Sau khi rót đầy ba ly rượu, tay của Phương cự hiệp khẽ run lên.
Y ngửi thấy mùi hương thoảng thoảng của rượu mạnh kia.
Y nhớ được Vãn Y có lúm đồng tiền.
Lúc nàng uống rượu động tác tay rất đẹp, rất uyển chuyển, giống như một đóa hoa trong gió tuyết, chịu đựng cái lạnh nở ra phong tư xinh đẹp.
Nàng thậm chí uống rượu khỏi ho.
Hiện giờ nàng không còn nữa.
Rượu còn, mùi rượu nồng.
Sau khi dâng lên một chút điểm tâm, hoa quả, rượu ngon, đào tươi, hoa thơm, giấy tiền, thân thể Phương cự hiệp cũng hơi run.
Mây mù trên núi kịch liệt.
Tay áo của y tung bay, giống như lắc lư muốn ngã.
Y dùng tay ôm lấy sườn, mày hơi nhíu lại.
Cao Tiểu Thượng tiến lên trước một bước, thấp giọng hỏi:
- Thế nào rồi…
Cự hiệp lắc đầu:
- Không có chuyện gì.
Phương Ứng Khán hỏi:
- Có thể thắp hương bái tế rồi chứ? Nghĩa phụ.
Cự hiệp gật đầu, ánh mắt ưu thương. Trong lòng y đang nghĩ, Vãn Y, nếu như nàng còn không xuất hiện, ta có thể sẽ không chịu được nữa, không chống được nữa.
Vãn Y, bất kể nàng còn sống hay đã chết, nếu như nàng có thể hiện thân, xin hãy hiện thân vào lúc này đi, ta sợ rằng mình…
Cự hiệp vẫn luôn hùng tráng.
(Thứ mà y suy yếu là tâm.)
Y vẫn luôn vui vẻ cười lớn.
(Y là một người thương tâm khoái hoạt.)
Y không sinh tóc bạc, không sợ nguy gian, bất khuất không sờn, không câu nệ tiểu tiết, một đời thay đổi nhanh chóng, phóng khoáng rộng rãi, ba chìm bảy nổi, cảm tính phong phú, trên giang hồ đều biết y tinh lực dồi dào, trong võ lâm đều biết y khí vũ hiên ngang.
(Lại không biết thâm tình tưởng niệm đã ăn mòn tâm chí của y từ lâu. Một người phiêu bạt, lưu lạc quá lâu trên thế gian, nếu không có thứ để y quan tâm và yêu thương, rất dễ khiến một người tâm lý kiên cường cũng bắt đầu tang thương, khi ăn mòn đến mức hiện ra bên ngoài thì đã không còn cứu vãn được.)
Huống hồ chim nhạn xa bầy, điêu già gãy cánh, những huynh đệ chiến hữu ngày xưa cùng xông pha giang hồ, kề vai chiến đấu, phần lớn cũng đã điêu linh, qua đời, bệnh tật, không trở lại nữa.
Nghĩ đến năm đó, nhắc đến cái dũng ngày xưa, cũng không tìm được vài tri kỷ có thể ngồi quanh bếp lò tâm sự, cụng ly uống say sưa.
Loại tình cảnh này, những lão tướng quân nhiều năm lãnh binh chinh chiến, công thành chiếm hào là có thể lĩnh hội được sâu sắc nhất. Liêm Pha già rồi, còn có cơm không? Tướng quân sợ già, anh hùng sợ bệnh, hồng nhan sợ nhất năm tháng ăn mòn.
Cự hiệp sợ tịch mịch.
Thứ duy nhất lộ ra sự tịch mịch của y là ánh mắt.
Cho dù thương cảm thê lương, ánh mắt của y lộ ra bao nhiêu cái tuổi xế chiều, nhưng bên trong vẫn trấn giữ một vị thần của mắt, thần của thần thái.
Ánh mắt của y và Phương Ứng Khán tương ứng với nhau.
Ánh mắt của Phương Ứng Khán rất sáng, giống bên trong có hai vị thần tỏa sáng.
Từ trong đôi mắt lớn ngây thơ của hắn, Phương cự hiệp nhìn ra thành ý và sự hiếu thảo của con nuôi mình.
- Được rồi.
Cự hiệp thở dài nói:
- Có thể bái tế rồi.
Bái tế chỉ là một loại nghi thức, quan trọng chính là tâm ý.
Nếu một người muốn cầu thần phù hộ, lúc cầu nguyện mới đặc biệt đi bái thần dâng hương, hoặc đến ngày đầu năm mới chay tịnh tắm rửa, lạy hết thần phật trên trời, đó chẳng qua là một loại “trao đổi”. Dâng lên nhang đèn, giấy thiếc, đồ ăn, hoa quả, rượu ngon, hoặc cộng thêm một chút tiền lẻ, hi vọng đổi lại thật nhiều báo đáp, bất kể là tiền tài, quan lộc, hay là hi vọng xa vời khác.
Như vậy chẳng khác nào “tính toán” với thần linh… một loại mặc cả, hi vọng một vốn vạn lời, một lạy vạn phúc.
Nếu thật sự có lòng bái thần, không bằng bình thường trong lòng có “thần”, không cần chọn ngày tốt giờ lành, không cần quan tâm xem có báo đáp phù hộ hay không, chỉ cần thật lòng lễ phật, trong lòng quỳ lạy, làm nhiều việc thiện, đó mới là tín đồ chân chính.
Trong lòng cự hiệp thường nhớ đến thê tử đã mất, đó chính là một loại bái tế. Hiện nay y cung phụng tế phẩm cầu nguyện, chủ yếu là một loại “nghi thức”.
Nghe nói tiến hành loại “nghi thức” này ở đây, có lẽ sẽ cảm hóa “u hồn” của Vãn Y hiển linh.
Cự hiệp hi vọng gặp được, nhìn thấy thê tử đã mất.
Hơn nữa bất kể nàng là người hay quỷ.
Cho nên y quỳ, y lạy.
Mọi người khoanh tay đứng phía sau y.
Y gọi lớn ba lần.
Thứ gọi là hồn, thứ kêu là người.
Vãn Y, Vãn Y, ta ở đây, nàng là người hay quỷ, hãy đi ra đi, hãy hiện thân đi!
Y lạy, quỳ, cũng khóc.
Y uống một hơi cạn rượu trong ly, tửu kình trong nháy mắt xộc vào cổ họng, chỉ bằng ly rượu truy điệu dung nhan xinh đẹp.
Y xoa ngực, lại cảm thấy từng cơn khó chịu.
Bởi vì y biết nàng là sẽ không ra.
Nàng muốn tránh ta, cho rằng ta đã phụ nàng.
Đời này kiếp này, có lẽ y không thể gặp được nàng nữa.
Ông trời tàn khốc biết bao, đoạt đi tình yêu của ta!
Ông trời tàn nhẫn biết bao, cướp đi thê tử của ta!
Mắt hổ của y rơi lệ, khó chịu đến mức giống như choáng váng rơi vào từng đợt hơi mây sóng gợn, trong tay y còn cầm chiếc khăn tơ mà nàng để lại. Di vật của nàng không chỉ có tranh thêu uyên ương và hạc, đồng thời còn có mùi hương thoang thoảng của hoa đồ mi, người tuy diệt tuyệt nhưng dư hương bất tận.
Lúc này mặt trời nhanh chóng chìm xuống, trời đông đã trở nên u ám.
Chiều tà như máu, núi xanh hoàng hôn.
Lúc hoàng hôn mênh mang, đối diện với sườn núi Chiết Hồng chợt có bóng áo đỏ lóe lên.
Trong lòng Phương cự hiệp chấn động, giật mình cả kinh.
Ai?
Một bóng dáng xinh đẹp nhỏ bé, tung bay trong ráng màu mềm mại, giống như một màn thần thoại mỹ lệ xa xưa bất diệt.
Là nàng sao?
Chẳng lẽ thật sự là nàng?
Là nàng sao? Không phải sao? Không phải nàng sao? Nàng còn sống không? Nàng là người? Hay là quỷ? Nàng là Vãn Y sao? Thật sự là nàng sao? Thật sự là nàng?
Ông trời!
Cự hiệp muốn hô muốn hoán, nhưng lại yên lặng, trở thành im ắng ngàn lời kêu gọi, lặng tiếng lâu như trời đất.
Y ngửi thấy mùi hương thoảng thoảng của rượu mạnh kia.
Y nhớ được Vãn Y có lúm đồng tiền.
Lúc nàng uống rượu động tác tay rất đẹp, rất uyển chuyển, giống như một đóa hoa trong gió tuyết, chịu đựng cái lạnh nở ra phong tư xinh đẹp.
Nàng thậm chí uống rượu khỏi ho.
Hiện giờ nàng không còn nữa.
Rượu còn, mùi rượu nồng.
Sau khi dâng lên một chút điểm tâm, hoa quả, rượu ngon, đào tươi, hoa thơm, giấy tiền, thân thể Phương cự hiệp cũng hơi run.
Mây mù trên núi kịch liệt.
Tay áo của y tung bay, giống như lắc lư muốn ngã.
Y dùng tay ôm lấy sườn, mày hơi nhíu lại.
Cao Tiểu Thượng tiến lên trước một bước, thấp giọng hỏi:
- Thế nào rồi…
Cự hiệp lắc đầu:
- Không có chuyện gì.
Phương Ứng Khán hỏi:
- Có thể thắp hương bái tế rồi chứ? Nghĩa phụ.
Cự hiệp gật đầu, ánh mắt ưu thương. Trong lòng y đang nghĩ, Vãn Y, nếu như nàng còn không xuất hiện, ta có thể sẽ không chịu được nữa, không chống được nữa.
Vãn Y, bất kể nàng còn sống hay đã chết, nếu như nàng có thể hiện thân, xin hãy hiện thân vào lúc này đi, ta sợ rằng mình…
Cự hiệp vẫn luôn hùng tráng.
(Thứ mà y suy yếu là tâm.)
Y vẫn luôn vui vẻ cười lớn.
(Y là một người thương tâm khoái hoạt.)
Y không sinh tóc bạc, không sợ nguy gian, bất khuất không sờn, không câu nệ tiểu tiết, một đời thay đổi nhanh chóng, phóng khoáng rộng rãi, ba chìm bảy nổi, cảm tính phong phú, trên giang hồ đều biết y tinh lực dồi dào, trong võ lâm đều biết y khí vũ hiên ngang.
(Lại không biết thâm tình tưởng niệm đã ăn mòn tâm chí của y từ lâu. Một người phiêu bạt, lưu lạc quá lâu trên thế gian, nếu không có thứ để y quan tâm và yêu thương, rất dễ khiến một người tâm lý kiên cường cũng bắt đầu tang thương, khi ăn mòn đến mức hiện ra bên ngoài thì đã không còn cứu vãn được.)
Huống hồ chim nhạn xa bầy, điêu già gãy cánh, những huynh đệ chiến hữu ngày xưa cùng xông pha giang hồ, kề vai chiến đấu, phần lớn cũng đã điêu linh, qua đời, bệnh tật, không trở lại nữa.
Nghĩ đến năm đó, nhắc đến cái dũng ngày xưa, cũng không tìm được vài tri kỷ có thể ngồi quanh bếp lò tâm sự, cụng ly uống say sưa.
Loại tình cảnh này, những lão tướng quân nhiều năm lãnh binh chinh chiến, công thành chiếm hào là có thể lĩnh hội được sâu sắc nhất. Liêm Pha già rồi, còn có cơm không? Tướng quân sợ già, anh hùng sợ bệnh, hồng nhan sợ nhất năm tháng ăn mòn.
Cự hiệp sợ tịch mịch.
Thứ duy nhất lộ ra sự tịch mịch của y là ánh mắt.
Cho dù thương cảm thê lương, ánh mắt của y lộ ra bao nhiêu cái tuổi xế chiều, nhưng bên trong vẫn trấn giữ một vị thần của mắt, thần của thần thái.
Ánh mắt của y và Phương Ứng Khán tương ứng với nhau.
Ánh mắt của Phương Ứng Khán rất sáng, giống bên trong có hai vị thần tỏa sáng.
Từ trong đôi mắt lớn ngây thơ của hắn, Phương cự hiệp nhìn ra thành ý và sự hiếu thảo của con nuôi mình.
- Được rồi.
Cự hiệp thở dài nói:
- Có thể bái tế rồi.
Bái tế chỉ là một loại nghi thức, quan trọng chính là tâm ý.
Nếu một người muốn cầu thần phù hộ, lúc cầu nguyện mới đặc biệt đi bái thần dâng hương, hoặc đến ngày đầu năm mới chay tịnh tắm rửa, lạy hết thần phật trên trời, đó chẳng qua là một loại “trao đổi”. Dâng lên nhang đèn, giấy thiếc, đồ ăn, hoa quả, rượu ngon, hoặc cộng thêm một chút tiền lẻ, hi vọng đổi lại thật nhiều báo đáp, bất kể là tiền tài, quan lộc, hay là hi vọng xa vời khác.
Như vậy chẳng khác nào “tính toán” với thần linh… một loại mặc cả, hi vọng một vốn vạn lời, một lạy vạn phúc.
Nếu thật sự có lòng bái thần, không bằng bình thường trong lòng có “thần”, không cần chọn ngày tốt giờ lành, không cần quan tâm xem có báo đáp phù hộ hay không, chỉ cần thật lòng lễ phật, trong lòng quỳ lạy, làm nhiều việc thiện, đó mới là tín đồ chân chính.
Trong lòng cự hiệp thường nhớ đến thê tử đã mất, đó chính là một loại bái tế. Hiện nay y cung phụng tế phẩm cầu nguyện, chủ yếu là một loại “nghi thức”.
Nghe nói tiến hành loại “nghi thức” này ở đây, có lẽ sẽ cảm hóa “u hồn” của Vãn Y hiển linh.
Cự hiệp hi vọng gặp được, nhìn thấy thê tử đã mất.
Hơn nữa bất kể nàng là người hay quỷ.
Cho nên y quỳ, y lạy.
Mọi người khoanh tay đứng phía sau y.
Y gọi lớn ba lần.
Thứ gọi là hồn, thứ kêu là người.
Vãn Y, Vãn Y, ta ở đây, nàng là người hay quỷ, hãy đi ra đi, hãy hiện thân đi!
Y lạy, quỳ, cũng khóc.
Y uống một hơi cạn rượu trong ly, tửu kình trong nháy mắt xộc vào cổ họng, chỉ bằng ly rượu truy điệu dung nhan xinh đẹp.
Y xoa ngực, lại cảm thấy từng cơn khó chịu.
Bởi vì y biết nàng là sẽ không ra.
Nàng muốn tránh ta, cho rằng ta đã phụ nàng.
Đời này kiếp này, có lẽ y không thể gặp được nàng nữa.
Ông trời tàn khốc biết bao, đoạt đi tình yêu của ta!
Ông trời tàn nhẫn biết bao, cướp đi thê tử của ta!
Mắt hổ của y rơi lệ, khó chịu đến mức giống như choáng váng rơi vào từng đợt hơi mây sóng gợn, trong tay y còn cầm chiếc khăn tơ mà nàng để lại. Di vật của nàng không chỉ có tranh thêu uyên ương và hạc, đồng thời còn có mùi hương thoang thoảng của hoa đồ mi, người tuy diệt tuyệt nhưng dư hương bất tận.
Lúc này mặt trời nhanh chóng chìm xuống, trời đông đã trở nên u ám.
Chiều tà như máu, núi xanh hoàng hôn.
Lúc hoàng hôn mênh mang, đối diện với sườn núi Chiết Hồng chợt có bóng áo đỏ lóe lên.
Trong lòng Phương cự hiệp chấn động, giật mình cả kinh.
Ai?
Một bóng dáng xinh đẹp nhỏ bé, tung bay trong ráng màu mềm mại, giống như một màn thần thoại mỹ lệ xa xưa bất diệt.
Là nàng sao?
Chẳng lẽ thật sự là nàng?
Là nàng sao? Không phải sao? Không phải nàng sao? Nàng còn sống không? Nàng là người? Hay là quỷ? Nàng là Vãn Y sao? Thật sự là nàng sao? Thật sự là nàng?
Ông trời!
Cự hiệp muốn hô muốn hoán, nhưng lại yên lặng, trở thành im ắng ngàn lời kêu gọi, lặng tiếng lâu như trời đất.
/50
|