“Công chúa, công chúa! Không xong rồi...” Thanh Thủy từ bên ngoài hớt hải chạy vào. Nàng ta là nữ quan thân cận của ngũ công chúa Đông Phương Thương Nguyệt nên cũng không giống các cung nữ khác mang một kiểu tóc búi hai bên, tóc nàng ta cột cao, dáng người cao lớn, ngũ quan không tính là thanh tú nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác phi thường an tâm.
Cung viện bên ngoài phi thường nguy nga tráng lệ, tường gạch đều là một màu đỏ thẫm, khắc họa rõ rệt phượng hoàng đồ. Bên trong trải dài là một hàng hoa lê, đương độ mùa xuân hoa lê nở rộ khiến lòng người xốn xang.
“ Sao vậy?”
Dưới tàng hoa lê, một nữ tử vận hồng y nằm trên trụy tháp, tóc đen ba ngàn sợi xõa tung. Nàng ta tĩnh lặng nằm đó, gương mặt bị che phủ bởi một quyển sách, thanh âm cất mang theo bảy phần lười biếng, ba phần mị hoặc.
Thanh Thủy thở hắt một hơi, mới khó khăn nói: “ Bẩm công chúa, bên kia truyền đến, hôm nay Thái nữ điện hạ trong lúc đi săn ở Nam sơn bị ngựa điên hất ngã, hiện tại vẫn đang bất tỉnh.” Nàng ta ngập ngừng: “ Đoán chừng là bị gãy chân...khó có thể bình phục.”
Nữ tử bên kia “a” một tiếng, bàn tay trắng muốt chậm chạp lấy quyển sách trên mặt xuống rồi ngồi dậy.
Tóc đen như mực rũ nhẹ, một đôi mày nhược viễn sơn xa xăm, hàng mi đen rợp giống như cánh bướm mềm mại linh động đan xen, lại dùng hàng vạn cánh mẫu đơn trong sương dệt nên bờ môi đỏ mọng.
Nàng ngồi đó, lấy tuyết vì dung, lấy hoa vì cốt, lấy ngọc vì tư, trần thế vẫn đục bỗng dưng trong trẻo, nhân thế trắng đen bỗng vì nàng mà sáng lạn, diễm lệ như vậy, đẹp đẽ như vậy giống như một bức tranh thủy mặc khiến người không dám khinh nhờn...
Thanh Thủy mặc dù đã nhìn quen mắt nhưng lúc này cũng không kiềm được mà ngẩn ngơ.
“Thanh Thủy.” Nàng nhàn nhạt kêu một tiếng, mày khói khẽ nâng lên.
Thanh Thủy nghe gọi lập tức tỉnh táo, khuôn mặt đỏ đỏ hồng hồng: “ Công chúa thứ tội.”
Nữ tử cười một tiếng: “ Được rồi.” Nàng tiếp: “ Đông cung có động tĩnh gì không?”
Thanh Thủy lập tức đáp: “ Hoàng thượng và các công chúa hoàng tử đều đã đến đó, chỉ thiếu mình ngài mà thôi.”
Nàng ta “uh” một tiếng, nhìn Thanh Thủy rồi lại nhìn lên trời, bâng quơ nói: “ Kịch hay sắp mở màn rồi.”
Nàng gọi là Thương Nguyệt, Thương trong tang thương, Nguyệt trong thương nguyệt.
Nàng vốn là lão đại hắc đạo ở thế kỷ 21 trong lúc đi tham dự một cuộc đàm phán ở Nam Phi thì bị đám sát thủ phục kích trên máy bay, kết cục phải bỏ mình. Đối với việc này Thương Nguyệt nàng cũng không có nhiều suy nghĩ lắm, dù sao kiếp trước nàng cũng đã tiến đến đỉnh cao quyền lực, nhân sinh vốn không còn gì để nuối tiếc.
Mà thân thể hiện tại của nàng gọi là Đông Phương Thương Nguyệt - ngũ công chúa Phỉ quốc - một quốc gia lấy nữ vi tôn.
Đông Phương Thương Nguyệt này, không được hoàng đế yêu thích, phụ phi mất sớm. Sinh thời hoang dâm háo sắc, ngu dốt hủ lậu. Mà cái chết của nàng đoán chừng cũng là do uống quá nhiều rượu khiến Thương Nguyệt chiếm được cái tiện nghi.
“ Ngươi sinh thời hẳn là sống rất vui vẻ, vậy để ta làm nốt nhân sinh còn lại của ngươi, sống thật oanh liệt! Đông! Phương! Thương! Nguyệt!”
Rất nhanh Thương Nguyệt đã thay y phục tiến đến Đông cung. Đông cung này so sánh với Hải Lê Cung của Thương Nguyệt thật sự là lộng lẫy hơn rất nhiều. Cho dù chủ nhân của nó đang sống chết không rõ nó vẫn kiêu ngạo, sừng sững như vậy.
“ Ngũ nhi tham kiến mẫu hoàng, tham kiến phụ hậu.” Thương Nguyệt dưới ánh mắt khó chịu của trên dưới Đông cung, thản nhiên tiến đến trước mặt Phỉ đế thỉnh an.
Phỉ đế gọi là Đông Phương Diệu, bà hơn bốn mươi tuổi nhưng nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, nhìn thoáng qua chỉ hơn ba mươi mà thôi. Đôi mắt bà thâm sâu hẹp dài khác với đôi mắt phượng đào hoa của Thương Nguyệt, nàng thoáng nghĩ dung mạo của nàng xem ra là giống phụ phi.
Phượng quân của Đông Phương Diệu là Âu Dương Thế Hoa, trưởng nam của Âu Dương gia, một trong tam đại thế gia của Phỉ quốc. Ông lớn hơn Đông Phương Diệu hai tuổi, mặt trắng mắt cong, mặc dù đã có chút vết tích thời gian nhưng chung quy vẫn có thể coi là một đại mỹ nam.
Trước khi đến đây Thương Nguyệt đã tiện tay quơ một bình hoa lê tửu nên trên người mùi rượu hơi nồng. Nhìn thấy Thương Nguyệt như vậy Đông Phương Diệu không nhịn được mà cau mày, không kiên nhẫn nói: “ Được rồi, ngồi đi.”
Nàng đa tạ bà ta một tiếng rồi ngả ngớn đi đến ghế ngồi.
Trong nội cung lúc này, ngoại trừ tam công chúa đang đi cứu trợ lũ lụt ở phía Tây thì cơ hồ các công chúa hoàng tử đều có mặt đầy đủ, mỗi người một suy nghĩ.
“ Thế nào rồi?” Đông Phương Diệu mở miệng đánh vỡ yên tĩnh.
Bên giường Thái nữ Đông Phương Thương Ngọc lúc này quỳ hơn mười vị thái y, khuôn mặt ai nấy đều chảy dài mồ hôi.
Đông Phương Diệu cau mày, trầm giọng nói: “ Các ngươi câm hết rồi sao?” Sau đó điểm: “ Hải thái y, ngươi nói!”
Hải thái y là viện trưởng thái y viện, tuổi hơn sáu mươi, bà ta nhìn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đông Phương Thương Ngọc, run rẩy nói: “ Bẩm hoàng thượng, Thái nữ điện hạ phúc lớn mạng lớn, mặc dù bị ngựa điên hất ngã nhưng thương thế không sâu có thể điều trị, nhưng là...” Nói đến đây liền ngừng.
Đông Phương Diệu chau mày càng sâu hơn: “ Nói tiếp.”
“ Ngựa điên trong lúc hoảng loạn đã giẫm nát xương chân của điện hạ, sau này...sau này... điện hạ muốn đi lại thật có chút khó khăn.” Bà ta ngập ngừng, thanh âm như muốn nuốt vào trong miệng.
“ Có chút khó khăn?” Đông Phương Diệu gằn giọng.
Mười vị thái y đều cúi đầu, không ai dám hé miệng.
“ Vô dụng.” Đông Phương Diệu tức giận ném chén trà xuống trúng đầu Hải thái y.
Mười vị thái y đồng loạt hô: “ Hoàng thượng bớt giận!”
Âu Dương Thế Hoa bên cạnh liền lên tiếng: “ Hoàng thượng đừng vội, không phải chỉ có chút khó khăn sao? Liền để bọn họ tiếp tục chữa trị là được.”
Phụ phi của Đông Phương Thương Ngọc - Bạch Quý Phi phẫn nộ nói: “ Ngọc nhi của ta đường đường là Thái nữ, nói đi lại khó khăn không phải nói con ta bị què sao?”
Âu Dương Thế Hoa vội vàng: “ Hiền đệ đừng vội, ta cũng không phải là ý đó.”
“ Không phải ý đó, vậy là ý gì?” Bạch Quý Phi đáp trả.
“ Đủ rồi!” Đông Phương Diệu bật dậy. Bà ta nhìn một lượt đám thái y rồi lại đưa mắt nhìn Đông Phương Thương Ngọc mặt không huyết sắc cuối cùng phất tay bỏ đi.
Âu Dương Thế Hoa thấy vậy liền vội vàng đi theo.
Đám công chúa hoàng tử cũng bất động thanh sắc rời đi chỉ còn lại một mình Bạch Quý Phi và Thái quân Diêu Hoàng.
Cung viện bên ngoài phi thường nguy nga tráng lệ, tường gạch đều là một màu đỏ thẫm, khắc họa rõ rệt phượng hoàng đồ. Bên trong trải dài là một hàng hoa lê, đương độ mùa xuân hoa lê nở rộ khiến lòng người xốn xang.
“ Sao vậy?”
Dưới tàng hoa lê, một nữ tử vận hồng y nằm trên trụy tháp, tóc đen ba ngàn sợi xõa tung. Nàng ta tĩnh lặng nằm đó, gương mặt bị che phủ bởi một quyển sách, thanh âm cất mang theo bảy phần lười biếng, ba phần mị hoặc.
Thanh Thủy thở hắt một hơi, mới khó khăn nói: “ Bẩm công chúa, bên kia truyền đến, hôm nay Thái nữ điện hạ trong lúc đi săn ở Nam sơn bị ngựa điên hất ngã, hiện tại vẫn đang bất tỉnh.” Nàng ta ngập ngừng: “ Đoán chừng là bị gãy chân...khó có thể bình phục.”
Nữ tử bên kia “a” một tiếng, bàn tay trắng muốt chậm chạp lấy quyển sách trên mặt xuống rồi ngồi dậy.
Tóc đen như mực rũ nhẹ, một đôi mày nhược viễn sơn xa xăm, hàng mi đen rợp giống như cánh bướm mềm mại linh động đan xen, lại dùng hàng vạn cánh mẫu đơn trong sương dệt nên bờ môi đỏ mọng.
Nàng ngồi đó, lấy tuyết vì dung, lấy hoa vì cốt, lấy ngọc vì tư, trần thế vẫn đục bỗng dưng trong trẻo, nhân thế trắng đen bỗng vì nàng mà sáng lạn, diễm lệ như vậy, đẹp đẽ như vậy giống như một bức tranh thủy mặc khiến người không dám khinh nhờn...
Thanh Thủy mặc dù đã nhìn quen mắt nhưng lúc này cũng không kiềm được mà ngẩn ngơ.
“Thanh Thủy.” Nàng nhàn nhạt kêu một tiếng, mày khói khẽ nâng lên.
Thanh Thủy nghe gọi lập tức tỉnh táo, khuôn mặt đỏ đỏ hồng hồng: “ Công chúa thứ tội.”
Nữ tử cười một tiếng: “ Được rồi.” Nàng tiếp: “ Đông cung có động tĩnh gì không?”
Thanh Thủy lập tức đáp: “ Hoàng thượng và các công chúa hoàng tử đều đã đến đó, chỉ thiếu mình ngài mà thôi.”
Nàng ta “uh” một tiếng, nhìn Thanh Thủy rồi lại nhìn lên trời, bâng quơ nói: “ Kịch hay sắp mở màn rồi.”
Nàng gọi là Thương Nguyệt, Thương trong tang thương, Nguyệt trong thương nguyệt.
Nàng vốn là lão đại hắc đạo ở thế kỷ 21 trong lúc đi tham dự một cuộc đàm phán ở Nam Phi thì bị đám sát thủ phục kích trên máy bay, kết cục phải bỏ mình. Đối với việc này Thương Nguyệt nàng cũng không có nhiều suy nghĩ lắm, dù sao kiếp trước nàng cũng đã tiến đến đỉnh cao quyền lực, nhân sinh vốn không còn gì để nuối tiếc.
Mà thân thể hiện tại của nàng gọi là Đông Phương Thương Nguyệt - ngũ công chúa Phỉ quốc - một quốc gia lấy nữ vi tôn.
Đông Phương Thương Nguyệt này, không được hoàng đế yêu thích, phụ phi mất sớm. Sinh thời hoang dâm háo sắc, ngu dốt hủ lậu. Mà cái chết của nàng đoán chừng cũng là do uống quá nhiều rượu khiến Thương Nguyệt chiếm được cái tiện nghi.
“ Ngươi sinh thời hẳn là sống rất vui vẻ, vậy để ta làm nốt nhân sinh còn lại của ngươi, sống thật oanh liệt! Đông! Phương! Thương! Nguyệt!”
Rất nhanh Thương Nguyệt đã thay y phục tiến đến Đông cung. Đông cung này so sánh với Hải Lê Cung của Thương Nguyệt thật sự là lộng lẫy hơn rất nhiều. Cho dù chủ nhân của nó đang sống chết không rõ nó vẫn kiêu ngạo, sừng sững như vậy.
“ Ngũ nhi tham kiến mẫu hoàng, tham kiến phụ hậu.” Thương Nguyệt dưới ánh mắt khó chịu của trên dưới Đông cung, thản nhiên tiến đến trước mặt Phỉ đế thỉnh an.
Phỉ đế gọi là Đông Phương Diệu, bà hơn bốn mươi tuổi nhưng nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, nhìn thoáng qua chỉ hơn ba mươi mà thôi. Đôi mắt bà thâm sâu hẹp dài khác với đôi mắt phượng đào hoa của Thương Nguyệt, nàng thoáng nghĩ dung mạo của nàng xem ra là giống phụ phi.
Phượng quân của Đông Phương Diệu là Âu Dương Thế Hoa, trưởng nam của Âu Dương gia, một trong tam đại thế gia của Phỉ quốc. Ông lớn hơn Đông Phương Diệu hai tuổi, mặt trắng mắt cong, mặc dù đã có chút vết tích thời gian nhưng chung quy vẫn có thể coi là một đại mỹ nam.
Trước khi đến đây Thương Nguyệt đã tiện tay quơ một bình hoa lê tửu nên trên người mùi rượu hơi nồng. Nhìn thấy Thương Nguyệt như vậy Đông Phương Diệu không nhịn được mà cau mày, không kiên nhẫn nói: “ Được rồi, ngồi đi.”
Nàng đa tạ bà ta một tiếng rồi ngả ngớn đi đến ghế ngồi.
Trong nội cung lúc này, ngoại trừ tam công chúa đang đi cứu trợ lũ lụt ở phía Tây thì cơ hồ các công chúa hoàng tử đều có mặt đầy đủ, mỗi người một suy nghĩ.
“ Thế nào rồi?” Đông Phương Diệu mở miệng đánh vỡ yên tĩnh.
Bên giường Thái nữ Đông Phương Thương Ngọc lúc này quỳ hơn mười vị thái y, khuôn mặt ai nấy đều chảy dài mồ hôi.
Đông Phương Diệu cau mày, trầm giọng nói: “ Các ngươi câm hết rồi sao?” Sau đó điểm: “ Hải thái y, ngươi nói!”
Hải thái y là viện trưởng thái y viện, tuổi hơn sáu mươi, bà ta nhìn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đông Phương Thương Ngọc, run rẩy nói: “ Bẩm hoàng thượng, Thái nữ điện hạ phúc lớn mạng lớn, mặc dù bị ngựa điên hất ngã nhưng thương thế không sâu có thể điều trị, nhưng là...” Nói đến đây liền ngừng.
Đông Phương Diệu chau mày càng sâu hơn: “ Nói tiếp.”
“ Ngựa điên trong lúc hoảng loạn đã giẫm nát xương chân của điện hạ, sau này...sau này... điện hạ muốn đi lại thật có chút khó khăn.” Bà ta ngập ngừng, thanh âm như muốn nuốt vào trong miệng.
“ Có chút khó khăn?” Đông Phương Diệu gằn giọng.
Mười vị thái y đều cúi đầu, không ai dám hé miệng.
“ Vô dụng.” Đông Phương Diệu tức giận ném chén trà xuống trúng đầu Hải thái y.
Mười vị thái y đồng loạt hô: “ Hoàng thượng bớt giận!”
Âu Dương Thế Hoa bên cạnh liền lên tiếng: “ Hoàng thượng đừng vội, không phải chỉ có chút khó khăn sao? Liền để bọn họ tiếp tục chữa trị là được.”
Phụ phi của Đông Phương Thương Ngọc - Bạch Quý Phi phẫn nộ nói: “ Ngọc nhi của ta đường đường là Thái nữ, nói đi lại khó khăn không phải nói con ta bị què sao?”
Âu Dương Thế Hoa vội vàng: “ Hiền đệ đừng vội, ta cũng không phải là ý đó.”
“ Không phải ý đó, vậy là ý gì?” Bạch Quý Phi đáp trả.
“ Đủ rồi!” Đông Phương Diệu bật dậy. Bà ta nhìn một lượt đám thái y rồi lại đưa mắt nhìn Đông Phương Thương Ngọc mặt không huyết sắc cuối cùng phất tay bỏ đi.
Âu Dương Thế Hoa thấy vậy liền vội vàng đi theo.
Đám công chúa hoàng tử cũng bất động thanh sắc rời đi chỉ còn lại một mình Bạch Quý Phi và Thái quân Diêu Hoàng.
/11
|