Thiên Giáng Đại Vận

Chương 176 - Lễ Vật Đặc Biệt (1+2)

/240


Chu Thiên Giáng nghiêm mặt nói:

- Báo với các huynh đệ chuẩn bị, nếu không ổn thì giết. Hai ngàn người hỗn chiến trong thành cũng không có nhiều sức chiến đấu. Chỉ cần ra khỏi Ngọc Phong thành, bọn người kia tuyệt đối không dám truy kích.

Chu Nhất nhìn Hạ Thanh đang nói chuyện, hắn gật đầu, ra dấu tay với huynh đệ bên này. Chu Nhất im lặng hạ xong mệnh lệnh, lập tức có hai mươi huynh đệ thừa dịp hỗn loạn lặng lẽ đi về phía cửa thành. Chỉ cần bên này vừa động thủ, bọn họ sẽ lập tức giải quyết quan binh trên cửa thành.

Đúng lúc này, một phú thương trung niên chạy ra từ trong thành, vừa chạy vừa la lên:

- Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm... Lưu Bách hộ, ngài không thể chặn đội xe này lại.

Nghe thấy tiếng la, mọi người sửng sốt. Tiểu đầu mục nhìn phú thương trung niên kia, đơ ra một hồi rồi khẩn trương cười đến gần.

- Ầy, tại sao Phùng chưởng quỹ ngài lại tới đây. Thế nào, ngài biết đội xe này à?

Tiểu đầu mục khách khí hỏi.

- Hầy! Đều là người nhà cả, thương đội là của bà ngoại con ta. Mấy hôm trước ta vừa nhận được thư nhà, không ngờ nhanh như vậy đã tới rồi. Lưu Bách hộ, nể mặt tại hạ đi.

Người đàn ông trung niên cười nói.

- Xem ngài nói kìa, chúng ta là ai chứ, về sau Phùng chưởng quỹ ngài nói tốt vài lời với thành chủ đại nhân, tiểu nhân đã biết ơn ngài lắm rồi.

Tiểu đầu mục nói xong bèn quay lại phất tay:

- Nhìn cái gì, Phùng đại chưởng quỹ đến đây, tiểu tử các ngươi còn không lui xuống.

Mấy tên lính khẩn trương buông dây cương lui về một bên. Vị Phùng chưởng quỹ kia mỉm cười đi tới, thưởng mỗi người một phần bạc.

Chu Thiên Giáng lấy làm lạ nhìn, không biết Phùng chưởng quỹ này là người thế nào, tại sao đột nhiên đến giúp bọn hắn. Hạ Thanh, Chu Nhất vẫn duy trì cảnh giác, Đại Ngưu cầm thiết côn dè chừng đứng cạnh Chu Thiên Giáng.

Phùng chưởng quỹ tiếp đón xong binh lính, lúc này mới đến trước mặt Chu Thiên Giáng. Phùng chưởng quỹ thấy binh lính đã trở về cửa thành, lúc này mới nhỏ giọng hỏi:

- Xin hỏi, ngài có phải là Chu đại nhân không?

Chu Thiên Giáng sửng sốt:

- Ồ, vị khách quan kia, ngài nhận lầm người rồi, tại hạ họ Lâm.

Dứt lời, Chu Thiên Giáng liếc mắt với Chu Nhất. Nếu đối phương biết thân phận của hắn, chỉ càng khiến Chu Thiên Giáng nghi ngờ hơn.

- Đại nhân không cần lo lắng, tại hạ là môn hạ của Mục Kỳ đại nhân - Niêm Can Xử Chu Tước Sứ Phùng Hiểu Hiểu, được lệnh của Mục Kỳ đại nhân, mấy ngày nay đang đợi đại nhân đến.

Dứt lời, Phùng chưởng quỹ liền ra hai dấu tay với Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng căn bản nhìn không hiểu, nhưng Lâm Phong trong xe lại thấy rất quen:

- Thiên Giáng, là người của Niêm Can Xử.

Lâm Phong nói.

Tứ Sứ Niêm Can Xử đều có đều có ám ngữ riêng, nếu Chu Nhị ở đây thì có thể nhận ra. Đừng nhìn Chu Nhất là Thanh Long Vệ, song lại không biết ám ngữ của thủ hạ Chu Tước Sứ. Cũng may có Lâm Phong đi theo, ám ngữ nào lão cũng thuộc nằm lòng.

Lần này Chu Thiên Giáng yên tâm, khẩn trương sai người buộc chặt xe pháo lần nữa. Xem ra Phùng chưởng quỹ này có quan hệ không tệ với thành chủ, thực lực của Niêm Can Xử lại một lần nữa được thể hiện.

Chu Thiên Giáng không dám ở trong thành. Được Phong chưởng quỹ tự mình dẫn dắt, hắn nhanh chóng vượt qua Ngọc Phong thành.

- Phùng chưởng quỹ, phiền ông báo với huynh đệ trong thành phía trước, bảo bọn họ hai ngày này chờ cửa thành. Nếu chẳng may phát sinh chuyện như hôm nay nữa, chỉ có thể dựa vào mấy huynh đệ các ông hỗ trợ.

Chu Thiên Giáng thành khẩn nói.

- Chu đại nhân yên tâm, chuyến lên bắc này không cần vào các thành trì khác, có thể tránh thành mà đi. Nhưng Bắc thành quan là nơi giáp giới giữa Đại Phong và Thiên Thanh thì mọi người phải đi qua. Tôi lập tức truyền tin báo với huynh đệ Bắc thành quan bảo bọn họ chuẩn bị tốt mọi chuyện, giúp mọi người thuận lợi xuất quan.

- Vậy cảm ơn nhé, nếu hôm nào rảnh, ta sẽ mời Phùng chưởng quỹ uống rượu.

Chu Thiên Giáng chắp tay nói.

Phùng chưởng quỹ và đám người Chu Nhất cáo biệt, Chu Thiên Giáng lĩnh đoàn xe tiếp tục lên bắc. Đã có người của Niêm Can Xử hỗ trợ, đoạn đường này khá dễ đi. Hắn chỉ sợ chưa tới nước Thiên Thanh, nửa đường lại phát sinh chuyện gì khác.

Chu Thiên Giáng chỉ mất nửa ngày đã rời khỏi Ngọc Phong thành, có điều chuyện cọc buộc ngựa bằng sắt tinh đã nhanh chóng truyền đến địa bàn của Chu Diên Thiên.

Không đến hai ngày, Chu Diên Thiên cũng nhận được tin tức. Biết có người dùng sắt tinh nặng mấy ngàn cân tạo ra cọc buộc ngựa , Chu Diên Thiên lập tức nghĩ là do mật thám nước Thiên Thanh lén vận chuyển sắt tinh. Sắt tinh này ở bất kỳ chỗ nào cũng là hàng “nóng”, thậm chí lại là hàng cấm ở Thiên Thanh. Mấy ngàn cân sắt tinh tới nước Thiên Thanh, vậy có thể tạo ra một đống binh khí hoàn mỹ.

Chu Diên Thiên không dám xác định là Ương Kim tộc hay là Ô Tộc lén vận chuyển sắt tinh này. Nếu như là Ô Tộc thì tốt, bọn họ đã âm thầm đã đạt thành hiệp nghị. Nếu chẳng may là Ương Kim tộc, vậy đối với Chu Diên Thiên cũng không có lợi.

Nghĩ vậy, Chu Diên Thiên lập tức hạ lệnh, sai người thúc ngựa đi tới Bắc quan khẩu, bất kể thế nào cũng phải chặn thương đội này lại.

Chu Thiên Giáng càng tiến về phía bắc, bóng người càng thưa hẳn đi. Chu Thiên Giáng làm theo lời Phùng chưởng quỹ, hắn không vào thành nữa, trừ phi lúc cần thiết, hắn sai Hạ Thanh dẫn theo vài người vào trong thành mua một ít đồ ăn, nếu không đều tránh thành mà đi.

- Thiên Giáng, sau khi tới Thiên Thanh, ngươi tính trợ giúp Ương Kim tộc như thế nào?

Lâm Phong ngồi trong xe nhìn Chu Thiên Giáng hỏi.

- Sư phụ, việc này cũng khó nói, chiến sự thay đổi nháy mắt, nhất định phải biết tình huống cụ thể của Ương Kim tộc mới có thể định đoạt. Tuy nhiên, nhất định phải có được sự tín nhiệm của Ương Kim tộc, bằng không bất luận kế hoạch gì cũng thất bại.

Chu Thiên Giáng lẳng lặng thưởng thức trà sữa, nói.

- Ngươi tốt nhất là thay tên đổi họ, bằng không để đối phương biết thân phận của ngươi, không chừng sẽ bắt ngươi giao dịch với Chu Diên Thiên. Thiên Thanh và Đương Vân đều có mật thám ở kinh thành, tiểu tử ngươi hiện tại rất nổi danh, Ương Kim tộc biết thân thể của ngươi trị giá bao nhiêu.

Lâm Phong nhắc nhở.

Chu Thiên Giáng lắc đầu:

- Sư phụ, nếu muốn lấy được tín nhiệm của đối phương, chúng ta nhất định phải thành khẩn trước mặt bọn họ. Hơn nữa cho dù thay đổi thân phận, Ương Kim tộc dựa vào cái gì tin tưởng con? Ai sẽ tin một thương nhân Đại Phong vô danh có thể giúp bọn họ thay đổi vận mệnh. Lần này nếu muốn hoàn thành sứ mệnh của hoàng thượng, chỉ có thể dựa vào uy vọng chiến đấu trước đó và địa vị ở Đại Phong của con để lấy được sự tín nhiệm của đối phương.

- Ngươi không sợ đối phương sẽ bắt ngươi để đổi lấy việc Chu Diên Thiên xuất binh sao?

Lâm Phong nhướn mày.

Chu Thiên Giáng cười khổ:

- Sư phụ, con cũng không có cảnh giới cao như thánh nhân, đương nhiên là sợ.

- Nếu sợ, ngươi làm như vậy chẳng phải rất nguy hiểm à?

Lâm Phong lấy làm lạ nhìn Chu Thiên Giáng.

- Không làm vậy cũng không được, sớm muộn gì cũng phải dùng thân phận thật ngả bài với đối phương. Ý định của Thành Võ Hoàng là khiến hai tộc đánh không phân cao thấp, kiềm chế lẫn nhau, không rảnh bận tâm Đại Phong. Nếu thật sự theo ý của Thành Võ Hoàng mà xử lý, con đoán phải ở Thiên Thanh tám mười năm. Tương tự như vậy, chi bằng giúp đỡ Ương Kim diệt Ô Tộc.

- Nói vậy nước Thiên Thanh không thống lĩnh thiên hạ như Ương Kim tộc, vẫn là mối uy hiếp đối với Đại Phong.

- Ha ha.

Chu Thiên Giáng cười:

- Thứ con muốn chính là kết quả này. Con giúp đỡ Ương Kim tiêu diệt Ô Tộc, bọn họ sẽ biết chỉ cần có con ở đây, họ đừng hòng xúc phạm Đại Phong. Cứ như vậy, trước mặt phụ tử Thành Võ Hoàng con lại có thêm vốn giữ mạng.

- Tiểu tử ngươi có không ít ý nghĩ quỷ quái, có điều vi sư vẫn cảm thấy bại lộ thân phận vô cùng nguy hiểm.

- Được bước nào xem bước đó, hiện tại người của Chu Nhị và Chu Tứ đã đến nước Thiên Thanh, đợi thăm dò thực lực của hai bên hẵng tính.

Chu Thiên Giáng cũng thiếu tự tin, chỉ có thể tới nước Thiên Thanh rồi nói sau.

Lâm Phong gật đầu, cảm giác tin tưởng của lão đối với Chu Thiên Giáng xuất phát từ nội tâm. Đừng nhìn Chu Thiên Giáng không học được nhiều võ học kỹ xảo, thậm chí có lúc làm việc giống hệt du côn, nhưng khi làm đại sự Chu Thiên Giáng lại rất nắm vững. Hành vi lỗ mãng trong mắt người ngoài, tới tay hắn lại có thể trở nên thần kỳ. So với Chu Thiên Giáng, Lâm Phong cảm giác mình già thật rồi. Nếu Chu Thiên Giáng có chủ kiến của mình, Lâm Phong quyết định không quấy nhiễu bất luận hành động nào của hắn. Nhiệm vụ của lão chỉ có một, chính là phải toàn lực bảo vệ Chu Thiên Giáng.

Đoàn xe ngựa không dừng vó, tuy đi mất công đi vòng, rốt cục đến buổi trưa ngày thứ sáu, họ đã tới Bắc quan thành - yếu địa chiến lược của triều Đại Phong.

Có kinh nghiệm từ Ngọc Phong thành, khi cách Bắc quan thành còn mười lăm dặm, Chu Thiên Giáng liền hạ lệnh đoàn xe ngừng lại.

- Sư phụ, xem ra còn phải phiền lão nhân gia ngài đi một chuyến, liên lạc với ám thủ Niêm Can Xử trong Bắc quan thành xem bọn họ đã chuẩn bị tốt chưa, đừng để đến cửa thành lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Chu Thiên Giáng cung kính nói.

Chu Nhị không ở trong đoàn xe. Chu Nhất tuy rằng trước kia cũng là người của Niêm Can Xử, nhưng Thanh Long Vệ chỉ giỏi chém giết, các cứ điểm liên hệ bí mật kia đều là chức trách của thủ hạ Chu Tước Sứ, cho nên Chu Thiên Giáng chỉ có thể mời Lâm Phong tự thân xuất mã. Có lão đặc vụ đầu lĩnh này, chỉ cần đi vào trong thành một vòng thì có thể nhìn ra cửa hàng nào là cứ điểm bí mật của Niêm Can Xử. Đừng tưởng Phùng chưởng quỹ ở Ngọc Phong thành đã truyền tin đến Bắc quan thành, đoàn xe của Chu Thiên Giáng không đến dưới thành, người ta cũng không có cách liên hệ với hắn. Cũng không thể bảo Đại Ngưu đến cửa thành, bắt đại ai đó rồi hỏi người ta có phải là mật thám Niêm Can Xử hay không.

Lâm Phong không hề từ chối, lão cùng Hạ Thanh thúc ngựa chạy vội tới Bắc quan thành. Chưa tới một canh giờ đã thấy ba khoái mã chạy đến từ hướng Bắc quan, người dẫn đầu chính là Hạ Thanh.

Lâm Phong và Hạ Thanh dẫn theo một nam tử trẻ tuổi đến trước xe Chu Thiên Giáng. Hắn đang cùng Chu Nhất thương lượng kế hoạch, thấy ba người đã đến, Chu Thiên Giáng khẩn trương tiếp đón.

- Đại nhân, Tín sứ Niêm Can Xử Bắc quan đã tới.

Hạ Thanh chắp tay nói với Chu Thiên Giáng.

Nam tử trẻ tuổi kia vừa nghe vị này chính là Chu Thiên Giáng, y khẩn trương nhảy xuống ngựa, quỳ một chân trên đất:

- Tín sứ Niêm Can Xử Bắc quan thành Mạc Uy, tham kiến đại nhân.

- Mạc huynh đệ không nên khách khí, đều là người một nhà. Nơi này tuy là địa giới Đại Phong, nhưng đã rơi vào tay nghịch tặc, các huynh đệ có thể trụ vững ở đây thật khiến tại hạ vô cùng kính nể.

Chu Thiên Giáng nói xong bèn đỡ Mạc Uy đứng lên.

Mạc Uy đứng lên nhìn Chu Thiên Giáng, nghiêm túc nói:

- Đại nhân, may mà đoàn xe của ngài không đến cửa thành, bằng không thì phiền toái. Theo tin tức nội tuyến từ thủ bị binh doanh trong thành, Chu Diên Thiên đã truyền lệnh phải giữ lại thương đội này của đại nhân. Hai ngày trước chúng tôi nhận được tin tức, đoán chừng Chu Diên Thiên sẽ phái người đến Ngọc Phong thành điều tra, cho nên lập tức báo với Phùng đại nhân ở Ngọc Phong thành, bảo ngài ấy lập tức rút lui. Hơn nữa thuộc hạ cũng báo với thành trì phía trước, nhờ huynh đệ bên đó nói lại với đại nhân ngài, ai ngờ bọn họ nói không thấy đoàn xe của đại nhân. Hai ngày nay huynh đệ chúng tôi ra chờ đại nhân hai lần một ngày, nào ngờ lại để lỡ. Nếu Lâm đại nhân không đón đầu chúng tôi, suýt nữa có chuyện lớn rồi.

Mạc Uy nhìn Chu Thiên Giáng, sợ hãi nói.

Đám người Chu Thiên Giáng xúc động, bọn họ không ngờ Chu Diên Thiên lại ra lệnh, chẳng lẽ đã để lộ tin tức.

- Đại nhân, có khi nào thân phận của ngài đã bại lộ?

Chu Nhất lo lắng nói.

Chu Thiên Giáng chưa kịp nói, Mạc Uy đã tranh nói trước:

- Không đâu, nếu Chu Diên Thiên biết được Chu đại nhân đến địa bàn của lão, chỉ sợ sẽ điều động tất cả binh mã phụ cận tiến đến bao vây Chu đại nhân. Trước mắt trong thành binh mã cũng không có tư thế như lâm đại địch, đoán chừng là vì sắt tinh trong đội xe của ngài khiến Chu Diên Thiên chú ý.

Chu Thiên Giáng gật đầu, tự cười mỉa mai:

- Chỉ với thứ bự chảng trên xe của chúng ta cũng đủ khiến Chu Diên Thiên nổ mắt rồi. Thiên hạ ngày nay đều dùng sắt tinh chế tạo bộ vị trọng yếu của binh khí, lưỡi dao, đầu thương..., quan tướng từ tham tướng trở lên có một bộ binh khí sắt tinh đẹp như trong mơ vậy. Đâu giống như ta, dùng khối lượng lớn sắt tinh tạo ra thứ to tướng thế này.

Chu Thiên Giáng cảm thấy Mạc Uy phân tích vô cùng đúng. Dựa vào địa vị và uy vọng hiện nay của Chu đại quan nhân, nếu Chu Diên Thiên biết hắn đến đây, lão còn không điên cuồng bao vây diệt trừ hắn hay sao. Người Chu Diên Thiên hận nhất chính là Chu Thiên Giáng, tuyệt đối sẽ không để binh mã Bắc quan thành bắt người.

- Mạc huynh đệ, Bắc quan thành có bao nhiêu trú quân canh gác?

Chu Thiên Giáng nghiêm túc hỏi.

- Đại nhân, Chu Diên Thiên và nước Thiên Thanh giao hảo, Bắc quan thành cho phép thương đội nước Thiên Thanh tự do ra vào. Để tỏ thành ý, Chu Diên Thiên cho binh mã đóng quân ở Bắc quan thành cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có 1500 người. Tuy nhiên, nếu muốn đến nước Thiên Thanh cũng không nhất định phải xuyên thành, vượt qua Bắc quan thành đi thêm mười dặm thì đến Bắc quan khẩu - giao giới giữa hai nước. Trong thành có năm trăm binh mã đóng quân ở Bắc quan khẩu, chỉ cần ra Bắc quan khẩu, thì đến địa giới nước Thiên Thanh.

Mạc Uy kể cụ thể.

Chu Thiên Giáng ngẩn ra, lúc này cười hai tiếng:

- Lão tặc Chu Diên Thiên này thật thông minh, nước Thiên Thanh cho dù xâm chiếm, chúng cũng sẽ tiến quân thần tốc đến Hổ Khẩu Quan. Nếu lão phái trọng binh gác, vậy chẳng khác gì giúp Thành Võ Hoàng trông cửa. Đặt chút binh lực ở đây cho có lệ, ra vẻ giao hảo với nước Thiên Thanh, càng có thể điều động binh lực đối phó Đại Phong. Có điều cũng dễ cho chúng ta, chỉ vỏn vẹn năm trăm người mà muốn ngăn chặn đoàn xe của lão tử, nằm mơ đi. Mạc huynh đệ, triệu tập tất cả huynh đệ của Niêm Can Xử trong thành theo ta tiến đánh Bắc quan khẩu.

Chu Thiên Giáng vừa nghe chỉ có năm trăm người canh giữ quan khẩu, với sức chiến đấu của bọn họ, tuyệt đối có thể nhờ binh mã trợ giúp trong thành mà thoát ra. Đừng nhìn thương đội chỉ có gần trăm người, nhưng một người lại giỏi bằng mười người.

- Đại nhân, ngài cũng chớ xem thường năm trăm binh mã thủ quan, bọn họ có hai trăm người cầm cung nỏ. Hơn nữa, huynh đệ trong thành chúng tôi... tổng cộng chỉ có năm người.

Mạc Uy xấu hổ nhìn Chu Thiên Giáng, thầm nghĩ cho dù thính cả chúng ta cũng không giúp được gì nhiều. Hai trăm cung thủ dựa theo nội quy quân đội chia làm bốn đội, họ chỉ cần thay phiên bắn thì đừng hòng xông qua.

Chu Thiên Giáng sượng trân. Hắn vốn tưởng trong thành dù gì cũng phải có năm mươi ám thủ Niêm Can Xử, không ngờ chỉ có năm người. Chu Thiên Giáng cẩn thận nghĩ lại, cũng phải, nơi này không cần thu thập tình báo gì khác, chỉ cần khi nước Thiên Thanh xâm chiếm thì họ truyền tin tức là tốt rồi, nhiều người cũng vô dụng. Nếu chỉ có năm người, vậy cũng không làm được gì.

- Mạc huynh đệ, đã ít người như vậy, thôi thì tiếp tục ẩn núp đi. Đợi lát nữa chỉ xong đường vòng qua thành, ngươi cứ trở về thành, chỉ cần chúng ta vừa ra khỏi quan, ngươi sẽ đem tin tức truyền lại cho Vệ Triển đại nhân.

Chu Thiên Giáng nói.

- Đại nhân, hay là ngài nghĩ kỹ một chút đi, vượt ải như vậy với ngài mà nói vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa cho dù xuất quan, bên ngoài chỉ có một đường lớn đi được, binh mã trong thành có thể nhanh chóng đuổi theo.

Mạc Uy lo lắng nói.

- Yên tâm đi, chỉ cần ra quan, ai dám đuổi theo, lão tử sẽ tiêu diệt bọn chúng.

Chu Thiên Giáng nói bừa.

Mạc Uy nghe qua đại danh của Chu Thiên Giáng, quả là như sấm bên tai. Nhưng hôm nay gặp mặt, y cảm thấy không giống như truyền thuyết, hành động như vậy căn bản là một người lỗ mãng.

- Đại nhân, nếu ngài quyết ý muốn ra quan, vậy tại hạ đích thân dẫn mọi người đến Bắc quan khẩu. Nơi này địa hình phức tạp, để tôi dẫn đường cho tiện.

Mạc Uy chân thành nói.

- Cảm ơn Mạc huynh đệ, có đều nếu là vượt ải, vậy cũng không cần phải bại lộ thân phận của ngươi.

Chu Thiên Giáng cười, cự tuyệt ý tốt của Mạc Uy.

Mạc Uy chức quan hèn mọn, cũng không dám cưỡng cầu. Y đành phải vẽ lại bản đồ, chỉ rõ phương pháp đi tránh thành cho Chu Thiên Giáng.

Đám người Chu Thiên Giáng bàn kế hoạch một chút rồi lập tức dẫn theo đoàn xe tiến về bắc quan khẩu. Trước kia Lâm Phong phải đi qua nước Thiên Thanh,chỉ có điều mỗi lần đi lão đều trực tiếp xuyên qua thành, chưa bao giờ đi vòng qua. Vị trí địa lý của Bắc quan khẩu độc đáo, nhìn qua địa hình có vẻ bằng phẳng, song khắp nơi lại có đất sụt rãnh sâu ngầm, nếu không có dân bản xứ chỉ điểm thì rất dễ lạc đường. Cũng là bởi vì địa hình đặc thù như vậy, năm đó Đại Phong mới thiết lập giới quan ở đây.

Dựa theo bản đồ Mạc Uy vẽ, đám người Chu Thiên Giáng nhanh chóng vượt qua Bắc quan thành, cách Bắc quan khẩu chừng bốn dặm thì ngừng lại. Lâm Phong dẫn theo Chu Nhất, Hạ Thanh và mười lăm người nữa ra Bắc quan khẩu trước.

Chu Thiên Giáng đợi khoảng một tuần nhang, hắn lập tức hạ lệnh nhân mã đại đội tiến tới. Đại Ngưu tay cầm thiết côn, các huynh đệ cũng giấu binh khí ở dưới bụng ngựa.

Chu Thiên Giáng nhìn cửa quan ở đằng xa, quan binh trên tường thành đã sớm thấy bọn họ. Chu Diên Thiên hạ lệnh nghiêm ngặt điều tra thương đội và người lén chuyển sắt tinh, binh mã của quan cũng không dám khinh thường. Vừa thấy một thương đội lớn, một gã Thiên tổng lập tức dẫn theo hơn một trăm người chạy đến vây Chu Thiên Giáng.

Lúc này nhóm Lâm Phong đang ở cửa thành chờ ra quan, thấy đoàn xe của mình đã đến, nhóm Lâm Phong đột nhiên rút ra binh khí bật người nhảy lên tường thành.

Chu Thiên Giáng đứng ở đầu xe thấy bên kia đã động thủ, lập tức hạ lệnh:

- Các huynh đệ, xông lên!

Quan binh Bắc quan thành không ngờ đối phương lại đột nhiên ra tay, Đại Ngưu dẫn mấy chục người gào lên xông tới.

Trên tường thành, một gã canh gác thấy cảnh tượng như vậy, bèn giật mình lập tức kêu to.

- Có người vượt ải... cảnh tập kích!

Gã canh gác vệ vừa dứt lời, Chu Nhất liền đâm đoản kiếm xuyên qua ngực gã. Trên thành, cung nỏ thủ vừa mới cầm cung nỏ, hơn mười bóng người liền lao tới giết. Cung nỏ thủ chưa kịp phản ứng trên tường thành đã nhuốm đầy máu tươi.

/240

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status