Ba người Trần Long, Lục Tuyết và Nam Thiên Nhật đi khoảng một trăm thước trong hầm tối như vậy thì đã đến nơi có ánh sáng. Trước mặt bọn họ lúc này là những dòng sông dung nham to rộng, liên tục sôi trào và nóng chảy.
- Long ca! Ở đây nóng quá, chúng ta không thể tiến vào sâu hơn được! - Lục Tuyết chợt lên tiếng.
- Mọi người vận dụng linh lực hộ thể đi, đừng để hỏa diễm xâm nhập vào trong người. - Trần Long nhìn quanh một hồi, chợt lên tiếng. Sau đó hắn vận dụng Lam Nguyên Quang để hộ thể toàn thân.
- Không ngờ trong lòng Thú Hỏa Sơn lại rộng lớn như vậy. Ngọn núi lửa thật sự sắp phun trào rồi! - Nam Thiên Nhật cũng vận dụng Ngân Linh Quang để hộ thể quanh người, hắn nhìn xung quanh một lượt, nói.
- Đúng là cũng sắp rồi! Dung nham ở đây đã quá nhiều, một khi lượng khí nó thả ra đạt đến đỉnh điểm, đỉnh núi sẽ không chịu nổi nữa mà nổ tung thôi. - Trần Long gật gù lên tiếng.
- Đại ca! Lam...Lam Nguyên Quang! Cảnh giới của đại ca là Lam Nguyên Vương sao? - Lúc này Nam Thiên Nhật chợt nhìn qua Trần Long, thấy vòng chân nguyên hộ thể màu xanh lam của Trần Long thì chấn kinh, lắp bắp hỏi.
- À! Huynh mới đột phá Lam Nguyên Vương cách đây vài ngày. Đệ làm gì mà kinh động như vậy? - Trần Long nghe Nam Thiên Nhật hỏi thì cười cười một cái trả lời.
- Theo đệ đoán thì huynh chắc lớn hơn đệ một hay hai tuổi gì đó thôi, mà cảnh giới này...huynh tu luyện thế nào vậy? - Nam Thiên Nhật lại ngạc nhiên hỏi.
- Được rồi! Có một số bí mật của huynh, đệ sớm muộn gì cũng sẽ được biết, nhưng không phải lúc này. Bây giờ huynh đang phân vân là nên đi lên hay đi xuống đây? - Trần Long khẽ khoát tay một cái nói, rồi lại nhìn ra xa trong lòng núi, hỏi.
- Đệ thấy hay là chúng ta đi lên đi. Xuống dưới đó sẽ càng nóng hơn đấy! - Nam Thiên Nhật cũng không thêm nữa, hắn nhìn trên dưới một lượt, liền nói.
- Long ca, muội thấy đi lên vẫn tốt hơn! - Lục Tuyết lúc này cũng một màu Tử Linh Quang hộ thể quanh người, nàng nhìn ngó một hồi, góp ý.
- Vậy được, nghe theo đa số đi! Chúng ta đi lên! - Trần Long gật đầu một cái.
Ba người liền men theo những gờ đá bên trong thành núi để đi lên trên. Những gờ đá này sắp xếp chồng chéo nhau như những bậc thang mê cung, lúc thì hướng ra ngoài, lúc thì lại dẫn đi qua những dòng chảy dung nham bên trong.
Trần Long, Lục Tuyết và Nam Thiên Nhật đi quanh co luồn lách trong những lối đi mê cung được một đoạn nữa thì lại đến được một điểm ra khác. Trước mắt ba người bọn họ lúc này là một dòng sông dung nham thật lớn. Dòng chảy dung nham này giống như được thổi lên từ dưới lòng đất, xiên chéo từ sườn núi bên này qua bên kia, rồi chạy lên phía trên mà đổ xuống như thác.
- Đại ca! Huynh nhìn bên kia! Có rất nhiều người đang đứng ở đó! - Nam Thiên Nhật quan sát một hồi, chợt phát hiện có rất nhiều người mặc nhiều loại y phục màu sắc khác nhau, họ đang đứng cạnh bờ sông dung nham. - Long ca, sao bọn họ không có dùng Linh Quang hộ thể, chẳng lẽ ở đây không còn nóng hay sao? - Lục Tuyết cũng nhìn theo hướng chỉ tay của Nam Thiên Nhật, quan sát một lúc, nàng chợt hỏi.
- Mọi người thu lại Linh Quang hộ thể đi. Nhiệt độ ở đây đã dễ chịu hơn rồi! - Trần Long nghe vậy lập tức thu hồi Lam Quang hộ thể lại, rồi nói.
Nam Thiên Nhật và Lục Tuyết cũng lập tức thu lại hộ thể, cả ba chăm chú nhìn đám người kia từ xa.
- Đại ca, chúng ta có cần qua đó hay không? - Nam Thiên Nhật nhìn Trần Long hỏi.
- Không cần! Đám người kia chắc đã điều tra được, nguyên nhân biến động của Thú Hỏa Sơn là nằm trong dòng sông dung nham này rồi! Chúng ta tạm thời tránh vào bên trong lối ra đi. - Trần Long nhìn nhìn một hồi đã có chủ ý, hắn liền quay qua nói với Nam Thiên Nhật và Lục Tuyết, sau đó lại đi vào lối ra lúc nãy, ngồi xuống.
- Nhưng mà khoảng cách xa như vậy, chúng ta làm sao biết được đằng kia sẽ phát sinh chuyện gì? - Nam Thiên Nhật nghe vậy mà nghi hoặc trong lòng, chợt hỏi lại Trần Long.
- Nhị đệ yên tâm đi! Đại ca của đệ là có công pháp nghe lén rất tuyệt diệu đấy! - Lục Tuyết nghe vậy nhịn không được cười cười nói.
- Á a a! Tuyết nhi nhà ta hôm nay biết trêu chọc huynh rồi đó nha! - Trần Long đang muốn nhập định, hắn nghe vậy thì hơi bất ngờ nhìn qua Lục Tuyết tươi cười nói.
- Tại đi theo huynh hoài nên bị nhiễm đó! - Lục Tuyết khẽ chu môi đào, nhỏ giọng nói.
- Ha ha! Được rồi! Hai người cứ ngồi xuống đây đi. Đằng kia phát sinh chuyện gì, ta sẽ nói lại cho hai người nghe! - Trần Long cười ha hả một cái, rồi nói.
Lục Tuyết khẽ cười không thành tiếng. Nam Thiên Nhật thì đến lúc này đã thật sự phục sát đất bản lĩnh của Trần Long rồi. Hắn cũng không hỏi thêm gì mà lặng lẽ ngồi xuống gần Trần Long. Trần Long lúc này đã rơi vào trạng thái nhập định. Hai đạo long hồn lập tức được hắn phát ra, một đạo thì vô thanh vô tức tiếp cận đám người đằng kia, còn một đạo thì được hắn cho lặn xuống đáy sông dung nham để dò xét.
Cách chỗ ba người Trần Long chừng hai dặm, có khoảng hơn một trăm người đang đứng quay quần lại với nhau. Trong đó có mười nhóm người phân biệt thành mười màu y phục đồng nhất. Còn lại một nhóm khác chừng hơn mười người là các kiểu y phục đa dạng.
- Thú Hỏa Sơn hôm nay thật sự quá đông vui rồi! Mười môn phái lớn nhất ở Dược Quốc lại đến đây đông đủ như vậy. Đám tán tu như chúng ta chắc sẽ không có cơ hội tranh đoạt bảo vật! - một vị trung niên mặc y phục khác lạ, chợt cảm khái nói.
- Trịnh Đông huynh! Chúng ta không tranh đoạt thì cũng có thể đứng đây xem náo nhiệt được mà!
- Long ca! Ở đây nóng quá, chúng ta không thể tiến vào sâu hơn được! - Lục Tuyết chợt lên tiếng.
- Mọi người vận dụng linh lực hộ thể đi, đừng để hỏa diễm xâm nhập vào trong người. - Trần Long nhìn quanh một hồi, chợt lên tiếng. Sau đó hắn vận dụng Lam Nguyên Quang để hộ thể toàn thân.
- Không ngờ trong lòng Thú Hỏa Sơn lại rộng lớn như vậy. Ngọn núi lửa thật sự sắp phun trào rồi! - Nam Thiên Nhật cũng vận dụng Ngân Linh Quang để hộ thể quanh người, hắn nhìn xung quanh một lượt, nói.
- Đúng là cũng sắp rồi! Dung nham ở đây đã quá nhiều, một khi lượng khí nó thả ra đạt đến đỉnh điểm, đỉnh núi sẽ không chịu nổi nữa mà nổ tung thôi. - Trần Long gật gù lên tiếng.
- Đại ca! Lam...Lam Nguyên Quang! Cảnh giới của đại ca là Lam Nguyên Vương sao? - Lúc này Nam Thiên Nhật chợt nhìn qua Trần Long, thấy vòng chân nguyên hộ thể màu xanh lam của Trần Long thì chấn kinh, lắp bắp hỏi.
- À! Huynh mới đột phá Lam Nguyên Vương cách đây vài ngày. Đệ làm gì mà kinh động như vậy? - Trần Long nghe Nam Thiên Nhật hỏi thì cười cười một cái trả lời.
- Theo đệ đoán thì huynh chắc lớn hơn đệ một hay hai tuổi gì đó thôi, mà cảnh giới này...huynh tu luyện thế nào vậy? - Nam Thiên Nhật lại ngạc nhiên hỏi.
- Được rồi! Có một số bí mật của huynh, đệ sớm muộn gì cũng sẽ được biết, nhưng không phải lúc này. Bây giờ huynh đang phân vân là nên đi lên hay đi xuống đây? - Trần Long khẽ khoát tay một cái nói, rồi lại nhìn ra xa trong lòng núi, hỏi.
- Đệ thấy hay là chúng ta đi lên đi. Xuống dưới đó sẽ càng nóng hơn đấy! - Nam Thiên Nhật cũng không thêm nữa, hắn nhìn trên dưới một lượt, liền nói.
- Long ca, muội thấy đi lên vẫn tốt hơn! - Lục Tuyết lúc này cũng một màu Tử Linh Quang hộ thể quanh người, nàng nhìn ngó một hồi, góp ý.
- Vậy được, nghe theo đa số đi! Chúng ta đi lên! - Trần Long gật đầu một cái.
Ba người liền men theo những gờ đá bên trong thành núi để đi lên trên. Những gờ đá này sắp xếp chồng chéo nhau như những bậc thang mê cung, lúc thì hướng ra ngoài, lúc thì lại dẫn đi qua những dòng chảy dung nham bên trong.
Trần Long, Lục Tuyết và Nam Thiên Nhật đi quanh co luồn lách trong những lối đi mê cung được một đoạn nữa thì lại đến được một điểm ra khác. Trước mắt ba người bọn họ lúc này là một dòng sông dung nham thật lớn. Dòng chảy dung nham này giống như được thổi lên từ dưới lòng đất, xiên chéo từ sườn núi bên này qua bên kia, rồi chạy lên phía trên mà đổ xuống như thác.
- Đại ca! Huynh nhìn bên kia! Có rất nhiều người đang đứng ở đó! - Nam Thiên Nhật quan sát một hồi, chợt phát hiện có rất nhiều người mặc nhiều loại y phục màu sắc khác nhau, họ đang đứng cạnh bờ sông dung nham. - Long ca, sao bọn họ không có dùng Linh Quang hộ thể, chẳng lẽ ở đây không còn nóng hay sao? - Lục Tuyết cũng nhìn theo hướng chỉ tay của Nam Thiên Nhật, quan sát một lúc, nàng chợt hỏi.
- Mọi người thu lại Linh Quang hộ thể đi. Nhiệt độ ở đây đã dễ chịu hơn rồi! - Trần Long nghe vậy lập tức thu hồi Lam Quang hộ thể lại, rồi nói.
Nam Thiên Nhật và Lục Tuyết cũng lập tức thu lại hộ thể, cả ba chăm chú nhìn đám người kia từ xa.
- Đại ca, chúng ta có cần qua đó hay không? - Nam Thiên Nhật nhìn Trần Long hỏi.
- Không cần! Đám người kia chắc đã điều tra được, nguyên nhân biến động của Thú Hỏa Sơn là nằm trong dòng sông dung nham này rồi! Chúng ta tạm thời tránh vào bên trong lối ra đi. - Trần Long nhìn nhìn một hồi đã có chủ ý, hắn liền quay qua nói với Nam Thiên Nhật và Lục Tuyết, sau đó lại đi vào lối ra lúc nãy, ngồi xuống.
- Nhưng mà khoảng cách xa như vậy, chúng ta làm sao biết được đằng kia sẽ phát sinh chuyện gì? - Nam Thiên Nhật nghe vậy mà nghi hoặc trong lòng, chợt hỏi lại Trần Long.
- Nhị đệ yên tâm đi! Đại ca của đệ là có công pháp nghe lén rất tuyệt diệu đấy! - Lục Tuyết nghe vậy nhịn không được cười cười nói.
- Á a a! Tuyết nhi nhà ta hôm nay biết trêu chọc huynh rồi đó nha! - Trần Long đang muốn nhập định, hắn nghe vậy thì hơi bất ngờ nhìn qua Lục Tuyết tươi cười nói.
- Tại đi theo huynh hoài nên bị nhiễm đó! - Lục Tuyết khẽ chu môi đào, nhỏ giọng nói.
- Ha ha! Được rồi! Hai người cứ ngồi xuống đây đi. Đằng kia phát sinh chuyện gì, ta sẽ nói lại cho hai người nghe! - Trần Long cười ha hả một cái, rồi nói.
Lục Tuyết khẽ cười không thành tiếng. Nam Thiên Nhật thì đến lúc này đã thật sự phục sát đất bản lĩnh của Trần Long rồi. Hắn cũng không hỏi thêm gì mà lặng lẽ ngồi xuống gần Trần Long. Trần Long lúc này đã rơi vào trạng thái nhập định. Hai đạo long hồn lập tức được hắn phát ra, một đạo thì vô thanh vô tức tiếp cận đám người đằng kia, còn một đạo thì được hắn cho lặn xuống đáy sông dung nham để dò xét.
Cách chỗ ba người Trần Long chừng hai dặm, có khoảng hơn một trăm người đang đứng quay quần lại với nhau. Trong đó có mười nhóm người phân biệt thành mười màu y phục đồng nhất. Còn lại một nhóm khác chừng hơn mười người là các kiểu y phục đa dạng.
- Thú Hỏa Sơn hôm nay thật sự quá đông vui rồi! Mười môn phái lớn nhất ở Dược Quốc lại đến đây đông đủ như vậy. Đám tán tu như chúng ta chắc sẽ không có cơ hội tranh đoạt bảo vật! - một vị trung niên mặc y phục khác lạ, chợt cảm khái nói.
- Trịnh Đông huynh! Chúng ta không tranh đoạt thì cũng có thể đứng đây xem náo nhiệt được mà!
/36
|