Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 127: chương 110

/222


Yêu giới độc một màu trắng xóa, hai mặt trăng giống hệt nhau treo cao trên bầu trời đêm.

Một hồ nước lớn đã bị đóng băng hoàn toàn, xa xa có hơn mười ngọn núi nhấp nhô liên tiếp nhau.

Từ xa nhìn lại, mỗi ngọn núi giống như một dị thú mang hình thái khác nhau, khi đêm xuống thì có thể nghe thấy một vài âm thanh dị thú gầm rú. Nếu là người có thần thức cường đại thì sẽ loáng thoáng nhìn thấy vài con thú kì lạ ngửa đầu lên hai mặt trăng hú vang trên đỉnh núi.

Giữa mấy ngọn núi có nhiều dòng suối và khe sâu, nghe nói chỗ này sản sinh rất nhiều linh thạch, nằm dày đặc ở hai bên vách đá của khe sâu. Ở Nhân giới linh thạch có giá trị xa xỉ nhưng ở Yêu giới thì lại là loại khoáng thạch bình thường, tùy ý cũng có thể đến thu thập nhưng không người nào dám đi đến ngọn núi đó. Khai thác linh thạch phải mạo hiểm, không chừng còn phải đối mặt với nhiều dị thú đang kiếm ăn, đến lúc đó chỉ sợ là chết không có chỗ chôn.

Trước mắt, khu rừng thông trong Yêu giới là nơi yên tĩnh và an toàn, một đoàn tu sĩ đã đi đến đây

Nam tử áo lam nhìn thấy ánh lửa ở phía trước liền dẫn mọi người đi, giương giọng nói: “Chư vị tu sĩ trong rừng, chúng ta là người Lam gia vừa mới đến Yêu giới.”

“Các vị trong rừng, chúng ta là người Bạch gia.”

“Chúng ta vừa tới, rất nhiều chuyện không nắm rõ, các vị có thể cho chúng ta biết một ít tình hình vùng này được không?”

“Đừng ầm ĩ, chúng ta đã nghe được.” Bên trong rốt cuộc truyền ra âm thanh.

Ở lều trại phía trước, một thiếu niên mặc trường bào Mặc Môn nhàn nhã ngồi nướng cá vừa đi săn được.

Hắn lười nhác nhìn về phía mọi người, ánh lửa bập bùng, hắn tùy ý nhìn thoáng qua đám người mới tới, hơi ngẩng cằm nói: “Ta tên là Diệp Tranh, là đệ tử Mặc Môn, cánh rừng này đã bị Mặc Môn chúng ta chiếm, các người nên lập tức rời đi đi.”

Các gia tộc tu chân ánh mắt nhất thời đều đông cứng lại, Mặc Môn chẳng qua chỉ là môn phái nhỏ nhưng lại kiêu căng như thế?

Thực lực Mặc Môn có thể nói là ngang ngửa với bọn họ, cũng không có tính uy hiếp gì cho nên mọi người có chút không phục.

Yêu giới tuy không lớn nhưng lại nguy hiểm trùng trùng.

Dọc đường đến đây, bọn họ nhìn thấy rất nhiều thi thể người Hạ gia nên mới tránh được hiểm cảnh. Cho đến khi gặp người Mặc Môn trong đây, lại không ngờ địa phương nhìn an toàn này cư nhiên lại bị Mặc Môn chiếm. Tuy rằng xét thứ tự trước sau nhưng trong lòng bọn họ thấy thái độ đối phương không nên như thế.

Một người Lam gia lập tức tiến lên làm quen cười nói: “Diệp Tranh huynh, thời điểm loạn thế này, muốn phát tài thì mọi người phải cùng nhau đoàn kết, không phân biệt bên này hay bên kia. Chúng ta cảm thấy nơi này rất rộng rãi, hẳn là có thể lưu lại nhiều người, các hạ cần gì phải xa cách như thế.”

Mắt Diệp Tranh vẫn luôn khép hờ, thái độ không chút để ý: “Các người có thể tá túc, nhưng đừng vọng tưởng là được ở lại đây. Hôm nay sắc trời đã tối, khi trời vừa sáng các ngươi phải rời đi ngay, chúng ta không thích quá thân cận với các môn phái khác.”

Thấy giọng điệu của đối phương như đang bố thí, chúng tu sĩ gia tộc khác vô cùng bất mãn với thái độ cuồng ngạo của Diệp Tranh

Có người thậm chí muốn tiến lên giận dữ mắng vài câu, nhưng lại bị những tu sĩ lòng dạ thâm sâu kéo tay lại. Họ vội vàng gật đầu với Diệp Tranh, tỏ vẻ đồng ý.

Sau khi bọn họ lưu lại, rất nhiều nam tử đưa mắt nhìn về phía Diệp Song Song.

Những tu sĩ này tuy rằng lòng không nặng nữ sắc, nhưng không có nghĩa là thật sự không gần nữ sắc. Mỗi người nhìn đến Diệp Song Song đều muốn lôi kéo làm quen, có người cao giọng kể truyện tiếu lâm, có người tươi cười như ánh mặt trời, đàm luận những điều hiểu biết dọc đường, muốn hấp dẫn sự chú ý của nữ tử.

Lông mày Diệp Tranh lập tức nhướng thẳng lên, tay vung một cái, một đám nam tử Mặc Môn vây quanh bên cạnh Diệp Song Song.

Mọi người ngồi bên cạnh đống lửa không chút phật lòng, cười thảo luận kế hoạch kế tiếp, cùng bàn bạc làm như thế nào để khai thác tinh thạch, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Mặc Môn, thấp giọng trao đổi hai câu.

Một gã nam tử Lam gia còn chủ trương , cố ý mời một đệ tử Mặc Môn uống rượu, thuận tiện tìm hiểu một ít tình hình, hắn lên tiếng hỏi: “Vị huynh đệ này, nhìn ngươi tướng mạo tuấn tú, phong thái hiên ngang, nhất định là nhân tài kiệt xuất trong Mặc Môn. Chúng ta mới đến rất nhiều chuyện không rõ ràng, xin hỏi những thi thể Hạ gia này rốt cuộc là làm sao?”

Đệ tử Mặc Môn này chưa bao giờ được người môn phái khác khen tặng, lập tức cười nói: “Lần này chúng ta bị Hạ gia thầm tính kế, đối phương ngụy trang thành tu sĩ cướp bóc, thậm chí muốn chúng ta dò đường cho chúng. Sau lại bị một thiếu niên lang Mặc Môn phát hiện trước tiên, thiếu niên này buộc Hạ gia tiến vào đây trước, để bọn họ đi trước dò đường cho nên đám người Hạ gia mới chết thảm như thế.”

Tên còn lại nói: “Đúng vậy! Nếu không chúng ta nhất định là lành ít dữ nhiề rồi, người chết chỉ sợ không phải Hạ gia mà là chúng ta.”

Người Lam gia kia lập tức hút một ngụm khí lạnh nói: “Chậc chậc, các ngươi thật sự là vận khí tốt, bất quá thiếu niên Mặc Môn kia cũng thật to gan. Đám người các ngươi thấy nhất định là quân tiên phong của Hạ gia, chúng ta thấy còn có nhiều người Hạ gia ở ngay phía sau nữa, hơn nữa lần này người Hạ gia tới rất đông, có lẽ đã muốn dốc toàn bộ lực lượng, các ngươi đắc tội không nổi đâu.”

Người Bạch gia cũng cố ý xúi giục nói vài câu: “Đúng vậy! Chỉ sợ nếu các


/222

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status