Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 103: Thanh Lâu Kỳ Quán

/147


Trong phòng, vài người thần sắc có chút ngưng trọng, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu nhìn chủ tử liếc mắt một cái, chỉ thấy ánh mắt nàng u ám, sắc mặt lạnh mỏng, trên người bao phủ một tầng lệ khí.

"Chủ tử, người có phát hiện gì?"

"Chỉ sợ tửu lâu này có người lợi hại đang ở, vì thế mọi việc chúng ta phải cẩn thận một chút."

"Dạ, chủ tử."

Thanh Dao ngẩng đầu quét một vòng nhìn ba người bọn hắn, tuy rằng nàng cùng Mạc Sầu dịch dung, đang trang phục nam tử, nhưng Mạc Ưu thì bộ dáng vận như cũ, không có thay đổi, chỉ sợ có người quen thuộc trước đây ẩn núp tại tửu lầu này, xem ra có người đã biết là các nàng, Liễu Diệp lâu không phải là nơi thích hợp ở lâu, hơn nữa nếu như hoa khôi đại tái là do Trưởng Tôn Dận tổ chức, như vậy các nàng tại sao lại không tham gia, Thanh Dao khóe môi câu ra nụ cười nhạt, con ngươi một mảnh sắc lạnh.

"Trước nghỉ ngơi một chút, buổi tối đi thanh lâu."

Thanh Dao ra lệnh một tiếng, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu mở to mắt, hơn nửa ngày cũng không kịp phản ứng.

"Chủ tử, sao lại đến nơi không đứng đắn như vậy."

Mạc Sầu bĩu môi, nàng trước đây đã chán ghét nhưng nơi như vậy, bởi vì khi còn bé đã thấy nhiều nghênh đón mê hoặc khách nhân, nơi đó nữ nhân đê tiện được giống như một món hàng hóa rẻ tiền, chỉ dựa vào việc bán thịt để được ấm no.

"Được rồi, đêm nay có chính sự, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."

Thanh Dao cũng không giải thích kế hoạch trong lòng cho họ nghe, liền đứng lên hướng giường lớn bên trong gian phòng đi tới, Mạc Sầu vội vàng đuổi kịp cước bộ của nàng, còn Mạc Ưu thì lui ra ngoài.

Ba người đều ở trong phòng nghỉ ngơi nửa ngày, đến khi màn đêm bắt đầu phủ xuống, mới chậm rãi tỉnh lại, phân phó tiểu nhị mang cơm nước lên, lúc này lại nghe được thêm một việc.

"Phượng Phần thành này, có những kỹ viện nổi danh nào?"

Thanh Dao vừa mở miệng, thì điếm tiểu nhị có chút kinh ngạc, công tử tuấn mỹ bức người này, nhìn qua không giống là loại người thích đi dạo kỹ viện người a, bất quá người không thể chỉ nhìn tướng mạo, nói không chừng những người khách lạ như bọn họ, đến nơi này chính là vì muốn thấy phong thái của thanh quan đại tái, nếu đã như vậy, đi dạo kỹ viện cũng không phải là chuyện đáng ngại gì."Công tử, nhắc tới kỹ viện tốt nhất Phượng Phần thành, tất nhiên phải nói đến Tu Hoa lâu, các cô nương bên trong mỗi người lớn lên đều thiên tư quốc sắc, ngay cả hoa cũng thấy xấu hổ không bằng, chỉ là Tu Hoa lâu, từ trước đến giờ đều là nơi quan to quý hiển đến, chỉ sợ công tử lần đi lần này sẽ không được như ý."

Thanh Dao vẫn bất động thanh sắc, vừa ăn món ăn vừa tiếp tục hỏi: "Ngoại trừ Tu Hoa lâu, còn cái kỹ viện thứ nhì nào không tệ không?"

"Thứ nhì hả?" Điếm tiểu nhị ngẩng đầu suy nghĩ một chút, lập tức cười mở miệng: "Xuân phong lâu cùng Bách hoa lâu, các cô nương ở đó lớn lên cũng rất duyên dáng, mà Xuân Phong lâu cách tửu lâu chúng ta không xa, đi ra ngoài quẹo trái vài bước liền tới nơi."

Điếm tiểu nhị khoa tay múa chân một chút, Thanh Dao thoả mãn gật đầu: "Ngươi đi xuống trước đi."

"Dạ, khách quan từ từ dùng, nếu có chuyện gì, cứ phân phó tiểu nhân."

Điếm tiểu nhị cung kính nói xong, liền lui ra ngoài.

Trong phòng an tĩnh lại, Thanh Dao để đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai người thủ hạ đối diện, nàng biết nội tâm bọn họ đang mù mịt.

"Chúng ta đi Thanh La quốc chính là vì Mai Tâm mà báo thù, giết tên Trưởng Tôn Dận kia, nhưng bây giờ Trưởng Tôn Dận ở nơi nào, chúng ta căn bản không biết, hơn nữa nếu mạo muội đi Dận vương phủ, e là kinh động đến người của Dận vương phủ , hoặc là người Thanh La quốc, chỉ sợ giết không được Trưởng Tôn Dận, vì thế ta muốn lấy thân phận tham gia thanh quan đại tái, chỉ có trở thành hoa khôi, thì Trưởng Tôn Dận mới chủ động tới gặp ta, đến lúc đó lo gì giết không được hắn."

Thanh Dao ánh mắt lạnh lùng, khóe môi nhất câu đó là nụ cười âm hàn.

Thế nhưng Mạc Sầu cùng Mạc Ưu cũng không muốn chủ tử tốn hao tâm tư nhiều như vậy, sợ nàng gặp phải nguy hiểm.

"Tiểu thư, bằng không thì để ta lấy thân phận thanh quan đển tham gia đại tái đi."

Mạc Sầu kiến nghị, Thanh Dao ngước mắt quét về phía nàng, Mạc Sầu ngoại trừ kiếm thuật, thì nàng thật đúng là chưa có nhìn thấy trên người nàng có điểm gì đặc biệt, để có thể ở trong cuộc thi thanh quan đại tái trổ hết tài năng.

"Ngươi có nắm chắc?"

Thanh Dao tiếng nói vừa rơi xuống, Mạc Sầu đỏ mặt lên, vội vàng cúi đầu, nếu để cho nàng đi giết người phóng hỏa, nàng còn có chút nắm chắt, để cho nàng tham gia cái gì thanh quan đại tái, thật đúng là làm khó nàng, nàng lớn lên chỉ có thể nói là thanh tú, hơn nữa tài nghệ căn bản không có, nghĩ đến chuyện này, thì thấy chỉ có chủ tử là phù hợp điều kiện nhất, thế nhưng Trưởng Tôn Dận không phải kẻ dễ đối phó, nếu như tiểu thư gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?

"Tiểu thư, ta sợ hãi người gặp nguy hiểm."

"Ta không có việc gì, các ngươi không phải theo cạnh ta sao? Lo lắng ta có việc, thì hãy cố gắng bảo hộ ta tốt."

Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lập tức gật đầu: "Dạ, tiểu thư."

Nếu đã quyết định tham gia thanh quan đại tái, ba người liền thương nghị chuẩn bị ở kỹ viện nhà nào đặt chân mọc rễ.

"Ta quyết định thay mặt Xuân Phong lâu tham gia."

Thanh Dao bình tĩnh mở miệng, Mạc Sầu có chút vô cùng kinh ngạc, nếu muốn gặp Trưởng Tôn Dận, vì sao không trực tiếp đi kỹ viện tốt nhất mà ra tay, như vậy sẽ dễ dàng hơn một chút.

"Tiểu thư, sao không tiến vào Tu hoa lâu."

"Không được, " Thanh Dao con ngươi toát ra hỏa hoa, lạnh lùng cự tuyệt Mạc Sầu kiến nghị: "Tu Hoa lâu mở được ra khổng lồ lại huênh hoang khoác lát, thì phía sau nhất định có đại quan trong triều tham dự, suy nghĩ kỹ lại thì người nơi đó rất có khả năng chính là hang ổ của Trưởng Tôn Dận, ngươi nghĩ xem ta đi vào đó, chỉ sợ rất nhanh sẽ có tin tức truyền đi, đến lúc đó lại rơi vào vòng dây của người khác."

" Nói không chừng phía sau Xuân Phong lâu cũng có lão bản."

Mạc Ưu lo lắng mở miệng, con ngươi hiện lên bất an, hắn vẫn cảm thấy chủ tử sử dụng cách này rất mạo hiểm, nhưng không mạo hiểm, bọn họ không biết ở nơi nào mới có thể tìm được Trưởng Tôn Dận, để còn một kích tức trúng, nếu như mạo muội đi Dận vương phủ, mà bên trong phủ cao thủ nhiều như mây, chỉ sợ đả thảo kinh xà, đến lúc đó cái được không bù đắp đủ cái mất "Trong kinh thành này, tất cả kỹ viện, phía sau đều có lão bản, nhưng nếu Xuân Phong lâu chỉ là kỹ viện hạng hai hạng ba, chứng minh lão bản sau lưng nó tối đa cũng chỉ là người có tiền, căn bản không thể nào là đại quan trong triều, hoặc vương hầu các loại, như vậy có rất nhiều chuyện làm sẽ thuận tiên, hơn nữa việc này ta tự có biện pháp, chỉ cần tú bà kia không nói, lão bản phía sau căn bản không có khả năng biết việc này."

Thanh Dao lạnh lùng phân tích quan hệ lợi hại trong đó, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu nghe đến líu lưỡi, chủ tử nghĩ rất chu đáo. Đã như vậy, tất nhiên sẽ không xãy ra chuyện lớn gì.

"Tốt, vậy Đi Xuân Phong lâu đi."

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đồng thời gật đầu, ba người đứng dậy, Thanh Dao nhìn mặt Mạc Ưu liếc mắt một cái, trầm giọng phân phó: "Mạc Ưu, ta dịch dung cho ngươi giản đơn một chút, nếu như có người quen, chỉ sợ mặt của ngươi sẽ lộ ra chân tướng, trong Liễu Diệp lâu, đã có người biết chúng ta, vì thế ở nơi khác chúng ta không thể lại lộ ra sơ hỡ."

"Dạ, chủ tử."

Thanh Dao dịch dung cho Mạc Ưu, tuy rằng chỉ đơn giản thêm vài nét bút, toàn bộ khuôn mặt liền thô đi nhiều lắm, không còn tuấn mỹ giống như trước , hơn nữa còn có cảm giác khỏe mạnh mộc mạc.

"Đi thôi, theo cửa sổ mà đi."

Ba người thi triển khinh công theo cửa sổ nhảy đi ra ngoài, rơi xuống trên mặt đất, hậu viện vắng vẻ không tiếng động, căn bản không ai chú ý tới các nàng, ba người rất nhanh ly khai Liễu Diệp lâu, hoà nhập trên đường cái.

Buổi tối Phượng Phần thành, còn hơn ban ngày, không chút nào thấy thua kém, ngược lại càng náo nhiệt gấp đôi.

Son phấn phiêu hương, mỹ nhân mời gọi, hương la khinh sam, làm cho người muốn trầm mê...

Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu hai người theo hương vị kia đi thẳng về phía trước, rất nhanh liền nhìn thấy một kỹ viện xa hoa đại khí, trước cửa đèn lồng đỏ treo thành hàng dài, sáng như ban ngày, ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào.

Không nghĩ tới buôn bán lại thịnh vượng như vậy, xem ra Thanh La quốc quả nhiên không tầm thường, còn hơn cả Huyền Nguyệt, dân phong cởi mở hơn rất nhiều.

Nam tử đi dạo kỹ viện, tựa hồ thành một loại phong trào.

Một con đường đã hai ba kỹ viện, không ngờ lại phát đạt đến như vậy, có thể thấy những nam nhân kia, yêu thích trêu hoa ghẹo nguyệt đến cỡ nào.

Ba người vừa bước lên thềm đá, lập tức có một tú bà mập mạp vẻ mặt son phấn dẫn mấy vị cô nương đi tới, những cô nương kia được trang phục trang điểm nên rất xinh đẹp, quần áo hở rộng, nhìn một cái đã khoe được ba nơi, tư thái trêu người.

"Ôi, công tử thật tuấn tú a."

Tú bà vừa nhìn người tuấn sắc bực này, miệng cứ há ra không ngậm lại được, mà ánh mắt thì như kẻ trộm ở trên người Thanh Dao các nàng loạn chuyển, dựa theo đạo lý, người có điều kiện như vậy, căn bản không cần phải đi dạo kỹ viện, chỉ cần bọn họ kêu một tiếng, thì không biết có bao nhiêu tiểu thư khuê tú chạy lại bên người, nhưng ba người này lại chạy đến kỹ viện, đây là đạo lý gì?

Cuộc đời nhiều năm mở kỹ viện như vậy, tú bà so với người bình thường tất nhiên khôn khéo hơn, một đôi ánh mắt như con chuột trên dưới chuyển động, thầm nghĩ những người này có lai lịch gì?

Trên người là tơ lụa thượng hạng, không phú cũng quý, hơn nữa không phải người địa phương, nếu là người ở đây, tuấn tú công tử bực này, nàng làm sao mà không thấy, nghĩ vậy liền mở miệng "Tiểu ca nhi các ngươi lần đầu tiên đến Phượng Phần thành sao?"

Thanh Dao nhìn ra tú bà đã hoài nghi, vẻ mặt bình tĩnh cười rộ lên, nụ cười này, chỉ nghe thôi mấy người kỹ tử này đã phải hít sâu giữ bình tĩnh, người người đi đến túm tú cánh tay của bà, thỉnh thoảng hừ nhẹ: "Mụ mụ, mụ mụ?"

Công tử tuấn như vậy, nữ nhân nào mà không động lòng, nhìn bộ dạng nghi thần nghi quỷ của bà, chắc sẽ đem cậu ấm nhà người ta doạ bỏ chạy đi, vậy cái được không bù đắp đủ cái mất. Thanh Dao không nhanh không chậm ôm quyền mở miệng: "Tại hạ là người Hoàng Viên quốc, mấy ngày nữa là hoa khôi Thanh La quốc đại tái, tại hạ chờ ở đây để xem náo nhiệt một chút, tối nay hơi buồn chán nên muốn nghe các cô nương đạn một bản, vốn muốn đi đến Tu hoa lâu, bất quá nghe nói Tu Hoa lâu là nơi của quan to hiển quý đại giá quang lâm, dựa vào thân phận bực này của tại hạ, cũng không có khả năng hãnh diện với người ta, bởi vậy không muốn mình bị mất mặt, liền tới Xuân Phong lâu."

Thanh Dao nói xong những câu nói có lý kia, với một bộ dạng phong phạm văn nhân nhã sĩ , nên tú bà không hoài nghi nữa, lập tức nở khuôn mặt tươi cười: "Đến a, các cô nương, đem tiểu ca nhi mời lên lầu chiêu đãi đi."

"Dạ, mụ mụ " mấy người nữ nhân như cành hoa phát triển kia vừa nghe tú bà con nói vậy, tất cả đều mặt mày rạng rỡ, vọt lên, một người túm một người kéo, đem Thanh Dao các nàng đi lên lầu.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu có chút không quen, hai người sắc mặt đột nhiên lạnh, đang định phát tác, thì Thanh Dao ánh mắt cảnh cáo liếc qua một cái, hai người liền không dám lộn xộn, mặc cho mấy người cô nương đem ba người các nàng lôi đi vào, mà tú bà thì lay động từng bước theo phía sau các nàng đi vào Xuân Phong lâu.

Phòng khách lầu một , giữa phòng có dựng một khán đài cao, bên trên trãi thảm đỏ thẫm quý giá, mà ở trên đài cao bài biện các loại nhạc khí, còn có văn phòng tứ bảo, lúc này đang có một nữ tử, ở phía trên đánh đàn, khúc mây bay nước chảy lưu loát sinh động, len lõi cả tòa phòng khách.

Phòng khách bốn phía để rất nhiều bàn, mỗi một nam tử bên người đều có một nữ nhân thiên kiều bá mị, hai người thỉnh thoảng đút rượu cho nhau, thích ý nghe tiếng đàn du dương, tình cảnh này, quả nhiên không tầm thường.

Thanh Dao cùng Mạc Sầu chờ ba người bị tú bà dẫn tiến vào một gian nhã giữa, rất nhanh liền có nha đầu dâng trà lên, mà mấy người phụ nhân thì dựa vào tường đứng, trong mắt hiện lên ánh sáng tham lam, lấy khăn che miệng, thỉnh thoảng ha ha cười, mặt đỏ tới mang tai chờ bọn vẫy gọi.

"Tiểu ca nhi các có được không?"

Thanh Dao quét mắt quanh mình liếc một cái, con ngươi âm u, những nữ nhân này đều rất tầm thường, hơn nữa nàng tới đây cũng không phải tìm vui, mà có chính sự cần làm, bởi vậy trầm giọng mở miệng.

"Ta muốn một gian nhã phòng."

"Tốt " lão thước vừa nghe, dùng sức vỗ đùi một cái, vừa nhìn cũng biết là hạn người không sợ tiêu tiền , đến nơi đây không tìm hoa, thì có chuyện gì hay để nói đâu.

"Đến, tiểu ca nhi theo ma ma đến đây " tú bà kia nhìn ba thần tài trước mắt, hiếm khi tự mình ở phía trước dẫn đường, đem Thanh Dao các nàng hướng nhã giữa lầu hai, nơi yên tĩnh mời vào.

Đoàn người vừa bước lên hành lang lầu hai, trước mặt đụng phải một người, chính là Nghênh Phong của thái tử phủ, lúc này nàng ta mặc nam trang, vẻ mặt sầu muộn, ngẩng đầu lên thấy mình chặn lối đi người khác, nên mau chóng bước qua một bên.

Thanh Dao nhíu mày, bất động thanh đầu hơi cúi xuống một ít, tuy rằng các nàng đã dịch dung, thế nhưng Nghênh Phong cùng các nàng có một khoảng thời gian ở chung, chỉ sợ nàng ta nhạy bén sẽ nhận ra các nàng.

Cũng may, Nghênh Phong vẫn không quá nhiều chú ý các nàng, nàng ta tựa hồ bị chuyện gì đó rất phiền muộn. Thanh Dao chờ nàng ấy đi qua, con ngươi chợt lóe lên hàn quang.

Có Nghênh Phong xuất hiện nơi này, tất nhiên sẽ có thái tử Trưởng Tôn Trúc.

Không nghĩ tới đường đường là một thái tử lại lưu luyến nơi phong nguyệt này, chẳng lẽ nữ nhân hậu viện còn không thỏa mãn được hắn.

Nghĩ vậy, lòng chán ghét đối với Trưởng Tôn Trúc sống lại, người nam nhân này làm chuyện gì cũng không ngu ngốc. Lúc trước không chỉ lợi dụng nàng, mà bây giờ còn rơi đến tình trạng này.

Nhìn tú bà thần thái, tựa hồ cũng không biết, thái tử ở Xuân Phong lâu, bằng không còn không biết sẽ giênh giáo thành bộ dáng gì nữa?

Ba người theo phía sau tú bà, lên lầu hai phía đông có một gian nhã phòng. Bên trong gian phòng rèm châu rủ xuống, cổ kính, trong đỉnh đồng nhỏ đang đốt huân hương thơm ngát, làn khói trắng lượn lờ mọc lên, bên trong gian phòng đứng thẳng hai tiểu nha đầu mày thanh mắt đẹp , vừa nhìn thấy tú bà tiến đến, liền cẩn thận thi lễ.

"Mụ mụ."

"Ừ, đi đem các tỷ tỷ kêu đến có khách nhân."

Tú bà một tiếng phân phó xong, hai nha đầu vội vã lĩnh mệnh chuẩn bị đi ra ngoài, Thanh Dao sắc mặt trầm xuống, quanh thân lãnh ý, chậm rãi mở miệng: "Chờ một chút, tại hạ muốn cùng ma ma làm một vụ giao dịch."

Chương 104.2

Tú bà sửng sốt, ngẩng đầu lên thấy ba người quanh thân lạnh lùng, dưới chân không tự chủ rút lui một bước, không dám tới gần, lúc này nhìn ba người này giống như người không dễ chọc.

Thanh Dao nhìn liếc mắt Mạc Sầu một cái, Mạc Sầu lấy ra một tờ ngân phiếu đặt lên bàn: "Chúng ta muốn cùng ma ma bàn một khoản giao dịch."

Tú bà từ trước đến nay thấy tiền sáng mắt, vừa nhìn thấy ngân phiếu nói cái gì cũng đều tốt, lập đến phất phất tay ý bảo hai tiểu nha đầu lui xuống đi, nơi này chính là địa bàn của nàng, nàng cũng không tin bọn họ có thể làm được cái gì, đợi đến khi mấy tiểu nha đầu đi ra, Tú bà liền vọt tới, cầm lấy ngân phiếu trên bàn liếc mắt nhìn, trợn mắt lên cuối cùng nuốt một ngụm nước bọt, tựa hồ khó có thể tin, lấy tay nhu nhu ánh mắt, lại nhìn kỹ một lần.

"Năm ngàn lượng?"

Đây chính là con số trên trời, mà mấy trước mắt muốn làm cái gì?

"Công tử muốn cùng ma ma ta làm giao dịch gì."

Tú bà có chút cảnh giới, số bạc càng lớn, thì những chuyện làm càng nguy hiểm, nàng muốn nhìn xem họ có phải muốn mạng của mình hay không? nếu như chuyện quá nguy hiểm, có tiền cũng không làm." Ta muốn đại diện Xuân Phong lâu tham gia thanh quan đại tái chọn hoa khôi lần này ."

"Cái gì?" Tú bà lại càng hoảng sợ, này người trước mắt là một nam tử, nhưng nghe nàng ta nói xong, chăm chú nhìn kỹ, thì thấy nàng mặt mày tú lệ, tuệ quang lưu chuyển, giơ tay nhấc chân, đều mang theo một tí quyến rũ nữ tính, nguyên lai người trước mắt đúng là một tiểu thư, nàng nhìn người nhiều năm như lại, lại trông nhầm.

Bất quá nàng ta tại sao lại muốn đại diện Xuân Phong lâu tham gia chọn hoa khôi thanh quan đại tái , nhất định là có bí mật gì không thể cho ai biết.

Tú bà nghĩ vậy, liền run như cầy sấy, ánh mắt tham lam nhìn ngân phiếu trong tay, cuối nhất quyết đem ngân phiếu đặt lên bàn.

Vụ làm ăn này, nàng không dám nhận.

Thanh Dao khóe môi nhất câu cười nhạt, thân hình khẽ động, người đã rơi xuống bên cạnh tú bà, bàn tay trắng nõn nhấc lên, nắm ngay cằm của tú bà bắt nàng ta mở miệng, một viên thuốc đã nhanh chóng nhét vào trong miệng nàng, một chưởng đánh tới phía sau lưng của nàng, một tiếng ho vang lên, viên thuốc kia đã thoải mái trượt vào bụng.

Tú bà bị hù đến sắc trắng bệch, cánh tay mập mạp dùng sức chỉ vào Thanh Dao.

"Ngươi vừa cho ta ăn cái gì?"

"Độc dược, năm ngàn lượng bạc và một cái mạng, giao dịch này có thể làm không?"

Thanh Dao mặt không chút thay đổi mở miệng, con ngươi thị máu sát khí, tú bà nhịn không được đánh rùng mình một cái, đồng thời kinh hãi đảm chiến, hai hàm răng run lên, ùm một tiếng quỳ xuống đất.

"Van cầu các ngươi tha cho ta đi, ta nhất định sẽ phối hợp với các ngươi, bỏ qua cho ta một lần đi."

"Yên tâm đi, thuốc này nhất thời nửa khắc không chết người được, nếu như ngươi chịu phối hợp với chúng ta, ta sẽ cho ngươi giải dược, hơn nữa ta làm những chuyện gì, cùng Xuân Phong lâu các ngươi không có can hệ, đến lúc đó ngươi đẩy qua, nói là không biết lai lịch của ta, như vậy ai mà đi tìm ngươi gây phiền phức đâu, hơn nữa dù cho ta tham gia thanh quan đại tái, cũng không nhất định có thể làm được hoa khôi, nếu như làm được hoa khôi, đoạt được tiền thưởng đều về tay các ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Thanh Dao không nhanh không chậm mở miệng, tú bà kia cả người chết lặng, bây giờ đáp ứng cũng không phải, mà không đáp ứng cũng không xong, những người này vừa nhìn chính là người có thủ đoạn độc ác, nếu không đồng ý mạng của mình lập tức đã đánh mất.

"Được, được."

Tú bà đứng lên, đưa tay lên cầm lấy ngân phiếu trên bàn, dù sao cũng đã đồng ý cho nàng ta tham gia thi đấu, tiền này không lấy không được.

Hơn nữa dù cho nàng ta dự thi cũng không nhất định sẽ được hoa khôi, danh hiệu hoa khôi từ trước giờ đều là thanh quan của Tu hoa lâu đoạt được, rất ít khi bị nhà khác lấy được, nàng cũng không tin nàng ta có thể ngoại lệ.

"Việc này cứ quyết định như vậy, đừng nói cho ngươi lão bản sau lưng biết, bằng không ta có thể sẽ không cho ngươi giải dược."

Thanh âm lạnh lùng từ phía sau vang lên, tú bà lập tức gật đầu như băm tỏi, đâu còn dám có lòng dạ nào khác.

Ba người liền ở lại Xuân Phong lâu, tú bà phải tự mình an bài cho các nàng một cái phòng, là nơi yên lặng nhất toàn bộ Xuân Phong lâu, ở cuối hành lang lầu hai , một gian phòng ở phía tay phải, nơi đó bình thường có rất ít người qua lại.

Yên tĩnh, không tiếng động.

Hoa khôi đại tái, ba ngày sau sẽ cử hành.

Buổi tối Xuân Phong lâu, nơi nơi đầy rẫy ám muội, thỉnh thoảng có những thanh âm làm người ta đỏ mặt tim đập khẽ truyền đến.

Thanh Dao đã biết rõ nam nữ tư tình, nên vẫn có thể thản nhiên tự đắc, chỉ là ủy khuất cho Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, hai người đều là thời gian xuân tâm nhộn nhạo , lại bị ở nơi này, không khỏi không được tự nhiên.

Cũng may ba ngày đã nhanh chóng trôi qua.

Trước một đêm tuyển Hoa khôi đại tái, Xuân Phong lâu đã xảy ra một việc.

Thái tử trắc phi Thẩm Nhứ Tuyết dẫn một đám người xông vào Xuân Phong lâu, đối với người trong lâu lý vung tay, đập nát đồ đặc của xuân phong lâu.

Thẩm Nhứ Tuyết là người phương nào, trong kinh thành trung ai mà không biết, Thẩm gia là đệ nhất thế gia của Thanh La quốc, rất được thánh sủng, cha mẹ Thẩm Nhứ Tuyết đều là trụ cột trong triều, là một nữa bầu trời Thanh La quốc . Vì thế đừng nói Thẩm Nhứ Tuyết đập nát thanh lâu này, ngay cả hủy đi Xuân Phong lâu, cũng không ai dám nói chữ nào.

Tú bà dẫn thủ hạ một đám người, cúi đầu khom người bồi tội, nàng căn bản không biết Thẩm Nhứ Tuyết vì chuyện gì mà xông vào Xuân Phong lâu.

"Không biết nương nương vì chuyện gì?"

"Kêu Niệm Dao cái dã nữ nhân kia đi ra, to gan dám can đảm mê hoặc thái tử?"

Thẩm Nhứ Tuyết sắc mặt xấu xí, âm ngao, nghiến răng nghiến lợi mở miệng rống lên, tú bà vừa nghe Thẩm Nhứ Tuyết nói, lập tức gương mặt đen như gan heo, nguyên lai nam nhân tuấn mỹ bao Niệm Dao, đúng là thái tử gia, trời ạ, sét đến đánh chết nàng đi, nàng thật đúng là có mắt như mù, còn thu của thái tử gia một khoản tiền lớn.

Thẩm Nhứ Tuyết phẫn nộ đến con ngươi bốc hỏa, hoàn toàn mất đi lãnh tĩnh ngày xưa, hai tay chống nạnh giống như một người đàn bà chanh chua .

Nàng quả thật bị tức lớn rồi, hôm nay vừa lúc Dận vương gia đến thăm, nàng mới biết được nguyên lai Trưởng Tôn Trúc tên hỗn đản này, dĩ nhiên sau lưng tất cả nữ nhân hậu viện các nàng ở Xuân Phong lâu bao một kỹ nữ, đường đường thái tử lại làm ra loại sự tình này, làm cho nàng phẫn nộ, vốn nàng tuy rằng sinh khí, nhưng cũng không dám tới Xuân Phong lâu gây chuyện.

Bất quá càng nghĩ càng không cam lòng, từ lúc thái tử đi Huyền Nguyệt quốc, mê luyến Huyền Nguyệt hoàng hậu, đã không bao giờ quản những nữ nhân các nàng nữa, bây giờ lại tình nguyện cùng nữ nhân kỹ viện tằng tịu với nhau, mà không sủng hạnh các nàng.

Khi nghe kỹ tên của nữ nhân này, quả nhiên gọi là Niệm Dao, nghĩ đến cái tên này, nàng nhanh chóng điên lên, tình nguyện cùng Trưởng Tôn Trúc một lần cá chết lưới rách.

Hắn nếu không sủng hạnh các nàng, các nàng chẳng khác nào sống như quả phụ, nếu đã như vậy, không có cũng được.

Thẩm Nhứ Tuyết giận dữ trừng mắt, tú bà vừa nghe lời của nàng, lâm vào thế khó xử, nếu biết kẻ bao Niệm Dao là thái tử gia, nàng sao có thể đem Niệm Dao giao ra đây?

Dù thế nào, nàng cũng không có biện pháp đem Niệm Dao giao ra, bởi vì người chân chính quản lý Xuân Phong lâu, chính là Niệm Dao, nàng chẳng qua là quản sự kinh doanh dùng để che đậy bên ngoài thôi, còn quản lý ngầm kỷ viện này chính là Niệm Dao, Niệm Dao thật ra không phải tên thật của nàng, tên nàng là Khuynh Thành, tên này là do nam nhân kia, cũng chính là thái tử gia tâm huyết dâng trào sửa đổi, mà Niệm Dao cũng tuỳ ý hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, tú bà lâm vào thế khó xử.

Bỗng nhiên trên lan can lầu hai, vang lên giọng nói thanh thúy.

Chỉ thấy một nữ tử nhẹ vỗ về lan can bạch ngọc, quanh thân quyến rũ, nhàn nhạt quét mắt mọi người ở phòng khách dưới lan can , không nhanh không chậm mở miệng.

"Thẩm trắc phi, ngươi đã đem hình tượng người đàn bà chanh chua phát huy đến giới hạn tận cùng, ta thật hoài nghi đệ nhất thế gia, đã dạy dỗ ngươi như thế nào?"

Lời vừa nói ra, toàn bộ phòng khách ồ lên, ai cũng không nghĩ tới một kỹ tử lại nói chuyện kiêu ngạo đến như vậy, chẳng lẽ đúng là ỷ vào chỗ dựa thái tử, bằng không nàng ta sẽ không dám làm như vậy a.

Bên dưới Thẩm Nhứ Tuyết bị người bên trên châm chọc sắc mặt xấu xí đến cực điểm, sát khí trải rộng, phẫn nộ thét chói tai.

"Niệm Dao, ngươi tiện nhân, hôm nay ta không để yên cho ngươi ."

Thẩm Nhứ Tuyết nói xong, liền dẫn một đống hạ nhân thái tử phủ , hướng trên lầu vọt tới.

Trong đại sảnh rất nhiều khách nhân tuy rằng sợ hãi, nhưng chuyện náo nhiệt trước mắt này không thể không nhìn, hơn nữa ai sẽ nghĩ tới thái tử điện hạ lại đi lưu luyến kỹ viện, thực sự là nam nhi bản sắc a.

Ở Thanh La quốc, mặc dù thái tử lưu luyến kỹ viện, cũng không có gì đáng hổ thẹn, bởi vậy Thẩm Nhứ Tuyết mới dám ngang nhiên tìm tới cửa.

Dưới lầu trên lầu nháo thành một đoàn.

Thanh Dao lúc này ở trong phòng đọc sách, cau mài lại, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: "Mạc Sầu, đã xảy ra chuyện gì?"

Mạc Sầu vẫn hơi nghiêng người bên lan can xem náo nhiệt, vừa nghe đến câu hỏi của chủ tử , lập tức đi vào, chậm rãi mở miệng.

"Chủ tử, là Thẩm Nhứ Tuyết thái tử phủ dẫn một đám người đến tìm một kỹ nữ tính toán sổ sách, mà kỹ nữ kia lại tên là Niệm Dao."

Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao sắc mặt rất khó nhìn, thái tử đặt cái tên này ý nghĩa không cần nói cũng biết, nhưng khi nàng nghe được chỉ cảm thấy buồn nôn, nam nhân đó mà cũng xứng tưởng niệm nàng sao, lợi dụng xong nàng rồi còn có tư cách làm như vậy.

Mạc Sầu thấy chủ tử quanh thân sát ý, liền không dám nói thêm cái gì.

Ai ngờ chủ tử lại buông sách trong tay xuống, chậm rãi đứng lên đi ra ngoài gian phòng, mấy ngày nay, bọn họ ở tại Xuân Phong lâu này, vẫn luôn mặc trang phục nam tử, cũng dịch dung, bởi vậy căn bản không lo lắng người ta nhận ra, ba người vịn lan can mà đứng, nhìn tình thế phát triển phía dưới.

Thẩm Nhứ Tuyết rõ ràng là thua Niệm Dao khí thế, người ta hơi thở không gấp tim không đập mạnh, mặt không đổi sắc, khí định thần nhàn nói chuyện.

Đem một vai diễn một tiểu tam phát huy đến cực hạn.

Mà Thẩm Nhứ Tuyết là chính chủ, lại thở hổn hển, đỏ mặt tía tai, thật là mất thân phận, hơn nữa Trưởng Tôn Trúc nếu biết nàng làm những chuyện như vậy, không biết sẽ phạt nàng đến đâu?

Xem ra nữ nhân này bề ngoài sáng láng, nhưng không có đầu óc.

Phía dướip khách Thẩm Nhứ Tuyết dẫn thủ hạ thái tử phủ nhắm trên lầu hướng tới, tất cả mọi người đều thay Niệm Dao mà sợ đổ mồ hôi, đáng tiếc người ta căn bản không thèm để ý, trấn định nhìn Thẩm Nhứ Tuyết xông lên, tựa hồ không chút sợ hãi nào.

Mắt thấy đám người Thẩm Nhứ Tuyết đã vọt lên, mười mấy người bao quanh vây Niệm Dao.

"Tiện nhân ngươi , cũng dám câu dẫn thái tử, thái tử có thân phận cao quý, là ngươi câu dẫn được nên đắc chí lắm phải không?."

Thẩm Nhứ Tuyết nói xong, một cái tát quăng qua, tất cả mọi người cho rằng Niệm Dao ít nhất là sẽ có chút võ công, bằng không sao có thể trấn định như vậy, một điểm cũng không sợ chứ?

Ai biết nàng ta lại đứng yên nhận của Thẩm Nhứ Tuyết một cái tát, bốp một tiếng, lực đạo mười phần vang lên, trên mặt Niệm Dao , một mảnh sưng đỏ, năm dấu ngón tay hiện lên, vậy mà Thẩm Nhứ Tuyết còn không có giải hận, sắc mặt âm ngao lần thứ hai tiến lên, nắm tóc Niệm Dao.

Mọi người thấy thế huyết mạch phẫn trương, rất nhiều nam nhân nóng lòng muốn tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng chỉ có hùng tâm, mà không có lá gan kia, ai dám đắc tội với Thẩm trắc phi thái tử phủ, nữ nhân này dù không tốt cuối cùng cũng là hoàng hậu nương nương, bất quá đối với điểm này, mọi người rất thất vọng.

Dù cho thái tử thích nữ nhân khác đi, làm trắc phi, chí ít hẳn phải rộng lượng một chút, không ngời lại giống người đàn bà chanh chua nháo đến thanh lâu, xem ra nhà thái tử chưa thanh lý sạch sẽ.

Lầu hai nháo thành một đoàn.

Bỗng nhiên một đạo thanh âm lạnh như băng không có một tia hơi thở ấm áp vang lên.

"Quá ồn, muốn đánh đi ra ngoài đánh?"

Mọi người hút phải khí lạnh, sôi nổi ngẩng đầu, nhìn phía lan can lầu ba, chỉ thấy bên lan can bạch ngọc, một người nam tử mặc trường bào màu trắng đang dựa vào, một đầu tóc đen mềm mịn như tơ buộc lên thật cao, hết lần này tới lần khác chừa lại một nữa tóc dài , che nửa bên mặt của hắn, khiến người thấy không rõ khuôn mặt của hắn, mà bên mặt còn lại thì tinh xảo giống như gốm sứ, ở chỗ giao nhau giữa khóe mắt và đuôi lông mày, lại có một đóa lá hải đường màu hồng phấn, cả người tuyệt đẹp đến cực điểm, nhưng hết lần này tới lần khác quanh thân lãnh lệ, một đôi tinh đồng hiện lên thị máu khí.

Không chút nào thương hương tiếc ngọc, ngượi lại đang không kiên nhẫn, khóe môi nhất câu, nói ra lời lạnh lùng.

Nam tử này, ai cũng không biết hắn, cả người lộ ra thần bí khó lường, hơn nữa rất lạnh, cả khuôn mặt một điểm biểu tình cũng không có.

Nhìn tư thế hắn nói chuyện , hoàn toàn không đem Thẩm Nhứ Tuyết để vào mắt, có phải hắn không biết lai lịch của Thẩm Nhứ Tuyết, hay bản thân hắn chính là một người tuyệt đỉnh lợi hại.

Thẩm Nhứ Tuyết đang ở lầu hai đánh đến hưng phấn , vừa nghe giọng nói trên lầu , ngẩng đầu lên nhìn sang.

Chỉ thấy một nam tử, xinh đẹp tuấn mỹ, lại bí hiểm, đôi mắt lạnh quét tới, tựa như đại dương mênh mông, làm cho người ta vừa choáng ván, vừa cảm thấy sợ hãi, bất quá bộ dạng không đem nàng để vào trong mắt, làm cho nàng phẫn nộ, buông lỏng tay ra, nghiên người liếc nhìn sang.

"Ngươi là người phương nào, lại dám nói chuyện như thế cùng ta, cẩn thận đầu của ngươi."

Thẩm Nhứ Tuyết tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe được một tiếng bốp vang lên, mọi người căn bản không thấy nam tử kia ra tay như thế nào, thì Thẩm Nhứ Tuyết đã bị đánh một bạt tai, đánh cho nàng hai mắt nổ đom đóm, thân thể sắp kìm không được, dùng sức lắc đầu, thật vất vả mới đỡ lấy lan can đứng lại.

"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai, lại dám đánh ta."

Nói xong, bởi vì gương mặt đau sưng, nước mắt đều chảy xuống.

"Ngân Hiên " nam tử kia bỏ xuống một câu, vẻ mặt không thay đổi xoay người đi vào buồng trong, thái độ cuồng vọng đến cực điểm, coi như Thẩm Nhứ Tuyết ở trong mắt của hắn so với một con kiến cũng không khác là mấy.

Ngân Hiên?

Trong đại sảnh ánh mắt của nhiều người hiện lên hoang mang, mà tên này cho tới bây giờ cũng không nghe người ta nói qua, hắn đến tột cùng là ai a?

Ngay cả ba người Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng thấy kinh hãi, Ngân Hiên này là người phương nào, sao cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua, hơn nữa võ công quá bí hiểm, chỉ sợ so với Vô Tình có hơn chứ không kém, vừa ra tay, đã nhanh như chớp, tốc độ kia làm người ta nhìn không kịp.

Người nam nhân kia trên người dung hợp bao nhiêu dạng tính chất đặc biệt.

Đã yêu mị lại tươi đẹp, còn thêm bí hiểm, cuồng vọng bá đạo, quan trọng nhất là lạnh lùng, hai nữ nhân quốc sắc thiên hương bãi đặt ở trước mắt, hình như không liên quan đến mình, bởi vì người khác ầm ĩ đến hắn, nên mới ra thu thập một chút, rồi lại đi vào.

Bực này khí phách, bực này năng lực, Thanh Dao thật là bội phục ba phần.

Chương 104.3

Mà Thẩm Nhứ Tuyết không rõ nguyên do liền bị người ta đánh, hơn nữa dù cho nàng vô tri, thì lúc nãy người kia ra tay, nàng liền biết người này bí hiểm đến mức tận cùng, nếu như nàng lại nháo nữa, chỉ sợ sẽ còn phải chịu đòn, thế nhưng nếu cứ như vậy mất mặt mà trở về, nàng lại không cam lòng.

Lầu hai, Thẩm Nhứ Tuyết đang ở thế khó xử, muốn rút lui cũng không được.

Thì trước cửa lớn Xuân phong lâu, đột nhiên tràn vào một đám người, người dẫn đầu chính là thái tử Trưởng Tôn Trúc, theo phía sau hắn chính là thủ hạ thị vệ, chỉ thấy trên ngũ quan tuấn mỹ của hắn bố trí thâm trầm, lạnh lùng đứng ở cửa đại sảnh, mâu quang khiếp người bắn về phía Thẩm Nhứ Tuyết.

Thẩm Nhứ Tuyết vừa nhìn thái tử xuất hiện, cũng đã quên chính mình vừa làm những chuyện gì, chỉ nghĩ đến chịu đòn, lập tức oa một tiếng khóc chạy đi xuống lầu, xông thẳng đến trước mặt Trưởng Tôn Trúc, hơi thở hổn hển chỉ vào lầu ba.

"Thái tử điện hạ nên vì thiếp thân mà làm chủ a, cái người gọi Ngân Hiên kia dám đánh ta."

Nàng tiếng nói vừa dứt, bốp một tiếng, Trưởng Tôn Trúc lại quăng cho nàng bạt tai, cái này cũng sưng lên giống bên kia, hai bên cân bằng, Thẩm Nhứ Tuyết mặt xưng phù như một cái đầu heo, đầu vang lên tiếng ong ong, thân thể nhịn không được, lùi lại mấy bước ùm một tiếng ngã trên mặt đất hôn mê, ngạc nhiên mở to mắt nhìn thái tử Trưởng Tôn Trúc.

Chỉ thấy Trưởng Tôn Trúc cũng không có nhìn lại nàng, mà ngước mắt nhìn lan can lầu hai, nơi đó Niệm Dao đang đứng với bộ dạng chật vật bất kham , nàng vẻ mặt trấn định, tuy rằng bị đánh, mặt sưng lên, đầu tóc mất trật tự khó coi, thế nhưng quanh thân khí phái cũng không thua với bất luận kẻ nào.

Trong con ngươi của Trưởng Tôn Trúc chợt lóe rồi mũi nhọn rồi biến mất , ngẩng đầu lên cao giọng.

"Là ai đánh người nhà bản thái tử , mời đi ra gặp mặt."

Ngân Hiên đẹp đẽ kinh người , từ trong phòng đi tới, bên kia gương mặt đẹp đến kinh tâm động phách, diệp hải đường tựa hồ nở càng đẹp hơn.

Quanh thân ẩn chứa những mũi nhọn, lạnh lùng mở miệng.

"Thái tử phủ môn quy, thực sự làm cho người ta cung kính kiêng kỵ, tại hạ đã lĩnh giáo."

Lời nói nồng đậm châm chọc, hoàn toàn không để cho Trưởng Tôn Trúc chút nào mặt mũi, Trưởng Tôn Trúc sắc mặt tối sầm lại, khẽ cắn răng, người này vừa nhìn cũng không phải là một nhân vật đơn giản, Ngân Hiên, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có nhân vật như thế, người lợi hại vậy, hẳn là đã sớm nghe tiếng, vì sao lại không có người gặp qua chứ?

"Làm phiền các hạ động thủ, ở đây nói chuyện có điều bất tiện, bản cung muốn mời các hạ ngày mai tại Liễu Diệp lâu gặp mặt."

"Không rảnh."

Mà Ngân Hiên nói xong, chớp mắt lại không thấy bóng dáng.

Chẳng ai ngờ rằng Ngân Hiên thậm chí ngay cả thái tử cũng không nể mặt, hắn đến tột cùng là người phương nào, phòng khách từ trên xuống dưới mọi người đều hít sâu, không khí càng cứng ngắc, thái tử Trưởng Tôn Trúc sắc mặt âm ngao không gì sánh được, ở tại địa giới của Thanh La quốc , thậm chí có người trực tiếp không để cho hắn mặt mũi, đây chính là người thứ nhất.

Tốt, hắn sẽ nhớ kỹ, sau đó sắc mặt trầm xuống, dẫn nhất bang thị vệ thái tử phủ, giọng điệu đầy sát khí mở miệng: "Hồi phủ."

Đoàn người cuồn cuộn rời đi, Thẩm Nhứ Tuyết bị đánh đến vô cùng thê thảm, chật vật từ trên mặt đất đứng lên, theo phía sau thị vệ rời đi, đôi mắt có thể ăn thịt người, giận trừng trừng nhỉn lan can lầu hai liếc mắt một cái, mà Niệm Dao thì mang vẻ mặt dường như không có việc cả bước vào phòng.

Trong đại sảnh, tất cả người xem náo nhiệt giải tán ngay lập tức, tú bà nhìn đống hỗn độn đầy đất, cực kỳ đau lòng, mấy thứ đồ này từ trên xuống dưới bị nữ nhân kia đập phá không biết bao nhiêu a, nàng cũng không dám cùng thái tử đòi bồi thường, nghĩ tới đây, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên lầu ba liếc mắt một cái.

Động tác rất nhỏ này, Mộc Thanh Dao thấy rất rõ ràng, chẳng lẽ Ngân Hiên, là lão bản phía sau Xuân Phong lâu?

Hắn đến tột cùng sao lại ở chỗ, bí hiểm, mà vô cùng cường đại như vậy.

Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu quay lại gian phòng, ba người hai mặt nhìn nhau, thật không biết người này là địch hay bạn, nếu như là địch, chỉ sợ kết quả sự tình rất khó có thể dự liệu.

"Ngân Hiên, chúng ta đi ra ngoài lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không nghe người ta nói qua người này, võ công của hắn so với Vô Tình không kém, theo lý phải được rất nhiều người biết đến mới đúng."

Mạc Sầu nói thầm, chủ tử ở bên cạnh quanh thân lạnh lùng, cả khuôn mặt bao phủ lệ khí: "Mặc kệ hắn là ai, ta nhất định phải giết Trưởng Tôn Dận."

"Dạ, chủ tử."

Ngày thứ hai, chính là hoa khôi đại tái.

Bao năm qua, hoa khôi đại tái đều là ở Tu Hoa lâu mà cử hành, bởi vì Tu hoa lâu là thanh lâu xa hoa nhất kinh thành, cao bốn tầng, trang hoàng hoa lệ đại khí, hơn nữa diện tích khổng lồ, chỉ là phòng khách lầu một, mà có thể chứa được gần hai trăm người, hơn nữa lầu hai là phòng nghĩ, lầu ba cũng là phòng nghĩ, có thể thoáng cái chứa rất nhiều người.

Sáng sớm, Thanh Dao liền khôi phục nữ trang, y phục trên người, cũng là làm từ cẩm y phường tốt nhất Thanh La quốc, kiểu dáng chiếu theo bức tranh nàng vẽ mà làm ra, cái loại trang phục thanh thuần thục nữ đến mức tận cùng, còn mang theo cảm giác thần bí mông lung.

Bên trong là cẩm y hoa lệ rộng rãi màu hồng nhạt, ngắn gọn trắng trong thuần khiết, bên ngoài bao phủ một tầng lụa mỏng, cổ tay áo cùng vạt áo còn kết những hạt châu, chiếu lấp lánh, động lòng người đến cực điểm.

Nguyên bộ y phục này còn có thêm tấm khăn mỏng trên đầu, tóc dày đen như mực, búi lên một ít, nhẹ vấn, khăn mỏng rủ xuống ở sau người, lôi ra một góc, vừa lúc che ở nửa bên mặt, ở chỗ khóe mắt , dùng mấy viên thủy dáng lên, sáng long lanh, mười phần hấp dẫn, quanh thân mông lung, cao thâm khó dò, đôi mắt thanh triệt như nước, một dạng khi nhìn thấy không muốn rời, khi thấy liền ao ước, trên đời cảnh tuyệt đẹp nhất, nào ngoài vẻ thần bí, làm cho người ta luôn tò mò.

Đây mới là cảnh giới cao thâm, làm cho người ta không thương không được, muốn mà không thấy...

Thanh Dao trang điểm xong có thể làm cho tú bà Xuân Phong lâu nhìn đến ngây người, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, há hốc miệng, kinh ngạc đến cực điểm, không nghĩ tới nữ nhân này lại xuất trần tuyệt đẹp như vậy, làm cho người ta liếc mắt nhìn liền có ý nghĩ kỳ quái.

"Thế nào? Có thể đi không? Sẽ không đã đánh mất mặt Xuân Phong lâu các ngươi đi."

Thanh Dao dạo qua một vòng, nhàn nhạt mở miệng hỏi, Tú bà phục hồi tinh thần lại, thở phì phò.

"Cô nương thực sự là thiên tiên chứ không phải là người, xem ra hoa khôi hôm nay không phải cô nương thì không còn ai, chỉ là cô nương ngàn vạn lần không nên hại lão thân mới phải."

Thanh Dao khóe môi nhất câu, cười rộ lên: "Ta tất nhiên sẽ không hại ngươi, ngươi sợ cái gì, bất quá lão bản Xuân Phong lâu các ngươi không phải là nam nhân kêu Ngân Hiên kia chứ."

"A?"

Tú bà ách một tiếng, nhưng không nói thêm gì nữa, chuyển hoán trọng tâm câu chuyện: "Cô nương, nhanh lên một chút đi thôi, bằng không muộn thời gian."

"Được, đi thôi."

"Bên ngoài đã có cỗ kiệu, " tú bà nói xong tự mình đem khăn mỏng phủ lên đầu Mộc Thanh Dao, che khuất khuôn mặt mỹ lệ của nàng, để vẫn duy trì cảm giác thần bí.

Ngoài cửa Xuân Phong lâu, có một mềm kiệu hoa lệ hạng nhất, Thanh Dao lên cỗ kiệu, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu hai người theo sau đó, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu hôm nay đều đã dịch dung, Mạc Sầu cũng không có gì, vì bản thân chính là nữ tử, chỉ đơn giản đổi trang phục một chút, liền thay hình đổi dạng, nhưng thật ra khổ sở cho Mạc Ưu, rõ ràng là nam tử, còn trêu chọc bắt hắn mặc trang phục thành nữ tử, mặc váy nữ nhân, không được cực kỳ tự nhiên, bên cạnh Mạc Sầu nhìn sắc mặt hắn ửng đỏ, càng cười đến lợi hại.

Bốn kiệu phu nâng kiệu lên một đường hướng Tu Hoa lâu mà đi.

Tú bà đưa mắt nhìn các nàng rời đi, cấp tốc xoay người lại, cũng không còn sắc mặt tham lam như lúc trước, ánh mắt lợi hại như đao phong, rất nhanh đi lên lầu ba.

Bên ngoài nhã giữa, tú bà nhẹ chân nhẹ tay mở miệng: "Gia."

"Vào đi, " một đạo thanh âm lãnh lệ như băng vang lên, tú bà nhịn không được run run một chút, vén rèm đi vào.

Trong phòng, đang đốt huân hương, hoa lệ đến cực điểm, hé ra mềm trường kỷ xa hoa, lúc này trên đó đang nằm một nam tử yêu mỵ thần bí, tóc đen như mây, xõa xuống, che ở nửa bên mặt của hắn , lộ ra một nửa gương mặt kia hoàn mỹ không tì vệt, tại nơi khóe mắt lộ ra , tỉ mỉ miêu tả ra một đóa thiên diệp hải đường hồng nhạt, làm cả người hắn tăng thêm bí hiểm.

Ngay cả thủ hạ như các nàng, cũng không biết xuất xử của chủ tử.

Tú bà cẩn thận từng li từng tí đứng yên, trong phòng, ngoại trừ nàng, còn có Niệm Dao, cũng chính là Khuynh Thành, nửa bên mặt đang sưng đỏ, nàng mới là lão bản phía sau Xuân Phong lâu, là thủ hạ đắc lực của gia, chỉ là không biết nàng tại sao lại cùng Trưởng Tôn Trúc quấn quýt với nhau, hoặc đây là chủ ý của gia .

"Nàng đi."

Ngân Hiên không có ngẩng đầu, lười biếng không nhúc nhích một chút, trong tay giơ cao một chén ngọc lưu ly trong suốt, bên trong lộ ra màu đỏ thẳm của rượu làm nó càng xinh đẹp càng hương thơm.

Tuy rằng thái độ tùy ý, nhưng bên trong gian phòng hai nữ nhân đại khí cũng không dám thở ra ngoài một chút. Gia lạnh lùng thị máu, chỉ cần chọc hắn mất hứng, một khắc saucác nàng cũng đừng nghĩ còn mạng sống.

Ngân Hiên hắc đồng bình tĩnh nhìn rượu ngon, màu đỏ thẩm của ngọc lưu ly phản chiếu ra đôi mắt bí hiểm của hắn, nơi đó chợt lóe ánh sáng rồi biến mất, bình tĩnh tuỳ ý, quay đầu quét về phía hai người thủ hạ.

Tú bà lập tức cung kính mở miệng: "Đúng vậy, gia, nàng đi dự thi, sợ rằng hoa khôi đại tái lần này, nàng sẽ lấy được đệ nhất danh, chỉ là không biết nàng muốn làm gì?"

Bên cạnh Niệm Dao, vẫn không nhúc nhích cúi đầu nghe lệnh.

"Chớ đem bất cứ tin tức gì của nàng tiết lộ ra ngoài, biết không?"

Thanh âm hung tàn thị máu đột ngột vang lên, tú bà cùng thủ hạ Niệm Dao bị hù tim đập mạnh, vội vàng lên tiếng trả lời: "Dạ, gia."

"Niệm Dao, Trưởng Tôn Trúc vì sao lại sửa tên của ngươi?"

Thanh âm âm lãnh một điểm nhiệt độ cũng không có, khí lạnh len lõi khắp phòng, niệm dao không dám có một chút giấu giếm, chậm rãi mở miệng.

"Hắn nói ta lớn lên rất giống một nữ hài tử hắn thích, hơn nữa hắn chỉ sửa lại tên gọi của ta, sau đó ngồi nửa giờ nghe một ta đạn khúc, cũng không có làm chuyện khác người gì?"

Niệm Dao không biết chủ tử lời này có ý gì, nên chỉ cẩn thận nói rõ, rất sợ chạm đến điều cấm kỵ làm chủ tử tức giận .

"Hiện tại hai người các ngươi lập tức đi Tu Hoa lâu, mặc kệ dùng biện pháp gì, hôm nay một nhất định phải giúp nàng bắt được đệ nhất danh."

"Dạ, gia, " tú bà cùng Niệm Dao vội vàng gật đầu, trong lòng đồng thời thầm nghĩ, chủ tử luôn luôn không lộ diện, làm sao mà biết cô gái kia đây? Nữ nhân kia rốt cuộc là lai lịch gì?

Ngân Hiên tựa hồ đã có chút không kiên nhẫn, phất phất tay, lạnh lùng lên tiếng: "Đều đi ra ngoài đi."

"Dạ " tú bà cùng Niệm Dao đi ra ngoài, gian phòng an tĩnh lại, đợi được tiếng bước chân hai người biến mất, gian phòng an tĩnh lại như lúc trước, đột nhiên hiện ra hai người, hai thuộc hạ diện vô biểu tình , vẻ mặt thâm trầm: "Chủ tử."

"Đi bảo vệ tốt nàng, đừng làm cho nàng xay ra một điểm ngoài ý muốn."

"Dạ, " hai người chớp mắt biến mất không thấy, có thể thấy được thân thủ tương đối lợi hại...

Tu Hoa lâu, thanh lâu sở quán lớn nhất kinh thành, là đại quan triều đình cùng vương tôn quý tộc tiêu tiền, chính là bởi vì nơi để ném ngàn vàng, vì thế Tu hoa lâu này, đừng nói các cô nương, ngay cả một tiểu nha đầu vẩy nước quét nhà đều mày thanh mắt đẹp, cử chỉ bất phàm, có thể thấy các cô nương càng thiên kiều bá mị , bởi vậy hoa khôi đại tái này, hàng năm cũng là làm cho có lệ, có tư thái, vì không có gì bất ngờ xảy ra, đều là thanh quan tu hoa lâu đoạt được đệ nhất danh.

Hôm nay cạnh tranh tựa hồ so với năm rồi càng kịch liệt hơn, chỉ thấy trước cửa Tu Hoa lâu tiếng người ồn ào, có công tử nhà giàu, có thương nhân cung hộ, đã đến sớm để chờ ngày này, bởi vậy vừa đến thời gian, liền chỉnh tề đến trước cửa, đúng ngày thì tiến vào Tu hoa lâu, chỉ là vé vào cửa thôi đã năm mươi lượng bạc, nhưng chính là như vậy, vẫn kín người hết chỗ, còn hơn năm rồi gần hai trăm người, năm nay tựa hồ gần ba trăm người, lầu hai, lầu ba nhã giữa toàn bộ bị bao, đài chung quanh sân khấu phòng khách , bị vây chật như nêm cối...

Trên đài cao, rủ xuống đèn lồng đỏ thẫm, đèn lồng bên dưới, treo cách nhau bởi tấm lụa màu được kết thêm hoa tươi, trên đài cao, thảm đỏ quý giá trải phủ, nơi nơi đều lộ ra không khí vui mừng, khắp trời đều là màu đỏ.

Đài cao tận cùng bên trong, để nghiêm chỉnh một dãy bàn, trên bàn mặt có các loại đạo cụ, văn phòng tứ bảo, còn có cầm kỳ, ghế ngồi đều có tấm đệm mềm mại trân quý.

Phượng Phần thành có tất hơn mười nhà kỹ viện , mỗi nhà chỉ cử ra một thanh quan đi, thì cũng có mười mấy người, huống chi từ trước, Tu hoa lâu ít nhất sẽ đưa ra ba người, cứ như vậy, chừng hơn hai mươi người, trận đấu này không thua gì hoàng thất chọn phi, là hoạt động sôi nổi hạng nhất dân gian.

Thanh Dao và thanh quan nhà kỹ viện khác cùng nhau theo cửa hông Tu Hoa lâu mà vào.

Liếc mắt một cái nhìn lại, đào hồng liễu lục, trang điểm xinh đẹp, chỉ xem thôi đã hoa cả mắt, bất quá không thể phủ nhận, ở đây mỗi một nữ nhân đều rất đẹp, trong trăm có một được chọn ra, làm sao mà không đẹp đâu, hơn nữa bởi vì có cuộc tranh tài này, mỗi nhà hàng năm sẽ huấn luyện thanh quan, để chuẩn bị dự thi.

Thanh Dao theo những nữ nhân kia cùng nhau đi vào, bên trong, có tiểu tỳ hầu, vừa gặp các nàng, liền mài cao hơn mắt, vẻ mặt mang vẻ khinh thường, bất quá vẫn tròn trách nhiệm đem nhóm mười mấy người các nàng mang đến một gian phòng khách, không tự ti cũng không kiêu ngạo mở miệng.

"Các cô nương đợi một chút đi, cuộc thi lập tức liền bắt đầu."

Nói xong cũng không để ý tới các nàng, xoay người liền đi ra.

Thanh Dao liếc mắt một quét nhìn chung quanh, chỉ thấy rất nhiều người sắc mặt âm u, tức giận bất bình.

Người của Tu Hoa lâu từ trước đến nay đã không đem nhà khác để vào mắt, mọi người đều là thân phận như nhau, dựa vào cái gì vênh váo tự đắc, nếu là như tiểu thư khuê các mà có hành động này, các nàng cũng không lời nào để nói, vốn mình có thân phận kém một bậc, nhưng Tu hoa lâu cũng là làm cùng nghề nghiệp, nhưng hết lần này tới lần khác so với người khác làm cao hơn, ngay cả một tiểu nha đầu đều coi thường người khác, liền chén trà cũng không có.

Trong phòng khách, mồm năm miệng mười tranh nhau nói, Thanh Dao bất động thanh sắc ngồi ở ghế trên, trên mặt của nàng bao phủ một tầng sa mỏng, mà vẻ mặt này người khác nhìn không thấy, chỉ nhìn thấy nàng dịu dàng như nước, còn có mông lung lụa mỏng, hư huyễn mờ ảo, rất có vị đạo xuất trần, ý nhị mười phần còn cất giấu thêm bí hiểm.

"Tỷ tỷ, ngươi y phục này thật xinh đẹp a?"


/147

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status