Mộc Thanh Dao nhìn về phía hắc y nhân kia, trong ánh sáng của đèn lồng, người áo đen vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, nhanh nhẹn hoạt bát, vừa nhìn đã biết là một nữ nhân, hơn nữa thân thủ cũng không lợi hại lắm, so với Mạc Sầu rõ ràng kém rất xa.
Thân hình nhẹ lướt qua, Mạc Sầu rất nhanh đã bắt được nàng, giải đến trước mặt Mộc Thanh Dao.
"Tiểu thư, ngươi xem?"
Mộc Thanh Dao nhìn qua thấy nữ nhân này có một đôi mắt vừa to vừa tròn, trong ánh mắt xinh đẹp lúc này nhuộm tức giận mãnh liệt, hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Thanh Dao, tựa hồ cùng nàng có cái gì thâm cừu đại hận vậy.
Mộc Thanh Dao mới mặc kệ ánh mắt của nàng, lạnh nhạt bình tĩnh, đưa tay lên tháo ra miếng vải đen trên gương mặt nàng, lộ ra vẻ đáng yêu xinh đẹp tuyệt trần, chỉ bất quá trên gương mặt đó nên có sự hồn nhiên ngọt ngào, nhưng bây giờ lại dùng sức cắn môi, thanh âm hung ác mở miệng.
"Háo sắc nữ nhân, căn bản là kẻ phóng túng dâm phụ."
Nàng nói xong, ánh mắt khinh thường quét nhìn về phía Mộc Thanh Dao, trên người nữ nhân này mặc y phục tên gọi là gì a, không tự cảm thấy thẹn sao, cánh tay cùng đôi chân đều lộ ra ngoài, tuy rằng nhìn cũng được lắm, chỉ là nữ nhân như bọn ta nhìn thấy đã muốn đỏ mặt, nhưng nữ nhân kia lại không biết xấu hổ, ăn mặc thành cái dạng như vậy là muốn làm gì, câu dẫn nam nhân sao? Nàng tuyệt đối sẽ không cho loại nữ nhân như vậy gả cho hoàng huynh, bởi vì nàng ta không xứng.
Mộ Dung Tinh Trúc oán hận nghĩ.
Mộc Thanh Dao sắc mặt trầm xuống, bàn tay xanh nhạt bóp lấy cằm của Mộ Dung Tinh Trúc, lạnh nhạt liếc nhìn nàng: "Còn nhỏ tuổi mà lại nói ra những lời ác độc như vậy, nếu như đem đầu lưỡi của ngươi cắt bỏ, không biết còn có thể nói nói ra lời ác độc như vậy không."
Mộ Dung Tinh Trúc thân là Huyền Nguyệt quốc công chúa, từ nhỏ đến lớn có khi nào lại chịu qua ủy khuất như thế này, lập tức sắc mặt trầm xuống, dùng sức hất đầu, rống giận đứng lên.
"Lớn mật, ngươi quả nhiên muốn cắt đầu lưỡi của bản cung, bản cung nhất định sẽ làm cho hoàng huynh cắt đầu lưỡi của ngươi."
Mộc Thanh Dao nghe xong lời của nàng, hừ lạnh, vẫn chưa có buông tay ra, trái lại bóp càng chặt hơn, cái nha đầu không biết trời đất này, còn dám kiêu ngạo như vậy, thực sự là đứa nhỏ bị chìu hư, sớm muộn gì cũng có một ngày ăn thiệt thòi, đáy lòng thở dài một tiếng, đau đầu tà tà liếc nhìn nàng, xem ra nàng là một công chúa, bằng không sẽ không lớn mật như thế, dám chạy đến phủ thừa tướng giết người.
"Cắt đầu lưỡi của ta người còn sống được sao? Còn có nếu như ta hiện tại đem ngươi giết đi, sau đó phơi thây ngoài hoang dã, ngươi nói xem có ai có thể chứng minh là ta đã giết ngươi?"
Một trận gió thổi qua, cảnh vật dưới đèn lồng lúc sáng lúc tối khuôn mặt của Mộc Thanh Dao bao phủ một tầng lạnh mỏng như băng, Mộ Dung Tinh Trúc lúc này lại có điểm hậu tri hậu giác sợ hãi, nữ nhân này là người háo sắc sao? Nàng thấy thế nào cũng không giống, hơn nữa thật là lợi hại a, nghe được nàng là công chúa, một điểm cũng không sợ hãi, còn muốn giết nàng vân vân, sẽ không thực sự giết nàng chứ.
Mộ Dung Tinh Trúc sắc mặt trắng bệch đứng lên, lòng bàn tay lạnh lẽo, cằm truyền đến một trận đau đớn, nhắc nhở nàng, nữ nhân trước mắt cũng không phải nói đùa, nếu như chọc giận nàng ta, chỉ sợ thực sự giết mình mất.
Nghĩ đến chỗ này thì Mộ Dung Tinh Trúc đột nhiên oa một tiếng khóc lên.
"Ngươi khi dễ ta, ta sẽ nói cho hoàng huynh biết, ngươi khi dễ ta."
Mộc Thanh Dao không nghĩ tới một khắc trước nha đầu này còn hùng hổ, một khắc sau lại khóc lên thê thảm không gì sánh được, nếu như bị người khác nhìn thấy, chắc sẽ cho rằng Mộc Thanh Dao khi dễ nàng ta, có ai sẽ nghĩ tới nàng ta nửa đêm đến phủ người khác để giết người, vậy mà còn khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
"Được rồi, trở về đi."
Mộc Thanh Dao lông mài nhỏ nhắn nhăn lại, lạnh lùng thu tay.
Công chúa Mộ Dung Tinh Trúc đột nhiên ngừng tiếng khóc, nhìn nữ tử đối diện với thái độ khó có thể tin, chỉ thấy trong bóng đêm, con ngươi của nàng trong suốt như nước, da thịt trắng nộn, mũi nhỏ môi anh đào, mặc trên người trang phục quái dị, nhưng chẳng chút nào xấu xí, ngược lại còn xinh đẹp không gì sánh được, quanh thân bao phủ vầng sáng đạm mạc thật giống như u lan trong hang động, hoa mai phác lai, có thể làm cho nàng chẳng thấy chán ghét, trái lại còn âm thầm xét lại mình, chẳng lẽ là nàng quá mức?
"Ta, ta?"
Mộ Dung Tinh Trúc liền lẩm bẩm vài câu, thầm nghĩ khiêm tốn, thế nhưng muốn một công chúa hướng người khác nhúng nhường, tựa hồ rất mất mặt, trong lúc nhất thời lại tự mình không biết làm sao cho phải.
"Công chúa mời trở về đi."
Mộc Thanh Dao không muốn lại để ý tới nha đầu quái lạ này, rõ ràng là người nam nhân kia trong cung đem nàng chiều chuộng đến hư, chuyện gì đều theo tính tình mà làm, cá tính như vậy sớm muộn gì có một ngày sẽ có hại, chẳng lẽ hoàng thượng có thể bảo hộ nàng cả đời sao.
Bóng đêm đã sâu, Mộc Thanh Dao mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua Mộ Dung Tinh Trúc, hướng một đầu khác của hành lang mà đi.
Phía sau Mộ Dung Tinh Trúc há mồm trợn mắt, hơn nửa ngày cũng không lên tiếng được, nữ nhân này thật kiêu ngạo a, tuy rằng mình là công chúa, nhưng vừa so sánh cùng với nàng, thật là hơn kém quá rõ ràng, người ta là kiêu ngạo từ trong xương mà ra, nên dù là bất luận kẻ nào nàng ta cũng đều bỏ mặc, Mộ Dung Tinh Trúc ánh mắt không phục lúc trước cũng chậm rãi chuyển hóa thành một tầng say mê, sau đó nó sáng trong như ánh sao trên bầu trời, nàng liền theo sát Mộc Thanh Dao hướng phòng ngủ đi đến.
Bức rèm che nhấc lên, gió nhẹ nhàng lay động, trong phòng ngủ ánh nến lay động vài cái.
Mắt thấy Mộc Thanh Dao đi vào chuẩn bị nghỉ ngơi, Mộ Dung Tinh Trúc hấp tấp chạy theo sau lưng nàng nóng nảy, kêu lên: "Chờ một chút."
Mộc Thanh Dao đứng ở phía sau bức rèm che mặt, chậm rãi quay đầu lại, tóc đen bị gió thổi nhẹ bay lên một ít, che giấu dung nhan mỹ lệ trắng trong thuần khiết của nàng, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh như băng nhìn người ngoài cửa.
"Công chúa, còn có chuyện gì?"
Mộ Dung Tinh Trúc còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên một trận gió nổi lên, trên mặt tràn đầy sắc thái đỏ au.
"Công chúa?" Một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, bên cạnh Mộ Dung Tinh Trúc đã có thêm một bóng người cao lớn, một thân hồng y xinh đẹp, trong đêm tối ánh sáng đỏ lóe ra giống như màu máu, sắc mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị dị thường, một đôi mắt tinh anh trên dưới trái phải đánh giá công chúa, khi đã xác định công chúa không có chuyện gì mới thở dài một hơi, cung kính ôm quyền: "Hoàng thượng lệnh cho thuộc hạ đón công chúa hồi cung."
Hoa Ly Ca tiếng nói vừa dứt, theo phía sau hắn truyền đến một đạo thanh âm khác tựa như mèo: "Công chúa?"
Nguyên lai là Lam Y cung nữ thiếp thân của công chúa, nàng là bị Hoa thống lĩnh lôi vào, nhìn vẻ mặt nghiêm túc lãnh khốc của Hoa thống lĩnh, Lam Y thở cũng không dám thở mạnh, thái độ làm người của Hoa thống lĩnh luôn luôn ôn hòa lấy giúp người làm niềm vui, nhưng mà chỉ cần là chuyện liên quan đến công chúa, hắn sẽ có thái độ thật khác thường.
"Lam Y, làm sao vậy?" Mộ Dung Tinh Trúc vươn tay kéo cung nữ của mình qua, nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bạch, bất mãn trừng mắt về phía Hoa Ly Ca, giận dữ dạy bảo hắn: "Ly ca, ngươi vừa hù dọa Lam Y."
"Nàng đáng chết, " lời nói lạnh nhát có nề nếp rơi xuống, Hoa Ly Ca trong đôi mắt đen toát ra hai đám tiểu hỏa hoa, khóe môi mím lại cảm xúc lạnh lẽo, Lam Y vừa nhìn thấy dáng vẻ của hắn, càng phát ra chột dạ, vội vàng loạng choạng níu lấy tay công chúa liên tục lắc đầu, Mộ Dung Tinh Trúc sợ hù dọa đến nha đầu này nữa nên cuối cùng cũng nhịn xuống.
Mộc Thanh Dao nhìn tất cả đang đứng trước cửa, ánh mắt u ám, lạnh lùng lên tiếng đuổi người.
"Được rồi, ta mệt mỏi, các vị trở về đi, bản tiểu thư không có hứng thú xem hình ảnh các ngươi dạy dỗ nô tài ."
"Dạ, mộc tam tiểu thư, " Hoa Ly Ca cung kính lĩnh mệnh, hắn và mộc tam tiểu thư đã gặp qua một lần, biết nữ nhân trước mắt này tuyệt đối không phải dễ chọc, hơn nữa thời gian tới nàng sẽ là hoàng hậu nương nương, vẫn là ít chọc tới nàng mới là hành động đúng.
Thân hình nhẹ lướt qua, Mạc Sầu rất nhanh đã bắt được nàng, giải đến trước mặt Mộc Thanh Dao.
"Tiểu thư, ngươi xem?"
Mộc Thanh Dao nhìn qua thấy nữ nhân này có một đôi mắt vừa to vừa tròn, trong ánh mắt xinh đẹp lúc này nhuộm tức giận mãnh liệt, hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Thanh Dao, tựa hồ cùng nàng có cái gì thâm cừu đại hận vậy.
Mộc Thanh Dao mới mặc kệ ánh mắt của nàng, lạnh nhạt bình tĩnh, đưa tay lên tháo ra miếng vải đen trên gương mặt nàng, lộ ra vẻ đáng yêu xinh đẹp tuyệt trần, chỉ bất quá trên gương mặt đó nên có sự hồn nhiên ngọt ngào, nhưng bây giờ lại dùng sức cắn môi, thanh âm hung ác mở miệng.
"Háo sắc nữ nhân, căn bản là kẻ phóng túng dâm phụ."
Nàng nói xong, ánh mắt khinh thường quét nhìn về phía Mộc Thanh Dao, trên người nữ nhân này mặc y phục tên gọi là gì a, không tự cảm thấy thẹn sao, cánh tay cùng đôi chân đều lộ ra ngoài, tuy rằng nhìn cũng được lắm, chỉ là nữ nhân như bọn ta nhìn thấy đã muốn đỏ mặt, nhưng nữ nhân kia lại không biết xấu hổ, ăn mặc thành cái dạng như vậy là muốn làm gì, câu dẫn nam nhân sao? Nàng tuyệt đối sẽ không cho loại nữ nhân như vậy gả cho hoàng huynh, bởi vì nàng ta không xứng.
Mộ Dung Tinh Trúc oán hận nghĩ.
Mộc Thanh Dao sắc mặt trầm xuống, bàn tay xanh nhạt bóp lấy cằm của Mộ Dung Tinh Trúc, lạnh nhạt liếc nhìn nàng: "Còn nhỏ tuổi mà lại nói ra những lời ác độc như vậy, nếu như đem đầu lưỡi của ngươi cắt bỏ, không biết còn có thể nói nói ra lời ác độc như vậy không."
Mộ Dung Tinh Trúc thân là Huyền Nguyệt quốc công chúa, từ nhỏ đến lớn có khi nào lại chịu qua ủy khuất như thế này, lập tức sắc mặt trầm xuống, dùng sức hất đầu, rống giận đứng lên.
"Lớn mật, ngươi quả nhiên muốn cắt đầu lưỡi của bản cung, bản cung nhất định sẽ làm cho hoàng huynh cắt đầu lưỡi của ngươi."
Mộc Thanh Dao nghe xong lời của nàng, hừ lạnh, vẫn chưa có buông tay ra, trái lại bóp càng chặt hơn, cái nha đầu không biết trời đất này, còn dám kiêu ngạo như vậy, thực sự là đứa nhỏ bị chìu hư, sớm muộn gì cũng có một ngày ăn thiệt thòi, đáy lòng thở dài một tiếng, đau đầu tà tà liếc nhìn nàng, xem ra nàng là một công chúa, bằng không sẽ không lớn mật như thế, dám chạy đến phủ thừa tướng giết người.
"Cắt đầu lưỡi của ta người còn sống được sao? Còn có nếu như ta hiện tại đem ngươi giết đi, sau đó phơi thây ngoài hoang dã, ngươi nói xem có ai có thể chứng minh là ta đã giết ngươi?"
Một trận gió thổi qua, cảnh vật dưới đèn lồng lúc sáng lúc tối khuôn mặt của Mộc Thanh Dao bao phủ một tầng lạnh mỏng như băng, Mộ Dung Tinh Trúc lúc này lại có điểm hậu tri hậu giác sợ hãi, nữ nhân này là người háo sắc sao? Nàng thấy thế nào cũng không giống, hơn nữa thật là lợi hại a, nghe được nàng là công chúa, một điểm cũng không sợ hãi, còn muốn giết nàng vân vân, sẽ không thực sự giết nàng chứ.
Mộ Dung Tinh Trúc sắc mặt trắng bệch đứng lên, lòng bàn tay lạnh lẽo, cằm truyền đến một trận đau đớn, nhắc nhở nàng, nữ nhân trước mắt cũng không phải nói đùa, nếu như chọc giận nàng ta, chỉ sợ thực sự giết mình mất.
Nghĩ đến chỗ này thì Mộ Dung Tinh Trúc đột nhiên oa một tiếng khóc lên.
"Ngươi khi dễ ta, ta sẽ nói cho hoàng huynh biết, ngươi khi dễ ta."
Mộc Thanh Dao không nghĩ tới một khắc trước nha đầu này còn hùng hổ, một khắc sau lại khóc lên thê thảm không gì sánh được, nếu như bị người khác nhìn thấy, chắc sẽ cho rằng Mộc Thanh Dao khi dễ nàng ta, có ai sẽ nghĩ tới nàng ta nửa đêm đến phủ người khác để giết người, vậy mà còn khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
"Được rồi, trở về đi."
Mộc Thanh Dao lông mài nhỏ nhắn nhăn lại, lạnh lùng thu tay.
Công chúa Mộ Dung Tinh Trúc đột nhiên ngừng tiếng khóc, nhìn nữ tử đối diện với thái độ khó có thể tin, chỉ thấy trong bóng đêm, con ngươi của nàng trong suốt như nước, da thịt trắng nộn, mũi nhỏ môi anh đào, mặc trên người trang phục quái dị, nhưng chẳng chút nào xấu xí, ngược lại còn xinh đẹp không gì sánh được, quanh thân bao phủ vầng sáng đạm mạc thật giống như u lan trong hang động, hoa mai phác lai, có thể làm cho nàng chẳng thấy chán ghét, trái lại còn âm thầm xét lại mình, chẳng lẽ là nàng quá mức?
"Ta, ta?"
Mộ Dung Tinh Trúc liền lẩm bẩm vài câu, thầm nghĩ khiêm tốn, thế nhưng muốn một công chúa hướng người khác nhúng nhường, tựa hồ rất mất mặt, trong lúc nhất thời lại tự mình không biết làm sao cho phải.
"Công chúa mời trở về đi."
Mộc Thanh Dao không muốn lại để ý tới nha đầu quái lạ này, rõ ràng là người nam nhân kia trong cung đem nàng chiều chuộng đến hư, chuyện gì đều theo tính tình mà làm, cá tính như vậy sớm muộn gì có một ngày sẽ có hại, chẳng lẽ hoàng thượng có thể bảo hộ nàng cả đời sao.
Bóng đêm đã sâu, Mộc Thanh Dao mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua Mộ Dung Tinh Trúc, hướng một đầu khác của hành lang mà đi.
Phía sau Mộ Dung Tinh Trúc há mồm trợn mắt, hơn nửa ngày cũng không lên tiếng được, nữ nhân này thật kiêu ngạo a, tuy rằng mình là công chúa, nhưng vừa so sánh cùng với nàng, thật là hơn kém quá rõ ràng, người ta là kiêu ngạo từ trong xương mà ra, nên dù là bất luận kẻ nào nàng ta cũng đều bỏ mặc, Mộ Dung Tinh Trúc ánh mắt không phục lúc trước cũng chậm rãi chuyển hóa thành một tầng say mê, sau đó nó sáng trong như ánh sao trên bầu trời, nàng liền theo sát Mộc Thanh Dao hướng phòng ngủ đi đến.
Bức rèm che nhấc lên, gió nhẹ nhàng lay động, trong phòng ngủ ánh nến lay động vài cái.
Mắt thấy Mộc Thanh Dao đi vào chuẩn bị nghỉ ngơi, Mộ Dung Tinh Trúc hấp tấp chạy theo sau lưng nàng nóng nảy, kêu lên: "Chờ một chút."
Mộc Thanh Dao đứng ở phía sau bức rèm che mặt, chậm rãi quay đầu lại, tóc đen bị gió thổi nhẹ bay lên một ít, che giấu dung nhan mỹ lệ trắng trong thuần khiết của nàng, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh như băng nhìn người ngoài cửa.
"Công chúa, còn có chuyện gì?"
Mộ Dung Tinh Trúc còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên một trận gió nổi lên, trên mặt tràn đầy sắc thái đỏ au.
"Công chúa?" Một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, bên cạnh Mộ Dung Tinh Trúc đã có thêm một bóng người cao lớn, một thân hồng y xinh đẹp, trong đêm tối ánh sáng đỏ lóe ra giống như màu máu, sắc mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị dị thường, một đôi mắt tinh anh trên dưới trái phải đánh giá công chúa, khi đã xác định công chúa không có chuyện gì mới thở dài một hơi, cung kính ôm quyền: "Hoàng thượng lệnh cho thuộc hạ đón công chúa hồi cung."
Hoa Ly Ca tiếng nói vừa dứt, theo phía sau hắn truyền đến một đạo thanh âm khác tựa như mèo: "Công chúa?"
Nguyên lai là Lam Y cung nữ thiếp thân của công chúa, nàng là bị Hoa thống lĩnh lôi vào, nhìn vẻ mặt nghiêm túc lãnh khốc của Hoa thống lĩnh, Lam Y thở cũng không dám thở mạnh, thái độ làm người của Hoa thống lĩnh luôn luôn ôn hòa lấy giúp người làm niềm vui, nhưng mà chỉ cần là chuyện liên quan đến công chúa, hắn sẽ có thái độ thật khác thường.
"Lam Y, làm sao vậy?" Mộ Dung Tinh Trúc vươn tay kéo cung nữ của mình qua, nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bạch, bất mãn trừng mắt về phía Hoa Ly Ca, giận dữ dạy bảo hắn: "Ly ca, ngươi vừa hù dọa Lam Y."
"Nàng đáng chết, " lời nói lạnh nhát có nề nếp rơi xuống, Hoa Ly Ca trong đôi mắt đen toát ra hai đám tiểu hỏa hoa, khóe môi mím lại cảm xúc lạnh lẽo, Lam Y vừa nhìn thấy dáng vẻ của hắn, càng phát ra chột dạ, vội vàng loạng choạng níu lấy tay công chúa liên tục lắc đầu, Mộ Dung Tinh Trúc sợ hù dọa đến nha đầu này nữa nên cuối cùng cũng nhịn xuống.
Mộc Thanh Dao nhìn tất cả đang đứng trước cửa, ánh mắt u ám, lạnh lùng lên tiếng đuổi người.
"Được rồi, ta mệt mỏi, các vị trở về đi, bản tiểu thư không có hứng thú xem hình ảnh các ngươi dạy dỗ nô tài ."
"Dạ, mộc tam tiểu thư, " Hoa Ly Ca cung kính lĩnh mệnh, hắn và mộc tam tiểu thư đã gặp qua một lần, biết nữ nhân trước mắt này tuyệt đối không phải dễ chọc, hơn nữa thời gian tới nàng sẽ là hoàng hậu nương nương, vẫn là ít chọc tới nàng mới là hành động đúng.
/147
|