Văn Tùy Hán xem ra rất nhã nhặn, cử chỉ của hắn cũng khá nho nhã.
Hắn nói năng càng hào hoa phong nhã:
- Xin lỗi, ta tưởng không có người ở trong.
“Tiểu Điểu” Cao Phi cười cười, y tô môi đỏ nhưng lại râu ria đầy hàm, hình tượng hết sức kỳ dị:
- Chúng ta đều là người.
Trần Nhật Nguyệt tiếp lời:
- Nhưng ngươi lại không phải là người quen.
Diệp Cáo thêm một câu giống như lẩm bẩm:
- Ngươi đại khái cũng không phải là người tốt.
Trần Nhật Nguyệt khôn khéo cười nói:
- Cho nên chúng ta không thể mời ngươi vào ngồi.
- Ta tới để thăm bệnh.
Văn Tùy Hán lơ đãng đảo mắt qua phòng:
- Không phải các ngươi đang có một bệnh nhân sao?
- Cũng vì có bệnh nhân.
Trần Nhật Nguyệt nói:
- Cho nên mới từ chối khách đến thăm.
- Các ngươi và ta tuy không quen biết.
Văn Tùy Hán vẫn chưa hết hi vọng:
- Nhưng bệnh nhân của các ngươi và ta lại là bạn cũ.
Cao Phi nói:
- Bệnh nhân của ta bệnh rất nặng, tốt nhất nên để hắn nghỉ ngơi nhiều, bất cứ bạn cũ nào cũng không thể quấy rầy hắn vào lúc này, trừ khi là muốn hắn quy tiên sớm một chút.
- Ngươi không hiểu.
Văn Tùy Hán từ từ dời bước về phía trước:
- Hắn có thể sẽ không đồng ý nhận định của ngươi.
Cao Phi nháy mắt ra hiệu.
Trần Nhật Nguyệt đi đến trước giường.
Diệp Cáo dời bước đến giữa phòng.
Cao Phi lại cản đường Văn Tùy Hán:
- Ngươi biết suy nghĩ của bệnh nhân của ta sao? Nhưng cho dù hắn nghĩ thế nào, hắn là bệnh nhân của ta, ta có trách nhiệm bảo vệ hắn.
Bước chân Văn Tùy Hán tiến về phía trước chậm lại một chút, vẫn ôn hòa cười nói:
- Bảo vệ hắn là trách nhiệm của ta mới đúng.
- Tại sao?
- Bởi vì hắn là huynh đệ của ta.
- Người giang hồ vừa quen, vừa gật đầu đều sẽ xưng huynh gọi đệ, có câu trong bốn biển đều là huynh đệ.
- Không.
Văn Tùy Hán nghiêm mặt nói:
- Hắn thật sự là huynh đệ của ta, huynh đệ ruột. Chính thức thì hắn có thể xem là ca ca của ta.
Câu này vừa nói ra, ngay cả Cao Phi cũng rất bất ngờ.
- Hắn thật sự là huynh đệ của ngươi?
- Cho dù ta thích xưng huynh gọi đệ với người khác.
Văn Tùy Hán cười khổ nói:
- Cũng sẽ không thích xem mình là đệ, khắp nơi gọi người khác là lão ca chứ?
Hắn cười đắng chát chỉ vào mũi của mình, nói:
- Trên giang hồ, ta cũng không phải hạng người vô danh.
Cao Phi vuốt râu:
- Ngươi là Văn Tùy Hán? “Phú Quý Sát Nhân Vương” Văn Tùy Hán?
Trần Nhật Nguyệt ngiêng đầu nhìn nhìn, lại quay đầu nhìn nhìn, không nhịn được nói:
- Không giống.
Văn Tùy Hán thư thái nói:
- Ta vốn không thích giết người, đương nhiên không giống một sát thủ.
Trần Nhật Nguyệt giải thích:
- Không phải ngươi không giống sát thủ, mà là dáng vẻ của ngươi phú phú quý quý, đường đường chính chính, còn lão ca ngươi lại lôi thôi lếch thếch, bỉ ổi hèn hạ, nhìn thế nào cũng không giống như một đôi huynh đệ.
Văn Tùy Hán cười nói:
- Tiểu huynh đệ thật tinh tường. Ta cũng cảm thấy không giống.
Sau đó hắn thở dài một tiếng:
- Ai bảo hắn lại là huynh đệ của ta. Lúc này ta bỏ mặc hắn, vậy ai sẽ lo cho hắn?
Cao Phi đột nhiên nói:
- Ta khuyên ngươi không nên lo thì tốt hơn.
Văn Tùy Hán dường như giật mình, hỏi:
- Tại sao?
Cao Phi nói:
- Bởi vì ngươi sẽ bị liên lụy.
Văn Tùy Hán cười lên:
- Bản thân ta là một tội phạm bị truy nã, còn sợ liên lụy sao?
- Ngươi không sợ.
Cao Phi nghiêm túc nói:
- Nhưng ta sợ.
- Ngươi sợ ta?
Văn Tùy Hán không dám tin nói:
- Ta luôn rất lễ độ với ngươi, hơn nữa còn rất biết lẽ phải.
- Ta chỉ sợ những kẻ lễ độ với bất cứ ai, lại nói toàn đạo lý.
Cao Phi không khách khí nói:
- Loại người này khẩu phật tâm xà, cho dù trở mặt giết người cũng nói năng hùng hồn như vậy.
- Ta không muốn giết người.
Văn Tùy Hán có vẻ tiếc nuối nói:
- Ta chỉ muốn gặp lão ca của mình, thăm hỏi hắn mấy câu, nói không chừng từ đây về sau sẽ không gặp nữa.
- Tại sao ta phải tin ngươi?
- Bởi vì ngươi là Tiểu Điểu Cao Phi.
Văn Tùy Hán đĩnh đạc nói:
- Chỉ dựa vào một thân khinh công xuất thần nhập hóa của ngươi, cho dù ta cõng hắn đi, có thể đi được sao?
Cao Phi cười nói:
- Lí do của ngươi rất cảm động.
- Không phải cảm động, ta chỉ nói sự thật.
Văn Tùy Hán nghiêm túc nói:
- Cho dù ngươi không tin ta, cũng nên tin chính mình.
- Ta không tin chính mình.
Cao Phi rõ ràng là một người không dễ bị thuyết phục:
- Ta không muốn mạo hiểm.
- Mạo hiểm, chậc chậc chậc.
Văn Tùy Hán rất tiếc nuối nói:
- Không ngờ Tiểu Điểu Cao Phi danh chấn thiên hạ, khinh công đạt đến cảnh giới đến đi như chỗ không người, lại nhát gan như thế.
- Ta không phải nhát gan.
Cao Phi hiển nhiên cũng là loại người không thích người khác đánh giá về mình, bất kể đánh giá như thế nào, thậm chí là ca ngợi y:
- Ngươi nghe thử xem, dưới lầu đang đánh đến tưng bừng. Nếu như ngươi có thành ý, cần gì phải dẫn một đám bằng hữu tới gây rối, trợ giúp?
- Bọn họ? À không, bọn họ không thể tính là bằng hữu của ta.
Văn Tùy Hán cũng nghiêng tai lắng nghe, biết dưới lầu đang chiến đấu thảm liệt, cũng nghe được một trận mưa vừa bắt đầu, hỏi thăm đường dài hẻm sâu nơi kinh thành:
- Ít nhất, bọn họ không phải là bằng hữu chân chính của ta.
- Hả? Như vậy xem ra.
Cao Phi dùng sức nhổ một sợi râu, xỉa lông mày dày rậm, cười nói:
- Ngươi còn có người giúp đỡ.
Văn Tùy Hán nhìn y, lộ ra vẻ đồng tình, đột nhiên thay đổi đề tài:
- Ta biết ngươi.
Cao Phi không ngờ đối phương lại nói như vậy.
- Ngươi vốn họ Cao, nhưng không phải tên là Phi.
Văn Tùy Hán lại khôi phục sự cao quý ung dung của hắn:
- Ngươi vốn tên là Diệc Hoa.
Sau đó hắn giống như muốn sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nói từng chữ từng câu:
- Cao Diệc Hoa.
Hơn phân nửa người giang hồ đều có tên gốc, giống như Tư Đồ Tàn vốn tên là Tư Đồ Kim Lễ, còn Tư Mã Phế nguyên danh là Tư Mã Kim Danh.
Sắc mặt Cao Phi biến đổi, giống như cả râu cũng chuyển thành màu tương.
- Võ công của ngươi hơn người, nhưng hứng thú của ngươi lại là y đạo.
Cao Phi không nói gì.
- Ngươi muốn nghiên cứu y lý cao thâm. Đối với những tác phẩm y học và phương pháp trị liệu bình thường, ngươi chỉ cần một thời ngắn là đã quen thuộc lĩnh ngộ. Vì vậy ngươi muốn tiến thêm một bước, nhắm vào sách quý y học của thiên hạ do ngự y giám trong hoàng cung thu thập được.
Cao Phi vẫn đang nhổ râu.
- Nhưng Long Đồ Ngự Y các làm sao chấp nhận người giang hồ như ngươi?
Văn Tùy Hán lại cảm thán:
- Mục tiêu này không dễ.
Cao Phi không để ý tới hắn, không có phản ứng, nhưng ngay cả Trần Nhật Nguyệt và Diệp Cáo cũng cảm thấy hứng thú.
- Có điều ngươi một lòng học y, đành phải có một quyết định tệ hại.
Cao Phi hừ một tiếng.
Trần Nhật Nguyệt không kiên nhẫn hỏi:
- Quyết định gì?
Hắn luôn luôn khá nhiều chuyện, cũng khá hiếu kỳ.
- Hắn đành phải giả vờ đi làm thái giám, muốn dùng thân phận ngự giám trà trộn vào Ngự Thiện các, Tàng Kinh lâu.
- A!
- Bất hạnh thay, khi đó người chủ trì tuyển chọn thái giám vào cung là một người rất có bản lĩnh. Người này vừa nhìn đã nhận ra dụng tâm và ý đồ của Cao đại hiệp.
- Vậy phải làm sao?
Trần Nhật Nguyệt không nhịn được hỏi.
- Hắn thật sự thiến Cao đại hiệp.
- Trời!
Trần Nhật Nguyệt nhất thời chỉ có thể nói câu này. Ngay cả Diệp Cáo cũng không nhịn được căm phẫn hỏi:
- Đáng hận! Tên kia là ai?
- Chuyện này cũng không trách được hắn, bởi vì đó là chức trách của hắn.
Văn Tùy Hán giống như đang cười, nói:
- Hắn chính là Mễ công công.
Diệp Cáo lập tức bừng tỉnh.
Trần Nhật Nguyệt không nhịn được hừ một tiếng:
- Lão hoạn quan này!
- Nhưng dù sao khinh công của Cao đại hiệp cũng cao minh hơn người, chỉ bị thiến một nửa. Thừa lúc Mễ công công cho rằng đã không còn đáng ngại, đi xử lý nhiệm vụ quan trọng khác, những thái giám còn lại lại không khống chế được Cao đại hiệp, vẫn để hắn “bay” ra khỏi hoàng cung.
Nghe đến đây, hai thiếu niên mới thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về phía Cao Phi lại có vẻ khác biệt.
Giống như nhiều thêm một chút đồng tình, cũng nhiều thêm một chút quan tâm, nhưng lại ít đi một chút sùng kính trước đây.
- Nhưng rốt cuộc vẫn bị thiến một nửa.
Văn Tùy Hán còn chưa nói xong.
- Do đó, sau này Cao đại hiệp vẫn chuyên tâm nghiên cứu y lý, khinh công càng ngày càng cao, thanh danh cũng càng ngày càng lớn, nhưng tâm lý vẫn hơi… hơi cái đó… cho nên luôn ăn mặc như nữ nhân…
Lần này ngay cả Trần Nhật Nguyệt cũng nghe ra ác ý của hắn, liền quát lên:
- Câm miệng!
Văn Tùy Hán cười cười, khoát tay áo nói:
- Được, ta có thể không nói. Có điều vị Cao đại hiệp này trong phòng các ngươi, tâm lý không khỏi hơi cái đó… có trạng thái khác thường… cho nên hắn không có hứng thú với nữ nhân, cũng không thể đoàn tụ gia đình…
Lần này đến phiên Diệp Cáo quát lên:
- Ngươi còn nói!
Cao Phi cả giận nói:
- Ngươi nói là tâm lý của ta có vấn đề, mới không để cho ngươi gặp Thiên Hạ Đệ Thất?
Văn Tùy Hán chỉ cười không đáp.
Cao Phi quát lên:
- Tam tiểu ca, ngươi đi giải huyệt câm của tên kia. Chúng ta hỏi tên kia một câu trước, có muốn gặp cái thứ thiếu đức hạnh chuyên đi moi móc đời tư người khác này hay không.
Trần Nhật Nguyệt đáp một tiếng, đến bên giường nhanh chóng điểm ngón tay, muốn giải huyệt đạo của Thiên Hạ Đệ Thất.
Diệp Cáo thấy Cao Phi nổi giận, vội khuyên nhủ:
- Cao thúc thúc, không nên vì tên này…
Chợt nghe một tiếng “cách”, có lẽ Trần Nhật Nguyệt đã hành động theo phân phó của Cao Phi. Diệp Cáo thấy ngăn cản cũng không có tác dụng, lại không nói nữa.
Cao Phi rất căm phẫn.
Một người bình thường lại bị thiến một nửa, đã qua rất nhiều năm còn bị người khác nhắc lại chuyện xưa, lại dùng chuyện này coi thường nhân cách của y, dĩ nhiên khó tránh khỏi tức giận.
Cho nên y cao giọng quát hỏi:
- Tên này có phải em ruột của ngươi không?
Chỉ nghe trên giường vang lên giọng nói uể oải yếu ớt, thoi thóp một hơi, âm âm trầm trầm.
- Trước giờ hắn không xem ta là ca ca của hắn.
Cao Phi lạnh lùng, ít nhất hiện giờ hắn có một câu nói để đả kích sự kiêu ngạo và tự tin của Văn Tùy Hán.
- Ngươi có muốn gặp hắn không?
Lần này Thiên Hạ Đệ Thất còn chưa đáp, Văn Tùy Hán đã cướp lời cao giọng nói:
- Huynh đệ ruột đánh chết không rời, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.
Cao Phi trừng mắt giận dữ nhìn Văn Tùy Hán, nói từng chữ rõ ràng:
- Họ Văn kia, đừng tưởng ta không biết bụng dạ của ngươi. Nếu như ngươi không phải đã gia nhập tập đoàn Hữu Kiều như lời đồn, vậy thì cũng đã bị quốc tặc họ Mễ mua chuộc, nếu không ngươi làm sao biết được nhiều nội tình như vậy. Hai huynh đệ các ngươi đều không phải thứ tốt. Một tên là sát tinh, còn một tên là sát nhân vương. Một tên nương nhờ Thái Kinh, còn một tên dựa vào đảng hoạn quan. Mỗi tên đều tạo nghiệt khác nhau, đều là đồ khốn khiếp. Cũng đừng quên, gần đây đám cẩu quan Thái Kinh, Vương Phủ đã tuyên bố đối nghịch với đảng hoạn quan. Có trời mới biết các ngươi đang giở trò quỷ gì.
Văn Tùy Hán nghe được liền cười lên, đợi đối phương nói xong mới thêm vào một câu, giống như một mũi tên ngầm.
- Nói như vậy, chuyện ta vừa nói là sự thật rồi. Ngươi đúng là bị thiến một nửa, bán nam bán nữ.
Cao Phi gầm lên.
Y cuối cùng đã không nhịn được nữa.
Y phi thân lướt ra.
Cho dù Văn Tùy Hán đã sớm đề phòng Cao Phi sẽ không nhịn được đột nhiên xuất kích, hơn nữa hắn cũng đã dùng trăm phương ngàn kế để kích động đối phương, nhưng tốc độ của Cao Phi vẫn khiến hắn kinh hãi.
Tình hình gần như là thân hình của Cao Phi vừa động thì đã đến trước người hắn.
Không, là trước mắt.
Năm ngón tay của Cao Phi nhúm lại, phân làm trái phải mổ vào hai mắt của đối phương.
Hơn nữa nhìn Cao Phi vừa ra tay đã muốn phế bỏ cặp mắt của đối phương, có thể thấy y căm hận thế nào.
Văn Tùy Hán vốn muốn Cao Phi ghét cay ghét đắng mình, muốn đối phương toàn lực ra tay với mình.
Cao Phi vừa bay, hắn liền lui.
Bay đến nhanh, lui cũng nhanh.
Dù sao Cao Phi vẫn nhanh hơn Văn Tùy Hán một đoạn. Lúc Văn Tùy Hán lui đến hành lang, Cao Phi đã đuổi theo đến cửa. Văn Tùy Hán tiếp tục lui, lưng đụng vào vách tường đối diện.
Lưng của hắn vừa dựa vào tường, ưng trảo của Cao Phi đã “mổ” đến.
Vách tường mà hắn dựa vào là của phòng số mười bảy.
Hóa ra đối diện với phòng số mười chín thật sự là phòng số mười bảy.
Kỳ quái là vừa rồi ở dưới lầu, khi Ngư Vĩ cố ý thăm dò hắn, lại bảo phòng số mười bảy nằm ở bên cạnh phòng số mười chín, nhưng Văn Tùy Hán lại không biện bạch, rốt cuộc vì cái gì? Tại sao hắn lại phải che giấu?
Có lẽ hắn thật sự không biết rõ, cũng có lẽ hắn chưa từng lên lầu.
Nhưng còn một nguyên nhân quan trọng hơn, hơn nữa nhất định đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất.
Tiếng răng rắc liên tục vang lên, vách tường vỡ vụn.
Đó lại không phải do Văn Tùy Hán đánh vỡ.
Văn Tùy Hán chỉ nhanh chóng đi chuyển, trượt đi.
Cao Phi bỗng thấy ánh sáng chói đập vào mắt.
Nhất thời y cũng không biết đó là thứ gì, nhưng trong lòng nhanh chóng sinh ra một loại cảm giác, y đã trúng mai phục rồi.
Kẻ địch vẫn luôn ẩn nấp trong phòng số mười bảy, chỉ chờ y đến gần.
Y lập tức có phản ứng, đó là di động.
Thân pháp của y cực nhanh, lập tức xê dịch.
Vừa mới di chuyển, chợt cảm thấy bên cạnh vang lên một tiếng “xẹt”, một vật bay qua không biết là thứ gì.
Tuy không thể xác định đó là thứ gì, nhưng khẳng định là một loại binh khí rất đáng sợ, rất sắc bén, hơn nữa còn rất sáng, rất bóng, rất lóa mắt.
Bất kể là thứ gì, nhất định đều có sức sát thương cực lớn.
Nhưng bất kể là thứ gì, đều đã bị y tránh khỏi.
May mắn y dịch chuyển đủ nhanh, đủ tốc, cũng đủ kịp thời.
Y đã tránh khỏi, nhưng hiểm cảnh cũng chưa qua đi.
Lại nghe một tiếng “vèo”, một vật vừa âm vừa hiểm nhanh chóng bắn vào hông y.
Y quát lớn một tiếng, toàn thân xoay tròn, lộn nhào trên không, xoay mình né tránh, lại tránh khỏi vật lạnh lẽo kia trong gang tấc.
Tuy y không thể kết luận đó là vật gì, nhưng tuyệt đối có thể cảm giác được, đó là một món vũ khí rất tàn độc, rất khủng bố, đồng thời cũng rất âm, rất hiểm, rất lạnh lẽo.
Cuối cùng y vẫn tránh qua, né khỏi.
Nhưng công kích vẫn chưa kết thúc, lại diễn ra lần nữa.
Lần này là kiếm, từ phía sau đâm tới.
Vừa phát giác kiếm đâm tới, Cao Phi không kìm được giận tím mặt. Tên nhã nhặn bại hoại kia quả nhiên đã thừa nước đục thả câu.
Y bay người né tránh, nhanh chóng vọt lên, thân thể treo ngược, bước chân loạng choạng đã dời đi năm thước.
Kiếm đâm vào không khí, nhưng trên chuôi kiếm có hai viên bảo thạch một đỏ một lam, lại bay đến trước người và sau người y.
Đây mới là hậu chiêu, cũng là sát chiêu.
Cao Phi vô kế, chỉ có cao phi (bay cao).
Y phóng lên cao, từ vị trí ban đầu nhanh chóng bay lên.
“Bảo thạch” một đỏ một lam kia đánh trật, lại va chạm vào nhau một cách thần kỳ, bắn ra tia lửa, nhanh chóng bắn vào y giữa không trung.
Cao Phi đột nhiên hít hơi, một lần nữa nhảy lên.
Váy của y xoay tròn bay lên, cuối cùng đã tránh khỏi hai viên “bảo thạch” giết người kia. Chỉ nghe hai tiếng “xì xì”, chiếc vày đã bị chọc thủng hai lỗ.
Y còn chưa thở được một hơi, thân thể đang rơi nhanh xuống, đột nhiên một món vũ khí như mặt trời chói lọi, cùng với một món vũ khí như ánh trăng lạnh lẽo xuất hiện trước người, trước mắt y.
Lúc này y đành phải thi triển bản lĩnh toàn thân, dưới trạng thái hoàn toàn không thể và trong góc chết, y lại bứt ra, xoay người nhanh chóng dịch chuyển hai lần.
Hai lần nhanh chóng dịch chuyển này, chỉ có khoảng hơn hai ba thước để tránh né, nhưng đã vừa vặn, vừa đúng, vừa khéo tránh khỏi hai sát chiêu chí mạng một cương một nhu kia.
Đến lúc này, y trước sau thụ địch, đã tổng cộng “di chuyển” bảy lần.
Bảy lần gặp nguy hiểm, cũng là bảy lần biến nguy thành an.
Nhưng y đã hết sức, hết hơi.
Nếu còn đánh tiếp, y sẽ không chống nổi.
Trong khoảnh khắc chết người này, ánh sáng chói lại đột nhiên xuất hiện, giống như mặt trời đang bừng lên giữa ấn đường của y.
Hắn nói năng càng hào hoa phong nhã:
- Xin lỗi, ta tưởng không có người ở trong.
“Tiểu Điểu” Cao Phi cười cười, y tô môi đỏ nhưng lại râu ria đầy hàm, hình tượng hết sức kỳ dị:
- Chúng ta đều là người.
Trần Nhật Nguyệt tiếp lời:
- Nhưng ngươi lại không phải là người quen.
Diệp Cáo thêm một câu giống như lẩm bẩm:
- Ngươi đại khái cũng không phải là người tốt.
Trần Nhật Nguyệt khôn khéo cười nói:
- Cho nên chúng ta không thể mời ngươi vào ngồi.
- Ta tới để thăm bệnh.
Văn Tùy Hán lơ đãng đảo mắt qua phòng:
- Không phải các ngươi đang có một bệnh nhân sao?
- Cũng vì có bệnh nhân.
Trần Nhật Nguyệt nói:
- Cho nên mới từ chối khách đến thăm.
- Các ngươi và ta tuy không quen biết.
Văn Tùy Hán vẫn chưa hết hi vọng:
- Nhưng bệnh nhân của các ngươi và ta lại là bạn cũ.
Cao Phi nói:
- Bệnh nhân của ta bệnh rất nặng, tốt nhất nên để hắn nghỉ ngơi nhiều, bất cứ bạn cũ nào cũng không thể quấy rầy hắn vào lúc này, trừ khi là muốn hắn quy tiên sớm một chút.
- Ngươi không hiểu.
Văn Tùy Hán từ từ dời bước về phía trước:
- Hắn có thể sẽ không đồng ý nhận định của ngươi.
Cao Phi nháy mắt ra hiệu.
Trần Nhật Nguyệt đi đến trước giường.
Diệp Cáo dời bước đến giữa phòng.
Cao Phi lại cản đường Văn Tùy Hán:
- Ngươi biết suy nghĩ của bệnh nhân của ta sao? Nhưng cho dù hắn nghĩ thế nào, hắn là bệnh nhân của ta, ta có trách nhiệm bảo vệ hắn.
Bước chân Văn Tùy Hán tiến về phía trước chậm lại một chút, vẫn ôn hòa cười nói:
- Bảo vệ hắn là trách nhiệm của ta mới đúng.
- Tại sao?
- Bởi vì hắn là huynh đệ của ta.
- Người giang hồ vừa quen, vừa gật đầu đều sẽ xưng huynh gọi đệ, có câu trong bốn biển đều là huynh đệ.
- Không.
Văn Tùy Hán nghiêm mặt nói:
- Hắn thật sự là huynh đệ của ta, huynh đệ ruột. Chính thức thì hắn có thể xem là ca ca của ta.
Câu này vừa nói ra, ngay cả Cao Phi cũng rất bất ngờ.
- Hắn thật sự là huynh đệ của ngươi?
- Cho dù ta thích xưng huynh gọi đệ với người khác.
Văn Tùy Hán cười khổ nói:
- Cũng sẽ không thích xem mình là đệ, khắp nơi gọi người khác là lão ca chứ?
Hắn cười đắng chát chỉ vào mũi của mình, nói:
- Trên giang hồ, ta cũng không phải hạng người vô danh.
Cao Phi vuốt râu:
- Ngươi là Văn Tùy Hán? “Phú Quý Sát Nhân Vương” Văn Tùy Hán?
Trần Nhật Nguyệt ngiêng đầu nhìn nhìn, lại quay đầu nhìn nhìn, không nhịn được nói:
- Không giống.
Văn Tùy Hán thư thái nói:
- Ta vốn không thích giết người, đương nhiên không giống một sát thủ.
Trần Nhật Nguyệt giải thích:
- Không phải ngươi không giống sát thủ, mà là dáng vẻ của ngươi phú phú quý quý, đường đường chính chính, còn lão ca ngươi lại lôi thôi lếch thếch, bỉ ổi hèn hạ, nhìn thế nào cũng không giống như một đôi huynh đệ.
Văn Tùy Hán cười nói:
- Tiểu huynh đệ thật tinh tường. Ta cũng cảm thấy không giống.
Sau đó hắn thở dài một tiếng:
- Ai bảo hắn lại là huynh đệ của ta. Lúc này ta bỏ mặc hắn, vậy ai sẽ lo cho hắn?
Cao Phi đột nhiên nói:
- Ta khuyên ngươi không nên lo thì tốt hơn.
Văn Tùy Hán dường như giật mình, hỏi:
- Tại sao?
Cao Phi nói:
- Bởi vì ngươi sẽ bị liên lụy.
Văn Tùy Hán cười lên:
- Bản thân ta là một tội phạm bị truy nã, còn sợ liên lụy sao?
- Ngươi không sợ.
Cao Phi nghiêm túc nói:
- Nhưng ta sợ.
- Ngươi sợ ta?
Văn Tùy Hán không dám tin nói:
- Ta luôn rất lễ độ với ngươi, hơn nữa còn rất biết lẽ phải.
- Ta chỉ sợ những kẻ lễ độ với bất cứ ai, lại nói toàn đạo lý.
Cao Phi không khách khí nói:
- Loại người này khẩu phật tâm xà, cho dù trở mặt giết người cũng nói năng hùng hồn như vậy.
- Ta không muốn giết người.
Văn Tùy Hán có vẻ tiếc nuối nói:
- Ta chỉ muốn gặp lão ca của mình, thăm hỏi hắn mấy câu, nói không chừng từ đây về sau sẽ không gặp nữa.
- Tại sao ta phải tin ngươi?
- Bởi vì ngươi là Tiểu Điểu Cao Phi.
Văn Tùy Hán đĩnh đạc nói:
- Chỉ dựa vào một thân khinh công xuất thần nhập hóa của ngươi, cho dù ta cõng hắn đi, có thể đi được sao?
Cao Phi cười nói:
- Lí do của ngươi rất cảm động.
- Không phải cảm động, ta chỉ nói sự thật.
Văn Tùy Hán nghiêm túc nói:
- Cho dù ngươi không tin ta, cũng nên tin chính mình.
- Ta không tin chính mình.
Cao Phi rõ ràng là một người không dễ bị thuyết phục:
- Ta không muốn mạo hiểm.
- Mạo hiểm, chậc chậc chậc.
Văn Tùy Hán rất tiếc nuối nói:
- Không ngờ Tiểu Điểu Cao Phi danh chấn thiên hạ, khinh công đạt đến cảnh giới đến đi như chỗ không người, lại nhát gan như thế.
- Ta không phải nhát gan.
Cao Phi hiển nhiên cũng là loại người không thích người khác đánh giá về mình, bất kể đánh giá như thế nào, thậm chí là ca ngợi y:
- Ngươi nghe thử xem, dưới lầu đang đánh đến tưng bừng. Nếu như ngươi có thành ý, cần gì phải dẫn một đám bằng hữu tới gây rối, trợ giúp?
- Bọn họ? À không, bọn họ không thể tính là bằng hữu của ta.
Văn Tùy Hán cũng nghiêng tai lắng nghe, biết dưới lầu đang chiến đấu thảm liệt, cũng nghe được một trận mưa vừa bắt đầu, hỏi thăm đường dài hẻm sâu nơi kinh thành:
- Ít nhất, bọn họ không phải là bằng hữu chân chính của ta.
- Hả? Như vậy xem ra.
Cao Phi dùng sức nhổ một sợi râu, xỉa lông mày dày rậm, cười nói:
- Ngươi còn có người giúp đỡ.
Văn Tùy Hán nhìn y, lộ ra vẻ đồng tình, đột nhiên thay đổi đề tài:
- Ta biết ngươi.
Cao Phi không ngờ đối phương lại nói như vậy.
- Ngươi vốn họ Cao, nhưng không phải tên là Phi.
Văn Tùy Hán lại khôi phục sự cao quý ung dung của hắn:
- Ngươi vốn tên là Diệc Hoa.
Sau đó hắn giống như muốn sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nói từng chữ từng câu:
- Cao Diệc Hoa.
Hơn phân nửa người giang hồ đều có tên gốc, giống như Tư Đồ Tàn vốn tên là Tư Đồ Kim Lễ, còn Tư Mã Phế nguyên danh là Tư Mã Kim Danh.
Sắc mặt Cao Phi biến đổi, giống như cả râu cũng chuyển thành màu tương.
- Võ công của ngươi hơn người, nhưng hứng thú của ngươi lại là y đạo.
Cao Phi không nói gì.
- Ngươi muốn nghiên cứu y lý cao thâm. Đối với những tác phẩm y học và phương pháp trị liệu bình thường, ngươi chỉ cần một thời ngắn là đã quen thuộc lĩnh ngộ. Vì vậy ngươi muốn tiến thêm một bước, nhắm vào sách quý y học của thiên hạ do ngự y giám trong hoàng cung thu thập được.
Cao Phi vẫn đang nhổ râu.
- Nhưng Long Đồ Ngự Y các làm sao chấp nhận người giang hồ như ngươi?
Văn Tùy Hán lại cảm thán:
- Mục tiêu này không dễ.
Cao Phi không để ý tới hắn, không có phản ứng, nhưng ngay cả Trần Nhật Nguyệt và Diệp Cáo cũng cảm thấy hứng thú.
- Có điều ngươi một lòng học y, đành phải có một quyết định tệ hại.
Cao Phi hừ một tiếng.
Trần Nhật Nguyệt không kiên nhẫn hỏi:
- Quyết định gì?
Hắn luôn luôn khá nhiều chuyện, cũng khá hiếu kỳ.
- Hắn đành phải giả vờ đi làm thái giám, muốn dùng thân phận ngự giám trà trộn vào Ngự Thiện các, Tàng Kinh lâu.
- A!
- Bất hạnh thay, khi đó người chủ trì tuyển chọn thái giám vào cung là một người rất có bản lĩnh. Người này vừa nhìn đã nhận ra dụng tâm và ý đồ của Cao đại hiệp.
- Vậy phải làm sao?
Trần Nhật Nguyệt không nhịn được hỏi.
- Hắn thật sự thiến Cao đại hiệp.
- Trời!
Trần Nhật Nguyệt nhất thời chỉ có thể nói câu này. Ngay cả Diệp Cáo cũng không nhịn được căm phẫn hỏi:
- Đáng hận! Tên kia là ai?
- Chuyện này cũng không trách được hắn, bởi vì đó là chức trách của hắn.
Văn Tùy Hán giống như đang cười, nói:
- Hắn chính là Mễ công công.
Diệp Cáo lập tức bừng tỉnh.
Trần Nhật Nguyệt không nhịn được hừ một tiếng:
- Lão hoạn quan này!
- Nhưng dù sao khinh công của Cao đại hiệp cũng cao minh hơn người, chỉ bị thiến một nửa. Thừa lúc Mễ công công cho rằng đã không còn đáng ngại, đi xử lý nhiệm vụ quan trọng khác, những thái giám còn lại lại không khống chế được Cao đại hiệp, vẫn để hắn “bay” ra khỏi hoàng cung.
Nghe đến đây, hai thiếu niên mới thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về phía Cao Phi lại có vẻ khác biệt.
Giống như nhiều thêm một chút đồng tình, cũng nhiều thêm một chút quan tâm, nhưng lại ít đi một chút sùng kính trước đây.
- Nhưng rốt cuộc vẫn bị thiến một nửa.
Văn Tùy Hán còn chưa nói xong.
- Do đó, sau này Cao đại hiệp vẫn chuyên tâm nghiên cứu y lý, khinh công càng ngày càng cao, thanh danh cũng càng ngày càng lớn, nhưng tâm lý vẫn hơi… hơi cái đó… cho nên luôn ăn mặc như nữ nhân…
Lần này ngay cả Trần Nhật Nguyệt cũng nghe ra ác ý của hắn, liền quát lên:
- Câm miệng!
Văn Tùy Hán cười cười, khoát tay áo nói:
- Được, ta có thể không nói. Có điều vị Cao đại hiệp này trong phòng các ngươi, tâm lý không khỏi hơi cái đó… có trạng thái khác thường… cho nên hắn không có hứng thú với nữ nhân, cũng không thể đoàn tụ gia đình…
Lần này đến phiên Diệp Cáo quát lên:
- Ngươi còn nói!
Cao Phi cả giận nói:
- Ngươi nói là tâm lý của ta có vấn đề, mới không để cho ngươi gặp Thiên Hạ Đệ Thất?
Văn Tùy Hán chỉ cười không đáp.
Cao Phi quát lên:
- Tam tiểu ca, ngươi đi giải huyệt câm của tên kia. Chúng ta hỏi tên kia một câu trước, có muốn gặp cái thứ thiếu đức hạnh chuyên đi moi móc đời tư người khác này hay không.
Trần Nhật Nguyệt đáp một tiếng, đến bên giường nhanh chóng điểm ngón tay, muốn giải huyệt đạo của Thiên Hạ Đệ Thất.
Diệp Cáo thấy Cao Phi nổi giận, vội khuyên nhủ:
- Cao thúc thúc, không nên vì tên này…
Chợt nghe một tiếng “cách”, có lẽ Trần Nhật Nguyệt đã hành động theo phân phó của Cao Phi. Diệp Cáo thấy ngăn cản cũng không có tác dụng, lại không nói nữa.
Cao Phi rất căm phẫn.
Một người bình thường lại bị thiến một nửa, đã qua rất nhiều năm còn bị người khác nhắc lại chuyện xưa, lại dùng chuyện này coi thường nhân cách của y, dĩ nhiên khó tránh khỏi tức giận.
Cho nên y cao giọng quát hỏi:
- Tên này có phải em ruột của ngươi không?
Chỉ nghe trên giường vang lên giọng nói uể oải yếu ớt, thoi thóp một hơi, âm âm trầm trầm.
- Trước giờ hắn không xem ta là ca ca của hắn.
Cao Phi lạnh lùng, ít nhất hiện giờ hắn có một câu nói để đả kích sự kiêu ngạo và tự tin của Văn Tùy Hán.
- Ngươi có muốn gặp hắn không?
Lần này Thiên Hạ Đệ Thất còn chưa đáp, Văn Tùy Hán đã cướp lời cao giọng nói:
- Huynh đệ ruột đánh chết không rời, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.
Cao Phi trừng mắt giận dữ nhìn Văn Tùy Hán, nói từng chữ rõ ràng:
- Họ Văn kia, đừng tưởng ta không biết bụng dạ của ngươi. Nếu như ngươi không phải đã gia nhập tập đoàn Hữu Kiều như lời đồn, vậy thì cũng đã bị quốc tặc họ Mễ mua chuộc, nếu không ngươi làm sao biết được nhiều nội tình như vậy. Hai huynh đệ các ngươi đều không phải thứ tốt. Một tên là sát tinh, còn một tên là sát nhân vương. Một tên nương nhờ Thái Kinh, còn một tên dựa vào đảng hoạn quan. Mỗi tên đều tạo nghiệt khác nhau, đều là đồ khốn khiếp. Cũng đừng quên, gần đây đám cẩu quan Thái Kinh, Vương Phủ đã tuyên bố đối nghịch với đảng hoạn quan. Có trời mới biết các ngươi đang giở trò quỷ gì.
Văn Tùy Hán nghe được liền cười lên, đợi đối phương nói xong mới thêm vào một câu, giống như một mũi tên ngầm.
- Nói như vậy, chuyện ta vừa nói là sự thật rồi. Ngươi đúng là bị thiến một nửa, bán nam bán nữ.
Cao Phi gầm lên.
Y cuối cùng đã không nhịn được nữa.
Y phi thân lướt ra.
Cho dù Văn Tùy Hán đã sớm đề phòng Cao Phi sẽ không nhịn được đột nhiên xuất kích, hơn nữa hắn cũng đã dùng trăm phương ngàn kế để kích động đối phương, nhưng tốc độ của Cao Phi vẫn khiến hắn kinh hãi.
Tình hình gần như là thân hình của Cao Phi vừa động thì đã đến trước người hắn.
Không, là trước mắt.
Năm ngón tay của Cao Phi nhúm lại, phân làm trái phải mổ vào hai mắt của đối phương.
Hơn nữa nhìn Cao Phi vừa ra tay đã muốn phế bỏ cặp mắt của đối phương, có thể thấy y căm hận thế nào.
Văn Tùy Hán vốn muốn Cao Phi ghét cay ghét đắng mình, muốn đối phương toàn lực ra tay với mình.
Cao Phi vừa bay, hắn liền lui.
Bay đến nhanh, lui cũng nhanh.
Dù sao Cao Phi vẫn nhanh hơn Văn Tùy Hán một đoạn. Lúc Văn Tùy Hán lui đến hành lang, Cao Phi đã đuổi theo đến cửa. Văn Tùy Hán tiếp tục lui, lưng đụng vào vách tường đối diện.
Lưng của hắn vừa dựa vào tường, ưng trảo của Cao Phi đã “mổ” đến.
Vách tường mà hắn dựa vào là của phòng số mười bảy.
Hóa ra đối diện với phòng số mười chín thật sự là phòng số mười bảy.
Kỳ quái là vừa rồi ở dưới lầu, khi Ngư Vĩ cố ý thăm dò hắn, lại bảo phòng số mười bảy nằm ở bên cạnh phòng số mười chín, nhưng Văn Tùy Hán lại không biện bạch, rốt cuộc vì cái gì? Tại sao hắn lại phải che giấu?
Có lẽ hắn thật sự không biết rõ, cũng có lẽ hắn chưa từng lên lầu.
Nhưng còn một nguyên nhân quan trọng hơn, hơn nữa nhất định đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất.
Tiếng răng rắc liên tục vang lên, vách tường vỡ vụn.
Đó lại không phải do Văn Tùy Hán đánh vỡ.
Văn Tùy Hán chỉ nhanh chóng đi chuyển, trượt đi.
Cao Phi bỗng thấy ánh sáng chói đập vào mắt.
Nhất thời y cũng không biết đó là thứ gì, nhưng trong lòng nhanh chóng sinh ra một loại cảm giác, y đã trúng mai phục rồi.
Kẻ địch vẫn luôn ẩn nấp trong phòng số mười bảy, chỉ chờ y đến gần.
Y lập tức có phản ứng, đó là di động.
Thân pháp của y cực nhanh, lập tức xê dịch.
Vừa mới di chuyển, chợt cảm thấy bên cạnh vang lên một tiếng “xẹt”, một vật bay qua không biết là thứ gì.
Tuy không thể xác định đó là thứ gì, nhưng khẳng định là một loại binh khí rất đáng sợ, rất sắc bén, hơn nữa còn rất sáng, rất bóng, rất lóa mắt.
Bất kể là thứ gì, nhất định đều có sức sát thương cực lớn.
Nhưng bất kể là thứ gì, đều đã bị y tránh khỏi.
May mắn y dịch chuyển đủ nhanh, đủ tốc, cũng đủ kịp thời.
Y đã tránh khỏi, nhưng hiểm cảnh cũng chưa qua đi.
Lại nghe một tiếng “vèo”, một vật vừa âm vừa hiểm nhanh chóng bắn vào hông y.
Y quát lớn một tiếng, toàn thân xoay tròn, lộn nhào trên không, xoay mình né tránh, lại tránh khỏi vật lạnh lẽo kia trong gang tấc.
Tuy y không thể kết luận đó là vật gì, nhưng tuyệt đối có thể cảm giác được, đó là một món vũ khí rất tàn độc, rất khủng bố, đồng thời cũng rất âm, rất hiểm, rất lạnh lẽo.
Cuối cùng y vẫn tránh qua, né khỏi.
Nhưng công kích vẫn chưa kết thúc, lại diễn ra lần nữa.
Lần này là kiếm, từ phía sau đâm tới.
Vừa phát giác kiếm đâm tới, Cao Phi không kìm được giận tím mặt. Tên nhã nhặn bại hoại kia quả nhiên đã thừa nước đục thả câu.
Y bay người né tránh, nhanh chóng vọt lên, thân thể treo ngược, bước chân loạng choạng đã dời đi năm thước.
Kiếm đâm vào không khí, nhưng trên chuôi kiếm có hai viên bảo thạch một đỏ một lam, lại bay đến trước người và sau người y.
Đây mới là hậu chiêu, cũng là sát chiêu.
Cao Phi vô kế, chỉ có cao phi (bay cao).
Y phóng lên cao, từ vị trí ban đầu nhanh chóng bay lên.
“Bảo thạch” một đỏ một lam kia đánh trật, lại va chạm vào nhau một cách thần kỳ, bắn ra tia lửa, nhanh chóng bắn vào y giữa không trung.
Cao Phi đột nhiên hít hơi, một lần nữa nhảy lên.
Váy của y xoay tròn bay lên, cuối cùng đã tránh khỏi hai viên “bảo thạch” giết người kia. Chỉ nghe hai tiếng “xì xì”, chiếc vày đã bị chọc thủng hai lỗ.
Y còn chưa thở được một hơi, thân thể đang rơi nhanh xuống, đột nhiên một món vũ khí như mặt trời chói lọi, cùng với một món vũ khí như ánh trăng lạnh lẽo xuất hiện trước người, trước mắt y.
Lúc này y đành phải thi triển bản lĩnh toàn thân, dưới trạng thái hoàn toàn không thể và trong góc chết, y lại bứt ra, xoay người nhanh chóng dịch chuyển hai lần.
Hai lần nhanh chóng dịch chuyển này, chỉ có khoảng hơn hai ba thước để tránh né, nhưng đã vừa vặn, vừa đúng, vừa khéo tránh khỏi hai sát chiêu chí mạng một cương một nhu kia.
Đến lúc này, y trước sau thụ địch, đã tổng cộng “di chuyển” bảy lần.
Bảy lần gặp nguy hiểm, cũng là bảy lần biến nguy thành an.
Nhưng y đã hết sức, hết hơi.
Nếu còn đánh tiếp, y sẽ không chống nổi.
Trong khoảnh khắc chết người này, ánh sáng chói lại đột nhiên xuất hiện, giống như mặt trời đang bừng lên giữa ấn đường của y.
/135
|