Thiên Giáng Đại Vận

Chương 38 - Tiêu Diệt Thành Trì

/240


Chu Thiên Giáng dỗ dành hai cô gái vui vẻ xong, hắn lập tức bố trí nhiệm vụ tối nay. Sắc trời tối đen, đại doanh sau cửa thành liền bí mật hành động. Nhìn từ xa, trong đại doanh sau cửa thành vẫn cắm đầy quân kỳ, nhưng đại bộ phận nhân mã đều bí mật vây quanh cửa chính.

Trong thành Thục Thiên thành, Chu Đại Trung tiều tụy tột cùng, quan binh thủ thành lại giống như vật lộn với sương gió. Mấy ngày nay cơm ăn vẫn chưa nấu kỹ, muốn uống miếng nước lại giống như đang ăn thịt. Tuy nhiên Chu Đại Trung phát mấy lượng bạc cho mỗi người, cũng nói cho mọi người thủ vững thêm vài ngày, đại quân kinh thành lập tức tới ngay.

Nhờ có bạc, quan binh trong thành tuy cảm thấy gian nan, song không ai than trách câu nào.

Bóng đêm buông xuống, như thường lệ, Diêu Nhất Bình đứng trên tường thành thăm dò một chuyến. Vừa định đi xuống, y chợt nghe ngoài thành vang tiếng chiêng keng keng , ngay sau đó, tiếng kêu giết nổi lên bốn phía. Trong bóng đêm, dường như có không ít người lao về phía cửa thành.

Diêu Nhất Bình suýt nữa ngã phịch xuống đất: - Mau, bắn tên, gióng chuông cảnh báo... thả cây lăn bắn lôi thạch!

Diêu Nhất Bình sợ hãi, y không phải là tướng quân từng chém giết trên chiến trường. Nhẫn nhịn mấy ngày nay, không ngờ đối phương rốt cuộc đã xuất thủ.

Trên tường thành hỗn loạn khôn cùng, người bắn tên kẻ ném đá. Chu Đại Trung nghe thấy cảnh báo, lập tức dẫn người chạy tới. Thành trì bị phá, chẳng những y sống không được, chỉ sợ lương thảo của bắc bộ đại quân cũng không thể cung ứng. Chu Đại Trung bất luận ra sao cũng phải thủ vững đến cuối cùng.

Ước chừng qua một tuần nhang Diêu Nhất Bình mới phát hiện bất thường, lập tức hạ lệnh đình chỉ công kích. Đang lúc mọi người hoang mang thở dốc, Chu Đại Trung và Diêu Nhất Bình mới phát hiện đây là trận đánh nghi binh.

Một canh giờ sau, bên ngoài lại vang tiếng chiêng. Bất kể có phải đánh nghi binh hay không, người trên thành không ai biết rõ. Lặp lại mấy lần như vậy, quan binh trên tường thành đều mệt lả. Đừng nói là bọn họ, Chu Đại Trung và Diêu Nhất Bình cũng không chịu nổi nữa.

Lâm Phong mặc đồ đen từ từ leo lên một chỗ rất hẻo lánh bên tường thành. Không đợi quan binh trên tường thành phản ứng, Lâm Phong liền hóa thành một bóng đen phi thân xuống, biến mất vào trong thành.

Canh bốn vừa qua, Chu Thiên Giáng được thân binh đánh thức. Hắn tháo nút bịt tai ra, mặc vào chiến bào chuẩn bị nghênh chiến.

Dưới cửa thành dưới đã trở thành một đống hỗn độn. Đêm nay gây sức ép bên trong thành cũng không nhẹ, đến cuối cùng tiếng chiêng lại vang lên, mấy mũi tên dường như chỉ bắn tượng trưng. Diêu Nhất Bình hét gào muốn khan cổ họng, muốn uống miếng nước cũng không có mà uống.

Trên xe soái đại doanh ngoài thành, Chu Thiên Giáng mặc chiến bào mới tinh, tay cầm một cây trường thương. Hôm nay hắn phải cùng các huynh đệ tác chiến, để người của đại doanh Trấn Nam thấy Chu Thiên Giáng hắn cũng có thể xung phong giết địch. Tuy Chu Thiên Giáng không muốn làm vậy, nhưng muốn có sự ủng hộ thật sự, hắn nhất định phải mạo hiểm một lần.

- Đại nhân, đã đến giờ rồi! Các quan tướng toàn bộ đã vào hàng. Quan truyền lệnh chạy đến trước xe, lớn tiếng hô.

Chu Thiên Giáng ngóng ra cửa thành thấp thoáng ở đằng xa, đây chính là đại chiến đầu tiên trong đời hắn, tuyệt đối không thể thất bại.

- Người đâu! Gióng trống!

Chu Thiên Giáng giơ cao trường thương trong tay. Tùng tùng tùng tùng..., tiếng trống trận gióng lên hoàn toàn khác với mấy lần trước đó. Quan binh trên tường thành nghe thấy tiếng trống bên ngoài cũng mất hứng. Đêm nay cây lăn lôi thạch chuẩn bị trên tường thành gần như đã dùng hết, ngay cả Diêu Nhất Bình cũng không nỡ hạ lệnh lăn cây nữa.

Tại một sân nhà dân trong thành, nghe thấy tiếng trống bên ngoài, một đám người cầm binh khí lập tức xông ra. Chỉ lát sau, trong thành ít nhất có hơn mười chỗ sáng rực ánh lửa.

Lâm Phong đứng trên chạc cây nhìn các ám thủ Niêm Can Xử chạy vội về phía cửa thành, lão lập tức phát hiện bí mật trong đó, trên cánh tay phải của những người này đều cột một mảnh vải đỏ. Lâm Phong phi thân bay vào một nhà dân, chỉ lát sau, tay phải của lão cũng cột vải đỏ chạy nhanh như chớp về phía cửa thành.

Ngoài cửa thành, từng quân lính dựng thang trèo lên thành, họ nhanh chóng chạy đến hai bên cửa thành. Xe soái của Chu Thiên Giáng đứng cách cửa thành không xa, phía sau hắn là các đội kỵ binh xung phong doanh chỉnh tề.

- Thiên Giáng, đợi lát cửa thành mở, ngươi ở chỗ này chờ, lão phu dẫn đội xung phong liều chết tiến vào. Văn Nhữ Hải lớn tiếng nói.

- Văn Tướng quân, thân làm chủ soái, Thiên Giáng không dám nói là người thứ nhất xông vào, nhưng ít nhất phải cùng các huynh đệ cùng chiến đấu. Chu Thiên Giáng không buồn ngoái đầu lại, bình tĩnh đáp.

Phía sau Văn Nhữ Hải chính là Phạm Nhung, nghe nói vậy mặt y liền đỏ lên. Có điều y muốn nhìn vị chủ soái trẻ tuổi này có bị hù đái ra quần hay không.

Quan binh trên tường thành thấy lần này quả thực có người trèo lên thành, bọn họ khẩn trương kêu gào. Diêu Nhất Bình không hét nổi nữa, chỉ có thể chạy đến trước chuông liều mạng gõ cảnh báo.

Chu Đại Trung vừa mới trở lại phủ nha, nghe thấy cảnh báo lại vang lên, y tức giận nhất đá ghế đổ lăn, đến mệnh lệnh cũng lười hạ. Trong thành nơi nơi sáng rực ánh lửa, dân chúng cũng loạn cả lên. Đối diện với mấy chuyện này, việc Chu Đại Trung muốn làm nhất là uống miếng nước rồi ngủ ngon một giấc. Đêm nay y bị hành hạ suốt, đến thắt lưng cũng không thể đứng thẳng lên.

Tại cửa thành, trên tường thành không có cây lăn lôi thạch, quân lính trèo lên nhanh chóng chiến đấu với lính thủ thành. Song phương ai cũng không chịu thua, màn chém giết thật sự này khiến Chu Thiên Giáng biết được chiến tranh tàn khốc ra sao. Trên tường thành máu chảy như nước, chân cụt tay đứt không ngừng văng xuống, còn có nửa cái đầu bay ra.

Chu Thiên Giáng vốn tưởng giống như điện ảnh ở kiếp trước, ngờ đâu đối mặt thật sự mới phát hiện cảnh tượng trong phim ảnh đúng là trò cười. Chu Thiên Giáng tái nhợt, bắp chân cũng nhũn ra. Nhưng hắn biết cắn răng cũng phải chịu đựng, tất cả mọi người phía sau đang nhìn hắn. Mồ hôi lạnh trên mặt Chu Thiên Giáng chảy xuống trước ngực, hắn cũng không dám lau đi, vẫn cầm trường thương đứng vững trên xe.

Văn Nhữ Hải thầm gật đầu, không ít người lần đầu tiên trải qua trường hợp như vậy đều có thể bị dọa đến mức câm nín vài ngày. Chu Thiên Giáng có thể ngang nhiên đứng trên xe, dù là không đi theo chém giết, hắn cũng sẽ được các tướng sĩ tán thưởng. Dù sao trên sổ của triều Đại Phong, Chu Thiên Giáng là một quan văn của Quốc Tử Giám.

Diêu Nhất Bình thống lĩnh mọi người liều mạng ngăn cản quân lính đang trèo lên, nhưng trong thành trên đường phố lại có một đám dân chúng tiến đến. Những dân chúng này trực tiếp chạy đến cửa thành, sức chiến đấu cực kỳ dũng mãnh.

Đại bộ phận binh lực đều ở trên tường thành, lính giữ cửa thành chỉ có chừng hai trăm kỵ binh, căn bản không phải đối thủ của ám thủ Niêm Can Xử.

Ken két... cửa thành nặng nề bị mọi người đẩy ra để lộ khe hở. Diêu Nhất Bình thấy không ổn, tung người chạy vội tới trong lầu thành. Nơi này treo một loạt giá gỗ, chỉ cần chém đứt dây thừng, đá lớn trên giá gỗ sẽ bít lại thông đạo ở cửa thành. Chỉ cần che lại cửa thành, Diêu Nhất Bình tin tưởng tuyệt đối có thể đánh lui quân lính trèo lên thành.

Diêu Nhất Bình ném trường thương xuống, tay vội rút đao ra. Có điều Diêu Nhất Bình không hạ đao xuống, vì y phát hiện có đôi mắt giống như tử thần đang theo dõi mình. Lâm Phong đứng cách Diêu Nhất Bình không đến hai thước, kiếm trong tay giống như một cái khoan sắt dựng bên chân.

Diêu Nhất Bình hét lên khàn cả giọng, quét đao chém về phía Lâm Phong. Trong mắt y, lão già này ngoại trừ ánh mắt sắc bén ra thì đúng là tìm chỗ chết. Diêu Nhất Bình là người của Hình Bộ, công phu không hề kém.

Vụt! Diêu Nhất Bình căn bản không thấy rõ đối phương ra tay thế nào, chỉ cảm thấy cổ họng chợt lạnh, kiếm nhỏ đâm xuyên qua cổ họng của y. Diêu Nhất Bình trừng mắt, miêng há hốc muốn nói gì đó, nhưng chưa nói được chữ nào liền ngã xuống.

Lâm Phong đứng ở giữa thành lâu, bất luận ai tiếp cận giá gỗ này đều sẽ chết dưới kiếm của lão. Cửa thành vừa mở ra, Chu Thiên Giáng cầm trường thương chỉ về phía trước: - GIẾT!

Thân binh đánh xe giật dây cương, xe soái liền xông lên. Đại Ngưu và Hà Dương mỗi người cầm một cây thiết côn lớn hô hào đi theo. Chu Nhất không theo cùng, Chu Thiên Giáng đặc biệt hạ lệnh cho y dẫn đội thân binh bảo vệ Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh. Nếu đổi lại người khác, căn bản ngăn không được Quách Dĩnh, chỉ khi Chu Nhất xuất mã mới có thể khiến nha đầu kia ngoan ngoãn một chút.

Văn Nhữ Hải lúc sau mới xuất chiêu, y đã vượt qua Chu Thiên Giáng trước cửa thành. Vào thời khắc này nhất định phải đả kích khí thế của địch nhân, nếu không tỷ lệ chết rất lớn.

Xe soái bị một tảng đá lớn đè phải, Chu Thiên Giáng chưa kịp chuẩn bị đã ngã xuống đất. Quan binh hộ thành vừa thấy Chu Thiên Giáng ngã xuống xe liền giơ thương đâm. Chu Thiên Giáng lăn một vòng, dứt khoát ném luôn trường thương, rút bút vàng ra bắt đầu đón địch.

Đại Ngưu và Hà Dương vừa thấy chủ soái bị tập kích, hai người đập thiết côn loạn xa như điên, rốt cuộc đã giải vây cho Chu Thiên Giáng, bằng không đây chính là trận chiến cuối cùng của hắn.

Lính hộ thành trong thành vừa thấy đông đảo nhân mã dũng mãnh xông vào, họ nào còn tâm tư tác chiến, nháo nhào nép sang một bên giơ binh khí đầu hàng. Văn Nhữ Hải và Chu Thiên Giáng không buồn để ý, lập tức chạy về phía phủ nha.

Chu Đại Trung vừa mới uống vài ngụm nước thấm giọng, một gã lính liên lạc vội vàng chạy vào.

- Đại nhân, hỏng rồi, quân Chu gia đã phá mở cửa thành, đang tiến đánh về phía này.

Xoảng , chén trà trong tay Chu Đại Trung vỡ vụn, có điều lần này là do kinh hoảng đến mức cầm không được nữa.

- Ngươi... ngươi nói cái gì? Chu Đại Trung muốn lòi cả tròng mắt.

- Đại nhân, đi mau. Sau khi mở ra cửa thành, thả dân chúng ra ngoài, thừa dịp hỗn loạn trà trộn ra khỏi thành. Hộ Vệ tổng quản kéo Chu Đại Trung, không hề quan tâm nữ quyến ở hậu viện nữa, gã kéo Chu Đại Trung bỏ chạy.

Một đám hộ vệ bảo vệ Chu Đại Trung bàng hoàng đến sau cửa thành, phần lớn quan binh đi tiếp viện cửa trước, bên này rất yên tĩnh. Cách cửa thành không xa, không ít dân chúng chuẩn bị chạy nạn trơ mắt nhìn cửa thành.

- Mau! Mở cửa thành ra, thả dân chúng ra ngoài. Một gã hộ vệ cầm lệnh bài của Chu Đại Trung hô.

Vừa thấy Chu Đại Trung dẫn theo thân binh hộ vệ, quan binh thủ thành khẩn trương mở cửa thành. Một đám dân chúng khát khô thấy cửa thành vừa mở, họ thi nhau chen chúc ra ngoài. Trong thành không còn nguồn nước, việc đầu tiên sau họ phải làm sau khi ra khỏi thành chính là đi tìm nước.

Ngoài cửa thành phía sau, chủ tướng phụ trách thủ hộ là Tứ Hoàng tử. Văn Nhữ Hải biết Chu Đại Trung tuyệt đối không dám nghênh chiến, kiên quyết dẫn quân tinh nhuệ đến cửa trước. Người đóng giữ không đến ba ngàn, bảo Tứ Hoàng tử phụ trách.

- Tứ điện hạ, cửa thành đã mở, trong thành có không ít dân chúng chạy ra. Một gã quân lính thấy cửa thành mở, khẩn trương báo với Tứ Hoàng tử.

- Cái gì? Mở thành rồi? Có đại quân đánh tới chưa? Tứ Hoàng tử mặc chiến bào, kinh hãi hỏi.

- Bẩm Tứ điện hạ, chỉ có dân chúng, không thấy quan binh. Đoán chừng đại quân chúng ta chắc đã phá thành rồi.

Tứ Hoàng tử thở phào, khẩn trương thúc ngựa đến phía trước đội ngũ. Nhìn dân chúng tội nghiệp, Tứ Hoàng tử phất tay nói:

- Nếu là dân chúng thì thả bọn họ qua đi. Đều là con dân của Đại Phong ta, để dân chúng phải chịu khổ rồi.

Tứ Hoàng tử nói xong, không đành lòng nhìn những người dân chịu khổ này.

Trong đám người hỗn loạn, Chu Đại Trung mặc quần áo bình dân, cúi đầu khẩn trương chạy về phía trước. Bọn hộ vệ cũng cởi hết quan phục bảo vệ Chu Đại Trung.

Biết thành trì bị chiếm, Tứ Hoàng tử hơi kích động. Y biết Thục Thiên Phủ bị phá, nơi này cũng sẽ có một phần công lao của y. Nếu Chu Thiên Giáng thật sự có thể thống lĩnh đại quân giải cứu kinh thành, vậy địa vị của y trong số các hoàng tử cũng được nâng cao. Long ỷ trong triều đình cũng không còn xa khỏi tầm với.

Chu Thiên Giáng thống lĩnh đại quân càn quét chiếm Thục Thiên thành. Phạm Nhung thống lĩnh một nhóm người ngay lập tức tháo nước ngay chỗ chặn nguồn suối. Nhóm Văn Nhữ Hải chạy khắp toàn thành lùng bắt Chu Đại Trung. Nước suối vừa chảy vào Thục Thiên thành, dân chúng hoan hô chạy về lòng sông đang khô cạn. Có nước, lòng dân hoang mang cũng yên ổn hơn nhiều.

Suốt bốn canh giờ, trong thành xem như bình tĩnh lại. Qua thống kê, lần này quân lính chết trận hơn bốn trăm người, bị thương hơn sáu trăm người. Trong Thục Thiên thành người chết trận lên đến chín trăm, người bị thương hơn một ngàn. Diêu Nhất Bình tử trận, Chu Đại Trung không biết đã đi đâu, cũng may các quan văn tâm phúc như Đường Tề Lực của Chu Đại Trung đã bị bắt toàn bộ.

Chu Thiên Giáng nhìn Đường Tề Lực, không đợi y lên tiếng, Đường Tề Lực liền quỵ sụp xuống đất: - Chu đại nhân, tiểu nhân cũng là bị buộc bất đắc dĩ, đều do Chu Đại Trung ép tôi làm vậy. Đại nhân, tiểu nhân sẽ dẫn mọi người đến ngân khố, tôi biết nó ở đâu.

- Đường Thông phán, không cần ngươi nói ta cũng có thể đoán được là giấu ở đâu, ở trong ngục của Thục Thiên thành chứ gì. Chu Thiên Giáng cười lạnh nói.

Ai ngờ Đường Tề Lực lại lắc đầu: - Đại nhân, Thục Thiên Phủ không phải Trung Đô, ngân khố ở đây cũng đủ dùng cho tất cả binh mã Đại Phong. Nếu đại nhân khai ân thả tiểu nhân ra, tiểu nhân lập tức dẫn đại nhân đến ngân khố bí mật.

Chu Thiên Giáng sửng sốt. Hắn nhìn chung quanh một chút, cũng may Văn Nhữ Hải bận rộn đi thu xếp, trên đại sảnh hía trên đều là người một nhà.

- Đường Tề Lực, ngươi còn biết gì, để bổn quan xem có đáng thả ngươi hay không.

- Chu đại nhân, Thục Thiên Phủ còn lưu trữ rất nhiều lương thực, tôi biết giấu ở chỗ nào. Đường Tề Lực dường như thấy được hy vọng, khẩn trương nói.

Chu Thiên Giáng gật đầu: - Chu Nhị, dẫn người đi kiểm lại một chút. Nhớ kỹ, là dẫn người của chúng ta.

Chu Nhị ngẩn ra, lập tức hiểu được ý Chu Thiên Giáng là chỉ mang người của Niêm Can Xử đi: - Đại nhân, Chu Nhị hiểu. Nói xong, Chu Nhị dẫn Đường Tề Lực đi ra đại sảnh.

Chu Thiên Giáng ban một số chính lệnh. Tương tự như Trung Đô phủ, hắn tạm thời chọn ra một đám người tin cẩn chủ trì chính vụ, phóng thích phạm nhân, không muốn tiếp tục ngồi tù thì gia nhập đại quân của hắn. Chu Thiên Giáng bỏ ra một phần ngân lượng trấn an dân chúng trong thành, trước tiên ổn định lòng dân rồi tính sau.

Chính lệnh vừa ban xuống, các tướng lĩnh đại quân Trấn Nam mới nhìn ra Chu Thiên Giáng quả thật không tầm thường. Chỉ mấy canh giờ ngắn ngủi, hắn có thể trấn an trăm họ ở Thục Thiên Phủ, điểm này không hề dễ dàng.

Trải qua chiến dịch gột rửa lần này, quân Chu gia trở nên vẻ vang. Binh mã trong thành coi như đã trải qua một lần luyện ngục. Tính cả những phạm nhân mới gia nhập, đại quân Chu Thiên Giáng đã tăng đến bốn vạn hai ngàn người, chi đội này hiện tại có thể xưng là một chi quân chủ lực.

Điều khiến cho Chu Thiên Giáng cao hứng chính là Chu Đại Trung để lại cho hắn một số của cải và kho lúa giàu ngang một nước. Ngân khố bí mật kia được thiết lập ngầm dưới kho quan, nếu không phải Đường Tề Lực dẫn người đi tìm, thật đúng là khó phát hiện phía dưới kho quan còn giấu ngân khố ngầm cực lớn. Chỗ lương thực lại giấu trong kho đồ ăn cho ngựa ở thủ bị doanh, bên ngoài là cỏ khô, phía dưới là cơ man các túi lương thực. Từ đây cho thấy Chu gia đã chuẩn bị từ rất lâu.

Đêm đó, các quan tướng tụ tập ở đại sảnh phủ nha, bắt đầu thảo luận bước tiếp theo của kế hoạch.

- Văn thúc, bốn vạn đại quân phương bắc mấy ngày sau sẽ đến, chúng ta trực tiếp chạy về phía kinh thành chém giết dọc đường hay là ở chỗ này chờ chúng đến? Trong phương diện này, Chu Thiên Giáng không có quyền phát ngôn là bao, hắn còn phải nghe ý kiến của Văn Nhữ Hải.

- Thiên Giáng, hiện tại lính rất hỗn tạp, vẫn chưa hình thành sức chiến đấu mạnh. Theo ta thấy, chúng ta nên nghỉ ngơi và chỉnh đốn trước ở đây, vừa luyện binh vừa chờ đại quân phương bắc đến. Tuy kinh thành gặp nguy, nhưng đây cũng không phải là chuyện gấp. Chu Diên Thiên thống lĩnh quân đông, vấn đề của bọn họ chính là lương thảo. Chu Diên Thiên phái bốn vạn nhân mã tập kích bất ngờ, không chỉ cứu con y, mấu chốt nhất vẫn là lương thảo ở đây.

- Văn thúc, ta cũng nghĩ đợi ở đây vài ngày như thúc. Có điều bốn vạn người này dám tới, không thể để bọn chúng trở về nữa. Trong ánh mắt Chu Thiên Giáng đầy vẻ kiên nghị.

- Thiên Giáng, bốn vạn người này cũng không dễ xơi. Dù xơi luôn bốn vạn đại quân này, chỉ sợ nguyên khí của chúng ta sẽ tổn thương nặng nề. Văn Nhữ Hải lo lắng Chu Thiên Giáng sau thắng lợi nho nhỏ thì sẽ quên hết tất cả, y liền khẩn trương nhắc nhở.

- Văn thúc, ta hiểu, Thiên Giáng sẽ không lấy người của chúng ta đánh bừa. Mấy ngày nay mọi người phụ trách luyện binh, để ta lập kế hoạch. Đến lúc đó bổn soái cam đoan chúng ta dùng kế không dùng sức, khiến người của Chu Diên Thiên có đến mà không có về. Chu Thiên Giáng tự tin nói.

Đối mặt với quân đội thời đại này, trong lòng Chu Thiên Giáng có cảm giác rất tốt. Nếu tất cả mọi người đều dùng vũ khí lạnh, Chu Thiên Giáng không tin dựa vào học thức kiếp trước của mình mà nghĩ không ra một chiêu phá địch.

Ngoài kinh đô Đại Phong, Chu Diên Thiên thống lĩnh đại doanh Bắc Bộ kéo dài đến mấy dặm tạm thời đóng quân, bố trí các tòa doanh chủ vây quanh kinh thành.

Chu Diên Thiên đứng đối mặt với kinh thành như hộp sắt, y chợt cau mày. Dựa theo bố trí ban đầu của Chu Diên Thiên, đại quân của y vừa đến, bè đảng Chu gia trong thành sẽ thừa dịp hỗn loạn chiếm lấy cửa nam, nội ứng ngoại hợp mở ra một chỗ vào.

Song chẳng những trong thành, mà ngay cả tâm phúc nằm vùng ở đại doanh Kinh Giao bị Niêm Can Xử Thanh Long Vệ ám sát toàn bộ chỉ trong một đêm. Tĩnh Vương trước giờ luôn hồ đồ biếng nhác bỗng nhiên trở nên anh minh. Đánh giặc còn cần huynh đệ ruột, Thành Võ và Tĩnh Vương một người nắm giữ triều chính, một người lĩnh quân phòng ngự. Cộng thêm lời nói chính nghĩa của lão Thái Phó, ngược lại khiến văn võ bá quan triều Đại Phong đoàn kết chưa từng thấy.

Điều khiến Chu Diên Thiên lo lắng chính là Thục Thiên thành. Chu Đại Trung lợi dụng Thục Thiên thành là trọng địa mậu dịch nam bắc thuận lợi, mấy tháng trước bắt đầu trữ lương thảo trắng trợn. Một khi dấy binh, nơi đó liền biến thành căn cứ hậu cần của Chu Diên Thiên.

Để ngăn chặn đại doanh Trấn Nam, khi Chu Diên Thiên nhận được thư mật báo của con trai Chu Đại Trung, lão liền phái sứ giả ngầm bàn hiệp nghị với nước Đương Vân. Sau khi đại doanh phương bắc vây kinh thành, nước Đương Vân cũng sẽ xâm lấn với quy mô lớn, khống chế đại doanh Trấn Nam. Để báo đáp, chỉ cần Chu gia chiếm được giang sơn, lão sẽ cắt nhường trăm dặm biên thổ Trấn Nam cho nước Đương Vân.

Thiết nghĩ mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Chu Diên Thiên, nhưng không hiểu tại sao bỗng nhiên xuất hiện một chi Chu gia quân làm đảo lộn mọi kế hoạch của Chu Diên Thiên. Lâm vào đường cùng, Chu Diên Thiên phái ra bốn vạn quân tinh nhuệ tới Thục Thiên. Một là tiêu diệt chi tạp quân này, hai là lấy lại lương thảo, bằng không đại doanh phương bắc không kiên trì được mấy ngày nữa.

/240

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status