Tiêu Thu Thủy hét lớn, khiến cho cả đám Khang Xuất Ngư giật mình sợ hãi.
Tiếng hét đó thật quá lớn, đến khi Khang Xuất Ngư nhìn rõ người tới là Tiêu Thu Thủy thì mới bình tĩnh lại.
Khang Xuất Ngư từng giao đấu với Tiêu Thu Thủy năm lần, mỗi lần giao đấu lại cảm thấy võ công Tiêu Thu Thủy tăng thêm một phần, làm cho áp lực lại lớn thêm một chút.
Có điều võ công Tiêu Thu Thủy vốn thua kém Khang Xuất Ngư quá xa, Quan Nhật thần kiếm của Khang Xuất Ngư xép hàng thứ năm trong Bảy đại danh kiếm võ lâm, ngang hàng với cha Tiêu Thu Thủy, Tiêu Tây Lâu.
Tiêu Thu Thủy thông minh trời phú, chỉ là dù trí tuệ có cao thì độ tinh thuần võ công cũng không thể so sánh với Tiêu Tây Lâu, vừa là cha cũng đồng thời là sư phụ mình được.
Vì thế tuy Khang Xuất Ngư rất căm thù Tiêu Thu Thủy, chỉ hận không thể sớm cho hắn chết dưới kiếm, nhưng lại không hề sợ hãi Tiêu Thu Thủy.
Khang Xuất Ngư mỉm cười hung ác:
- Tên nhóc con nhà ngươi tới rất hay, ta tìm ngươi đã lâu rồi..
Tằng Sâm vung loan đao, hỏi:
- Tên nhóc con chết tiệt này là ai?
An phán quan cười lạnh đáp:
- Hắn là con trai của Tiêu Tây Lâu, Hoán Hoa kiếm phái Thành Đô.
Hà Sư giơ Tang môn bổng lên, quát lớn:
- Ai cần biết hắn là con nhà ai, cứ đánh chết là xong!
Nói đoạn lập tức ra tay, bắt vào động mạch lớn sau cổ Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy đang vô cùng phẫn nộ, chưởng đánh vụt ra, chặt tới mạch môn Hà Sư!
Hà Sư không thể ngờ được đối phương lại ra tay nhanh như vậy, giật mình kinh ngạc, vội thu trảo, đánh Tang môn bổng ra!
Cùng lúc đó, Tiêu Thu Thủy đã biến chiêu.
Một cú chặt không trúng, lập tức xoay chưởng phất ra!
Một chưởng này đánh ra nhìn nhẹ nhàng vô lực, nhưng lại cực kỳ nhanh, đến chính Tiêu Thu Thủy cũng không ngờ.
Tâm niệm hắn vừa động, chưởng đã đánh ra rồi.
Chưởng vừa đánh trúng, chưởng lực liền phát, không ngờ lại nhanh hơn Tiêu Thu Thủy ra tay lúc bình thường tới bảy lần!
Hà Sư hiển nhiên là cũng không dự tính được, trúng phải một chưởng, đang muốn quát mắng:
- Tên nhóc con....!
Đột nhiên cảm thấy trong cơ thể nội lực như dồn dập như bài sơn đảo hải, hai tròng mắt bật lồi ra, miệng phun máu tươi, mũi đổ máu ròng ròng, đến cả lỗ tai cũng rỉ ra tơ máu. Hà Sư không ngờ lại bị một chưởng của Tiêu Thu Thủy đánh chết ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều sững sờ, đến cả Khang Xuất Ngư cũng không tưởng tượng được Tiêu Thu Thủy lại có công lực như vậy.
Ngay chính Tiêu Thu Thủy cũng không nghĩ đến chuyện này.
Hắn ngẩn ra, nhìn vào hai tay mình, cơ hồ không dám tin một chưởng đó là do hắn đánh ra. Ngay lúc đó, An phán quan đã lẻn tới sau lưng hắn.
“Chát” một tiếng, yên ngựa đánh thẳng vào lưng Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy không kịp đề phòng, bị trúng một đòn, loạng choạng mất bốn năm bước, nhưng An phán quan thì lại cảm thấy từ xương sống Tiêu Thu Thủy truyền lực một luồng sức mạnh kỳ quái, cực kỳ mạnh mẽ, bị bắn lùi lại!
An phán quan kêu lên một tiếng, không ngờ lại bị chấn lùi tới bảy thước.
Tiêu Thu Thủy ổn định thân hình, ai bị đánh lén cũng sẽ cảm thấy tức giận, hắn lập tức lùi lại chỗ cũ, đá ngược ra một cước!
Trong câu chuyện “Kiếm Khí Trường Giang”, khi đấu với Xứng Thiên Kim tại Kim Tiền ngân trang, hắn từng lùi ngược phát kiếm, ép lui Xứng Thiên Kim, khiến đối phương chết dưới độc tật lê của Đường Nhu.
Nhưng lần này hắn lùi lại nhanh hơn rất nhiều! An phán quan thấy mình đánh lén thành công vậy mà đối phương lại như không có việc gì, bản thân còn bị chấn bay, còn chưa kịp định thần thì Tiêu Thu Thủy đã lùi tới trước mặt!
An phán quan sợ đến vỡ mật, đang muốn chống cự thì một chiêu Hổ vĩ cước của Tiêu Thu Thủy đã đá tới. An phán quan bị đá trúng lồng ngực, “ầm” một tiếng, bị đánh ngập cả vào trong tường thành!
Tiếng kêu thảm của An phán quan có thể nghe được rõ ràng từ cách đó tận hơn một dặm.
Tiêu Thu Thủy vừa ra tay đã giết chết hai cao thủ, không những ngoài dự đoán của người khác mà đến chính hắn cũng không ngờ tới, ngay lúc này, chân phải Tiêu Thu Thủy đã bị đánh trúng!
Roi sắt của Thiết phán quan.
Hắn vốn đang ở cạnh An phán quan, Tiêu Thu Thủy lo đối phó với An phán quan, liền để Thiết phán quan thừa cơ ra đòn.
Mỗi mắt xích trên roi sắt của Thiết phan quan to như miệng chén, được rèn bằng thép ròng, đánh lên đá tảng có thể làm đá vỡ sỏi tan, nhưng một roi đó đánh trúng chân Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy chỉ đau nhói, kêu lên, ngã phịch xuống, còn roi sắt thì gãy ra từng khúc một.
Thiết phán quan chưa bao giờ gặp ai có nội lực như vậy, sắc mặt vàng ệch như đất.
Tiêu Thu Thủy chân phải đau đớn, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, khi roi sắt gãy nát, hắn liền đánh ra một quyền.
Quyền đánh trúng đoạn roi gãy.
Đoạn roi gãy bắn ra, cắm phập vào trán Thiết phán quan.
Thiết phán quan gào thảm một tiếng, ngã xuống tắt thở.
Tiêu Thu Thủy liên tục giết ba cao thủ Hà Sư, đệ tử Lương Tiêu Thử, Thiết phán quan và An phán quan đệ tử Diêm Quy Quỷ, làm Khang Xuất Ngư cũng phải sững sờ. Lão nheo mắt nhìn Tiêu Thu Thủy, giống như là người đứng trước mặt lão đáng ra không phải là Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy dựa vào nội lực hùng hậu giết ba người liên tiếp, nhưng hắn một là không biết bản thân có thần công như vậy, sử dụng không thuần thục, hai là võ công kỹ pháp không cao, lại không thể phối hợp với nội lực thâm hây, cho nên hiệu quả thực dụng cũng bị suy giảm thảm hại.
Hắn trước bị An phán quan đánh trúng lưng, thật sự khí huyết đảo lộn, sau Thiết phán quan quất một roi, cũng khiến chấn phải hắn không nhấc lên nổi.
Thế nhưng Tiêu Thu Thủy trước khi công lực đại tiến, võ công chẳng qua cũng chỉ tương đương với đám An phán quan, cùng lắm là cơ cảnh, nhanh nhẹn hơn một chút, bây giờ không ngờ lại chịu thẳng hai đòn, giết chết ba người liên tiếp.
Khang Xuất Ngư lạnh lùng nói:
- Công lực ngươi tiến bộ thật nhanh!
Tiêu Thu Thủy hừ lạnh đáp:
- Không cần giả bộ!
Tằng Sâm ở bên cạnh không nhịn được, hỏi:
- Hắn thật sự là Tiêu Thu Thủy?
Tằng Sâm thật sự không thể tin được nội công Tiêu Thu Thủy lại cao như vậy.
Khang Xuất Ngư cười lạnh:
- Vậy cũng chẳng sa.
Vụt quát lớn:
- Ngươi thử tiếp một chưởng của ta!
Khang Xuất Ngư đánh ra một chưởng, đã vận đến mười thành công lực, quyết chỉ phải lấy mạng Tiêu Thu Thủy.
Lão đấu với Tiêu Thu Thủy năm lần, có thể chắc chắn Tiêu Thu Thủy không có thần công như vậy!
Nhưng lão đã nhầm mất rồi.
Nếu lão dùng Quan Nhật kiếm pháp, cẩn thận quyết đấu với Tiêu Thu Thủy thì vẫn có cơ hội giết chết đối phương. Lão không nên thử.
Lão đánh ra một chưởng, Tiêu Thu Thủy cũng trả lại một chưởng.
Hai chưởng chạm nhau, lão liền biết mình đã nhầm mất rồi.
Nhầm quá mức rồi.
Chưởng lực của Tiêu Thu Thủy thật sự quá lợi hại.
Chưởng của lão như đánh trúng một đoàn dung nham nóng bỏng, nhiệt lực của đối phương không ngừng tăng lên, lúc nào ũng có thể thiêu cháy bàn tay lão.
Nhưng lão cũng không thể thu tay về.
Một khi thu chưởng về, chưởng lực của đối phương sẽ tràn tới như bài sơn đảo hải, cho đến khi nuốt chưởng lão mới thôi.
Tiêu Thu Thủy cũng phải tới lúc chính thức đối chưởng với cao thủ như Khang Xuất Ngư mới biết nội lực của mình cao đến mức nào.
Chân khí đó trào ra từ hai huyệt Nhâm, Đốc, bốc lên từ Đan Điền, Tống Dương, cuồn cuộn vận hành ba mươi sáu chu thiên, phát ra không ngừng. Do có chưởng lực của kẻ địch thúc đẩy, nội khí Tiêu Thu Thủy di chuyển, đả thông kỳ kinh bách mạch, trở thành chân khí của bản thân, có thể tùy ý sử dụng.
Trong khoảnh khắc, Tiêu Thu Thủy cảm thấy vô cùng thoải mái, đau đớn sau lưng và trên chân cũng từ từ tiêu tan.
Nhưng Khang Xuất Ngư thì khốn khổ rồi.
Lão như đang phải đấu chưởng, đấu lực với một người đã tu luyện nội công tinh thuần suốt một trăm năm mươi năm.
Hai người Tằng Sâm và Khang Đình trước thấy Khang Xuất Ngư tự mình ra tay, tất nhiên là yên tâm, sau thấy Khang Xuất Ngư sắc mặt đỏ bừng, còn cao giọng reo hò trợ uy, nghĩ rằng tên nhóc con Tiêu Thu Thủy này chết chắc rồi, không ngờ hai chưởng càng dính nhau lâu, sắc mặt Khang Xuất Ngư càng vàng nhợt, hơn nữa hai chân còn bắt đầu run rẩy.
Bấy giờ Khang Đình mới biết không ổn, hét lên một tiếng, vung Tang môn bổng đánh thẳng xuống đầu Tiêu Thu Thủy!
Hắn đến cứu cũng kịp thời. Kỳ thực Khang Xuất Ngư đã đến lúc đèn cạn hết dầu, nếu không được ai cứu, chân lực của đối phương cuồn cuộn kéo tới, lão sẽ không còn sức chống đỡ, bị đối phương chấn tử ngay tại chỗ!
Trong lòng lão kinh sợ không thể diễn tả nổi, chân lực của Tiêu Thu Thủy thực giống như Hấp Tinh đại pháp của vị hỗn thế ma vương trong truyền thuyết, hút công lực của đối phương làm của mình, còn đối phương thì biến thành một kẻ phế nhân.
Chỉ không biết Tiêu Thu Thủy là được kỳ duyên, uống Vô Cực tiên đan và Thảo Trùng, khiến cho công lực tăng vọt, có thể nhân lúc so đấu công lực để vận dụng sức mạnh của đối phương kích phát nội kình, chứ không phải hấp thu kình lực của đối phương làm của mình
Khang Đình vung Tang môn bổng đánh tới, khi Tiêu Thu Thủy phát hiện ra thì gậy đã tới trước mặt. Trong lúc nguy cấp hắn vụt sinh trí, kéo Khang Xuất Ngư lên cản lại.
Khang Đình cả kinh, vội vàng thu gậy, Tiêu Thu Thủy đẩy mạnh, đẩy Khang Xuất Ngư đam sầm vào Khang Đình.
Khang Đình luống cuống chân tay, tránh qua Khang Xuất Ngư đang bay tới, nhưng Tiêu Thu Thủy đã dồn tất cả lực đạo đấu chưởng lúc trước, đánh ra thật mạnh. Khang Đình hét lên, một mặt tránh né, một mặt đón đỡ, “ầm” một tiếng, vẫn bị chưởng phong quét trúng, đâm thẳng vào tường thành. Tường thành đã sớm lung lay nghiêng ngả, bị Khang Đình đập vào liền đổ sập, gạch đá rơi ầm ầm xuống đầu hắn, Khang Đình thảm tử đương trường.
Có thể nói Khang Đình đã chết thay cho Khang Xuất Ngư.
Ơt bên kia, Tằng Sâm thấy tình thế không ổn, quay người định chạy.
Tiêu Thu Thủy nhảy vọt tới, chặn hắn lại.
Tằng Sâm vung loan đao, trợn mắt quát:
- Ngươi muốn chết à, mau tránh đường!
Hiện tại Tiêu Thu Thủy đã rất tự tin, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói:
- Ta đang muốn chết, ngươi cho ta chết đi!
Tằng Sâm thấy nói cứng không được, trong lòng hoảng hốt, ngữ khí liền mềm xuống:
- Hai ta không thù không oán, sao phải khổ sở bức ép!
Tiêu Thu Thủy nghiêm mặt đáp:
- Vừa rồi khi các ngươi có sáu người, sao không nói câu này?
Tằng Sâm thấy Tiêu Thu Thủy liên tục giết bốn người An phán quan, Thiết phán quan, Hà Sư, Khang Đình, tự biết mình tuyệt không phải là đối thủ, trong lòng càng hoảng loạn, không ngờ lại kêu ầm lên:
- Khang lão sư... Cứu mạng....
Quay đầu nhìn lại, đâu còn bóng đáng Khang Xuất Ngư nữa?
Tiêu Thu Thủy thấy Khang Xuất Ngư biến mất cũng vô cùng tức giận, quát lớn:
- Chỗ liên lạc của các ngươi ở đâu?!
Tằng Sâm sợ đến mất vía, vội đáp:
- Đừng ra tay, đừng ra tay, tôi dẫn ngài đi.
Tiêu Thu Thủy thoáng ngẫm nghĩ, cảm thấy thế cũng tốt, bèn nói:
- Ngươi có biết Khang Xuất Ngư trốn đến đấu không?
Tằng Sâm sợ đến nhũn cả chân tay:
- Tôi có thể đưa ngài tới... Tại hạ cũng không biết lão, lão có tới đố hay không, nhưng chỗ đó đúng là điểm liên lạc của Quyền Lực bang tại nơi này.
Tiêu Thu Thủy thầm nghĩ, đầm rồng hang hổ cũng phải đi một chuyến, lập tức gật đầu:
- Bỏ loan đao của ngươi xuống... Ngươi dẫn ta đến đó, ta sẽ tha không giết!
.......................................
Lúc này trong Hoan Nhạc sạn, Hỏa vương Tổ Kim Điện đang dùng một tấm khăn ướt, lau cái đầu trọc bóng loáng của hắn.
Sau đó lão quay mặt lại, nhìn Âu Dương San Nhi đang nước mắt lưng tròng, cười hắc hắc, nói:
- Ngươi đang mang thay, đối với ta, đến cả làm chuyện đó cũng không tiện... Chỉ là dung mạo ngươi cũng thật là khó kiếm, đành thưởng cho đám huynh đệ có hứng thú chơi đùa một chút vậy.
Thịnh Giang Bắc ở một bên cảm thấy có chút khó chịu, cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng:
- Hỏa vương.
Tổ Kim Điên quay lại:
- Hử?
Thịnh Giang Bắc chắp tay nói:
- Nếu người này đã mang thai, chồng cũng bị giết rồi, vậy không bằng tha cho cô ta đi.
Tổ Kim Điện bỗng cười khà khà, Thịnh Giang Bắc ngẩn người, đột nhiên một ngọn lửa bùng lên, ập thẳng vào mặt lão!
Thịnh Giang Bắc kêu lớn, nhảy lui, nhưng lông mi vẫn bị thiêu cháy mất hơn nửa.
Thịnh Giang Bắc giận đến đỏ bừng cả mặt, Tổ Kim Điện cười lạnh:
- Ngươi thương hương tiếc ngọc? Hử? Ta thích làm cái gì thì làm cái đó, không cần con quỷ già nhà ngươi khuyên can!
Thịnh Giang Bắc cố nhẫn nhịn, đáp:
- Vâng.
Khang Kiếp Sinh bỗng sán lại gần, nói:
- Khải bẩm Hỏa vương, thuộc hạ rất có hứng thú với con ả này...
Tổ Kim Điện bật cười quái dị:
- Ngươi giết chồng ả ta, đúng là có công, cho ngươi hưởng thụ cũng hợp lý, ha ha ha...
Đúng lúc này, một hán tử chống hai gậy bỗng vội vàng chạy vào.
Tổ Kim Điện không nói nữa, gật gật đầu.
Người đó lập tức chạy lại, ghé tai nói mấy câu.
Sắc mặt Tổ Kim Điện thoáng trầm ngâm, lập tức nói:
- Kẻ này không thể lưu, ngươi dẫn Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng đi giải quyết hắn.
Đại hán cầm gậy chống mặt ủ mày chau, lại không dám lên tiếng. Tổ Kim Điện không hề phát hiện, nói:
- Thịnh Giang Bắc, Tả Thường Sinh, Khang Kiếp Sinh, ba ngươi tránh đi trước.
Ba ngươi ứng tiếng đáp, chia ra bỏ đi.
Đường Phương và Đường Bằng bị điểm huyệt cùng cải trang, cảm thấy rất kỳ lạ, rút cuộc là ai tới vậy?
Một trong hai người, Đường Phương vừa nhìn đã suýt chút nữa thì kêu lên.
Người đó không phải ai khác, chính là Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy, mộng hồn khiên tác, khắc cốt ghi tâm!
Tiêu Thu Thủy chưa chết!
Nếu như Đường Phương không bị phong bế huyệt câm thì đã sớm kêu lên rồi.
Đáng tiếc, Đường Phương không thể kêu lên được.
Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy!
Tiêu Thu Thủy đẩy Tằng Sâm vào trong. Còn chưa quan sát kỹ, không biết tại sao, hắn đã cảm thấy nơi này rất quen thuộc.
Nhưng hắn lại không thể xác định được, quen thuộc ở điểm nào.
Tằng Sâm sợ hãi thấp giọng nói:
- Bọn họ, bọn họ... Hẳn là tập trung ở đây.
Tiêu Thu Thủy “ừm” một tiếng, chỉ cảm thấy người trong khách điếm đề tò mò nhìn hắn.
Tiêu Thu Thủy không phải ác bá, hắn đương nhiên cảm thấy hùng hổ xông vào sẽ làm quấy rầy cảm hứng uống trà, đàm đạo của người khác.
Hắn quan sát một lượt, chỉ cảm thấy không có gì khả nghi, liền dợm bước vào.
Hắn đột nhiên phát hiện vừa rồi quanh chiếc bàn ở chính giữa quán, đáng ra phải có một người đầu trọc, nhưng bây giờ lại bỗng dưng biến mất.
Có điều khi hắn tiến vào thì cũng không nhìn rõ là người nào.
Nhưng hắn trông thấy bên chiếc bàn đó còn có ba người.
Một vị lang trung, một khách thương, một bà lão.
Hắn không nhận ra ba người này, cũng không để ý nhiều.
Ba người đó cũng không kinh động.
Hắn đột nhiên lại cảm nhận được cảm giác đó.
Cảm giác đó giống như là liên kết tâm linh.
Bên ngoài mặt trời sáng sủa, soi rọi khắp nơi, hắn bỗng nhớ tới Đường Phương.
Thu Thủy, Thu Thủy, tôi đang ở đây.
Anh nhìn sang đây đi, tôi là Đường Phương mà.
Anh còn chưa chết, anh còn chưa chết!
Anh lừa được người khác, chứ không lừa được tôi!
Tôi biết anh còn chưa chết, đại chí của anh còn chưa thành, sao có thể chết trước tôi được!
Tôi đã biết là anh sẽ không chết mà!
Anh mãi mãi sẽ không chết!
Cuối cùng tôi cũng gặp lại anh... Từ một kiếm trong đêm đó, một kiếm vén sa che mặt của tôi lên...
Anh nhìn sang bên này đi, anh nhìn sang bên này đi!
Chẳng lẽ anh không nhận ra tôi nữa sao!
.... Trong lòng Đường Phương như có cả nghìn âm thanh đang gào thét.
Tiêu Thu Thủy không hề nghe thấy.
Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới Đường Phương.
Trong lòng hắn đột ngột dâng lên một cảm giác thẫn thờ, trong mơ hồ phảng phất như có Đường Phương ở ngay bên cạnh.
... Nhưng không thể có chuyện đó.
Tiêu Thu Thủy khe khẽ lắc đầu.
... Sau trận chiến bên Ly Giang, chẳng biết Đường Phương đã ở nơi chân trời góc biển nào rồi?
Nhưng điểm báo ấy vẫn cứ quanh quất trong lòng hắn.
Hắn không khỏi vô thức muốn nhìn lại từng người trong khách điếm này.
... Không biết chừng Đường Phương cũng ở đây.
Đại địch đang ở trước mắt mà vẫn có cái suy nghĩ hoang đường này, bản thân hắn cũng cảm thấy có chút tức cười.
Có điều hắn vẫn muốn nhìn lại mọi thứ trong khách điếm.
Tuy biết rõ không có Đường Phương.
Anh, anh... Tôi ở đây này.
Thu Thuy, Tiêu Thu Thủy, cho dù anh không nhận ra tôi thì cũng phải nhận ra ánh mắt tôi!
Tôi là Đường Phương, trên thế giới này không có ánh mắt ai nhìn anh giống như ánh mắt tôi!
Nhưng tại sao anh lại thở dài, cười khổ, lắc đầu?
Là vì những ngày chia ly chỉ toàn trói buộc, chém giết, hay chỉ toàn là bi hoan ly hợp?
Tiêu Thu Thủy...!
- Tiêu Thu Thủy.....!
Tiêu Thu Thủy đang muốn nhìn lại từng người trong khách điếm, trên đường lớn ngoài cửa bỗng có một bóng người cao lớn lướt qua, giống như quỷ ảnh, lóe lên rồi biến mất.
Tiêu Thu Thủy mắt tinh, lập tức nhận ra kẻ đó.
Liễu Hữu Khổng, từng ra tay trên sông Nam Minh!
Liễu Hữu Khổng ở đây, chắc chắn Chung Vô Ly sẽ không xa.
Bắt được Liễu Hữu Khổng và Chung Vô Ly sẽ không khó biết được tung tích Tả Thường Sinh.
Biết được tung tích Tả Thường Sinh, có lẽ sẽ có thể thăm dò được tình hình Hoán Hoán kiếm phái Thành Đô ra sao rồi!
Vì thế Tiêu Thu Thủy mặc kệ Tằng Sâm, lập tức phóng ra.
Trong khoảnh khắc quay người phóng ra đó, trong lòng hắn đột nhiên rất loạn, người như bị hàng trăm, hàng nghìn mũi châm đâm vào, toàn thân bỏng rát, đau đớn.
Tiêu Thu Thủy không biết nguyên nhân tại sao.
Hắn đã lao ra ngoài.
Anh đi rồi.
Anh cứ như vậy mà đi rồi.
Không một câu nói, không một...
Đường Phương bỗng cảm thấy Á huyệt của mình thả lỏng, hóa ra là đã có thể lên tiếng rồi.
Vốn điểm huyệt chỉ có thể duy trì được một thời gian, qua thời gian đó, huyết mạch sẽ được mở ra.
Đường Phương đang muốn hô lên, một bàn tay đột nhiên vương ra sau lưng nàng, nhanh chóng điểm lại Á huyệt.
Kẻ đó đầu trọc lốc, chính là Tổ Kim Điện. Hắn cười khằng khặc nói:
- Có kêu cũng vô dụng, nếu hắn tới đây sẽ lập tức phải chết. Hắn không tới thì cũng chết ở bên ngoài, chỉ có thế mà thôi.
Đường Phương không nói gì nữa.
Nàng rơi lệ.
Tròng mắt Đường Bằng chuyển động, nhìn nàng.
Trong lòng Đường Bằng có một tâm nguyện.
Chỉ cần có thể để Đường Phương không khắc, hắn dù vì kêu một tiếng mà thiên đao vạn quả, cũng chết không nuối tiếc.
.... Chết, không, nuối, tiếc.
..................................
Tiêu Thu Thủy đuổi ra ngoài, mặt trời rực rỡ, hắn đuổi qua con đường này tới con đường khác, đuổi qua con ngõ này tới con ngõ khác.
Sau đó một bức tường đột ngột chắn trước mặt hắn.
Đường cụt.
Tiếp theo bản năng như dã thú của hắn lại xuất hiện.
Toàn thân hắn nổi da gà, không biết sợ hãi từ đâu tới.
Hắn kịp thời cúi đầu, chỉ cảm thấy sau gáy mát lạnh, một cây gậy nhọn quét trượt qua.
Tiêu Thu Thủy nhảy lên một bước, đứng dựa vào tường, hét lớn:
- Chung Vô Ly!
Chỉ thấy trên nóc nhà một người lom khom lăn xuống, tay cầm gậy sắt, cười hì hì:
- Ngươi khỏe chứ, đây là lần thứ ba chúng ta gặp mặt rồi
Tiêu Thu Thủy tức giận quát:
- Ngươi...!
Chợt liếc thấy trên tường có một đám máu.
Tường ngõ hai bên vừa cũ kỹ, vừa đổ nát.
Bức tường sau lưng thì lại mới.
Đám máu nằm trên tường mới, vô cùng rõ ràng.
Thứ không rõ ràng là trong đám máu có một lỗ thủng.
Lỗ kiếm!
Nếu thật sự là tường, tại sao lại có kiếm đâm xuyên qua được?
Tiêu Thu Thủy vụt nghĩ đến đây, không kịp đắn đo, hét lớn một tiếng, vận kình lực toàn thân, đánh lên bức tường!
Chính trong khoảnh khắc đó, hắn chỉ cảm thấy hai yếu huyệt sau lưng đau nhói.
Hai mũi kim nhọn đâm trúng huyệt đạo hắn.
Đầu mũi kim chỉ đâm trúng da hắn, còn chưa xuyên vào huyệt đạo, kình lực của hắn đã bộc phát!
Ầm!
Tường mỏng vỡ nát, gạch ngói, đá sỏi bắn hết lên người, lên đầu, lên mặt kẻ cầm châm ở đằng sau!
Kẻ đó kêu thảm, ôm mặt, gào thét, máu chảy đầy người, cuối cùng ngã xuống.
Chính là Liễu Hữu Khổng, “gắn bó keo sơn” với Chung Vô Ly!
Liễu Hữu Khổng vừa chết, sau tường lại xuất hiện một người.
Người đó cầm hai gậy chống, như che ngập trời đất, liên hoàn tấn công Tiêu Thu Thủy.
Thân pháp Tiêu Thu Thủy nhanh như chớp giật, kẻ đó đánh trượt.
Tiêu Thu Thủy chuyển mình lao về phía Chung Vô Ly!
Giết!
Lúc này, Tiêu Thu Thủy chỉ có một ý nghĩ, giết!
Hôm nay hắn đã giết hết bốn người, bốn nhân vật tiếng tăm vang động trên giang hồ.
Hắn lao về phía Chung Vô Ly. Chung Nhất Quật thấy Tiêu Thu Thủy thần uy lẫm liệt, quả thực là không hề giống Tiêu Thu Thủy hắn từng gặp!
Hắn đâm tới một gậy!
“Rắc” một tiếng, gậy sắt gãy rời!
Tiêu Thu Thủy tay bắt lấy đầu gậy nhọn, đâm thẳng tới!
Chung Vô Ly muốn chạy, nhưng hai tay vẫn còn đang nắm nửa đoạn gậy gãy. Tiêu Thu Thủy giữ chặt lấy, Chung Nhất Quật giật người không thoát ra được, mũi nhọn đã tới, xuyên thấu ngực hắn!
Cùng lúc ấy, “chát chát” hai tiếng, lưng Tiêu Thu Thủy hứng trọn hai nhát gậy chóng của người kia!
“Rắc rắc” hai tiếng, hai gậy cùng gãy!
Khóe miệng Tiêu Thu Thủy rỉ máu tươi.
Tiêu Thu Thủy quay phắt lại, hai tay bắt lấy hai vai người kia.
Người đó không giãy ra được, đau thấu tim gan, gào lên như heo bị chọc tiết.
Tiêu Thu Thủy lạnh lùng hỏi:
- Ngươi tên là gì.
Người đó chưa từng thấy ai thần dũng như vậy, cố nhịn nước mắt đang sắp trào ra, đáp:
- Tôi là Ngô Minh...
Tiêu Thu Thủy nhìn trừng trừng vào hắn:
- Ngươi là người của Bành Cửu?
Ngô Minh run rẩy đáp:
- Đúng, đúng, tôi là đệ tử của Bành Cửu.
Tiêu Thu Thủy từ từ thả lỏng tay:
- Bành Cửu có ơn với ta, ta không giết ngươi.
Ngô Minh chỉ thấy Tiêu Thu Thủy nổi giận đáng sợ như quỷ thần, giờ biết hắn không giết mình, tuy không rõ giữa Bành Cửu và Tiêu Thu Thủy có uyên nguyên gì nhưng trong lòng vẫn thở phào một tiếng, lập tức nói:
- Đa tạ....
Tiêu Thu Thủy xua tay.
Ngô Minh ôm quyền, vượt tường mà đi.
Tiêu Thu Thủy không giết Ngô Minh.
Chờ Ngô Minh đi khỏi, Tiêu Thu Thủy mới dựa vào tường, ngồi xuống.
Thể lực hắn đã suy kiệt.
Hôm nay hắn trước sau trúng phải vô số đòn, tuy nội lực hơn người, có thể chịu đựng được nhưng cũng bị thương không nhẹ.
Nhưng nhưng hắn vừa mới ngồi xuống đất, đang muốn thở dốc một chặp thì lại bỗng có bóng người lóe lên!
Tiêu Thu Thủy đứng phắt dậy.
Người tới lại là Ngô Minh. Hắn chăm chú nhìn thật sâu vào Tiêu Thu Thủy.
Ngô Minh nói:
- Ngươi thả ta đi.
Tiêu Thu Thủy lạnh lùng hỏi:
- Ngươi còn không đi?
Ngô Minh đáp:
- Ta đi, chỉ là ta muốn nói với ngươi một chuyện.
Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên nói:
- Nói đi.
Ngô Minh đáp:
- Mấy người trong khách điếm bị bọn ta bắt được, Hỏa vương áp giải, trong đó có hai ba người giống như là bằng hữu của ngươi.
Vừa nói Ngô Minh vừa quan sát Tiêu Thu Thủy:
- Ngươi tới tìm bọn họ đúng không?
Nói đoạn chắp tay nói:
- Lời tới đây là hết, cáo từ.
Ngô Minh tung người bỏ đi.
Bằng hữu?
Là bằng hữu nào ở đó?
Là ai thất thủ bị bắt?
Tiêu Thu Thủy rất mê hoặc, đột nhiên nhớ tới một chuyện: Ánh mắt!
Ánh mắt đó!
Ánh mắt của khách thương đó!
Ánh mắt quen thuộc! Ánh mắt kiên định!
Ánh mắt hàm tiếu! Ánh mắt muốn nói...
Đường Phương, Đường Phương đang ở đó!
Tiêu Thu Thủy muốn nhảy dựng lên!
Hắn lập tức nhớ tới vị lang trung kia.
Lang trung đó thân hình gầy gò, nhưng lại có cái bụng hơi tròn!
Lang trung đó là nam, không, không, nhất định không phải là nam!
Là nữ! Hơn nữa còn là Âu Dương San Nhi!
Mấy người Đường Phương quả nhiên là ở bên đó!
Tiêu Thu Thủy thực hận không thể móc hai mắt mình ra!
Hắn không có thời gian làm như vậy. Hắn phấn chấn nhảy lên, quên cả thương tích trên người.
Hắn lao như bay về phía Hoan Nhạc sạn.
Hắn lao vào Hoan Nhạc sạn, chỉ có đau thương, không có người.
Khách điếm rộng lớn, bàn đổ ghế ngã, không còn một ai.
Chỉ có một người, người chết.
Trái tim Tiêu Thu Thủy như muốn nhảy ra khỏi lổng ngực.
Người chết là Tằng Sâm.
Tằng Sâm bị lửa thiêu chết.
Bấy giờ Tiêu Thu Thủy mới bình tĩnh lại.
Tằng Sâm bị đốt chết, nhưng một bàn một ghế bên cạnh hắn lại không hề có chút dấu vết thiêu đốt.
Loại thủ pháp này không thể là ai khác ngoài Hỏa vương.
Ở đây rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đám người Tổ Kim Điện đang ở đâu?
.... Đường Phương, Đường Phương, rút cuộc là cô ra sao rồi?
... Đường Phương, Đường Phương, cô đang ở đâu?
Tiếng hét đó thật quá lớn, đến khi Khang Xuất Ngư nhìn rõ người tới là Tiêu Thu Thủy thì mới bình tĩnh lại.
Khang Xuất Ngư từng giao đấu với Tiêu Thu Thủy năm lần, mỗi lần giao đấu lại cảm thấy võ công Tiêu Thu Thủy tăng thêm một phần, làm cho áp lực lại lớn thêm một chút.
Có điều võ công Tiêu Thu Thủy vốn thua kém Khang Xuất Ngư quá xa, Quan Nhật thần kiếm của Khang Xuất Ngư xép hàng thứ năm trong Bảy đại danh kiếm võ lâm, ngang hàng với cha Tiêu Thu Thủy, Tiêu Tây Lâu.
Tiêu Thu Thủy thông minh trời phú, chỉ là dù trí tuệ có cao thì độ tinh thuần võ công cũng không thể so sánh với Tiêu Tây Lâu, vừa là cha cũng đồng thời là sư phụ mình được.
Vì thế tuy Khang Xuất Ngư rất căm thù Tiêu Thu Thủy, chỉ hận không thể sớm cho hắn chết dưới kiếm, nhưng lại không hề sợ hãi Tiêu Thu Thủy.
Khang Xuất Ngư mỉm cười hung ác:
- Tên nhóc con nhà ngươi tới rất hay, ta tìm ngươi đã lâu rồi..
Tằng Sâm vung loan đao, hỏi:
- Tên nhóc con chết tiệt này là ai?
An phán quan cười lạnh đáp:
- Hắn là con trai của Tiêu Tây Lâu, Hoán Hoa kiếm phái Thành Đô.
Hà Sư giơ Tang môn bổng lên, quát lớn:
- Ai cần biết hắn là con nhà ai, cứ đánh chết là xong!
Nói đoạn lập tức ra tay, bắt vào động mạch lớn sau cổ Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy đang vô cùng phẫn nộ, chưởng đánh vụt ra, chặt tới mạch môn Hà Sư!
Hà Sư không thể ngờ được đối phương lại ra tay nhanh như vậy, giật mình kinh ngạc, vội thu trảo, đánh Tang môn bổng ra!
Cùng lúc đó, Tiêu Thu Thủy đã biến chiêu.
Một cú chặt không trúng, lập tức xoay chưởng phất ra!
Một chưởng này đánh ra nhìn nhẹ nhàng vô lực, nhưng lại cực kỳ nhanh, đến chính Tiêu Thu Thủy cũng không ngờ.
Tâm niệm hắn vừa động, chưởng đã đánh ra rồi.
Chưởng vừa đánh trúng, chưởng lực liền phát, không ngờ lại nhanh hơn Tiêu Thu Thủy ra tay lúc bình thường tới bảy lần!
Hà Sư hiển nhiên là cũng không dự tính được, trúng phải một chưởng, đang muốn quát mắng:
- Tên nhóc con....!
Đột nhiên cảm thấy trong cơ thể nội lực như dồn dập như bài sơn đảo hải, hai tròng mắt bật lồi ra, miệng phun máu tươi, mũi đổ máu ròng ròng, đến cả lỗ tai cũng rỉ ra tơ máu. Hà Sư không ngờ lại bị một chưởng của Tiêu Thu Thủy đánh chết ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều sững sờ, đến cả Khang Xuất Ngư cũng không tưởng tượng được Tiêu Thu Thủy lại có công lực như vậy.
Ngay chính Tiêu Thu Thủy cũng không nghĩ đến chuyện này.
Hắn ngẩn ra, nhìn vào hai tay mình, cơ hồ không dám tin một chưởng đó là do hắn đánh ra. Ngay lúc đó, An phán quan đã lẻn tới sau lưng hắn.
“Chát” một tiếng, yên ngựa đánh thẳng vào lưng Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy không kịp đề phòng, bị trúng một đòn, loạng choạng mất bốn năm bước, nhưng An phán quan thì lại cảm thấy từ xương sống Tiêu Thu Thủy truyền lực một luồng sức mạnh kỳ quái, cực kỳ mạnh mẽ, bị bắn lùi lại!
An phán quan kêu lên một tiếng, không ngờ lại bị chấn lùi tới bảy thước.
Tiêu Thu Thủy ổn định thân hình, ai bị đánh lén cũng sẽ cảm thấy tức giận, hắn lập tức lùi lại chỗ cũ, đá ngược ra một cước!
Trong câu chuyện “Kiếm Khí Trường Giang”, khi đấu với Xứng Thiên Kim tại Kim Tiền ngân trang, hắn từng lùi ngược phát kiếm, ép lui Xứng Thiên Kim, khiến đối phương chết dưới độc tật lê của Đường Nhu.
Nhưng lần này hắn lùi lại nhanh hơn rất nhiều! An phán quan thấy mình đánh lén thành công vậy mà đối phương lại như không có việc gì, bản thân còn bị chấn bay, còn chưa kịp định thần thì Tiêu Thu Thủy đã lùi tới trước mặt!
An phán quan sợ đến vỡ mật, đang muốn chống cự thì một chiêu Hổ vĩ cước của Tiêu Thu Thủy đã đá tới. An phán quan bị đá trúng lồng ngực, “ầm” một tiếng, bị đánh ngập cả vào trong tường thành!
Tiếng kêu thảm của An phán quan có thể nghe được rõ ràng từ cách đó tận hơn một dặm.
Tiêu Thu Thủy vừa ra tay đã giết chết hai cao thủ, không những ngoài dự đoán của người khác mà đến chính hắn cũng không ngờ tới, ngay lúc này, chân phải Tiêu Thu Thủy đã bị đánh trúng!
Roi sắt của Thiết phán quan.
Hắn vốn đang ở cạnh An phán quan, Tiêu Thu Thủy lo đối phó với An phán quan, liền để Thiết phán quan thừa cơ ra đòn.
Mỗi mắt xích trên roi sắt của Thiết phan quan to như miệng chén, được rèn bằng thép ròng, đánh lên đá tảng có thể làm đá vỡ sỏi tan, nhưng một roi đó đánh trúng chân Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy chỉ đau nhói, kêu lên, ngã phịch xuống, còn roi sắt thì gãy ra từng khúc một.
Thiết phán quan chưa bao giờ gặp ai có nội lực như vậy, sắc mặt vàng ệch như đất.
Tiêu Thu Thủy chân phải đau đớn, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, khi roi sắt gãy nát, hắn liền đánh ra một quyền.
Quyền đánh trúng đoạn roi gãy.
Đoạn roi gãy bắn ra, cắm phập vào trán Thiết phán quan.
Thiết phán quan gào thảm một tiếng, ngã xuống tắt thở.
Tiêu Thu Thủy liên tục giết ba cao thủ Hà Sư, đệ tử Lương Tiêu Thử, Thiết phán quan và An phán quan đệ tử Diêm Quy Quỷ, làm Khang Xuất Ngư cũng phải sững sờ. Lão nheo mắt nhìn Tiêu Thu Thủy, giống như là người đứng trước mặt lão đáng ra không phải là Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy dựa vào nội lực hùng hậu giết ba người liên tiếp, nhưng hắn một là không biết bản thân có thần công như vậy, sử dụng không thuần thục, hai là võ công kỹ pháp không cao, lại không thể phối hợp với nội lực thâm hây, cho nên hiệu quả thực dụng cũng bị suy giảm thảm hại.
Hắn trước bị An phán quan đánh trúng lưng, thật sự khí huyết đảo lộn, sau Thiết phán quan quất một roi, cũng khiến chấn phải hắn không nhấc lên nổi.
Thế nhưng Tiêu Thu Thủy trước khi công lực đại tiến, võ công chẳng qua cũng chỉ tương đương với đám An phán quan, cùng lắm là cơ cảnh, nhanh nhẹn hơn một chút, bây giờ không ngờ lại chịu thẳng hai đòn, giết chết ba người liên tiếp.
Khang Xuất Ngư lạnh lùng nói:
- Công lực ngươi tiến bộ thật nhanh!
Tiêu Thu Thủy hừ lạnh đáp:
- Không cần giả bộ!
Tằng Sâm ở bên cạnh không nhịn được, hỏi:
- Hắn thật sự là Tiêu Thu Thủy?
Tằng Sâm thật sự không thể tin được nội công Tiêu Thu Thủy lại cao như vậy.
Khang Xuất Ngư cười lạnh:
- Vậy cũng chẳng sa.
Vụt quát lớn:
- Ngươi thử tiếp một chưởng của ta!
Khang Xuất Ngư đánh ra một chưởng, đã vận đến mười thành công lực, quyết chỉ phải lấy mạng Tiêu Thu Thủy.
Lão đấu với Tiêu Thu Thủy năm lần, có thể chắc chắn Tiêu Thu Thủy không có thần công như vậy!
Nhưng lão đã nhầm mất rồi.
Nếu lão dùng Quan Nhật kiếm pháp, cẩn thận quyết đấu với Tiêu Thu Thủy thì vẫn có cơ hội giết chết đối phương. Lão không nên thử.
Lão đánh ra một chưởng, Tiêu Thu Thủy cũng trả lại một chưởng.
Hai chưởng chạm nhau, lão liền biết mình đã nhầm mất rồi.
Nhầm quá mức rồi.
Chưởng lực của Tiêu Thu Thủy thật sự quá lợi hại.
Chưởng của lão như đánh trúng một đoàn dung nham nóng bỏng, nhiệt lực của đối phương không ngừng tăng lên, lúc nào ũng có thể thiêu cháy bàn tay lão.
Nhưng lão cũng không thể thu tay về.
Một khi thu chưởng về, chưởng lực của đối phương sẽ tràn tới như bài sơn đảo hải, cho đến khi nuốt chưởng lão mới thôi.
Tiêu Thu Thủy cũng phải tới lúc chính thức đối chưởng với cao thủ như Khang Xuất Ngư mới biết nội lực của mình cao đến mức nào.
Chân khí đó trào ra từ hai huyệt Nhâm, Đốc, bốc lên từ Đan Điền, Tống Dương, cuồn cuộn vận hành ba mươi sáu chu thiên, phát ra không ngừng. Do có chưởng lực của kẻ địch thúc đẩy, nội khí Tiêu Thu Thủy di chuyển, đả thông kỳ kinh bách mạch, trở thành chân khí của bản thân, có thể tùy ý sử dụng.
Trong khoảnh khắc, Tiêu Thu Thủy cảm thấy vô cùng thoải mái, đau đớn sau lưng và trên chân cũng từ từ tiêu tan.
Nhưng Khang Xuất Ngư thì khốn khổ rồi.
Lão như đang phải đấu chưởng, đấu lực với một người đã tu luyện nội công tinh thuần suốt một trăm năm mươi năm.
Hai người Tằng Sâm và Khang Đình trước thấy Khang Xuất Ngư tự mình ra tay, tất nhiên là yên tâm, sau thấy Khang Xuất Ngư sắc mặt đỏ bừng, còn cao giọng reo hò trợ uy, nghĩ rằng tên nhóc con Tiêu Thu Thủy này chết chắc rồi, không ngờ hai chưởng càng dính nhau lâu, sắc mặt Khang Xuất Ngư càng vàng nhợt, hơn nữa hai chân còn bắt đầu run rẩy.
Bấy giờ Khang Đình mới biết không ổn, hét lên một tiếng, vung Tang môn bổng đánh thẳng xuống đầu Tiêu Thu Thủy!
Hắn đến cứu cũng kịp thời. Kỳ thực Khang Xuất Ngư đã đến lúc đèn cạn hết dầu, nếu không được ai cứu, chân lực của đối phương cuồn cuộn kéo tới, lão sẽ không còn sức chống đỡ, bị đối phương chấn tử ngay tại chỗ!
Trong lòng lão kinh sợ không thể diễn tả nổi, chân lực của Tiêu Thu Thủy thực giống như Hấp Tinh đại pháp của vị hỗn thế ma vương trong truyền thuyết, hút công lực của đối phương làm của mình, còn đối phương thì biến thành một kẻ phế nhân.
Chỉ không biết Tiêu Thu Thủy là được kỳ duyên, uống Vô Cực tiên đan và Thảo Trùng, khiến cho công lực tăng vọt, có thể nhân lúc so đấu công lực để vận dụng sức mạnh của đối phương kích phát nội kình, chứ không phải hấp thu kình lực của đối phương làm của mình
Khang Đình vung Tang môn bổng đánh tới, khi Tiêu Thu Thủy phát hiện ra thì gậy đã tới trước mặt. Trong lúc nguy cấp hắn vụt sinh trí, kéo Khang Xuất Ngư lên cản lại.
Khang Đình cả kinh, vội vàng thu gậy, Tiêu Thu Thủy đẩy mạnh, đẩy Khang Xuất Ngư đam sầm vào Khang Đình.
Khang Đình luống cuống chân tay, tránh qua Khang Xuất Ngư đang bay tới, nhưng Tiêu Thu Thủy đã dồn tất cả lực đạo đấu chưởng lúc trước, đánh ra thật mạnh. Khang Đình hét lên, một mặt tránh né, một mặt đón đỡ, “ầm” một tiếng, vẫn bị chưởng phong quét trúng, đâm thẳng vào tường thành. Tường thành đã sớm lung lay nghiêng ngả, bị Khang Đình đập vào liền đổ sập, gạch đá rơi ầm ầm xuống đầu hắn, Khang Đình thảm tử đương trường.
Có thể nói Khang Đình đã chết thay cho Khang Xuất Ngư.
Ơt bên kia, Tằng Sâm thấy tình thế không ổn, quay người định chạy.
Tiêu Thu Thủy nhảy vọt tới, chặn hắn lại.
Tằng Sâm vung loan đao, trợn mắt quát:
- Ngươi muốn chết à, mau tránh đường!
Hiện tại Tiêu Thu Thủy đã rất tự tin, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói:
- Ta đang muốn chết, ngươi cho ta chết đi!
Tằng Sâm thấy nói cứng không được, trong lòng hoảng hốt, ngữ khí liền mềm xuống:
- Hai ta không thù không oán, sao phải khổ sở bức ép!
Tiêu Thu Thủy nghiêm mặt đáp:
- Vừa rồi khi các ngươi có sáu người, sao không nói câu này?
Tằng Sâm thấy Tiêu Thu Thủy liên tục giết bốn người An phán quan, Thiết phán quan, Hà Sư, Khang Đình, tự biết mình tuyệt không phải là đối thủ, trong lòng càng hoảng loạn, không ngờ lại kêu ầm lên:
- Khang lão sư... Cứu mạng....
Quay đầu nhìn lại, đâu còn bóng đáng Khang Xuất Ngư nữa?
Tiêu Thu Thủy thấy Khang Xuất Ngư biến mất cũng vô cùng tức giận, quát lớn:
- Chỗ liên lạc của các ngươi ở đâu?!
Tằng Sâm sợ đến mất vía, vội đáp:
- Đừng ra tay, đừng ra tay, tôi dẫn ngài đi.
Tiêu Thu Thủy thoáng ngẫm nghĩ, cảm thấy thế cũng tốt, bèn nói:
- Ngươi có biết Khang Xuất Ngư trốn đến đấu không?
Tằng Sâm sợ đến nhũn cả chân tay:
- Tôi có thể đưa ngài tới... Tại hạ cũng không biết lão, lão có tới đố hay không, nhưng chỗ đó đúng là điểm liên lạc của Quyền Lực bang tại nơi này.
Tiêu Thu Thủy thầm nghĩ, đầm rồng hang hổ cũng phải đi một chuyến, lập tức gật đầu:
- Bỏ loan đao của ngươi xuống... Ngươi dẫn ta đến đó, ta sẽ tha không giết!
.......................................
Lúc này trong Hoan Nhạc sạn, Hỏa vương Tổ Kim Điện đang dùng một tấm khăn ướt, lau cái đầu trọc bóng loáng của hắn.
Sau đó lão quay mặt lại, nhìn Âu Dương San Nhi đang nước mắt lưng tròng, cười hắc hắc, nói:
- Ngươi đang mang thay, đối với ta, đến cả làm chuyện đó cũng không tiện... Chỉ là dung mạo ngươi cũng thật là khó kiếm, đành thưởng cho đám huynh đệ có hứng thú chơi đùa một chút vậy.
Thịnh Giang Bắc ở một bên cảm thấy có chút khó chịu, cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng:
- Hỏa vương.
Tổ Kim Điên quay lại:
- Hử?
Thịnh Giang Bắc chắp tay nói:
- Nếu người này đã mang thai, chồng cũng bị giết rồi, vậy không bằng tha cho cô ta đi.
Tổ Kim Điện bỗng cười khà khà, Thịnh Giang Bắc ngẩn người, đột nhiên một ngọn lửa bùng lên, ập thẳng vào mặt lão!
Thịnh Giang Bắc kêu lớn, nhảy lui, nhưng lông mi vẫn bị thiêu cháy mất hơn nửa.
Thịnh Giang Bắc giận đến đỏ bừng cả mặt, Tổ Kim Điện cười lạnh:
- Ngươi thương hương tiếc ngọc? Hử? Ta thích làm cái gì thì làm cái đó, không cần con quỷ già nhà ngươi khuyên can!
Thịnh Giang Bắc cố nhẫn nhịn, đáp:
- Vâng.
Khang Kiếp Sinh bỗng sán lại gần, nói:
- Khải bẩm Hỏa vương, thuộc hạ rất có hứng thú với con ả này...
Tổ Kim Điện bật cười quái dị:
- Ngươi giết chồng ả ta, đúng là có công, cho ngươi hưởng thụ cũng hợp lý, ha ha ha...
Đúng lúc này, một hán tử chống hai gậy bỗng vội vàng chạy vào.
Tổ Kim Điện không nói nữa, gật gật đầu.
Người đó lập tức chạy lại, ghé tai nói mấy câu.
Sắc mặt Tổ Kim Điện thoáng trầm ngâm, lập tức nói:
- Kẻ này không thể lưu, ngươi dẫn Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng đi giải quyết hắn.
Đại hán cầm gậy chống mặt ủ mày chau, lại không dám lên tiếng. Tổ Kim Điện không hề phát hiện, nói:
- Thịnh Giang Bắc, Tả Thường Sinh, Khang Kiếp Sinh, ba ngươi tránh đi trước.
Ba ngươi ứng tiếng đáp, chia ra bỏ đi.
Đường Phương và Đường Bằng bị điểm huyệt cùng cải trang, cảm thấy rất kỳ lạ, rút cuộc là ai tới vậy?
Một trong hai người, Đường Phương vừa nhìn đã suýt chút nữa thì kêu lên.
Người đó không phải ai khác, chính là Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy, mộng hồn khiên tác, khắc cốt ghi tâm!
Tiêu Thu Thủy chưa chết!
Nếu như Đường Phương không bị phong bế huyệt câm thì đã sớm kêu lên rồi.
Đáng tiếc, Đường Phương không thể kêu lên được.
Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy!
Tiêu Thu Thủy đẩy Tằng Sâm vào trong. Còn chưa quan sát kỹ, không biết tại sao, hắn đã cảm thấy nơi này rất quen thuộc.
Nhưng hắn lại không thể xác định được, quen thuộc ở điểm nào.
Tằng Sâm sợ hãi thấp giọng nói:
- Bọn họ, bọn họ... Hẳn là tập trung ở đây.
Tiêu Thu Thủy “ừm” một tiếng, chỉ cảm thấy người trong khách điếm đề tò mò nhìn hắn.
Tiêu Thu Thủy không phải ác bá, hắn đương nhiên cảm thấy hùng hổ xông vào sẽ làm quấy rầy cảm hứng uống trà, đàm đạo của người khác.
Hắn quan sát một lượt, chỉ cảm thấy không có gì khả nghi, liền dợm bước vào.
Hắn đột nhiên phát hiện vừa rồi quanh chiếc bàn ở chính giữa quán, đáng ra phải có một người đầu trọc, nhưng bây giờ lại bỗng dưng biến mất.
Có điều khi hắn tiến vào thì cũng không nhìn rõ là người nào.
Nhưng hắn trông thấy bên chiếc bàn đó còn có ba người.
Một vị lang trung, một khách thương, một bà lão.
Hắn không nhận ra ba người này, cũng không để ý nhiều.
Ba người đó cũng không kinh động.
Hắn đột nhiên lại cảm nhận được cảm giác đó.
Cảm giác đó giống như là liên kết tâm linh.
Bên ngoài mặt trời sáng sủa, soi rọi khắp nơi, hắn bỗng nhớ tới Đường Phương.
Thu Thủy, Thu Thủy, tôi đang ở đây.
Anh nhìn sang đây đi, tôi là Đường Phương mà.
Anh còn chưa chết, anh còn chưa chết!
Anh lừa được người khác, chứ không lừa được tôi!
Tôi biết anh còn chưa chết, đại chí của anh còn chưa thành, sao có thể chết trước tôi được!
Tôi đã biết là anh sẽ không chết mà!
Anh mãi mãi sẽ không chết!
Cuối cùng tôi cũng gặp lại anh... Từ một kiếm trong đêm đó, một kiếm vén sa che mặt của tôi lên...
Anh nhìn sang bên này đi, anh nhìn sang bên này đi!
Chẳng lẽ anh không nhận ra tôi nữa sao!
.... Trong lòng Đường Phương như có cả nghìn âm thanh đang gào thét.
Tiêu Thu Thủy không hề nghe thấy.
Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới Đường Phương.
Trong lòng hắn đột ngột dâng lên một cảm giác thẫn thờ, trong mơ hồ phảng phất như có Đường Phương ở ngay bên cạnh.
... Nhưng không thể có chuyện đó.
Tiêu Thu Thủy khe khẽ lắc đầu.
... Sau trận chiến bên Ly Giang, chẳng biết Đường Phương đã ở nơi chân trời góc biển nào rồi?
Nhưng điểm báo ấy vẫn cứ quanh quất trong lòng hắn.
Hắn không khỏi vô thức muốn nhìn lại từng người trong khách điếm này.
... Không biết chừng Đường Phương cũng ở đây.
Đại địch đang ở trước mắt mà vẫn có cái suy nghĩ hoang đường này, bản thân hắn cũng cảm thấy có chút tức cười.
Có điều hắn vẫn muốn nhìn lại mọi thứ trong khách điếm.
Tuy biết rõ không có Đường Phương.
Anh, anh... Tôi ở đây này.
Thu Thuy, Tiêu Thu Thủy, cho dù anh không nhận ra tôi thì cũng phải nhận ra ánh mắt tôi!
Tôi là Đường Phương, trên thế giới này không có ánh mắt ai nhìn anh giống như ánh mắt tôi!
Nhưng tại sao anh lại thở dài, cười khổ, lắc đầu?
Là vì những ngày chia ly chỉ toàn trói buộc, chém giết, hay chỉ toàn là bi hoan ly hợp?
Tiêu Thu Thủy...!
- Tiêu Thu Thủy.....!
Tiêu Thu Thủy đang muốn nhìn lại từng người trong khách điếm, trên đường lớn ngoài cửa bỗng có một bóng người cao lớn lướt qua, giống như quỷ ảnh, lóe lên rồi biến mất.
Tiêu Thu Thủy mắt tinh, lập tức nhận ra kẻ đó.
Liễu Hữu Khổng, từng ra tay trên sông Nam Minh!
Liễu Hữu Khổng ở đây, chắc chắn Chung Vô Ly sẽ không xa.
Bắt được Liễu Hữu Khổng và Chung Vô Ly sẽ không khó biết được tung tích Tả Thường Sinh.
Biết được tung tích Tả Thường Sinh, có lẽ sẽ có thể thăm dò được tình hình Hoán Hoán kiếm phái Thành Đô ra sao rồi!
Vì thế Tiêu Thu Thủy mặc kệ Tằng Sâm, lập tức phóng ra.
Trong khoảnh khắc quay người phóng ra đó, trong lòng hắn đột nhiên rất loạn, người như bị hàng trăm, hàng nghìn mũi châm đâm vào, toàn thân bỏng rát, đau đớn.
Tiêu Thu Thủy không biết nguyên nhân tại sao.
Hắn đã lao ra ngoài.
Anh đi rồi.
Anh cứ như vậy mà đi rồi.
Không một câu nói, không một...
Đường Phương bỗng cảm thấy Á huyệt của mình thả lỏng, hóa ra là đã có thể lên tiếng rồi.
Vốn điểm huyệt chỉ có thể duy trì được một thời gian, qua thời gian đó, huyết mạch sẽ được mở ra.
Đường Phương đang muốn hô lên, một bàn tay đột nhiên vương ra sau lưng nàng, nhanh chóng điểm lại Á huyệt.
Kẻ đó đầu trọc lốc, chính là Tổ Kim Điện. Hắn cười khằng khặc nói:
- Có kêu cũng vô dụng, nếu hắn tới đây sẽ lập tức phải chết. Hắn không tới thì cũng chết ở bên ngoài, chỉ có thế mà thôi.
Đường Phương không nói gì nữa.
Nàng rơi lệ.
Tròng mắt Đường Bằng chuyển động, nhìn nàng.
Trong lòng Đường Bằng có một tâm nguyện.
Chỉ cần có thể để Đường Phương không khắc, hắn dù vì kêu một tiếng mà thiên đao vạn quả, cũng chết không nuối tiếc.
.... Chết, không, nuối, tiếc.
..................................
Tiêu Thu Thủy đuổi ra ngoài, mặt trời rực rỡ, hắn đuổi qua con đường này tới con đường khác, đuổi qua con ngõ này tới con ngõ khác.
Sau đó một bức tường đột ngột chắn trước mặt hắn.
Đường cụt.
Tiếp theo bản năng như dã thú của hắn lại xuất hiện.
Toàn thân hắn nổi da gà, không biết sợ hãi từ đâu tới.
Hắn kịp thời cúi đầu, chỉ cảm thấy sau gáy mát lạnh, một cây gậy nhọn quét trượt qua.
Tiêu Thu Thủy nhảy lên một bước, đứng dựa vào tường, hét lớn:
- Chung Vô Ly!
Chỉ thấy trên nóc nhà một người lom khom lăn xuống, tay cầm gậy sắt, cười hì hì:
- Ngươi khỏe chứ, đây là lần thứ ba chúng ta gặp mặt rồi
Tiêu Thu Thủy tức giận quát:
- Ngươi...!
Chợt liếc thấy trên tường có một đám máu.
Tường ngõ hai bên vừa cũ kỹ, vừa đổ nát.
Bức tường sau lưng thì lại mới.
Đám máu nằm trên tường mới, vô cùng rõ ràng.
Thứ không rõ ràng là trong đám máu có một lỗ thủng.
Lỗ kiếm!
Nếu thật sự là tường, tại sao lại có kiếm đâm xuyên qua được?
Tiêu Thu Thủy vụt nghĩ đến đây, không kịp đắn đo, hét lớn một tiếng, vận kình lực toàn thân, đánh lên bức tường!
Chính trong khoảnh khắc đó, hắn chỉ cảm thấy hai yếu huyệt sau lưng đau nhói.
Hai mũi kim nhọn đâm trúng huyệt đạo hắn.
Đầu mũi kim chỉ đâm trúng da hắn, còn chưa xuyên vào huyệt đạo, kình lực của hắn đã bộc phát!
Ầm!
Tường mỏng vỡ nát, gạch ngói, đá sỏi bắn hết lên người, lên đầu, lên mặt kẻ cầm châm ở đằng sau!
Kẻ đó kêu thảm, ôm mặt, gào thét, máu chảy đầy người, cuối cùng ngã xuống.
Chính là Liễu Hữu Khổng, “gắn bó keo sơn” với Chung Vô Ly!
Liễu Hữu Khổng vừa chết, sau tường lại xuất hiện một người.
Người đó cầm hai gậy chống, như che ngập trời đất, liên hoàn tấn công Tiêu Thu Thủy.
Thân pháp Tiêu Thu Thủy nhanh như chớp giật, kẻ đó đánh trượt.
Tiêu Thu Thủy chuyển mình lao về phía Chung Vô Ly!
Giết!
Lúc này, Tiêu Thu Thủy chỉ có một ý nghĩ, giết!
Hôm nay hắn đã giết hết bốn người, bốn nhân vật tiếng tăm vang động trên giang hồ.
Hắn lao về phía Chung Vô Ly. Chung Nhất Quật thấy Tiêu Thu Thủy thần uy lẫm liệt, quả thực là không hề giống Tiêu Thu Thủy hắn từng gặp!
Hắn đâm tới một gậy!
“Rắc” một tiếng, gậy sắt gãy rời!
Tiêu Thu Thủy tay bắt lấy đầu gậy nhọn, đâm thẳng tới!
Chung Vô Ly muốn chạy, nhưng hai tay vẫn còn đang nắm nửa đoạn gậy gãy. Tiêu Thu Thủy giữ chặt lấy, Chung Nhất Quật giật người không thoát ra được, mũi nhọn đã tới, xuyên thấu ngực hắn!
Cùng lúc ấy, “chát chát” hai tiếng, lưng Tiêu Thu Thủy hứng trọn hai nhát gậy chóng của người kia!
“Rắc rắc” hai tiếng, hai gậy cùng gãy!
Khóe miệng Tiêu Thu Thủy rỉ máu tươi.
Tiêu Thu Thủy quay phắt lại, hai tay bắt lấy hai vai người kia.
Người đó không giãy ra được, đau thấu tim gan, gào lên như heo bị chọc tiết.
Tiêu Thu Thủy lạnh lùng hỏi:
- Ngươi tên là gì.
Người đó chưa từng thấy ai thần dũng như vậy, cố nhịn nước mắt đang sắp trào ra, đáp:
- Tôi là Ngô Minh...
Tiêu Thu Thủy nhìn trừng trừng vào hắn:
- Ngươi là người của Bành Cửu?
Ngô Minh run rẩy đáp:
- Đúng, đúng, tôi là đệ tử của Bành Cửu.
Tiêu Thu Thủy từ từ thả lỏng tay:
- Bành Cửu có ơn với ta, ta không giết ngươi.
Ngô Minh chỉ thấy Tiêu Thu Thủy nổi giận đáng sợ như quỷ thần, giờ biết hắn không giết mình, tuy không rõ giữa Bành Cửu và Tiêu Thu Thủy có uyên nguyên gì nhưng trong lòng vẫn thở phào một tiếng, lập tức nói:
- Đa tạ....
Tiêu Thu Thủy xua tay.
Ngô Minh ôm quyền, vượt tường mà đi.
Tiêu Thu Thủy không giết Ngô Minh.
Chờ Ngô Minh đi khỏi, Tiêu Thu Thủy mới dựa vào tường, ngồi xuống.
Thể lực hắn đã suy kiệt.
Hôm nay hắn trước sau trúng phải vô số đòn, tuy nội lực hơn người, có thể chịu đựng được nhưng cũng bị thương không nhẹ.
Nhưng nhưng hắn vừa mới ngồi xuống đất, đang muốn thở dốc một chặp thì lại bỗng có bóng người lóe lên!
Tiêu Thu Thủy đứng phắt dậy.
Người tới lại là Ngô Minh. Hắn chăm chú nhìn thật sâu vào Tiêu Thu Thủy.
Ngô Minh nói:
- Ngươi thả ta đi.
Tiêu Thu Thủy lạnh lùng hỏi:
- Ngươi còn không đi?
Ngô Minh đáp:
- Ta đi, chỉ là ta muốn nói với ngươi một chuyện.
Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên nói:
- Nói đi.
Ngô Minh đáp:
- Mấy người trong khách điếm bị bọn ta bắt được, Hỏa vương áp giải, trong đó có hai ba người giống như là bằng hữu của ngươi.
Vừa nói Ngô Minh vừa quan sát Tiêu Thu Thủy:
- Ngươi tới tìm bọn họ đúng không?
Nói đoạn chắp tay nói:
- Lời tới đây là hết, cáo từ.
Ngô Minh tung người bỏ đi.
Bằng hữu?
Là bằng hữu nào ở đó?
Là ai thất thủ bị bắt?
Tiêu Thu Thủy rất mê hoặc, đột nhiên nhớ tới một chuyện: Ánh mắt!
Ánh mắt đó!
Ánh mắt của khách thương đó!
Ánh mắt quen thuộc! Ánh mắt kiên định!
Ánh mắt hàm tiếu! Ánh mắt muốn nói...
Đường Phương, Đường Phương đang ở đó!
Tiêu Thu Thủy muốn nhảy dựng lên!
Hắn lập tức nhớ tới vị lang trung kia.
Lang trung đó thân hình gầy gò, nhưng lại có cái bụng hơi tròn!
Lang trung đó là nam, không, không, nhất định không phải là nam!
Là nữ! Hơn nữa còn là Âu Dương San Nhi!
Mấy người Đường Phương quả nhiên là ở bên đó!
Tiêu Thu Thủy thực hận không thể móc hai mắt mình ra!
Hắn không có thời gian làm như vậy. Hắn phấn chấn nhảy lên, quên cả thương tích trên người.
Hắn lao như bay về phía Hoan Nhạc sạn.
Hắn lao vào Hoan Nhạc sạn, chỉ có đau thương, không có người.
Khách điếm rộng lớn, bàn đổ ghế ngã, không còn một ai.
Chỉ có một người, người chết.
Trái tim Tiêu Thu Thủy như muốn nhảy ra khỏi lổng ngực.
Người chết là Tằng Sâm.
Tằng Sâm bị lửa thiêu chết.
Bấy giờ Tiêu Thu Thủy mới bình tĩnh lại.
Tằng Sâm bị đốt chết, nhưng một bàn một ghế bên cạnh hắn lại không hề có chút dấu vết thiêu đốt.
Loại thủ pháp này không thể là ai khác ngoài Hỏa vương.
Ở đây rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đám người Tổ Kim Điện đang ở đâu?
.... Đường Phương, Đường Phương, rút cuộc là cô ra sao rồi?
... Đường Phương, Đường Phương, cô đang ở đâu?
/107
|