Trần Long điều tức gần ba ngày mới bước xuống giường của mình. Một lần điều chế nhiều dược liệu như vậy, tiêu hao đối với một Vương Cấp nhất phẩm tinh thần lực là quá lớn. Hắn lập tức đi tắm rửa, thay một bộ y phục mới, rồi ra khỏi Tửu Lâu.
Đường phố sao lại vắng vậy nhỉ? À...hình như hôm nay là ngày Lục Diệp Trấn mở hội ở Thảo Dược Đường. Chút nữa là quên mất! Trần Long đi một vòng trên đường lớn, nhìn quanh quẩn mấy cái gian hàng vắng người, hắn lẩm bẩm.
Sau đó Trần Long rẽ vào con đường lớn phía Tây Lục Diệp Trấn, một lần nữa lại đến Thảo Dược Đường.
Thật là đông người nha! - Trần Long nhìn thấy quang cảnh trước mắt thì thầm hô lên một tiếng cảm khái trong lòng. Thảo Dược Đường sáng hôm nay đúng là đông nghẹt người. Từng bộ bàn ghế được làm bằng gỗ lớn dài hơn mười thước, rộng hai thước, được xếp thành nhiều hàng ngay ngắn, nối tiếp nhau từ trong đại sảnh ra tận ngoài đường.
Trên mấy cái bàn lớn lúc này đã đầy ắp các loại thịt yêu thú và hoa quả, ghế ngồi hai bên đều đã có người chiếm chật hết chỗ. Bên trong, phía trên một sân khấu lớn được đặt ở trung tâm đại sảnh Thảo Dược Đường, có ba bộ bàn ghế cũng giống như vậy nhưng ngắn hơn một chút. Bộ bàn ghế ở vị trí chủ tọa có bốn chỗ ngồi, hai trong số đó Lục Hiền trấn trưởng và Lục Nhân Đường chủ đã an vị, còn hai cái vẫn là đang để trống. Hai bộ bàn khác ở hai bên phải trái trên sân khấu là dành cho gia đình thân nhân của Trấn trưởng, Đường chủ và Quản sự chia nhau ra ngồi.
Lục Tuyết, vẫn một bộ lục y giản dị, khăn mỏng che ngang mặt. Nàng đang đứng cạnh cha mình, mắt thì cứ nhìn ngó ra ngoài cổng chính của Thảo Dược Đường. Chợt, thấy Trần Long xuất hiện trong tầm mắt, Lục Tuyết khẽ cười vui vẻ một cái, nàng chậm rãi đi xuống dưới sân khấu, len lỏi giữa những dãy bàn đã đông kín người.
- Long Ca...Muội tưởng huynh sẽ không đến chứ! - Lục Tuyết bước tới trước mặt Trần Long, hai tay bức bức góc áo, môi đào nhẹ nhàng mấp máy.
- Ngốc ạ! Sau lại không đến. Tại huynh điều chế Dưỡng Thần Tửu số lượng hơi nhiều, nên cần điều tức lâu như vậy. - Trần Long khẽ cười, nhìn Lục Tuyết yêu thương nói.
- Cha bảo muội dẫn huynh lên trên kia ngồi! - Lục Tuyết chợt vui vẻ trong lòng, nhìn Trần Long lại nói.
- Uhm...chúng ta đi thôi! - Trần Long khẽ gật đầu, nhìn lên phía trên sân khấu đã thấy Lục Hiền và Lục Nhân đang nhìn mình cười cười ý tứ.
- Thanh niên này là ai? Nhìn có vẻ rất thân thiết với Đại Tiểu Thư thì phải? - một thanh niên mặc xám phục ngồi ở bàn gần đó, nhìn thấy một màn này liền nghi hoặc hỏi người bên cạnh.
- Thanh niên này đến Trấn chúng ta cũng một thời gian rồi. Ta nghe nói, hắn là ý trung nhân của Đại Tiểu Thư đấy! - thanh niên bạch y ngồi bên cạnh lên tiếng trả lời.
- Cái đó tính là gì! Ta còn biết thanh niên này là Trần Công Tử. Lục Diệp Trấn mở hội hôm nay là vì vị thanh niên này đó! - một thanh niên khác mặt lam phục chợt lên tiếng xen vào.
- Ồ! Chẳng lẽ Trấn trưởng muốn gả Đại Tiểu Thư đi sao? - thanh niên xám phục lúc này lại hỏi, nhưng lúc này không có ai trả lời.
Không biết vô tình hay hữu ý, Trần Long và Lục Tuyết đều nghe được mấy đoạn hội thoại này. Trần Long thì chỉ khẽ cười cười bước đi. Còn Lục Tuyết thì đỏ hết cả mặt vì e thẹn. Cả hai chậm rãi bước lên sân khấu.
- Trấn trưởng đại nhân, Lục Đường Chủ! Tại hạ đến trễ, thật có lỗi! - Trần Long đi tới trước Lục Hiền và Lục Nhân, khom người một cái lễ độ, chào hỏi.
- Không sao! Trần tiểu hữu, mời ngồi! Tuyết Nhi, con cũng ngồi xuống đó đi, thuận tay để rót rượu cho Trần Công Tử. - Lục Hiền thấy vậy khẽ gật đầu cười, rồi nhìn qua Lục Tuyết nhẹ giọng nói.
- Đa tạ! - Trần Long cũng không khách khí liền ngồi xuống. Lục TUyết cũng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
- Lục Nhân huynh! TIệc hội cũng nên bắt đầu rồi! - Lục Hiền lại cười ý tứ, sau đó quay qua Lục Nhân, gật đầu nói.
Lục Nhân Đường Chủ nghe vậy cũng gật đầu một cái rồi đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi của mình, đi lên trước sân khấu. Ông giơ một tay lên để lấy sự im lặng của mọi người, sau đó dõng dạc nói:
- Thưa các vị, Thảo Dược Đường của Lục Diệp Trấn hôm nay mở tiệc mừng, ra mắt một loại sản phẩm mới. Tất cả mọi người trong trấn hoặc người từ nơi khác đến đều được tham gia tiệc hội miễn phí. Sản phẩm mới lần này chính là Dưỡng Tâm Tửu, một loại rượu được điều từ Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo làm dược liệu chủ đạo, cùng với một số thảo dược khác dung hợp lại.
Toàn trường lúc này xôn xao tiếng nghị luận, có cả người hò reo phấn khích nữa.
- Là Dược Tửu? Lại được điều chế từ đặc sản của trấn chúng ta. Không biết là ai nghiên cứu ra được một dược phương trân quý như vậy. - một vị trung niên ngồi gần sân khấu lên tiếng bàn tán.
- Chắc là Trấn trưởng hay Lục Đường chủ rồi! - một trung niên ngồi kế bên nói.
- Bất kể là ai, người này đã lập một cái đại công cho trấn chúng ta rồi! - lại một vị trung niên khác gần đó nói.
Mấy lời nghị luận bàn tán này, âm lượng phát ra cũng không nhỏ. Tất cả đều lọt vào tai của những người ngồi phía trên sân khấu.
- Được rồi, không để các vị đợi lâu, Dưỡng Tâm Tửu sẽ nhanh chóng được đem ra, các vị muốn uống bao nhiêu cứ uống, thịt yêu thú và linh quả có sẵn trên bàn, mọi người cứ tự nhiên dùng. Hôm nay Thảo Dược Đường chúng ta mời khách. Người đâu, đem rượu! - Lục Nhân cười vui vẻ nói một hồi, sau đó hơi quay lại vào bên dưới, hô lớn.
Lập tức có đến mấy chục cái thanh niên trấn đã được sắp xếp từ trước, hai người một cặp khiên ra từng cái vò rượu lớn, đặt lên trên mấy bộ bàn dài. Những vò rượu này đều được là từ sứ trắng tinh chế, cao gần hai thước, rộng như một cái ôm của người trưởng thành. Mỗi một bộ bàn ghế như thế được đặt từ bốn đến năm vò. Xong xuôi,đám thanh niên này liền quay về chỗ ngồi của mình.
Tiếp đó lại có hơn hai mươi cái thiếu nữ, trên tay các nàng đang cầm từng bó lớn ống dài rỗng ruột, đặt xuống mỗi bàn một lượng nhiều, sau đó cũng quay về chỗ của mình. Những cái ống này to cỡ ngón tay út người lớn, dài dần ba thước nhưng lại dẻo dai vô cùng, nó rất khó bị bẻ gãy nếu không thể dùng tu vi.
Toàn trường lúc này là bốn mắt nhìn nhau, một mảnh tĩnh lặng. Chợt, có một thanh niên lớn tiếng hỏi vọng lên:
- Uống rượu kiểu gì vậy? Hút à?
( Thật xin lỗi mọi người, chương này là còn tiếp nhưng Tiểu Long Thiên có việc đột xuất, không thể ra chương tiếp được, hẹn mọi người tối mai nha! Chúc tất cả buổi tối ngủ ngon!
Đường phố sao lại vắng vậy nhỉ? À...hình như hôm nay là ngày Lục Diệp Trấn mở hội ở Thảo Dược Đường. Chút nữa là quên mất! Trần Long đi một vòng trên đường lớn, nhìn quanh quẩn mấy cái gian hàng vắng người, hắn lẩm bẩm.
Sau đó Trần Long rẽ vào con đường lớn phía Tây Lục Diệp Trấn, một lần nữa lại đến Thảo Dược Đường.
Thật là đông người nha! - Trần Long nhìn thấy quang cảnh trước mắt thì thầm hô lên một tiếng cảm khái trong lòng. Thảo Dược Đường sáng hôm nay đúng là đông nghẹt người. Từng bộ bàn ghế được làm bằng gỗ lớn dài hơn mười thước, rộng hai thước, được xếp thành nhiều hàng ngay ngắn, nối tiếp nhau từ trong đại sảnh ra tận ngoài đường.
Trên mấy cái bàn lớn lúc này đã đầy ắp các loại thịt yêu thú và hoa quả, ghế ngồi hai bên đều đã có người chiếm chật hết chỗ. Bên trong, phía trên một sân khấu lớn được đặt ở trung tâm đại sảnh Thảo Dược Đường, có ba bộ bàn ghế cũng giống như vậy nhưng ngắn hơn một chút. Bộ bàn ghế ở vị trí chủ tọa có bốn chỗ ngồi, hai trong số đó Lục Hiền trấn trưởng và Lục Nhân Đường chủ đã an vị, còn hai cái vẫn là đang để trống. Hai bộ bàn khác ở hai bên phải trái trên sân khấu là dành cho gia đình thân nhân của Trấn trưởng, Đường chủ và Quản sự chia nhau ra ngồi.
Lục Tuyết, vẫn một bộ lục y giản dị, khăn mỏng che ngang mặt. Nàng đang đứng cạnh cha mình, mắt thì cứ nhìn ngó ra ngoài cổng chính của Thảo Dược Đường. Chợt, thấy Trần Long xuất hiện trong tầm mắt, Lục Tuyết khẽ cười vui vẻ một cái, nàng chậm rãi đi xuống dưới sân khấu, len lỏi giữa những dãy bàn đã đông kín người.
- Long Ca...Muội tưởng huynh sẽ không đến chứ! - Lục Tuyết bước tới trước mặt Trần Long, hai tay bức bức góc áo, môi đào nhẹ nhàng mấp máy.
- Ngốc ạ! Sau lại không đến. Tại huynh điều chế Dưỡng Thần Tửu số lượng hơi nhiều, nên cần điều tức lâu như vậy. - Trần Long khẽ cười, nhìn Lục Tuyết yêu thương nói.
- Cha bảo muội dẫn huynh lên trên kia ngồi! - Lục Tuyết chợt vui vẻ trong lòng, nhìn Trần Long lại nói.
- Uhm...chúng ta đi thôi! - Trần Long khẽ gật đầu, nhìn lên phía trên sân khấu đã thấy Lục Hiền và Lục Nhân đang nhìn mình cười cười ý tứ.
- Thanh niên này là ai? Nhìn có vẻ rất thân thiết với Đại Tiểu Thư thì phải? - một thanh niên mặc xám phục ngồi ở bàn gần đó, nhìn thấy một màn này liền nghi hoặc hỏi người bên cạnh.
- Thanh niên này đến Trấn chúng ta cũng một thời gian rồi. Ta nghe nói, hắn là ý trung nhân của Đại Tiểu Thư đấy! - thanh niên bạch y ngồi bên cạnh lên tiếng trả lời.
- Cái đó tính là gì! Ta còn biết thanh niên này là Trần Công Tử. Lục Diệp Trấn mở hội hôm nay là vì vị thanh niên này đó! - một thanh niên khác mặt lam phục chợt lên tiếng xen vào.
- Ồ! Chẳng lẽ Trấn trưởng muốn gả Đại Tiểu Thư đi sao? - thanh niên xám phục lúc này lại hỏi, nhưng lúc này không có ai trả lời.
Không biết vô tình hay hữu ý, Trần Long và Lục Tuyết đều nghe được mấy đoạn hội thoại này. Trần Long thì chỉ khẽ cười cười bước đi. Còn Lục Tuyết thì đỏ hết cả mặt vì e thẹn. Cả hai chậm rãi bước lên sân khấu.
- Trấn trưởng đại nhân, Lục Đường Chủ! Tại hạ đến trễ, thật có lỗi! - Trần Long đi tới trước Lục Hiền và Lục Nhân, khom người một cái lễ độ, chào hỏi.
- Không sao! Trần tiểu hữu, mời ngồi! Tuyết Nhi, con cũng ngồi xuống đó đi, thuận tay để rót rượu cho Trần Công Tử. - Lục Hiền thấy vậy khẽ gật đầu cười, rồi nhìn qua Lục Tuyết nhẹ giọng nói.
- Đa tạ! - Trần Long cũng không khách khí liền ngồi xuống. Lục TUyết cũng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
- Lục Nhân huynh! TIệc hội cũng nên bắt đầu rồi! - Lục Hiền lại cười ý tứ, sau đó quay qua Lục Nhân, gật đầu nói.
Lục Nhân Đường Chủ nghe vậy cũng gật đầu một cái rồi đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi của mình, đi lên trước sân khấu. Ông giơ một tay lên để lấy sự im lặng của mọi người, sau đó dõng dạc nói:
- Thưa các vị, Thảo Dược Đường của Lục Diệp Trấn hôm nay mở tiệc mừng, ra mắt một loại sản phẩm mới. Tất cả mọi người trong trấn hoặc người từ nơi khác đến đều được tham gia tiệc hội miễn phí. Sản phẩm mới lần này chính là Dưỡng Tâm Tửu, một loại rượu được điều từ Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo làm dược liệu chủ đạo, cùng với một số thảo dược khác dung hợp lại.
Toàn trường lúc này xôn xao tiếng nghị luận, có cả người hò reo phấn khích nữa.
- Là Dược Tửu? Lại được điều chế từ đặc sản của trấn chúng ta. Không biết là ai nghiên cứu ra được một dược phương trân quý như vậy. - một vị trung niên ngồi gần sân khấu lên tiếng bàn tán.
- Chắc là Trấn trưởng hay Lục Đường chủ rồi! - một trung niên ngồi kế bên nói.
- Bất kể là ai, người này đã lập một cái đại công cho trấn chúng ta rồi! - lại một vị trung niên khác gần đó nói.
Mấy lời nghị luận bàn tán này, âm lượng phát ra cũng không nhỏ. Tất cả đều lọt vào tai của những người ngồi phía trên sân khấu.
- Được rồi, không để các vị đợi lâu, Dưỡng Tâm Tửu sẽ nhanh chóng được đem ra, các vị muốn uống bao nhiêu cứ uống, thịt yêu thú và linh quả có sẵn trên bàn, mọi người cứ tự nhiên dùng. Hôm nay Thảo Dược Đường chúng ta mời khách. Người đâu, đem rượu! - Lục Nhân cười vui vẻ nói một hồi, sau đó hơi quay lại vào bên dưới, hô lớn.
Lập tức có đến mấy chục cái thanh niên trấn đã được sắp xếp từ trước, hai người một cặp khiên ra từng cái vò rượu lớn, đặt lên trên mấy bộ bàn dài. Những vò rượu này đều được là từ sứ trắng tinh chế, cao gần hai thước, rộng như một cái ôm của người trưởng thành. Mỗi một bộ bàn ghế như thế được đặt từ bốn đến năm vò. Xong xuôi,đám thanh niên này liền quay về chỗ ngồi của mình.
Tiếp đó lại có hơn hai mươi cái thiếu nữ, trên tay các nàng đang cầm từng bó lớn ống dài rỗng ruột, đặt xuống mỗi bàn một lượng nhiều, sau đó cũng quay về chỗ của mình. Những cái ống này to cỡ ngón tay út người lớn, dài dần ba thước nhưng lại dẻo dai vô cùng, nó rất khó bị bẻ gãy nếu không thể dùng tu vi.
Toàn trường lúc này là bốn mắt nhìn nhau, một mảnh tĩnh lặng. Chợt, có một thanh niên lớn tiếng hỏi vọng lên:
- Uống rượu kiểu gì vậy? Hút à?
( Thật xin lỗi mọi người, chương này là còn tiếp nhưng Tiểu Long Thiên có việc đột xuất, không thể ra chương tiếp được, hẹn mọi người tối mai nha! Chúc tất cả buổi tối ngủ ngon!
/36
|