Hai người nói xong thì Da Luật Đậu Cáp theo sau Thiên phu trưởng ra ngoài binh doanh.
Mọi người đã đi cả đêm nên Chu Thiên Giáng hạ lệnh cho các huynh đệ nghỉ ngơi thật tốt, các huynh đệ bị thương cũng nhân cơ hội này mà xử lý vết thương.
Sắp xếp xong thì mấy người Chu Thiên Giáng bước vào đại trướng của chủ soái:
- Đại nhân, trước sau đều có binh mã, có cần bảo các huynh đệ đề phòng cẩn thận, phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn không?
Hạ Thanh cẩn thận nói.
- Không cần đâu, đây cũng là phòng bị thông thường, cho dù Thiên Thanh quốc có ngàn binh mã đến kinh thành của chúng ta thì Thành Võ Hoàng cũng làm vậy thôi. Chu Nhị, ngươi lập tức lẻn ra ngoài rồi liên lạc với các huynh đệ của Niêm Can Xử trong thành, liệt kê một danh sách tình hình trong thành và những người có tiếng nói trong Ương Kim tộc.
Chu Thiên Giáng nhỏ giọng nói.
- Đại nhân, huynh đệ của chúng ta cũng đến Vương Đô từ trước rồi, để ta đi liên hệ với bọn họ.
Chu Nhị nói xong thì ra khỏi đại trướng.
Binh trạm tuy trước sau đều có người gác nhưng Chu Nhị muốn ra ngoài cũng không thành vấn đề. Chu Nhị đến dưới tường bên, vừa tung người một cái đã bấu hai tay vào bờ tường, nhìn xung quanh một cái rồi phi thân qua tường. Hai chân Chu Nhị vừa chạm đất liền cẩn thận nhìn xung quanh rồi lập tức chạy đi.
Chu Nhị vừa đi thì có hai bóng người từ trên một cây đại thụ um tùm gần đó nhảy xuống. Hai người nhìn nhau rồi lặng lẽ chạy theo hướng của Chu Nhị.
Tuy Thiên Thanh quốc tài nguyên thiếu thốn nhưng Vương Đô thành lại được xây dựng vô cùng hoành tráng. Tường thành cao to, mặt đường rộng rãi, so với các thành trì khác thì chỗ nào cũng thể hiện khí phách vương giả.
Chu Nhị đi không nhanh, ánh mắt đảo qua từng cửa hàng, bất kể là Niêm Can Xử hay người do chính Chu Nhị đào tạo ra thì trên biển hiệu cũng có ám ký đặc biệt, chỉ có người của bọn họ mới biết được hàm nghĩa của ám ký đó.
Một lát sau Chu Nhị đã tìm được ám ký của Niêm Can Xử. Cậu ta không vào ngay mà tiếp tục đi về phía trước không nhanh không chậm. Đến bên ngoài một cửa hàng bán lá trà thì Chu Nhị lắc mình bước vào, buôn bán trà ở Thiên Thanh quốc khá nhiều, có lẽ là thiên khí trong thịt ngựa thịt dê khá nặng nên bánh trà đã trở thành thứ không thể thiếu của người Thiên Thanh.
Hai gã theo dõi Chu Nhị vừa thấy cậu ta vào hàng trà thì lập tức vào theo. Cái được gọi là hàng trà chính là một cái chợ thu thập lá trà, nếu muốn tìm người trong này cũng có chút khó khăn. Hai gã theo dõi vừa bước vào thì Chu Nhị đã ra bằng cửa khác, không phải là Chu Nhị phát hiện ra có người theo dõi, đây chỉ là xuất phát từ thói quen cảnh giác chuyên nghiệp. Chu Nhị cẩn thận nhìn trước nhìn sau, xác định không có ai theo dõi mới bước vào điểm liên lạc bí mật của Niêm Can Xử.
Trong binh trạm Vương Đô, Chu đại quan nhân đang sửa lại Hồng Y đại pháo của hắn. Đây là vũ khí bí mật của Chu Thiên Giáng, hắn không muốn để lộ uy lực của đại pháo quá sớm, nhưng pháo vừa cao lại vừa to, lấy vải thô bao lại rồi nhưng vẫn rất thu hút sự chú ý, nếu đại pháo bị lộ ra thì lớp sắt luyện bóng loáng càng khiến người ta thèm muốn, vậy nên Chu Thiên Giáng đã sai người thông báo cho người tiếp đãi lấy cho mấy con dê sống, dùng máu dê nhuộm đại pháo thành màu đỏ, làm như vậy thì nhìn bên ngoài cũng không biết cái hình trụ này là cái gì cả.
Chu Nhất nhìn Hồng Y Đại pháo có màu đỏ tươi, cái món đồ chơi này đã trở thành bảo vật vô giá trong mắt các huynh đệ.
- Đại nhân, bây giờ nó thành Hồng Y đại pháo thật rồi. Theo ta thấy thì cứ gọi luôn nó là Chu Môn đại pháo là được rồi.
Chu Nhất nhìn pháo xa, vui mừng nói.
- Bất kể gọi là gì thì cũng mong thứ này có thể oanh tạc Ô tộc Chiêm Hãn.
Chu đại quan nhân phết miệng nói.
- Cho dù có nổ chết Chiêm Hãn thì Ô tộc vẫn binh hùng tướng mạnh, ta thấy trận này rất khó đánh.
Chu Tứ lo lắng nói.
Chu Thiên Giáng cười ha ha nói:
- Ngươi thì hiểu cái gì, dân tộc và đội quân nào cũng có trụ cột tinh thần. Chiêm Hãn chính là sức mạnh tinh thần của Ô tộc, chỉ cần y còn tồn tại thì tướng sĩ Ô tộc vẫn tràn đầy niềm tin tất thắng, một khi trụ cột tinh thần này đổ xuống thì sĩ khí Ô tộc chẳng những gặp đả kích lớn mà còn có thể có xu hướng tan rã. Có Chiêm Hãn ở đây thì Ô tộc sẽ đoàn kết quanh y, không ai có suy nghĩ gì khác cả, nhưng nếu như Chiêm Hãn chết đi thì các tướng dưới trướng y sẽ lần lượt đoạt quyền, giống như chúng ta vậy, ta còn sống thì mọi người vẫn là huynh đệ của nhau nhưng đến ngày nào đó ta đột nhiên chết đi thì các ngươi nói xem các ngươi có vì tranh đoạt vị trí đương gia mà chém giết lẫn nhau không?
Hạ Thanh nhìn Chu Nhất và Đại Ngưu rồi cười nói:
- Đại nhân nói vậy thì cũng không thỏa đáng. Năm đó ta và Thường Võ huynh đệ cùng bước chân vào giang hồ là để tự do tự tại chứ cũng không nghĩ đến quyền thế gì cả. Nếu như có ngày đó thật thì ta sẽ thoái ẩn giang hồ.
- Chu Nhất ta cũng không có suy nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy đại nhân đối xử với bọn ta không tệ nên mới theo ngài thôi.
Chu Nhất nói theo.
- Đại nhân, lúc nào ngài chết thì để lại đại pháo cho ta, ta đem nó về nhà, sau đó ai dám bắt nạt ta thì lão tử sẽ bắn một phát cho y chết luôn.
Đại Ngưu nhìn Hồng Y đại pháo, hận không thể ngày nào cũng làm cái gậy khiêng nó.
- Má nó, tiểu tử ngươi chẳng nói được câu nào hay cả, ta có chết thì cũng là bị tiểu tử ngươi làm cho tức chết đấy.
Chu Thiên Giáng nói xong thì xoay người đi đến đại sảnh.
Mấy người Chu Nhất và Hạ Thanh cười cười. Đại Ngưu ăn ngay nói thẳng, nếu không có cậu ta thì bọn họ đúng là cũng thiếu niềm vui. Bọn họ cũng biết Chu Thiên Giáng chỉ nói đùa nhưng những lời phân tích của hắn về Ô tộc lại rất chính xác.
Mọi người đã mệt mỏi cả một đêm, đến đây cũng không cần phải cảnh giới, binh mã ngoài Thiên Thanh quốc còn căng thẳng hơn cả bọn họ. Chu Thiên Giáng ngủ một giấc say sưa, đến sau buổi trưa mới bò dậy.
Chu Nhị đã trở lại binh trạm, cậu ta lấy được không ít thông tin từ chỗ các huynh đệ Niêm Can Xử của mình.
- Đại nhân, theo tin tức Niêm Can Xử có được thì tình hình của Ương Kim tộc còn nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng nhiều. Phía bắc Vương Đô, ngoài Tạp Sắt thành ra thì hầu như đều đã bị Ô tộc chiếm lĩnh, trong hai chiến dịch gần đây nhất binh mã Ương Kim tộc thương vong nghiêm trọng, hiện giờ Vương Đô đang triệu tập binh mã ở tuyến nam, chuẩn bị quyết sống mái với Ô tộc.
- Hay quá! Như thế thì càng có lợi cho chúng ta. Chu Nhị, những người nắm quyền trong Vương Đô hiện giờ có những ai?
Chu Thiên Giáng vừa nghe được tình hình nghiêm trọng của Ương Kim tộc thì trong lòng lại càng bình tĩnh hơn.
- Đại nhân, hiện giờ binh quyền của Ương Kim tộc chủ yếu nằm trong tay tộc đệ của Da Luật Sát là Da Luật Phàm. Ương Kim tộc có ba nhánh lớn, gia tộc Da Luật Tát Khắc quản lý quyền sở hữu tài sản, gia tộc Da Luật Phàm quản lý binh quyền, Da Luật Sát thân là tộc trưởng bộ tộc nên địa vị cũng tương đương với Hoàng thượng của Thiên Thanh quốc. Thiên Thanh quốc trước kia là năm tộc tự cai quản, mỗi tộc đều có địa bàn cai quản của mình, Ương Kim tộc mạnh nhất nên được tôn là vương giả. Đại nhân nếu muốn lấy được binh quyền thì nhất định phải qua được ải của gia tộc Da Luật Phàm.
Chu Nhị nói lại tỉ mỉ.
Chu Thiên Giáng nghe xong thì không khỏi thở dài một tiếng:
- Aizzz, sự nổi dậy của Ô tộc đã phá vỡ quy tắc trước đây, thảo nào Thành Võ Hoàng lại lo lắng như vậy. Năm tộc chia ra thì Đại Phong mới bình yên được, một khi quy tắc này bị phá vỡ thì sớm muộn gì cũng sẽ đánh Đại Phong.
Chu Thiên Giáng nói xong thì nhìn Chu Tứ:
- Từ trận đấu ngày hôm qua là có thể nhìn ra được tố chất nguồn binh mã của Thiên Thanh quốc tuyệt đối có thể sánh với Đại Phong. Nói thẳng ra thì một ngàn nhân mã được tuyển chọn kĩ lưỡng của chúng ta đối mặt với đại quân vạn người của Đại Phong triều thì cũng có thể đánh cho bọn họ tơi bời tan tác, nhưng hôm qua đối mặt với bốn ngàn binh mã của Ô tộc, nếu trong binh khí của chúng ta không giấu cơ quan thì e là còn chết thảm hơn. Nếu muốn đấu lại đại quân vạn người của Ô tộc thì phỏng chừng một ngàn nhân mã này của chúng ta chỉ có thể thua thôi.
Chu Tứ gật gật đầu nói:
- Đại nhân nói đúng, bốn huynh đệ chúng ta được huấn luyện đặc biệt ở Niêm Can Xử nhiều năm, tuy ta không được bản lĩnh bằng đại ca Chu Tứ nhưng cũng tự nhận là siêu quần, nhưng hôm qua lúc đối chiến với thống lĩnh Ô tộc, nếu như không có ám khí thì phỏng chừng ta cũng không phải là đối thủ của y. Đội binh mã này chỉ là đội tuần thú của Ô tộc mà sức chiến đấu của thống lĩnh đã mạnh như vậy thì có thể thấy được thủ hạ Ô tộc không thiếu người tài.
- Lão tứ, cái này thì có thể nói sư phụ dạy ngươi không tốt, ngươi nhìn ta đi, Lâm gia dạy ta một chiêu, trong chiến đấu cứ giết đâu chết đó.
Đại Ngưu đắc ý nói.
- Câm mồm, ngốc nghếch giống ngươi thiên hạ liệu được mấy người? Ai lấy tính mạng của mình ra đùa cùng đối phương như ngươi chứ? Ngay cả nô binh tầng thấp nhất vừa nhìn đại côn ra đòn cũng rút binh khí ra đón đỡ theo bản năng, nếu như lại gặp phải cái đồ ngốc như nhà ngươi thì hai người đồng quy vu tận với nhau đi.
Chu Thiên Giáng đảo cặp mắt trắng dã.
Mọi người đã đi cả đêm nên Chu Thiên Giáng hạ lệnh cho các huynh đệ nghỉ ngơi thật tốt, các huynh đệ bị thương cũng nhân cơ hội này mà xử lý vết thương.
Sắp xếp xong thì mấy người Chu Thiên Giáng bước vào đại trướng của chủ soái:
- Đại nhân, trước sau đều có binh mã, có cần bảo các huynh đệ đề phòng cẩn thận, phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn không?
Hạ Thanh cẩn thận nói.
- Không cần đâu, đây cũng là phòng bị thông thường, cho dù Thiên Thanh quốc có ngàn binh mã đến kinh thành của chúng ta thì Thành Võ Hoàng cũng làm vậy thôi. Chu Nhị, ngươi lập tức lẻn ra ngoài rồi liên lạc với các huynh đệ của Niêm Can Xử trong thành, liệt kê một danh sách tình hình trong thành và những người có tiếng nói trong Ương Kim tộc.
Chu Thiên Giáng nhỏ giọng nói.
- Đại nhân, huynh đệ của chúng ta cũng đến Vương Đô từ trước rồi, để ta đi liên hệ với bọn họ.
Chu Nhị nói xong thì ra khỏi đại trướng.
Binh trạm tuy trước sau đều có người gác nhưng Chu Nhị muốn ra ngoài cũng không thành vấn đề. Chu Nhị đến dưới tường bên, vừa tung người một cái đã bấu hai tay vào bờ tường, nhìn xung quanh một cái rồi phi thân qua tường. Hai chân Chu Nhị vừa chạm đất liền cẩn thận nhìn xung quanh rồi lập tức chạy đi.
Chu Nhị vừa đi thì có hai bóng người từ trên một cây đại thụ um tùm gần đó nhảy xuống. Hai người nhìn nhau rồi lặng lẽ chạy theo hướng của Chu Nhị.
Tuy Thiên Thanh quốc tài nguyên thiếu thốn nhưng Vương Đô thành lại được xây dựng vô cùng hoành tráng. Tường thành cao to, mặt đường rộng rãi, so với các thành trì khác thì chỗ nào cũng thể hiện khí phách vương giả.
Chu Nhị đi không nhanh, ánh mắt đảo qua từng cửa hàng, bất kể là Niêm Can Xử hay người do chính Chu Nhị đào tạo ra thì trên biển hiệu cũng có ám ký đặc biệt, chỉ có người của bọn họ mới biết được hàm nghĩa của ám ký đó.
Một lát sau Chu Nhị đã tìm được ám ký của Niêm Can Xử. Cậu ta không vào ngay mà tiếp tục đi về phía trước không nhanh không chậm. Đến bên ngoài một cửa hàng bán lá trà thì Chu Nhị lắc mình bước vào, buôn bán trà ở Thiên Thanh quốc khá nhiều, có lẽ là thiên khí trong thịt ngựa thịt dê khá nặng nên bánh trà đã trở thành thứ không thể thiếu của người Thiên Thanh.
Hai gã theo dõi Chu Nhị vừa thấy cậu ta vào hàng trà thì lập tức vào theo. Cái được gọi là hàng trà chính là một cái chợ thu thập lá trà, nếu muốn tìm người trong này cũng có chút khó khăn. Hai gã theo dõi vừa bước vào thì Chu Nhị đã ra bằng cửa khác, không phải là Chu Nhị phát hiện ra có người theo dõi, đây chỉ là xuất phát từ thói quen cảnh giác chuyên nghiệp. Chu Nhị cẩn thận nhìn trước nhìn sau, xác định không có ai theo dõi mới bước vào điểm liên lạc bí mật của Niêm Can Xử.
Trong binh trạm Vương Đô, Chu đại quan nhân đang sửa lại Hồng Y đại pháo của hắn. Đây là vũ khí bí mật của Chu Thiên Giáng, hắn không muốn để lộ uy lực của đại pháo quá sớm, nhưng pháo vừa cao lại vừa to, lấy vải thô bao lại rồi nhưng vẫn rất thu hút sự chú ý, nếu đại pháo bị lộ ra thì lớp sắt luyện bóng loáng càng khiến người ta thèm muốn, vậy nên Chu Thiên Giáng đã sai người thông báo cho người tiếp đãi lấy cho mấy con dê sống, dùng máu dê nhuộm đại pháo thành màu đỏ, làm như vậy thì nhìn bên ngoài cũng không biết cái hình trụ này là cái gì cả.
Chu Nhất nhìn Hồng Y Đại pháo có màu đỏ tươi, cái món đồ chơi này đã trở thành bảo vật vô giá trong mắt các huynh đệ.
- Đại nhân, bây giờ nó thành Hồng Y đại pháo thật rồi. Theo ta thấy thì cứ gọi luôn nó là Chu Môn đại pháo là được rồi.
Chu Nhất nhìn pháo xa, vui mừng nói.
- Bất kể gọi là gì thì cũng mong thứ này có thể oanh tạc Ô tộc Chiêm Hãn.
Chu đại quan nhân phết miệng nói.
- Cho dù có nổ chết Chiêm Hãn thì Ô tộc vẫn binh hùng tướng mạnh, ta thấy trận này rất khó đánh.
Chu Tứ lo lắng nói.
Chu Thiên Giáng cười ha ha nói:
- Ngươi thì hiểu cái gì, dân tộc và đội quân nào cũng có trụ cột tinh thần. Chiêm Hãn chính là sức mạnh tinh thần của Ô tộc, chỉ cần y còn tồn tại thì tướng sĩ Ô tộc vẫn tràn đầy niềm tin tất thắng, một khi trụ cột tinh thần này đổ xuống thì sĩ khí Ô tộc chẳng những gặp đả kích lớn mà còn có thể có xu hướng tan rã. Có Chiêm Hãn ở đây thì Ô tộc sẽ đoàn kết quanh y, không ai có suy nghĩ gì khác cả, nhưng nếu như Chiêm Hãn chết đi thì các tướng dưới trướng y sẽ lần lượt đoạt quyền, giống như chúng ta vậy, ta còn sống thì mọi người vẫn là huynh đệ của nhau nhưng đến ngày nào đó ta đột nhiên chết đi thì các ngươi nói xem các ngươi có vì tranh đoạt vị trí đương gia mà chém giết lẫn nhau không?
Hạ Thanh nhìn Chu Nhất và Đại Ngưu rồi cười nói:
- Đại nhân nói vậy thì cũng không thỏa đáng. Năm đó ta và Thường Võ huynh đệ cùng bước chân vào giang hồ là để tự do tự tại chứ cũng không nghĩ đến quyền thế gì cả. Nếu như có ngày đó thật thì ta sẽ thoái ẩn giang hồ.
- Chu Nhất ta cũng không có suy nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy đại nhân đối xử với bọn ta không tệ nên mới theo ngài thôi.
Chu Nhất nói theo.
- Đại nhân, lúc nào ngài chết thì để lại đại pháo cho ta, ta đem nó về nhà, sau đó ai dám bắt nạt ta thì lão tử sẽ bắn một phát cho y chết luôn.
Đại Ngưu nhìn Hồng Y đại pháo, hận không thể ngày nào cũng làm cái gậy khiêng nó.
- Má nó, tiểu tử ngươi chẳng nói được câu nào hay cả, ta có chết thì cũng là bị tiểu tử ngươi làm cho tức chết đấy.
Chu Thiên Giáng nói xong thì xoay người đi đến đại sảnh.
Mấy người Chu Nhất và Hạ Thanh cười cười. Đại Ngưu ăn ngay nói thẳng, nếu không có cậu ta thì bọn họ đúng là cũng thiếu niềm vui. Bọn họ cũng biết Chu Thiên Giáng chỉ nói đùa nhưng những lời phân tích của hắn về Ô tộc lại rất chính xác.
Mọi người đã mệt mỏi cả một đêm, đến đây cũng không cần phải cảnh giới, binh mã ngoài Thiên Thanh quốc còn căng thẳng hơn cả bọn họ. Chu Thiên Giáng ngủ một giấc say sưa, đến sau buổi trưa mới bò dậy.
Chu Nhị đã trở lại binh trạm, cậu ta lấy được không ít thông tin từ chỗ các huynh đệ Niêm Can Xử của mình.
- Đại nhân, theo tin tức Niêm Can Xử có được thì tình hình của Ương Kim tộc còn nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng nhiều. Phía bắc Vương Đô, ngoài Tạp Sắt thành ra thì hầu như đều đã bị Ô tộc chiếm lĩnh, trong hai chiến dịch gần đây nhất binh mã Ương Kim tộc thương vong nghiêm trọng, hiện giờ Vương Đô đang triệu tập binh mã ở tuyến nam, chuẩn bị quyết sống mái với Ô tộc.
- Hay quá! Như thế thì càng có lợi cho chúng ta. Chu Nhị, những người nắm quyền trong Vương Đô hiện giờ có những ai?
Chu Thiên Giáng vừa nghe được tình hình nghiêm trọng của Ương Kim tộc thì trong lòng lại càng bình tĩnh hơn.
- Đại nhân, hiện giờ binh quyền của Ương Kim tộc chủ yếu nằm trong tay tộc đệ của Da Luật Sát là Da Luật Phàm. Ương Kim tộc có ba nhánh lớn, gia tộc Da Luật Tát Khắc quản lý quyền sở hữu tài sản, gia tộc Da Luật Phàm quản lý binh quyền, Da Luật Sát thân là tộc trưởng bộ tộc nên địa vị cũng tương đương với Hoàng thượng của Thiên Thanh quốc. Thiên Thanh quốc trước kia là năm tộc tự cai quản, mỗi tộc đều có địa bàn cai quản của mình, Ương Kim tộc mạnh nhất nên được tôn là vương giả. Đại nhân nếu muốn lấy được binh quyền thì nhất định phải qua được ải của gia tộc Da Luật Phàm.
Chu Nhị nói lại tỉ mỉ.
Chu Thiên Giáng nghe xong thì không khỏi thở dài một tiếng:
- Aizzz, sự nổi dậy của Ô tộc đã phá vỡ quy tắc trước đây, thảo nào Thành Võ Hoàng lại lo lắng như vậy. Năm tộc chia ra thì Đại Phong mới bình yên được, một khi quy tắc này bị phá vỡ thì sớm muộn gì cũng sẽ đánh Đại Phong.
Chu Thiên Giáng nói xong thì nhìn Chu Tứ:
- Từ trận đấu ngày hôm qua là có thể nhìn ra được tố chất nguồn binh mã của Thiên Thanh quốc tuyệt đối có thể sánh với Đại Phong. Nói thẳng ra thì một ngàn nhân mã được tuyển chọn kĩ lưỡng của chúng ta đối mặt với đại quân vạn người của Đại Phong triều thì cũng có thể đánh cho bọn họ tơi bời tan tác, nhưng hôm qua đối mặt với bốn ngàn binh mã của Ô tộc, nếu trong binh khí của chúng ta không giấu cơ quan thì e là còn chết thảm hơn. Nếu muốn đấu lại đại quân vạn người của Ô tộc thì phỏng chừng một ngàn nhân mã này của chúng ta chỉ có thể thua thôi.
Chu Tứ gật gật đầu nói:
- Đại nhân nói đúng, bốn huynh đệ chúng ta được huấn luyện đặc biệt ở Niêm Can Xử nhiều năm, tuy ta không được bản lĩnh bằng đại ca Chu Tứ nhưng cũng tự nhận là siêu quần, nhưng hôm qua lúc đối chiến với thống lĩnh Ô tộc, nếu như không có ám khí thì phỏng chừng ta cũng không phải là đối thủ của y. Đội binh mã này chỉ là đội tuần thú của Ô tộc mà sức chiến đấu của thống lĩnh đã mạnh như vậy thì có thể thấy được thủ hạ Ô tộc không thiếu người tài.
- Lão tứ, cái này thì có thể nói sư phụ dạy ngươi không tốt, ngươi nhìn ta đi, Lâm gia dạy ta một chiêu, trong chiến đấu cứ giết đâu chết đó.
Đại Ngưu đắc ý nói.
- Câm mồm, ngốc nghếch giống ngươi thiên hạ liệu được mấy người? Ai lấy tính mạng của mình ra đùa cùng đối phương như ngươi chứ? Ngay cả nô binh tầng thấp nhất vừa nhìn đại côn ra đòn cũng rút binh khí ra đón đỡ theo bản năng, nếu như lại gặp phải cái đồ ngốc như nhà ngươi thì hai người đồng quy vu tận với nhau đi.
Chu Thiên Giáng đảo cặp mắt trắng dã.
/240
|