Phi điểu là một loại yêu thú cấp một chuyên dùng cho tu sĩ cấp thấp phi hành, nên chuyến hành trình từ Tây Minh trấn đến U Minh lâm cũng phải mất hơn một ngày một đêm mới đến nơi. Cho nên là khi trời vừa sụp tối, Trần Lâm lệnh cho phi điểu hạ xuống một mảnh đất trống ở trước mặt, rồi hắn tự tìm cho mình một cành cây thật lớn, trèo lên đó để ngả lưng một chút.
Hắn thu phi điểu vào trong một cái túi linh thú cấp thấp, rồi lấy ra một vài thứ thức ăn khô đã được chuẩn bị sẵn trong túi trữ vật. Trên tay hắn cầm một bình linh tửu mà không biết Lục Thiến đã bỏ vào trong túi trữ vật từ khi nào. Rồi hắn chậm rãi vừa ăn lương khô, vừa nhấm nháp một chút linh tửu. Cảm giác thư sương chưa bao giờ có kể từ khi hắn đến cái giới diện này làm cho lòng hắn không khỏi có chút hoài niệm. Với hắn, đây mới là cuộc sống chân thật và thú vị nhất. Cũng kể từ hôm nay, con đường tu tiên của hắn mới thực sự là bắt đầu.
Hắn ăn xong lương khô, uống đủ ba chén linh tửu rồi mới từ từ nhắm mắt đi ngủ. Xung quanh hắn bày rất nhiều các loại kết giới phù lục, đây cũng là mấy thứ mà đám nữ nhân bỏ vào trong túi trữ vật cho hắn. Mấy loại phù lục này cũng không cần nhiều linh lực nên hắn cũng có thể tùy ý mà sử dụng. Hắn nằm xuống, rồi yên tâm đánh một giấc cho tới sáng. Trời vừa tờ mờ sáng, Trần Lâm vẫn còn đang ngủ say, thì đột nhiên nghe thấy tiếng người nháo sự ở phía dưới.
Khu vực này vốn dĩ còn cách U Minh lâm một khoảng lộ trình nữa, nên gần đây cũng chẳng có thôn làng. Mà quân doanh do tu sĩ đóng giữ cũng cách nơi này khá xa. Xem ra tiếng huyên nào lúc này là do một số tu sĩ nào đó đi vào trong U Minh lâm săn yêu thú, hoặc là vài nhóm tu sĩ vào trong này hái thuốc. Mà mấy chuyện huyên náo này cũng không liên quan gì đến Trần Lâm, nên là hắn cũng không có ý định xen vào. Chỉ là, có một số chuyện vốn dĩ muốn tránh cũng không có tránh khỏi được.
Vốn dĩ Trần Lâm định rời đi, tránh khỏi mấy chuyện thị phi không đáng có. Nhưng hắn còn chưa kịp gọi ra phi điểu đã có người nhận ra sự có mặt của hắn. Một tên trung niên to xác, tay cầm một cái chiến phủ cỡ lớn, thân quấn một cái áo choàng bằng da hắc lang, một loại yêu thú cấp thấp có da rất dày. Chúng thường hay sống thành từng nhóm nhỏ chừng năm đến bảy con. Phía dưới, hắn mặc một cái khố bằng da của loại xích lãng xà, là một loại yêu thú cấp thấp khác. Cái hình tượng của hắn không khỏi làm Trần Lâm liên tưởng đến tên Đỗ Đại Ngưu của Đỗ gia. Chỉ có điều tên trung niên này có mấy phần thô bĩ hơn rất nhiều, trên khuôn mặt hắn còn có một cái vết sẹo rất lớn. Hắn thấy Trần Lâm chỉ đi một mình, lại mặc một bộ đồ nho sinh hết sức đẹp mắt, tu vi lại chỉ có tầng năm luyện khí cảnh. Trong khi đó, đám người của hắn kẻ có tu vi thấp nhất cũng đã là tầng sáu luyện khí cảnh. Hắn cũng đã là luyện khí cảnh tầng tám, nên càng lớn lối la lên:
- Này, tên tiểu tử kia! Ngươi mau chóng xuống đây để bọn ta nói chuyện, nếu không đừng trách Trương Đại Ngưu này ỷ lớn hiếp nhỏ!
Trần Lâm nghe hắn báo tên không khỏi buột miệng cười lớn:
- Ha ha, từ khi nào mấy tên to xác các ngươi đều thích lấy cái tên Đại Ngưu hết vậy?
Tên Trương Đại Ngưu nghe hắn cười chăm chọc thì không cho là đúng, hắn lớn tiếng quát:
- Tiểu tử thúi, trên đời này còn có kẻ dám ăn cắp tên của lão ngưu ta để mà giả danh sao? Ngươi nói mau, kẻ đó là kẻ nào? Ngươi chỉ tên hắn cho ta, ta sẽ lấy búa đập chết hắn.
- Ài, ta khuyên ngươi nên từ bỏ cái tên Đại Ngưu đó đi, không thì cái tên đó cũng sẽ đập chết ngươi đó. Ta nghe nói, hắn rất ghét bị người khác dùng tên của mình. Ngươi đúng là cái Đại Ngưu xui xeo a, chọc ai không chọc lại đi chọc cái con trâu lớn đó a!
Trương Đại Ngưu dù ngốc đến thế nào thì đến lúc này cũng biết là mình bị người khác trêu đùa. Hắn ngửa mặt lên trời rống một tiếng thật lớn, rồi nhấc cái chiến phủ so với thân người của hắn còn muốn to hơn một chút đập mạnh lên thân cây. Cái thân cây lớn chừng hai người ôm, cao mấy chục trượng cứ thế ngã ầm xuống đất. Trần Lâm kinh ngạc phi thân nhảy vọt khỏi cành cây tránh khỏi. Ánh mắt hắn không khỏi coi trọng tên Trương Đại Ngưu này thêm mấy phần:
- Cũng không tệ lắm! Khí lực của ngươi so với ta phải mạnh hơn một chút, đáng tiếc là thân pháp của ngươi cũng không có gì đặc biệt.
Trương Đại Ngưu giơ tay đưa cây phủ lên chỉ vào mặt Trần Lâm lớn tiếng quát:
- Tiểu tử, ngươi có gan thì đứng yên đấy! Lão tử sẽ một búa đập chết ngươi!
Trần Lâm trong lòng không khỏi thầm mắng:
- Ta có ngu mới đứng lại cho ngươi đập đấy!
Trần Lâm lấy ra từ trong túi trữ vật một thanh kiếm. Trương Đại Ngưu thấy hắn rút kiếm thì khinh thường nói:
- Hừ, chỉ là một món hạ phẩm pháp khí, chỉ cần một búa là ta đập bể ngay!
Trương Đại Ngưu vừa nói vừa xoay người múa chiến phủ. Lấy thân người hắn làm trung tâm, xung quanh mười trượng đều bị khí thế của hắn cuốn lên làm cho đất đá bị xoay tròn thành một cái lóc xoáy. Tình huống trước mặt không khỏi làm cho Trần Lâm kinh sợ. Hắn vội vàng lấy ra một tấm phù lục, vận dụng một chút linh lực yếu ớt trong đan điền mà đốt cháy nó. Tấm phù lục vừa bị đốt cháy ngay lập tức tốc độ của hắn cũng tăng nhanh lên gấp mười lần, nhưng đáng tiếc là nó chỉ có thể duy trì trong vòng một cái chớp mắt. Tuy chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng Trần Lâm vẫn nhanh chân chạy ra xa hơn trăm trượng. Hắn gọi con phi điểu trong túi linh thú ra ngoài, rồi phi thân, nhảy lên mình phi điểu trốn thoát.
Trương Đại Ngưu đứng ở dưới không khỏi trố mắt lên mà nhìn những động tác thuần thục, lưu loát của Trần Lâm. Trong lòng hắn không khỏi thầm kêu lên:
- A, tên tiểu tử này trốn cũng giỏi quá!
Trần Lâm lúc này cũng quan sát phía bên dưới. Ngoài Trương Đại Ngưu vừa so chiêu với hắn, xung quanh tổng cộng hết thẩy có mười ba người. Trong đó, có một đôi thiếu niên nam nữ đang bị mười một người khác vây quanh. Mà mười một người này đều là mấy kẻ giết người không chớp mắt, sát khí rất nặng. Còn một nam, một nữ bị bao vây tu vi chỉ chừng tầng năm, tầng sáu luyện khí cảnh. Trên hai bộ y phục của họ đều bị vết máu nhuộm đỏ. Tình hình e rằng khó mà bảo toàn tánh mạng. Trần Lâm không khỏi có chút đau đầu, với thực lực của hắn đánh nhau với một tên Trương Đại Ngưu cũng cảm thấy vướng tay, vướng chân. Giờ hắn muốn cứu người cũng không có biện pháp nào khả thi, nhưng nếu kêu hắn bỏ mặc người khác gặp nạn thì e là không hợp với đạo lý làm người của hắn.
Trong lúc Trần Lâm còn đang do dự, phía dưới đột nhiên dị biến xảy ra. Tên thiếu niên ngửa mặt lên trời, trong miệng phát ra một tiếng rống đầy đau đớn. Cả người hắn bắt đầu biến lớn, tay chân căng phồng nổi lên những đường cơ bắp mạnh mẽ. Hai tay, hai chân hắ bắt đầu xuất hiện những cái móng vuốt sắc nhọn dị thường. Cả thân người hắn đều mọc đầy lông lá, đôi mắt cũng chuyển sang màu huyết đỏ. Cô gái đứng bên cạnh kinh hãi kêu lên thất thanh:
- Đại ca, đừng!
Người thiếu niên sau khi hoá thành yêu lang, giọng nói cũng trở nên khó nghe dị thường. Tiếng nói phát ra từ cổ họng hắn vừa giống như tiếng người, lại như tiếng yêu thú kêu gào:
- Ngọc Lan, muội nhanh chạy đi!
Hắn nói xong liền bổ nhào vào trong đám người vây công mình. Những cái móng vuốt sắc nhọn của hắn cấm phập vào trong thân thể của một tên ở gần đầy. Một tiếng kêu thét thảm thiết vang lên, mùi máu tanh và huyết nhục rơi vãi đầy đất. Trần Lâm đang cưỡi phi điểu đứng trên bầu trời cũng không khỏi thầm than:
- Cái thế giới này còn tồn tại rất nhiều thứ mà ta không thể nào biết được.
Trong khi đó, tên Trương Đại Ngưu thì dường như phát điên, hắn vỗ ngực ngửa cổ lên trời mà rống một tiếng:
- Khốn kiếp! Ngươi dám giết huynh đệ của ta, ta đập chết ngươi!
Bọn thổ phỉ quay quanh cũng bắt đầu lấy lại bình tĩnh, thay nhau vây lấy tên thiếu niên đã hoa thành yêu lang, thay phiên nhau mà công kích. Tên thiếu niên sau khi hoá thân dường như cũng mất đi lí trí, trong mắt hắn chỉ hiện lên sự giết chóc và tàn nhẫn. Trần Lâm thấy cô gái đang đứng cô độc một mình, tách khỏi vòng chiến thì lệnh cho con phi điểu bổ nhào xuống cứu nàng ra. Cô gái tên Ngọc Lan ngây người trong chốc lát, rồi quỳ sụp xuống trước mặt Trần Lâm:
- Công tử, xin người hãy cứu ca ca ta!
Trần Lâm vội nâng nàng đứng dậy, rồi quay đầu nhìn cuộc chiến ở cách đó không xa. Hắn lắc đầu thở dài, noi:
- Ca ca của cô nương là một bán yêu nhân, huyết mạch không thuần, một khi hoá hình thành yêu thân sẽ không khống chế được lý trí của mình. Bây giờ, ta mà xông vào cứu hắn, hắn cũng không nhận ra ta, còn có thể công kích ngược lại. Nếu cô là ta, cô có dám mạo hiểm đi cứu một người không hề quen biết như thế không?
Cô gái ánh mắt có chút ảm đạm, nhìn anh trai mình trên người càng lúc càng có thêm nhiều hơn những vết thương. Nàng không khỏi cắn răng nói:
- Đa tạ công tử đã cứu mạng, nhưng ca ca ta gặp nguy, ta không thể bỏ anh ấy lại được.
Nàng nói xong lại cúi đầu vái hắn một cái, rồi dứt khoác quay mặt đi. Không biết từ lúc nào sau lưng nàng lại mọc ra một đôi cánh phượng, lao thẳng xuống vòng chiến. Trần Lâm kinh hãi nhìn nàng:
- Bán yêu nhân! Không, không phải! Nàng là bán yêu có huyết mạch hoàn chỉnh của phượng hoàng tộc. Ài, đáng tiếc, thật là đáng tiếc a! Huyết mạch của nàng tuy không pha tạp, nhưng chung quy lại nàng cũng là bán yêu nhân, không thể hoàn toàn nắm giữ biến thân được. Hai huynh muội người này, một lang, một phương. Quả thật là kỳ lạ!
Trần Lâm cuối cùng cũng không để hai huynh muội bọn họ gặp nạn được, hắn huýt sáo lệnh cho phi điểu bay thẳng đễn chỗ Trương Đại Ngưu, rồi lớn tiếng kêu:
- Con trâu to xác kia, lão tử ta ở đây, ngươi còn không mau ra hiện thân!
Trương Đại Ngưu đang đánh nhau với thiếu niên lang yêu, vài tên huynh đệ của hắn đã bị thương khá nặng, lại đột nhiên xuất hiện thêm một yêu nữ mọc cánh dây dưa không dứt. Đương lúc này lại nghe Trần Lâm la lối om sòm hắn không khỏi nổi điên, quát lên một tiếng như hổ gẩm:
- Tiểu tử, xem ta đập chết ngươi!
Trần Lâm nhìn hắn rồi cười tà, sau lưng thanh hắc kiếm cũng được lấy ra. Trần Lâm thầm mặc niệm trong đầu:
- Lão đầu, ta trông cậy cả vào lão đấy!
Một giọng nói biếng nhác đáp lại:
- Tiểu tử, ta vừa mới hấp thu được chút linh lực, ngươi lại làm phiền ta. Số ta thật khổ a!
- Lão đầu tử, lão đừng có than vãn nữa! Trên người tiểu cô nương kia có thứ mà lão cần, lão mà không giúp ta thì ta cũng hết cách rồi!
Lão không khỏi tức giận mắng:
- Cái tên tiểu tử nha ngươi giỏi tính toán, chỉ có chút việc cũng làm phiền đến ta. Ngươi như thế thì làm sao có thể lập nên đại nghiệp được chứ!
- Đại nghiệp gì đó ta không quan tâm, hiện tại với thực lực của ta muốn cứu hai người bọn họ là không thể a!
Tuy lời nói cả hai có chút dong dài, nhưng cũng chỉ diễn ra trong một cái suy nghĩ. Thanh hắc kiếm phát ra linh khí, huyễn hoá thành một cái vuốt rồng to lớn chụp xuống cây chiến phủ của Trương Đại Ngưu. Truong Đại Ngưu kinh hãi kêu lên:
- Đây là loại pháp bảo gì vậy?
Hắn thu phi điểu vào trong một cái túi linh thú cấp thấp, rồi lấy ra một vài thứ thức ăn khô đã được chuẩn bị sẵn trong túi trữ vật. Trên tay hắn cầm một bình linh tửu mà không biết Lục Thiến đã bỏ vào trong túi trữ vật từ khi nào. Rồi hắn chậm rãi vừa ăn lương khô, vừa nhấm nháp một chút linh tửu. Cảm giác thư sương chưa bao giờ có kể từ khi hắn đến cái giới diện này làm cho lòng hắn không khỏi có chút hoài niệm. Với hắn, đây mới là cuộc sống chân thật và thú vị nhất. Cũng kể từ hôm nay, con đường tu tiên của hắn mới thực sự là bắt đầu.
Hắn ăn xong lương khô, uống đủ ba chén linh tửu rồi mới từ từ nhắm mắt đi ngủ. Xung quanh hắn bày rất nhiều các loại kết giới phù lục, đây cũng là mấy thứ mà đám nữ nhân bỏ vào trong túi trữ vật cho hắn. Mấy loại phù lục này cũng không cần nhiều linh lực nên hắn cũng có thể tùy ý mà sử dụng. Hắn nằm xuống, rồi yên tâm đánh một giấc cho tới sáng. Trời vừa tờ mờ sáng, Trần Lâm vẫn còn đang ngủ say, thì đột nhiên nghe thấy tiếng người nháo sự ở phía dưới.
Khu vực này vốn dĩ còn cách U Minh lâm một khoảng lộ trình nữa, nên gần đây cũng chẳng có thôn làng. Mà quân doanh do tu sĩ đóng giữ cũng cách nơi này khá xa. Xem ra tiếng huyên nào lúc này là do một số tu sĩ nào đó đi vào trong U Minh lâm săn yêu thú, hoặc là vài nhóm tu sĩ vào trong này hái thuốc. Mà mấy chuyện huyên náo này cũng không liên quan gì đến Trần Lâm, nên là hắn cũng không có ý định xen vào. Chỉ là, có một số chuyện vốn dĩ muốn tránh cũng không có tránh khỏi được.
Vốn dĩ Trần Lâm định rời đi, tránh khỏi mấy chuyện thị phi không đáng có. Nhưng hắn còn chưa kịp gọi ra phi điểu đã có người nhận ra sự có mặt của hắn. Một tên trung niên to xác, tay cầm một cái chiến phủ cỡ lớn, thân quấn một cái áo choàng bằng da hắc lang, một loại yêu thú cấp thấp có da rất dày. Chúng thường hay sống thành từng nhóm nhỏ chừng năm đến bảy con. Phía dưới, hắn mặc một cái khố bằng da của loại xích lãng xà, là một loại yêu thú cấp thấp khác. Cái hình tượng của hắn không khỏi làm Trần Lâm liên tưởng đến tên Đỗ Đại Ngưu của Đỗ gia. Chỉ có điều tên trung niên này có mấy phần thô bĩ hơn rất nhiều, trên khuôn mặt hắn còn có một cái vết sẹo rất lớn. Hắn thấy Trần Lâm chỉ đi một mình, lại mặc một bộ đồ nho sinh hết sức đẹp mắt, tu vi lại chỉ có tầng năm luyện khí cảnh. Trong khi đó, đám người của hắn kẻ có tu vi thấp nhất cũng đã là tầng sáu luyện khí cảnh. Hắn cũng đã là luyện khí cảnh tầng tám, nên càng lớn lối la lên:
- Này, tên tiểu tử kia! Ngươi mau chóng xuống đây để bọn ta nói chuyện, nếu không đừng trách Trương Đại Ngưu này ỷ lớn hiếp nhỏ!
Trần Lâm nghe hắn báo tên không khỏi buột miệng cười lớn:
- Ha ha, từ khi nào mấy tên to xác các ngươi đều thích lấy cái tên Đại Ngưu hết vậy?
Tên Trương Đại Ngưu nghe hắn cười chăm chọc thì không cho là đúng, hắn lớn tiếng quát:
- Tiểu tử thúi, trên đời này còn có kẻ dám ăn cắp tên của lão ngưu ta để mà giả danh sao? Ngươi nói mau, kẻ đó là kẻ nào? Ngươi chỉ tên hắn cho ta, ta sẽ lấy búa đập chết hắn.
- Ài, ta khuyên ngươi nên từ bỏ cái tên Đại Ngưu đó đi, không thì cái tên đó cũng sẽ đập chết ngươi đó. Ta nghe nói, hắn rất ghét bị người khác dùng tên của mình. Ngươi đúng là cái Đại Ngưu xui xeo a, chọc ai không chọc lại đi chọc cái con trâu lớn đó a!
Trương Đại Ngưu dù ngốc đến thế nào thì đến lúc này cũng biết là mình bị người khác trêu đùa. Hắn ngửa mặt lên trời rống một tiếng thật lớn, rồi nhấc cái chiến phủ so với thân người của hắn còn muốn to hơn một chút đập mạnh lên thân cây. Cái thân cây lớn chừng hai người ôm, cao mấy chục trượng cứ thế ngã ầm xuống đất. Trần Lâm kinh ngạc phi thân nhảy vọt khỏi cành cây tránh khỏi. Ánh mắt hắn không khỏi coi trọng tên Trương Đại Ngưu này thêm mấy phần:
- Cũng không tệ lắm! Khí lực của ngươi so với ta phải mạnh hơn một chút, đáng tiếc là thân pháp của ngươi cũng không có gì đặc biệt.
Trương Đại Ngưu giơ tay đưa cây phủ lên chỉ vào mặt Trần Lâm lớn tiếng quát:
- Tiểu tử, ngươi có gan thì đứng yên đấy! Lão tử sẽ một búa đập chết ngươi!
Trần Lâm trong lòng không khỏi thầm mắng:
- Ta có ngu mới đứng lại cho ngươi đập đấy!
Trần Lâm lấy ra từ trong túi trữ vật một thanh kiếm. Trương Đại Ngưu thấy hắn rút kiếm thì khinh thường nói:
- Hừ, chỉ là một món hạ phẩm pháp khí, chỉ cần một búa là ta đập bể ngay!
Trương Đại Ngưu vừa nói vừa xoay người múa chiến phủ. Lấy thân người hắn làm trung tâm, xung quanh mười trượng đều bị khí thế của hắn cuốn lên làm cho đất đá bị xoay tròn thành một cái lóc xoáy. Tình huống trước mặt không khỏi làm cho Trần Lâm kinh sợ. Hắn vội vàng lấy ra một tấm phù lục, vận dụng một chút linh lực yếu ớt trong đan điền mà đốt cháy nó. Tấm phù lục vừa bị đốt cháy ngay lập tức tốc độ của hắn cũng tăng nhanh lên gấp mười lần, nhưng đáng tiếc là nó chỉ có thể duy trì trong vòng một cái chớp mắt. Tuy chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng Trần Lâm vẫn nhanh chân chạy ra xa hơn trăm trượng. Hắn gọi con phi điểu trong túi linh thú ra ngoài, rồi phi thân, nhảy lên mình phi điểu trốn thoát.
Trương Đại Ngưu đứng ở dưới không khỏi trố mắt lên mà nhìn những động tác thuần thục, lưu loát của Trần Lâm. Trong lòng hắn không khỏi thầm kêu lên:
- A, tên tiểu tử này trốn cũng giỏi quá!
Trần Lâm lúc này cũng quan sát phía bên dưới. Ngoài Trương Đại Ngưu vừa so chiêu với hắn, xung quanh tổng cộng hết thẩy có mười ba người. Trong đó, có một đôi thiếu niên nam nữ đang bị mười một người khác vây quanh. Mà mười một người này đều là mấy kẻ giết người không chớp mắt, sát khí rất nặng. Còn một nam, một nữ bị bao vây tu vi chỉ chừng tầng năm, tầng sáu luyện khí cảnh. Trên hai bộ y phục của họ đều bị vết máu nhuộm đỏ. Tình hình e rằng khó mà bảo toàn tánh mạng. Trần Lâm không khỏi có chút đau đầu, với thực lực của hắn đánh nhau với một tên Trương Đại Ngưu cũng cảm thấy vướng tay, vướng chân. Giờ hắn muốn cứu người cũng không có biện pháp nào khả thi, nhưng nếu kêu hắn bỏ mặc người khác gặp nạn thì e là không hợp với đạo lý làm người của hắn.
Trong lúc Trần Lâm còn đang do dự, phía dưới đột nhiên dị biến xảy ra. Tên thiếu niên ngửa mặt lên trời, trong miệng phát ra một tiếng rống đầy đau đớn. Cả người hắn bắt đầu biến lớn, tay chân căng phồng nổi lên những đường cơ bắp mạnh mẽ. Hai tay, hai chân hắ bắt đầu xuất hiện những cái móng vuốt sắc nhọn dị thường. Cả thân người hắn đều mọc đầy lông lá, đôi mắt cũng chuyển sang màu huyết đỏ. Cô gái đứng bên cạnh kinh hãi kêu lên thất thanh:
- Đại ca, đừng!
Người thiếu niên sau khi hoá thành yêu lang, giọng nói cũng trở nên khó nghe dị thường. Tiếng nói phát ra từ cổ họng hắn vừa giống như tiếng người, lại như tiếng yêu thú kêu gào:
- Ngọc Lan, muội nhanh chạy đi!
Hắn nói xong liền bổ nhào vào trong đám người vây công mình. Những cái móng vuốt sắc nhọn của hắn cấm phập vào trong thân thể của một tên ở gần đầy. Một tiếng kêu thét thảm thiết vang lên, mùi máu tanh và huyết nhục rơi vãi đầy đất. Trần Lâm đang cưỡi phi điểu đứng trên bầu trời cũng không khỏi thầm than:
- Cái thế giới này còn tồn tại rất nhiều thứ mà ta không thể nào biết được.
Trong khi đó, tên Trương Đại Ngưu thì dường như phát điên, hắn vỗ ngực ngửa cổ lên trời mà rống một tiếng:
- Khốn kiếp! Ngươi dám giết huynh đệ của ta, ta đập chết ngươi!
Bọn thổ phỉ quay quanh cũng bắt đầu lấy lại bình tĩnh, thay nhau vây lấy tên thiếu niên đã hoa thành yêu lang, thay phiên nhau mà công kích. Tên thiếu niên sau khi hoá thân dường như cũng mất đi lí trí, trong mắt hắn chỉ hiện lên sự giết chóc và tàn nhẫn. Trần Lâm thấy cô gái đang đứng cô độc một mình, tách khỏi vòng chiến thì lệnh cho con phi điểu bổ nhào xuống cứu nàng ra. Cô gái tên Ngọc Lan ngây người trong chốc lát, rồi quỳ sụp xuống trước mặt Trần Lâm:
- Công tử, xin người hãy cứu ca ca ta!
Trần Lâm vội nâng nàng đứng dậy, rồi quay đầu nhìn cuộc chiến ở cách đó không xa. Hắn lắc đầu thở dài, noi:
- Ca ca của cô nương là một bán yêu nhân, huyết mạch không thuần, một khi hoá hình thành yêu thân sẽ không khống chế được lý trí của mình. Bây giờ, ta mà xông vào cứu hắn, hắn cũng không nhận ra ta, còn có thể công kích ngược lại. Nếu cô là ta, cô có dám mạo hiểm đi cứu một người không hề quen biết như thế không?
Cô gái ánh mắt có chút ảm đạm, nhìn anh trai mình trên người càng lúc càng có thêm nhiều hơn những vết thương. Nàng không khỏi cắn răng nói:
- Đa tạ công tử đã cứu mạng, nhưng ca ca ta gặp nguy, ta không thể bỏ anh ấy lại được.
Nàng nói xong lại cúi đầu vái hắn một cái, rồi dứt khoác quay mặt đi. Không biết từ lúc nào sau lưng nàng lại mọc ra một đôi cánh phượng, lao thẳng xuống vòng chiến. Trần Lâm kinh hãi nhìn nàng:
- Bán yêu nhân! Không, không phải! Nàng là bán yêu có huyết mạch hoàn chỉnh của phượng hoàng tộc. Ài, đáng tiếc, thật là đáng tiếc a! Huyết mạch của nàng tuy không pha tạp, nhưng chung quy lại nàng cũng là bán yêu nhân, không thể hoàn toàn nắm giữ biến thân được. Hai huynh muội người này, một lang, một phương. Quả thật là kỳ lạ!
Trần Lâm cuối cùng cũng không để hai huynh muội bọn họ gặp nạn được, hắn huýt sáo lệnh cho phi điểu bay thẳng đễn chỗ Trương Đại Ngưu, rồi lớn tiếng kêu:
- Con trâu to xác kia, lão tử ta ở đây, ngươi còn không mau ra hiện thân!
Trương Đại Ngưu đang đánh nhau với thiếu niên lang yêu, vài tên huynh đệ của hắn đã bị thương khá nặng, lại đột nhiên xuất hiện thêm một yêu nữ mọc cánh dây dưa không dứt. Đương lúc này lại nghe Trần Lâm la lối om sòm hắn không khỏi nổi điên, quát lên một tiếng như hổ gẩm:
- Tiểu tử, xem ta đập chết ngươi!
Trần Lâm nhìn hắn rồi cười tà, sau lưng thanh hắc kiếm cũng được lấy ra. Trần Lâm thầm mặc niệm trong đầu:
- Lão đầu, ta trông cậy cả vào lão đấy!
Một giọng nói biếng nhác đáp lại:
- Tiểu tử, ta vừa mới hấp thu được chút linh lực, ngươi lại làm phiền ta. Số ta thật khổ a!
- Lão đầu tử, lão đừng có than vãn nữa! Trên người tiểu cô nương kia có thứ mà lão cần, lão mà không giúp ta thì ta cũng hết cách rồi!
Lão không khỏi tức giận mắng:
- Cái tên tiểu tử nha ngươi giỏi tính toán, chỉ có chút việc cũng làm phiền đến ta. Ngươi như thế thì làm sao có thể lập nên đại nghiệp được chứ!
- Đại nghiệp gì đó ta không quan tâm, hiện tại với thực lực của ta muốn cứu hai người bọn họ là không thể a!
Tuy lời nói cả hai có chút dong dài, nhưng cũng chỉ diễn ra trong một cái suy nghĩ. Thanh hắc kiếm phát ra linh khí, huyễn hoá thành một cái vuốt rồng to lớn chụp xuống cây chiến phủ của Trương Đại Ngưu. Truong Đại Ngưu kinh hãi kêu lên:
- Đây là loại pháp bảo gì vậy?
/30
|