Thiên Giáng Đại Vận

Chương 87 - Chính Lệnh Đáo Hạn

/240


- Lão đại nhân, chức Cao Tham này cũng không có chuyện gì cụ thể, ngài tuổi tác đã cao, muốn đến thì đến, không muốn thì cứ ở trong phủ cũng được, nếu có việc gì học trò sẽ đích thân tới phủ của ngài bàn bạc và thỉnh giáo.

Chu Thiên Giáng khách khí nói.

- Không, Hoàng thượng đã phong ta làm chức Cao Tham, thân làm thần tử thì phải nghiêm túc thực hiện. Chu đại nhân, lão thần đã nhậm chức vụ này, thì ngày mai sẽ chuyển tới đây làm việc.

Vương thái phó cẩn thận nói.

Chu Thiên Giáng buồn bực muốn gặp Hoàng thượng, lão già này thật sự có chút quá đáng, đây chẳng phải là muốn làm khó hắn sao.

- Lão đại nhân, ngài nói như vậy là đã ép học trò, ngài là nguyên lão của tiền triều, học trò không dám làm phiền đến ngài.

- Mệnh vua không thể kháng, chỉ cần được nhậm chức một ngày, ta cũng phải dốc lòng vì triều Đại Phong ta.

Vương thái phó kiên quyết nói.

Chu Thiên Giáng cũng đành chịu, lão già này đã muốn ở đây vậy thì phải chuẩn bị một căn phòng lớn cho ông ta, coi như nuôi một người rảnh rỗi vậy.

Không đến ba ngày, biển hiệu Viện An Sát triều Đại Phong đã được treo lên cổng lớn, Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân đại nhân đích thân đưa tới 200 quan sai, những người này sau này đã trở thành thủ hạ của Chu Thiên Giáng.

Ngày đó Sở Vân bày tiệc mời Chu Thiên Giáng nhưng hắn không đến, bây giờ thấy Sở Vân tới, Chu Thiên Giáng lập tức giải thích một hồi. Thực ra Sở Vân không muốn tìm đến nhà Chu Thiên Giáng để “mở đường”, ngày đó việc bày tiệc mời hắn ta là do hoàng hậu nương nương ủy thác. Bởi vì ngày đó hoàng hậu và Chu Thiên Giáng có xung đột, sau khi trở về hậu cung, hoàng hậu nắm được tin Chu Thiên Giáng nhậm chức An Sát sứ. Hoàng hậu không ngờ rằng quyền lợi của một An Sát Sứ rất lớn, trên cả trọng thần 6 Bộ. Hoàng hậu lo lắng Chu Thiên Giáng sẽ nhân cơ hội này mà trả thù, gây bất lợi cho phe phái của Nhị Hoàng tử cho nên mới tìm Sở Vân ra mặt giúp đỡ.

Nghe xong chuyện này Chu Thiên Giáng cũng không nói gì, hắn ta không dám nhận lời Sở Vân, các phe phái trong triều không đếm xuể, nhưng tựu chung lại vẫn muốn theo phe phái của bốn vị hoàng tử, không thể xuống tay với người của Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử, cũng không thể bắt người của lão tam và lão tứ đi được.

Nơi làm việc và nhân lực làm việc đã chuẩn bị đầy đủ, Chu Thiên Giáng bắt đầu phong quan. Chu Nhất được phong làm Tuần ti An Sát Viện, ba người Chu Nhị, Hạ Thanh, Thường Võ được phong Thông phán, ngay cả Đại Ngưu cũng được phong Đô thống An Sát Viện, danh sách gửi cho Lại Bộ, Lại Bộ không dám quyết lại trình tấu lên Hoàng thượng, Thành Võ Hoàng không nói một lời, phê chuẩn toàn bộ.

Quan viên lớn nhỏ triều Đại Phong đều chống mắt nhìn Chu đại nhân chuẩn bị nhóm ba đống lửa ra sao, nhưng liên tục trong năm ngày liền, An Sát Viện không hề có động tĩnh gì, xem ra Chu Thiên Giáng sau khi nhận lễ xong, quả thực không tiện “bới lông tìm vết”.

Chu đại quan nhân không “bới lông tìm vết” nhưng Vương lão thái phó hàng ngày đều “bới lông tìm vết” Chu Thiên Giáng, hắn ta có thể không lên triều, mỗi ngày ngủ đến lúc mặt trời mọc mới dậy, mỗi lần đến An Sát Viện, lão thái phó đều gõ bàn ầm ỹ, tỏ ý tức giận vì hành vi “đi muộn về sớm” của hắn ta, khiến cho Chu Thiên Giáng vừa nhìn thấy Vương thái phó liền cảm thấy hoa mày chóng mặt.

An Sát Viện thành lập được 10 ngày, cuối cùng cũng ban bố được chính lệnh đầu tiên. Chính lệnh này không chỉ nhằm vào các quan lại trong kinh thành mà còn nhằm vào cả triều Đại Phong.

An Sát Viện tuyên bố, tất cả các quan lại từ quan nhị phẩm trở xuống của triều Đại Phong, cho dù có công hay không có công, đã được phong hay chưa được phong chức, các quan lại nội trong khoảng 200 dặm xung quanh kinh thành chỉ cần có hành vi tham ô, thì nội trong ba ngày phải giao nộp toàn bộ tiền bạc đã tham ô, những quan lại đã nộp có thể dùng hình thức mật báo, An Sát Viện sẽ không xử phạt, sau ba ngày mà không giao nộp sẽ bị xử vào tội tham ô, giết không tha.

Chu Thiên Giáng vừa mới nhậm chức, nhóm lên ngọn lửa đầu tiên đã đủ độc, chỉ cho đối phương thời hạn ba ngày.

Lệnh này của Chu Thiên Giáng khiến quan lại trong kinh thành nhao nhao bàn luận như vỡ tổ. Không cần nói gì khác, chỉ một câu cuối cùng, những người không nộp vẫn giết không tha, điều này đối với văn võ bá quan mà nói suy nghĩ của Chu Thiên Giáng quả là viển vông.

Triều Đại Phong từ ngày Chu Diên Thiên làm phản tới nay, lúc nào chẳng có quan tham ô. Quan to thì tham ô to, quan nhỏ thì tham ô nhỏ, ngay cả Hoàng thượng để ổn định giang sơn của mình cũng phải mắt nhắm mắt mở, huống chi ngươi, một quan tam phẩm An Sát Sứ

Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương ngồi trong thượng thư phòng, đọc bản chính lệnh mà Chu Thiên Giáng ban bố, Thành Võ Hoàng cũng không nhịn được cười.

-Tĩnh Vương, tên tiểu tử này thật ngu xuẩn, nhận lễ của người ta xong, bây giờ lại hạ cái lệnh như vậy. Đệ nói xem nếu không ai muốn giao nộp tài sản tham ô, tên tiểu tử này liệu có triển khai hình phạt hay không? Thành Võ Hoàng mỉm cười hỏi.

-Ha hả, thần đệ cảm thấy vậy. Tên tiểu tử này có thể không phải là thiện nam tín nữ, không giết một người răn trăm người, bọn quan lại đó cơ bản là không biết đau. Tĩnh Vương vuốt ve Đả Vương Tiên nói.

Thành Võ Hoàng gật gật đầu:

-Điều huynh nghĩ không phải là những điều này, mà là hắn muốn bắt ai đó để trừng phạt mà thôi.

Trong lòng Tĩnh Vương xao động:

- Hoàng huynh, thần đệ cho rằng, cho dù trừng phạt ai, hoàng huynh không cần phải để tâm. Bốn vị hoàng tử đều đã trưởng thành, thời hạn để đại tang mẫu hậu đã qua, hoàng huynh cũng nên chỉ hôn cho chúng. Bây giờ các quan lại trong triều đã bắt đầu có lựa chọn. Lúc này Thiên Giáng đảm nhiệm An Bát Sứ là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của hoàng huynh, chắc chắn sẽ đắc tội với các phe phái. Nếu không sau nửa năm hắn ta sẽ không hoàn thành nhiệm vụ. Vì thế chém sớm hay chém muộn đều như nhau cả thôi, thần đệ cảm thấy hoàng huynh vẫn xử lý sự việc công bằng tốt nhất.

Thành Võ Hoàng gật gật đầu:

- Sau hôn lễ của bốn hoàng tử, theo quy định, trẫm phải lập Thái tử. Ngoại trừ Huyền Minh nắm quân quyền trong tay, ba hoàng tử khác thật trẫm không biết lựa chọn thế nào. Lão nhị Huyền Xán phải nói là gặp may mắn, có không ít ưu thế. Nhưng nếu so với Huyền Nhạc, lão nhị lại có vẻ không bình tĩnh bằng. Tuy nhiên, Huyền Nhạc, tâm cơ rất nặng, có lúc cả trẫm cũng không biết nó đang suy nghĩ gì. Từ khi kinh thành có chiến đến nay, Huyền Nhạc trở nên trầm mặc, giống như cố ý né tránh cuộc đua giữa các huynh đệ. còn về Lão tứ Huyền Châu, trẫm vốn không coi trọng hắn. Nhưng tên tiểu tử này vô cùng may mắn, có được sự ủng hộ của Chu Thiên Giáng. Một lão tứ vốn khúm núm, cũng trở nên như rồng như hổ, đặc biệt trong trận chiến bình định Chu Diên Thiên, có thể nói Huyền Châu có công lao lớn nhất. Ôi! Tĩnh Vương, chén nước này của vi huynh, thật là khó bưng.

Tĩnh Vương cười cười:

-Hoàng huynh, bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, thần đệ rất hiểu tâm tình của hoàng huynh. Tuy nhiên, trước mắt ba vị hoàng tử vẫn chưa phân cao thấp, đúng lúc mượn tạm tên sao chổi Chu Thiên Giáng này, khảo nghiệm một chút tài năng của chúng. Chỉ có trải qua tôi luyện, mới có thể xuất hiện chân kim, thần đệ thấy đến lúc đó, hoàng huynh sẽ có một sự lựa chọn tốt.

Thành Võ Hoàng lại gật gật đầu:

-Tĩnh Vương, bây giờ vi huynh mới cảm nhận được nỗi khổ tâm của phụ hoàng năm đó. Cốt nhục tương tàn là việc khiến ta khổ tâm nhất, nhưng để Lý gia có một giang sơn bền vững, phụ hoàng đành phải chứng kiến các huynh đệ chúng ta đao binh tương kiến. Chết trong tay huynh đệ ta còn tốt hơn nhiều so với sau này chết dưới đao kẻ khác. Việc lựa chọn hoàng đế không có năng lực sau này thì thiên hạ này sớm muộn gì cũng bị đổi chủ. Đến lúc đó, Lý gia chúng ta sẽ đối diện với tai họa diệt tộc.

Tĩnh Vương chua xót mỉm cười, nhớ lại năm đó, để tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế mà các huynh đệ đã tàn sát nhau ngay từ ngoài cửa cung còn trong hoàng cung, phụ hoàng đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cũng may giây phút cuối cùng, phụ hoàng hạ lệnh cho Lâm Phong đem Niêm Can Xử chuyển giao cho Thành Võ, mới dẹp yên được cuộc nổi loạn tranh đoạt ngôi vị. Nhưng sau khi bình ổn, Lâm Phong lại ra đi không từ biệt.

-Hoàng huynh e rằng ngày mai lâm triều, huynh lại phải bận rộn rồi. Chính lệnh này của Chu Thiên Giáng có mâu thuẫn với luật pháp Đại Phong, có khi người đầu tiên bước ra chính là Vương thái phó.

Tĩnh Vương không muốn nhớ lại hồi ức thương tâm, lập tức chuyển sang chủ đề này.

-Vẫn là kiểu cũ, Vương thái phó đến thì đệ lên, những người khác đi ra là để gây áp lực cho huynh. Thành Võ Hoàng nhìn Tĩnh Vương, để đối phó với những triều thần này, hai huynh đệ ta cùng lên trận.

Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương cùng ở trong cung bàn bạc, văn võ bá quan cũng không nhàn rỗi, ngoại trừ quan lại giới cao phẩm như lục bộ Thượng thư và Cửu Môn Đề Đốc, những người khác giống như tết đến đi thăm bạn bè khắp nơi.

Đám quan lại đều có nhóm riêng của mình, tách thành đoàn bàn bạc xem làm thế nào để đối phó với Chu Thiên Giáng. Đương nhiên, sau lưng mỗi nhóm nhỏ, đều có chỗ dựa vững chắc khác nhau.

Chu Thiên Giáng ngồi cả ngày ở An Sát Viện, đang chuẩn bị về phủ, lại bị Vương thái phó chặn lại.

- Lão thái phó, ngài có việc gì sao?

Chu Thiên Giáng khách sáo hỏi.

-Chu đại nhân, ta muốn hỏi ngài, thiên hạ này thì luật pháp lớn, hay là chính lệnh của nha phủ lớn?

Vương thái phó nghiêm mặt, hỏi một cách nghiêm túc.

Chu Thiên Giáng vừa nghe xong, mẹ ta ơi, lại xuất hiện một tên bệnh hoạn.

-Thái phó đại nhân, hạ quan hiểu ý ngài, nhưng ta hỏi ngài, tham quan ô lại có nên giết hay không.

- Nên, nhưng phải qua tam ti quyết định, mới có thể xử trảm triều thần.

- Vậy nếu tam ti vốn là tham ô hủ hóa, vậy thì quyết định như thế nào?

-Vậy thì sẽ do Hoàng thượng quyết định, bổ nhiệm lại đám quan lại tam ti. Chu Thiên Giáng, An Sát Viện chẳng qua chỉ có chức năng đôn đốc, ngài không có quyền quyết định sự sống chết của quan lại.

Vương thái phó chính nghĩa lẫm nhiên nhìn Chu Thiên Giáng

Chu Thiên Giáng thở dài:

-Lão đại nhân, ta biết có một số việc không cùng quan điểm với ngài. Nhưng có một điểm tôi có thể đảm bảo , Chu Thiên Giáng ta làm như vậy không phải vì bản thân mình, cũng không phải vì Hoàng thượng, mà là vì muôn dân thiên hạ. Quan lại tham ô, người thiệt hại nhất vẫn là dân chúng. Lão đại nhân, ngài có thể buộc tội tại hạ ở triều đình, điều này tôi không để ý. Nhưng Thiên Giáng nếu đã làm chức An Sát Sứ này, thì nhất định phải làm việc thật. Cho dù Hoàng thượng không muốn, trừ phi Hoàng thượng miễn nhiệm chức vụ của tôi, nếu không chẳng ai có thể ngăn cản được tại hạ.

Vương thái phó giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, mấy câu nói đó tuy có chút bất kính với hoàng quyền, nhưng lại làm cho Vương thái phó thấy được một mặt khác của Chu Thiên Giáng. Vương thái phó một lòng vì triều Đại Phong, chả nhẽ không muốn quốc thái dân an, tạo phúc cho muôn dân thiên hạ. Tật xấu của Chu Thiên Giáng tuy nhiều, nhưng mấy câu nói này của hắn, lại cho thấy cái nhìn đại cục to lớn. Vương thái phó không nói thêm gì nữa, gật gật đầu quay người đi ra ngoài

Sáng sớm hôm sau, không khí triều đình trở nên kỳ dị, Thành Võ Hoàng vốn nghĩ rằng đó là cảnh hỗn loạn, ai ngờ lại trở nên yên tĩnh hơn so với mọi khi.

-Có việc thì tấu sớm, không có việc bãi triều.

Ngụy công công bắt đầu hô lần thứ nhất.

Thành Võ Hoàng nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Vương thái phó. Không riêng gì Thành Võ Hoàng, các vị đại thần khác cũng đều nhìn chằm chằm Vương thái phó. Mỗi người đều biết rằng Vương thái phó là một ngọn đuốc lớn, chỉ cần vi phạm luật pháp Đại Phong, ông ấy nhất định can thiệp.

Nhưng hôm nay lại rất kỳ quái, Vương thái phó ôm gậy trúc, đứng yên không nói câu nào.

-Có việc thì tấu sớm, không có việc bãi triều.

Ngụy công công hô lớn lần thứ hai

Lý Hồng cùng các trọng thần đều giữ im lặng, dù sao chính lệnh của Chu Thiên Giáng không có liên quan gì đến cấp bậc của họ. Ngoại trừ Lục Bộ Thượng Thư, Sở Vân và những người khác có thể không chịu nổi

-Thần có tấu,

Chính khanh Hà Đô phủ đi ra khỏi nhóm.

Tĩnh Vương liếc nhìn Thành Võ Hoàng, trong lòng nghĩ hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây hay sao mà Vương thái phó vẫn không có trình tấu.

-Chuẩn.

Thành Võ Hoàng có chút không hài lòng nói.

-Bệ hạ, chính lệnh mà An Sát Viện đã ban bố đã bác bỏ luật pháp của Đại Phong ta. Chu Thiên Giáng làm như vậy vốn đã coi rẻ quần thần chúng ta.

Chính khanh Hà Đô phủ mở đầu, những người khác nhao nhao trình tấu.

-Bệ hạ, thần cũng thấy Chu Thiên Giáng làm hơi quá đáng.

-Bệ hạ, hắn chẳng những coi rẻ quần thần chúng ta, lại càng coi rẻ Vương quyền.

-Bệ hạ, chính Chu Thiên Giáng nhận hối lộ, thì hắn làm gì còn mặt mũi nào mà đi đôn đốc người khác.

Triều đình mới vừa rồi còn yên tĩnh, lập tức trở nên giống nhà tắm vậy, Tĩnh Vương ôm Đả Vương Tiên, trong lòng thấy vui, chỉ cần Vương thái phó không quỳ gián, nơi này sẽ không có chuyện của ông ta.

Thành Võ Hoàng nghe xong nửa ngày, đơn giản muốn ngài hạ thánh chỉ thu hồi chính lệnh An Sát Viện, đồng thời cách chức Chu Thiên Giáng.

-Rầm! Thành Võ Hoàng vỗ ngự án, triều thần phía dưới lập tức yên lặng, ánh mắt đều nhìn về phía Thành Võ Hoàng

Thành Võ Hoàng chậm rãi đứng lên:

-Các khanh nghe đây, An Sát Viện là do trẫm thiết lập, hơn nữa Chu Thiên Giáng có kim bài ngự tứ của trẫm. Hắn ban bố chính lệnh này~ trẫm ủng hộ!

Thành Võ Hoàng nói xong, phía dưới lập tức là một bầu yên tĩnh, đến Hoàng thượng cũng nói như vậy rồi, ai còn dám nói gì nữa.

Thành Võ Hoàng liếc Ngụy công công, Ngụy công công lập tức tiến nhanh về phía trên:

-Bãi triều

Thái độ này của quần thần có tính toán rồi, cảm tạ Chu Thiên Giáng ban bố cái chính lệnh này, là đã chiếm được sự ủng hộ của Hoàng thượng

Sau khi tan triều, chẳng bao lâu sau An Sát Viện trở nên náo nhiệt. Không ít quan lại phái quản gia trong phủ đến An Sát Viện “tự thú”. Dù sao trong bản chính lệnh của An Sát Viện có đề cập, chỉ cần nộp ngân lượng tham ô, An Sát Viện sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Chu Thiên Giáng không ở An Sát Viện, mấy quyển sổ thanh toán của An Sát Viện được sử dụng không ngừng, một khi đăng ký thì sẽ chủ động trả lại tiền tham ô.

Ba ngày qua đi, lần đầu tiên Chu Thiên Giáng đến đúng giờ ngồi ở trên đại sảnh An Sát Viện.

-Chu Nhất, thế nào, nộp được bao nhiêu rồi?

Chu Thiên Giáng hỏi

-Bẩm báo đại nhân, có hơn ba trăm vị quan viên nộp bạc tham ô

Chu Thiên Giáng vừa nghe xong:

-Ha ha, còn không ít ấy ư, xem ra tố chất của đám quan lại triều Đại Phong không thấp hơn mẹ nó. Không sai, chỉ cần biết sai mà sửa là tốt rồi. Nói cho ta nghe xem, tổng cộng nộp bao nhiêu bạc?

-Đại nhân, tổng cộng mới năm vạn lượng.

Chu Nhất cười khổ nói

- Cái ~ cái gì? Hơn ba trăm người, mới nộp hơn năm vạn lượng?

Chu Thiên Giáng nhìn Chu Nhất.

Ba ngày này, Chu Thiên Giáng cũng không hỏi cái gì, ở quý phủ cùng Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách thưởng thức lễ vật các quan lại đưa đến. Chỉ riêng lễ vật đó của hắn tính ra cũng không thấp hơn một trăm vạn lượng.

-Đại nhân, người nộp tuy nhiều, nhưng nhiều nhất không quá ngàn lượng, ít nhất nộp mười mấy lượng.

Chu Nhất nói xong, chính mình cũng không nhịn được liền bật cười.

-Mẹ cha nó chứ, định biến bố mày thành ăn mày à, bước tiếp theo chắc đến bánh nướng hay quẩy cũng mang nộp rồi. Con bà nó, đám quan lại triều Đại Phong nếu thật sự thanh liêm thế thì bố mày đập đầu vào gối mà chết. Trả con mẹ nó chỗ mười mấy lượng đó đi, nó “sẽ biết ý mà phái người đến.

Chu Thiên Giáng nói xong, phía trên đại sảnh có tiếng cười, Chu Nhất, Hạ Thanh căn bản đều không tin những người này có đủ ngân lượng tham ô mà nộp cho đủ. Hơn nữa, chiêu này của Chu đại quan nhân, tự cổ chí kim mấy ai dám làm như vậy.

Chu Thiên Giáng nhìn nhìn mọi người, bỗng nhiên nghiêm mặt:

-Các vị huynh đệ, cuộc chiến đấu chân chính muốn gây tiếng vang, tất cả mọi người hãy lấy lại tinh thần cho tôi, bắt đầu từ bây giờ, cho dù là đối mặt với bất cứ ai, chúng ta đều là ông!

Chu Thiên Giáng nói xong, rút ra một quyển sổ:

-Chu Nhất nghe lệnh!

-Có thần

-Bản quan lệnh cho ngươi nhanh chóng đem năm mươi quan sai An Sát, lập tức truy bắt tổng phủ kho thuế, Vương Thượng Thanh về quy án, không được có sai sót!.

-Tuân lệnh

-Hạ Thanh nghe lệnh

-Có thần

Hạ Thanh quỳ một chân trên đất đáp

-Bản quan ra lệnh cho ngươi, nhanh chóng đem theo năm mươi quan sai, truy bắt Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Tôn Bỉnh Lộ quy án, không được có sai sót!

-Tuân lệnh

-Thường Võ nghe lệnh!

-Có Thường Võ

-Bản đại nhân ra lệnh cho ngươi, nhanh chóng đem một trăm quan sai, truy bắt Kinh Giao Thủ Bị Cố Chí Tòng quy án, không được có sai sót!

-Thường Võ tuân lệnh

Chu Thiên Giáng nhìn ba viên Đại tướng nhận lệnh rời khỏi đại sảnh, lại rút ra một chi:

-Chu Nhị nghe lệnh

-Có Chu Nhị

-Lập tức phái người âm thầm theo dõi, không được mang trộm một, hai lượng bạc nào khỏi kinh thành. Một khi phát hiện có xe ngựa khả nghi, lập tức bắt giam!

Nhìn từng nhánh quan ra khỏi, Chu Thiên Giáng thấy trong lòng thanh thản, cái cảm giác này chỉ có một chữ có thể miêu tả được, đó là “thích”

-Giải thích một chút, hai ngày này hậu trường xuất hiện một vấn đề nhỏ, dẫn đến chương 85 và 86 không xuất hiện, đồng thời không phải ta cắt nhiều. Làm mới một chút cũng hay.

Nếu ngài thích, xin mời kích vào “Thiên Giáng đại vận”, để tiện sau này đọc Thiên Giáng đại vận chương mới nhất, làm mới đăng nhiều kỳ

Trong phủ đệ của Tam hoàng tử Huyền Nhạc, hai ngày nay Đổng Quý Phi phải nói là chạy phát mệt. Huyền Nhạc và Chu Thiên Giáng âm thầm đạt thành bí mật, đến mẫu thân của y là Đổng Quý Phi cũng không biết. Tin Chu Thiên Giáng thăng lên làm An Sát Sứ đã sớm làm nổ tung hậu cung, đặc biệt là chính lệnh mà An Sát Viện hạ xuống kia khiến Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi hơi bất an. Đổng Quý Phi vì nghĩ cho lợi ích của nhi tử mà cảm thấy Huyền Nhạc nên đến tìm Chu Thiên Giáng nói chuyện, dù sao hai bên cũng không đối chọi với nhau gay gắt như Đại hoàng tử Huyền Minh và Nhị hoàng tử Huyền Xán.

- Nhạc Nhi, bản thân bè phái chúng ta đã ít rồi, ta thấy con vẫn nên chủ động đến tìm Chu Thiên Giáng nói chuyện để hắn nâng đỡ một chút.

Đổng Quý Phi lo lắng nói.

Tam hoàng tử bình thường là một người rất điềm đạm nho nhã, mặc dù là mẫu thân đến nhưng vẫn đắm chìm trong đống thư pháp như trước.

- Vi nương nói chuyện con có nghe thấy không vậy? Đừng khiến vi nương lo lắng cho con có được không hả?

Đổng Quý Phi thấy Huyền Nhạc dường như không nghe thấy thì trong lòng vừa tức vừa vội.

- Nhạc Nhi, hiện giờ hậu cung đang nghe ngóng việc này, ta nghe nói Ngạc Quý Phi đã đến Quách phủ rồi. Bên mẹ bà ta cũng có giao tình khá sâu với Quách lão tướng quân, chắc hẳn là đã thông đường rồi. Ta nói con cũng để ý đến, tiểu tử Chu Thiên Giáng kia cũng không dễ chọc vào, con không nghe nói gì sao? Hoàng hậu và hắn tranh cãi trong thư phòng, kết quả là một bàn tay của Quế ma ma đã bị Vệ Triển chặt mất, quay sang tố khổ với Hoàng thượng còn bị Hoàng thượng tức giận mắng cho một trận. Trước kia ai cũng nói phụ hoàng con kiêng kị Chu Thiên Giáng nhưng ta thấy tất cả đều là vớ vẩn.

/240

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status