“Hoài Cẩn huynh? Hình như có người đang gọi huynh?”
Đi trên đường chính là hai trong ba vị công tử đại danh lừng lẫy kinh thành, vị nói chuyện chính là Chiết Hoa công tử Hình Nhạn Lai, vị còn lại chính là kinh thành đệ nhất mĩ nam danh xưng thiếu niên Đại tướng quân Mạnh Hoài Cẩn.
“Đại tướng quân! Uy Vũ Đại tướng quân! Ngươi trở về cho ta! Trở về!”
Con lừa này ngây người với Hoa Thanh Vũ hơn một tháng, Hoa Thanh Vũ rất có cảm tình với nó, hơn nữa Đại tướng quân còn mang theo hành lý của nàng, tất cả lộ phí của nàng đều ở bên trong!
“Ta không tốt với ngươi sao! Tại sao ngươi lại vứt bỏ ta mà đi!” Hoa Thanh Vũ bi thương kêu khóc : “Đại tướng quân! Uy Vũ Đại tướng quân của ta! Ngươi đã đi đâu ? Ngươi trở về cho ta!”
“Hoài Cẩn huynh nghe đi, đúng là có một cô nương đang gọi ngươi, hơn nữa giọng điệu thê lương, tại sao ngươi lại rước lấy cái nợ phong lưu này vậy?”
Mạnh Hoài Cẩn quay đầu lại, tìm nửa ngày mới nhìn thấy một cô gái mặc nam trang màu xanh đang đứng giữa đường cái lớn tiếng gọi mình, một tiếng lại một tiếng “Đại tướng quân” rất là thê lương.
Người trên đường thấy thế đều liên tiếp nhìn hắn, vẻ mặt ra chiều sáng tỏ.
Điều này khiến Mạnh Hoài Cẩn có chút khó chịu, vẻ mặt của đám người kia giống như là “Biết ngươi làm chuyện tốt rồi, mau thừa nhận đi”, chuyện gì xảy ra vậy?
Mạnh Hoài Cẩn cẩn thận đánh giá này cô nương này, dáng vẻ vô cùng bình thường không có gì lạ, hắn hoàn toàn không quen biết nàng, cũng hoàn toàn không nhớ rõ nàng.
“Không biết, chúng ta đi.”
Hình Nhạn Lai lắc đầu, Mạnh Hoài Cẩn này ỷ vào bộ dạng đẹp mắt của mình, không hề thương tiếc cô nương người ta, quả nhiên trên thế giới này, chỉ có mình hắn là người biết thương hoa!
“Đại tướng quân!” Cuối cùng Hoa Thanh Vũ hóa bi thương thành sức mạnh, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng quát : “Đại tướng quân, con lừa già chết tiệt này! Ta mà tìm được ngươi, ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
Một tiếng thét dài này rốt cuộc khiến Mạnh Hoài Cẩn dừng bước...
“Hoài Cẩn, ta thấy hay là chúng ta vẫn nên đến đó nhìn vị cô nương kia một chút đi.”
“Đương nhiên rồi!”
Mạnh Hoài Cẩn sải bước, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy dám khiến cho hắn đẹp mặt!
Sau khi Hoa Thanh Vũ thét dài một tiếng chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đã dùng hết rồi, đứng một chỗ ngẩn ngơ trong chốc lát, đang chuẩn bị quay lại nhà trọ tính toán tìm cách khác thì bị hai nam nhân cản đường.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, người tới là hai vị công tử, đều cực kỳ khôi ngô tuấn tú. Chỉ tiếc là từ nhỏ đến lớn, Hoa Thanh Vũ không hề có thiện cảm với những người có bộ dạng đẹp mắt, nhíu mày chuẩn bị xoay người rời đi.
Điều này làm cho Mạnh Hoài Cẩn phát hỏa, hắn chưa bao gờ thấy ai dùng ánh mắt khinh thường như vậy nhìn mình, chặn đường của nàng nói : “Cô nương chậm đã!”
“Công tử có gì chỉ giáo?”
“Mới vừa rồi cô nương ở trên đường kêu lên thê lương như thế, không biết tại hạ đã gây nên tội gì?”
“Ai kêu ngươi ?” Hoa Thanh Vũ kinh ngạc.
Hình Nhạn Lai cũng sửng sốt, nói : “Vừa rồi ngươi ở trên đường gọi Đại tướng quân rất thê lương, không phải là Hoài Cẩn huynh thì là ai?”
Hoa Thanh Vũ có chút không kiên nhẫn nhìn Hình Nhạn Lai, cau mày nói : “Đại tướng quân là con lừa ngốc, hắn cũng là con lừa ngốc sao?”
Đời này Hình Nhạn Lai chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình trên mặt Mạnh Hoài Cẩn lại phong phú như vậy, trong chốc lát lại thay đổi, vẻ mặt thật sự là vô cùng dễ nhìn.
“Ngươi nói Uy Vũ Đại tướng quân mà ngươi tìm là một con lừa?” Hình Nhạn Lai không có ý tốt hỏi.
Hoa Thanh Vũ gật gật đầu nói : “Đại tướng quân không phải con lừa thì là con gì? Nếu Đại tướng quân không phải là con lừa, ta có thể cưỡi nó hơn một tháng sao?”
Gương mặt Mạnh Hoài Cẩn hoàn toàn biến thành màu đen, hắn vốn là kinh thành đệ nhất mĩ nam, là đối tượng hàng ngàn hàng vạn cô gái theo đuổi, bây giờ lại bị người ta gọi là con lừa, hắn há có thể không tức giận!
“Sau này không cho phép ngươi gọi con lừa đó bằng cái tên này nữa!” Mạnh Hoài Cẩn trừng mắt nhìn Hoa Thanh Vũ nói.
“Ta muốn gọi cũng không gọi được nữa, con lừa già tướng quân kia đã chạy mất rồi!”
Hình Nhạn Lai nghe cười nhiều đến nỗi suýt thì đau cả hông, trên mặt Mạnh Hoài Cẩn cũng có chút không nhịn được, nhưng dù sao cũng là tiểu nữ tử, thật sự không có cách nào tức giận với nàng, chỉ có thể âm thầm nhận lấy buồn bực thua thiệt như vậy.
“Nếu con lừa già tướng quân kia đã chạy mất, tại hạ có thể cho cô một Đại tướng quân khác.” Hình Nhạn Lai cười híp mắt nói.
Ở đâu ra chuyện tốt như vậy, Hoa Thanh Vũ không tin sẽ có người vô duyên vô cớ tốt với mình, lập tức xua tay nói : “Cảm ơn, ta sẽ tự mình đi tìm.”
“Ha ha ha! Cô còn chưa buông tha việc đi tìm “Đại tướng quân” sao?” Hình Nhạn Lai cười lớn nói : “Nhất định “Đại tướng quân” đã bị người ta dắt đi rồi!”
“Con lừa của ta bị mất, vì sao ngươi lại cao hứng như vậy!” Hoa Thanh Vũ có chút không vui.
Thấy tiểu nữ tử này nổi giận, Hình Nhạn Lai vội vàng ngừng lại nói không phải, hắn không nỡ chọc cô nương đó tức giận.
Hoa Thanh Vũ lắc đầu nói : “Thôi, ta cũng biết chắc là tướng quân đã mất rồi, nhưng mà dù sao vẫn muốn tìm thêm chút nữa.”
Mạnh Hoài Cẩn nghe hai người tán gẫu hăng say về tướng quân như vậy, đã sắp không chịu đựng nổi, hắn chỉ có thể cố gắng không nói lời nào, hắn sợ chỉ cần hắn vừa lên tiếng sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Hoa Thanh Vũ cúi đầu, hoàn toàn không chú ý tới một ánh mắt oán độc đang phóng tới, cũng không ý thức được lời nói kế tiếp của mình khiến cho người ta tức giận đến nổi điên.
“Ta quyết định dán mấy tờ bố cáo, ít nhất cũng sẽ khiến tên trộm lừa của ta trả lại đồ dùng và quần áo, bên trong còn có một cây sáo tùy thân ta mang theo từ nhỏ, ta thật sự không muốn mất nó.”
“Cô chuẩn bị dán bố cáo như thế nào?” Chiết Hoa hỏi.
“Viết hết đặc điểm nhận dạng của Đại tướng quân ra, ví dụ như mặt vừa dài lại vừa ngốc, trọc lông, xám xịt, đi không được vài bước đã bắt đầu rên rỉ, nhìn thấy lừa cái thì vô cùng phấn chấn… còn nữa phân của nó vô cùng vô cùng thối!”.
“Ha ha ha!” Hình Nhạn Lai cười đến thắt lưng không đứng thẳng nổi, vỗ bả vai Mạnh Hoài Cẩn nói : “Ôi chao, Hoài Cẩn huynh, ngươi là kinh thành đệ nhất mĩ nam, còn có oai danh thiếu niên Đại tướng quân sau này sẽ được gắn liền với một con lừa, ha ha ha!”.
Lời này vừa nói ra có hai người trên mặt biến sắc, một là Đại tướng quân Mạnh Hoài Cẩn, một là tiểu nữ tử Hoa Thanh Vũ.
Không phải chứ, người này là đại tướng quân!
Lúc trước không biết, bây giờ vừa nghe đến danh hào kinh thành đệ nhất mĩ nam thì đã biết hắn là ai, Hoa Thanh Vũ cũng không phải người ngu, rất nhanh đã hiểu được, hai người này tại sao lại nhiệt tình hỏi đông hỏi tây với mình như vậy, hóa ra là vì cái tên nàng đặt cho con lừa của mình đã đắc tội Đại tướng quân!
Đây chính là Uy Vũ Đại tướng quân anh tuấn tiêu sái, bách chiến bách thắng, chinh phục tất cả, tính tình đặc biệt nóng nảy đấy ư!
“Vẻ mặt của ngươi như vậy là sao?” Mạnh Hoài Cẩn nhìn thấy Hoa Thanh Vũ trợn to mắt nhìn mình bất mãn hỏi : “Sao, bộ dạng của ta đáng sợ như vậy sao?”
Hoa Thanh Vũ sợ đến choáng váng ngơ ngẩn gật đầu.
Mạnh Hoài Cẩn tự biết dáng vẻ của mình anh tuấn tiêu sái như thế nào, cũng chỉ tùy tiện hỏi như vậy thôi, nhưng hắn không ngờ rằng cô nương này thật sự cảm thấy dáng vẻ của hắn vô cùng đáng sợ!
Mạnh Hoài Cẩn tức giận trừng mắt một cái, mà Hoa Thanh Vũ giống như đột nhiên phục hồi lại tinh thần, chợt quay người lại vừa thét chói tai vừa ôm đầu bỏ chạy !
“Đừng ăn thịt ta, đừng ăn thịt ta...” Hoa Thanh Vũ vừa thì thào tự nói, vừa biến mất ở cuối đường...
Hai người thấy thế đều ngây ngẩn cả người, chuyện gì đang xảy ra? Từ trước đến nay chỉ có những người ra sức nhào vào lòng Mạnh Hoài Cẩn, chưa từng có ai bỏ chạy giống như vậy!
“Thật là thú vị, Hoài Cẩn huynh, đây lần đầu tiên ta thấy có người không chỉ thờ ơ với mỹ mạo của huynh hơn nữa còn tránh cũng không kịp, có cảm thấy vô cùng mất mát hay không?”
“Hừ, nam tử xinh đẹp thì có lợi ích gì?” Mạnh Hoài Cẩn tức giận, hất tay áo bỏ đi.
Hình Nhạn Lai không đuổi theo, mà ngây ra đứng tại chỗ nhìn theo hướng Hoa Thanh Vũ biến mất không biết đang suy nghĩ cái gì...
“Hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi, tại sao lại nghĩ không ra chứ...” Hình Nhạn Lai thì thào lẩm bẩm nói.
Chẳng qua Hình Nhạn Lai là nam tử luôn yêu thích phái nữ, đã gặp qua cô nương nào là sẽ không bao giờ quên, nếu hắn không nhớ ra cô nương này, chắc là không quen biết ?
Nghĩ vậy Hình Nhạn Lai bình thường trở lại, cười tủm tỉm đuổi theo bước chân Mạnh Hoài Cẩn...
Đã nhiều ngày mọi người trong Tướng Quân phủ đều lo lắng đề phòng, bởi vì tâm tình Đại tướng quân dường như không được tốt, hơn nữa đặc biệt thích soi gương, mỗi lần soi gương xong lại càng thêm tức giận, bỏ gương qua một bên lại bắt thuộc hạ đấu võ, mấy vị Tổng binh dưới tay hắn có thể nói là khổ không thể tả.
Lại nói tiếp toàn bộ chuyện này đều do tiểu Hoa muội muội Hoa Thanh Vũ của chúng ta gây ra.
Hắn là Đại tướng quân kinh thành đệ nhất mĩ nam từ trước đên nay được người ta tâng bốc lên tận trời, kết quả lại bị một tiểu cô nương vô tình đả kích, không những bị người ta mắng là con lừa già nửa ngày trời còn không thể cãi lại, cuối cùng còn dọa người ta chạy mất!
Dáng vẻ của hắn thực sự đáng sợ như vậy sao? Sợ tới mức phải bỏ chạy sao? Đây chính là gương mặt hắn vốn cho rằng xuất chúng hơn người!
Hơn nữa chuyện này khiến Hình Nhạn Lai chê cười hắn mấy ngày hôm nay rồi, nhìn thấy trên đường có con lừa nào là Chiết Hoa lại chê cười hắn một phen : “Ta phải đến hỏi xem, đây có phải là “Đại tướng quân” bị thất lạc của cô nương kia không!”
Làm sao Mạnh Hoài Cẩn có thể nuốt trôi cục tực này?
Bây giờ sau khi hạ triều, Mạnh Hoài Cẩn lại bị tên Hình Nhạn Lai kia bắt được mà chê cười! Mạnh Hoài Cẩn ngồi bên trong kiệu, không nhịn được xiết chặt nắm tay, tiểu nha đầu kia, trăm ngàn lần đừng để hắn bắt được!
Đúng lúc này trên đường bỗng nhiên truyền đến một âm thanh huyên náo, Mạnh Hoài Cẩn thò đầu ra nhìn thì ra là trời mưa, đang muốn kêu kiệu phu nhanh chân hơn, lại chợt thấy cách đó không xa dưới mái hiên có một người đang ngồi ...
“Dừng kiệu!”
Nếu ánh mắt có thể hóa thành đao, Hoa Thanh Vũ đã bị ánh mắt của Mạnh Hoài Cẩn chém thành nghìn mảnh!
Đi trên đường chính là hai trong ba vị công tử đại danh lừng lẫy kinh thành, vị nói chuyện chính là Chiết Hoa công tử Hình Nhạn Lai, vị còn lại chính là kinh thành đệ nhất mĩ nam danh xưng thiếu niên Đại tướng quân Mạnh Hoài Cẩn.
“Đại tướng quân! Uy Vũ Đại tướng quân! Ngươi trở về cho ta! Trở về!”
Con lừa này ngây người với Hoa Thanh Vũ hơn một tháng, Hoa Thanh Vũ rất có cảm tình với nó, hơn nữa Đại tướng quân còn mang theo hành lý của nàng, tất cả lộ phí của nàng đều ở bên trong!
“Ta không tốt với ngươi sao! Tại sao ngươi lại vứt bỏ ta mà đi!” Hoa Thanh Vũ bi thương kêu khóc : “Đại tướng quân! Uy Vũ Đại tướng quân của ta! Ngươi đã đi đâu ? Ngươi trở về cho ta!”
“Hoài Cẩn huynh nghe đi, đúng là có một cô nương đang gọi ngươi, hơn nữa giọng điệu thê lương, tại sao ngươi lại rước lấy cái nợ phong lưu này vậy?”
Mạnh Hoài Cẩn quay đầu lại, tìm nửa ngày mới nhìn thấy một cô gái mặc nam trang màu xanh đang đứng giữa đường cái lớn tiếng gọi mình, một tiếng lại một tiếng “Đại tướng quân” rất là thê lương.
Người trên đường thấy thế đều liên tiếp nhìn hắn, vẻ mặt ra chiều sáng tỏ.
Điều này khiến Mạnh Hoài Cẩn có chút khó chịu, vẻ mặt của đám người kia giống như là “Biết ngươi làm chuyện tốt rồi, mau thừa nhận đi”, chuyện gì xảy ra vậy?
Mạnh Hoài Cẩn cẩn thận đánh giá này cô nương này, dáng vẻ vô cùng bình thường không có gì lạ, hắn hoàn toàn không quen biết nàng, cũng hoàn toàn không nhớ rõ nàng.
“Không biết, chúng ta đi.”
Hình Nhạn Lai lắc đầu, Mạnh Hoài Cẩn này ỷ vào bộ dạng đẹp mắt của mình, không hề thương tiếc cô nương người ta, quả nhiên trên thế giới này, chỉ có mình hắn là người biết thương hoa!
“Đại tướng quân!” Cuối cùng Hoa Thanh Vũ hóa bi thương thành sức mạnh, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng quát : “Đại tướng quân, con lừa già chết tiệt này! Ta mà tìm được ngươi, ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
Một tiếng thét dài này rốt cuộc khiến Mạnh Hoài Cẩn dừng bước...
“Hoài Cẩn, ta thấy hay là chúng ta vẫn nên đến đó nhìn vị cô nương kia một chút đi.”
“Đương nhiên rồi!”
Mạnh Hoài Cẩn sải bước, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy dám khiến cho hắn đẹp mặt!
Sau khi Hoa Thanh Vũ thét dài một tiếng chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đã dùng hết rồi, đứng một chỗ ngẩn ngơ trong chốc lát, đang chuẩn bị quay lại nhà trọ tính toán tìm cách khác thì bị hai nam nhân cản đường.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, người tới là hai vị công tử, đều cực kỳ khôi ngô tuấn tú. Chỉ tiếc là từ nhỏ đến lớn, Hoa Thanh Vũ không hề có thiện cảm với những người có bộ dạng đẹp mắt, nhíu mày chuẩn bị xoay người rời đi.
Điều này làm cho Mạnh Hoài Cẩn phát hỏa, hắn chưa bao gờ thấy ai dùng ánh mắt khinh thường như vậy nhìn mình, chặn đường của nàng nói : “Cô nương chậm đã!”
“Công tử có gì chỉ giáo?”
“Mới vừa rồi cô nương ở trên đường kêu lên thê lương như thế, không biết tại hạ đã gây nên tội gì?”
“Ai kêu ngươi ?” Hoa Thanh Vũ kinh ngạc.
Hình Nhạn Lai cũng sửng sốt, nói : “Vừa rồi ngươi ở trên đường gọi Đại tướng quân rất thê lương, không phải là Hoài Cẩn huynh thì là ai?”
Hoa Thanh Vũ có chút không kiên nhẫn nhìn Hình Nhạn Lai, cau mày nói : “Đại tướng quân là con lừa ngốc, hắn cũng là con lừa ngốc sao?”
Đời này Hình Nhạn Lai chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình trên mặt Mạnh Hoài Cẩn lại phong phú như vậy, trong chốc lát lại thay đổi, vẻ mặt thật sự là vô cùng dễ nhìn.
“Ngươi nói Uy Vũ Đại tướng quân mà ngươi tìm là một con lừa?” Hình Nhạn Lai không có ý tốt hỏi.
Hoa Thanh Vũ gật gật đầu nói : “Đại tướng quân không phải con lừa thì là con gì? Nếu Đại tướng quân không phải là con lừa, ta có thể cưỡi nó hơn một tháng sao?”
Gương mặt Mạnh Hoài Cẩn hoàn toàn biến thành màu đen, hắn vốn là kinh thành đệ nhất mĩ nam, là đối tượng hàng ngàn hàng vạn cô gái theo đuổi, bây giờ lại bị người ta gọi là con lừa, hắn há có thể không tức giận!
“Sau này không cho phép ngươi gọi con lừa đó bằng cái tên này nữa!” Mạnh Hoài Cẩn trừng mắt nhìn Hoa Thanh Vũ nói.
“Ta muốn gọi cũng không gọi được nữa, con lừa già tướng quân kia đã chạy mất rồi!”
Hình Nhạn Lai nghe cười nhiều đến nỗi suýt thì đau cả hông, trên mặt Mạnh Hoài Cẩn cũng có chút không nhịn được, nhưng dù sao cũng là tiểu nữ tử, thật sự không có cách nào tức giận với nàng, chỉ có thể âm thầm nhận lấy buồn bực thua thiệt như vậy.
“Nếu con lừa già tướng quân kia đã chạy mất, tại hạ có thể cho cô một Đại tướng quân khác.” Hình Nhạn Lai cười híp mắt nói.
Ở đâu ra chuyện tốt như vậy, Hoa Thanh Vũ không tin sẽ có người vô duyên vô cớ tốt với mình, lập tức xua tay nói : “Cảm ơn, ta sẽ tự mình đi tìm.”
“Ha ha ha! Cô còn chưa buông tha việc đi tìm “Đại tướng quân” sao?” Hình Nhạn Lai cười lớn nói : “Nhất định “Đại tướng quân” đã bị người ta dắt đi rồi!”
“Con lừa của ta bị mất, vì sao ngươi lại cao hứng như vậy!” Hoa Thanh Vũ có chút không vui.
Thấy tiểu nữ tử này nổi giận, Hình Nhạn Lai vội vàng ngừng lại nói không phải, hắn không nỡ chọc cô nương đó tức giận.
Hoa Thanh Vũ lắc đầu nói : “Thôi, ta cũng biết chắc là tướng quân đã mất rồi, nhưng mà dù sao vẫn muốn tìm thêm chút nữa.”
Mạnh Hoài Cẩn nghe hai người tán gẫu hăng say về tướng quân như vậy, đã sắp không chịu đựng nổi, hắn chỉ có thể cố gắng không nói lời nào, hắn sợ chỉ cần hắn vừa lên tiếng sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Hoa Thanh Vũ cúi đầu, hoàn toàn không chú ý tới một ánh mắt oán độc đang phóng tới, cũng không ý thức được lời nói kế tiếp của mình khiến cho người ta tức giận đến nổi điên.
“Ta quyết định dán mấy tờ bố cáo, ít nhất cũng sẽ khiến tên trộm lừa của ta trả lại đồ dùng và quần áo, bên trong còn có một cây sáo tùy thân ta mang theo từ nhỏ, ta thật sự không muốn mất nó.”
“Cô chuẩn bị dán bố cáo như thế nào?” Chiết Hoa hỏi.
“Viết hết đặc điểm nhận dạng của Đại tướng quân ra, ví dụ như mặt vừa dài lại vừa ngốc, trọc lông, xám xịt, đi không được vài bước đã bắt đầu rên rỉ, nhìn thấy lừa cái thì vô cùng phấn chấn… còn nữa phân của nó vô cùng vô cùng thối!”.
“Ha ha ha!” Hình Nhạn Lai cười đến thắt lưng không đứng thẳng nổi, vỗ bả vai Mạnh Hoài Cẩn nói : “Ôi chao, Hoài Cẩn huynh, ngươi là kinh thành đệ nhất mĩ nam, còn có oai danh thiếu niên Đại tướng quân sau này sẽ được gắn liền với một con lừa, ha ha ha!”.
Lời này vừa nói ra có hai người trên mặt biến sắc, một là Đại tướng quân Mạnh Hoài Cẩn, một là tiểu nữ tử Hoa Thanh Vũ.
Không phải chứ, người này là đại tướng quân!
Lúc trước không biết, bây giờ vừa nghe đến danh hào kinh thành đệ nhất mĩ nam thì đã biết hắn là ai, Hoa Thanh Vũ cũng không phải người ngu, rất nhanh đã hiểu được, hai người này tại sao lại nhiệt tình hỏi đông hỏi tây với mình như vậy, hóa ra là vì cái tên nàng đặt cho con lừa của mình đã đắc tội Đại tướng quân!
Đây chính là Uy Vũ Đại tướng quân anh tuấn tiêu sái, bách chiến bách thắng, chinh phục tất cả, tính tình đặc biệt nóng nảy đấy ư!
“Vẻ mặt của ngươi như vậy là sao?” Mạnh Hoài Cẩn nhìn thấy Hoa Thanh Vũ trợn to mắt nhìn mình bất mãn hỏi : “Sao, bộ dạng của ta đáng sợ như vậy sao?”
Hoa Thanh Vũ sợ đến choáng váng ngơ ngẩn gật đầu.
Mạnh Hoài Cẩn tự biết dáng vẻ của mình anh tuấn tiêu sái như thế nào, cũng chỉ tùy tiện hỏi như vậy thôi, nhưng hắn không ngờ rằng cô nương này thật sự cảm thấy dáng vẻ của hắn vô cùng đáng sợ!
Mạnh Hoài Cẩn tức giận trừng mắt một cái, mà Hoa Thanh Vũ giống như đột nhiên phục hồi lại tinh thần, chợt quay người lại vừa thét chói tai vừa ôm đầu bỏ chạy !
“Đừng ăn thịt ta, đừng ăn thịt ta...” Hoa Thanh Vũ vừa thì thào tự nói, vừa biến mất ở cuối đường...
Hai người thấy thế đều ngây ngẩn cả người, chuyện gì đang xảy ra? Từ trước đến nay chỉ có những người ra sức nhào vào lòng Mạnh Hoài Cẩn, chưa từng có ai bỏ chạy giống như vậy!
“Thật là thú vị, Hoài Cẩn huynh, đây lần đầu tiên ta thấy có người không chỉ thờ ơ với mỹ mạo của huynh hơn nữa còn tránh cũng không kịp, có cảm thấy vô cùng mất mát hay không?”
“Hừ, nam tử xinh đẹp thì có lợi ích gì?” Mạnh Hoài Cẩn tức giận, hất tay áo bỏ đi.
Hình Nhạn Lai không đuổi theo, mà ngây ra đứng tại chỗ nhìn theo hướng Hoa Thanh Vũ biến mất không biết đang suy nghĩ cái gì...
“Hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi, tại sao lại nghĩ không ra chứ...” Hình Nhạn Lai thì thào lẩm bẩm nói.
Chẳng qua Hình Nhạn Lai là nam tử luôn yêu thích phái nữ, đã gặp qua cô nương nào là sẽ không bao giờ quên, nếu hắn không nhớ ra cô nương này, chắc là không quen biết ?
Nghĩ vậy Hình Nhạn Lai bình thường trở lại, cười tủm tỉm đuổi theo bước chân Mạnh Hoài Cẩn...
Đã nhiều ngày mọi người trong Tướng Quân phủ đều lo lắng đề phòng, bởi vì tâm tình Đại tướng quân dường như không được tốt, hơn nữa đặc biệt thích soi gương, mỗi lần soi gương xong lại càng thêm tức giận, bỏ gương qua một bên lại bắt thuộc hạ đấu võ, mấy vị Tổng binh dưới tay hắn có thể nói là khổ không thể tả.
Lại nói tiếp toàn bộ chuyện này đều do tiểu Hoa muội muội Hoa Thanh Vũ của chúng ta gây ra.
Hắn là Đại tướng quân kinh thành đệ nhất mĩ nam từ trước đên nay được người ta tâng bốc lên tận trời, kết quả lại bị một tiểu cô nương vô tình đả kích, không những bị người ta mắng là con lừa già nửa ngày trời còn không thể cãi lại, cuối cùng còn dọa người ta chạy mất!
Dáng vẻ của hắn thực sự đáng sợ như vậy sao? Sợ tới mức phải bỏ chạy sao? Đây chính là gương mặt hắn vốn cho rằng xuất chúng hơn người!
Hơn nữa chuyện này khiến Hình Nhạn Lai chê cười hắn mấy ngày hôm nay rồi, nhìn thấy trên đường có con lừa nào là Chiết Hoa lại chê cười hắn một phen : “Ta phải đến hỏi xem, đây có phải là “Đại tướng quân” bị thất lạc của cô nương kia không!”
Làm sao Mạnh Hoài Cẩn có thể nuốt trôi cục tực này?
Bây giờ sau khi hạ triều, Mạnh Hoài Cẩn lại bị tên Hình Nhạn Lai kia bắt được mà chê cười! Mạnh Hoài Cẩn ngồi bên trong kiệu, không nhịn được xiết chặt nắm tay, tiểu nha đầu kia, trăm ngàn lần đừng để hắn bắt được!
Đúng lúc này trên đường bỗng nhiên truyền đến một âm thanh huyên náo, Mạnh Hoài Cẩn thò đầu ra nhìn thì ra là trời mưa, đang muốn kêu kiệu phu nhanh chân hơn, lại chợt thấy cách đó không xa dưới mái hiên có một người đang ngồi ...
“Dừng kiệu!”
Nếu ánh mắt có thể hóa thành đao, Hoa Thanh Vũ đã bị ánh mắt của Mạnh Hoài Cẩn chém thành nghìn mảnh!
/57
|