Hai mươi mốt năm trước. .
Thái hậu cùng Trân Phi đồng thời mang thai, Trân Phi vì sợ hoàng hậu đối với mình cùng thai nhi trong bụng hạ độc thủ, vì thế muốn đến chùa miểu tĩnh dưỡng. Ở trong miếu, Trân Phi hạ sinh hoàng tử, nàng biết nếu bị hoàng hậu biết, đứa nhỏ này nhất định không an toàn, cho nên nói dối sanh non, đem tiểu hoàng tử giao cho Niếp Nguyên Trinh mang s9i.
Nhưng người của hoàng hậu đuổi theo Niếp Nguyên Trinh không tha, diệt Niếp gia. Niếp Nguyên Trinh cùng đường dưới trá* hàng, đem tiểu hoàng tử giấu đi, sau đó ở hương quê mua một nam anh mới sinh ra không lâu, dối xưng là Trân Phi sở sinh, đem y namnà anh giao cho hoàng hậu xử trí.
_trá : dối
Anh nhi vô tội này, chính là tủ anh* năm đó hoàng hậu giao cho Trân Phi xem .
_tử anh : trẻ chết yểu.
Sau khi, Trân Phi lấy lại đứa con đã chết của mình, từ đó về sau tâm như tro tàn, bệnh không dậy nổi. Nhưng hoàng hậu lại biết đứa trẻ kia là giả đích, chính là cố ý làm bộ như bị lừa, khiến Niếp Nguyên Trinh sơ ý. Hoàng hậu căn bản không có buông tha cho đối Niếp Nguyên Trinh, chẳng qua hành động càng thêm bí ẩn thôi.
Mà Phượng Tức Nhan, chính là một trong đại nội thị vệ năm đó phụ trách đuổi bắt Niếp Nguyên Trinh cùng tiểu hoàng tử.
Hắn từ trong tay Niếp Nguyên Trinh cướp được thái tử thực, nhưng không cách nào ngoan hạ sát thủ. Bởi vì Trân Phi từng có ân với Phượng gia, hắn không thể trơ mắt nhìn con Trân Phi đi lên tử lộ. Vừa vặn thê tử của Phượng Tức Nhan vừa mới sinh con không lâu, vì thế hắn cùng thê tử thương lượng, bọn họ đem con của mình, làm như hoàng tử của Trân Phi, giao cho hoàng hậu xử trí.
Phượng phu nhân tuy rằng không muốn, nhưng cũng hiểu được đạo lý『 thụ nhân chi ân, dũng tuyền tưởng báo 』, vì thế nhẫn lệ đáp ứng Phượng Tức Nhan ôm con của bọn họ đi.
_ thụ nhân chi ân, dũng tuyền tưởng báo: chịu ân của người, dù chết cũng phải báo đáp.
Khi đó vợ chồng Phượng thị đều nghĩ đứa bé kia khó thoát khỏi cái chết, nhưng ai ngờ thái hậu nhưng lại đem hoàng tử giả trở thành con của mình nuôi nấng .
Phượng Tức Nhan vốn cho rằng mình đem cốt nhục Phượng gia đưa lên một cái tử lộ, nằm mơ cũng không nghĩ ra, con Phượng gia bọn họ chẳng những không chết, ngược lại còn được phong thái tử, sau lại kế thừa ngôi vị hoàng đế, quân lâm thiên hạ! Trở thành đại quân vương thứ chín vương triều Hi Tương, cũng chính là ―― Mạc Triêu Diêu.
Mà Phượng Tức Nhan h, trở thành một gã sư phó chỉ dạy cưỡi ngựa bắn cung bên người tiểu thái tử. Hắn che dấu bí mật lớn kia, nhìn Mạc Triêu Diêu lớn lên từng ngày. Ông vốn là phụ thân thân sinh của hắn (1), nhưng ông lại chỉ có thể gọi hắn(2) 『 Hoàng Thượng 』.
_vì ở đây xuất hiện 2 chữ hắn đại diện 2 người khác nhau nên tiểu Bạch sẽ đổi từ xưng hô ở đây.
Ông rõ ràng cách hắn rất gần, nhưng cách một đạo hồng câu không thể vượt qua.
Mà thái tử chân chính thì tại Phượng gia lớn lên, gọi là Phượng Lê.
Vì sợ sự tình ngày sau bại lộ, Phượng phu nhân mang theo Phượng Lê trở lại cố hương Trung Châu. Mười một năm trước, Phượng Tức Nhan bị trảm thủ, thi thể trả về Trung Châu. Đó là một đoạn thời kì bi thảm nhất Phượng gia, bọn họ mất đi cột trụ cuộc suống, chỉ phải dựa vào cầm cố gia sản mà sống. Nhưng một năm sau, phản loạn của Hương Hỏa Đường cũng bị xử tại Trung Châu, Phượng Lê cũng chính là ở lúc này gặp Thủy Du Ngân.
Thủy Du Ngân cứu Phượng gia, nhưng mang Phượng Lê đi.
Từ đó về sau, Phượng Lê vẫn khăng khăng một mực theo sát ở bên người Thủy Du Ngân. Phượng phu nhân từ nhỏ dạy hắn 『 có ân báo ân 』, mà Thủy Du Ngân ở trong lòng Phượng Lê, đã từ từ từ ân nhân cứu Phượng gia bên trong nước lửa đích, biến thành người ái mộ.
Mà hoàng hậu, tuy rằng không bị kế『 Ly miêu hoán thái tử 』 Niếp Nguyên Trinh lừa , nhưng thủy chung không có phát hiện 『 Ly miêu hoán thái tử 』của Phượng Tức Nhan. Cho nên hoàng hậu thẳng đến bây giờ còn nghĩ đến, Mạc Triêu Diêu là đứa nhỏ Trân Phi thân sinh, mà không thể tưởng được hắn căn bản không có một chút huyết thống với vương triều Hi Tương, hắn họ 『 Phượng 』.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇.
Thủy Du Ngân nói xong chuyện xưa thật dài này, tất cả mọi người trong phòng đều cúi đầu trầm mặc , thật lâu không có thể phục hồi tinh thần lại.
“Như thế nào? Như vậy đã bị sợ cháng váng?” Thủy Du Ngân cười lạnh, nhìn gần Mạc Triêu Diêu nói, “Ta còn có một tin tức càng khiếp sợ , ngươi muốn nghe không? Chính là không biết lần này, ngươi còn có chuẩn bị tâm lý hay không?” .
Mạc Triêu Diêu ngẩng đầu lên, không nói lời nào.
“Còn có a?” A Ly vỗ vỗ ngực, y sợ mình chịu không nổi.
Thủy Du Ngân cười nói: “Chẳng lẽ các ngươi không thấy kỳ quái sao? Hoàng hậu vì cái gì không để con của mình làm hoàng đế, mà muốn đem đứa nhỏ Trân Phi trở thành của mình nuôi lớn?”
Mạc Triêu Diêu nói: “Bởi vì người biết Ly miêu hoán thái tử 』, không chỉ có riêng chỉ có hai người Niếp Nguyên Trinh cùng Phượng Tức Nhan mà thôi ―― hoàng hậu cũng biết. Bất quá chiêu của hoàng hậu, hẳn là tên là 『 công chúa đổi thái tử 』. Bởi vì năm đó hoàng hậu hạ sinh là một ả nữ anh, nàng đem tiểu công chúa tống ra ngoài cung, cho kẻ khác nuôi nấng.” .
“Cư nhiên thay đổi ba lượt… Đầu nhất đầu nha…” A Ly đầu óc mau chuyển bất động .
“Này thứ nhất.” Thủy Du Ngân nói, “Quan trọng hơn là, công chúa này và ngươi giống nhau, căn bản không có nửa điểm huyết thống hoàng thất.”
“Làm sao có thể?” Mạc Triêu Diêu không tin. .
Thủy Du Ngân cười nói: “Ngươi có biết sau khi hoàng hậu đem tiểu công chúa tống ra ngoài cung, giao cho phủ nào nuôi không?”
Mạc Triêu Diêu lắc đầu.
“Ta có thể nói cho ngươi biết.”
Thủy Du Ngân nhìn phía Vinh Nghĩa quận chúa đứng ở một bên, nhưng mà Vinh Nghĩa quận chúa lại bị ánh mắt của hắn sợ tới mức lui về phía sau hai bước, giống như đã muốn đoán được lời hắn sắp sửa nói, thấp giọng tự nói: “Không… Không có khả năng… Không có khả năng , ngươi không nên nhìn ta! …”
Thủy Du Ngân lạnh lùng nói: “Vô luận ngươi không tin ra sao, nhưng đây là sự thật.”
“Điều đó không có khả năng!” Vinh Nghĩa quận chúa lắc đầu không ngừng, nàng sao cũng không có thể chấp nhận sự thật như vậy.
“Từ từ!” Mạc Triêu Diêu đột nhiên đánh gãy, nhưng lại xông lên đi một phen túm lấy áo Thủy Du Ngân , túc nhan* hỏi, “Ngươi nói công chúa hoàng hậu và ta giống nhau, không có nửa điểm huyết thống hoàng thất là chuyện gì xảy ra?”
_túc nhan: vẻ mặt nghiêm túc.
“Này rất đơn giản.” Thủy Du Ngân nói, “Bởi vì phụ thân công chúa, cũng không phải tiền triều hoàng đế, mà là đệ đệ tiền triều hoàng đế đích, cũng chính là Vĩnh Yên vương.”
TBD: nha nha chị dâu em chồng loạn luân nha…..thật kinh người a ! ta chỉ ủng hộ anh rể và em trai vợ thui =]]]
“Vĩnh Yên vương?” Mạc Triêu Diêu nghĩ tới, “Hắn không phải vẫn đóng ở bắc cương sao? Rất nhiều năm chưa có trở về kinh, thậm chí ngay cả ta đều chưa từng thấy qua hắn, hắn làm sao có thể…”
Thủy Du Ngân nói: “Nếu ngươi lại đi hảo hảo hỏi thăm một chút liền sẽ biết, Vĩnh Yên vương là sau khi hoàng hậu mang thai, mới chủ động đưa ra đề nghị muốn đóng ở bắc cương. Đại khái là cảm thấy được thực có lỗi với hoàng huynh hắn đi.”
“Nói như vậy…” A Ly cuối cùng đều nghe hiểu tất cả, quy nạp tổng kết nói, “Mạc Triêu Diêu là con Phượng gia , Phượng Lê là con Trân Phi cùng hoàng đế , mà Vinh Nghĩa quận chúa là con của hoàng hậu cùng Vĩnh Yên vương kia ? Ba người đó căn bản là không có nửa điểm quan hệ huyết thống thôi!”
_TBD: có nha.. là anh em họ cha nha, rất gần, chưa qua 3 đời làm sao ko có huyết thống.
Thủy Du Ngân nói: “Hoàng hậu vẫn nghĩ Mạc Triêu Diêu là con Trân Phi, nếu Vinh Nghĩa cũng có huyết thống hoàng thất , hai người bọn họ không phải là huynh muội sao? Nếu là huynh muội, hoàng hậu sao lại tác hợp hôn sự cho hai người đó?”
Vấn đề Thủy Du Ngân làm cho Vinh Nghĩa quận chúa cùng Mạc Triêu Diêu trầm mặc.
Đích xác, nếu Vinh Nghĩa quận chúa thật là nữ nhân tiên hoàng, hoàng hậu sao lại một lòng muốn cho Mạc Triêu Diêu lập nàng làm hậu chứ?
Bọn họ không thể phản bác.
Thái hậu cùng Trân Phi đồng thời mang thai, Trân Phi vì sợ hoàng hậu đối với mình cùng thai nhi trong bụng hạ độc thủ, vì thế muốn đến chùa miểu tĩnh dưỡng. Ở trong miếu, Trân Phi hạ sinh hoàng tử, nàng biết nếu bị hoàng hậu biết, đứa nhỏ này nhất định không an toàn, cho nên nói dối sanh non, đem tiểu hoàng tử giao cho Niếp Nguyên Trinh mang s9i.
Nhưng người của hoàng hậu đuổi theo Niếp Nguyên Trinh không tha, diệt Niếp gia. Niếp Nguyên Trinh cùng đường dưới trá* hàng, đem tiểu hoàng tử giấu đi, sau đó ở hương quê mua một nam anh mới sinh ra không lâu, dối xưng là Trân Phi sở sinh, đem y namnà anh giao cho hoàng hậu xử trí.
_trá : dối
Anh nhi vô tội này, chính là tủ anh* năm đó hoàng hậu giao cho Trân Phi xem .
_tử anh : trẻ chết yểu.
Sau khi, Trân Phi lấy lại đứa con đã chết của mình, từ đó về sau tâm như tro tàn, bệnh không dậy nổi. Nhưng hoàng hậu lại biết đứa trẻ kia là giả đích, chính là cố ý làm bộ như bị lừa, khiến Niếp Nguyên Trinh sơ ý. Hoàng hậu căn bản không có buông tha cho đối Niếp Nguyên Trinh, chẳng qua hành động càng thêm bí ẩn thôi.
Mà Phượng Tức Nhan, chính là một trong đại nội thị vệ năm đó phụ trách đuổi bắt Niếp Nguyên Trinh cùng tiểu hoàng tử.
Hắn từ trong tay Niếp Nguyên Trinh cướp được thái tử thực, nhưng không cách nào ngoan hạ sát thủ. Bởi vì Trân Phi từng có ân với Phượng gia, hắn không thể trơ mắt nhìn con Trân Phi đi lên tử lộ. Vừa vặn thê tử của Phượng Tức Nhan vừa mới sinh con không lâu, vì thế hắn cùng thê tử thương lượng, bọn họ đem con của mình, làm như hoàng tử của Trân Phi, giao cho hoàng hậu xử trí.
Phượng phu nhân tuy rằng không muốn, nhưng cũng hiểu được đạo lý『 thụ nhân chi ân, dũng tuyền tưởng báo 』, vì thế nhẫn lệ đáp ứng Phượng Tức Nhan ôm con của bọn họ đi.
_ thụ nhân chi ân, dũng tuyền tưởng báo: chịu ân của người, dù chết cũng phải báo đáp.
Khi đó vợ chồng Phượng thị đều nghĩ đứa bé kia khó thoát khỏi cái chết, nhưng ai ngờ thái hậu nhưng lại đem hoàng tử giả trở thành con của mình nuôi nấng .
Phượng Tức Nhan vốn cho rằng mình đem cốt nhục Phượng gia đưa lên một cái tử lộ, nằm mơ cũng không nghĩ ra, con Phượng gia bọn họ chẳng những không chết, ngược lại còn được phong thái tử, sau lại kế thừa ngôi vị hoàng đế, quân lâm thiên hạ! Trở thành đại quân vương thứ chín vương triều Hi Tương, cũng chính là ―― Mạc Triêu Diêu.
Mà Phượng Tức Nhan h, trở thành một gã sư phó chỉ dạy cưỡi ngựa bắn cung bên người tiểu thái tử. Hắn che dấu bí mật lớn kia, nhìn Mạc Triêu Diêu lớn lên từng ngày. Ông vốn là phụ thân thân sinh của hắn (1), nhưng ông lại chỉ có thể gọi hắn(2) 『 Hoàng Thượng 』.
_vì ở đây xuất hiện 2 chữ hắn đại diện 2 người khác nhau nên tiểu Bạch sẽ đổi từ xưng hô ở đây.
Ông rõ ràng cách hắn rất gần, nhưng cách một đạo hồng câu không thể vượt qua.
Mà thái tử chân chính thì tại Phượng gia lớn lên, gọi là Phượng Lê.
Vì sợ sự tình ngày sau bại lộ, Phượng phu nhân mang theo Phượng Lê trở lại cố hương Trung Châu. Mười một năm trước, Phượng Tức Nhan bị trảm thủ, thi thể trả về Trung Châu. Đó là một đoạn thời kì bi thảm nhất Phượng gia, bọn họ mất đi cột trụ cuộc suống, chỉ phải dựa vào cầm cố gia sản mà sống. Nhưng một năm sau, phản loạn của Hương Hỏa Đường cũng bị xử tại Trung Châu, Phượng Lê cũng chính là ở lúc này gặp Thủy Du Ngân.
Thủy Du Ngân cứu Phượng gia, nhưng mang Phượng Lê đi.
Từ đó về sau, Phượng Lê vẫn khăng khăng một mực theo sát ở bên người Thủy Du Ngân. Phượng phu nhân từ nhỏ dạy hắn 『 có ân báo ân 』, mà Thủy Du Ngân ở trong lòng Phượng Lê, đã từ từ từ ân nhân cứu Phượng gia bên trong nước lửa đích, biến thành người ái mộ.
Mà hoàng hậu, tuy rằng không bị kế『 Ly miêu hoán thái tử 』 Niếp Nguyên Trinh lừa , nhưng thủy chung không có phát hiện 『 Ly miêu hoán thái tử 』của Phượng Tức Nhan. Cho nên hoàng hậu thẳng đến bây giờ còn nghĩ đến, Mạc Triêu Diêu là đứa nhỏ Trân Phi thân sinh, mà không thể tưởng được hắn căn bản không có một chút huyết thống với vương triều Hi Tương, hắn họ 『 Phượng 』.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇.
Thủy Du Ngân nói xong chuyện xưa thật dài này, tất cả mọi người trong phòng đều cúi đầu trầm mặc , thật lâu không có thể phục hồi tinh thần lại.
“Như thế nào? Như vậy đã bị sợ cháng váng?” Thủy Du Ngân cười lạnh, nhìn gần Mạc Triêu Diêu nói, “Ta còn có một tin tức càng khiếp sợ , ngươi muốn nghe không? Chính là không biết lần này, ngươi còn có chuẩn bị tâm lý hay không?” .
Mạc Triêu Diêu ngẩng đầu lên, không nói lời nào.
“Còn có a?” A Ly vỗ vỗ ngực, y sợ mình chịu không nổi.
Thủy Du Ngân cười nói: “Chẳng lẽ các ngươi không thấy kỳ quái sao? Hoàng hậu vì cái gì không để con của mình làm hoàng đế, mà muốn đem đứa nhỏ Trân Phi trở thành của mình nuôi lớn?”
Mạc Triêu Diêu nói: “Bởi vì người biết Ly miêu hoán thái tử 』, không chỉ có riêng chỉ có hai người Niếp Nguyên Trinh cùng Phượng Tức Nhan mà thôi ―― hoàng hậu cũng biết. Bất quá chiêu của hoàng hậu, hẳn là tên là 『 công chúa đổi thái tử 』. Bởi vì năm đó hoàng hậu hạ sinh là một ả nữ anh, nàng đem tiểu công chúa tống ra ngoài cung, cho kẻ khác nuôi nấng.” .
“Cư nhiên thay đổi ba lượt… Đầu nhất đầu nha…” A Ly đầu óc mau chuyển bất động .
“Này thứ nhất.” Thủy Du Ngân nói, “Quan trọng hơn là, công chúa này và ngươi giống nhau, căn bản không có nửa điểm huyết thống hoàng thất.”
“Làm sao có thể?” Mạc Triêu Diêu không tin. .
Thủy Du Ngân cười nói: “Ngươi có biết sau khi hoàng hậu đem tiểu công chúa tống ra ngoài cung, giao cho phủ nào nuôi không?”
Mạc Triêu Diêu lắc đầu.
“Ta có thể nói cho ngươi biết.”
Thủy Du Ngân nhìn phía Vinh Nghĩa quận chúa đứng ở một bên, nhưng mà Vinh Nghĩa quận chúa lại bị ánh mắt của hắn sợ tới mức lui về phía sau hai bước, giống như đã muốn đoán được lời hắn sắp sửa nói, thấp giọng tự nói: “Không… Không có khả năng… Không có khả năng , ngươi không nên nhìn ta! …”
Thủy Du Ngân lạnh lùng nói: “Vô luận ngươi không tin ra sao, nhưng đây là sự thật.”
“Điều đó không có khả năng!” Vinh Nghĩa quận chúa lắc đầu không ngừng, nàng sao cũng không có thể chấp nhận sự thật như vậy.
“Từ từ!” Mạc Triêu Diêu đột nhiên đánh gãy, nhưng lại xông lên đi một phen túm lấy áo Thủy Du Ngân , túc nhan* hỏi, “Ngươi nói công chúa hoàng hậu và ta giống nhau, không có nửa điểm huyết thống hoàng thất là chuyện gì xảy ra?”
_túc nhan: vẻ mặt nghiêm túc.
“Này rất đơn giản.” Thủy Du Ngân nói, “Bởi vì phụ thân công chúa, cũng không phải tiền triều hoàng đế, mà là đệ đệ tiền triều hoàng đế đích, cũng chính là Vĩnh Yên vương.”
TBD: nha nha chị dâu em chồng loạn luân nha…..thật kinh người a ! ta chỉ ủng hộ anh rể và em trai vợ thui =]]]
“Vĩnh Yên vương?” Mạc Triêu Diêu nghĩ tới, “Hắn không phải vẫn đóng ở bắc cương sao? Rất nhiều năm chưa có trở về kinh, thậm chí ngay cả ta đều chưa từng thấy qua hắn, hắn làm sao có thể…”
Thủy Du Ngân nói: “Nếu ngươi lại đi hảo hảo hỏi thăm một chút liền sẽ biết, Vĩnh Yên vương là sau khi hoàng hậu mang thai, mới chủ động đưa ra đề nghị muốn đóng ở bắc cương. Đại khái là cảm thấy được thực có lỗi với hoàng huynh hắn đi.”
“Nói như vậy…” A Ly cuối cùng đều nghe hiểu tất cả, quy nạp tổng kết nói, “Mạc Triêu Diêu là con Phượng gia , Phượng Lê là con Trân Phi cùng hoàng đế , mà Vinh Nghĩa quận chúa là con của hoàng hậu cùng Vĩnh Yên vương kia ? Ba người đó căn bản là không có nửa điểm quan hệ huyết thống thôi!”
_TBD: có nha.. là anh em họ cha nha, rất gần, chưa qua 3 đời làm sao ko có huyết thống.
Thủy Du Ngân nói: “Hoàng hậu vẫn nghĩ Mạc Triêu Diêu là con Trân Phi, nếu Vinh Nghĩa cũng có huyết thống hoàng thất , hai người bọn họ không phải là huynh muội sao? Nếu là huynh muội, hoàng hậu sao lại tác hợp hôn sự cho hai người đó?”
Vấn đề Thủy Du Ngân làm cho Vinh Nghĩa quận chúa cùng Mạc Triêu Diêu trầm mặc.
Đích xác, nếu Vinh Nghĩa quận chúa thật là nữ nhân tiên hoàng, hoàng hậu sao lại một lòng muốn cho Mạc Triêu Diêu lập nàng làm hậu chứ?
Bọn họ không thể phản bác.
/107
|