Lúc nầy Cao Vô Địch mới hiểu rõ Liễu My Nương muốn nói đến chuyện gì. Gã thầm nghĩ :
- Quả nhiên ta thất sách trong chuyện này rồi, lẻ ra không nên xem đệ tử cừu nhân là bằng hữu mới phải. Nếu giáo chủ biết chuyện thì e rằng khó thoát khỏi thảm hoạ cực hình.
Nhất thời Cao Vô Địch không có chủ ý nên nhìn Liễu My Nương bằng ánh mắt thẩn thờ và nói :
- Theo ý kiến của Ma chủ thì Cao mỗ nên làm thế nào?
Liễu My Nương mĩm cười, nói :
- Rất đơn giản, đoái công chuộc tội mà thôi.
- Đoái công chuộc tội như thế nào?
- Chúng ta hoá địch thành bạn, đứng về một phía là được.
- Ma chủ muốn Cao mỗ xem vị Phương huynh đệ nầy là địch nhân chăng?
- Không sai, chỉ trách là lẻ ra hắn không nên là đệ tử của Kiếm Thần!
Cao Vô Địch trầm ngâm một lát rồi nói với giọng cương quyết :
- Cao mỗ không phải là hạng người bán rẻ bằng hữu!
Liễu My Nương cười nhạt, nói :
- Khá lắm! Ngươi rất có nghĩa khí!
Cao Vô Địch nói :
- Phương huynh đệ thấy nguy hiểm mà tương trợ, ân tình đồng ý ở lại ba ngày đối với Cao mỗ quả là cao quý vô cùng, dù Cao mỗ bị giết chết cũng không một chút ân hận!
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì cảm kích vô cùng, chàng thầm nghĩ :
- Vị Cao huynh này quả nhiên là một trang nam nhi đầy nghĩa khí, tốt xấu thế nào ta cũng phải cứu gã mới được .
Chàng thừa biết là mình đã dấn thân vào hiểm cảnh nhưng vẫn muốn cứu cho Cao Vô Địch ra khỏi ma đạo, đây chính là cơ sở thành công của một đại hào kiệt có lòng dại nhân đại nghĩa quên mình vì người.
Lúc nầy Tống Phù không ngừng lo lắng, một khi Ngải Đông Hải, Cao Vô Địch thật sự hoá địch thành bạn với Liễu My Nương và hợp lực đối phó Phương Tuyết Nghi thì dù chàng là truyền nhân của Kiếm Thần cũng khó lòng đối phó nỗi.
Đang lúc chẳng biết là thế nào thì vô tình lão tiến lên trước ba bước.
Liễu My Nương chú mục nhìn Cao Vô Địch rồi cười nhạt nói :
- Cao Vô Địch, ngươi nên tự biết thân phận của mình!
Cao Vô Địch mĩm cười, nói :
- Tất nhiên là Cao mỗ tự biết.
Liễu My Nương lạnh lùng hú một tiếng rồi nói :
- Thủ toà của Tứ Linh Giáo mà phạm vào hành vi phản giáo đó thì Đồng Tử Kỳ sẽ có thủ đoạn ác độc thế nào để đối đải, ngươi thừa biết chứ?
Cao Vô Địch lộ vẻ kinh hải trên mặt, gã nói :
- Chuyện này... Cao mỗ không có tâm phản giáo, Ma chủ không cần dùng ngụy ngôn để uy hiếp.
Ngải Đông Hải xen vào :
- Cao huynh, lẻ nào ngươi không rõ dụng tâm thật sự của Ma chủ?
Cao Vô Địch nói :
- Ý của Ngải huynh là muốn tại hạ liên thủ với Ma chủ đối phó Phương huynh đệ?
Ngải Đông Hải nói :
- Cao huynh hiểu được thì tốt rồi!
Lão thở dài một hơi rồi nói tiếp :
- Với tình thế trước mặt thì tại hạ không cần phải nói rõ, Kiếm Thần đã có truyền nhân, bọn thuộc hạ của Ngủ Đại ma chủ chúng ta nên liên thủ đối địch mới phải!
Không phải Cao Vô Địch không biết lời của Ngải Đông Hải có lý nhưng trong lòng gã lại không muốn đối địch với Phương Tuyết Nghi. Vì thế gã ấp úng nói :
- Ngải huynh, tại hạ... Tại hạ...
Ngải Đông Hải cắt lời, nói :
- Cao huynh, Trần Hy Chính là đại địch của bọn ta, tại sao Cao huynh không phân biệt được bạn - thù như vậy?
Liễu My Nương tiếp lời :
- Không sai, Cao Vô Địch ngươi đã không có ý phản giáo thì nên nghiêm túc phân biệt bạn - thù mới phải.
Cao Vô Địch nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi lớn tiếng nói :
- Ngải huynh không cần nói nữa, tại hạ đã có quyết định rồi, dù Cao mỗ đắc tội phản giáo cũng không thể xuất thủ đối phó với Phương huynh đệ!
Gã nhìn qua thần thái vô cùng kinh ngạc của Ngải Đông Hải rồi mĩm cười, nói tiếp :
- Ngải huynh chớ lấy làm kỳ quái, tại hạ cảm ân đức lâm nguy trượng nghĩa của Phương huynh đệ nên không tiện xuất thủ đối phó, nhưng tại hạ cũng sẽ không trợ giúp cho Phương huynh đệ.
Thì ra gã chẳng biết làm thế nào nên đành đưa thân ra ngoài cuộc.
Ngải Đông Hải liền nói :
- Cao huynh làm như vậy e rằng trở thành kẻ bất trí thôi! Nếu giáo chủ...
Liễu My Nương cắt lời bằng một tràng cười rồi nói :
- Được rồi, họ Cao ngươi đã trọng nghĩa khí như vậy thì bản toà cũng không miễn cưởng nữa.
Bà nhìn qua Ngải Đông Hải và nói tiếp :
- Ngải Đông Hải, còn lão thì sao, có lẻ là không tự thủ bàng quan chứ?
Ngải Đông Hải vội nói :
- Đương nhiên xin Ma chủ chỉ bảo.
Liễu My Nương gật đầu, nói :
- Rất tốt, chúng ta sẽ thu thập họ Phương này trước, sau đó là đi tìm Trần Hy Chính.%
- Quả nhiên ta thất sách trong chuyện này rồi, lẻ ra không nên xem đệ tử cừu nhân là bằng hữu mới phải. Nếu giáo chủ biết chuyện thì e rằng khó thoát khỏi thảm hoạ cực hình.
Nhất thời Cao Vô Địch không có chủ ý nên nhìn Liễu My Nương bằng ánh mắt thẩn thờ và nói :
- Theo ý kiến của Ma chủ thì Cao mỗ nên làm thế nào?
Liễu My Nương mĩm cười, nói :
- Rất đơn giản, đoái công chuộc tội mà thôi.
- Đoái công chuộc tội như thế nào?
- Chúng ta hoá địch thành bạn, đứng về một phía là được.
- Ma chủ muốn Cao mỗ xem vị Phương huynh đệ nầy là địch nhân chăng?
- Không sai, chỉ trách là lẻ ra hắn không nên là đệ tử của Kiếm Thần!
Cao Vô Địch trầm ngâm một lát rồi nói với giọng cương quyết :
- Cao mỗ không phải là hạng người bán rẻ bằng hữu!
Liễu My Nương cười nhạt, nói :
- Khá lắm! Ngươi rất có nghĩa khí!
Cao Vô Địch nói :
- Phương huynh đệ thấy nguy hiểm mà tương trợ, ân tình đồng ý ở lại ba ngày đối với Cao mỗ quả là cao quý vô cùng, dù Cao mỗ bị giết chết cũng không một chút ân hận!
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì cảm kích vô cùng, chàng thầm nghĩ :
- Vị Cao huynh này quả nhiên là một trang nam nhi đầy nghĩa khí, tốt xấu thế nào ta cũng phải cứu gã mới được .
Chàng thừa biết là mình đã dấn thân vào hiểm cảnh nhưng vẫn muốn cứu cho Cao Vô Địch ra khỏi ma đạo, đây chính là cơ sở thành công của một đại hào kiệt có lòng dại nhân đại nghĩa quên mình vì người.
Lúc nầy Tống Phù không ngừng lo lắng, một khi Ngải Đông Hải, Cao Vô Địch thật sự hoá địch thành bạn với Liễu My Nương và hợp lực đối phó Phương Tuyết Nghi thì dù chàng là truyền nhân của Kiếm Thần cũng khó lòng đối phó nỗi.
Đang lúc chẳng biết là thế nào thì vô tình lão tiến lên trước ba bước.
Liễu My Nương chú mục nhìn Cao Vô Địch rồi cười nhạt nói :
- Cao Vô Địch, ngươi nên tự biết thân phận của mình!
Cao Vô Địch mĩm cười, nói :
- Tất nhiên là Cao mỗ tự biết.
Liễu My Nương lạnh lùng hú một tiếng rồi nói :
- Thủ toà của Tứ Linh Giáo mà phạm vào hành vi phản giáo đó thì Đồng Tử Kỳ sẽ có thủ đoạn ác độc thế nào để đối đải, ngươi thừa biết chứ?
Cao Vô Địch lộ vẻ kinh hải trên mặt, gã nói :
- Chuyện này... Cao mỗ không có tâm phản giáo, Ma chủ không cần dùng ngụy ngôn để uy hiếp.
Ngải Đông Hải xen vào :
- Cao huynh, lẻ nào ngươi không rõ dụng tâm thật sự của Ma chủ?
Cao Vô Địch nói :
- Ý của Ngải huynh là muốn tại hạ liên thủ với Ma chủ đối phó Phương huynh đệ?
Ngải Đông Hải nói :
- Cao huynh hiểu được thì tốt rồi!
Lão thở dài một hơi rồi nói tiếp :
- Với tình thế trước mặt thì tại hạ không cần phải nói rõ, Kiếm Thần đã có truyền nhân, bọn thuộc hạ của Ngủ Đại ma chủ chúng ta nên liên thủ đối địch mới phải!
Không phải Cao Vô Địch không biết lời của Ngải Đông Hải có lý nhưng trong lòng gã lại không muốn đối địch với Phương Tuyết Nghi. Vì thế gã ấp úng nói :
- Ngải huynh, tại hạ... Tại hạ...
Ngải Đông Hải cắt lời, nói :
- Cao huynh, Trần Hy Chính là đại địch của bọn ta, tại sao Cao huynh không phân biệt được bạn - thù như vậy?
Liễu My Nương tiếp lời :
- Không sai, Cao Vô Địch ngươi đã không có ý phản giáo thì nên nghiêm túc phân biệt bạn - thù mới phải.
Cao Vô Địch nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi lớn tiếng nói :
- Ngải huynh không cần nói nữa, tại hạ đã có quyết định rồi, dù Cao mỗ đắc tội phản giáo cũng không thể xuất thủ đối phó với Phương huynh đệ!
Gã nhìn qua thần thái vô cùng kinh ngạc của Ngải Đông Hải rồi mĩm cười, nói tiếp :
- Ngải huynh chớ lấy làm kỳ quái, tại hạ cảm ân đức lâm nguy trượng nghĩa của Phương huynh đệ nên không tiện xuất thủ đối phó, nhưng tại hạ cũng sẽ không trợ giúp cho Phương huynh đệ.
Thì ra gã chẳng biết làm thế nào nên đành đưa thân ra ngoài cuộc.
Ngải Đông Hải liền nói :
- Cao huynh làm như vậy e rằng trở thành kẻ bất trí thôi! Nếu giáo chủ...
Liễu My Nương cắt lời bằng một tràng cười rồi nói :
- Được rồi, họ Cao ngươi đã trọng nghĩa khí như vậy thì bản toà cũng không miễn cưởng nữa.
Bà nhìn qua Ngải Đông Hải và nói tiếp :
- Ngải Đông Hải, còn lão thì sao, có lẻ là không tự thủ bàng quan chứ?
Ngải Đông Hải vội nói :
- Đương nhiên xin Ma chủ chỉ bảo.
Liễu My Nương gật đầu, nói :
- Rất tốt, chúng ta sẽ thu thập họ Phương này trước, sau đó là đi tìm Trần Hy Chính.%
/43
|