Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 195 - Chương 147

/222




“Tiểu Mạch, quan hệ của ngươi với Cơ Bạch rất tốt sao?” Hoa Tích Dung nhấc mành lên.

Hắn cố ý ngồi giữa Tô Mặc và Cơ Bạch, cười đến muôn phần lả lơi mị hoặc.

Tô Mặc và Cơ Bạch vẫn ngồi nguyên chỗ của mình, hai người vẫn duy trì khoảng cách, Hoa Tích Dung nhíu mày, như cười như không. Chợt hắn thấy ngọc bội trên thân kiếm Cơ Bạch, lập tức sờ cằm, rất có hứng thú, “Tiểu Mạch, ngọc bội kia nếu gia không đoán nhầm, thì hẳn là làm từ bảo vật của Thánh Địa đúng không, thứ này ở Ma giới cực kì hiếm thấy, có ý nghĩa xu cát tị hung (theo cái lợi tránh cái hại), ngươi nhặt được ở đâu vậy?”

“Ừm, gia quả nhiên kiến thức rộng rãi.” Tô Mặc điềm nhiên như không, thứ đó tìm được trong túi càn khôn.

“Ta cũng thích ngọc bội này, vừa nhìn hoa văn gia đã biết là do ngươi làm, ngày đó ta đã tặng ngươi Đào Mộc châu, Nhân giới các ngươi hay nói ăn đào thì phải trả lại mận, ngươi cũng không thể bên trọng bên khinh được nha.” Hoa Tích Dung điềm đạm đáng yêu nhìn Tô Mặc, cũng không quản đối phương có đồng ý hay không, khoa tay múa chân nói: “Khắc chữ Hoa cho gia.”

Tô Mặc nhất thời không biết nói gì, nếu cũng làm cho hắn một cái, vậy chẳng phải là thay đổi ý nghĩa rồi sao.

Nàng đưa mắt nhìn chỗ khác, mặc kệ hắn.

Cơ Bạch nhướng mày, vung tay áo xanh che ngọc bội trên thanh kiếm, ánh mắt lạnh như băng: “Hoa công tử tới đây, chắc không phải đến chỉ để đòi ngọc bội chứ?”

Hoa Tích Dung lập tức híp mắt cười cười, “Đương nhiên không phải.”

“Vậy Hoa gia đến đây có chuyện gì?” Tô Mặc hỏi.

“Tiểu Mạch, hai vị trưởng lão kia đã tâm phục khẩu phục ngươi rồi, gia có ngươi thật như hổ thêm cánh.” Hoa Tích Dung nói nửa nghiêm túc nửa tâng bốc.

“Rồi sao nữa?” Tô Mặc cười cười như không có việc gì, gác một chân lên, tay phải chống má.

“Gần đây Ma giới có một tin đồn, nói ngươi nhận được truyền thừa của Thánh nữ giáo.”

“Có ý gì?” Cơ Bạch tuy có nghe nói qua tin đồn đó nhưng vẫn không rõ mục đích Hoa Tích Dung đến đây.

“Lời đồn nói rằng Tiểu Mạch là người thừa kế của Thánh nữ thành, cũng chính là Thánh tử đại nhân.” Hoa Tích Dung cười tươi, ý cười chế nhạo.

“Rốt cuộc sao lại như thế?” Giọng nói Cơ Bạch không có chút độ ấm nào.

“Việc này nói ra rất dài dòng.” Mắt phượng của Tô Mặc lóe sáng, nhàn nhạt cười nói, “Ta cũng không phải được truyền thừa cái gì, chỉ là kế thừa một phần năng lực Kim Đan kỳ, sau đó lấy đi một quyển sổ, với túi càn khôn của Thánh nữ đương nhiệm mà thôi.”

Nàng biết mình đã rất lời, bởi vì quyển sổ mà nàng lấy đi có ghi chép lại cách chế tác con rối, hơn nữa thứ khiến nàng cảm thấy hứng thú chính là ba phương pháp chế tác con rối thế thân.

Sau này, nàng sẽ học làm một con rối cơ quan thật sự, dùng cơ quan thuật kết hợp với rối thuật, không cần dùng thần thức để điều khiển chúng làm những chuyện đơn giản nữa, kể cả người thường cũng có thể sử dụng.

“Hoa công tử nói nhiều như vậy, chính là chuyện nàng không cẩn thận trở thành Thánh tử sao.” Vẻ mặt Cơ Bạch không biểu cảm, nhàn nhạt nói.

“Lời đồn thật đáng sợ.” Thánh tử? Thanh danh này thật khó nghe.

Tô Mặc nhíu mày, không biết vì sao cảm thấy hai từ Thánh nữ hoặc là Thánh tử rất hạ thấp giá trị của nàng.

“Nhưng nàng đã chiếm được rất nhiều.” Cơ Bạch nói.

“Suýt nữa thì quên, lúc ta lấy túi càn khôn của Thánh nữ còn chưa xem qua kĩ, vì thần thức bị giới hạn, ta chỉ có thể nhìn được hơn một nửa, phần còn lại chưa kịp nhìn rõ.” Tô Mặc cầm túi càn khôn lên, đưa thần thức tiến vào bên trong, cảm thấy cực kì hài lòng.

“Là cái gì?” Cơ Bạch nói.

“Thảo dược, thảo dược tốt nhất Thánh Địa đều được giữ trong này.” Tô Mặc chậm rãi lấy ra, đưa cho Cơ Bạch.

“Cho ta sao?” Cơ Bạch nhíu mày.

“Ừ, ta không dùng được thảo dược, chàng chọn một số thứ hữu dụng, còn lại có thể đưa ta.” Nàng và hắn tuy hai mà như một.

“Vì sao thứ tốt đều đưa cho Cơ Bạch? Gia cũng muốn.” Hoa Tích Dung rất bất mãn.

“Nếu có phấn son bột nước thì ta sẽ đưa cho gia đầu tiên.” Tô Mặc châm chọc.

“Được, gia chờ ngươi đưa phấn son bột nước.” Hoa Tích Dung lười biếng đứng dậy, bỗng nhiên cúi đầu nói, “Nhất là son trên môi nữ nhân, gia còn chưa được nếm qua đâu, Tiểu Mạch nhớ cho ta một phần, trên môi… ngươi…” Câu sau cùng hắn nói không nghe rõ lắm.

Dứt lời, hắn đứng lên, chậm rãi sửa sang lại y phục, hơi cong khóe môi, cười câu hồn đoạt phách, “Nếu đã vậy, gia đi về trước, Tiểu Mạch cũng không

/222

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status