Trong đại sảnh yên tĩnh, ngoại trừ Đại Ngưu trong đầu đang tính số tóc, những người khác đều chờ đợi Chu Thiên Giáng nói.
- Khốn kiếp, xem ra không cho tên tiểu tử này biết lợi hại, y chắc chắn sẽ không chịu ngồi xuống đàm phán. Sư phụ, người đọc đi.
Chu Thiên Giáng nói xong liền đưa bức hồi hàm cho Lâm Phong.
Lâm Phong xem xong thì đưa bức hồi hàm lần lượt cho từng người đọc. Đại Ngưu cũng không biết chữ nên khi bức hồi hàm tới tay gã, gã liền đưa thẳng cho Hạ Thanh.
- Giúp ta đọc xem.
Hạ Thanh xem xong bức hồi hàm, cười cười nói:
- Không có gì, Chiêm Hãn vẫn muốn đánh một trận với chúng ta.
- Mẹ nó! Đánh thì đánh, ai sợ chứ!
Đại Ngưu quệt miệng, không phục nói.
Chu Thiên Giáng nhìn mọi người một lượt:
- Các huynh đệ, tên tiểu tử Chiêm Hãn này muốn xem xem năng lực của chúng ta thế nào. Nếu như Tạp Sắt thành liều mạng tới chết, y nhất định sẽ làm theo lời ta, ngồi xuống đàm phán. Vì thế trận ngày mai nhất định phải cho chúng biết sự lợi hại mới được.
Lâm Phong nhướn mày:
- Thiên Giáng, theo ý của con, ngày mai phải ra thành nghênh chiến sao?
- Đúng vậy, tuy người của chúng ta ít nhưng nếu đánh đòn phủ đầu thì Chiêm Hãn sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.
Chu Thiên Giáng gật đầu nói.
- Đại nhân, vậy nếu bọn chúng thừa cơ công thành thì phải làm sao?
Hạ Thanh lo lắng nói.
Tất cả mọi người đều biết trận chiến lần này không giống như lần trước, tám vạn đại quân vào trong thành, chỉ cần nhiêu đó người cũng đủ để san bằng Tạp Sắt thành rồi. Cho dù có mai phục hay không, ưu thế tuyệt đối về binh lực sẽ bù lại hết thảy.
- Chỉ cần dùng Thiên Lôi đại pháo của chúng ta, thì ta tin rằng quân địch sẽ hỗn loạn, vậy nên đội quân ra thành nghênh chiến phải là đội nhân mã tinh nhuệ nhất, lợi dụng tốc độ nhanh chóng vào thành.
Chu Thiên Giáng biết rằng trận đánh ngày mai không hề dễ dàng, nói là ra thành nghênh chiến, thực ra là Chu Thiên Giáng đang đánh đòn tâm lý. Thứ hắn dựa vào chính là uy lực của đại pháo.
- Đại nhân, cứ coi như Chiêm Hãn chịu ngồi xuống đàm phán, liệu bên phía Vương Đô có đồng ý hay không?
Chu Nhị hỏi.
Chu Thiên Giáng thở dài một tiếng, câu hỏi này đúng là rất khó trả lời. Người được phái tới Vương Đô cầu viện hiện giờ vẫn chưa có hồi âm, thậm chí, thám tử Niêm Can Xử bên phía Vương Đô phát hiện bên đó không hề có chút động tĩnh nào.
- Trước mắt không lo được nhiều như vậy, Vương Đô thành không cấp toàn bộ binh lực cho ta, chỉ dùng chút binh lực ở Tạp Sắt thành căn bản không thể giữ chân đại quân Ô tộc được. Đám người này thủ thành còn được, chứ tiến hành tác chiến quy mô lớn trên thảo nguyên chắc chắn sẽ thất bại. Nếu không nhân cơ hội đàm phán, lão tử cũng không thể giúp Thiên Thanh trấn thủ Tạp Sắt thành cả đời được.
Lời nói này của Chu Thiên Giáng đã nói trúng suy nghĩ của mọi người, mặc dù họ xuất binh giúp người của Ương Kim tộc nhưng trong lòng chẳng ai muốn liều mạng ở nơi này.
Chu Thiên Giáng cùng mọi người nghiên cứu một lượt rồi hắn cho mọi người mau chóng trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị nghênh đón trận đấu mới.
Giờ Tỵ ngày hôm sau, đại quân Ô tộc trùng trùng điệp điệp đánh tới Tạp Sắt thành. Cách Tạp Sắt thành khoảng hơn bảy trăm trượng, đại quân Ô tộc đang hừng hực khí thế.
Chiêm Hãn cưỡi một con ngựa Tuyết Long màu trắng, Ô Tề và Huyền Minh đứng ở hai bên y. Nhìn tinh kỳ phấp phới trên trường thành Tạp Sắt thành, Chiêm Hãn gật gật đầu, ít nhất về mặt khí thế Chu Thiên Giáng cũng chưa bị mất.
- Huyền Minh điện hạ, ngài rất quen thuộc Chu Thiên Giáng, bổn soái hỏi ngài, ngài cảm thấy trận này phải đánh thế nào?
Chiêm Hãn nghiêng đầu hỏi.
- Chiêm Hãn đại thống lĩnh, Chu Thiên Giáng mưu mô quỷ quyệt, ta nghĩ hắn nhất định sẽ cố thủ trong Tạp Sắt thành để đợi cứu viện. Nếu như chúng ta kiên quyết tấn công e rằng sẽ tổn thất rất lớn. Huyền Minh cảm thấy, chi bằng chúng ta hãy bao vây chúng chừng mười ngày nửa tháng, cắt đứt đường lương thảo của chúng. Ngoài ra, có thể chia một chi đại quân chú ý hậu phương, chỉ cần phát hiện có viện binh tới, chúng ta sẽ giết viện binh trước, dập tắt hy vọng của những kẻ trong thành. Đợi tới khi khí thế của binh sĩ trong thành đã suy yếu, chúng ta sẽ dễ dàng có được Tạp Sắt thành.
Huyền Minh nhìn tường thành lạnh lùng nói.
Chiêm Hãn gật gật đầu:
- Huyền Minh điện hạ nói không sai, tuy nhiên bổn soái muốn xem xem, Chu Thiên Giáng có thể thủ thành bao lâu.
Ý của Chiêm Hãn đã rất rõ ràng, chính là muốn ra tay trước, xem phòng ngự của Tạp Sắt thành thế nào.
Huyền Minh nhíu nhíu mày:
- Được rồi, vậy mạt tướng sẽ phái năm ngàn bộ binh tấn công trước xem sao.
Huyền Minh quay lại vừa định nâng cờ lên, đột nhiên lúc đó, một tràng trống trận trên tường thành nổi lên. Cửa thành rộng mở, một đoàn quân xông ra.
Đám người Chiêm Hãn giật mình nhìn đoàn quân đang xông ra khỏi thành này, trong lòng tự nhủ có phải Chu Thiên Giáng điên rồi hay không, lại dám ra khỏi thành nghênh chiến?
Chiêm Hãn chẹp môi:
- Ha ha, thật đúng vượt ngoài dự đoán của bổn soái. Không biết Chu Thiên Giáng sao được coi là dụng binh như thần, đúng là một hành động ngu xuẩn.
- Đại thống lĩnh, mạt tướng xin chiến!
Ô Tề vừa thấy đối phương ra khỏi thành nghênh chiến, y vội vàng xin chiến.
- Chiêm Hãn đại thống lĩnh, hay trận này để chúng ta ra trận. Các chiến tướng dưới tay Chu Thiên Giáng tại hạ đều thân thuộc, tại hạ biết mình nên đối phó thế nào với chúng.
Ánh mắt Huyền Minh sáng lên, y đưa ra yêu cầu xin chiến.
Chiêm Hãn trừng mắt nhìn Ô Tề, mỉm cười nhìn Huyền Minh:
- Được, bổn soái chờ mong điện hạ chiến thắng trở về.
Chiêm Hãn nói xong, Huyền Minh liền đánh ngựa trở về đội quân của mình. Ánh mắt Chiêm Hãn trở nên lạnh lùng, y quay sang dặn dò Ô Tề:
- Đại quân chuẩn bị, đợi binh mã Tạp Sắt thành thất bại, lập tức theo đuôi công thành.
Chiêm Hãn nghiến răng, muội muội Chiêm Linh rơi vào tay Chu Thiên Giáng y không cho bất cứ ai biết. Chiêm Hãn nghĩ Chu Thiên Giáng sẽ không dám làm tổn thương muội muội Chiêm Linh của mình, rất có thể vào thời điểm cuối cùng hắn sẽ dùng Chiêm Linh để đánh đổi lấy mạng sống của tướng sĩ Đại Phong.
Huyền Minh tay cầm trường thương, đích thân thống lĩnh năm ngàn kỵ binh xông lên. Người xuất trận trong Tạp Sắt thành là Chu Tứ, phía sau Chu Tứ là một ngàn quân tinh nhuệ Đại Phong do Chu Thiên Giáng dẫn dắt.
Trên tường thành, Da Luật Đậu Cáp lo lắng nhìn xuống dưới, nàng không thể ngăn cản sự kích động của Chu Thiên Giáng, đành phải dặn dò các tướng sĩ thủ thành, chỉ cần thấy tình hình không ổn phải lập tức đóng cổng thành.
Chu Thiên Giáng nhìn binh mã trong trận doanh của đối phương lao ra, ánh mắt bỗng tụ lại một điểm, trên khuôn mặt lộ ra tia cười lạnh.
- Khốn kiếp, Huyền Minh cuối cùng vẫn gia nhập cùng Chu Diên Thiên. Nếu Chu Diên Thiên phái đại quân tới đây, chắc đại quân Văn tướng quân cũng hành động rồi.
Chu Thiên Giáng vẫn luôn chờ đợi đại quân Chu Diên Thiên tới. Lúc ở Hồ Khẩu Quan hắn đã cùng Văn Nhữ Hải vạch ra kế hoạch tác chiến. Tuy Chu Thiên Giáng giúp đỡ Ương Kim tộc của Thiên Thanh nhưng trong lòng vẫn chưa bao giờ quên Chu Diên Thiên ở quan ngoại.
Chu Tứ vừa thấy người xuất chiến của đối phương lại là Hoàng tử Đại Phong Huyền Minh thì cười lạnh một tiếng quay đầu lại nhìn lên tường thành. Chu Thiên Giáng ra dấu hiệu tay, ý rất đơn giản, chính là bảo Chu Tứ giết chết Huyền Minh.
Hai quân đối đầu nhau nhưng Huyền Minh không lập tức xông lên giết địch. Cũng coi như Huyền Minh xui xẻo, dưới trướng Chu Thiên Giáng có bao nhiêu cao thủ y đều biết rõ, duy chỉ có Chu Tứ y lại không có chút ấn tượng nào.
Trong mấy viên nguyên đại tướng dưới trướng Chu Thiên Giáng thì Chu Nhất là người đứng đầu. Hơn nữa, Chu Nhất cũng là Phó sứ An Sát Viện do Thành Võ Hoàng bổ nhiệm, tiếp theo chính là Hình bộ Thứ sử Hạ Thanh. Nếu là hai người này ra thành nghênh chiến thì Huyền Minh tuyệt đối sẽ không xin chiến. Y biết mình không phải đối thủ của người ta, xông lên cũng chỉ là bỏ mạng. Không chỉ có Chu Nhất và Hạ Thanh, cho dù gặp phải Đại Ngưu, Huyền Minh cũng phải méo mặt. Thằng ngốc đó động một cái là liều mạng, Huyền Minh cũng không muốn liều chết với cậu ta.
Chu Tứ chính là con bài úp mà Chu Thiên Giáng cất giấu, bình thường Chu Tứ đều không lộ diện bên cạnh Chu Thiên Giáng. Huyền Minh đương nhiên không biết sự lợi hại của Chu Tứ. Có cơ hội lập công lớn như vậy đương nhiên Huyền Minh sẽ không chịu nhường cho ai, y còn nghĩ rằng mình đã kiếm được hời lớn rồi.
Huyền Minh nhìn phía sau, lặng lẽ dặn dò vài câu, ý là đợi lát nữa y đâm chiến mã của đối phương thì các ngươi hãy xông lên chiếm thành. Huyền Minh nghĩ thầm Chu Thiên Giáng không biết đã trúng phải tà gì mà lại dám mở lớn cửa thành nghênh chiến, như vậy chẳng phải là muốn chết sao.
Huyền Minh giục ngựa vọt tới phía trước hai quân:
- Tại hạ Hoàng tử Đại Phong Lý Huyền Minh, ngươi là người phương nào, bổn tướng không chém quỷ không tên.
Chu Tứ cười lạnh một tiếng, Huyền Minh không biết Chu Tứ nhưng Chu Tứ lại biết rất rõ về Huyền Minh.
- Huyền Minh hoàng tử, tại hạ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt nhưng ngài giết cha soán vị gia nhập nghịch thần, cái danh hoàng tử này ta thấy ngài nên dỡ xuống đi.
Huyền Minh vừa nghe Chu Tứ rạch vết sẹo của mình thì tức giận cầm trường thương xông lên. Trong mấy người con trai của Thành Võ Hoàng, Huyền Minh là người từ nhỏ đã yêu thích đao kiếm, đã theo thị vệ trong cung học được không ít. Luận về bản lĩnh thật sự, y còn mạnh hơn so với Đại Ngưu. Chỉ là y không có cái gan không sợ chết như Đại Ngưu, khi giao thủ với đối thủ y không dứt khoát bằng Đại Ngưu.
- Khốn kiếp, xem ra không cho tên tiểu tử này biết lợi hại, y chắc chắn sẽ không chịu ngồi xuống đàm phán. Sư phụ, người đọc đi.
Chu Thiên Giáng nói xong liền đưa bức hồi hàm cho Lâm Phong.
Lâm Phong xem xong thì đưa bức hồi hàm lần lượt cho từng người đọc. Đại Ngưu cũng không biết chữ nên khi bức hồi hàm tới tay gã, gã liền đưa thẳng cho Hạ Thanh.
- Giúp ta đọc xem.
Hạ Thanh xem xong bức hồi hàm, cười cười nói:
- Không có gì, Chiêm Hãn vẫn muốn đánh một trận với chúng ta.
- Mẹ nó! Đánh thì đánh, ai sợ chứ!
Đại Ngưu quệt miệng, không phục nói.
Chu Thiên Giáng nhìn mọi người một lượt:
- Các huynh đệ, tên tiểu tử Chiêm Hãn này muốn xem xem năng lực của chúng ta thế nào. Nếu như Tạp Sắt thành liều mạng tới chết, y nhất định sẽ làm theo lời ta, ngồi xuống đàm phán. Vì thế trận ngày mai nhất định phải cho chúng biết sự lợi hại mới được.
Lâm Phong nhướn mày:
- Thiên Giáng, theo ý của con, ngày mai phải ra thành nghênh chiến sao?
- Đúng vậy, tuy người của chúng ta ít nhưng nếu đánh đòn phủ đầu thì Chiêm Hãn sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.
Chu Thiên Giáng gật đầu nói.
- Đại nhân, vậy nếu bọn chúng thừa cơ công thành thì phải làm sao?
Hạ Thanh lo lắng nói.
Tất cả mọi người đều biết trận chiến lần này không giống như lần trước, tám vạn đại quân vào trong thành, chỉ cần nhiêu đó người cũng đủ để san bằng Tạp Sắt thành rồi. Cho dù có mai phục hay không, ưu thế tuyệt đối về binh lực sẽ bù lại hết thảy.
- Chỉ cần dùng Thiên Lôi đại pháo của chúng ta, thì ta tin rằng quân địch sẽ hỗn loạn, vậy nên đội quân ra thành nghênh chiến phải là đội nhân mã tinh nhuệ nhất, lợi dụng tốc độ nhanh chóng vào thành.
Chu Thiên Giáng biết rằng trận đánh ngày mai không hề dễ dàng, nói là ra thành nghênh chiến, thực ra là Chu Thiên Giáng đang đánh đòn tâm lý. Thứ hắn dựa vào chính là uy lực của đại pháo.
- Đại nhân, cứ coi như Chiêm Hãn chịu ngồi xuống đàm phán, liệu bên phía Vương Đô có đồng ý hay không?
Chu Nhị hỏi.
Chu Thiên Giáng thở dài một tiếng, câu hỏi này đúng là rất khó trả lời. Người được phái tới Vương Đô cầu viện hiện giờ vẫn chưa có hồi âm, thậm chí, thám tử Niêm Can Xử bên phía Vương Đô phát hiện bên đó không hề có chút động tĩnh nào.
- Trước mắt không lo được nhiều như vậy, Vương Đô thành không cấp toàn bộ binh lực cho ta, chỉ dùng chút binh lực ở Tạp Sắt thành căn bản không thể giữ chân đại quân Ô tộc được. Đám người này thủ thành còn được, chứ tiến hành tác chiến quy mô lớn trên thảo nguyên chắc chắn sẽ thất bại. Nếu không nhân cơ hội đàm phán, lão tử cũng không thể giúp Thiên Thanh trấn thủ Tạp Sắt thành cả đời được.
Lời nói này của Chu Thiên Giáng đã nói trúng suy nghĩ của mọi người, mặc dù họ xuất binh giúp người của Ương Kim tộc nhưng trong lòng chẳng ai muốn liều mạng ở nơi này.
Chu Thiên Giáng cùng mọi người nghiên cứu một lượt rồi hắn cho mọi người mau chóng trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị nghênh đón trận đấu mới.
Giờ Tỵ ngày hôm sau, đại quân Ô tộc trùng trùng điệp điệp đánh tới Tạp Sắt thành. Cách Tạp Sắt thành khoảng hơn bảy trăm trượng, đại quân Ô tộc đang hừng hực khí thế.
Chiêm Hãn cưỡi một con ngựa Tuyết Long màu trắng, Ô Tề và Huyền Minh đứng ở hai bên y. Nhìn tinh kỳ phấp phới trên trường thành Tạp Sắt thành, Chiêm Hãn gật gật đầu, ít nhất về mặt khí thế Chu Thiên Giáng cũng chưa bị mất.
- Huyền Minh điện hạ, ngài rất quen thuộc Chu Thiên Giáng, bổn soái hỏi ngài, ngài cảm thấy trận này phải đánh thế nào?
Chiêm Hãn nghiêng đầu hỏi.
- Chiêm Hãn đại thống lĩnh, Chu Thiên Giáng mưu mô quỷ quyệt, ta nghĩ hắn nhất định sẽ cố thủ trong Tạp Sắt thành để đợi cứu viện. Nếu như chúng ta kiên quyết tấn công e rằng sẽ tổn thất rất lớn. Huyền Minh cảm thấy, chi bằng chúng ta hãy bao vây chúng chừng mười ngày nửa tháng, cắt đứt đường lương thảo của chúng. Ngoài ra, có thể chia một chi đại quân chú ý hậu phương, chỉ cần phát hiện có viện binh tới, chúng ta sẽ giết viện binh trước, dập tắt hy vọng của những kẻ trong thành. Đợi tới khi khí thế của binh sĩ trong thành đã suy yếu, chúng ta sẽ dễ dàng có được Tạp Sắt thành.
Huyền Minh nhìn tường thành lạnh lùng nói.
Chiêm Hãn gật gật đầu:
- Huyền Minh điện hạ nói không sai, tuy nhiên bổn soái muốn xem xem, Chu Thiên Giáng có thể thủ thành bao lâu.
Ý của Chiêm Hãn đã rất rõ ràng, chính là muốn ra tay trước, xem phòng ngự của Tạp Sắt thành thế nào.
Huyền Minh nhíu nhíu mày:
- Được rồi, vậy mạt tướng sẽ phái năm ngàn bộ binh tấn công trước xem sao.
Huyền Minh quay lại vừa định nâng cờ lên, đột nhiên lúc đó, một tràng trống trận trên tường thành nổi lên. Cửa thành rộng mở, một đoàn quân xông ra.
Đám người Chiêm Hãn giật mình nhìn đoàn quân đang xông ra khỏi thành này, trong lòng tự nhủ có phải Chu Thiên Giáng điên rồi hay không, lại dám ra khỏi thành nghênh chiến?
Chiêm Hãn chẹp môi:
- Ha ha, thật đúng vượt ngoài dự đoán của bổn soái. Không biết Chu Thiên Giáng sao được coi là dụng binh như thần, đúng là một hành động ngu xuẩn.
- Đại thống lĩnh, mạt tướng xin chiến!
Ô Tề vừa thấy đối phương ra khỏi thành nghênh chiến, y vội vàng xin chiến.
- Chiêm Hãn đại thống lĩnh, hay trận này để chúng ta ra trận. Các chiến tướng dưới tay Chu Thiên Giáng tại hạ đều thân thuộc, tại hạ biết mình nên đối phó thế nào với chúng.
Ánh mắt Huyền Minh sáng lên, y đưa ra yêu cầu xin chiến.
Chiêm Hãn trừng mắt nhìn Ô Tề, mỉm cười nhìn Huyền Minh:
- Được, bổn soái chờ mong điện hạ chiến thắng trở về.
Chiêm Hãn nói xong, Huyền Minh liền đánh ngựa trở về đội quân của mình. Ánh mắt Chiêm Hãn trở nên lạnh lùng, y quay sang dặn dò Ô Tề:
- Đại quân chuẩn bị, đợi binh mã Tạp Sắt thành thất bại, lập tức theo đuôi công thành.
Chiêm Hãn nghiến răng, muội muội Chiêm Linh rơi vào tay Chu Thiên Giáng y không cho bất cứ ai biết. Chiêm Hãn nghĩ Chu Thiên Giáng sẽ không dám làm tổn thương muội muội Chiêm Linh của mình, rất có thể vào thời điểm cuối cùng hắn sẽ dùng Chiêm Linh để đánh đổi lấy mạng sống của tướng sĩ Đại Phong.
Huyền Minh tay cầm trường thương, đích thân thống lĩnh năm ngàn kỵ binh xông lên. Người xuất trận trong Tạp Sắt thành là Chu Tứ, phía sau Chu Tứ là một ngàn quân tinh nhuệ Đại Phong do Chu Thiên Giáng dẫn dắt.
Trên tường thành, Da Luật Đậu Cáp lo lắng nhìn xuống dưới, nàng không thể ngăn cản sự kích động của Chu Thiên Giáng, đành phải dặn dò các tướng sĩ thủ thành, chỉ cần thấy tình hình không ổn phải lập tức đóng cổng thành.
Chu Thiên Giáng nhìn binh mã trong trận doanh của đối phương lao ra, ánh mắt bỗng tụ lại một điểm, trên khuôn mặt lộ ra tia cười lạnh.
- Khốn kiếp, Huyền Minh cuối cùng vẫn gia nhập cùng Chu Diên Thiên. Nếu Chu Diên Thiên phái đại quân tới đây, chắc đại quân Văn tướng quân cũng hành động rồi.
Chu Thiên Giáng vẫn luôn chờ đợi đại quân Chu Diên Thiên tới. Lúc ở Hồ Khẩu Quan hắn đã cùng Văn Nhữ Hải vạch ra kế hoạch tác chiến. Tuy Chu Thiên Giáng giúp đỡ Ương Kim tộc của Thiên Thanh nhưng trong lòng vẫn chưa bao giờ quên Chu Diên Thiên ở quan ngoại.
Chu Tứ vừa thấy người xuất chiến của đối phương lại là Hoàng tử Đại Phong Huyền Minh thì cười lạnh một tiếng quay đầu lại nhìn lên tường thành. Chu Thiên Giáng ra dấu hiệu tay, ý rất đơn giản, chính là bảo Chu Tứ giết chết Huyền Minh.
Hai quân đối đầu nhau nhưng Huyền Minh không lập tức xông lên giết địch. Cũng coi như Huyền Minh xui xẻo, dưới trướng Chu Thiên Giáng có bao nhiêu cao thủ y đều biết rõ, duy chỉ có Chu Tứ y lại không có chút ấn tượng nào.
Trong mấy viên nguyên đại tướng dưới trướng Chu Thiên Giáng thì Chu Nhất là người đứng đầu. Hơn nữa, Chu Nhất cũng là Phó sứ An Sát Viện do Thành Võ Hoàng bổ nhiệm, tiếp theo chính là Hình bộ Thứ sử Hạ Thanh. Nếu là hai người này ra thành nghênh chiến thì Huyền Minh tuyệt đối sẽ không xin chiến. Y biết mình không phải đối thủ của người ta, xông lên cũng chỉ là bỏ mạng. Không chỉ có Chu Nhất và Hạ Thanh, cho dù gặp phải Đại Ngưu, Huyền Minh cũng phải méo mặt. Thằng ngốc đó động một cái là liều mạng, Huyền Minh cũng không muốn liều chết với cậu ta.
Chu Tứ chính là con bài úp mà Chu Thiên Giáng cất giấu, bình thường Chu Tứ đều không lộ diện bên cạnh Chu Thiên Giáng. Huyền Minh đương nhiên không biết sự lợi hại của Chu Tứ. Có cơ hội lập công lớn như vậy đương nhiên Huyền Minh sẽ không chịu nhường cho ai, y còn nghĩ rằng mình đã kiếm được hời lớn rồi.
Huyền Minh nhìn phía sau, lặng lẽ dặn dò vài câu, ý là đợi lát nữa y đâm chiến mã của đối phương thì các ngươi hãy xông lên chiếm thành. Huyền Minh nghĩ thầm Chu Thiên Giáng không biết đã trúng phải tà gì mà lại dám mở lớn cửa thành nghênh chiến, như vậy chẳng phải là muốn chết sao.
Huyền Minh giục ngựa vọt tới phía trước hai quân:
- Tại hạ Hoàng tử Đại Phong Lý Huyền Minh, ngươi là người phương nào, bổn tướng không chém quỷ không tên.
Chu Tứ cười lạnh một tiếng, Huyền Minh không biết Chu Tứ nhưng Chu Tứ lại biết rất rõ về Huyền Minh.
- Huyền Minh hoàng tử, tại hạ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt nhưng ngài giết cha soán vị gia nhập nghịch thần, cái danh hoàng tử này ta thấy ngài nên dỡ xuống đi.
Huyền Minh vừa nghe Chu Tứ rạch vết sẹo của mình thì tức giận cầm trường thương xông lên. Trong mấy người con trai của Thành Võ Hoàng, Huyền Minh là người từ nhỏ đã yêu thích đao kiếm, đã theo thị vệ trong cung học được không ít. Luận về bản lĩnh thật sự, y còn mạnh hơn so với Đại Ngưu. Chỉ là y không có cái gan không sợ chết như Đại Ngưu, khi giao thủ với đối thủ y không dứt khoát bằng Đại Ngưu.
/240
|