Một gã thị vệ không phục đi tới, rút ra thanh đao sáng loáng, trong đại sảnh lập tức lóe ánh hàn quang. Da Luật Đại tiểu thư cười lạnh nhìn Chu Thiên Giáng, nghĩ bụng ngươi sắp xấu mặt rồi.
Tên thị vệ đó không nói hai lời, vung tay liền chém. Chu Nhất lặng lẽ cầm đao dựng đứng, lưỡi đao nhắm ngay vào lưỡi đao đối phương.
Keng một tiếng, hai thanh đao chạm nhau, ma sát ra tia lửa. Thị vệ kia chấn động run tay, nhìn lại binh khí của mình, trên lưỡi đao xuất hiện chỗ khuyết to tướng. Còn đao của Chu Nhất lại không hề hấn gì, một chút sứt mẻ cũng không có.
Lần này, chẳng những là mấy tên thị vệ, ngay cả Da Luật Đậu Cáp cũng chấn động. Da Luật Đậu Cáp chống hai tay đứng dậy, chỉ thấy một cục thịt cực đại đi về phía Chu Nhất.
– Đưa đao của ngươi cho ta xem.
Da Luật Đậu Cáp đưa tay ra nói.
Chu Nhất nhìn Chu Thiên Giáng, rồi y giao đao ra. Da Luật Đậu Cáp phất tay, thị vệ hai bên trái phải đều xông tới, cẩn thận xem xét thanh đao.
Vài người nhỏ giọng bàn tán, chỉ lát sau, Da Luật Đậu Cáp ngẩng đầu nói:
– Chu chưởng quỹ, có thể tạm thời để thanh đao này ở chỗ ta không, chờ ta báo việc này với ông xong, chắc chắn sẽ nói lại với ngươi. Có điều, hy vọng ngươi không trêu chọc bổn tiểu thư, bằng không… Hừ!
Da Luật Đậu Cáp nghiêm túc hừ lạnh hai tiếng.
Chu Thiên Giáng nghĩ bụng trừng phạt lớn nhất chính là bị cô đặt mông ngồi lên người. Đối với yêu cầu này của Da Luật Đậu Cáp, Chu Thiên Giáng không hề cự tuyệt. Hắn biết thành chủ Da Luật Tát Khắc sau khi xem xong, nhất định sẽ chịu gặp hắn.
Bọn Chu Thiên Giáng để lại thanh đao, sau đó cáo từ Da Luật Đậu Cáp. Mặc kệ vị Da Luật tiểu thư này giữ lại cái gì, Chu đại quan nhân không hề muốn lưu lại một khắc nào.
Mọi người bàn về Da Luật Đậu Cáp dọc đường về. Chu Thiên Giáng đề nghị tháng này thưởng thêm cho vị Triệu Hoa huynh đệ kia năm mươi lượng bạc. Có thể chịu được gian khổ như thế, đúng là nam tử hiếm thấy.
Mọi người phút chốc đã trở về nhà trọ, xe ngựa vừa mới đi qua đoạn đường cong liền thấy bên ngoài khách điếm hỗn loạn cả lên. Hai đội quan binh cầm trường mâu cung nỏ đang đối địch với huynh đệ trong thương đội.
Người đang vây kín phía ngoài đại môn Xa Mã Điếm, huynh đệ của thương đội trấn giữ đại môn không cho quan binh tiến vào. Xưa nay điếm và khách gạt nhau, huynh đệ thương đội đều biết quan binh trong thành chỉ khoảng một nghìn, vốn chẳng thèm để mắt tới họ. Nếu như bình thường thì huynh đệ của thương đội có ngạo mạn tới mấy cũng không dám làm tàng. Nhưng nay trong thành mới chỉ có từng này quan binh, vả lại cả ngàn tinh nhuệ của Chu Tứ sắp kéo tới, nếu thực sự làm lớn chuyện, chiếm lĩnh Khỏa Thành đối với bọn họ đâu phải chuyện gì to tát.
Đám người Chu Thiên Giáng vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cái dáng vẻ chẳng có chút gì như đang đi bắt người của quan binh.
– Hạ Thanh lại đây mà xem có chuyện gì xảy ra?
Chu Thiên Giáng dừng xe ngựa, để cho Hạ Thanh qua đó nghe ngóng.
Các huynh đệ của thương đội vừa nhìn thấy Hạ Thanh đã biết chắc rằng Chu Thiên Giáng đã quay lại, tất cả huynh đệ lại càng giữ vững tinh thần hơn.
– Hạ tổng quản, đám quan binh này ức hiếp người quá đáng, tới đây để cướp bóc hàng hóa của chúng tôi.
Một vị huynh đệ lấy hết sức hô to.
Hạ Thanh nhướn mày:
– Có chuyện gì xảy ra thế?
– Nãy có một lũ lưu manh không biết từ đâu kéo tới bắt chúng tôi cống nạp năm gánh lá trà. Chúng tôi nhất quyết không đưa nên đã xảy ra xung đột. Sau khi đánh đuổi được lũ lưu manh đó, thì một đội quan binh lại tới nói chúng tôi che giấu gian tế Đại Phong, ép phải nộp xe thứ nhất làm bảo kim và bắt Thiếu Chủ tới Thuế Nha khai báo. Chúng tôi không cho phép nên hai bên đã gây chiến!
Một vị huynh đệ thuật lại chi tiết sự việc.
Hạ Thanh vừa nghe chuyện đã hiểu liền, đối phương vốn định lợi dụng thời cơ này để sinh lợi, nhưng lại thành ra lợi chưa sang mà họa đã tới. Đa số huynh đệ của thương đội đều là thân binh hộ vệ của Chu Thiên Giáng, đến quan Tam Phẩm của Đại Phong họ còn chẳng sợ, chứ đừng nói tới vài ba tên thuế sai của Thiên Thanh Quốc. Hơn nữa, xe số một là xe chở pháo, đương nhiên họ không thể để mất được.
Thủ lĩnh cầm đầu bọn chúng thấy Hạ Thanh khí thế hừng hực, biết chắc quản sự đã tới.
– Lũ thương đội các ngươi dám to gan khiêu chiến với quan sai, mưu đồ tạo phản sao? Được! Hôm nay ta sẽ tới Nha Môn nói rõ mọi chuyện. Cứ cẩn thận, chỉ cần Thành chủ đại nhân hạ lệnh là các ngươi chết chắc!
Hạ Thanh cười nhạt, từ miệng của Chu Nhị anh ta biết một số cái gọi là Nha Môn này, đều do thành chủ Da Luật Tát Khắc lén xây dựng nên. Thành chủ của Thiên Thanh Quốc và Phủ Doãn Kiều Đại Phong bất đồng, chúng chiếm lấy thành trì. Mà ngay cả việc xây dựng Nha Môn cũng học theo Đại Phong. Đám người của Chu Thiên Giáng vừa hội diện xong với Da Luật Đậu Cáp, hù dọa lũ lâu la đó sẽ chẳng thành vấn đề.
– Các ngươi nghe đây, Thiếu Chủ nhà ta vừa hội tán hữu hảo xong với Da Luật Đại Tiểu Thư. Nếu các ngươi không muốn gặp họa thì hãy thu binh trở về.
Hạ Thanh lôi tên Da Luật Đậu Cáp ra.
Tên tiểu đầu mục đó vừa nghe xong đã vô cùng sửng sốt. Da Luật đại tiểu thư đảm đương toàn bộ việc buôn bán của gia tộc Luật Tát Khắc, chẳng khác nào một kẻ thao túng cho thuế sai. Song rời đi như thế, họ cũng cảm thấy hổ thẹn.
Lũ quan sai đó ngấm ngầm xúi giục bọn gian manh của Khỏa Thành, cứ nghĩ gạt được mấy gánh trà coi như xong việc. Thường ngày thương đội của Đại Phong vốn không muốn thêm phiền phức nên chẳng bao giờ động thủ, nhưng ai ngờ hôm nay đã đá phải tấm sắt, lũ lưu manh đó đơn độc một đối một còn bị đánh cho tè ra quần. Nanh vuốt bị đánh, đám thuế sai chỉ còn cách đích thân đến cửa, nhưng không ngờ mười mấy tên thuế sai bị người ta ném ra ngoài. Do vậy, đám thuế sai đành phải cầu cứu quan binh tuần tra, chuẩn bị âm mưu lừa gạt cướp tiền.
– Hừ, đại tiểu thư xưa nay vốn không bao giờ tiếp kiến thương đội, ngươi chớ có lấy tiểu thư ra để đe dọa.
Tên thủ lĩnh lớn tiếng.
Hạ Thanh vừa cất tiếng, bỗng thấy xuất hiện một bóng đen. Từ trong bóng đen bước ra một vị đại hán với chòm râu dài, thân pháp nhanh nhẹn, và lấy từ trong tay áo ra ba chiếc kim tiền tiêu.
Vị đại hán đó quay sang liếc nhìn Hạ Thanh, rồi lại quát lũ quan binh đang giương cung nỏ hướng về đó:
– To gan! Thương đội này là khách quý của tiểu thư, kẻ nào làm điều xằng bậy, quyết không tha!
Thuế phủ và đầu mục của tuần sai vừa nhìn thấy thấp thoáng người đang đi tới liền cảm thấy có chút không yên trong lòng. Người đó mặc bộ y phục của thành chủ thân binh thị vệ, lại đeo yêu đao Hoa Điêu Viên Nguyệt Loan Đao. Không ai khác chính là thị vệ của Da Luật đại tiểu thư, chỉ một không hai ở Khỏa Thành.
Mấy tên đầu mục quay ra nhìn nhau rồi lập tức hạ lệnh thu binh. Đại hán liếc mắt nhìn, tiến đến gần xe ngựa của Chu Thiên Giáng.
– Chu công tử, đại tiểu thư nhà ta nói, nếu trong thành có người tới gây rối thì cứ báo cho cửa tiệm của đại tiểu thư. Nhưng xin Chu công tử đừng rời khỏi thành trước khi việc buôn bán xong xuôi.
Chu Thiên Giáng kéo màn xe khẽ cười và nói:
– Vậy ta phải đa tạ đại tiểu thư rồi. Việc buôn bán chưa xong thì ta đương nhiên không thể đi. Nhưng cứ nói lại với đại tiểu thư rằng, sự nhẫn nại của ta cũng có hạn thôi.
Đại hán khẽ gật gật đầu rồi từ từ biến mất trong bóng đêm. Chu Thiên Giáng tự nhủ: “Một cô nương xấu xí nhưng lại rất có cơ mưu. Chẳng trách lại được giao cho việc trông nom một cửa tiệm lớn như vậy, lại còn biết phái người đi theo dõi hắn nữa.”
Bọn quan bình vừa rút lui, Chu Thiên Giáng liền cho xe ngựa vào sân. Ông chủ Xa Mã Điếm tươi cười chạy ra. Ông ta không ngờ rằng nhánh thương đội này lại có qua lại với Da Luật đại tiểu thư. Chu Thiên Giáng chẳng muốn tiếp, liền bảo Chu Nhị đuổi đi.
Mọi người vừa vào tới đại sảnh, bóng dáng của Lâm Phong cũng xuất hiện ở cửa. Đêm nay, Lâm Phong luôn bí mật đi theo, từ lúc Chu Thiên Giáng xuất giao dịch hành (chuyến đi giao dịch), Lâm Phong đã phát hiện ra có bốn gã theo dõi. Song chỉ là bí mật đi theo sau nên Lâm Phong cũng không động thủ.
– Thiên Giáng, e rằng chúng ta đang bị theo dõi. Sao rồi, đã thỏa đàm với Tôn Nữ Thành Chủ rồi chứ?
Lâm Phong hỏi.
Chu Thiên Giáng cười nói:
– Có thể ngày mai thành chủ sẽ gặp lại ta. Thiên Thanh Quốc nội chiến căng thẳng, ta lấy vũ khí tinh xảo ra để dụ dỗ, có kẻ nào lại không muốn?
Lâm Phong ngơ người:
– Sao? Ngươi muốn bán binh khí cho chúng?
– Ta làm gì có thời gian rảnh như thế, nếu có binh khí ta sẽ chiêu binh mãi mã.
Chu Thiên Giáng cười nói.
– Ngươi làm như vậy không sợ Thành Chủ tức giận?
Lâm Phong nhìn Chu Thiên Giáng một cách nghi ngờ.
Không chỉ Lâm Phong, những người khác đều đang xem xét việc này. Ngộ nhỡ Da Luật nổi giận, cái thành này sẽ là trận chiến đầu tiên của Thiên Thanh Quốc bọn họ. Nhưng mà Thành Võ Hoàng phái Chu Thiên Giáng tới là để giúp bộ tộc Ương Kim, chứ không phải là đến hại bọn họ.
Sắc mặt Chu Thiên Giáng bỗng nghiêm nghị:
– Binh hành hiểm chiêu, kiếm tẩu thiên phong. Muốn bộ tộc Ương Kim tin tưởng, đây là cơ hộ tốt. Khỏa Thành là thành trì đầu tiên để tiến vào Đại Phong, nên sẽ giữ vị trí quan trọng. Thiên Thanh Chi Vương có thể giao vị trí quan trọng như vậy cho Da Luật Tát Khắc, đủ để chứng minh sự tin tưởng dành cho gã. Nếu như có thể khiến Da Luật Tát Khắc vượt qua cây cầu này, chúng ta có thể đạt được công lớn.
Tên thị vệ đó không nói hai lời, vung tay liền chém. Chu Nhất lặng lẽ cầm đao dựng đứng, lưỡi đao nhắm ngay vào lưỡi đao đối phương.
Keng một tiếng, hai thanh đao chạm nhau, ma sát ra tia lửa. Thị vệ kia chấn động run tay, nhìn lại binh khí của mình, trên lưỡi đao xuất hiện chỗ khuyết to tướng. Còn đao của Chu Nhất lại không hề hấn gì, một chút sứt mẻ cũng không có.
Lần này, chẳng những là mấy tên thị vệ, ngay cả Da Luật Đậu Cáp cũng chấn động. Da Luật Đậu Cáp chống hai tay đứng dậy, chỉ thấy một cục thịt cực đại đi về phía Chu Nhất.
– Đưa đao của ngươi cho ta xem.
Da Luật Đậu Cáp đưa tay ra nói.
Chu Nhất nhìn Chu Thiên Giáng, rồi y giao đao ra. Da Luật Đậu Cáp phất tay, thị vệ hai bên trái phải đều xông tới, cẩn thận xem xét thanh đao.
Vài người nhỏ giọng bàn tán, chỉ lát sau, Da Luật Đậu Cáp ngẩng đầu nói:
– Chu chưởng quỹ, có thể tạm thời để thanh đao này ở chỗ ta không, chờ ta báo việc này với ông xong, chắc chắn sẽ nói lại với ngươi. Có điều, hy vọng ngươi không trêu chọc bổn tiểu thư, bằng không… Hừ!
Da Luật Đậu Cáp nghiêm túc hừ lạnh hai tiếng.
Chu Thiên Giáng nghĩ bụng trừng phạt lớn nhất chính là bị cô đặt mông ngồi lên người. Đối với yêu cầu này của Da Luật Đậu Cáp, Chu Thiên Giáng không hề cự tuyệt. Hắn biết thành chủ Da Luật Tát Khắc sau khi xem xong, nhất định sẽ chịu gặp hắn.
Bọn Chu Thiên Giáng để lại thanh đao, sau đó cáo từ Da Luật Đậu Cáp. Mặc kệ vị Da Luật tiểu thư này giữ lại cái gì, Chu đại quan nhân không hề muốn lưu lại một khắc nào.
Mọi người bàn về Da Luật Đậu Cáp dọc đường về. Chu Thiên Giáng đề nghị tháng này thưởng thêm cho vị Triệu Hoa huynh đệ kia năm mươi lượng bạc. Có thể chịu được gian khổ như thế, đúng là nam tử hiếm thấy.
Mọi người phút chốc đã trở về nhà trọ, xe ngựa vừa mới đi qua đoạn đường cong liền thấy bên ngoài khách điếm hỗn loạn cả lên. Hai đội quan binh cầm trường mâu cung nỏ đang đối địch với huynh đệ trong thương đội.
Người đang vây kín phía ngoài đại môn Xa Mã Điếm, huynh đệ của thương đội trấn giữ đại môn không cho quan binh tiến vào. Xưa nay điếm và khách gạt nhau, huynh đệ thương đội đều biết quan binh trong thành chỉ khoảng một nghìn, vốn chẳng thèm để mắt tới họ. Nếu như bình thường thì huynh đệ của thương đội có ngạo mạn tới mấy cũng không dám làm tàng. Nhưng nay trong thành mới chỉ có từng này quan binh, vả lại cả ngàn tinh nhuệ của Chu Tứ sắp kéo tới, nếu thực sự làm lớn chuyện, chiếm lĩnh Khỏa Thành đối với bọn họ đâu phải chuyện gì to tát.
Đám người Chu Thiên Giáng vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cái dáng vẻ chẳng có chút gì như đang đi bắt người của quan binh.
– Hạ Thanh lại đây mà xem có chuyện gì xảy ra?
Chu Thiên Giáng dừng xe ngựa, để cho Hạ Thanh qua đó nghe ngóng.
Các huynh đệ của thương đội vừa nhìn thấy Hạ Thanh đã biết chắc rằng Chu Thiên Giáng đã quay lại, tất cả huynh đệ lại càng giữ vững tinh thần hơn.
– Hạ tổng quản, đám quan binh này ức hiếp người quá đáng, tới đây để cướp bóc hàng hóa của chúng tôi.
Một vị huynh đệ lấy hết sức hô to.
Hạ Thanh nhướn mày:
– Có chuyện gì xảy ra thế?
– Nãy có một lũ lưu manh không biết từ đâu kéo tới bắt chúng tôi cống nạp năm gánh lá trà. Chúng tôi nhất quyết không đưa nên đã xảy ra xung đột. Sau khi đánh đuổi được lũ lưu manh đó, thì một đội quan binh lại tới nói chúng tôi che giấu gian tế Đại Phong, ép phải nộp xe thứ nhất làm bảo kim và bắt Thiếu Chủ tới Thuế Nha khai báo. Chúng tôi không cho phép nên hai bên đã gây chiến!
Một vị huynh đệ thuật lại chi tiết sự việc.
Hạ Thanh vừa nghe chuyện đã hiểu liền, đối phương vốn định lợi dụng thời cơ này để sinh lợi, nhưng lại thành ra lợi chưa sang mà họa đã tới. Đa số huynh đệ của thương đội đều là thân binh hộ vệ của Chu Thiên Giáng, đến quan Tam Phẩm của Đại Phong họ còn chẳng sợ, chứ đừng nói tới vài ba tên thuế sai của Thiên Thanh Quốc. Hơn nữa, xe số một là xe chở pháo, đương nhiên họ không thể để mất được.
Thủ lĩnh cầm đầu bọn chúng thấy Hạ Thanh khí thế hừng hực, biết chắc quản sự đã tới.
– Lũ thương đội các ngươi dám to gan khiêu chiến với quan sai, mưu đồ tạo phản sao? Được! Hôm nay ta sẽ tới Nha Môn nói rõ mọi chuyện. Cứ cẩn thận, chỉ cần Thành chủ đại nhân hạ lệnh là các ngươi chết chắc!
Hạ Thanh cười nhạt, từ miệng của Chu Nhị anh ta biết một số cái gọi là Nha Môn này, đều do thành chủ Da Luật Tát Khắc lén xây dựng nên. Thành chủ của Thiên Thanh Quốc và Phủ Doãn Kiều Đại Phong bất đồng, chúng chiếm lấy thành trì. Mà ngay cả việc xây dựng Nha Môn cũng học theo Đại Phong. Đám người của Chu Thiên Giáng vừa hội diện xong với Da Luật Đậu Cáp, hù dọa lũ lâu la đó sẽ chẳng thành vấn đề.
– Các ngươi nghe đây, Thiếu Chủ nhà ta vừa hội tán hữu hảo xong với Da Luật Đại Tiểu Thư. Nếu các ngươi không muốn gặp họa thì hãy thu binh trở về.
Hạ Thanh lôi tên Da Luật Đậu Cáp ra.
Tên tiểu đầu mục đó vừa nghe xong đã vô cùng sửng sốt. Da Luật đại tiểu thư đảm đương toàn bộ việc buôn bán của gia tộc Luật Tát Khắc, chẳng khác nào một kẻ thao túng cho thuế sai. Song rời đi như thế, họ cũng cảm thấy hổ thẹn.
Lũ quan sai đó ngấm ngầm xúi giục bọn gian manh của Khỏa Thành, cứ nghĩ gạt được mấy gánh trà coi như xong việc. Thường ngày thương đội của Đại Phong vốn không muốn thêm phiền phức nên chẳng bao giờ động thủ, nhưng ai ngờ hôm nay đã đá phải tấm sắt, lũ lưu manh đó đơn độc một đối một còn bị đánh cho tè ra quần. Nanh vuốt bị đánh, đám thuế sai chỉ còn cách đích thân đến cửa, nhưng không ngờ mười mấy tên thuế sai bị người ta ném ra ngoài. Do vậy, đám thuế sai đành phải cầu cứu quan binh tuần tra, chuẩn bị âm mưu lừa gạt cướp tiền.
– Hừ, đại tiểu thư xưa nay vốn không bao giờ tiếp kiến thương đội, ngươi chớ có lấy tiểu thư ra để đe dọa.
Tên thủ lĩnh lớn tiếng.
Hạ Thanh vừa cất tiếng, bỗng thấy xuất hiện một bóng đen. Từ trong bóng đen bước ra một vị đại hán với chòm râu dài, thân pháp nhanh nhẹn, và lấy từ trong tay áo ra ba chiếc kim tiền tiêu.
Vị đại hán đó quay sang liếc nhìn Hạ Thanh, rồi lại quát lũ quan binh đang giương cung nỏ hướng về đó:
– To gan! Thương đội này là khách quý của tiểu thư, kẻ nào làm điều xằng bậy, quyết không tha!
Thuế phủ và đầu mục của tuần sai vừa nhìn thấy thấp thoáng người đang đi tới liền cảm thấy có chút không yên trong lòng. Người đó mặc bộ y phục của thành chủ thân binh thị vệ, lại đeo yêu đao Hoa Điêu Viên Nguyệt Loan Đao. Không ai khác chính là thị vệ của Da Luật đại tiểu thư, chỉ một không hai ở Khỏa Thành.
Mấy tên đầu mục quay ra nhìn nhau rồi lập tức hạ lệnh thu binh. Đại hán liếc mắt nhìn, tiến đến gần xe ngựa của Chu Thiên Giáng.
– Chu công tử, đại tiểu thư nhà ta nói, nếu trong thành có người tới gây rối thì cứ báo cho cửa tiệm của đại tiểu thư. Nhưng xin Chu công tử đừng rời khỏi thành trước khi việc buôn bán xong xuôi.
Chu Thiên Giáng kéo màn xe khẽ cười và nói:
– Vậy ta phải đa tạ đại tiểu thư rồi. Việc buôn bán chưa xong thì ta đương nhiên không thể đi. Nhưng cứ nói lại với đại tiểu thư rằng, sự nhẫn nại của ta cũng có hạn thôi.
Đại hán khẽ gật gật đầu rồi từ từ biến mất trong bóng đêm. Chu Thiên Giáng tự nhủ: “Một cô nương xấu xí nhưng lại rất có cơ mưu. Chẳng trách lại được giao cho việc trông nom một cửa tiệm lớn như vậy, lại còn biết phái người đi theo dõi hắn nữa.”
Bọn quan bình vừa rút lui, Chu Thiên Giáng liền cho xe ngựa vào sân. Ông chủ Xa Mã Điếm tươi cười chạy ra. Ông ta không ngờ rằng nhánh thương đội này lại có qua lại với Da Luật đại tiểu thư. Chu Thiên Giáng chẳng muốn tiếp, liền bảo Chu Nhị đuổi đi.
Mọi người vừa vào tới đại sảnh, bóng dáng của Lâm Phong cũng xuất hiện ở cửa. Đêm nay, Lâm Phong luôn bí mật đi theo, từ lúc Chu Thiên Giáng xuất giao dịch hành (chuyến đi giao dịch), Lâm Phong đã phát hiện ra có bốn gã theo dõi. Song chỉ là bí mật đi theo sau nên Lâm Phong cũng không động thủ.
– Thiên Giáng, e rằng chúng ta đang bị theo dõi. Sao rồi, đã thỏa đàm với Tôn Nữ Thành Chủ rồi chứ?
Lâm Phong hỏi.
Chu Thiên Giáng cười nói:
– Có thể ngày mai thành chủ sẽ gặp lại ta. Thiên Thanh Quốc nội chiến căng thẳng, ta lấy vũ khí tinh xảo ra để dụ dỗ, có kẻ nào lại không muốn?
Lâm Phong ngơ người:
– Sao? Ngươi muốn bán binh khí cho chúng?
– Ta làm gì có thời gian rảnh như thế, nếu có binh khí ta sẽ chiêu binh mãi mã.
Chu Thiên Giáng cười nói.
– Ngươi làm như vậy không sợ Thành Chủ tức giận?
Lâm Phong nhìn Chu Thiên Giáng một cách nghi ngờ.
Không chỉ Lâm Phong, những người khác đều đang xem xét việc này. Ngộ nhỡ Da Luật nổi giận, cái thành này sẽ là trận chiến đầu tiên của Thiên Thanh Quốc bọn họ. Nhưng mà Thành Võ Hoàng phái Chu Thiên Giáng tới là để giúp bộ tộc Ương Kim, chứ không phải là đến hại bọn họ.
Sắc mặt Chu Thiên Giáng bỗng nghiêm nghị:
– Binh hành hiểm chiêu, kiếm tẩu thiên phong. Muốn bộ tộc Ương Kim tin tưởng, đây là cơ hộ tốt. Khỏa Thành là thành trì đầu tiên để tiến vào Đại Phong, nên sẽ giữ vị trí quan trọng. Thiên Thanh Chi Vương có thể giao vị trí quan trọng như vậy cho Da Luật Tát Khắc, đủ để chứng minh sự tin tưởng dành cho gã. Nếu như có thể khiến Da Luật Tát Khắc vượt qua cây cầu này, chúng ta có thể đạt được công lớn.
/240
|