Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 109: Bố Cục Giết Người

/147


Ánh nắng chói chang, xuyên thấu qua rèm che chiếu vào, ở trên giường đang nằm nghiêng một mỹ nhân như ngọc, tóc đen dài như mây toàn bộ tung đều ở trên áo gối thiêu, hé lộ ra khuôn mặt tinh xảo ôn nhu, đắm chìm trong vầng sáng mờ ào, làn da trong suốt mịn màng, lông mi thật dài giống như một cây quạt nhỏ, che dấu ánh mắt bức người, cùng với đôi môi đỏ hồng, làm cho lòng người ta xao động không tự chủ được.

Trước giường, đứng thẳng một thân ảnh cao lớn, ánh mắt sâu không rõ.

Tầm mắt chăm chú khóa lấy nữ tử nằm trên giường, đáy lòng hơi xé một chút, Dao nhi, ta rất nhanh sẽ phải đi, nếu ngươi đã thích hắn, ta liền đích thân đem ngươi giao cho hắn, tuy rằng này điều này sẽ rất đau, nhưng khi chính mắt nhìn thấy ngươi sắp tử vong, một khắc kia, ta bỗng nhiên sợ hãi, đồng thời cũng tình nguyện để ngươi sống thật khỏe mạnh.

Có lẽ lúc ban đầu ta xuất hiện, chính là muốn bắt lấy lòng của ngươi, đem ngươi trở về bên cạnh ta, thế nhưng so với việc bá đạo giữ lấy ngươi, ta càng muốn ngươi vui vẻ sống, tuy rằng rất đau nhưng đồng thời ta cũng rất cao hứng bởi vì ngươi có cuộc sống vui vẻ.

Nếu như ta mạnh mẽ ép buộc ngươi, thì dù ta có yêu thương, ngươi cũng không sung sướng gì.

Vì thế ta tình nguyện chính mình đau lòng, cũng hi vọng ngươi vui vẻ.

Đáy lòng hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh sáng rực rỡ trong con ngươi càng ngày càng sâu, cuối cùng khẽ giận, chưa bao giờ hắn biết nguyên lai khi yêu đến sâu đậm nhất, sẽ hoàn toàn tự nhiên buông tay.

Từ xưa đến "tình" là chữ đả thương người nhất, hắn chậm rãi quay lại thân mình rồi đi ra ngoài.

Bên trong gian phòng người vẫn nằm đột nhiên mở mắt ra, ánh sáng bức người từ đôi mắt đen toả ra, mũi nhọn sắc bén chợt lóe lên rồi biến, đôi mắt trong veo như nước vẫn mở to không nhúc nhích.

Vừa rồi hắn đã tới, nhưng cái gì cũng không có làm, chỉ nhìn nàng một hồi, tuy rằng nàng nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm nhận được hắn nồng đậm thê lương cùng nhẹ buồn, vì sao lại như vậy, nàng cũng đồng dạng không đành lòng thương tổn hắn, mặc kệ như thế nào, hắn đã cứu nàng, hay nói lại nếu như không có hắn, hiện tại nàng cũng không biết đã như thế nào?

Thanh Dao thở dài một tiếng, có phải nàng nhất định phải thiếu nợ người khác một ít hay không?

Mạc Sầu từ bên ngoài đi vào, sau khi nàng tắm rửa xong, đã lấy y phục mà tiểu nha hoàn chuẩn bị mặc vào, lúc này đã biến thành một giai nhân vui vẻ.

Nhìn thấy chủ tử mở to một đôi mắt sáng như sao, vừa thở dài vừa nhíu mài, nàng lấy làm kỳ quái đi tới.

"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì? Nhìn ngươi mài cứ nhíu lại."

Thanh Dao ngước mắt nhìn về phía Mạc Sầu, ánh mắt càng phát ra u ám, không nói được một lời, Mạc Sầu có chút khẩn trương, ngồi xổm người xuống đối diện với nàng: "Xảy ra chuyện gì?"

"Mạc Sầu, ta có phải nhất định ta phải nợ người khác một ít hay không?"

"Cái gì a?" Mạc Sầu mắt trợn trắng, lúc nào chủ tử lại trở thành đa sầu đa cảm như thế, nàng đứng lên chậm rãi mở miệng: "Tiểu thư ôi chao, người suy nghĩ nhiều quá, đây không phải là chuyện của người, đây đều là chuyện của người khác, cũng giống như khi người thấy được một chậu hoa đẹp, rất thưởng thức nó, cho nên thể xác và tinh thần của người đều rất vui sướng, vậy việc này có liên quan gì chậu hoa kia, cũng giống như vậy, có vài người đối xử với chủ tử rất tốt, là bởi vì làm vậy trong lòng bọn hắn sẽ vui vẻ, nên chủ tử chỉ để ý đến lòng mình là được."

Mạc Sầu nhớ tới vừa rồi xa xa thấp thoáng có bóng người cao to đi ra, tuy rằng tuấn mỹ cao lớn, nhưng lại mang theo một cỗ cô đơn, thật đúng là rất làm cho người ta thấy phải đau lòng .

Nói thật ra, nam tử khí phách bí hiểm như vậy, là người mà nhiều thiếu nữ trong thiên hạ tha thiết ước mơ, nhưng chủ tử chỉ cảm thấy thẹn vì nợ, có lẽ vì trong lòng của nàngđã có bóng dáng của Vô Tình , không biết Vô Tình công tử hiện tại thế nào? Cũng biết chủ tử sẽ đi tới Phượng Phần thành, thật hy vọng hai người bọn họ sớm gặp mặt một chút .

Thanh Dao giương mắt nhìn Mạc Sầu, nha đầu này bình thường không mở miệng, lúc này lại nói ra những lời thật có đạo lý.

Nàng xoay người ngồi dậy, tóc đen trên vai xoã xuống, phiêu dật mềm bóng, Thanh Dao thói quen lấy tay vén tóc qua một bên, đồng thời cũng buông ra những quanh quẩn trong lòng, hiện tại nàng còn có chính sự phải làm.

"Mạc Sầu, đêm nay chúng ta đột nhập Dận vương phủ, cần phải làm dè dặt cẩn thận, đem địa hình của Dận vương phủ do xét một lần, sau đó mau chóng diệt trừ Trưởng Tôn Dận, nếu để cho Thượng Quan Hạo đắc thủ, chỉ sợ Thanh La quốc sẽ là vật trong bàn tay của hắn, Thanh La cùng Vạn Hạc quốc vốn là hai đại quốc, như nếu bọn họ liên thủ, đến lúc đó chỉ sợ họ sẽ đối phó đầu tiên là Huyền Nguyệt, tuy rằng đây là chuyện của hoàng đế , nhưng người của Mộc gia vẫn còn ở tại Huyền Nguyệt."

Mạc Sầu vừa nghe chủ tử nói, sắc mặt đại biến, huynh đệ tỷ muội của nàng đều ở Huyền Nguyệt quốc, sao có thể nào làm cho tên hỗn đản Trưởng Tôn Dận này thành công chứ?

"Tốt, đêm nay sẽ đột nhập Dận vương phủ."

Mạc Sầu gật đầu, bên cạnh Thanh Dao dặn dò nàng: "Đừng kinh động Ngân Hiên, ta không muốn lại liên lụy hắn, giết Trưởng Tôn Dận chỉ là vì báo thù cho Mai Tâm, tuy vậy, chúng ta cũng không thể nóng lòng, phải đợi cơ hội báo thù mới đúng, nhưng bây giờ tình thế cấp bách, hai kẻ bại hoại kia hiện tại nhất định đang nghĩ biện pháp đối phó Trưởng Tôn Trúc, đêm dài lắm mộng, để phòng ngừa bọn họ thực sự lục soát, mà bọn họ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, chúng ta dám can đảm vào lúc này mà trở về, đúng lúc xuất kỳ bất ý."

"Đi."

Thanh Dao nói xong, liền xuống giường, Mạc Sầu hầu hạ nàng rửa mặt một phen, chỉnh lý tốt dung nhan, sau đó hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: "Tiểu Xảo, đem bữa tối đã chuẩn bị vào, chúng ta đói bụng."

"Dạ, tỷ tỷ, " khéo léo nhu uyển lên tiếng trả lời, hai tiểu nha đầu lặng yên rời đi, các nàng đi xuống chuẩn bị bữa tối, trong viện này, ngoại trừ hai tiểu nha đầu, còn có hai thô sử nha đầu không thấy được mặt, ngoài ra không còn người khác nữa.

Bữa tối rất nhanh đã chuẩn bị xong và đem lên, Thanh Dao cùng Mạc Sầu ăn một ít, liền phân phó Tiểu Xảo dọn dẹp xuống, cũng dặn dò các nàng bảo vệ tốt môn, các nàng hơi mệt, vì thế bất luận kẻ nào cũng không gặp.

"Dạ " Tiểu Xảo cùng Tiểu Phượng vô cùng kinh ngạc nhưng cũng lên tiếng trả lời, bởi vì buổi chiều vừa mới ngủ xong, sao còn ngủ nữa, bất quá các nàng cũng không dám hỏi thắc mắc với các chủ tử, liền lên tiếng trả lời rồi lui ra ngoài, ở ngoài giữ cửa.

Bên trong gian phòng.

Thanh Dao cùng Mạc Sầu tóc buột gọn lên, hai nàng vốn muốn đổi một bộ y phục dạ hành, đáng tiếc ở đây không có, mà các nàng cũng không chuẩn bị, nên đành phải thôi, cuối cùng chỉ dùng lụa mỏng che mặt, lộ ra đôi mắt, hai người nhìn nhau, theo cửa sổ phi thân ra, nhảy lên đầu tường tường, xoay người phóng lên nóc nhà chạy đi, rất nhanh đã ra khỏi này tràng viện, rơi xuống ngoài cửa viện.

Hai người vừa mới đứng lại, liền nghe được phía sau vang lên thanh âm lành lạnh .

"Những chuyện như thế này sao lại không có phần ta đây?"

Thanh Dao chợt quay đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng, Ngân Hiên mặc y phục dạ hành, quanh thân cuồng phách, đôi hắc đồng lòe ra ánh sáng khiếp người, tựa hồ rất bất mãn với cử chỉ của nàng, Thanh Dao cười gượng hai tiếng, không nghĩ tới nam nhân này lại đoán ra buổi tối nàng sẽ có hành động, thật là hiểu biết nàng, nghĩ đến đây liền đi tới hai bước, rồi đứng lại ngửa đầu nhìn hắn.

"Ngân Hiên, đây là chuyện của ta, ngươi hãy trở về đi, ta không muốn liên lụy ngươi."

"Ai nói chỉ là chuyện của ngươi, đây cũng là chuyện của ta" nói xong vươn bàn tay to ra khoác vai của nàng, thật giống như huynh đệ đi thẳng về phía trước, Thanh Dao vốn có lớn lên thân hình tinh tế, nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này toàn bộ đều nằm ở trong ngực của hắn, nàng thấy cực kỳ không được tự nhiên , giật mình, giãy dụa ra chạy chậm về phía trước.

Ngân hiên ở phía sau vừa bực mình vừa buồn cười, nữ nhân này thực sự là?

Mâu quang bỗng tối lại, tiếng nói từ tính vang lên: "Các ngươi biết Dận vương phủ đi như thế nào sao?"

Thanh Dao cùng Mạc Sầu dừng lại, các nàng vốn chuẩn bị tìm người hỏi thăm.

Chỉ nghe Ngân Hiên chậm rãi mở miệng: "Đi theo ta đi, " nói xong một thủ hạ của hắn ở phía trước dẫn đường, mà Thanh Dao cùng Mạc Sầu thì theo sát phía sau, đoàn người rất nhanh hướng Dận vương phủ chạy tới.

Chương 110.2

Dận vương phủ, đèn đuốc sáng trưng.

Thỉnh thoảng có người đi qlại, ở tiền thính tựa hồ rất ồn ào, có thanh âm ca vũ cùng uống rượu, đôi mắt Thanh Dao hiện lên vẻ khinh thường, Trưởng Tôn Dận thực sự là bị một vết sẹo rồi mà vẫn không khôn lên, mới có một đoạn thời gian ngắn liền đã quên đi mình vì sao bị thương.

Hay là hắn vì chiêu đãi Thượng Quan Hạo, chẳng lẽ Thượng Quan Hạo đang ở trong Dận vương phủ sao?

Thanh Dao sắc mặt liền thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngân Hiên, nam nhân này hình như biết chuyện của nàng, hắn không hỏi nàng cái gì, thậm chí không nói được một lời liền dẫn các nàng đi vào hậu viện của Dận vương phủ.

Hậu viện rất đông đảo, thỉnh thoảng có thân ảnh tiểu nha đầu đi qua, còn có giọng nói thì thầm.

Trong hành lang, đèn lồng chập chờn.

Ngân Hiên cùng Thanh Dao ở phía trước cẩn thận xuất hiện, đi theo phía sau là Mạc Sầu cùng thủ hạ của Ngân Hiên, một nhóm bốn người, thân thủ đều rất lợi hại, có một điểm động tĩnh nào liền nhanh chóng lách mình tránh khỏi, bởi vậy dọc theo đường đi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Dận vương phủ diện tích rộng, hậu viện càng đông đảo, xem ra nữ nhân cũng không ít.

Thanh La quốc thái tử cùng vương gia đều là những nam nhân hoa tâm, Thanh Dao nhíu mày khinh bỉ.

Đoàn người ở Dận vương phủ thăm dò một lần, đại khái là đã biết các phương hướng, quan trọng là Trưởng Tôn Dận ở chỗ nào vậy? Nơi đó cũng không phải là nơi bọn họ có thể tùy tiện mà đến, bởi vậy Thanh Dao kiến nghị tìm một nha đầu để hỏi một chút, chủ ý nhất định, đoàn người lắc mình đi vòng qua hậu viện theo phía tây đến bên ngoài một cửa viện.

Đợi đến bên trong cửa đi ra một nữ nhân, thì Thanh Dao liền tiến lên một bước, che miệng nữ tử đó lại, làm cho nàng không thể động đậy, rất nhanh đem nàng túm đến một gian phòng không người.

Đây là một gian phòng chứa tạp vật, trên bàn đốt một ngọn đèn,a1mj sáng yếu ớt, nhưng vận có thể làm cho vài người trong phòng dễ dàng thấy rõ nữ nhân bị bắt tới.

Vóc người cao gầy, quần áo hoa y, trên đầu vấn một búi tóc, cũng không phải một tiểu nha đầu, hơn nữa còn là người các nàng quen biết, Như Âm.

Thanh Dao sửng sốt một chút, mở to mắt, rồi nhìn sang, quả thật là chủ tử Mộ Dung Như Âm, nàng ta tại sao lại xuất hiện ở Dận vương phủ? Nhìn cách ăn mặc của nàng ta, không giống như nha hoàn, mà giống một chủ tử hơn, nhưng nếu là chủ tử, vì sao bên người không có nha hoàn nào, lúc này Dận vương phủ đang khẩn trương như vậy, nàng ta còn dám một mình đi loạn.

Thanh Dao trăm mối ngờ không giải được, vài người bên này của các nàng ai cũng không nói chuyện, bởi vì quá mức vu kinh ngạc, nhưng ngược lại người bị bắt lại rất bình tĩnh trấn định, không nóng nảy không vội, thản nhiên tự đắc, trên gương mặt xinh đẹp còn lộ ra ý cười, tà tà liếc khăn che mặt của Thanh Dao một cái, lập tức chậm rãi mở miệng gằng từng chữ một.

"Thanh Dao, ngươi lá gan thật lớn, lúc này Thượng Quan Hạo cùng Trưởng Tôn Dận ở trong phủ thế đang bày ra thiên la địa võng, mà các ngươi còn dám tới?"

"Ngươi?" Thanh Dao chán nản, nàng ta làm sao biết là nàng chứ.

"Nhất định rất hiếu kỳ ta làm sao biết là ngươi phải không?" Mộ Dung Như Âm cười tươi như hoa, khí định thần nhàn, nếu như nhìn kỹ liền sẽ thấy sự khát máu trong đáy mắt nàng ta, Thanh Dao không phải đồ ngốc, làm sao không biết nàng ta đang cất giấu lệ khí.

Trong phòng không ai lên tiếng, chỉ nghe được nàng ta chậm rãi mở miệng.

"Ngươi ở Xuân Phong lâu đại chiến với hai nghìn phòng giữ quân cùng một nghìn tinh binh của Thanh La quốc, làm cho Dận vương gia bị thương nặng, còn đả thương thái tử, việc này ở Thanh La quốc đã trở nên nổi tiếng, ta nghĩ, hiện tại Trưởng Tôn Dận cùng bách tính Thanh La quốc hận không thể ăn thịt, uống máu của ngươi đi."

Thanh Dao sắc mặt đột nhiên lãnh, trên tay sử dụng lực một cái, bóp lấy cổ của nàng ta, đáng tiếc nữ nhân này hận ý quá sâu, căn bản không sợ chết, làm như không thấy, còn ở nơi đó cố gắng nói.

"Ta hận ngươi, Thanh Dao, vì sao lại có một nữ nhân thông minh như vậy, ngươi không chỉ hại ta mẫu hậu, còn hại hoàng huynh của ta, nếu như bọn họ còn sống, ta sẽ không luân lạc tới hôm nay và rơi vào loại tình trạng này sao?"

Mộ Dung Như Âm nói xong, Thanh Dao nhịn không được mở miệng: "Đây đều là nghiệt mà ngươi tự tạo, nếu như lúc trước ngươi không thương Thượng Quan Hạo, cũng sẽ không có hậu quả như hôm nay, tất cả đừng nên trách người khác."

Lời của nàng vừa rơi xuống, Ngân Hiên ở một bên đột nhiên lên tiếng: "Đừng nhiều lời với nàng, giết nàng."

Thanh âm lạnh lùng vô tình, nữ nhân này trong lòng cừu hận quá sâu, giữ lại đối với Thanh Dao không phải là chuyện tốt, phàm là những chuyện không tốt với Thanh Dao, hắn đều không muốn giữ lại, để tránh khỏi gây hậu họa.

Thanh Dao sắc mặt trầm xuống, cánh tay tăng thêm lực đạo, Mộ Dung Như Âm bỗng nhiên thần bí mở miệng.

"Lúc đầu cùng ngươi đại chiến hai nghìn phòng giữ quân và một ngàn tinh binh, ngoại trừ vị Ngân Hiên công tử này, dường như còn có một người khác nữa, hình như gọi là Vô Tình thì phải, ta biết tin tức của hắn."

Tiếng nói nàng vừa dứt, lực đạo trên Thanh Dao buông lỏng, có vẻ khó tin, tàn nhẫn mở miệng.

"Mộ Dung Như Âm, ngươi định giở trò gì, Vô Tình làm sao?"

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Mạc Sầu ở bên cạnh mở miệng: "Tiểu thư, ngươi đừng cùng nàng nói lời vô ích, nàng rõ ràng không có lòng tốt."

"Phải, ta không có lòng tốt, thế nhưng so với hận nàng, thì ta càng hận Thượng Quan Hạo cùng Trưởng Tôn Dận, vì thế ta có thể cùng các ngươi liên thủ, diệt trừ Thượng Quan Hạo cùng Trưởng Tôn Dận."

Mộ Dung Như Âm vừa nghĩ tới hai nam nhân kia, sắc mặt liền dữ tợn đến đáng sợ, con ngươi u ám xót xa, hàn khí bắn ra bốn phía.

Nàng sở dĩ cầu xin Trưởng Tôn Dận và nguyện ý trở về, chính vì đoán chắc Thanh Dao sẽ đến giết hắn, nếu như nàng là trắc phi của Dận vương phủ , chỉ cần Trưởng Tôn Dận mà chết, nàng ở Dận vương phủ sẽ độc quyền, sẽ có thế lực của mình, đến lúc đó quay lại giết Thanh Dao cũng không muộn, vì thế lúc này, nàng quả thật chuẩn bị trợ giúp nàng ta.

"Cùng chúng ta liên thủ."

Thanh Dao hừ lạnh, căn bản không có khả năng tin nữ nhân này, sắc mặt lãnh chìm giận dữ hỏi: "Vô Tình hiện tại ở nơi nào?"

"Ta biết hắn ở nơi nào? Nếu như ngươi cùng ta hợp tác, giết Trưởng Tôn Dận lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết hắn ở nơi nào, hơn nữa hắn thật sự không được tốt lắm, có biết hái hoa tặc gần đây mà quan phủ muốn bắt không? Chính là Vô Tình."

Tiếng nói nàng vừa dứt, Thanh Dao ngẩn ra, sắc mặt xấu xí đến cực điểm, đôi mắt âm u, lạnh lùng căm tức nhìn Mộ Dung Như Âm.

"Ngươi nói bậy, Vô Tình lúc nào lại trở thành hái hoa tặc, còn tóc bạc nữa, hắn là một nam nhân tuấn mỹ, kẻ ngươi nói căn bản không phải Vô Tình."

Thanh Dao lời nói thật bất đắc dĩ, lúc này chỉ cảm thấy ngực xé ra, vô cùng đau đớn, nếu như thật sự không phải là Vô Tình, vì sao lòng của nàng lại đau đớn như vậy, tựa hồ sẽ nhanh chóng không thở nổi.

"Tại sao hắn lại trở thành như vậy, thật sự ta cũng không biết, bất quá ngươi không cũng được, nói chung ta bây giờ cũng không có năng lực đối phó ngươi, ta cũng không ngốc đến mực tự tìm đường chết."

Mộ Dung Như Âm nhàn nhạt mở miệng.

Bên cạnh Mạc Sầu đi nhanh lên đỡ lấy tiểu thư, thân hình Ngân Hiên khẽ động, vung lên tay định giết Mộ Dung Như Âm, Thanh Dao vội vàng lên tiếng: "Lúc này hãy buông tha nàng ta đi."

Nàng không sợ hãi Mộ Dung Như Âm hại nàng, nhưng nàng đau lòng Vô Tình, nên nàng nhất định phải mau chóng tìm được hắn.

"Ngươi nói mau Vô Tình ở nơi nào? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết tung tích của hắn, ta tạm tha ngươi một lần, bằng không đừng trách ta vô tình."

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, ánh mắt đột nhiên lạnh, sát khí trải rộng, Mộ Dung Như Âm nội tâm run lên, nhịn không được mở miệng.

"Hắn ở Tây Giao cổ miếu, "

Nàng một lời vừa nói xong, Thanh Dao đã nóng ruột xoay người rời đi, sớm đem chuyện giết Trưởng Tôn Dận quên ở sau đầu, mà lúc này Mộ Dung Như Âm chậm rãi mở miệng: "Nếu như các ngươi thực sự muốn giết Trưởng Tôn Dận, chúng ta có thể hợp tác một lần."

Đáng tiếc không ai để ý nàng, đoàn người rất nhanh lắc mình rời đi.

Mộ Dung Như Âm giận dữ giậm chân, nàng không cam lòng, nữ nhân kia nhất định sẽ trở về tìm nàng, chỉ có trừ đi Trưởng Tôn Dận, nàng ở Dận vương phủ mới cường đại, bằng không khi nam nhân kia tâm tình không tốt, sẽ ác độc chỉnh nàng, làm cho nàng sống không bằng chết.

Dưới ánh hoàng hôn, Thanh Dao thân hình như tia chớp, rất nhanh đi đến Tây Giao, đối với Thanh La quốc, nàng rất quen thuộc, bởi vậy nàng biết Tây Giao ở nơi nào.

Từ khi nghe được Mộ Dung Như Âm nói hái hoa tặc tóc bạc kia quả nhiên là Vô Tình, lòng của nàng rối tinh rối mù, làm sao lại phát sinh chuyện như vậy, tóc của vô tình vì sao lại trắng, ánh mắt còn mang theo tia máu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, nàng sẽ cảm thấy từng đợt đau thắt, toàn bộ trái tim cũng không chịu nỗi đau khổ.

Ngân Hiên yên lặng đi cùng nàng, tuy rằng trong lòng không dễ chịu, nhưng nghe được Mộ Dung Như Âm nói, hắn biết Thanh Dao ở trong lòng Vô Tình, so với hắn sẽ không nhẹ hơn, mà chỉ có nặng thêm, tình yêu của Vô Tình đối với nàng, cũng làm cho hắn yên tâm không ít, hiện tại hắn đem nàng đưa đến bên cạnh Vô Tình, sau đó liền ly khai.

Hắn tin Vô Tình có năng lực để bảo vệ tốt nàng.

Đoàn người cấp tốc đi đến Tây Giao cổ miếu.

Chương 110.3

Trước cửa cổ miếu, có một cây đại thụ cánh lá tươi tốt che trời, ánh trăng bao phủ lên tàng cây, tạo thành những cái bóng loang lổ trên mặt đất, bốn phía vắng ngắt, một bóng người cũng không có, Thanh Dao sớm nóng ruột vọt đi vào, nhưng trong cổ miếu căn bản không có người, vài người bọn họ ngước đầu nhìn hướng lên trời, cũng không thấy được thân ảnh nào, chẳng lẽ Mộ Dung Như Âm lừa các nàng, hay là Vô Tình đã đi rồi.

Vừa nghĩ tới hắn lúc này gặp phải dày vò trong lòng, Thanh Dao hận không thể lập tức nhìn thấy hắn, chí ít cũng làm cho hắn ít chịu dằn vặt, hắn nhất định là đang tìm nàng, cho nên mới phải ở Phượng Phần thành trở thành hái hoa tặc tóc bạc.

Về điểm này Mộ Dung Như Âm cũng không cần thiết lừa nàng.

Như vậy thì Vô Tình đã đi rồi, làm sao bây giờ? Thanh Dao lo lắng ở trước cửa miếu cổ đi tới đi lui, người luôn luôn lạnh lùng bình tĩnh như nàng, lúc này lại đánh mất đi vẻ tự cao, thực sự là tự mình bị loạn mà.

Ngân Hiên thân hình cao lớn đi tới, vươn tay nắm vai của nàng, trầm giọng mở miệng.

"Ngươi đừng vội, chúng ta sẽ tìm được hắn, tin ta."

Lời của hắn thật giống như cam tuyền, rất có tác dụng trấn an nhân tâm, Thanh Dao nghe xong lời của hắn, quả nhiên trấn định lại, tuy rằng trong lòng vẫn đang lo lắng, nhưng đã phục hồi tinh thần lại, cau lại mài, nhìn cổ thụ che trời trên đỉnh đầu, trầm giọng mở miệng.

"Ta biết hắn nhất định sẽ lưu ý một chỗ, chỉ cần chúng ta động thủ giết Trưởng Tôn Dận, hắn nhất định sẽ xuất hiện."

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Ngân Hiên cùng Mạc Sầu đều gật đầu, lời này cũng không phải giả, vì Vô Tình không phải đứa ngốc, hắn biết nàng nhất định sẽ trở lại Phượng Phần thành để giết Trưởng Tôn Dận, vì thế hắn nhất định núp trong bóng tối theo dõi Dận vương phủ, chỉ cần bọn họ động thủ giết Trưởng Tôn Dận, hắn nhất định sẽ xuất hiện.

"Ừ, chúng ta đi về trước đi."

Bàn tay to của Ngân Hiên lôi kéo nàng. Tay nàng mềm mịn nhẵn bóng đã lạnh lẽo thành một mảnh, có thể thấy được đáy lòng nàng thật sự bị dày vò.

Chỉ sợ ngay cả chính nàng cũng không biết, nàng trong lúc vô ý thức đã động tâm, Vô Tình thực sự không giống với người bình thường, một người phô thiên cái địa chấp nhất si niệm như vậy, là người thì sẽ động lòng thôi, đã như thế hắn muốn không buông tay cũng không được, chẳng lẽ hắn thực sự nhẫn tâm nhìn nàng khổ sở, thương tâm sao. (TT: Ca kết luận sớm quá rồi đó -_-)

Dao nhi, chỉ mong ngươi sau này thật vui vẻ.

Đoàn người trở lại chỗ ở, Ngân Hiên vẫn đem Thanh Dao đưa vào gian phòng, nhẹ giọng mở miệng: "Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta sẽ nhanh chóng ra tay."

Thanh Dao đột nhiên dừng lại thân thể, chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía Ngân Hiên: "Ta nghĩ cùng Mộ Dung Như Âm hợp tác, giết Trưởng Tôn Dận cùng Thượng Quan Hạo."

Ánh mắt thật hung tàn giống như một con sói, thích giết chóc máu tanh.

"Không được, nữ nhân kia rõ ràng không có lòng tốt, ngươi đừng trúng mưu kế của nàng."

Ngân Hiên lập tức phản đối, bọn họ có thể giết Trưởng Tôn Dận cùng Thượng Quan Hạo, nhưng không thể cùng nữ nhân kia liên thủ, hắn biết rất rõ ràng nữ nhân kia không có lòng tốt, tội gì trêu chọc nàng ta, y theo ý tứ của hắn, trực tiếp một đao giết nàng ta đi, bất quá trước khi hắn rời đi , nhất định sẽ giết nàng ấy, bằng không hắn không thể an tâm rời khỏi...

"Ta không sợ nàng, ta muốn nhìn xem nàng có chủ ý tốt gì, biết đâu trước hết giết Trưởng Tôn Dận, sau đó ta lại giết nàng, tuyệt đối không sẽ cho nàng có cơ hội phản kích, nàng ấy muốn lợi dụng ta diệt trừ Trưởng Tôn Dận, quả thật nằm mơ, chúng ta sao không tương kế tựu kế, trước tiên diệt trừ Trưởng Tôn Dận, sau đó thì diệt trừ nàng."

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Ngân Hiên suy tư một chút, nhưng cũng không phản đối, suy nghĩ ngưng trọng một chút, cuối cùng gật đầu.

"Tốt, nhìn xem nàng ta đùa giỡn thành cái dạng gì, bất quá nữ nhân này tuyệt đối không thể lưu, ta đáp ứng ngươi cùng nàng hợp tác, ngươi cũng phải đáp ứng ta, chuyện này xong nhận thấy ám hiệu của ta, nhất định phải giết nàng."

"Được " Thanh Dao gật đầu, dẫn Mạc Sầu đi vào.

Ngoài cửa, Ngân Hiên đứng một hồi lâu, mới chậm rãi ly khai, trong lòng hình như đang đè ép một tảng đá nghìn cân rất nặng.

Những ngày còn lại chỉ sợ không nhiều lắm, hắn còn có thể vì nàng làm bao nhiêu chuyện nữa, chỉ cần người nam nhân kia xuất hiện, chuyện của nàng chính là trách nhiệm của hắn ta, đã không còn quan hệ với hắn nữa rồi.

Trong phòng, Thanh Dao không ngủ, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ , trong lòng trầm trọng, đau đớn không dứt.

Vô tình, ngươi rốt cuộc ở đâu, tại sao tóc lại trắng, sao mắt ngươi lại đỏ? Hình dạng này ngươi, làm cho lòng ta rất đau, nhưng bây giờ lại tìm không được ngươi.

Mạc Sầu đi tới, cẩn thận mở miệng: "Tiểu thư, nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều."

"Mạc Sầu, ta ngủ không được, ngươi đem phượng vĩ cầm lấy đến, ta muốn đánh đàn, thật hy vọng hắn có thể nghe được tiếng đàn của ta" Thanh Dao chậm rãi mở miệng, Mạc Sầu lập tức đem phượng vĩ cầm qua đây, bãi đặt ở trên bàn, Thanh Dao ngồi xuống, nhìn trăng đánh đàn...

Tiếng đàn phiền muộn, tiếng đàn đau xót, bởi vì lòng người đánh đàn đang đau, vì thế tiếng đàn kia tựa như gào thét, càng giống như có người cúi đầu khóc nức nở.

Người đánh đàn hao tổn tinh thần, người nghe đàn cũng không dễ chịu, trong viện bên cạnh, Ngân Hiên bưng lên một chén rượu, nhẹ nhàng tựa ở song cửa sổ, nhìn Minh Nguyệt, bên tai nghe tiếng đàn thương cảm, lòng của nàng đau, thì tim của hắn càng khó chịu.

Một mặt vì nàng mà đau lòng, nhìn thấy nàng khổ sở, hắn không muốn, một mặt vì lòng mình mà đau, trong lòng của nàng đã chân chính chứa một người nam nhân, mà người đó lại không phải là hắn, đây chuyện tàn nhẫn nhất trên đời, thế nhưng hắn lại không có khả năng thay đổi được gì cả?

Hôm nay trăng tròn đến như vậy, vì sao trong đầu của hắn lại lạnh đến thế, ngay cả ánh trăng đều lạnh từ trong xương, thầm nghĩ nhất tuý giải thiên sầu, nghĩ thế hắn không chút do dự nâng chén uống rượu, khi uống không còn một giọt liền xoay người lại rót một chén khác, lẳng lặng nghe đàn rồi uống rượu, cuối cùng trực tiếp cầm bầu rượu, nghe một hồi đàn thì uống một hồi rượu, nở nụ cười, vừa đau, vừa khổ, ánh mắt xót xa chỉ là ép buộc mình không rơi lệ mà thôi, chữ tình này rốt cuộc đã hành hạ bao nhiêu người?

Một người đàn cả đêm, một người nghe đàn cũng hết một đêm, cho đến khi say mèm, bất tỉnh nhân sự...

Đàn hết một đêm, Thanh Dao ở lúc trời gần sáng, đã lên giường nghỉ ngơi, ngủ thẳng đến buổi trưa mới đứng lên, phân phó Mạc Sầu dịch dung đi Dận vương phủ truyền tin, từ hậu viện vào đi, nói là cầu kiến Liên Âm cô nương, nàng tin Liên Âm nhất định có an bài người canh gác, đây chính là điều nàng ta mong muốn.

Mạc Sầu lĩnh mệnh đi, cầm theo thư của Thanh Dao, tiến đến Dận vương phủ truyền tin, quả nhiên không ngoài Mạc Sầu sở liệu, nàng đi vào, căn bản không đụng bất kỳ phiền toái gì, nơi đó sớm có một nha đầu chờ, vừa nghe nói tìm Liên Âm cô nương, lập tức qua đây mang Mạc Sầu đi gặp trắc phi nương nương.

Mạc Sầu không nghĩ tới Mộ Dung Như Âm lại thành Dận vương phủ trắc phi, nàng ta rốt cuộc muốn làm gì? Đáy mắt nàng hiện lên mê man, cuối cùng bị tiểu nha hoàn đưa vào một gian gian phòng hoa lệ, bên trên Mộ Dung như âm một thân ngạo khí đang ngồi ngay ngắn, bên cạnh đứng thẳng hai nha đầu, cung kính mà cẩn thận hầu hạ, một người đang sơn móng tay cho nàng, một người thì bóp vai, nữ nhân này thoạt nhìn thích ý đến cực điểm, chỉ là thần sắc rất lạnh, phòng khách to như vậy, lại vắng vẻ không tiếng động.

Nàng vừa nhìn thấy Mạc Sầu dịch dung đi tới, khóe môi nở nụ cười khó hiểu, rồi phất phất tay trầm giọng phân phó.

"Đều đi xuống đi."

"Dạ, nương nương, " nha hoàn trong phòng khách đều lui xuống, chỉ để lại một mình Mạc Sầu, Mộ Dung Như Âm đôi mài cau lại, tầm mắt băng lãnh vội vã nhìn Mạc Sầu, nữ nhân này thấy nàng mà không hành lễ, phải biết rằng nàng là Huyền Nguyệt công chúa, thực sự là theo người nào, học người nào, nàng ta cùng chủ tử đều ngạo mạn ngang nghạnh như nhau, nhưng bây giờ nàng cũng không có thời gian tính toán vấn đề lễ phép của nàng ta.

"Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"

Mạc Sầu cúi thân thể một chút, hai tay dâng lên một phong thơ, chỉ có một hàng chữ số mờ mịt.

Thanh ba lầu gặp mặt, giờ Mùi canh ba.

Thanh ba lầu là một gian trà quán, không thập phần xa hoa, mà chỉ là một quán trà nhỏ bình thường, bất quá hai người các nàng gặp mặt, ở nơi ít người chú ý mới tốt, bởi vậy Thanh Dao mới chọn một quán trà bình thường.

"Được, nói cho chủ tử các ngươi biết, ta sẽ đúng giờ đến gặp mặt."

Mộ Dung Như Âm khẽ gật đầu, chậm rãi mở miệng, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: "Người đâu, tiễn khách."

Nha hoàn lúc trước dẫn Mạc Sầu vào , lập tức đi tới đưa Mạc Sầu rời đi, xem ra này tiểu nha hoàn là tâm phúc của Như Âm.

Mạc Sầu ly khai, trong phòng khách Mộ Dung như âm sắc mặt rất lạnh, ánh mắt âm u, nàng ta rốt cục vẫn phải đáp ứng cùng nàng hợp tác rồi, tốt, nàng muốn mượn tay nàng ta diệt trừ Trưởng Tôn Dận, sau này Dận vương phủ sẽ là của nàng, những chuyện kế tiếp, đó là? Con ngươi ánh lên ánh sáng sắc bén, tựa như đao phong.

Giờ Mùi canh ba, Thanh Ba lâu.

Lầu hai nhã giữa, đang ngồi hai người nam tử, một diện mạo bình thường, vẻ mặt vàng như nến, giống như người quanh năm lưu luyến nơi yên hoa, tên còn lại thì nhẹ nhàng như ngọc, phong thái bức người, hai người mặt đối mặt suy nghĩ, ánh mắt băng hàn nói không nên lời, vội vã mắt đối mắt, cuối cùng Thanh Dao hóa trang thành nam tử bình thường liền chậm rãi mở miệng.

"Ngươi dám gạt ta, hắn căn bản không có ở Tây Giao cổ miếu, có tin hay không, ta hiện tại chỉ cần một tay cũng có thể bóp chết ngươi."

Thanh Dao ánh mắt âm u tàn nhẫn, sắc mặt âm trầm đặc biệt doạ người.

Mộ Dung như âm tuy rằng mạnh mẽ trấn định, nhưng lòng vẫn có chút run rẩy, nàng ta nói không sai, nàng cùng nàng ta chênh lệch quá xa, nàng ta có thể dùng cầm khống chế mọi người, mà nàng chỉ là tay trói gà không chặt, như vậy nàng làm sao dồn nàng ta vào chỗ chết đây, hoặc là dồn người nam nhân kia vào chỗ chết, nhưng mỗi người đều có biện pháp của mình không phải sao?

"Ta không có nói láo, ta từng phái người theo dõi hắn, nhìn thấy hắn dừng chân ở cổ miếu, nếu như hắn không ở đó, nhất định đã rời khỏi nơi đó rồi."

Mộ Dung như âm cảnh giác mở miệng, cùng giữ vững một khoảng cách khi đối diện Thanh Dao, nói thật ra, nói không sợ là giả, như so với nữ nhân trước mắt này, nàng càng sợ hãi Trưởng Tôn Dận cùng Thượng Quan Hạo hơn, hai nam nhân kia, hiện tại đã hoàn toàn cấu kết với nhau làm việc xấu, nữ nhân cũng có thể xài chung, điều này làm cho nàng phẫn nộ, cừu hận, vì thế hiện tại nàng thầm nghĩ hủy diệt Trưởng Tôn Dận cùng Thượng Quan Hạo.

Chương 110.4

"Được rồi, hôm nay ta hẹn ngươi gặp mặt, cũng không phải muốn cùng ngươi ôn chuyện, ngươi không phải nói cùng ta hợp tác sao? Nói đi, có biện pháp nào."

"Ân."

Vừa nghe đến lời nói của nàng ta, trong lòng vẫn đang có ý sợ hãi đã buông lỏng một ít, chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi câu ra nụ cười lạnh, nếu nàng ta đã nói như thế, vậy trong thời gian ngắn chắc sẽ không giết nàng, cho nên nàng cũng không cần phải sợ hãi.

"Các ngươi muốn giết Trưởng Tôn Dận, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, không nói đến việc Dận vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, chỉ nói đến Thượng Quan Hạo thôi, tên này suốt ngày cùng hắn ở chung một chỗ, hai người kia tuy rằng xấu xa, ghê tởm, nhưng nếu bọn họ liên thủ, chỉ sợ không phải dễ dàng đối phó, vì thế chúng ta hãy tiêu diệt từng người một, trái lại dễ dàng thành công hơn."

Mộ Dung Như Âm khóe môi lại vãn ra nụ cười nhạt: "Tuy rằng kia Trưởng Tôn Dận đánh ta, ngược đãi ta, nhưng hắn đối với ta có một loại mê luyến, cách mỗi hai ngày sẽ tìm đến ta, vì thế ngươi có thể dịch dung thành hình dáng của ta, thừa cơ giết hắn, mà ta thì đem Thượng Quan Hạo dẫn dắt rời đi, như vậy sẽ cho ngươi có đầy đủ thời gian để hạ thủ."

Mộ Dung Như Âm tiếng nói vừa dứt, đôi mắt đen sâu thẳm của Thanh Dao bình tĩnh nhìn nàng ta, đánh giá xem trong lời nói đó có bao nhiêu thành ý, hay là đang dụng tâm kín đáo, cuối cùng nàng chậm rãi mở miệng: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu như lần này ngươi dám nói dối, ngươi sẽ chết rất khó coi."

Thanh Dao lời cảnh cáo vừa rơi xuống, nội tâm của Mộ Dung Như Âm cứng lại, nữ nhân này khí thế tràn ra liền làm cho người ta sợ hãi, nhưng lúc này đây nàng cũng không có lừa nàng ta, vì thế không có gì phải sợ hãi, ánh mắt thản nhiên mở miệng.

"Được, nhưng ta cũng muốn giết Trưởng Tôn Dận, bằng năng lực của ta không thể nào giết được hắn, cho nên phải mượn đến tay ngươi, về phần chuyện sau khi giết hắn, đã là một chuyện khác rồi."

Mộ Dung Như Âm cũng không giấu giếm hận ý đối với Thanh Dao , còn có tâm tư muốn báo thù nữa.

"Được, khi nào động thủ, " Thanh Dao hỏi, Mộ Dung Như Âm ngưng mi tính toán một chút: "Đêm mai giờ Tuất, hắn sẽ đến phòng của ta, ngươi có thể thừa cơ giết hắn, còn ta sẽ đem Thượng Quan Hạo dẫn đi."

Nói xong nàng liền đứng lên, quét mắt nhìn quanh mình một chút, Thanh Ba lâu là một quán trà nhỏ, chỉ có một ít khách nhân uống trà nói chuyện phiếm thôi, ai lại để ý đến bàn này của các nàng , Mộ Dung Như Âm ngoảnh đầu rời đi, Thanh Dao vẫn ngồi một mình, khẽ nhấp một ít trà.

Mạc Sầu từ bên ngoài đi tới, ngồi vào đối diện với nàng, cung kính hỏi.

"Chủ tử, nói chuyện thế nào?"

"Tất cả đều thuận lợi, chúng ta trở về đi, " Thanh Dao thả chén trà xuống, Mộ Dung Như Âm đã rời khỏi từ lâu, nên nàng cũng không có lý do để ở lại nữa.

Hai người vừa mới trở về, liền nhìn thấy trước cửa một thủ hạ của Ngân Hiên đang đứng thẳng, vừa thấy các nàng trở về, cung kính kêu một tiếng: "Mộc cô nương."

"Làm sao vậy?"

Thanh Dao biết hắn tất nhiên có việc, bằng không sẽ không mạo muội tới quấy rầy nàng, không phải là hắn chủ tử đã xảy ra chuyện gì chứ, trong lòng nàng lập tức có chút lo lắng.

"Chủ tử chúng ta?"

"Ngân Hiên, hắn làm sao vậy?"

Quả nhiên là Ngân Hiên, không biết hắn bị làm sao, Ngân Hiên ở lòng của nàng là một người mạnh mẽ, thâm bất khả trắc, tựa hồ tất cả thiên hạ này đều nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, vì thế hầu hết thời gian, nàng sẽ không bận lòng đến hắn.

"Hắn tối hôm qua uống rượu say, say rất lợi hại, đến bây giờ còn không có tỉnh, thuộc hạ sợ hắn gặp chuyện không may, vì thế đã tìm đại phu kiểm tra một lần cho hắn, đại phu nói, hắn nếu như còn uống rượu nữa, chỉ sợ dạ dày sẽ chịu không nổi, đến lúc đó sẽ phải nếm mùi đau khổ."

Tên huộc hạ vừa nói xong, Thanh Dao liền nhờ đến tối hôm qua mới thấy Ngân Hiên, hắn vẫn rất tốt, sao lại trở về thì uống rượu, nàng liến phất phất tay: "Phía trước dẫn đường ta đi xem hắn."

"Làm phiền, " tên thuộc hạ rất nhanh xoay người dẫn Thanh Dao sang viện bên cạnh, viện của Thanh Dao cùng Ngân Hiên viện cách nhau rất gần, ở chính giữa có xây một tòa hoa viên nho nhỏ, trong làn gió nhẹ, cánh hoa chập chờn, mùi hương xông vào mũi.

Đoàn người xuất hiện ở trong viện, trong viện chằng chịt giả sơn nước chảy, băng qua hành lang, rất nhanh đã tới gian phòng của Ngân Hiên.

Ngoài cửa phòng trừ mấy người nha đầu đứng thẳng, còn có Hạo Nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Thanh Dao thì sửng sốt một chút, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, dưới hình dạng bình thường, lại cất giấu một giai nhân quốc sắc thiên hương, mà chủ tử lại đối với người gta một mảnh cuồng dại, đáng tiếc đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

"Mộc cô nương đã tới."

Hạo Nhiên chào hỏi xong, Thanh Dao gật đầu một cái, có tiểu nha đầu tiến lên vén rèm, mời nàng đi vào, những người khác thì không dám vào, ngay cả Mạc Sầu cũng đứng ở trước cửa.

Thanh Dao vòng qua bình phong, liền nhìn thấy trong phòng hé ra một giường gỗ khắc hoa, lúc này ở trên giường một người đang nằm rất yên tĩnh, hai tròng mắt khẽ nhắm, vẫn ngủ không nhúc nhích, mái tóc đen dài xoã tung ra, giống như áng mấy trên bầu trời, da thịt trắng nõn, cùng với lá thiên diệp hải đường càng đặc biệt mê người.

Thanh Dao thở dài một hơi, lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: "Ngân Hiên, sao ngươi lại không biết thương tiếc thân thể như vậy? Phải biết rằng khỏe mạnh mới là quan trọng nhất, như ngươi vậy thật làm cho ta lo lắng."

Gian phòng rất yên tĩnh, chỉ có nàng nhẹ nhàng nói, người trên giường đột nhiên mở mắt, con ngươi toả ra ánh sáng nóng cháy, chậm rãi mở miệng.

"Ngươi sẽ lo lắng cho ta sao? Cũng sẽ đau lòng cho ta sao? Dù cho chỉ có một chút."

Thanh Dao tim khẽ động, ánh mắt Ngân Hiên giống như bị bỏng, hết sức chăm chú nhìn nàng, chẳng lẽ hắn?

Nàng giật mình, tim bỗng nhói đau, Ngân Hiên sao lại thích nàng thế, hiện tại nàng tình nguyện mỗi người bọn họ ít thích nàng một chút, bởi vì tình có bao nhiêu giày vò đau khổ nàng rất hiểu, Ngân Hiên, hắn không nên là loại người vì tình mà khốn đốn.

Hắn cao to, tuấn mị, chỉ cần hắn muốn, trong thiên hạ nữ tử xinh đẹp tốt tính còn nhiều mà, một ngày nào đó, hắn sẽ gặp được một người thích hợp với chính mình, nghĩ vậy, Thanh Dao khóe vãn ra nụ cười, đưa tay nắm lấy bàn tay to thon dài của Ngân Hiên.

"Ngân Hiên, trên thế giới có rất nhiều nữ nhân tốt, rồi có một ngày ngươi sẽ gặp được một người thuộc về ngươi, vì thế hãy yêu quý thân thể của ngươi được không?"

Ngân Hiên ngẩn ra, ánh mắt bị thương, lặng lẽ không nói, chậm rãi mở miệng.

"Ta rất muốn biết, trong lòng ngươi có ta không? Dù cho chỉ một chút cũng được, như vậy ta liền có thể an tâm rời khỏi."

Lời hắn vừa nói ra, Thanh Dao tự động bỏ qua mấy câu phía trước, chỉ nhìn chằm chằm vào câu cuối: "Ngươi muốn rời đi, lúc nào?"

"Đợi khi hắn xuất hiện, ta sẽ đi."

Thanh Dao nghe được hắn nói ly khai, đáy lòng có một trận phiền muộn, nói thật ra, là người thì chung quy có cảm tình, thường xuyên ở chung một chỗ, đột nhiên nói muốn chia tay, thật là có điểm không thích ứng, nàng nắm chặt tay Ngân Hiên, trịnh trọng mở miệng.

"Có thể đáp ứng ta sau này không uống rượu nữa được không?"

"Vậy ngươi có thể đem ta để ở trong lòng sao? Dù cho chỉ có một chút thôi " ánh mắt Ngân Hiên rất sáng, ngữ khí đã có chút vô lại, lời nói và ngoại hình của hắn rất không xân xứng, nhưng đây là chuyện thật trăm phần trăm, hình dạng này của hắn, thật đúng là cùng Vô Tình có điểm giống, Thanh Dao mím môi cười, thần sắc nhàn nhạt.

"Một chút nhất định là có, vì thế ngươi hãy chiếu cố tốt chính mình đi, nếu như lần sau để cho ta biết ngươi uống rượu, như vậy chúng ta coi như không quen nhau, biết không?"

Thanh Dao rút về tay, xoa thắt lưng vẻ mặt nghiêm túc mở miệng, Ngân Hiên nở nụ cười thỏa mãn, nhưng bởi vì uống quá nhiều rượu, dạ dày vẫn đang có chút đau, một tay không tự chủ che ngực lại, Thanh Dao nhịn không được oán giận hắn: "Xem đi, đây là kết quả của uống rượu đó."

Quở trách xong, nàng hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: "Người đâu."

Hạo Nhiên dẫn tên thủ hạ kia đi vào, còn có thêm một đám thủ hạ khác, ngay cả Mạc Sầu cũng đi đến, mọi người cung kính đứng ở cạnh bình phong, Thanh Dao phân phó Hạo Nhiên: "Đi chuẩn bị một ít cháo qua đây, không nên quá nhiều mỡ, hắn vừa mới uống rượu, lạc lạc một ít."

"Dạ " Hạo Nhiên vừa nhìn thấy Ngân Hiên không phản đối, đã sớm cao hứng dẫn người đi xuống chuẩn bị, Mạc Sầu vừa nhìn thấy người ta đều đi, nàng một người ở lại cũng không được, mà không ở lại cũng không xong, rất không được tự nhiên, Thanh Dao phất phất tay ý bảo nàng đi ra ngoài.

Trong phòng, Ngân Hiên dựa vào ở trên giường, bình tĩnh nhìn nàng.

"Thanh Dao, sau này nhất định phải sống vui vẻ."

"Ân, ta sẽ, ngươi phải quan tâm thân thể mình."

"Biết, " Ngân Hiên gật đầu, trong lòng hiện lên một cái ý niệm, lần này trước khi rời đi, nhất định phải mang Mộ Dung Như Âm ở Dận vương phủ diệt trừ, bởi vì nữ nhân kia trong lòng hận ý quá sâu, mà hắn lại sợ Thanh Dao không hạ thủ được, nữ nhân này có đôi khi rất nhân từ, tuy rằng chọc tới nàng thì không có kết cục tốt, nhưng vẫn có những lúc cá biệt.

Hai người nói chuyện không bao lâu, Hạo Nhiên đã đem cháo chuẩn bị xong mang vào, Thanh Dao mắt thấy Ngân Hiên ăn hơn nửa bát, mới an tâm rời đi, bảo Ngân Hiên hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Ngân Hiên vừa cảm động lại hối hận, nàng như thế này mà chính mình lại sai lầm để mất đi, thế nhưng thời gian vĩnh viễn cũng không thể quay ngược lại, nếu như có thể, hắn thật muốn sủng nàng, yêu nàng, thương nàng, hết thảy mọi thứ đều cho nàng, đáng tiếc những đều nay bây giờ đã mất đi ý nghĩa.

Mà hắn còn có chuyện phải làm, đợi khi Vô Tình xuất hiện, hắn sẽ ly khai, đoạn thời gian ở cùng nàng, mình thực sự rất vui vẻ, hơn nữa nàng vẫn nhớ đến hắn...

Chương 110.5

Ngày thứ hai Thanh Dao cùng Mạc Sầu hoá trang xong, cùng với Ngân Hiên ban đêm đi đến Dận vương phủ.

Nói thật ra Thanh Dao hoá trang thành Mộ Dung Như Âm không giống lắm, bởi vì ngoại hình hai người cách biệt quá lớn, Mộ Dung Như Âm vóc người cao gầy đầy đặn, mà Thanh Dao thì thân hình nhỏ nhắn tinh tế, ngoài ra chiều cao cách nhau không ít, hơn nữa gương mặt Mộ Dung Như Âm, đường cong nhu hòa, mà gương mặt Thanh Dao đường viền thiên hướng lạnh lùng, vì thế khi dịch dung mất rất nhiều công phu, cuối cùng Mạc Sầu vẫn lắc đầu.

"Tiểu thư, nói thật ra, vẫn không phải thập giống, bất quá ánh đèn mông lung một chút, mơ hồ một chút, thì có điểm giống, còn có, nhất định phải một kích tức trúng, ngàn vạn lần không thể cho Trưởng Tôn Dận quá nhiều muốn cơ hội, bằng không nhất định sẽ lộ ra chân tướng."

"Ừ, cái này thì ta không lo lắng, chỉ cần Trưởng Tôn Dận bước vào gian phòng, Ngân Hiên đích thân ra tay tuyệt đối có thể một lần là bắt được hắn, làm cho hắn không đường để trốn."

Ánh trăng mờ nhạt như sương, mang theo lành lạnh, gió nhẹ nhu hòa, khắp nơi một mảnh sự yên tĩnh.

Lá cây nhi bị gió thổi tạo thành thanh âm sàn sạt, làm cho những giọt sương liên tục rơi xuống mặt đất

Đoàn người nhanh chóng dọc theo đường phố nhắm hướng Dận vương phủ mà đi.

Hôm nay Dận vương phủ so với hai ngày trước thì yên tĩnh đi rất nhiều, ngoại trừ đèn lồng trước cửa, còn lại những nơi khác đều một mảnh đen tối, Mạc Sầu bởi vì đã đến gian phòng của Như Âm , nên ở phía trước dẫn đường, nhanh chóng đem mấy người bọn hắn mang vào trong viện của Mộ Dung Như Âm.

Trong viện rất yên tĩnh, không có nhiều người, dưới hành lang có một tiểu nha hoàn đứng chờ, chính là tiểu nha hoàn ngày ấy đã mang Mạc Sầu vào, vừa nhìn thấy hình dạng Mạc Sầu, lập tức nhỏ giọng mở miệng: "Mời theo ta vào đi."

Tiểu nha hoàn là tâm phúc của Mộ Dung Như Âm, nhưng nàng cũng không biết những người này đến là muốn giết Trưởng Tôn Dận, bằng không đánh chết nàng, nàng cũng không dám làm, nàng vẫn cho rằng trắc phi nương nương là muốn tạo cho vương gia một kinh hỉ, muốn từ bên ngoài tìm tới một nữ tử xinh đẹp, để mang đến cho vương gia niềm vui, bởi vậy nàng mới cung kính cẩn thận đem Thanh Dao mang vào, trong lòng yên lặng suy nghĩ.

Nói không chừng nữ tử này được sủng ái, sẽ là một trắc phi, như vậy vương phủ sẽ có hai trắc phi, một chính phi, những người khác cũng chỉ có thể làm thiếp thôi.

Trong phòng, đang đốt một đôi đèn long phượng, cũng không thập phần sáng sủa, tiểu nha đầu vừa ngẩn đầu nhìn Thanh Dao, bị hù doạ nhảy dựng, nữ nhân này lớn lên rất giống trắc phi nương nương, hậu tri hậu giác, nàng cảm thấy việc này có chút khác thường, Mạc Sầu đâu còn dám cho nàng ta cơ hội nghĩ sâu xa, đánh xuống một quyền làm đánh bất tỉnh tiểu nha đầu, cung kính mở miệng.

"Tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài trước."

"Được " Thanh Dao gật đầu, Mạc Sầu tay nhấc lên dẫn theo mấy tiểu nha hoàn đi ra ngoài, trong phòng ngoại trừ Thanh Dao còn có Ngân Hiên, đợi một lúc khi nàng dụ dỗ Trưởng Tôn Dận, Ngân Hiên sẽ động thủ, chắc hẳn một kích tức trúng.

Đêm càng ngày càng khuya, trong phòng, Thanh Dao mặt ngoảnh về bên cạnh mà ngủ, tư thái triêu người đến cực điểm, đây đối với Ngân Hiên đây là một khảo nghiệm, nữ nhân mình thích liền ngủ ở trước mắt như vậy, sao không động lòng người được, tiếng hít thở liền trở nên gấp gáp, nằm ở trên giường Thanh Dao nhịn không được liền cảnh cáo hắn.

"Khí tức của ngươi quá nặng, Trưởng Tôn Dận không phải đồ ngốc."

Ngân Hiên tâm thần chấn động, trong bóng tối, gương mặt nhẹ nóng, vội vàng nhắm mắt thu liễm tâm thần, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, trầm ổn nặng nề, vừa nghe liền biết là tiếng bước chân nam tử, một chút, một chút, từ từ tiến đến...

Bức rèm che vang lên thanh âm, thân ảnh cao lớn vòng qua bình phong, thẳng tắp hướng giường ngủ đi đến, bình tĩnh nhìn hơn nửa ngày, thanh âm lạnh lùng của Trưởng Tôn Dận vang lên.

"Tối hôm nay sao lại không ầm ĩ nữa, ngươi lại bày ra cho bản vương thấy bộ dạng cá chết, thì bản vương nhất định đem ngươi đuổi về Tu hoa lâu, bản vương muốn xem là bộ dạng dâm đãng của ngươi, không phải xem bộ dạng cá chết, nếu như ngươi lại không có chút phản ứng, sau này bản vương cũng không tới nữa, để cho ngươi thấy cuộc sống khốn khổ."

Trưởng Tôn Dận tiếng nói vừa dứt, đã động thủ cởi khởi y phục, từ từ đi đến bên giường, y phục chỉ còn lại một ít.

Ở vào lúc chỉ mành treo chuông này, Ngân Hiên ở phía trên xà nhà, thân hình như chớp, ngân quang hiện lên, mà Trưởng Tôn Dận nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có người trực tiếp tới cửa giết người, hơn nữa hắn chết lại nhanh như vậy, chớp mắt đã bị người ta giết chết, ngay cả khi hắn chết cũng không hiểu rõ, vì sao chính mình bị chết không minh bạch như vậy .

Trên giường Thanh Dao nhảy xuống đất, ánh mắt băng lãnh quét nhìn về phía thi thể, đồng thời sử dụng chân oán hận đá hai cái, trong lòng thở dài một hơi, cuối cùng cũng giết được Trưởng Tôn Dận, thù của Mai Tâm rốt cuộc cũng báo xong.

Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn giữa không trung, thì thào nói khẽ.

Mai Tâm, ngươi hãy yên nghỉ đi.

Trong phòng rất yên tĩnh, bỗng nhiên bên ngoài ánh lửa sáng bừng, tiếng người ồn ào náo động, bức rèm che vừa vang lên, Mạc Sầu cùng thủ hạ của Ngân Hiên lắc mình tiến vào.

"Không xong, đã xảy ra chuyện, có người bao vây bên ngoài, Mộ Dung Như Âm giở quỷ kế, nàng muốn mượn tay chúng ta diệt trừ Trưởng Tôn Dận, hiện tại lại theo Thượng Quan Hạo cùng lực lượng quan phủ Thanh La quốc đối phó với chúng ta."

Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao một tiếng cười nhạt, sắc mặt đột nhiên chìm, tốt, nàng vốn muốn đem việc này náo động lớn lên, bởi vì chỉ có như vậy, Vô Tình mới có thể hiện thân, nếu Mộ Dung Như Âm đã cùng các nàng chính diện xung đột, hôm nay liền đấu một trận ngươi chết ta sống, tiếng nói của Mạc Sầu vừa dứt, bàn tay trắng nõn đã hướng trên lưng kéo ra phượng vĩ cầm, vượt lên đầu đi ra ngoài.

"Đi thôi, để chúng ta diện kiến lại Thượng Quan Hạo."

Hào khí can vân, ý chí chiến đấu tận trời, còn thêm sự tàn bạo như sói, nàng sải bước đi ra ngoài, Mạc Sầu cùng thủ hạ của Ngân Hiên bị nàng lây nhiễm, cũng nhanh chóng theo nàng đi ra ngoài, Ngân Hiên ánh mắt u ám, hắn biết nàng làm như vậy vì dẫn người nam nhân kia ra?

Hay là đợi một lúc gặp được Vô Tình, thì hắn cũng nên ly khai...

Ngoài cửa viện, ánh sáng rực trời, cây đuốc đã đem viện môn chiếu lên sáng trưng, không ngoài Thanh Dao sở liệu, dẫn đầu chính là Thượng Quan Hạo, mà đứng ở bên cạnh hắn chính là Mộ Dung Như Âm, chỉ thấy nàng ra vừa thấy các nàng đi ra, trong lòng hoảng sợ lui ra một chút, đôi mắt đen âm trầm lạnh lùng nhìn sang, khóe môi câu ra nụ cười tự tiếu phi tiếu.

Hôm nay chính là ngày chết của Mộc Thanh Dao, nàng sẽ lấy mạng của nàng ta để tế vong mẫu vong huynh của nàng.

Thanh Dao làm sao lại không biết Mộ Dung Như Âm đang nghĩ gì, khóe môi nhất câu, cười nhạt: "Mộ Dung Như Âm, ngươi thật đúng là hèn hạ, hôm nay ngươi cho là những người này có thể bắt được chúng ta sao?" nói xong ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười vang lên như sấm, cuồng vọng kiêu ngạo đến cực điểm, cười xong, đột nhiên ngừng lại, quay về vị trí cũ của mọi người.

Chỉ thấy nàng một thân ngạo khí lăng nhiên, trong bóng đêm, tựa như một đoá hoa quỳnh mỹ lệ xinh đẹp, không nhiễm một hạt bụi trần.

"Nếu như không phải vì Vô Tình, ngươi cho là ngươi có thể lợi dụng ta sao, buồn cười đến cực điểm."

Thanh Dao thái độ cuồng vọng kiêu ngạo đến cực điểm như vậy, rốt cuộc đã kích thích Thượng Quan Hạo, chỉ thấy sắc mặt hắn âm u, hắc đồng lóe ra sự sắc bén hung tàn, tức giận như muốn nuốt sống tất cả, không nghĩ tới một quân cờ tốt của hắn lại bị nàng giết chết, hắn làm sao có thể cam tâm, nữ nhân này không thể giữ, giữ lại mọi chuyện sẽ càng ngày càng tệ, vì thế hôm nay nhất định phải giết nàng.

"Khẩu khí thật lớn, hôm nay để ngươi chết không có chỗ chôn."

Thượng Quan Hạo âm ngoan mở miệng, Thanh Dao lạnh lùng ngạo nghễ nhìn sang, xì một tiếng khinh miệt, trước mặt mọi người nàng mở miệng mắng to.

"Thượng Quan Hạo, ngươi là tiểu nhân đê tiện vô sỉ, làm việc thì dám dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngươi nghĩ người khác không biết tâm tư của ngươi, mà ta cũng không biết luôn sao? Ngươi không phải muốn lợi dụng Trưởng Tôn Dận sao? Hiện tại ta giết một con cờ của ngươi, ngươi nghĩ có thể làm khó dễ được ta, hơn nữa ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao? Ngươi nhớ kỹ cho ta, một ngày nào đó ta sẽ phá huỷ Vạn Hạc quốc của ngươi, cho ngươi chết không có chỗ chôn, Trưởng Tôn Dận kia còn có thể toàn thây, đến lúc đó ngươi đừng nghĩ được toàn thây, ta sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả, ngũ mã phân thây, phơi xác ngọ môn ba ngày, quăng thây ngoài dã ngoại, cho sói ăn."


/147

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status