Quay đầu, sáu mươi năm trôi đi tựa trong chớp mắt, Hứa Vân Phi mang theo thù hận chất nặng như núi trở về Hứa gia, không bởi thiên tư, chỉ bằng vào đạo tâm rắn rỏi cùng sự điên cuồng mãnh liệt, sáu mươi năm, hắn từ một thanh niên tật nguyền nhất tâm bái vào tiểu tông phái tu chân, cho đến bây giờ đã là Nguyên Anh đại tu sĩ.
Bất quá, nhân sinh chẳng bao giờ vừa ý, tuế nguyệt đúng vô tình, thời gian tựa hồ con thoi cần cù trên khung dệt, Hứa gia người còn kẻ mất, Hứa Ứng Thiên bạo bệnh bỏ mạng, Lý Hồng Phấn thọ nguyên cạn trở về cát bụi, rốt cuộc sáu mươi năm điên cuồng của hắn được trả bằng thương hải, nương dâu.
Đời người vốn là vậy, ân oán vốn như vậy, chẳng có thứ gì toàn mỹ, khi hắn những tưởng đã đủ thực lực báo đại thù thì địch nhân cũng đã sớm hóa cát bụi vĩnh hằng.
Hứa Vân Phi lăng lập trên bầu trời, thần sắc điên cuồng, nhãn thần hung ác nhìn xuống đại môn Hứa gia, bên dưới, những người còn có thể nhận ra hắn đều đã còng lưng, tựa ghế, những người không nhận ra, lúc này một mảnh quỳ rạp trên mặt đất, hoảng sợ, thành khẫn khấn vái cầu xin.
” Haha..Hahaha! Rốt cuộc, rốt cuộc ta vẫn chịu thua! Hồng Phấn, Lục Y, Hứa Ứng Thiên! Dù cho các ngươi có trốn tại Cửu U, thì Vân Phi ta cũng sẽ tìm cách lôi các ngươi trở dậy, dùng hỏa ngục luyện hồn, khiến cho các ngươi vạn vạn lần thống khổ, vĩnh thế không được siêu sinh! “.
” Ta là Vũ Thiên Long! “.
” Không! Ngươi là ta, ngươi là Hứa Vân Phi! Là Tản Viên Sơn Thánh! Là Hóa Hư kỳ, là tam thập lục Địa Tiên “.
” Khốn kiếp! Ta là Vũ…..Thiên….Long “.
” Không! Không thể nào! Ngươi.. Ngươi không phải là nhân loại! Tại sao? Tại sao lại thiếu đi bảy phách? Tại sao ta không thể hoàn toàn đoạt xá! AAAA! “.
” Đại Bảo! Ta hận ngươi! “.
Tại bên trong Hoang Cổ Chi Địa, giờ phút này Vũ Thiên Long mở mắt, sát na đó thiên địa kịch liệt chấn động, thương khung nổi lên phong vân vần vũ, hắn thở ra một hơi trầm muộn, trong đại não vẫn còn quẩn quanh thanh âm gào thét thê lương.
Ban đầu tâm thần có chút chưa được quen thuộc, vô số mảnh ký ức vỡ vụn không đồng nhất chồng chất lên nhau, phải mất hơn một canh giờ điều tức, Vũ Thiên Long thất thần lẩm bẩm: ” Ta là Vũ Thiên Long, Trấn Thiên Quan.”
Tại thời khắc này Vũ Thiên Long bỗng nhiên một lần nữa mở mắt, trong đáy mắt sâu hun hút tản mát nồng đậm quang mang thâm thúy, lộ ra vô tận tang thương, phảng phất như tồn tại đã lâu trong tuế nguyệt, lại tựa hồ từ vãng sinh, một khắc giáng lâm trở lại nhân gian! Trong cỗ tang thương còn mang theo một vòng bi oán, người tinh tường có thể nhìn ra nó chất chứa nặng nề tâm sự: Là thù hận, là thống khổ, là gào thét, là chấp nhất, là thê lương, là không đành.
” Ta! Vũ Thiên Long! “.
Thời khắc này nhìn lại, hắn đã hoàn toàn khác xa với quá khứ, trên thân thể ẩn hiện mờ nhạt khí tức Hóa Hư, dù chỉ là một chút, thế nhưng cũng đủ khiến cho đại địa kịch chấn, thiên không chao đảo.
Một cỗ khí thế uy nghiêm, bá đạo đến cực điểm, tựa hồ là chí tôn thiên địa, là vô thượng chúa tể.
Vũ Thiên Long nhẹ phất tay, sát na, hư vô theo đó vặn vẹo rồi vỡ vụn xuống, tầng kết giới trên bầu trời lập tức tiêu tán, trả lại cho Hoang Cổ Chi Địa hào quang tự thân của nó.
Nghiêm nghị ngồi trên đại địa, Vũ Thiên Long thân hình mảnh khảnh, một đầu tóc trắng bạc phiêu diêu, mi mắt hơi hơi trụp xuống, vẻ mặt tang thương đến cực điểm.
” Ngươi mặc dù muốn đoạt xá ta, bất quá ta cũng vô tình đi thôn phệ ký ức, chấp niệm cùng đạo vận của ngươi! Coi như không ai nợ ai! Thế nhưng nhận từ ngươi một hồi thiên đại truyền thừa, có thể xem như lạy nửa cái sư tôn, Vũ Thiên Long ta ân oán phân minh, xưa này càng là nhiệt thành kính trọng cường giả! Hứa Vân Phi, nếu có ngày bổn tôn đi đến Hóa Hư, ta nhất định sẽ giúp ngươi khởi tử hồi sinh “.
Vũ Thiên Long thình lình đứng phắt dậy, chắp tay, hướng vị trí nơi tôn cự nhân đã tọa hóa bên ngoài tinh không, thoáng ôm quyền nhẹ cúi đầu, cảm khái nói.
Sát na đó, thức hải nổ vang, một tia chấp niệm cuối cùng còn sót lại của Hứa Vân Phi cũng chậm rãi tiêu tán, đầu tóc trắng bạc dần chuyển màu đen, tại đan điền, linh khí cuồng bạo gào thét, tựa hồ thiên quân vạn mã chạy chồm, Vũ Thiên Long cảm giác kim đan đã hoàn thiện ngưng tụ thành hình.
” Đã đến lúc đột phá ” Vũ Thiên Long thở ra một hơi, hai bàn tay xiết chặt, Đại Việt Tôn Tiên Kinh ầm ầm chuyển động, bên trong tòa hắc tháp độ cao mười trượng, Vũ Thiên Long ngồi đó đã được ba tháng, ba tháng này là cần cù đi tích góp đầy đủ thiên địa linh khí, chờ ngày hậu tích bạc phát, nhất cử tiến giai đến Kết Đan kỳ.
Một ngày này chỉ thấy hoàng quang lóe hiện, khỏa kim đan nơi hạ đan điền cuối cùng cũng đã tuôn ra sương mù màu vàng, lại chậm rãi dịch chuyển, trôi dạt lên vị trí trung đan điền, mang theo từng tràng âm thanh trầm thấp đồng thời khiến cho mặt ngoài hắc tháp hiện ra một tầng hào quang rực rỡ do mười hai đoàn ánh sáng liên kết tạo thành.
Ngay sau đó, mười hai đạo hào quang này lần nữa dung hợp với nhau tạo nên hư ảnh một cái trường hà đen nhánh, khiến cho hắc khí mặt ngoài hắc tháp vốn đang tán loạn, nhanh chóng ngưng tụ, mang theo hơi nước nồng đậm bao bọc khuôn viên hàng trăm trượng.
Trên không trung vời vợi truyền xuống từng hồi thanh âm sấm rền vang dội, điện quang màu bạc cũng theo đó rơi xuống như mưa, tạo nên thanh thế vô cùng đáng sợ.
Chỉ thấy, quang điện ngân sắc không ngừng xen lẫn vào nhau, trong chớp mắt hoá thành vô số lôi cầu ánh bạc rực rỡ, chói mắt, những nơi sấm sét đi qua đều lưu lại tàn ảnh bàng bạc, chiếu rọi bốn phía rõ như ban ngày.
” Thiên Kiếp! Thứ gì? Ta chỉ là độ Kết Đan kỳ đã dẫn động đến thiên kiếp? ” Thần thức hướng lên bầu trời, Vũ Thiên Long nội tâm âm thầm kêu khổ.
Sau khi hít sâu một hơi, Vũ Thiên Long dường như đã hạ quyết tâm, hai tay liên hồi đánh ra từng đợt pháp quyết, đồng thời trong miệng ngôn văn oanh minh cộng hưởng, truyền ra những câu chú ngữ khó hiểu.
Lập tức, tại trung tâm hư ảnh trường hà đang bao phủ lên hắc tháp, giờ phút này liên tiếp hiện ra hơn trăm vòng xoáy màu đen không ngừng sôi sục.
Tiếp đó, âm khí bên trong vòng xoáy dường như sở hữu linh tính, tất cả đồng loạt tụ lại quanh người Vũ Thiên Long, gia cố lên Đại Việt Tôn Tiên Kinh.
Theo từng đạo pháp quyết do hắn đánh ra, hào quang vàng đất phát tán từ hư ảnh trường hà càng trở nên rực rỡ, rốt cuộc một tiếng nổ vang truyền đến, mặt ngoài hắc tháp thình lình xuất hiện vô số khe hở, kéo theo đất đá rơi rụng lả tả, Nhất Thủ Già Thương Khung phóng thẳng lên trời, nghênh đón lôi cầu ngân sắc.
Khi hai bên phát sinh va chạm, đại địa đột nhiên trở nên vô cùng yếu ớt, đồng loạt tan rã thành sương mù màu vàng, bất quá, lôi cầu ngân sắc sau khi đánh nát đại thủ do Nhất Thủ Già Thương Khung huyễn hóa nên cũng bị chặn lại đôi chút.
Kích thước của nó theo đó bị thu nhỏ đi vài phần, lại thêm hư ảnh trường hà quả thực đồ sộ quá mức, giờ phút này gào thét xé trời bay lên, mang theo vô cùng vô tận đất đá, bụi bặm cùng không khí, thuận lợi kết thành một tấm khuôn mặt to lớn, nhìn kỹ thì đó chính xác là khuôn mặt của Vũ Thiên Long.
Trải qua thời gian nghênh chiến đã lâu thế nhưng số lượng đất đá phóng ra vẫn không hề có xu hướng giảm bớt, khiến cho sấm sét bên trên thoạt nhìn mạnh mẽ nhưng lại không cách nào chiếm được ưu thế về số lượng, trong chớp mắt đã bị bào mòn đi không ít, hơn nữa còn xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn.
Vũ Thiên Long thấy vậy bèn tranh thủ thời cơ đánh ra một đạo pháp quyết, mạnh mẽ đi thao túng trường hà bên trên, phóng xuất ra vô số xúc tu màu đen, quấn chặt lấy lôi cầu bạch ngân.
Theo từng tràng âm thanh tựa hồ tiếng mưa xào xạc, tốc độ thu nhỏ của sấm sét cũng dần trở nên rõ ràng.
” Tuế Nguyệt Vô Ưu! ” Ầm ầm!
Hai bên cứ giằng co như vậy cho đến khi lôi cầu khổng lồ chỉ còn lại non nửa, trường hà màu đen cũng lộ vẻ ảm đạm vô cùng, huyễn ảnh khuôn mặt Vũ Thiên Long do đất đá tạo thành sinh sinh tiêu tán, lúc này lôi vũ rốt cuộc mới bị đánh tan, cùng lúc đó, lôi vân dày đặc trên bầu trời cũng từ từ thu nhỏ khiến cho sắc trời khôi phục trạng thái tĩnh lặng vốn có.
Vũ Thiên Long hô hấp thô trọng, trên trán mồ hôi ướt lạnh chảy đầy, trong đan điền, kim đan đã trôi dạt đến vị trí trung hạ, vẫn chậm rãi hướng thượng đan điền tiến lên.
” Tiên Thể, Tiên Tướng, Tiên Căn, Tiên Mệnh! Cùng hiện! Thiên Đạo Kim Đan thành! ” Vũ Thiên Long nhìn trời cuồng hống, sát na đó, phong vân dũng động, tầng không tựa hồ mặt nước phẳng lặng bị một bàn tay khổng lồ điên cuồng càn quấy.
Khí tức thiên đạo ngập trời phô trương khuếch tán, bên trong đan điền, khỏa kim đan cũng vừa vặn ổn định tại vị trí trung thượng, hào quang màu vàng từ trên thân thể Vũ Thiên Long xé trời bộc phát, từ xa nhìn lại tòa hắc tháp lúc này không khác gì bị một vầng mặt trời chói lòa bao phủ.
” Kết Đan! “.
Bất quá, nhân sinh chẳng bao giờ vừa ý, tuế nguyệt đúng vô tình, thời gian tựa hồ con thoi cần cù trên khung dệt, Hứa gia người còn kẻ mất, Hứa Ứng Thiên bạo bệnh bỏ mạng, Lý Hồng Phấn thọ nguyên cạn trở về cát bụi, rốt cuộc sáu mươi năm điên cuồng của hắn được trả bằng thương hải, nương dâu.
Đời người vốn là vậy, ân oán vốn như vậy, chẳng có thứ gì toàn mỹ, khi hắn những tưởng đã đủ thực lực báo đại thù thì địch nhân cũng đã sớm hóa cát bụi vĩnh hằng.
Hứa Vân Phi lăng lập trên bầu trời, thần sắc điên cuồng, nhãn thần hung ác nhìn xuống đại môn Hứa gia, bên dưới, những người còn có thể nhận ra hắn đều đã còng lưng, tựa ghế, những người không nhận ra, lúc này một mảnh quỳ rạp trên mặt đất, hoảng sợ, thành khẫn khấn vái cầu xin.
” Haha..Hahaha! Rốt cuộc, rốt cuộc ta vẫn chịu thua! Hồng Phấn, Lục Y, Hứa Ứng Thiên! Dù cho các ngươi có trốn tại Cửu U, thì Vân Phi ta cũng sẽ tìm cách lôi các ngươi trở dậy, dùng hỏa ngục luyện hồn, khiến cho các ngươi vạn vạn lần thống khổ, vĩnh thế không được siêu sinh! “.
” Ta là Vũ Thiên Long! “.
” Không! Ngươi là ta, ngươi là Hứa Vân Phi! Là Tản Viên Sơn Thánh! Là Hóa Hư kỳ, là tam thập lục Địa Tiên “.
” Khốn kiếp! Ta là Vũ…..Thiên….Long “.
” Không! Không thể nào! Ngươi.. Ngươi không phải là nhân loại! Tại sao? Tại sao lại thiếu đi bảy phách? Tại sao ta không thể hoàn toàn đoạt xá! AAAA! “.
” Đại Bảo! Ta hận ngươi! “.
Tại bên trong Hoang Cổ Chi Địa, giờ phút này Vũ Thiên Long mở mắt, sát na đó thiên địa kịch liệt chấn động, thương khung nổi lên phong vân vần vũ, hắn thở ra một hơi trầm muộn, trong đại não vẫn còn quẩn quanh thanh âm gào thét thê lương.
Ban đầu tâm thần có chút chưa được quen thuộc, vô số mảnh ký ức vỡ vụn không đồng nhất chồng chất lên nhau, phải mất hơn một canh giờ điều tức, Vũ Thiên Long thất thần lẩm bẩm: ” Ta là Vũ Thiên Long, Trấn Thiên Quan.”
Tại thời khắc này Vũ Thiên Long bỗng nhiên một lần nữa mở mắt, trong đáy mắt sâu hun hút tản mát nồng đậm quang mang thâm thúy, lộ ra vô tận tang thương, phảng phất như tồn tại đã lâu trong tuế nguyệt, lại tựa hồ từ vãng sinh, một khắc giáng lâm trở lại nhân gian! Trong cỗ tang thương còn mang theo một vòng bi oán, người tinh tường có thể nhìn ra nó chất chứa nặng nề tâm sự: Là thù hận, là thống khổ, là gào thét, là chấp nhất, là thê lương, là không đành.
” Ta! Vũ Thiên Long! “.
Thời khắc này nhìn lại, hắn đã hoàn toàn khác xa với quá khứ, trên thân thể ẩn hiện mờ nhạt khí tức Hóa Hư, dù chỉ là một chút, thế nhưng cũng đủ khiến cho đại địa kịch chấn, thiên không chao đảo.
Một cỗ khí thế uy nghiêm, bá đạo đến cực điểm, tựa hồ là chí tôn thiên địa, là vô thượng chúa tể.
Vũ Thiên Long nhẹ phất tay, sát na, hư vô theo đó vặn vẹo rồi vỡ vụn xuống, tầng kết giới trên bầu trời lập tức tiêu tán, trả lại cho Hoang Cổ Chi Địa hào quang tự thân của nó.
Nghiêm nghị ngồi trên đại địa, Vũ Thiên Long thân hình mảnh khảnh, một đầu tóc trắng bạc phiêu diêu, mi mắt hơi hơi trụp xuống, vẻ mặt tang thương đến cực điểm.
” Ngươi mặc dù muốn đoạt xá ta, bất quá ta cũng vô tình đi thôn phệ ký ức, chấp niệm cùng đạo vận của ngươi! Coi như không ai nợ ai! Thế nhưng nhận từ ngươi một hồi thiên đại truyền thừa, có thể xem như lạy nửa cái sư tôn, Vũ Thiên Long ta ân oán phân minh, xưa này càng là nhiệt thành kính trọng cường giả! Hứa Vân Phi, nếu có ngày bổn tôn đi đến Hóa Hư, ta nhất định sẽ giúp ngươi khởi tử hồi sinh “.
Vũ Thiên Long thình lình đứng phắt dậy, chắp tay, hướng vị trí nơi tôn cự nhân đã tọa hóa bên ngoài tinh không, thoáng ôm quyền nhẹ cúi đầu, cảm khái nói.
Sát na đó, thức hải nổ vang, một tia chấp niệm cuối cùng còn sót lại của Hứa Vân Phi cũng chậm rãi tiêu tán, đầu tóc trắng bạc dần chuyển màu đen, tại đan điền, linh khí cuồng bạo gào thét, tựa hồ thiên quân vạn mã chạy chồm, Vũ Thiên Long cảm giác kim đan đã hoàn thiện ngưng tụ thành hình.
” Đã đến lúc đột phá ” Vũ Thiên Long thở ra một hơi, hai bàn tay xiết chặt, Đại Việt Tôn Tiên Kinh ầm ầm chuyển động, bên trong tòa hắc tháp độ cao mười trượng, Vũ Thiên Long ngồi đó đã được ba tháng, ba tháng này là cần cù đi tích góp đầy đủ thiên địa linh khí, chờ ngày hậu tích bạc phát, nhất cử tiến giai đến Kết Đan kỳ.
Một ngày này chỉ thấy hoàng quang lóe hiện, khỏa kim đan nơi hạ đan điền cuối cùng cũng đã tuôn ra sương mù màu vàng, lại chậm rãi dịch chuyển, trôi dạt lên vị trí trung đan điền, mang theo từng tràng âm thanh trầm thấp đồng thời khiến cho mặt ngoài hắc tháp hiện ra một tầng hào quang rực rỡ do mười hai đoàn ánh sáng liên kết tạo thành.
Ngay sau đó, mười hai đạo hào quang này lần nữa dung hợp với nhau tạo nên hư ảnh một cái trường hà đen nhánh, khiến cho hắc khí mặt ngoài hắc tháp vốn đang tán loạn, nhanh chóng ngưng tụ, mang theo hơi nước nồng đậm bao bọc khuôn viên hàng trăm trượng.
Trên không trung vời vợi truyền xuống từng hồi thanh âm sấm rền vang dội, điện quang màu bạc cũng theo đó rơi xuống như mưa, tạo nên thanh thế vô cùng đáng sợ.
Chỉ thấy, quang điện ngân sắc không ngừng xen lẫn vào nhau, trong chớp mắt hoá thành vô số lôi cầu ánh bạc rực rỡ, chói mắt, những nơi sấm sét đi qua đều lưu lại tàn ảnh bàng bạc, chiếu rọi bốn phía rõ như ban ngày.
” Thiên Kiếp! Thứ gì? Ta chỉ là độ Kết Đan kỳ đã dẫn động đến thiên kiếp? ” Thần thức hướng lên bầu trời, Vũ Thiên Long nội tâm âm thầm kêu khổ.
Sau khi hít sâu một hơi, Vũ Thiên Long dường như đã hạ quyết tâm, hai tay liên hồi đánh ra từng đợt pháp quyết, đồng thời trong miệng ngôn văn oanh minh cộng hưởng, truyền ra những câu chú ngữ khó hiểu.
Lập tức, tại trung tâm hư ảnh trường hà đang bao phủ lên hắc tháp, giờ phút này liên tiếp hiện ra hơn trăm vòng xoáy màu đen không ngừng sôi sục.
Tiếp đó, âm khí bên trong vòng xoáy dường như sở hữu linh tính, tất cả đồng loạt tụ lại quanh người Vũ Thiên Long, gia cố lên Đại Việt Tôn Tiên Kinh.
Theo từng đạo pháp quyết do hắn đánh ra, hào quang vàng đất phát tán từ hư ảnh trường hà càng trở nên rực rỡ, rốt cuộc một tiếng nổ vang truyền đến, mặt ngoài hắc tháp thình lình xuất hiện vô số khe hở, kéo theo đất đá rơi rụng lả tả, Nhất Thủ Già Thương Khung phóng thẳng lên trời, nghênh đón lôi cầu ngân sắc.
Khi hai bên phát sinh va chạm, đại địa đột nhiên trở nên vô cùng yếu ớt, đồng loạt tan rã thành sương mù màu vàng, bất quá, lôi cầu ngân sắc sau khi đánh nát đại thủ do Nhất Thủ Già Thương Khung huyễn hóa nên cũng bị chặn lại đôi chút.
Kích thước của nó theo đó bị thu nhỏ đi vài phần, lại thêm hư ảnh trường hà quả thực đồ sộ quá mức, giờ phút này gào thét xé trời bay lên, mang theo vô cùng vô tận đất đá, bụi bặm cùng không khí, thuận lợi kết thành một tấm khuôn mặt to lớn, nhìn kỹ thì đó chính xác là khuôn mặt của Vũ Thiên Long.
Trải qua thời gian nghênh chiến đã lâu thế nhưng số lượng đất đá phóng ra vẫn không hề có xu hướng giảm bớt, khiến cho sấm sét bên trên thoạt nhìn mạnh mẽ nhưng lại không cách nào chiếm được ưu thế về số lượng, trong chớp mắt đã bị bào mòn đi không ít, hơn nữa còn xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn.
Vũ Thiên Long thấy vậy bèn tranh thủ thời cơ đánh ra một đạo pháp quyết, mạnh mẽ đi thao túng trường hà bên trên, phóng xuất ra vô số xúc tu màu đen, quấn chặt lấy lôi cầu bạch ngân.
Theo từng tràng âm thanh tựa hồ tiếng mưa xào xạc, tốc độ thu nhỏ của sấm sét cũng dần trở nên rõ ràng.
” Tuế Nguyệt Vô Ưu! ” Ầm ầm!
Hai bên cứ giằng co như vậy cho đến khi lôi cầu khổng lồ chỉ còn lại non nửa, trường hà màu đen cũng lộ vẻ ảm đạm vô cùng, huyễn ảnh khuôn mặt Vũ Thiên Long do đất đá tạo thành sinh sinh tiêu tán, lúc này lôi vũ rốt cuộc mới bị đánh tan, cùng lúc đó, lôi vân dày đặc trên bầu trời cũng từ từ thu nhỏ khiến cho sắc trời khôi phục trạng thái tĩnh lặng vốn có.
Vũ Thiên Long hô hấp thô trọng, trên trán mồ hôi ướt lạnh chảy đầy, trong đan điền, kim đan đã trôi dạt đến vị trí trung hạ, vẫn chậm rãi hướng thượng đan điền tiến lên.
” Tiên Thể, Tiên Tướng, Tiên Căn, Tiên Mệnh! Cùng hiện! Thiên Đạo Kim Đan thành! ” Vũ Thiên Long nhìn trời cuồng hống, sát na đó, phong vân dũng động, tầng không tựa hồ mặt nước phẳng lặng bị một bàn tay khổng lồ điên cuồng càn quấy.
Khí tức thiên đạo ngập trời phô trương khuếch tán, bên trong đan điền, khỏa kim đan cũng vừa vặn ổn định tại vị trí trung thượng, hào quang màu vàng từ trên thân thể Vũ Thiên Long xé trời bộc phát, từ xa nhìn lại tòa hắc tháp lúc này không khác gì bị một vầng mặt trời chói lòa bao phủ.
” Kết Đan! “.
/131
|