Có khi là lão đầu này tự ra tay cũng nên.
- Thế nào, tiểu tử ngươi cũng cảm thấy hứng thú với cái đan huy trên người ta lắm sao?
Trần Lâm nghe lão hỏi vội lắc đầu cười:
- Xem ra ta vẫn là còn xem thường Lục gia rồi a!
Đột nhiên Lục Vân Hành thở dài nói:
- Ài, chuyện này ta cũng không có ý định giấu giếm, nhưng mà xem ra lần này vì vậy mà gây chút phiền phức rồi a!
Trần Lâm đương nhiên hiểu được ý tứ chút phiền phức ở trong lời nói của lão. Hắn hơi ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải bây giờ đã có đại trưởng lão ra mặt rồi sao?
Lão nhìn hắn, rồi lắc đầu nói:
- Vẫn là ta tính sai a, tên Đỗ Đại Ngưu này cũng không phải chỉ biết cậy mạnh a! Hắn và tiểu nha đầu đó đã ký khế ước, ta hiện tại cũng không thể xen vào cuộc đấu đan lần này. Ta cũng thật là hết cách rồi, xem ra mặt mũi của Lục gia sắp bị ta làm cho mất sạch rồi.
Trần Lâm nhìn lão có chút suy tư, rồi nói:
- Chẳng lẽ đại trưởng lão không có chút hậu chiêu sao?
Đại trưởng lão nghe vậy thì liếc mắt lườm hắn, ngoài mặt có chút tức giận:
- Ngươi nghĩ Lục gia ta là hạng người gì?
Trần Lâm vội vàng cúi thấp người, chấp tay nói:
- Là tiểu bối hồ đồ, kính mong đại trưởng lão trách phạt!
Lục Vân Hành giả vờ như không muốn nghe mấy lời của hắn, nên là phất tay đuổi đi. Trần Lâm cũng không có rời khỏi, mà đi đến bên cạnh vị trưởng lão của U Minh tông, hơi cúi người hành lễ, nói:
- Tiểu bối Trần Lâm, xin ra mắt tiền bối!
Lão có chút híp mắt nhìn hắn, rồi lại nhắm mắt tiếp tục đả toạ. Trần Lâm cũng không tỏ thái độ gì, vẫn là cung kính cúi người rồi đi đến chỗ Trần Nhã Thy đang ngồi. Nàng thấy hắn đi đến thì có chút ý cười:
- Thế nào, bị hai lão già đó đuổi đi nên mới đến tìm ta sao?
Trần Lâm không có trả lời nàng, mà trực tiếp nói:
- Ta chấp nhận giao dịch của tiểu thư!
Nàng vốn tính đùa giỡn một chút tâm tư nữ nhân, nhưng nghe hắn bàn đến việc giao dịch liền vội vàng phất tay tạo thành một cái kết giới bao quanh lấy khu vực xung quanh hai người. Lão già của U Minh tông thấy nàng lập kết giới cũng liền giật mình mở mắt ra, trong lòng không khỏi lẩm bẩm:
- Kết giới của nguyên anh kỳ lão quái! Lợi hại, lợi hại a! Trần gia cái vũng nước này cũng sâu a, ta tốt nhất cũng nên không trêu chọc vào nàng.
Thấy ánh mắt của Trần Lâm nhìn mình, nàng cũng không có đi giải thích, mà trực tiếp hỏi:
- Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi sao?
- Đã suy nghĩ thông suốt rồi, chuyện này với ta mà nói cũng coi như là lợi nhiều hơn hại. Nên là cũng không cần phải suy nghĩ lâu. Nhưng mà hiện tại, ta muốn nhờ tiểu thư giúp ta một việc!
Nàng khẽ liếc mắt nhìn hắn, rồi như cười như không:
- Chuyện đấu đan sao?
Trần Lâm im lặng gật đầu. Nàng cũng không nói gì, đan hội đã bắt đầu tiến hành.
- Từ khi đến cái giới diện này, ta sao toàn gặp rắc rối với nữ nhân như vậy chứ? Đám nữ nhân này thật là phiền phức!
Trần Lâm vừa bước vào dược khố đã thấy Lục Triển Nguyên đi đi lại lại chỉ huy đám để tử sắp xếp các loại dược liệu để chuẩn bị cho đan hội. Hắn vừa trông thấy Trần Lâm liền vội vã khom người cúi chào:
- Lâm trưởng lão!
Trần Lâm khẽ đảo mắt một vòng, rồi hỏi:
- Chuẩn bị thế nào rồi?
- Đã xong hết rồi!
Trần Lâm gật đầu khen ngợi:
- Vậy thì tốt! Ta nghe nói ngày mai có cuộc đấu đan giữa Thiến trưởng lão và một vị đan sư của Đỗ gia, không biết chuyện này có thật không?
Lục Triển Nguyên có chút lo lắng, gật đầu nói:
- Là cái tên Đỗ Đại Ngưu đó tìm đến một vị tứ phẩm luyện đan sư, muốn đến tìm đại trưởng lão để đấu đan, đập lò. Nhưng mà ai cũng biết là đại trưởng lão chỉ mới có tam phẩm luyện đan sư cao cấp, làm sao đấu được với tứ phẩm luyện đan sư. Mà không biết vì sao Thiến trưởng lão lại muốn so đấu với người này. Ta còn nghe nói, kẻ thua cuộc ngoài việc đập lò, còn phải... còn phải...
Nói đến đây Lục Triển Nguyên có chút lúng túng không dám nói tiếp. Trần Lâm nhíu mày hỏi:
- Lẽ nào còn có yêu cầu gì khác nữa hay sao?
- Là như vầy, ban đầu thì không có thêm vào một cái điều kiện cuối cùng này. Tên Đỗ Đại Ngưu đó nghe nói Thiến trưởng lãi nhận lời thách đấu liền kèm theo một cái điều kiện. Nếu như Thiến trưởng lão mà thua cuộc, nàng phải hầu hắn một đêm. Chuyện này đã được tuyên bố ra, nếu như Thiến trưởng lão rút lui, thì nàng phải ngay lập tức ở trước mặt mọi người đập lò. Chuyện này làm đại trưởng lão rất tức giận, nhưng mà Lục gia chúng ta không có biện pháp gì a! Tên Đỗ Đại Ngưu ấy đúng là vô sĩ!
Trần Lâm nghe thế thì gật đầu hỏi:
- Vậy nếu Thiến trưởng lão thắng thì sao?
Lục Triển Nguyên nghe hỏi thì có chút hiếu kỳ nhìn hắn:
- Lâm trưởng lão cho rằng Thiến trưởng lão có cơ hội thắng được sao?
Trần Lâm hơi liếc mắt nhìn hắn, có vẻ không vui, nói:
- Thế nào, ngươi nghi ngờ lời nói của ta sao?
Lục Triển Nguyên nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn thì có chút rét lạnh, vội lùi một bước, sợ hãi nói:
- Đệ tử không dám, đệ tử nghe nói nếu Thiến trưởng lão thắng cuộc sẽ được phép đưa ra một cái điều kiện.
Trần Lâm nghe thế thì gật đầu, rồi lấy ra một tấm phù lục giao cho Lục Triển Nguyên:
- Vậy thì được rồi, các ngươi mau đi chuẩn bị dược liệu đi. Ta có việc phải đi ra ngoài một chút. Nếu có chuyện gì gấp thì có thể dùng truyền âm phù này mà truyền tin cho ta.
Hắn nói xong liền bước ra khỏi dược khố. Tuy bề ngoài hắn có vẻ rất thong dong, nhưng trong lòng hắn lại thở dài không thôi:
- Đỗ Đại Ngưu ơi là Đỗ Đại Ngưu, ngươi làm người cũng quá độc đi a! Nếu đã như vậy thì đừng trách ta ra tay với ngươi a! Sáng nay tiểu thư của Trần gia đến gặp, bây giờ cũng coi như vừa đúng dịp ta cần người làm chút việc.
Trần Lâm không đi đến chỗ nghỉ của Trần Nhã Thy tìm người, mà hắn trực tiếp đi đến đan hội để gặp nàng. Dù sao hôm nay cũng có đan sư tam phẩm thí luyện, nên cần có người toạ trấn. Với lại mục đích của nàng đến đây còn là vì tìm kiếm một hai tên đan sư có tố chất tốt đem về U Minh thành để bồi dưỡng. Ở đằng xa, Trần Lâm vừa đi đến đã thấy ánh mắt của một người đang nhìn hắn rất chăm chú. Nhưng khi hắn vừa quay lại đã chẳng thấy ánh mắt đó đâu nữa. Từ ngày cánh hoa sen trong người hắn thức tỉnh, hắn đối với sát khí cảm nhận tương đối rõ ràng. Mà luồng sát khí lúc nãy rõ ràng là từ bên trong những luyện đan sư đang thí luyện phát ra. Trần Lâm hắn từ khi nào lại đắc tội với một vị luyện đan sư chứ?
Trần Lâm có chút không vui đi đên gần chỗ đài cao, nơi có ba vị luyện đan sư cao cấp đang toạ trấn. Người ngồi chính giữa là vị luyện đan sư ngũ phẩm duy nhất có mặt ở chỗ này, cũng chính là vị trưởng lão duy nhất của U Minh tông. Ngồi bên trái lão là đại trưởng lão của Lục gia, Lục Vân Hành. Không biết từ lúc nào mà bên trên cái đan huy của lão đã có thêm ngọn lửa thứ tư, mà ngọn lửa này cũng không có mờ như ngọn lửa tên luyện đan sư đang ngồi ở bên cạnh Đỗ Đại Ngưu đang đeo. Lục Vân Hành hẳn là luyện đan sư tứ phẩm trung cấp mới đúng, xem ra lão đầu này cũng ẩn giấu tương đối sâu a. Trần Lâm khe khẽ thở dài, hắn không biết là có nên giúp Lục Thiến hay không đây? Có khi là lão đầu này tự ra tay cũng nên.
- Thế nào, tiểu tử ngươi cũng cảm thấy hứng thú với cái đan huy trên người ta lắm sao?
Trần Lâm nghe lão hỏi vội lắc đầu cười:
- Xem ra ta vẫn là còn xem thường Lục gia rồi a!
Đột nhiên Lục Vân Hành thở dài nói:
- Ài, chuyện này ta cũng không có ý định giấu giếm, nhưng mà xem ra lần này vì vậy mà gây chút phiền phức rồi a!
Trần Lâm đương nhiên hiểu được ý tứ chút phiền phức ở trong lời nói của lão. Hắn hơi ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải bây giờ đã có đại trưởng lão ra mặt rồi sao?
Lão nhìn hắn, rồi lắc đầu nói:
- Vẫn là ta tính sai a, tên Đỗ Đại Ngưu này cũng không phải chỉ biết cậy mạnh a! Hắn và tiểu nha đầu đó đã ký khế ước, ta hiện tại cũng không thể xen vào cuộc đấu đan lần này. Ta cũng thật là hết cách rồi, xem ra mặt mũi của Lục gia sắp bị ta làm cho mất sạch rồi.
Trần Lâm nhìn lão có chút suy tư, rồi nói:
- Chẳng lẽ đại trưởng lão không có chút hậu chiêu sao?
Đại trưởng lão nghe vậy thì liếc mắt lườm hắn, ngoài mặt có chút tức giận:
- Ngươi nghĩ Lục gia ta là hạng người gì?
Trần Lâm vội vàng cúi thấp người, chấp tay nói:
- Là tiểu bối hồ đồ, kính mong đại trưởng lão trách phạt!
Lục Vân Hành giả vờ như không muốn nghe mấy lời của hắn, nên là phất tay đuổi đi. Trần Lâm cũng không có rời khỏi, mà đi đến bên cạnh vị trưởng lão của U Minh tông, hơi cúi người hành lễ, nói:
- Tiểu bối Trần Lâm, xin ra mắt tiền bối!
Lão có chút híp mắt nhìn hắn, rồi lại nhắm mắt tiếp tục đả toạ. Trần Lâm cũng không tỏ thái độ gì, vẫn là cung kính cúi người rồi đi đến chỗ Trần Nhã Thy đang ngồi. Nàng thấy hắn đi đến thì có chút ý cười:
- Thế nào, bị hai lão già đó đuổi đi nên mới đến tìm ta sao?
Trần Lâm không có trả lời nàng, mà trực tiếp nói:
- Ta chấp nhận giao dịch của tiểu thư!
Nàng vốn tính đùa giỡn một chút tâm tư nữ nhân, nhưng nghe hắn bàn đến việc giao dịch liền vội vàng phất tay tạo thành một cái kết giới bao quanh lấy khu vực xung quanh hai người. Lão già của U Minh tông thấy nàng lập kết giới cũng liền giật mình mở mắt ra, trong lòng không khỏi lẩm bẩm:
- Kết giới của nguyên anh kỳ lão quái! Lợi hại, lợi hại a! Trần gia cái vũng nước này cũng sâu a, ta tốt nhất cũng nên không trêu chọc vào nàng.
Thấy ánh mắt của Trần Lâm nhìn mình, nàng cũng không có đi giải thích, mà trực tiếp hỏi:
- Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi sao?
- Đã suy nghĩ thông suốt rồi, chuyện này với ta mà nói cũng coi như là lợi nhiều hơn hại. Nên là cũng không cần phải suy nghĩ lâu. Nhưng mà hiện tại, ta muốn nhờ tiểu thư giúp ta một việc!
Nàng khẽ liếc mắt nhìn hắn, rồi như cười như không:
- Chuyện đấu đan sao?
Trần Lâm im lặng gật đầu. Nàng cũng không nói gì, đan hội đã bắt đầu tiến hành.
/30
|