-Thiên Giáng, nếu nói như vậy ta có thể đáp ứng. Tuy nhiên, ta cũng có điều kiện.
Chiêm Hãn nhìn Chu Thiên Giáng nói.
-Mẹ của ta ơi, có điều kiện ngươi không nói sớm, chẳng nhẽ lại để ta đi thêm một chuyến.
Chu Thiên Giáng buồn bực nói.
- Điều kiện này không phải nhằm vào Ương Kim tộc, mà là ngươi!
-Ta?
Chu Thiên Giáng kỳ quái nhìn Chiêm Hãn.
-Sự việc của muội muội ta, ngươi dự định như thế nào?
Chiêm Hãn trừng mắt hỏi Chu Thiên Giáng.
Vừa nghe việc này, Chu đại quan nhân vội lộ ra khuôn mặt tươi cười:
-Hì hì, vậy khẳng định là theo ta trở về Đại Phong rồi.
-Sính lễ đâu?
-Sính lễ? Ta nói, ta đúng là biết trên thảo nguyên các người đều là tặng của hồi môn, điểm này ngươi đừng có đánh lừa ta.
Chu Thiên Giáng ngẩng cao cổ nói.
Chiêm Linh oán giận trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng tự nhủ người đã theo ngươi, còn muốn thế nào.
Chiêm Hãn lắc lắc đầu:
-Đó là tập quán trên thảo nguyên chúng ta, không đến lượt ngươi hưởng thụ.
-Được rồi, ngươi nói cho ta một con số, ta tuyệt đối không trả giá. Linh nhi ở trong lòng ta là một bảo vật vô giá.
Chu Thiên Giáng nói xong, mờ ám liếc mắt nhìn Chiêm Linh một cái.
Chiêm Linh ngượng ngùng cúi đầu, mặc kệ thật giả, nghe những lời này trong lòng nàng cảm thấy ấm áp.
-Vậy thì tốt, mười chiếc xe pháo Thiên Lôi, hơn ta cũng không lấy
Chiêm Hãn mở miệng nói.
-Ngươi ~ ngươi bị điên hả? Ta lấy đâu ra nhiều sắt luyện như vậy. Chỉ một chiếc, yêu muốn hay không.
Chu Thiên Giáng tức giận nói.
-Tám chiếc, thiếu khỏi cần bàn.
-Xem như ngươi lợi hại, bốn chiếc, nhiều hơn ta cũng không lấy. Ngươi dám thêm, cứ giết ta là được.
-Được, nhất ngôn vi định, bốn chiếc thì bốn chiếc.
Chiêm Hãn cuối cùng cũng nở nụ cười, cô muội muội này cũng không uổng công nuôi, kiếm lớn rồi.
-Đợi một chút! Ta cũng có điều kiện. Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ, ngươi nói xong rồi, giờ đến phiên ta.
-Ngươi? Điều kiện gì.
Chiêm Hãn kỳ quái nhìn Chu Thiên Giáng.
-Bốn chiếc xe pháo sau nửa năm bàn giao, ngoài ra, mượn ta hai vạn binh mã, do Chiêm Linh dẫn đầu lập tức đi cổng Bắc.
Chiêm Hãn huynh muội thoáng nhìn nhau:
-Ngươi, việc này ~ muốn tiêu diệt Chu Diên Thiên?
Chiêm Hãn hỏi
Chu Thiên Giáng gật gật đầu:
-Không chỉ muốn tiêu diệt Chu Diên Thiên, ta còn muốn đem Hổ Khẩu Quan tòa mười bảy bên ngoài thành trì, làm sính lễ đưa cho Linh muội.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười, ngồi xuống đem ý nghĩ của mình nói lại cho Chiêm Hãn nghe lại lần nữa, Chiêm Hãn vừa nghe xong, khá lắm, tên tiểu tử này tâm khá lớn đấy, lại muốn phải thành lập triều chính của riêng mình? Tuy nhiên như vậy cũng tốt, đem bộ tộc Ương Kim kẹp ở giữa, sớm muộn gì cũng là miếng thịt bên miệng của huynh muội hắn.
Ba người bắt đầu ngồi xuống, bình tĩnh hoà nhã thương lượng như thế nào để tiêu diệt Chu Diên Thiên. Bởi vì không rõ tình hình bên Văn Nhữ Hải, Chu Thiên Giáng cũng không dám trì hoãn nữa, cho nên hắn muốn để Chiêm Linh trước khi hòa đàm chạy tới Đại Phong Bắc Cương tụ hợp với Chu Nhất. Nếu chẳng may có sai lầm gì, Chu Thiên Giáng tin rằng hai vạn đại quân của Chu Linh, đủ để cứu lại bại cục.
Nếu ngài thích, xin mời kích vào “Thiên Giáng đại vận”, để tiện sau này đọc Thiên Giáng đại vận chương mới nhất, làm mới đăng nhiều kỳ.
Trong Tạp Sắt thành, trưởng thị vệ của Da Luật Tát Khắc Duke tiếp quản toàn bộ phòng ngự bên trong thành. Trái ngược với gia tộc Da Luật Phàm mà nói, gia tộc Da Luật Tát Khắc cuối cùng cũng có một lực lượng vũ trang dũng mãnh.
Chu Tứ, Hạ Thanh thu gom người ngựa của mình, xe pháo Thiên Lôi cũng được quấn bọc kỹ lưỡng, chuẩn bị để bất cứ khi nào cũng có thể trở về Đại Phong.
Tạp Sắt thành tạm thời đặt một tòa đài cao, trở thành địa điểm hòa đàm của hai đại tộc. Da Luật Đan và Chiêm Hãn đã trải qua hai ngày đàm phán, hai bên định ra tộc giới và khu quản hạt của riêng mình. Trong tiếng hoan hô của tướng sĩ hai quân, hai bộ tộc lớn Thiên Thanh tất cả đều vui vẻ bắt tay giảng hòa. Đến lúc này, hành trình Thiên Thanh của Chu đại quan nhân cuối cùng cũng viên mãn vẽ lên dấu chấm tròn.
Sáng sớm hôm sau, Da Luật Đan dẫn đầu tướng sĩ toàn Tạp Sắt thành xếp thành hàng đưa tiễn. Dân chúng bên trong thành cũng đều nhộn nhịp đi ra khỏi cửa thành, cung tiễn tướng sĩ Đại Phong đã từng cùng chung tác chiến.
Chu Thiên Giáng nhìn đội ngũ đưa tiễn, trong lòng không khỏi hơi có chút buồn, đặc biệt là đám huynh đệ Ương Kim kề vai chiến đấu, mắt từng người một hàm chứa dòng nước mắt vui mừng. Bọn họ biết Chu Thiên Giáng đi lần này, có lẽ vĩnh viễn sẽ không thể gặp lại. Trải qua mấy ngày tiếp xúc này, Chu Thiên Giáng khiến đám người này thay đổi hoàn toàn ấn tượng đã từng có đối với người Đại Phong.
-Da Luật Đan đại nhân, trở về đi thôi, nói cho Đậu Cáp đại muội tử, đội ngũ đón dâu sẽ tới rất nhanh.
Chu Thiên Giáng chắp tay nói.
-Nhạc phụ đại nhân, nói cho ta biết nhà đậu đậu, tôi đã nhớ ra bài thơ nhỏ đại nhân dạy tôi, trở về ta sẽ đọc cho nàng nghe.
Đại Ngưu ngồi trên lưng ngựa đi theo nói.
Chu Nhất cùng đám người Hạ Thanh thoáng nhìn nhau, bị hạt gạo nhỏ của Đại Ngưu ác tâm rơi đầy đất, bộ dạng như vậy còn muốn đọc thơ, người nghe không nôn mới lạ.
Da Luật Đan cười khổ một tiếng, con gái gả cho người này, thật không biết là phúc hay là họa. Trông cái bộ dạng cứng đầu cứng cổ của hắn, Da Luật Đan cảm thấy giống như bị Chu Thiên Giáng lừa gạt vậy.
Mọi người vẫy tay từ biệt, đám người Chu Thiên Giáng bắt đầu tiến về hướng Đại Phong. Còn chưa đi được hai mươi dặm, Chiêm Hãn cũng mang theo hai mươi tên thiết vệ đuổi theo. Chu Thiên Giáng vừa thấy, bất đắc dĩ cho dừng đội ngũ lại.
Vết thương của Chiêm Hãn chưa lành, đến phía trước xe của Lâm Phong, bái biệt sư bá. Kẻ thù của sư phụ đã chết, Chiêm Hãn biết rằng thù này cũng không có cách nào báo được, cũng không thể trách Thành Võ Hoàng.
Hành lễ với Lâm Phong xong, Chiêm Hãn lúc này mới nhìn về phía Chu Thiên Giáng đang đứng ở một bên hang:
-Thiên Giáng, đáp ứng việc của ta rồi hy vọng ngươi không được nuốt lời.
- Coi ngươi nói kìa, ta là hạng người như vậy sao
Chu Thiên Giáng hai tay đút vào trong tay áo, gật gù đắc ý nói.
-Còn nữa, nếu muội muội của ta mà chịu ấm ức, mặc kệ ngươi làm quan to đến đâu, Chiêm Hãn ta tuyệt đối không tha cho ngươi đâu.
Chiêm Hãn chỉ vào Chu Thiên Giáng nói.
-Ta để cho nàng ấy bị uất ức? Có lầm hay không vậy, có mà nàng ấy chưa đánh chết ta thì có.
Chu Thiên Giáng bĩu môi nói.
Lâm Phong cười cười:
-Chiêm Hãn, có ta ở đây, Thiên Giáng không dám bắt nạt Chiêm Linh đâu.
Chiêm Hãn gật gật đầu:
-Sư bá, Chiêm Linh từ nhỏ chưa từng rời xa con, hy vọng sư bá chăm sóc đến muội ấy nhiều một chút. Thiên Giáng, ta không tiễn xa nữa, lên đường bình an.
Chu Thiên Giáng đứng ở trên xe chắp tay cáo biệt Chiêm Hãn, đoàn xe từ từ khởi động trong ánh mắt của Chiêm Hãn. Từ biệt Chiêm Hãn xong, Chu Thiên Giáng lúc này hạ lệnh cấp tốc thẳng tiến. Lương thảo trong đội xe đầy đủ, trên đường đi cũng không cần vào thành để tiếp viện.
Chu Thiên Giáng ngồi trong xe ngựa, nhìn thấy thảo nguyên hoang vu phía bên ngoài. Khi bọn họ rời kinh thành vẫn là cái nóng bức cuối hè, trong nháy mắt, đã đến đầu mùa đông. Cái lạnh nhè nhẹ khiến cho Chu Thiên Giáng phải che kín chăn, hành trình Thiên Thanh đã cho hắn chiếm được Chiêm Linh, nhưng Chu Thiên Giáng lại không biết việc này phải nói như thế nào với Quách Dĩnh và Ngọc nhi.
Ngồi trong xe ngựa còn có Lâm Phong, dù sao cũng là người lớn tuổi, hai lần bị thương trong cuộc hành trình Thiên Thanh lần này, đã để lại sự thăng trầm, lại thêm vài nếp nhăn trên gương mặt Lâm Phong.
Chu Thiên Giáng nhìn Lâm Phong, trong lòng bỗng nhiên có chút áy náy. Từ ngày biết Lâm Phong, lão già này có thể nói đã coi hắn như con trai. Mấy lần khủng hoảng, đều là Lâm Phong xuất diện đứng ra.
Nghĩ tới đây, Chu Thiên Giáng đứng dậy đắp chăn lên thân mình gầy gò của Lâm Phong:
-Sư phụ, đợi lần này sau khi trở về, con thấy vẫn là sư phụ nói rõ việc này cho Quách lão phu nhân. Đợi đầu xuân năm sau, hai người chúng ta cùng nhau lo liệu việc vui.
-Tiểu tử thối, còn nói xằng nói bậy có tin ta đạp ngươi xuống không.
Lâm Phong trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, giơ tay quấn lấy chăn thảm.
-Sư phụ, lời con nói là thật. Cuối năm Quách Thiên Tín cũng muốn hồi kinh báo cáo công tác, đến lúc đó việc này con sẽ nói cho hắn. Thực sự không được, sư phụ hãy dẫn Quách lão phu nhân bỏ trốn.
-Cút, cút xuống cho ta, đừng ở đây chọc giận ta.
Lâm Phong tức giận giơ tay cầm cán ngựa trong xe, liền rút ra đuổi Chu Thiên Giáng ra ngoài xe.
Chu Thiên Giáng buồn bực lên trên xe pháo, vốn định giúp đỡ Lâm Phong thúc đẩy mối nhân duyên tốt đẹp này với Quách lão phu nhân, ai biết lão già này lại sĩ diện ngượng ngùng. Trong con mắt Chu Thiên Giáng, mối tình cảm này của họ cũng coi như là kinh thiên động địa rồi, đường đường Thiên Long Sứ chạy đến chỗ người ta mai danh ẩn tích trở thành người làm vườn hai mươi năm, chỉ cần dựa vào điểm này lão phu nhân cũng vô cùng cảm động rồi.
Trên đường đi đám người Chu Thiên Giáng ngày đi đêm nghỉ, đi được hơn mười ngày mới tới cửa Bắc triều Đại Phong. Lúc này lá cờ của Chu Diên Thiên đã bị thay, treo trên đó chính là lá cờ Văn Nhữ Hải Hổ Khẩu Quan của Đại Phong.
Đoàn xe vừa tới phía dưới trạm kiểm soát, một gã hiệu thống lập tức chạy ra đón chào:
-Chu đại nhân, thuộc hạ Mã Kỳ, phụng lệnh tường quân nhà con tới đón tiếp.
-Tướng quân nhà ngươi là ai?
Chu Thiên Giáng hỏi.
-Là Cát Long tướng quân.
-Hả? Cửa Bắc là Cát Long trấn thủ sao?
Chiêm Hãn nhìn Chu Thiên Giáng nói.
-Mẹ của ta ơi, có điều kiện ngươi không nói sớm, chẳng nhẽ lại để ta đi thêm một chuyến.
Chu Thiên Giáng buồn bực nói.
- Điều kiện này không phải nhằm vào Ương Kim tộc, mà là ngươi!
-Ta?
Chu Thiên Giáng kỳ quái nhìn Chiêm Hãn.
-Sự việc của muội muội ta, ngươi dự định như thế nào?
Chiêm Hãn trừng mắt hỏi Chu Thiên Giáng.
Vừa nghe việc này, Chu đại quan nhân vội lộ ra khuôn mặt tươi cười:
-Hì hì, vậy khẳng định là theo ta trở về Đại Phong rồi.
-Sính lễ đâu?
-Sính lễ? Ta nói, ta đúng là biết trên thảo nguyên các người đều là tặng của hồi môn, điểm này ngươi đừng có đánh lừa ta.
Chu Thiên Giáng ngẩng cao cổ nói.
Chiêm Linh oán giận trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng tự nhủ người đã theo ngươi, còn muốn thế nào.
Chiêm Hãn lắc lắc đầu:
-Đó là tập quán trên thảo nguyên chúng ta, không đến lượt ngươi hưởng thụ.
-Được rồi, ngươi nói cho ta một con số, ta tuyệt đối không trả giá. Linh nhi ở trong lòng ta là một bảo vật vô giá.
Chu Thiên Giáng nói xong, mờ ám liếc mắt nhìn Chiêm Linh một cái.
Chiêm Linh ngượng ngùng cúi đầu, mặc kệ thật giả, nghe những lời này trong lòng nàng cảm thấy ấm áp.
-Vậy thì tốt, mười chiếc xe pháo Thiên Lôi, hơn ta cũng không lấy
Chiêm Hãn mở miệng nói.
-Ngươi ~ ngươi bị điên hả? Ta lấy đâu ra nhiều sắt luyện như vậy. Chỉ một chiếc, yêu muốn hay không.
Chu Thiên Giáng tức giận nói.
-Tám chiếc, thiếu khỏi cần bàn.
-Xem như ngươi lợi hại, bốn chiếc, nhiều hơn ta cũng không lấy. Ngươi dám thêm, cứ giết ta là được.
-Được, nhất ngôn vi định, bốn chiếc thì bốn chiếc.
Chiêm Hãn cuối cùng cũng nở nụ cười, cô muội muội này cũng không uổng công nuôi, kiếm lớn rồi.
-Đợi một chút! Ta cũng có điều kiện. Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ, ngươi nói xong rồi, giờ đến phiên ta.
-Ngươi? Điều kiện gì.
Chiêm Hãn kỳ quái nhìn Chu Thiên Giáng.
-Bốn chiếc xe pháo sau nửa năm bàn giao, ngoài ra, mượn ta hai vạn binh mã, do Chiêm Linh dẫn đầu lập tức đi cổng Bắc.
Chiêm Hãn huynh muội thoáng nhìn nhau:
-Ngươi, việc này ~ muốn tiêu diệt Chu Diên Thiên?
Chiêm Hãn hỏi
Chu Thiên Giáng gật gật đầu:
-Không chỉ muốn tiêu diệt Chu Diên Thiên, ta còn muốn đem Hổ Khẩu Quan tòa mười bảy bên ngoài thành trì, làm sính lễ đưa cho Linh muội.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười, ngồi xuống đem ý nghĩ của mình nói lại cho Chiêm Hãn nghe lại lần nữa, Chiêm Hãn vừa nghe xong, khá lắm, tên tiểu tử này tâm khá lớn đấy, lại muốn phải thành lập triều chính của riêng mình? Tuy nhiên như vậy cũng tốt, đem bộ tộc Ương Kim kẹp ở giữa, sớm muộn gì cũng là miếng thịt bên miệng của huynh muội hắn.
Ba người bắt đầu ngồi xuống, bình tĩnh hoà nhã thương lượng như thế nào để tiêu diệt Chu Diên Thiên. Bởi vì không rõ tình hình bên Văn Nhữ Hải, Chu Thiên Giáng cũng không dám trì hoãn nữa, cho nên hắn muốn để Chiêm Linh trước khi hòa đàm chạy tới Đại Phong Bắc Cương tụ hợp với Chu Nhất. Nếu chẳng may có sai lầm gì, Chu Thiên Giáng tin rằng hai vạn đại quân của Chu Linh, đủ để cứu lại bại cục.
Nếu ngài thích, xin mời kích vào “Thiên Giáng đại vận”, để tiện sau này đọc Thiên Giáng đại vận chương mới nhất, làm mới đăng nhiều kỳ.
Trong Tạp Sắt thành, trưởng thị vệ của Da Luật Tát Khắc Duke tiếp quản toàn bộ phòng ngự bên trong thành. Trái ngược với gia tộc Da Luật Phàm mà nói, gia tộc Da Luật Tát Khắc cuối cùng cũng có một lực lượng vũ trang dũng mãnh.
Chu Tứ, Hạ Thanh thu gom người ngựa của mình, xe pháo Thiên Lôi cũng được quấn bọc kỹ lưỡng, chuẩn bị để bất cứ khi nào cũng có thể trở về Đại Phong.
Tạp Sắt thành tạm thời đặt một tòa đài cao, trở thành địa điểm hòa đàm của hai đại tộc. Da Luật Đan và Chiêm Hãn đã trải qua hai ngày đàm phán, hai bên định ra tộc giới và khu quản hạt của riêng mình. Trong tiếng hoan hô của tướng sĩ hai quân, hai bộ tộc lớn Thiên Thanh tất cả đều vui vẻ bắt tay giảng hòa. Đến lúc này, hành trình Thiên Thanh của Chu đại quan nhân cuối cùng cũng viên mãn vẽ lên dấu chấm tròn.
Sáng sớm hôm sau, Da Luật Đan dẫn đầu tướng sĩ toàn Tạp Sắt thành xếp thành hàng đưa tiễn. Dân chúng bên trong thành cũng đều nhộn nhịp đi ra khỏi cửa thành, cung tiễn tướng sĩ Đại Phong đã từng cùng chung tác chiến.
Chu Thiên Giáng nhìn đội ngũ đưa tiễn, trong lòng không khỏi hơi có chút buồn, đặc biệt là đám huynh đệ Ương Kim kề vai chiến đấu, mắt từng người một hàm chứa dòng nước mắt vui mừng. Bọn họ biết Chu Thiên Giáng đi lần này, có lẽ vĩnh viễn sẽ không thể gặp lại. Trải qua mấy ngày tiếp xúc này, Chu Thiên Giáng khiến đám người này thay đổi hoàn toàn ấn tượng đã từng có đối với người Đại Phong.
-Da Luật Đan đại nhân, trở về đi thôi, nói cho Đậu Cáp đại muội tử, đội ngũ đón dâu sẽ tới rất nhanh.
Chu Thiên Giáng chắp tay nói.
-Nhạc phụ đại nhân, nói cho ta biết nhà đậu đậu, tôi đã nhớ ra bài thơ nhỏ đại nhân dạy tôi, trở về ta sẽ đọc cho nàng nghe.
Đại Ngưu ngồi trên lưng ngựa đi theo nói.
Chu Nhất cùng đám người Hạ Thanh thoáng nhìn nhau, bị hạt gạo nhỏ của Đại Ngưu ác tâm rơi đầy đất, bộ dạng như vậy còn muốn đọc thơ, người nghe không nôn mới lạ.
Da Luật Đan cười khổ một tiếng, con gái gả cho người này, thật không biết là phúc hay là họa. Trông cái bộ dạng cứng đầu cứng cổ của hắn, Da Luật Đan cảm thấy giống như bị Chu Thiên Giáng lừa gạt vậy.
Mọi người vẫy tay từ biệt, đám người Chu Thiên Giáng bắt đầu tiến về hướng Đại Phong. Còn chưa đi được hai mươi dặm, Chiêm Hãn cũng mang theo hai mươi tên thiết vệ đuổi theo. Chu Thiên Giáng vừa thấy, bất đắc dĩ cho dừng đội ngũ lại.
Vết thương của Chiêm Hãn chưa lành, đến phía trước xe của Lâm Phong, bái biệt sư bá. Kẻ thù của sư phụ đã chết, Chiêm Hãn biết rằng thù này cũng không có cách nào báo được, cũng không thể trách Thành Võ Hoàng.
Hành lễ với Lâm Phong xong, Chiêm Hãn lúc này mới nhìn về phía Chu Thiên Giáng đang đứng ở một bên hang:
-Thiên Giáng, đáp ứng việc của ta rồi hy vọng ngươi không được nuốt lời.
- Coi ngươi nói kìa, ta là hạng người như vậy sao
Chu Thiên Giáng hai tay đút vào trong tay áo, gật gù đắc ý nói.
-Còn nữa, nếu muội muội của ta mà chịu ấm ức, mặc kệ ngươi làm quan to đến đâu, Chiêm Hãn ta tuyệt đối không tha cho ngươi đâu.
Chiêm Hãn chỉ vào Chu Thiên Giáng nói.
-Ta để cho nàng ấy bị uất ức? Có lầm hay không vậy, có mà nàng ấy chưa đánh chết ta thì có.
Chu Thiên Giáng bĩu môi nói.
Lâm Phong cười cười:
-Chiêm Hãn, có ta ở đây, Thiên Giáng không dám bắt nạt Chiêm Linh đâu.
Chiêm Hãn gật gật đầu:
-Sư bá, Chiêm Linh từ nhỏ chưa từng rời xa con, hy vọng sư bá chăm sóc đến muội ấy nhiều một chút. Thiên Giáng, ta không tiễn xa nữa, lên đường bình an.
Chu Thiên Giáng đứng ở trên xe chắp tay cáo biệt Chiêm Hãn, đoàn xe từ từ khởi động trong ánh mắt của Chiêm Hãn. Từ biệt Chiêm Hãn xong, Chu Thiên Giáng lúc này hạ lệnh cấp tốc thẳng tiến. Lương thảo trong đội xe đầy đủ, trên đường đi cũng không cần vào thành để tiếp viện.
Chu Thiên Giáng ngồi trong xe ngựa, nhìn thấy thảo nguyên hoang vu phía bên ngoài. Khi bọn họ rời kinh thành vẫn là cái nóng bức cuối hè, trong nháy mắt, đã đến đầu mùa đông. Cái lạnh nhè nhẹ khiến cho Chu Thiên Giáng phải che kín chăn, hành trình Thiên Thanh đã cho hắn chiếm được Chiêm Linh, nhưng Chu Thiên Giáng lại không biết việc này phải nói như thế nào với Quách Dĩnh và Ngọc nhi.
Ngồi trong xe ngựa còn có Lâm Phong, dù sao cũng là người lớn tuổi, hai lần bị thương trong cuộc hành trình Thiên Thanh lần này, đã để lại sự thăng trầm, lại thêm vài nếp nhăn trên gương mặt Lâm Phong.
Chu Thiên Giáng nhìn Lâm Phong, trong lòng bỗng nhiên có chút áy náy. Từ ngày biết Lâm Phong, lão già này có thể nói đã coi hắn như con trai. Mấy lần khủng hoảng, đều là Lâm Phong xuất diện đứng ra.
Nghĩ tới đây, Chu Thiên Giáng đứng dậy đắp chăn lên thân mình gầy gò của Lâm Phong:
-Sư phụ, đợi lần này sau khi trở về, con thấy vẫn là sư phụ nói rõ việc này cho Quách lão phu nhân. Đợi đầu xuân năm sau, hai người chúng ta cùng nhau lo liệu việc vui.
-Tiểu tử thối, còn nói xằng nói bậy có tin ta đạp ngươi xuống không.
Lâm Phong trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, giơ tay quấn lấy chăn thảm.
-Sư phụ, lời con nói là thật. Cuối năm Quách Thiên Tín cũng muốn hồi kinh báo cáo công tác, đến lúc đó việc này con sẽ nói cho hắn. Thực sự không được, sư phụ hãy dẫn Quách lão phu nhân bỏ trốn.
-Cút, cút xuống cho ta, đừng ở đây chọc giận ta.
Lâm Phong tức giận giơ tay cầm cán ngựa trong xe, liền rút ra đuổi Chu Thiên Giáng ra ngoài xe.
Chu Thiên Giáng buồn bực lên trên xe pháo, vốn định giúp đỡ Lâm Phong thúc đẩy mối nhân duyên tốt đẹp này với Quách lão phu nhân, ai biết lão già này lại sĩ diện ngượng ngùng. Trong con mắt Chu Thiên Giáng, mối tình cảm này của họ cũng coi như là kinh thiên động địa rồi, đường đường Thiên Long Sứ chạy đến chỗ người ta mai danh ẩn tích trở thành người làm vườn hai mươi năm, chỉ cần dựa vào điểm này lão phu nhân cũng vô cùng cảm động rồi.
Trên đường đi đám người Chu Thiên Giáng ngày đi đêm nghỉ, đi được hơn mười ngày mới tới cửa Bắc triều Đại Phong. Lúc này lá cờ của Chu Diên Thiên đã bị thay, treo trên đó chính là lá cờ Văn Nhữ Hải Hổ Khẩu Quan của Đại Phong.
Đoàn xe vừa tới phía dưới trạm kiểm soát, một gã hiệu thống lập tức chạy ra đón chào:
-Chu đại nhân, thuộc hạ Mã Kỳ, phụng lệnh tường quân nhà con tới đón tiếp.
-Tướng quân nhà ngươi là ai?
Chu Thiên Giáng hỏi.
-Là Cát Long tướng quân.
-Hả? Cửa Bắc là Cát Long trấn thủ sao?
/240
|