Cao Tiểu Thượng lại đột nhiên hỏi Chu Nguyệt Minh:
- Vậy Chu hình tổng muốn mời cự hiệp đến hình bộ một chuyến, đại khái cũng có ý đồ khác?
Lần này Chu Nguyệt Minh cả da và thịt đều cười, hỏi lại:
- Ngươi tên là Cao Tiểu Thượng, ta nhớ kỹ rồi.
Cao Tiểu Thượng vẫn khiêm nhường nhưng kiên trì hỏi:
- Lại không biết có thâm ý gì?
Hiển nhiên một khi hắn bắt được trọng điểm thì sẽ nắm chặt không buông.
Lôi Du Cầu sớm đã nhìn hắn với con mắt khác.
Ngay cả “Thiên Tàn Địa Khuyết, Ôn Thị Song Bình” cũng không dám coi thường người này.
Người thất vọng với hắn, đại khái chỉ có “Ngũ Hổ Đoạn Hồn Đao” Bành Tiêm và “Linh Đình Đao” Thái Tiểu Đầu.
Bọn họ cho rằng Tiểu Cao này vốn có giao tình sâu đậm với Phương tiểu hầu gia, hơn nữa cùng là đồng môn, sẽ nói tốt vài câu giúp bọn họ, để cho bọn họ có thể thuận lợi đón Phương cự hiệp đến Bất Giới trai của tiểu hầu gia. Nhờ vậy bọn họ sẽ công đức viên mãn, được ban thưởng lớn. Mà khi cha con Phương cự hiệp và tiểu hầu gia gặp nhau, có gì không thể nói rõ trước mặt? Một khi hiểu lầm tiêu tan, can qua biến mất, đối với mọi người đều là chuyện tốt.
Không ngờ, nhìn động thái của Tiểu Cao hiện giờ, chẳng những giống như không muốn cự hiệp và con nuôi gặp gỡ, mà còn có xu hướng xúi giục cự hiệp “ve rời khỏi cành”, khuyến khích đại hiệp để ý tới lời mời của những phe phái khác.
Cho nên bọn họ rất thất vọng.
Vấn đề khó giải quyết là Cao Tiểu Thượng hình như rất coi trọng Chu Nguyệt Minh, Chu hình tổng lại là nhân vật mà cho dù “Bát Đại Đao Vương” bọn họ tập hợp đầy đủ cũng không dám trêu chọc.
- Ngươi hỏi, ta sẽ nói.
Chu Nguyệt Minh lần đầu tiên thu lại nụ cười:
- Ta mời cự hiệp đến hình bộ xem tư liệu văn án một chút, xem thử tiểu hầu gia từng gây cho chúng ta bao nhiêu phiền não, gánh chịu bao nhiêu tiếng xấu.
Cự hiệp cũng nghiêm nghị hỏi:
- Thật ra ngài muốn ta đối phó Tiểu Khán, đúng không?
Chu Nguyệt Minh thay đổi nụ cười cợt nhả của hắn:
- Đúng.
Cự hiệp nghiêm túc hỏi:
- Tại sao?
Chu Nguyệt Minh nói chuyện cũng không còn mập mờ:
- Bởi vì nếu hắn cứ tiếp tục càn quấy, chúng ta cũng không chịu trách nhiệm được nữa.
Cự hiệp trầm trọng nói:
- Ta lại muốn biết hắn đã làm chuyện gì?
Sau đó y khẽ thở ra một hơi:
- Có thể khiến cho Chu Nguyệt Minh được người giang hồ xưng là trong bụng có thể chống thuyền, trước giờ không tỏ thái độ, không thích lộ rõ lập trường, gặp chuyện chưa từng biến sắc, cũng căm ghét đứa trẻ này như vậy, đây chắc chắn không phải chuyện tầm thường.
Cái tên “ma quân”, “sát tinh” khiến cho người người trong võ lâm, trên giang hồ đều phải kinh hồn bạt vía, đối với Phương đại hiệp thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Chu Nguyệt Minh nói:
- Cự hiệp khách khí rồi. Người khác ở sau lưng, phần lớn đều gọi ta là cỏ đầu tường, con hổ biết cười, một chân đạp hai thuyền. Ta và tiểu hầu gia vốn không có thù oán riêng, trái lại ta còn luôn bội phục hắn.
Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, thấy cự hiệp còn đang chờ hắn nói tiếp, lại nghiêm túc hỏi:
- Ta thật sự phải nói sao?
Cự hiệp đáp:
- Cứ nói!
Chu Nguyệt Minh nói:
- Được, ta làm tiểu nhân vậy, lại nói thêm một chút. Tước vị của Tiểu hầu gia vốn thuộc về cự hiệp, bởi vì cự hiệp từng cứu hoàng thượng, bảo vệ thánh an, hoàng thượng mới cảm tạ phong tước, tặng cho miễn tử thiết quyển, trường sinh đan thư. Tuy nhiên cự hiệp tiêu sái rời đi, người được lợi lại là tiểu hầu gia. Tiểu hầu gia rất được hoàng thượng tin tưởng, cộng thêm thủ lĩnh nội giám Mễ Thương Khung ủng hộ, kết giao hoạn quan, lôi kéo nội thích, đã trở thành một thế lực quan lại hùng mạnh. Tiểu hầu gia vì muốn hoàng thân quốc thích dựa dẫm vào mình hơn, khó tránh khỏi làm mọi chuyện để thỏa mãn dục vọng của bọn họ. Chỉ tính riêng mỹ nữ, phi tần, thị trung, hoạn quan, nội thích, quyền quý mà tập đoàn Hữu Kiều của tiểu hầu gia và Mễ công công âm thầm dâng cho hoàng thượng, năm ngoái đã đạt đến con số một vạn. Bọn họ yêu cầu những tâm phúc bên cạnh hoàng thượng này nói tốt cho bọn họ vài câu, xem như là báo đáp. Thế nhưng tiền ở đâu ra? Những thỏi bạc trắng loá, nén vàng óng ánh kia, chính là nhờ uy hiếp những người giàu có cho vay, tự mình thu lợi tức. Những người giàu có sợ thanh danh thế lực của tiểu hầu gia, cho nên chấp nhận bị lợi dụng. Người vay tiền thì nghèo cả một đời, dốc hết mồ hôi và máu cũng không trả được món nợ, khiến cho họ phải bán con bán cái, suy bại tự sát, bị hại không biết bao nhiêu. Đối với những người không chịu nghe theo chỉ thị của bọn họ, hắn lại dùng sức ảnh hưởng trong cung, uy hiếp mệnh quan triều đình, hạ lệnh quan ngục nha môn bắt bớ bừa bãi, dùng khổ hình tra tấn, roi da côn gỗ đập đánh, còn lén dùng những hình phạt tàn bạo, khiến người bị oan chịu hết khổ sở. Còn kẻ phạm tội thật sự, nhờ nghe theo hắn hoặc giao nộp nhiều tiền, lại được ung dung ngoài vòng pháp luật.
Nói đến đây, Chu Nguyệt Minh cười khổ:
- Cho nên, có một số cướp sông cướp biển, khâm phạm đạo tặc làm nhiều việc ác, tội ác tày trời, nhưng vẫn ở trong tù không bị xử tử. Có kẻ đã sớm cao bay xa chạy, tiêu dao tự tại rồi. Người bị xử tử, chém đầu, bắt nhốt, dùng hình, phần lớn lại là người tốt, người nghèo, thậm chí bọn họ còn vô cớ phải chịu tội, chịu hình thay người khác. Sự lừa dối này một khi tích lũy nhiều, cấp trên tra xét sẽ không dễ ứng phó. Lần đó đám người Gia Cát tiên sinh, Ca Thư Lãn Tàn, Đại Thạch Công muốn tra cứu, một hình lại nho nhỏ ta gần như cũng bị kéo ra gánh tội thay.
Nụ cười khổ của Chu Nguyệt Minh đã biến thành cười thảm.
- Chuyện này một khi kinh động đến thiên tử, xử lý nghiêm khắc, cái chức nhỏ bé của ta nào gánh vác nổi.
- Kinh động thiên tử, chưa chắc đã bị xử lý nghiêm khắc. Nếu như muốn làm, y đã sớm xử lý đám người tác oai tác quái, cậy quyền hại nước bên cạnh rồi.
Cự hiệp cười lạnh nói:
- Có điều, ta cũng sớm nghe đồn về hành vi và việc làm của Tiểu Khán. Vẫn luôn khiến ngài khó xử rồi.
Chu Nguyệt Minh nghe vậy liền cảm kích ra mặt, nói:
- Cự hiệp có thể hiểu được tâm ý của ta, vậy thì quá tốt rồi. Ta thật không muốn vì xử lý Phương tiểu hầu gia mà phát sinh xung đột với cự hiệp.
Nói đến đây, hắn lại tiến gần nửa bước, lo lắng ghé vào bên tai cự hiệp, nhìn cự hiệp giống như hỏi ý.
Cự hiệp không tránh ra, ngược lại gật đầu.
Chu Nguyệt Minh đến gần, thấp giọng rỉ tai nói:
- Những gì vừa nói vốn có căn nguyên đã lâu, đám quyền quý quan lại, bất kể là Đồng Quán, Thái Kinh, Chu Miễn, Vương Phủ, không ai không vi phạm. Nhưng Phương tiểu hầu gia đã dâm loạn thị tỳ bên cạnh, còn tìm tội giết chết chồng của cô ta, án kiện như vậy lại có đến ba mươi hai vụ. Vì muốn bức gian diệt khẩu, bảo trì danh dự, không tiếc giết chết cha mẹ cả nhà bọn họ. Trong đó có một thiếp hai tỳ lén tố cáo lên quan, kết quả một người bị đổ chì đun nóng, một người bị dùng kim may lỗ chân lông toàn thân lại, ngột ngạt đến chết, còn một người bị độc cho câm mù, lại cắt đứt mười ngón tay, đặt trong lồng chim quý thú hiếm ở hậu hoa viên của Bất Giới trai, để cảnh cáo những kẻ dám mật báo. Hiện nay hắn còn tư thông với nội thích của hoàng đế, náo loạn một phen, có người đã tố cáo lên, tuy cuối cùng đã bị đàn áp, nhưng ngay cả mỹ nữ mà thánh thượng sủng ái cũng bị vấy bẩn. Thánh thượng biết được chuyện này, cảm thấy rất không vui… như vậy… ta thật sự gánh vác không nổi.
Hai hàng lông mày của cự hiệp nhíu chặt:
- Ta biết rồi.
Sau đó nói:
- Có lẽ ngài nói đúng.
Chu Nguyệt Minh nhất thời không hiểu ý:
- Ngươi muốn nói…
Cự hiệp than thở:
- Có lẽ là ta ẩn nhẫn chờ cơ hội tốt, thật ra là không chịu khuất phục, không muốn uổng phí đời này. Ta không muốn dùng tay đấm chân đá, binh khí can qua, thay đổi triều đại, khiến vạn dân bị tàn sát thảm thiết, trài qua nỗi khổ của binh đao. Ta không muốn dùng biện pháp phá hoại lỗ mãng, nhưng đến thời khắc quan trọng ta sẽ đứng ra, bằng vào một đời tu vi, một thân bản lĩnh, làm vài chuyện có lợi cho thiên hạ muôn dân. Thiếu niên bốc đồng dễ nhụt chí, nhưng tráng niên nhiệt huyết khí càng mạnh. Thiếu niên đắc chí, có lẽ kết quả là chí lớn không thành, nhưng trung niên chí khí bền bỉ, đến lúc tráng niên đấu chí càng mạnh, đó mới là bản sắc của đại trượng phu. Lần này ta đến kinh, cho dù không làm được gì, nhưng muốn đưa Tiểu Khán về con đường chính đạo, nếu không thì trừ hại chém yêu, chút chuyện nhỏ này, cũng là chuyện nhà, ta vẫn làm được, cũng không thể không làm, bởi vì đây là chuyện của ta.
Chu Nguyệt Minh nghe vậy liền cười ha hả nói:
- Ta đã sớm biết, Phương cự hiệp là người chưa già tâm vẫn mạnh, cố ý khiến người khác cho rằng mình chỉ biết vui chơi thiên hạ, ca sắc giang hồ, thật ra là dưỡng sĩ, dưỡng chí, cũng nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ một ngày thừa cơ nổi dậy, rồng bay lên chín tầng trời. Cự hiệp không già, tuy ta ngu dốt nhưng lại không nhìn lầm.
- Thế nhưng cự hiệp vẫn nhìn lầm Phương Ứng Khán.
Ôn Tử Bình vẫn không từ bỏ chủ đề kia:
- Ta mời cự hiệp chủ trì đại cục cho Lão Tự Hiệu, chuyện thứ nhất cũng là muốn loại bỏ Tập đoàn Hữu Kiều.
Cự hiệp vừa nghe lại cảm thấy kinh ngạc:
- Tiểu Khán lại có thù sâu hận lớn gì với Lão Tự Hiệu?
- Bởi vì hắn luôn dùng tiền mua chuộc cao thủ của Ôn gia chúng ta, cống hiến cho hắn.
Ôn Tử Bình vẫn căm phẫn bất bình:
- Cây lớn có cành khô, những năm gần đây Ôn gia cũng xuất hiện rất nhiều kẻ bại hoại chỉ biết đến tiền, nương nhờ quyền thế, không có nguyên tắc lập trường. Thế nhưng…
- Nếu không có người quyền cao thế lớn đến dụ dỗ bọn chúng, bọn chúng cũng không đến mức vô sỉ như vậy.
Ôn Tử Bình khó nén cơn giận nói:
- Càng khó dung tha là tập đoàn Hữu Kiều lợi dụng những đệ tử chẳng ra gì này, chuyên môn đối phó những nhân sĩ chính nghĩa võ lâm đối nghịch với bọn họ. Gần đây, Tiểu Lâm phái được nhân sĩ võ lâm khen ngợi là hi vọng mới của giang hồ, đã bị nhổ tận gốc. Lão Tự Hiệu thuộc thế hệ cũ luôn chủ trì chính nghĩa trên giang hồ, trong một đêm cũng bị độc chết bốn mươi bảy người. Ngoài ra Lão Trần bang vốn định gia nhập liên minh Lão Tự Hiệu chúng ta, toàn bộ đều bị độc chết, kể cả bang chủ Trần Niệm Hoa cũng không ngoại lệ. Còn Hồng Thư phạn điếm vốn do Vương An Thạch của tiền triều và cha con họ Tô một tay sáng lập, cũng bị truy sát đến cùng. Những thủ đoạn độc ác này không cái nào không liên quan đến tập đoàn Hữu Kiều, cũng không cái nào không phải do Phương Ứng Khán sắp đặt. Ngài nói xem hắn có đáng chết không?
Đây là huyết hải thâm thù giữa môn phái võ lâm.
Là thù chung.
Phương cự hiệp còn chưa trả lời, một giọng nói khác đã đáp lại một cách sắc bén:
- Đáng chết!
Người nói chuyện là Ôn Nhâm Bình.
- Hắn còn giết người của Ôn gia chúng ta, tội đáng chết vạn lần!
Đây cũng là hận riêng.
- Vậy Chu hình tổng muốn mời cự hiệp đến hình bộ một chuyến, đại khái cũng có ý đồ khác?
Lần này Chu Nguyệt Minh cả da và thịt đều cười, hỏi lại:
- Ngươi tên là Cao Tiểu Thượng, ta nhớ kỹ rồi.
Cao Tiểu Thượng vẫn khiêm nhường nhưng kiên trì hỏi:
- Lại không biết có thâm ý gì?
Hiển nhiên một khi hắn bắt được trọng điểm thì sẽ nắm chặt không buông.
Lôi Du Cầu sớm đã nhìn hắn với con mắt khác.
Ngay cả “Thiên Tàn Địa Khuyết, Ôn Thị Song Bình” cũng không dám coi thường người này.
Người thất vọng với hắn, đại khái chỉ có “Ngũ Hổ Đoạn Hồn Đao” Bành Tiêm và “Linh Đình Đao” Thái Tiểu Đầu.
Bọn họ cho rằng Tiểu Cao này vốn có giao tình sâu đậm với Phương tiểu hầu gia, hơn nữa cùng là đồng môn, sẽ nói tốt vài câu giúp bọn họ, để cho bọn họ có thể thuận lợi đón Phương cự hiệp đến Bất Giới trai của tiểu hầu gia. Nhờ vậy bọn họ sẽ công đức viên mãn, được ban thưởng lớn. Mà khi cha con Phương cự hiệp và tiểu hầu gia gặp nhau, có gì không thể nói rõ trước mặt? Một khi hiểu lầm tiêu tan, can qua biến mất, đối với mọi người đều là chuyện tốt.
Không ngờ, nhìn động thái của Tiểu Cao hiện giờ, chẳng những giống như không muốn cự hiệp và con nuôi gặp gỡ, mà còn có xu hướng xúi giục cự hiệp “ve rời khỏi cành”, khuyến khích đại hiệp để ý tới lời mời của những phe phái khác.
Cho nên bọn họ rất thất vọng.
Vấn đề khó giải quyết là Cao Tiểu Thượng hình như rất coi trọng Chu Nguyệt Minh, Chu hình tổng lại là nhân vật mà cho dù “Bát Đại Đao Vương” bọn họ tập hợp đầy đủ cũng không dám trêu chọc.
- Ngươi hỏi, ta sẽ nói.
Chu Nguyệt Minh lần đầu tiên thu lại nụ cười:
- Ta mời cự hiệp đến hình bộ xem tư liệu văn án một chút, xem thử tiểu hầu gia từng gây cho chúng ta bao nhiêu phiền não, gánh chịu bao nhiêu tiếng xấu.
Cự hiệp cũng nghiêm nghị hỏi:
- Thật ra ngài muốn ta đối phó Tiểu Khán, đúng không?
Chu Nguyệt Minh thay đổi nụ cười cợt nhả của hắn:
- Đúng.
Cự hiệp nghiêm túc hỏi:
- Tại sao?
Chu Nguyệt Minh nói chuyện cũng không còn mập mờ:
- Bởi vì nếu hắn cứ tiếp tục càn quấy, chúng ta cũng không chịu trách nhiệm được nữa.
Cự hiệp trầm trọng nói:
- Ta lại muốn biết hắn đã làm chuyện gì?
Sau đó y khẽ thở ra một hơi:
- Có thể khiến cho Chu Nguyệt Minh được người giang hồ xưng là trong bụng có thể chống thuyền, trước giờ không tỏ thái độ, không thích lộ rõ lập trường, gặp chuyện chưa từng biến sắc, cũng căm ghét đứa trẻ này như vậy, đây chắc chắn không phải chuyện tầm thường.
Cái tên “ma quân”, “sát tinh” khiến cho người người trong võ lâm, trên giang hồ đều phải kinh hồn bạt vía, đối với Phương đại hiệp thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Chu Nguyệt Minh nói:
- Cự hiệp khách khí rồi. Người khác ở sau lưng, phần lớn đều gọi ta là cỏ đầu tường, con hổ biết cười, một chân đạp hai thuyền. Ta và tiểu hầu gia vốn không có thù oán riêng, trái lại ta còn luôn bội phục hắn.
Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, thấy cự hiệp còn đang chờ hắn nói tiếp, lại nghiêm túc hỏi:
- Ta thật sự phải nói sao?
Cự hiệp đáp:
- Cứ nói!
Chu Nguyệt Minh nói:
- Được, ta làm tiểu nhân vậy, lại nói thêm một chút. Tước vị của Tiểu hầu gia vốn thuộc về cự hiệp, bởi vì cự hiệp từng cứu hoàng thượng, bảo vệ thánh an, hoàng thượng mới cảm tạ phong tước, tặng cho miễn tử thiết quyển, trường sinh đan thư. Tuy nhiên cự hiệp tiêu sái rời đi, người được lợi lại là tiểu hầu gia. Tiểu hầu gia rất được hoàng thượng tin tưởng, cộng thêm thủ lĩnh nội giám Mễ Thương Khung ủng hộ, kết giao hoạn quan, lôi kéo nội thích, đã trở thành một thế lực quan lại hùng mạnh. Tiểu hầu gia vì muốn hoàng thân quốc thích dựa dẫm vào mình hơn, khó tránh khỏi làm mọi chuyện để thỏa mãn dục vọng của bọn họ. Chỉ tính riêng mỹ nữ, phi tần, thị trung, hoạn quan, nội thích, quyền quý mà tập đoàn Hữu Kiều của tiểu hầu gia và Mễ công công âm thầm dâng cho hoàng thượng, năm ngoái đã đạt đến con số một vạn. Bọn họ yêu cầu những tâm phúc bên cạnh hoàng thượng này nói tốt cho bọn họ vài câu, xem như là báo đáp. Thế nhưng tiền ở đâu ra? Những thỏi bạc trắng loá, nén vàng óng ánh kia, chính là nhờ uy hiếp những người giàu có cho vay, tự mình thu lợi tức. Những người giàu có sợ thanh danh thế lực của tiểu hầu gia, cho nên chấp nhận bị lợi dụng. Người vay tiền thì nghèo cả một đời, dốc hết mồ hôi và máu cũng không trả được món nợ, khiến cho họ phải bán con bán cái, suy bại tự sát, bị hại không biết bao nhiêu. Đối với những người không chịu nghe theo chỉ thị của bọn họ, hắn lại dùng sức ảnh hưởng trong cung, uy hiếp mệnh quan triều đình, hạ lệnh quan ngục nha môn bắt bớ bừa bãi, dùng khổ hình tra tấn, roi da côn gỗ đập đánh, còn lén dùng những hình phạt tàn bạo, khiến người bị oan chịu hết khổ sở. Còn kẻ phạm tội thật sự, nhờ nghe theo hắn hoặc giao nộp nhiều tiền, lại được ung dung ngoài vòng pháp luật.
Nói đến đây, Chu Nguyệt Minh cười khổ:
- Cho nên, có một số cướp sông cướp biển, khâm phạm đạo tặc làm nhiều việc ác, tội ác tày trời, nhưng vẫn ở trong tù không bị xử tử. Có kẻ đã sớm cao bay xa chạy, tiêu dao tự tại rồi. Người bị xử tử, chém đầu, bắt nhốt, dùng hình, phần lớn lại là người tốt, người nghèo, thậm chí bọn họ còn vô cớ phải chịu tội, chịu hình thay người khác. Sự lừa dối này một khi tích lũy nhiều, cấp trên tra xét sẽ không dễ ứng phó. Lần đó đám người Gia Cát tiên sinh, Ca Thư Lãn Tàn, Đại Thạch Công muốn tra cứu, một hình lại nho nhỏ ta gần như cũng bị kéo ra gánh tội thay.
Nụ cười khổ của Chu Nguyệt Minh đã biến thành cười thảm.
- Chuyện này một khi kinh động đến thiên tử, xử lý nghiêm khắc, cái chức nhỏ bé của ta nào gánh vác nổi.
- Kinh động thiên tử, chưa chắc đã bị xử lý nghiêm khắc. Nếu như muốn làm, y đã sớm xử lý đám người tác oai tác quái, cậy quyền hại nước bên cạnh rồi.
Cự hiệp cười lạnh nói:
- Có điều, ta cũng sớm nghe đồn về hành vi và việc làm của Tiểu Khán. Vẫn luôn khiến ngài khó xử rồi.
Chu Nguyệt Minh nghe vậy liền cảm kích ra mặt, nói:
- Cự hiệp có thể hiểu được tâm ý của ta, vậy thì quá tốt rồi. Ta thật không muốn vì xử lý Phương tiểu hầu gia mà phát sinh xung đột với cự hiệp.
Nói đến đây, hắn lại tiến gần nửa bước, lo lắng ghé vào bên tai cự hiệp, nhìn cự hiệp giống như hỏi ý.
Cự hiệp không tránh ra, ngược lại gật đầu.
Chu Nguyệt Minh đến gần, thấp giọng rỉ tai nói:
- Những gì vừa nói vốn có căn nguyên đã lâu, đám quyền quý quan lại, bất kể là Đồng Quán, Thái Kinh, Chu Miễn, Vương Phủ, không ai không vi phạm. Nhưng Phương tiểu hầu gia đã dâm loạn thị tỳ bên cạnh, còn tìm tội giết chết chồng của cô ta, án kiện như vậy lại có đến ba mươi hai vụ. Vì muốn bức gian diệt khẩu, bảo trì danh dự, không tiếc giết chết cha mẹ cả nhà bọn họ. Trong đó có một thiếp hai tỳ lén tố cáo lên quan, kết quả một người bị đổ chì đun nóng, một người bị dùng kim may lỗ chân lông toàn thân lại, ngột ngạt đến chết, còn một người bị độc cho câm mù, lại cắt đứt mười ngón tay, đặt trong lồng chim quý thú hiếm ở hậu hoa viên của Bất Giới trai, để cảnh cáo những kẻ dám mật báo. Hiện nay hắn còn tư thông với nội thích của hoàng đế, náo loạn một phen, có người đã tố cáo lên, tuy cuối cùng đã bị đàn áp, nhưng ngay cả mỹ nữ mà thánh thượng sủng ái cũng bị vấy bẩn. Thánh thượng biết được chuyện này, cảm thấy rất không vui… như vậy… ta thật sự gánh vác không nổi.
Hai hàng lông mày của cự hiệp nhíu chặt:
- Ta biết rồi.
Sau đó nói:
- Có lẽ ngài nói đúng.
Chu Nguyệt Minh nhất thời không hiểu ý:
- Ngươi muốn nói…
Cự hiệp than thở:
- Có lẽ là ta ẩn nhẫn chờ cơ hội tốt, thật ra là không chịu khuất phục, không muốn uổng phí đời này. Ta không muốn dùng tay đấm chân đá, binh khí can qua, thay đổi triều đại, khiến vạn dân bị tàn sát thảm thiết, trài qua nỗi khổ của binh đao. Ta không muốn dùng biện pháp phá hoại lỗ mãng, nhưng đến thời khắc quan trọng ta sẽ đứng ra, bằng vào một đời tu vi, một thân bản lĩnh, làm vài chuyện có lợi cho thiên hạ muôn dân. Thiếu niên bốc đồng dễ nhụt chí, nhưng tráng niên nhiệt huyết khí càng mạnh. Thiếu niên đắc chí, có lẽ kết quả là chí lớn không thành, nhưng trung niên chí khí bền bỉ, đến lúc tráng niên đấu chí càng mạnh, đó mới là bản sắc của đại trượng phu. Lần này ta đến kinh, cho dù không làm được gì, nhưng muốn đưa Tiểu Khán về con đường chính đạo, nếu không thì trừ hại chém yêu, chút chuyện nhỏ này, cũng là chuyện nhà, ta vẫn làm được, cũng không thể không làm, bởi vì đây là chuyện của ta.
Chu Nguyệt Minh nghe vậy liền cười ha hả nói:
- Ta đã sớm biết, Phương cự hiệp là người chưa già tâm vẫn mạnh, cố ý khiến người khác cho rằng mình chỉ biết vui chơi thiên hạ, ca sắc giang hồ, thật ra là dưỡng sĩ, dưỡng chí, cũng nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ một ngày thừa cơ nổi dậy, rồng bay lên chín tầng trời. Cự hiệp không già, tuy ta ngu dốt nhưng lại không nhìn lầm.
- Thế nhưng cự hiệp vẫn nhìn lầm Phương Ứng Khán.
Ôn Tử Bình vẫn không từ bỏ chủ đề kia:
- Ta mời cự hiệp chủ trì đại cục cho Lão Tự Hiệu, chuyện thứ nhất cũng là muốn loại bỏ Tập đoàn Hữu Kiều.
Cự hiệp vừa nghe lại cảm thấy kinh ngạc:
- Tiểu Khán lại có thù sâu hận lớn gì với Lão Tự Hiệu?
- Bởi vì hắn luôn dùng tiền mua chuộc cao thủ của Ôn gia chúng ta, cống hiến cho hắn.
Ôn Tử Bình vẫn căm phẫn bất bình:
- Cây lớn có cành khô, những năm gần đây Ôn gia cũng xuất hiện rất nhiều kẻ bại hoại chỉ biết đến tiền, nương nhờ quyền thế, không có nguyên tắc lập trường. Thế nhưng…
- Nếu không có người quyền cao thế lớn đến dụ dỗ bọn chúng, bọn chúng cũng không đến mức vô sỉ như vậy.
Ôn Tử Bình khó nén cơn giận nói:
- Càng khó dung tha là tập đoàn Hữu Kiều lợi dụng những đệ tử chẳng ra gì này, chuyên môn đối phó những nhân sĩ chính nghĩa võ lâm đối nghịch với bọn họ. Gần đây, Tiểu Lâm phái được nhân sĩ võ lâm khen ngợi là hi vọng mới của giang hồ, đã bị nhổ tận gốc. Lão Tự Hiệu thuộc thế hệ cũ luôn chủ trì chính nghĩa trên giang hồ, trong một đêm cũng bị độc chết bốn mươi bảy người. Ngoài ra Lão Trần bang vốn định gia nhập liên minh Lão Tự Hiệu chúng ta, toàn bộ đều bị độc chết, kể cả bang chủ Trần Niệm Hoa cũng không ngoại lệ. Còn Hồng Thư phạn điếm vốn do Vương An Thạch của tiền triều và cha con họ Tô một tay sáng lập, cũng bị truy sát đến cùng. Những thủ đoạn độc ác này không cái nào không liên quan đến tập đoàn Hữu Kiều, cũng không cái nào không phải do Phương Ứng Khán sắp đặt. Ngài nói xem hắn có đáng chết không?
Đây là huyết hải thâm thù giữa môn phái võ lâm.
Là thù chung.
Phương cự hiệp còn chưa trả lời, một giọng nói khác đã đáp lại một cách sắc bén:
- Đáng chết!
Người nói chuyện là Ôn Nhâm Bình.
- Hắn còn giết người của Ôn gia chúng ta, tội đáng chết vạn lần!
Đây cũng là hận riêng.
/50
|