Thiên hạ đại loạn

CHƯƠNG 2

/5


CHƯƠNG 2

“Cậu nói trước đây hai người chưa từng quen biết nhau sao?” Xa Nhỏ ngạc nhiên hỏi, hắn là em trai của Xa Lớn, cả hai chênh nhau chỉ một tuổi.

Đường Cát thành thật lắc đầu.

“Hôm đó là lần đầu tiên gặp mặt?” Xa Lớn cũng trợn to mắt.

Đường Cát lại gật đầu một cái.

“Kỳ lạ, tại sao cô ta nhất định phải giữ cậu ở lại?” Giọng điệu của Xa Lớn đầy vẻ bán tín bán nghi.

Xa Nhỏ cơ trí, đầu óc xoay chuyển mau lẹ hơn, nhanh chóng tìm ra câu trả lời: “Chẳng lẽ cô ấy... Thích cậu?”

Khuôn mặt hắn lập tức đỏ bừng chỉ trong nháy mắt, nghẹn giọng, nói: “Kìa, làm gì có chuyện này. Sao... Sao có thể như vậy được!” Dương Dương giả vờ quan sát từ trên xuống dưới, gật đầu nghiêm mặt, lập tức kéo Đường Cát từ trên mây xuống: “Ừ, tôi cũng thấy không có khả năng đó!”

Đường Cát bối rối nói không ra lời, những người xung quanh không khỏi bật ra một trận cười to. Xa Lớn cũng suýt nữa hùa theo giễu cợt, nhưng trời sinh hắn có tính hay ngờ vực, vội nhịn cười nói: “Chuyện này cũng chưa chắc được... Vậy tại sao hôm đó cậu lại do dự không muốn về chứ?” Xa Lớn vốn chẳng có ẩn ý gì, nhưng cách diễn đạt của hắn lại càng khiến mọi người cười to hơn. Khuôn mặt có phần trẻ trung tuấn tú của Đường Cát đã sớm biến thành quả cà chua chín đỏ gay gắt.

Suy đi tính lại, hắn được Lưu Tỉnh dẫn về đã hơn nửa tháng. Trong nửa tháng này, hắn ngã bệnh nặng, sốt cao triền miên, đến bây giờ vừa có chút khởi sắc đã lập tức xin xuất viện. Chỉ là không ngờ, ngày đầu tiên đi làm lại đã bị đồng nghiệp vây quanh, tò mò hỏi han đủ điều.

Tại sao ngày đó Trịnh Cửu Muội và Lưu Tỉnh lại tranh giành hắn? Vấn đề này ngay cả chính hắn cũng không hiểu nỗi. Bị các đồng nghiệp hùa vào trêu chọc mình, Đường Cát vô cùng quẫn bách, chẳng biết đáp trả sao cho hợp lý. Dương Dương thấy vậy liền có ý muốn giải vây: “Được rồi, mọi người đừng trêu ghẹo cậu ấy nữa. Rơi vào mắt xanh của nữ ma đầu kia có gì tốt chứ?” Từ giọng điệu chán ghét kia có thể dễ dàng nhận ra, Dương Dương vốn chẳng có hảo cảm gì đối với con người này.

Đường Cát nghe thấy, cảm giác khó chịu trong lòng, hỏi: “Cô ấy... Tại sao... Tại sao mọi người đều gọi cô ấy là nữ ma đầu vậy?”

“Không phải cô ta thì là ai? Người ở khắp Quảng Châu này đều biết cô Cửu của Đông Thái xinh đẹp như hoa, nhưng lòng dạ lại như rắn độc! Dọa chết cậu còn được...” Xa Nhỏ nhăn mặt nhíu mày, tựa như hắn đang nhìn thấy viễn cảnh đen tối ấy ngay trước mắt.

Đường Cát vốn nhát gan sợ chuyện, bỗng nhiên lại cố chấp với vấn đề này, tiếp tục hỏi: “Nhưng... Nhưng cô ấy đã làm chuyện gì xấu?”

Tuổi tác của bọn họ không lớn lắm, người lớn tuổi nhất là Xa Lớn cũng chỉ hơn hai mươi. Cô đã rời khỏi Quảng Châu từ mười năm trước, lúc đó bọn họ cùng lắm chỉ vừa học xong tiểu học. Dù sao đi nữa thật ra đều do lời đồn đại mà ra, mọi người đều kháu nhau rằng cô rất lợi hại, thật ra cũng chẳng biết lợi hại ở điểm nào.

“Chuyện xấu thì còn gì ngoài giết người phóng hỏa, thật ra tôi thấy cô ta cũng không có gì ghê gớm lắm...”

Nghe bọn họ nói vậy, bên cạnh có người cảnh sát trung niên lập tức xen vào: “Mấy người các cậu trẻ tuổi, chưa từng thấy qua việc gì thì không nên ăn nói lung tung, hoạ ập xuống đầu cũng không biết vì sao. Vị đại tiểu thư này quậy phá ở đất Thượng Hải đến tinh phong huyết vũ(5), tản bộ cũng không dám đi ngang. Nhắc đến Trịnh Cửu Muội, không ai không khiếp sợ, không ai không khuất phục. Thủ đoạn của cô ta các cậu còn chưa thấy hết, cẩn thận bản thân mình chết như thế nào cũng không biết!”

(5) Tinh phong huyết vũ: Máu đổ như mưa, trong gió còn có mùi tanh. Ý nói việc chém giết lẫn nhau tràn lan khắp nơi, trở thành một việc vô cùng phổ biến.

Xa Nhỏ phản bác, giọng điệu lại đầy tính ngờ vực: “Không thể nào! Tôi lại không thấy vậy, so với cô ta, Quyền - Long bọn họ còn tài giỏi hơn. Dù gì cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi...”

Người cảnh sát lúc nãy lại liếc mắt tỏ vẻ khinh miệt, miệng nói hùng hồn: “Quyền, Long là cái thá gì chứ? Nếu muốn so nên so với cha cô ta - Trịnh Lãng Quân, cô tư của cô ấy - Trịnh Lãng Hỉ! Các cậu cứ xem Đông Thái đã làm ăn được bao nhiêu năm, quản lý bao nhiêu sòng bạc, hộp đêm, tiệm hút? Chuyện gì bọn họ cũng làm được. Đất Quảng Châu chia thành ba vùng thiên hạ, Trịnh gia đã ngang nhiên chiếm khoảng rộng nhất! Quân gia còn tin tưởng phái cô ấy đến Thượng Hải để giành lấy thiên hạ. Cậu cũng biết nói rồi, chỉ là một người phụ nữ bình thường lại tranh đấu giữa những bang hội phức tạp, có thể không chết đã là kỳ tích, huống chi còn khiến cho gia nghiệp khởi sắc... Người người cũng phải gọi cô ấy một tiếng cô Cửu! Tôi từng nghe kể về nhiều thi thể chìm dưới đáy sông hoặc phơi thây giữa đường lớn, đều do cô ta mà ra cả! Nếu khôn ngoan thì nên học hỏi một chút, nếu không cái xác không tay không chân tiếp theo nằm dưới sông Châu Giang sẽ là các người.”

Mọi người một mực chăm chú lắng nghe, bất chợt lại cảm thấy rợn người như nghe kể chuyện kinh dị. Đường Cát đã cảm thấy mờ mịt kinh hãi, Xa Nhỏ vẫn ương bướng không tin, hỏi dồn: “Nếu cô ta thật sự đáng sợ như vậy, sao lại thua liền mấy lần dưới tay Tỉnh ca của chúng ta?”

Đôi mắt Xa Lớn lập tức sáng lên, vui vẻ nói: “Nói như vậy không phải Tỉnh ca của chúng ta càng lợi hại hơn sao!”

Dương Dương hùng hổ nói lớn: “Đúng vậy! Tỉnh ca là ai chứ? Ngay cả nữ ma đầu nhìn thấy anh ấy cũng không khỏi kính sợ!”

Xa Nhỏ lại bổ sung: “Thật ra tôi cảm thấy cô Cửu này cũng chẳng có gì đáng sợ, hôm đó Tỉnh ca vừa nói vài câu cô ta đã không dám phản bác. Súng cũng rút ra nhưng vẫn bị Tỉnh ca chặn lại, cuối cùng còn phải ngoan ngoãn tiễn chúng ta ra tận cửa? Nữ ma đầu gì chứ? Tôi thấy những lời đồn đại đó không thể tin được!” Hắn tỏ vẻ mặt khinh thường.

Bất chợt, một cú gõ nặng nề giáng vào đỉnh đầu khiến hắn ê buốt, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Nhóc con, cậu lại nói linh tinh gì đó?”

Mọi người vừa nhìn thấy, lập tức đứng bật dậy, đồng loạt gọi một tiếng: “Tỉnh ca!”

Lưu Tỉnh nhìn lướt qua mọi người, vẫn không quen chuyện lúc nãy: “Những lời tôi dặn dò các người đều quên hết rồi đúng không? Tôi đã cảnh cáo các cậu những gì?”

Xa Nhỏ gãi đầu, ngập ngừng nói: “Không... Không được nhắc đến nữ ma đầu...”

Lưu Tỉnh hừ một tiếng, mọi người vội vàng lấy giọng ngoan ngoãn, hứa hẹn đủ điều: “Bọn em sẽ không nói ra nữa, bảo đảm không nhắc đến!” Mặc dù Đường Cát không hiểu tại sao phải làm vậy, nhưng thấy sắc mặt Lưu Tỉnh lạnh nhạt khó coi, hắn liền chiều theo không hỏi nữa. Dù vậy, trong lòng vẫn còn đầy những thắc mắc. Đồng tử đen tuyền đến mức không thấy phản quang, cộng thêm nét mặt lúc nào cũng lạnh nhạt khiến Lưu Tỉnh có vẻ ngoài rất thâm sâu, thật sự cũng vài phần “lợi hại” như lời bọn họ nói. Chẳng biết  tại sao, cảm giác thâm trầm khó đoán từ phía người đối diện khiến hắn cảm thấy rất thú vị, lại có chút quen thuộc.

Được một lúc, Dương Dương cất giọng nói: “Vậy tối nay...” Lưu Tỉnh nhanh chóng ngắt lời, nói ngắn gọn: “Cứ làm theo kế hoạch.” Dương Dương liền gật đầu đáp ứng.

Trời chiều ngã về phía Tây, từ đồn cảnh sát đi ra, Đường Cát đang định tạm biệt mọi người, Xa Lớn đã gọi hắn lại: “Cậu đừng về nhà, đến ăn cơm cùng chúng tôi đi.”

Đường Cát có chút giật mình vì đề nghị này, nhìn Lưu Tỉnh lấm lét, cúi thấp đầu nói: “Chuyện này... Tôi...”

“Đi thôi, đến nhà chúng tôi ăn, thêm một người thêm một đôi đũa thôi mà.” Xa Nhỏ ra sức thuyết phục, vô cùng nhiệt tình.

“Đúng rồi, bệnh của cậu chỉ vừa khỏi, không nên ăn ở mấy quán lề đường đó, đến nếm thử tay nghề của chị Thiền đi!” Xa Lớn thấy vậy cũng hết lời mời mọc.

Dương Dương chỉ cười nói: “Mẹ tôi chắc đã chuẩn bị xong cơm nước rồi.” Chị Thiền là mẹ của hắn, mẹ con hai người ở cùng Xa Lớn, Xa Nhỏ và Lưu Tỉnh trong một căn nhà.

Đường Cát bị tấm lòng của bọn họ làm cảm động, không tự chủ được ngẩng đầu tìm Lưu Tỉnh để xin phép thì đã thấy hắn đi được một đoạn khá xa.

Dương Dương biết Đường Cát đang nghĩ gì. Ban đầu Đường Cát vừa đến đồn cảnh sát trình diện, Lưu Tỉnh chẳng phân biệt tốt xấu, lạnh nhạt đuổi hắn đi, bất luận hắn cầu khẩn như thế nào cũng không thèm để ý đến, kết quả đến bây giờ Đường Cát nhìn thấy Lưu Tỉnh vẫn sợ như thấy ma. Xa Nhỏ cũng nhận ra, vội vàng nói: “Được rồi, Xương Sườn, ngày đó Tỉnh ca đuổi cậu ra ngoài cũng không phải là cố ý...”

Xa Lớn huých tay hắn nhắc nhở: “Em như thế nào mà gọi người ta là Xương Sườn?” Xa Nhỏ hiểu ý, cười một tiếng giòn giã, chỉ vào Đường Cát nói: “Cái tên này rất thích hợp với cậu ấy!” Mọi người nhìn lại từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá, từ hôm đó dẫn hắn về đã thấy cơ thể gầy trơ xương. Trải qua nhiều ngày dưỡng bệnh, dù cũng có vài món ăn để gọi là “tẩm bổ” nhưng hắn vẫn chẳng lên được ký nào, thật đúng với cái tên “Xương Sườn”.

“Xương Sườn, gọi như vậy cậu không ngại chứ?” Xa Nhỏ thân thiết khoác đôi vai gầy yếu của hắn, hắn không khỏi lại có chút ngượng ngùng, nói: “Không sao, tên gì cũng được.”

“Đi, về nhà ăn cơm thôi, hôm nay đón tiếp Xương Sườn một buổi.”

Tâm trạng của mọi người đều rất vui vẻ, Đường Cát không nhịn được cũng phải cười theo. Từ nhỏ đến lớn hắn đều sống cùng bà ở vùng quê hẻo lánh, không có anh em ruột thịt cũng chẳng có nhiều bạn bè, đây là lần đầu tiên hắn nhận được sự đối đãi tốt đến như vậy.

“À, khi nào nhận được tiền lương thì mau đi mua một chiếc xe đạp đi, ở Quảng Châu không có xe cũng bất tiện lắm.” Xa Nhỏ đột nhiên chỉ sang một tiệm xe ở bên đường.

Đường Cát thấy mọi người vui vẻ quan tâm lẫn nhau nên cũng thoải mái bộc bạch: “Cũng được, nhưng loại xe mới này em không có tiền mua đâu, mua chiếc nhỏ nhỏ thôi...”

Mọi người đều ngẩn ra một lúc, nghĩ đến con người thật thà giản dị của Đường Cát mà phải bật cười. Thầm thắc mắc làm thế nào để cậu thanh niên này “trưởng thành” được đây?

Đi được một lát, Xa Lớn lại hỏi: “Xương Sườn, ngày đó rời khỏi cục cảnh sát cậu đã đi đâu? Làm thế nào đến được tiệm hút của nữ ma đầu kia vậy?” Sau khi được dẫn ra khỏi đó, Đường Cát lại rơi vào cảnh nửa mê nửa tỉnh, luôn nằm ở bênh viện điều dưỡng. Vì muốn hắn sớm hồi phục, bọn họ không dám quấy rầy nên cũng không biết tình hình thực sự thế nào.

Đường Cát len lén quan sát biểu lộ của Lưu Tỉnh, thấy sắc mặt hắn thâm trầm, trong lòng nhất thời lại thấp thỏm không yên. Dương Dương bước đến đi sóng vai với hắn, nói: “Cậu đừng ngại, hôm đó Tỉnh ca đuổi cậu ra ngoài không phải muốn nhằm vào cậu đâu! Chúng tôi thấy cậu mang theo giấy giới thiệu của Lương Phi Phàm, tưởng đâu cậu lại là người của hắn phái đến, Tỉnh ca nổi giận là vì Lương Phi Phàm, tuyệt đối không phải vì cậu.”

Tên Lương Phi Phàm này trước đây chỉ đảm nhiệm chức Phó đội trưởng quản lý Cấm Yên Cục ở Quảng Châu, vẫn còn dưới quyền của Lưu Tỉnh, sau đó lập được công lớn nên thăng lên chức Ti Cục trưởng. Từ lúc vượt trên Lưu Tỉnh một bậc, tính tình của hắn ngày càng cay nghiệt, thâm hiểm xảo trá, thường xuyên lấn át tranh giành công lạo với cấp dưới, tất cả mọi người đều vô cùng bất mãn.

Xa Nhỏ không khỏi tức giận nói: “Nửa năm trước hắn đưa bốn người cho Tỉnh ca, tất cả đều vào bằng quan hệ đút lót với hắn! Chúng tôi tưởng cậu là người thứ năm nên mới tức giận như vậy, lúc cậu mới đến chúng tôi đều nuốt cơm không trôi...”

Đường Cát nghe được cảm thấy vô cùng sợ hãi, lắp bắp nói: “Nhưng, Tỉnh ca... Em bây giờ...”

Xa Nhỏ vừa nhận ra mình đã nói sai ý, vội kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng an ủi, nói: “Không còn vấn đề gì nữa đâu, cậu yên tâm đi.”

Đường Cát sao có thể yên tâm? Vẻ mặt hắn vẫn cứ thấp thỏm bất an, Xa Nhỏ không còn cách nào, nhìn ngó xung quanh cẩn thận, sau đó ép giọng mình đến mức thấp nhất: “Tỉnh ca đã sắp xếp xong xuôi...” Vừa nói, mấy đầu ngón tay vừa linh hoạt ra hiệu ổn, sau đó nói: “Cậu không cần lo lắng, là Tỉnh ca đích thân sắp xếp cho cậu quay về, đảm bảo không có vấn đề gì.”

Nghe đến đây Đường Cát bỗng dưng nhớ lại chuyện cũ, nhớ Lưu Tỉnh vì mình mà cãi nhau với Trịnh Cửu Muội, còn suýt nữa đã gây ra án mạng, cảm kích chỉ biết “Dạ!” một tiếng.

Xa Nhỏ tiếp tục nhỏ giọng, nói: “Cậu đừng nhìn bề ngoài Tỉnh ca lạnh nhạt như vậy…” Hắn nhìn về phía trước thấy Lưu Tỉnh vẫn bình thản bước, liền lén la lén lút nói: “Nhưng thật ra anh ấy rất giàu tình cảm, từ ngày biết mình đuổi lầm cậu, trong lòng anh ấy đã rất hối hận. Sau đó liền sai người tìm cậu khắp nơi, không ngờ tìm mãi vẫn không thấy, cậu giống như biến mất hẳn khỏi thành phố này, tìm về đến quê cũng không gặp cậu...”

Đường Cát cảm kích, nói: “Thật ngại quá, đã khiến mọi người phải lo lắng... Thật ra tôi không có về quê, tôi...” Hắn muốn nói bản thân mình căn bản không còn tiền để trở về. Vào được cục cảnh sát này, có được công việc này đều nhờ người nhà hắn dùng vô số quan hệ móc nối mới tìm được, tiền cũng đã dùng hết, ngày đó vừa đến đồn cảnh sát liền bị Lưu Tỉnh đánh đuổi thẳng cổ. Đường Cát hoàn toàn không biết nên làm gì, nhưng có một điều hắn biết rõ, hắn nhất định không thể về nhà.

Xa Nhỏ khoát khoát tay, nói: “Tôi biết, tôi biết, nhưng cậu đi đến chỗ đó như thế nào?”

Đường Cát thành thật giải thích: “Tôi không muốn về quê, định tìm một công việc khác ở Quảng Châu nên đi xin một chân khuân vác ở bến cảng, nhưng... Nhưng cơ thể tôi không được khoẻ, làm được hai ngày đã ngã bệnh... Không thể nào làm việc tiếp lại bị người ta đuổi đi... Sau đó bệnh của tôi kéo dài, vài đồng ít ỏi cũng đã dùng hết nên liền lưu lạc đầu đường xó chợ...” Hắn lần lượt kể lại mọi chuyện.

Thật ra Đường Cát cũng không nhớ rõ mình đã đi đến con hẻm kia bằng cách nào. Hắn cứ bệnh đến mơ mơ màng màng, hơn nữa cái bụng đói liên tục kêu gào khiến hắn choáng váng hoa mắt, không biết đi đến chỗ nào mà ngã xuống ngất xỉu, không còn sức lực bò dậy.

Ấn tượng rõ ràng duy nhất chính là A Châu, người đã cho hắn trú đỡ ở nơi đó, người đã thương hại hắn, cho hắn vài hớp cháo ăn, để hắn có thế kéo dài tính mạng của mình. Nếu như không nhờ cô bé gầy yếu đó, Đường Cát đã sớm chết rồi, tuyệt đối không chống đỡ được đến lúc Lưu Tỉnh cứu hắn. Nhưng suy cho cùng, Đường Cát cũng không rõ A Châu làm thế nào mà có thể ra vào rất thoải mái, có thể cô là người quen của ai đó trong số bọn người buôn thuốc phiện, cũng có thể bất hạnh hơn, cô bị ba mẹ bán cho họ làm nô bọc.

Nghe xong, tất cả mọi người đều rất bất bình. Bọn hắn đã nghe kể vô số lần về những người dính vào thuốc phiện, nghiện đến táng gia bại sản, đến mức bán đi vợ con. Thế nhưng hiện giờ vẫn không thể nào khống chế, Dương Dương ghét kẻ ác như hận giặc ngoại xâm, không nhịn được mắng một câu: “Đáng chết nhất là trùm áp phiện!” Lưu Tỉnh không biết đã ở bên cạnh từ lúc nào, nghe thấy vậy liền lườm hắn một cái, Dương Dương chỉ biết im lặng, quay đầu sang chỗ khác. Xa Nhỏ lại dồn dập hỏi tiếp: “Vậy sau đó...?” Đường Cát im lặng, mọi người lại thấy hai mắt hắn một mực nhìn về phía trước, Xa Nhỏ không rõ nên cũng lấm lét nhìn theo. Bọn họ đã đi đến một khu phố huyên náo, đầu người nhốn nháo phía trước, không rõ Đường Cát đang nhìn ai.

Hắn bất chợt dùng sức xô đẩy đám người trước mặt, vừa lắp bắp kêu lên: “A Châu...” Hắn chưa từng gọi tên của cô bé đó, vừa mở miệng liền có chút không quen, nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy phía trước có một thiếu nữ gầy yếu, bóng lưng rất giống A Châu trong ấn tượng của hắn, chẳng qua là sóng người cuộn trào, cô bé kia biến mất ở trong đám người rất nhanh.

“Cái gì? Ở đâu?” Xa Nhỏ vừa nghe, cố gắng nhón chân lên, lại rạo rực, nhưng vẫn không nhìn thấy gì, hắn nghi ngờ hỏi: “Thật sự là cô ấy sao? Cậu không có hoa mắt chứ?”

Đường Cát cũng không xác định chắc chắn. Dù sao cho đến bây giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn thấy rõ ràng tướng mạo của A Châu, chỉ có thể bằng cảm giác mà phán đoán, mà cô gái kia trong tay còn dắt một đứa bé, hắn nhớ A Châu không có em trai em gái nào cả, cho nên, có lẽ thật sự là hắn nhìn nhầm.

“Không phải, ngại quá...” Hắn gãi đầu nói xin lỗi, Xa Nhỏ khoát khoát tay bày tỏ không sao, nói: “Cô bé kia xem như là ân nhân cứu mạng của cậu rồi, cũng khó trách cậu khẩn trương như vậy, sau này nếu quả thật tìm được cô ấy, cậu nhất định phải báo đáp người ta thật đàng hoàng!”

“Ừ, nhất định...” Hắn đáp lời, vừa thật lòng hy vọng A Châu vẫn còn ở nhân thế, lại nghe Xa Nhỏ nói đến “ân nhân cứu mạng”, chẳng biết tại sao, hắn lại mơ hồ ngửi thấy một mùi cháo thơm nồng nặc, nhớ lại ánh mắt kia nhìn mình như tinh quang rực rỡ - cô - cũng xem như ân nhân cứu mạng của mình sao? Nghĩ đến đây, trái tim của hắn lại nhảy nhanh mấy nhịp, trên mặt cũng có chút nóng lên.

Đúng lúc ấy, Xa Nhỏ lại chuyển sang đề tài mới, hỏi: “Sau đó cậu lại làm thế nào mà gặp phải người phụ nữ kia?” Những lời này vừa đúng lúc “bất mưu nhị hợp”(6) với những gì hắn vừa nghĩ trong lòng, mặt của hắn nhất thời đỏ lên, nhưng thấy tất cả mọi người vẫn nhìn mình chằm chằm, hiển nhiên bọn họ cũng rất quan tâm chuyện này, tâm trạng hắn rối bời, nói: “Chuyện này... Tình huống lúc đó tôi cũng không nhớ rõ... Đêm đó hình như là có người mang bọn tôi vào gian phòng kia - chính là tiệm hút đó - không lâu sau, cô Cửu... Người phụ nữ kia liền tiến vào, tiếp đó mọi người cũng đến... Mọi chuyện chỉ có vậy...”

(6) Bất mưu nhị hợp: Không bàn trước mà cũng giống nhau.

Xa Lớn, Xa Nhỏ và Dương Dương liếc nhìn nhau, Xa Lớn lại hỏi: “Cậu chắc chắn là trước kia chi từng gặp cô ấy chứ?”

Hắn lắc đầu một cái.

“Nhưng tại sao cô ta nhất định phải giữ cậu lại, thậm chí không tiếc đắc tội Tỉnh ca của chúng ta...” Xa Lớn tự lẩm bẩm.

Lưu Tỉnh đột nhiên chen ngang: “Cậu có dính vào thuốc phiện không? Tôi thấy hôm đó trước mặt cậu có rất nhiều ống hít?” Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Đường Cát.

“Chuyện này...” Hắn lắp bắp nói: “Hôm đó... Hôm đó cô ta hỏi em có muốn dùng thử hay không, còn nói nếu như em chịu dùng, cô ấy sẽ cứu em... Nhưng em nói đó không phải là thứ tốt...”

“Cái gì? Nữ ma đầu kia đúng ra đã ăn thịt cậu luôn rồi!” Dương Dương thốt lên, nhưng hắn lập tức ý thức được, theo sát nói: “Dĩ nhiên, nếu cô ta bỏ qua cho cậu, vận khí đúng là không tệ!”

Hắn lại theo bản năng, gãi đầu một cách ngượng ngập: “Tôi... Tôi cũng không biết... Tôi cũng cho là cô ấy nhất định sẽ... Sẽ rất tức giận... Nhưng cô ta lại đề nghị tôi ở lại làm thuộc hạ cho cô ấy!”

Lưu Tỉnh cau mày lại, nói: “Cậu kể lại toàn bộ tình hình ngày hôm đó thật tỉ mỉ, nhất là những lời hai người nói với nhau, một chữ cũng không được thêm bớt.”

Tình cảnh ngày đó hắn đã sớm kể lại nhiều lần, thuật lại lần nữa cũng không có gì khó khăn, liền bắt đầu, nói một mạch đến khi Lưu Tỉnh xông vào: “Sau đó thì mọi người đến...”

Lưu Tỉnh im lặng nghe hết những gì Đường Cát kể, trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ một chút. Xa Nhỏ tinh mắt hỏi: “Tỉnh ca, anh đang nghĩ gì?”

Lưu Tỉnh không trả lời, ngược lại còn hỏi hắn: “Nếu để cậu chọn hít thuốc phiện hoặc là chết, cậu chọn cái gì?”

“Dĩ nhiên em sẽ chọn thuốc phiện! Em đâu có ngốc đến mức đó!”

Lưu Tỉnh cười cười, quay sang hỏi Đường Cát: “Vậy tại sao cậu không hít?”

Hắn sửng sốt, từ từ cúi đầu: “Em...” Đường Cát thấy tất cả mọi người đều đợi mình trả lời, lấy hết dũng khí, cuối cùng nói: “Em nghe lời mẹ...”

Xa Nhỏ không nhịn được muốn bật cười, Dương Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn lập tức im bặt. Lưu Tỉnh ngược lại rất nghiêm túc, gật đầu nói: “Mặc dù là một kẻ xấu nhưng cũng không muốn thuộc hạ của mình là một con nghiện, hơn nữa còn là một con nghiện tham sống sợ chết.” Xa Nhỏ nghe vậy chỉ biết thè lưỡi, thầm kêu xấu hổ.

Dương Dương đi bên cạnh, nói: “Xương Sườn, mẹ cậu chắc rất tự hào vì đứa con này!”

“Tôi cũng biết...” Hắn cười ngượng.

Lúc này, Xa Lớn lại nghiêm túc nói: “Tỉnh ca, tại sao em vẫn luôn cảm thấy... Nữ ma đầu kia vẫn có chút, nói như thế nào đây, giống như tốt bụng quá mức cần thiết, dù sao người không nghiện thuốc cũng chưa chắc là dùng được.”

Trong lúc Lưu Tỉnh suy nghĩ, Dương Dương đã nói xen vào: “Tỉnh ca, em nghĩ nữ ma đầu kia chỉ muốn đối đầu với anh mà thôi. Anh muốn cướp người, cô ta liền nhất quyết không cho cướp.”

“Chuyện này cũng không phải là không thể...” Lưu Tỉnh trầm ngâm, đột nhiên hỏi: “Chén cháo kia là do cô ta cho người chuẩn bị?”

“Dạ...”

Lưu Tỉnh như có điều suy nghĩ, chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời, Xa Nhỏ nói: “Chắc chắn là như Dương Dương nói! Tỉnh ca, xem ra anh đã...” Dương Dương dùng sức vỗ vai Xa Nhỏ một cái, hắn đột nhiên ý thức được chuyện gì, nuốt hết nửa đoạn sau đó vào bụng.

Lưu Tỉnh vờ như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên: “Xem ra tôi đã trở thành cái gai trong mắt cô ta. Xương Sườn, chuyện đã xảy ra không có gì to tát, đừng nên để tâm quá, sau này cậu cứ ở lại đây siêng năng làm việc đi.”

Hắn vội vàng lên tiếng: “Dạ!”

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi qua khu phố náo nhiệt lúc nãy, quẹo vào một cái hẻm nhỏ, đi không bao xa đã đến chỗ ở của nhóm người Lưu Tỉnh. Nơi này có thể gọi là một khu tập thể, do các nhà ở gần nhau tụ tập lại, gọi là Trư Luân Lý. Ráng chiều sáng mờ, rọi lên hàng ngói đỏ, phản chiếu khắp xung quanh những mảnh hồng nhạt. Tối hơn một chút, các nhà các hộ đồng loạt nấu thức ăn, lửa khói thơm ngát, một đám trẻ ở ngoài đùa giỡn hi ha hi hô, khắp nơi tràn ngập hơi thở của gia đình, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Đường Cát nhớ lại những lúc bản thân không chịu nỗi cực khổ, suýt chút nữa đã phơi thây giữa đường mà ngậm ngùi. Nhìn thấy tình cảnh lúc này, thật sự như đang ở tận thiên đường, có thể xua tan cả những buồn bực trong lòng.

Căn nhà rộng mà bọn họ cùng ở đều do mẹ con Dương Dương chắt chiu mua được. Chị Thiền, cũng là mẹ Dương Dương, phân cả căn nhà thành những phòng riêng, cho nhiều người thuê. Ngoại trừ vợ chồng Lưu Tỉnh, anh em Xa Lớn, còn có một đôi vợ chồng khác. Người chồng là một bác sĩ nghiệp dư, tên Huỳnh Lục, vừa đúng hôm nay không ở nhà, chỉ có vợ anh ta, thím Huỳnh, cùng vợ của Lưu Tỉnh giúp chị Thiền chuẩn bị cơm tối.

Đường Cát vừa nhìn thấy vợ của Lưu Tỉnh liền ngây người ra, hắn không ngờ một người vô vị nhạt nhẽo như Lưu Tỉnh lại cưới được người vợ như cô ấy. Chị Tỉnh vóc người cao gầy, nước da mịn màng, xinh đẹp yểu điệu, thật sự mở mang tầm mắt. Cô nói chuyện nhỏ nhẹ, tiếp đãi mọi người cũng vô cùng thân thiết. Đường Cát đánh giá Lưu Tỉnh là người trầm mặc ít nói, nét mặt thâm trầm, lạnh lẽo như băng, có lúc còn hết sức nghiêm nghị, khiến cho người ta nhìn mà phát sợ, không ngờ vợ của hắn lại hoàn toàn trái ngược. Đường Cát không khỏi thầm nghĩ trong lòng, khác biệt lớn như vậy, tại sao họ có thể nên duyên vợ chồng?

Đường Cát xới cơm hết chén này đến chén khác, hắn giống như ma đói đầu thai, ăn mãi vẫn không đủ no. Chị Thiền quan sát nãy giờ, âm thầm cau mày, rồi lại biểu lộ khó chịu, đến lúc hắn muốn ăn thêm chén thứ năm, chị liền bảo hết cơm.

Sau bữa cơm, chị Thiền kéo Dương Dương qua một bên, trách hắn tại sao lại mang về một người háu ăn đến như vậy. Dương Dương nói hết cho mẹ biết: “Vì lúc trước Đường Cát phải chịu đói chịu khổ suốt một thời gian dài, bây giờ có chút mất tự chủ, cứ để cậu ta ăn được bao nhiêu thì ăn.” Mẹ Dương Dương nghe thấy, cũng rất đồng tình, đột nhiên chị đưa ra một ý nghĩ: “Hiện cậu ta đang sống ở đâu?”

“Chuyện này... Con cũng không biết.”

“Vừa đúng lúc! Chúng ta vẫn còn một cái giường trống, con bảo cậu ta dọn đến đây đi, chỉ cần mỗi tháng đóng tiền trọ, mẹ sẽ nấu cơm ba bữa cho cậu ta ăn!” Mẹ Dương Dương vui vẻ nói. Trong lòng chị đã tính toán kỹ càng, nếu hắn thật sự dọn vào ở, mỗi ngày chị sẽ không nấu nhiều cơm trắng như vậy nữa.

Dương Dương nói ngay với Đường Cát. Bản thân Đường Cát cũng đang lo lắng, bây giờ chỗ ở quá xa không tiện đi lại, vậy nên hắn lập tức quyết định ngày thứ hai sẽ dọn đồ sang. Chị Thiền thu tiền mướn khá cao, sau này mỗi tháng hắn phải lấy hơn một nửa tiền lương của mình để trả, nhưng Đường Cát lại rất thích Trư Luân Lý nên cũng chấp thuận. Mọi người ở đây đối xử với hắn rất tốt, tựa như về đến nhà của mình, không đúng, có lẽ so với ở quê nhà còn tốt hơn.

Mặt trời vừa khuất núi, bọn người Lưu Tỉnh liền dọn dẹp thay đồ, chuẩn bị đi ra ngoài. Đường Cát thấy vậy, ngạc nhiên hỏi: “Buổi tối chúng ta còn có việc làm sao?”

Xa Nhỏ thần bí cười hề hề một tiếng, nói: “Chúng ta đều là kiếm sống về đêm, chuyện này cậu chưa biết cũng phải!” Đường Cát vẫn chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng biết chỉ cần đi theo bọn họ là tốt rồi, nên không hỏi nhiều.

Trước khi ra cửa, chị Tỉnh kéo Lưu Tỉnh lại, ân cần bẻ cổ áo thật ngay ngắn, hắn liền dặn dò theo lệ: “Bên phía Tình Tình nếu có tin tức gì, em nhớ...”

“Em biết rồi.” Đây là lần đầu tiên Đường Cát nghe được một chút bất mãn trong giọng điệu của cô: “Mỗi lần ra cửa anh đều nhắc mà.”

Vẻ mặt Lưu Tỉnh lại có chút khó coi, Dương Dương và Xa Lớn, Xa Nhỏ cũng có chút khẩn trương. Nhìn thấy phản ứng của hắn, chị Tỉnh liền trấn an, nói: “Anh đừng quá lo lắng, ra ngoài phải cẩn thận một chút.” Hắn không trả lời, giữ nguyên nét mặt thâm trầm đi ra ngoài. Đường Cát đi cuối cùng, đến đầu hẻm không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy vợ Lưu Tỉnh đứng tựa vào cửa nhìn theo, cô vận kỳ bào(7) trắng trong bóng tối vô cùng nổi bật, giống như một đoá hoa bách hợp nở rộ.

(7) Kỳ bào: Áo sườn xám.

Sau đó, Đường Cát cũng vã đuổi theo mọi người. Hắn đi ở phía sau, vô tình nghe được Dương Dương nói với Lưu Tỉnh mấy câu: “Không cần gấp gáp...”

Lưu Tỉnh không nói gì.

“Còn thiếu bao nhiêu?” Dương Dương hỏi.

Lưu Tỉnh do dự một chút mới lên tiếng: “Rất nhiều.” Giọng điệu trầm xuống thấy rõ.

Dương Dương không biết nói gì cho phải, vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi: “Từ từ đi.”

“Không thể đợi được nữa.” Giọng Lưu Tỉnh nghe như đang cố ý đè nén điều gì.

Dương Dương thở dài: “Thật ra thì... Chị dâu cũng có cái khó...”

Lưu Tỉnh không nói gì nữa, chỉ trầm mặt bước tiếp.

Hắn không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng thấy Lưu Tỉnh hơi nghiêng đầu về phía sau, sợ bị hắn phát hiện sẽ lầm tưởng Đường Cát đang nghe trộm, vội vàng kêu lên: “Tỉnh... Tỉnh ca...”

Ai ngờ Lưu Tỉnh không có phản ứng, ngược lại Dương Dương lại quay đầu nhìn hắn. Hắn phát hiện biểu hiện của Dương Dương cũng khác thường, trong lòng càng thấp thỏm, cũng may hai người bọn họ tựa hồ đều tâm sự khác, không màng hỏi đến.

Đêm hôm đó, năm người bọn họ phân thành hai nhóm làm việc, Đường Cát cùng Xa Lớn, Xa Nhỏ đến đường Đức Tây tuần tra, Lưu Tỉnh và Dương Dương lại không biết đi đâu.

Đường Đức Tây cũng là một trong những nơi phồn hoa của Quảng Châu, nói tuần tra thật ra cũng rất đơn giản, Đường Cát chỉ cần đi theo phía sau hai người kia, nhìn Đông nhìn Tây, chẳng có việc gì để làm. Điều làm hắn ngạc nhiên là Xa Lớn bình thường ôn hoà thân thiết, đến lúc đi tuần lại đột nhiên kéo dài mặt, lộ ra có chút khí thế. Xa Nhỏ hay cười đùa cợt nhã lại trở nên lạnh lùng gấp mười phần, người đi đường thấy ba người mặc chế phục cảnh sát, bên hông có giắt súng, rối rít né tránh không kịp. Đường Cát vốn nhát gan từ trước đến giờ, chỉ có hắn tránh người ta, không có chuyện người khác phải tránh hắn. Từ đó cũng đâm ra chút không quen, theo sau họ vẫn cứ sợ đầu sợ đuôi.

Đi được một lúc, Đường Cát phát hiện con đường này cứ cách một đoạn là có một tiệm thuốc phiện, vô cùng dày đặc. Hắn đột nhiên nhớ đến lời Lưu Tỉnh nói ngày đó, nhớ ra bản thân đang làm việc trong Cấm Yên Cục, nhiệm vụ  mỗi ngày chính là dò xét các tiệm hút, nếu vậy... Nếu vậy hôm nay hắn có thể gặp được cô, giống như Lưu Tỉnh ngày đó hay không? Nghĩ đến đây, tim của hắn đột nhiên nhảy nhanh hơn. Ở phía trước, Xa Nhỏ nghênh ngang đến gần một tiệm hút, lập tức có người ra chào đón: “Đại gia, hôm nay đến sớm vậy?”

“Tôi thấy các người không muốn tôi đến đây thì phải?” Xa Nhỏ liếc mắt nhìn tên kia.

“Đâu có, đâu có!” Người nọ cung cung kính kính, gật đầu cúi người, vừa nói vừa dúi vào tay Xa Nhỏ một thứ gì đó.

Xa Nhỏ khinh miệt cười một tiếng, mở bàn tay ra nhìn, Đường Cát tinh mắt thấy trong lòng bàn tay hắn có mấy đồng bạc. Xa Nhỏ nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, không đợi hắn nói gì, người nọ vội vàng nói: “Trí nhớ tôi dạo này kém quá!” Lại nhét thêm một ít cho hắn. Bây giờ Xa Nhỏ mới hài lòng, cất cao giọng nói: “Chúng tôi còn rất nhiều việc phải làm, các người tự quản người của mình đi!” Người nọ lại gật đầu cúi người.

Lúc rời đi, Đường Cát có chút thất vọng, cẩn thận hỏi lại: “Chúng ta... Không vào sao?”

Xa Nhỏ vẫn bình thản: “Vào làm gì, cũng đâu phải tiệm hút của Đông Thái.” Hắn vừa nói vừa đếm mấy đồng tiền trong tay, nhìn Xa Lớn cười đắc ý, nói: “Xem như bọn họ biết thức thời(8).”

(8) Thức thời: Hiểu biết và thích nghi với thời thế.

Đường Cát vẫn đang suy nghĩ về câu nói kia của Xa Nhỏ, hắn không hiểu tại sao không phải của Đông Thái thì bọn họ không vào, suy nghĩ một chút, hắn lại hỏi: “Vậy... Chỗ này... Chỗ này là tiệm thuốc của ai?”

“Đại Long.” Xa Nhỏ nói. Thấy hắn vẫn ngờ nghệch không hiểu, Xa Lớn giải thích thêm: “Đại Long là một lão đại có tiếng, tên thật là Long Bưu, đứng đầu bang hội Hồng Long bang.”

Đường Cát quay đầu lại nhìn, thấy người một mực cung kính lúc nãy đang hung tợn nhìn mình lom lom, hắn sợ hết hồn, vội vàng quay đầu không dám nhìn nữa, trong lòng run sợ, nhỏ giọng nói: “Người lúc nãy đang liếc chúng ta kìa...”

“Mặc kệ bọn họ.”

“Nhưng mà... Trông rất hung hăng đó...”

“Không cần sợ, có Tỉnh ca rồi!”

Nét mặt của Lưu Tỉnh nhất thời xuất hiện trước mắt Đường Cát, thật sư từng biểu lộ cử chỉ của hắn rất đáng sợ, nhưng dù sao bây giờ Lưu Tỉnh cũng không có ở đây! Nghĩ đến đây, Đường Cát lại hỏi: “Tỉnh ca... Anh ấy đang ở đâu vậy?”

Lần này hai anh em bọn họ đều không trả lời hắn.

Các tiệm hút buổi tối làm ăn rất tốt. Tối hôm đó, bọn họ đi khắp ba con phố, lần nào cũng làm y như nhau, không khác biệt lắm. Đêm khuya, khi về nhà Xa Nhỏ đếm lại một chút, phát hiện đêm nay thu hoạch được mấy chục đồng, lập tức mừng rỡ, lại lấy ra năm đồng đưa cho Đường Cát: “Đây là của cậu!”

“Sao? Tôi... Tôi không thể lấy...” Hắn hoảng hốt, vội vàng đẩy tay Xa Nhỏ lại: “Tôi không làm được gì hết...”

“Cầm đi!” Xa Lớn cười nói: “Cậu cũng giúp chúng tôi tăng thêm thanh thế. Lần đầu tiên ít một chút, sau này có nhiều sẽ chia cho cậu thêm.” Đường Cát chỉ biết nhận lấy, liên tục nói cảm ơn.

Bọn họ chia tay nhau ở đầu đường, Đường Cát trở về chỗ ở của mình, dọn dẹp đồ đạc để ngày thứ hai mang đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Cát vẫn đến cục cảnh sát như thường lệ, Lưu Tỉnh và Dương Dương vẫn chưa về. Xa Lớn, Xa Nhỏ có chút lo lắng, không ngừng bước ra cửa nhìn lấm lét. Có lần vừa từ cửa quay lại đã gặp phải cấp trên Lương Phi Phàm.

“Các người đang làm gì ở đây?” Lương Phi Phàm trợn mắt, lại nhìn xung quanh: “Lưu Tỉnh đâu?”

“Tỉnh ca... Tỉnh ca ra ngoài làm chút việc, sẽ trở lại ngay!” Xa Nhỏ hoảng quá, bịa chuyện nói.

Lương Phi Phàm hừ một tiếng, trở lại phòng làm việc của mình. Xa Nhỏ lau mồ hôi. Đây là lần đầu tiên Đường Cát thấy Lương Phi Phàm, chỉ nhìn tướng mạo một cách đơn thuần, vóc người hắn tráng kiện, khuôn mặt tròn trịa có phúc, ánh mắt cũng có gì sắc bén, nhìn qua cũng không giống người xấu. Đường Cát bỗng nhiên ngộ ra, người xấu sẽ không viết chữ “xấu” lên trên mặt.

Gần đến trưa, cuối cùng Lưu Tỉnh cũng trở lại. Hắn và Dương Dương mặt đỏ bừng nhưng tinh thần lại cực tốt. Xa Lớn, Xa Nhỏ vội vàng nghênh đón: “Tỉnh ca! Thế nào rồi?”

Dương Dương cười to, chỉ về phía sau lưng, nói: “Tự mình xem đi!”

Mọi người ùa ra ban công nhìn xuống, thấy trong sân không ít người đang từ từ dở mấy thùng hàng xuống xe. Xa Nhỏ vui mừng híp mắt, nói: “Tỉnh ca! Nhiều quá vậy!”

Lưu Tỉnh cười, đây là lần đầu tiên Đường Cát trông thấy hắn thật lòng bật cười. Dương Dương nói: “Hôm qua vận khí rất tốt, bị chúng tôi bắt tại trận! Tịch thu nhiều thuốc lậu như vậy, nữ ma đầu kia chắc chắn đang tức ói máu.”

Xa Nhỏ hưng phấn hỏi: “Nhiều như vậy đều là của Đông Thái à?” Dương Dương gật đầu một cái. Xa Lơn ngập ngừng nói: “Tốt thì tốt, nhưng mà... Mọi người không sợ chọc giận người phụ nữ kia à?”

Lưu Tỉnh không trả lời, quay sang giao việc cho Dương Dương: “Xem những thứ này có thể đổi được bao nhiêu, sau đó đem tiền gửi vào ngân hàng.” Dương Dương đi ngay sau đó. Xa Lớn vẫn không yên lòng, đuổi theo gọi: “Tỉnh ca...”

Lưu Tỉnh quay đầu lại: “Tôi tự biết cân nhắc!”

“Nhưng...” Xa Lớn còn chưa nói hết, Lưu Tỉnh đã rời đi. Xa Nhỏ hỏi: “Anh hai, anh còn lo lắng chuyện gì?”

“Chẳng lẽ em cũng không lo lắng sao?” Xa Lớn hỏi ngược lại.

“Nhưng đã lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì!”

“Em cảm thấy chuyện này bình thường sao? Nữ ma đầu kia làm sao dễ dàng đối phó như vậy?” Xa Lớn dừng lại một chút: “Tóm lại, anh có linh cảm không lành.”

“Anh lo lắng cũng vô ích, Tỉnh ca đã...” Xa Nhỏ muốn nói lại thôi, đột nhiên hắn nhớ ra cái gì đó, đuổi theo Lưu Tỉnh, từ trong túi lấy ra một xấp tiền dày.

Đường Cát từ xa nhìn thấy Lưu Tỉnh từ chối, nhưng Xa Nhỏ vẫn kiên quyết đưa cho hắn, không khỏi hỏi Xa Lớn: “Tỉnh ca... Anh ấy thiếu rất nhiều tiền sao?”

“Đúng vậy, em gái của anh ấy bị bệnh tim, hiện giờ đang nằm viện ở Hương Cảng, nghe nói muốn chữa bệnh phải mất một khoản tiền rất lớn.” Xa Lớn ưu tư nói.

Chẳng trách... Đường Cát nhớ lại những lời Lưu Tỉnh nói đêm trước. Hắn đút tay vào túi, bên trong có năm đồng bạc, đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra hắn có được số tiền lớn như vậy. Hắn cầm số tiền này, hơi do dự, đi đến chỗ Lưu Tỉnh.

“Tỉnh... Tỉnh ca...” Hắn vừa lắp ba lắp bắp kêu, vừa đưa tay ra. Năm đồng bạc trong lòng bàn tay hơi chói sáng. Lưu Tỉnh thấy vậy, ngây người ra, đẩy tay hắn trở về, nhìn hắn và Xa Nhỏ nói: “Tâm ý của các người tôi biết, nhưng bao nhiêu đây cũng chẳng làm được gì, chuyện của tôi, tôi sẽ có cách giải quyết.”

Xa Nhỏ đang định nói thêm gì đó, bất chợt ngoài sân vang lên mấy tiếng thắng xe ken két, ngay sau đó là hàng loạt tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, mà trong đó rõ ràng nhất là những tiếng giày cao gót gõ chậm rãi. Lưu Tỉnh và Xa Nhỏ nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, mặc dù Đường Cát không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng những tiếng giày đó thật sự rất quen thuộc.

Lúc này, không ít người đã chạy đến cửa nhìn xem là ai đến, nhưng rất nhanh, Đường Cát thấy trong đám đông kia thấp thoáng cánh tay của Nguyên ca. Khi hắn chen ra cửa, trước mắt hắn chính là người mới vừa xuất hiện trong đầu mình, A Nguyên.

A Nguyên dẫn một đám người giải tán đám đông cảnh sát đang tụ tập, đi trước mở đường. Phía sau có bốn năm người đi xung quanh một người tiến vào, Đường Cát mặc dù đã dự đoán được, nhưng đến lúc thật sự trông thấy cô, trong đầu hắn bỗng nhiên trống rỗng.

Lần này cô ăn mặc cực kỳ đơn giản, trên người mặc áo sơ mi trắng tinh, bên ngoài khoác comple đỏ ôm gọn cơ thể, da trắng môi hồng, vòng eo nhỏ nhắn, quyến rũ lạ thường, dù là comple quần tây bình thường, vẫn bật lên nét yểu điệu, gương mặt sắc sảo, bình thản đi vào trong, trong ánh mắt càng lộ vẻ anh dũng bừng bừng. Tất cả mọi người đều bị ánh mắt đó thu hút, thèm thuồng được đối diện một lần, nhưng chỉ sợ vừa nhìn thấy đã hoảng hốt quay đi. Họ trơ mắt nhìn cô lướt qua, đến lúc bóng dáng cô biến mất mới có người hoàng hồn, cả kinh kêu lên: “Cô ấy... Chẳng lẽ cô ấy chính là...?”

Không có người trả lời câu hỏi này, nhưng ai cũng biết câu trả lời là đúng.

Đường Cát vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, đột nhiên vang lên tiếng gọi: “Cô Cửu!” Tất cả mọi người lập tức chen chúc vào nghe, hắn căn bản muốn chen cũng chen không nổi. Từ giọng nói kia chỉ biết cô đã vào phòng làm việc của Lương Phi Phàm, nhưng bọn họ nói gì thì hoàn toàn không nghe được. Lúc này, Xa Lớn đi đến nhìn Lưu Tỉnh: “Cô ta đến vì anh à?”

Lưu Tỉnh không nói gì, trong sân đã trống rỗng không còn bóng người, hắn liền tự mình mang những thùng hàng nặng nề kia vào.

Không biết qua bao lâu, những người vây quanh cửa phòng Lương Ti trưởng bỗng nhiên lại tản ra, quả nhiên tiếng giày cao gót quen thuộc lại vang lên, cô lại xuất hiện một lần nữa.

Thấy cô một mực đi thẳng, Đường Cát nghĩ rằng lần này cô cũng không màng để ý đến xung quanh, không ngờ cô đột nhiên dừng bước, đôi mắt đảo về phía Lưu Tỉnh, vừa đúng lúc hắn đang mang thùng hàng cuối cùng vào. Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén, hắn cũng không hốt hoảng, bình tĩnh giương mắt nhìn. Hai người cứ nhìn thẳng vào nhau, tựa như con dao xoáy sâu vào tận tâm can, một câu cũng không nói. Tưởng chừng đã rất lâu, nhưng hoá ra chỉ là một khoảnh khắc. Cô nhanh chóng đảo mắt đi, hướng ra cửa, chỉ để lại trong không khí một mùi hương nhàn nhạt và những phỏng đoán lung tung của mọi người.

Sau khi cô đi, Lương Phi Phàm liền gọi Lưu Tỉnh vào. Lần này hắn vào rất lâu, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng gầm gừ từ bên trong, nghe rất kinh hãi, nhưng giọng nói của Lưu Tỉnh vẫn không nghe được.

Ước chừng qua một giờ sau, cửa mở, Lưu Tỉnh bước ra. Xa Lớn, Xa Nhỏ ập vào hỏi han tới tấp: “Thế nào? Hắn ta nói gì vậy?” Lưu Tỉnh lắc đầu một cái, không nói gì, nhìn biểu hiện của hắn cũng không nhìn ra được gì, so với bình thường còn im lặng hơn gấp bội. Xa Nhỏ nóng nảy không nhịn được: “Tỉnh ca! Có phải là hắn ép anh chuyện gì không?” Nhưng Lưu Tỉnh vẫn không nói gì.

Ngày đó không khí ở đồn cảnh sát rất ngột ngạt. Lưu Tỉnh không nói lời nào, những người khác hết sức phiền não, biết chắc chắn đã có chuyện nhưng lại không giúp được chút gì.

Chạng vạng tối, Lưu Tỉnh đi trước, những người khác cũng không biết hắn đi đâu, chỉ có thể về trước. Trên đường bọn họ liên tục thảo luận rốt cuộc cô và Lương Phi Phàm đã nói những gì, Lương Phi Phàm lại nói với Lưu Tỉnh những gì.

“Lương Phi Phàm chắc chắn đã nhận tiền của nữ ma đầu kia! Chắc chắn là muốn Tỉnh ca đừng nhắm vào Đông Thái nữa! Còn có gì để nói chứ!” Xa Nhỏ tức giận nói: “Hắn thường khấu trừ tiền thưởng của chúng ta, nếu như không phải Tỉnh Ca đi tìm Đại Long và Quyền thúc, chúng ta căn bản không có được đồng bạc dính túi!”

Dương Dương cả giận nói: “Bệnh của Tình Tình phải làm sao bây giờ? Nữ ma đầu này quả thật rất đáng ghét!”

“Nhưng Tỉnh ca chắc chắn sẽ không chịu mở miệng nói ra, có chuyện gì đi nữa anh ấy cũng giấu trong lòng...” Xa Lớn nói. Những người còn lại cũng trầm mặc. Bọn họ cũng biết, cho dù Lưu Tỉnh chịu mở miệng, đối với số tiền phẫu thuật đó, bọn họ cũng không có cách giúp.

Về đến nhà, chị Tỉnh thấy Lưu Tỉnh không về nhà ăn cơm lại vô cùng bất mãn, Dương Dương giải thích qua loa rồi thôi. Cả đám người không có tinh thần, lùa vài đũa là ăn xong một bữa cơm. Đường Cát được chị Thiền chỉ đến gian phòng nhỏ, giúp sắp xếp lại đồ đạc, trong lúc vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện Lưu Tỉnh đã về, trong tay hắn còn ôm một thứ gì đó.

Buổi tối đi tuần theo lệ, Lưu Tỉnh bước ra rất trễ, bọn họ ngạc nhiên phát hiện, lúc chị Tỉnh bước ra cùng hắn tâm trạng đã thay đổi, trở nên ôn nhu hơn trước, mi sao khóe mắt(9) đều là nhu tình mật ý(10). Đến cửa cô lại chỉnh y phục cho hắn, Lưu Tỉnh đứng yên mặc cho cô định đoạt, cuối cùng cô nhẹ nhàng hôn lên gò má hắn, những người khác thấy vậy chỉ biết ngây người.

(9) Mi sao khóe mắt: Từ ánh mắt, biểu lộ đến cử chỉ.

(10) Nhu tình mật ý: Tình cảm đằm thắm, ngọt ngào.

Dọc đường đi, tất cả mọi người không nhịn được bắt đầu trêu ghẹo, Xa Nhỏ cứ hỏi Lưu Tỉnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lớp băng lạnh quanh năm không thay đổi trên mặt hắn quả nhiên đã tan ra một ít, còn giống như có chút ngượng ngùng.

Đêm nay cũng giống như đêm trước, dò xét địa bàn của Đại Long. Bây giờ Đường Cát cũng biết trong lòng mình toàn là si tâm vọng tưởng(11), liền chôn hết những tâm tư kia xuống đáy lòng, lặng lẽ đi theo những người khác học hỏi.

(11) Si tâm vọng tưởng: Sự hi vọng hão huyền trong tình cảm.

Rạng sáng lúc trở về mọi người đều mỏi mệt không chịu nổi. Lưu Tỉnh, Dương Dương đã thức trắng hai đêm, chỉ muốn về nhà là lập tức ngã xuống giường, ai ngờ vừa đi đến đầu hẻm, Lưu Tỉnh lập tức cảm thấy có gì đó khác lạ. Trư Luân Lý vốn dĩ rất yên tĩnh lại truyền đến âm thanh ồn ào, hắn lập tức bỏ rơi mọi người chạy vọt vào ngõ hẻm.

Những người khác vội vàng chạy theo hắn đến cửa nhà lớn, phát hiện trong sân rất đông người, mỗi người đều giống như vừa bị đánh thức, quần áo xốc xếch, đang bàn tán ầm ĩ. Nhà lớn đèn đuốc sáng trưng, lầu hai có mấy khung cửa sổ vỡ toang, còn có tiếng phụ nữ khóc, Lưu Tỉnh vọt đến cửa nhìn lấm lét xung quanh, lập tức xông lên lầu.

“Mẹ, mẹ không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?” Dương Dương tìm được mẹ mình lập tức hỏi han.

Chị Thiền hoảng sợ, một tay chỉ chỉ trên đất, nói gì cũng không thành tiếng. Dương Dương nhìn theo hướng tay đang chỉ trỏ, phát hiện trên đất đều là những mảnh kiếng trong suốt: “Đó là?” Hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngửa đầu nhìn, quả nhiên lầu hai có mấy phiến cửa sổ thủy tinh đều đã vỡ vụng, chỉ để lại khung cửa sổ trống không treo ở bên ngoài, xiêu vẹo như sắp rơi.

Đó rõ ràng là phòng của Lưu Tỉnh.

“Thật là đáng sợ...” Thím Huỳnh nhìn về phía khung cửa sổ kia: “Nếu như hôm nay không phải Huỳnh Lục đi chữa bệnh chưa về, tôi không bảo chị Tỉnh ngủ chung thì e là...”

Nhìn cửa sổ trống rỗng kia và miểng thuỷ tinh vụn đầy trên đất, cả đám người đều khiếp sợ không nói được gì. Xa Lớn lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: “Những người khác đâu, có ai bị thương không?” Thím Huỳnh lắc đầu một cái.

Lúc này, trong phòng Lưu Tỉnh truyền đến giọng phụ nữ tức giận và tiếng vỡ đồ loảng choảng. Mọi người vội vàng lên lầu, còn chưa đến nơi, Đường Cát đã nghe được một tiếng lộc cộc, không biết cái gì đã rơi xuống đất, kèm theo những tiếng khóc la: “Trừ việc ngày ngày khiến em lo lắng sợ hãi anh còn làm được gì khác? Không có bản lĩnh, không có tiền đồ, không làm ra tiền coi như xong, bây giờ mỗi ngày em sống còn không bằng chết! Trước kia là tên côn đồ cắc ké tìm đến tận cửa, bây giờ là súng, là đạn! Sau này là cái gì đây? Sau này sẽ là cái gì?”

Mọi người đều yên lặng, đi lên lầu không một tiếng động. Xa xa, Đường Cát chỉ có thể nhìn thấy căn phòng Lưu Tỉnh rất bừa bộn, hắn xoay lưng về phía mọi người, đứng yên trước cửa, gương mặt vợ hắn vốn xinh đẹp lại trở nên vặn vẹo vì sợ hãi và tức giận, khoé mắt ngấn lệ, nắm kéo Lưu Tỉnh, nước mắt chảy dài hét lên: “Ban đầu anh nói với em những gì? Bây giờ anh đã làm được những gì? Đây chính là cuộc sống anh cho em sao? Tại sao trước đây em lại gả cho anh, tại sao phải gả cho anh? Quần áo đẹp không dám may, trang sức đẹp không dám mua, anh nhìn em đi, nhìn em đi!”

Lưu Tỉnh mặc cho cô không ngừng kéo đẩy, la mắng, vẫn đứng đó không nhúc nhích.

“Nhìn lại Lương Phi Phàm xem.” Chị Tỉnh càng nói càng kích động: “Anh và anh ấy vào đồn cảnh sát cùng một năm, mười năm sau, người ta đã sớm thăng chức Cục phó, còn anh, anh là cái gì? Mỗi lần xảy ra chuyện còn phải nhờ anh ta giúp anh mới có thể giữ được công việc này, bây giờ lại bị người ta đuổi giết, anh lại làm ra chuyện gì? Có phải anh lại muốn Lương Phi Phàm giải quyết giúp một tay không? Lưu Tỉnh, tự anh nói, tự anh nói đi! Anh có phải là đàn ông hay không?”

Đường Cát thấy bàn tay Lưu Tỉnh đã từ từ nắm chặt thành quyền, mà bên cạnh hắn, Dương Dương, Xa Lớn và Xa Nhỏ đều cực kỳ tức giận.

Vợ Lưu Tỉnh khóc la mệt mỏi, dựa vào tường, vô cùng nhu nhược, quả đấm của Lưu Tỉnhcungx dần dần buông lỏng ra, vậy mà cô lại nói thêm một câu khiến cho toàn thân hắn cũng nóng bừng bừng: “Không có tiền, không có bản lĩnh, toàn bộ gia sản đều để cho em gái anh, em gái em gái, anh chỉ biết em gái anh! Lúc đó tôi bị mù mắt mới chọn anh làm chồng, tại sao tôi không chọn Lương Phi Phàm?”

Lưu Tỉnh lại nắm tay thật chặt thành hình quả đấm. Đường Cát mơ hồ có thể thấy toàn thân hắn đều giống như hơi phát run vì gồng mình kiềm chế. Xa Nhỏ thấp giọng mắng một câu gì đó, Dương Dương nắm chặt quả đấm khiến khớp xương kêu lên răng rắc, Đường Cát thật sự sợ Dương Dương không nhịn được liền xông lên đánh người. Lúc này hắn mới phát hiện Xa Lớn đã sớm bám chặt lấy nửa bên vai Dương Dương, ra sức kiềm lại, vậy mà bản thân Xa Lớn cũng nghiến răng ken két, hiển nhiên cũng do đè nén cơn giận.

Vợ Lưu Tỉnh không nói nữa, cô thở hổn hển, đầu tóc xốc xếch, lảo đảo ngồi dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tùy tiện lấy hai bộ quần áo, cô cầm lấy một món đồ từ trên bàn trang điểm, liếc mắt nhìn, khinh miệt cười một tiếng, ném đến trước mặt Lưu Tỉnh: “Tôi còn muốn sống tiếp, ở cùng với Lưu gia các người, tôi không chịu nổi!”

Nói xong những lời này, cô xốc rương hành lý lên, đẩy Lưu Tỉnh ra, chạy vọt ra cửa. Cầu thang đầy ấp người, thấy cô đi đến, đều tránh sang một bên, cô cũng không thèm nhìn lấy một cái, lảo đảo bỏ đi. Thím Huỳnh cùng đám người lầu dưới cũng không biết có nên cản cô lại không, cuối cùng mẹ Dương Dương chỉ thở dài, để mặt cô bỏ đi.

“Tỉnh ca!”

Cô vừa đi, mọi người lập tức xông đến, Lưu Tỉnh vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích. Ánh đèn sáng chiếu thẳng vào mặt hắn, hắn đã hai ngày hai đêm không ngủ, gò má hóp vào, râu ria lỉa chỉa, đôi mắt thâm quầng. Lúc này trên mặt hắn vẫn không có chút biểu lộ nào, nhưng so với bất kỳ bộ dạng nào khác đều lộ vẻ sầu thảm hơn hẳn, càng khiến cho người ta khó chịu.

“Tỉnh ca...” Xa Nhỏ nghẹn ngào gọi hắn một tiếng, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.

Hồi lâu, khóe miệng hắn từ từ nhếch lên, lộ ra một nụ cười, hoặc đúng hơn là nụ cười giễu cợt, nụ cười khiến người khác không khỏi giật run lên vì xót xa. Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn hắn chăm chú, hắn giống như không thấy gì, từ từ đi vào phòng, cầm chổi lên, từ từ quét những món đồ ngổn ngang trên đất. Miểng thủy tinh, phích nước nóng, ly trà vỡ vụn, đầu đạn... Ánh đèn chiếu sáng vào đỉnh đầu hắn, quầng thâm trên mặt hắn càng sâu hơn, thân thể cũng giống như bị thứ gì đè ép, lộ ra vẻ nặng nề. Hắn từ từ quét, cho đến góc cửa, động tác của hắn dừng lại, Đường Cát thấy được món đồ chị Tỉnh đã ném xuống.

Đó là một chiếc lược gỗ, không phải lớn, nhưng được người thợ làm vô cùng tinh tế, những đoá hoa khắc tinh xảo hiện lên dưới ánh đèn, nhìn qua rất mới, nhưng đã gảy lìa thành hai khúc.

Lưu Tỉnh dừng lại nhìn cái lược kia một chút, tiếp theo, hắn từ từ chậm rãi vứt thứ này vào trong đống rác rưởi kia.

“Tỉnh ca!” Khoé mắt Xa Nhỏ nóng bừng lên, hắn lau nước mắt, không nhịn được nữa, xông lên ôm lấy vai của Lưu Tỉnh. Dương Dương, Xa Lớn cũng tiến lên ôm chặt lấy hắn. Đường Cát đứng bên cạnh có chút luống cuống, muốn cùng bọn họ ôm lấy Lưu Tỉnh nhưng lại không dám, bất giác sờ lên má, phát hiện trên mặt ươn ướt, thì ra không biết từ lúc nào, hắn cũng đã rơi nước mắt.


/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status