Đại quân Tây hoàng tháp tùng đoàn xe hồi môn của công chúa Nam Hoa được mấy ngày thì Dạ vũ hạ lệnh cho gần 2 vạn quân cùng một nửa số hàng hóa dừng lại hạ trại,rồi điều động mấy trăm lính tinh nhụê nhất cởi bỏ chiến giác,chỉ mặc áo vải,tiếp tục thẳng tiến.
Lại đi thêm nửa ngày đường nữa thì đến xế chiều,đột nhiên ở đâu một toán nhân áo vải thô cưỡi ngựa ập tới,khí thế phải nói vô cùng hùng hổ,một tay cầm cương,một tay cầm đao,vừa nhìn liền hiểu là toán sa tặc.
Này sa tặc tung hoành ở địa phương hoang vu vắng vẻ từ lâu,cướp bóc trắng trợn hàng hóa từ những thương đội,chưa từng thất bại cũng chưa từng thất thế.
Con đường thông thương từ Nam Hoa nối với Tây Hoàng buộc lòng phải băng qua Hoàng sa,đây là cái địa phương vừa tương đối an toàn cũng vừa ngắn nhất,nhưng 10 năm trở lại đây xuất hiện một toán sa tặc,ngang nhiên ăn chặn tới non nửa số hàng hóa.Còn nếu không đi qua Hoàng sa thì sẽ phải bước vào vùng sa mạc,băng qua một quãng đường vừa xa xôi vừa dễ thất lạc còn tiềm ẩn cả bão cát,thậm chí nghe đồn có cả đàn chó sói khát máu rình rập.
Thương đội dù đã thuê nhiều cao thủ tới bảo vệ nhưng cũng không địch lại nổi,nguyên do bởi kỹ thuật điều khiển ngựa của sa tặc quá mức điêu luyện.Thậm chí đã phái cả quân đội tới thanh trừng nhưng vẫn không kết quả bởi vì không tìm thấy địa bàn ẩn cư của sa tặc,đánh đánh một hồi thấy không địch lại số lượng áp đảo của lính triều đình chúng liền quất ngựa bỏ chạy.Ngựa chạy một thoáng đã thấy mất dấu,vòng vo lượn mấy ngày cũng không tìm ra tăm hơi bọn sa tặc trú ẩn,lính triều đình đành trở về,thế là lại đâu vào đấy.
Bọn sa tặc từ xa nhìn thấy một đoàn người trông như thương đội ước chừng 500 tên,áp tải hơn chục xe hàng hóa,thấy không sai so với thông tin được cung cấp hai hôm trước liền nhanh nhảu phi ngựa phóng tới.
Tên cầm đầu là một nam nhân mặc hắc thiết giáp,đời này hắn đã từng gặp qua vô số người đẹp nhưng chưa từng có diễm phúc được kinh qua ai có tư dung mê hoặc như thế này.
Tên thủ lĩnh nhìn như dán vào Dạ vũ,vung mũi thương chỉ mặt y rồi oai phong ra lệnh.
-để lại toàn bộ hàng hóa thì giữ được mạng,bất cứ ai chống cự đều phải chết.
Dạ vũ nghe thế,ung dung vươn một cánh tay sang ngang,nhẹ cười.
-hãy khoan,vị các hạ đây là…dựa vào đâu đòi cướp hàng trắng trợn thế?
Tên thủ lĩnh nghe giọng y thốt ra,tâm tình như càng trấn động hơn,chất giọng Dạ Vũ mềm mỏng lại nhè nhẹ như tấm lụa sa tanh vuốt ve lên da thịt người ta.Hắn ngây ngô nhìn một lúc mới húng hắng ho đáp trả.
-đừng có mà nhiều lời,mấy trăm tên bảo tiêu quèn các ngươi sao địch lại nổi sa tặc cường hãn bọn ta.
Hắn vừa ngạo mạn dứt lời,giọng một nữ nhân liền chen vào.
-sa tặc thật sự hống hách vậy sao?coi trời bằng vung?
Tên thủ lính nheo cặp mắt vốn ti hí mắt lươn,nhìn nhìn nữ nhân ngoài tứ tuần,cảm thấy nghi hoặc cớ sao trong một đám nam nhân hành tẩu lại lòi ra cái nữ nhân già nua xấu xí này?
-mụ đàn bà ngu ngốc kia,có vàng bạc giấu trong người thì mau giao nộp đừng làm bẩn tay chúng ta phải dò xét.
-vàng bạc thì ta không có,chỉ có tấm thân hen ố này,ngươi có muốn lập ta làm trại chủ phu nhân?
Tên thủ lĩnh nghe thế xém ói,hắn thét lớn trưng ra hàm răng vàng khè cái lòi cái thụt,đồng thời đao vung lên chém lên thân hình nữ nhân xấu số.
-con mụ kia,để ta giúp ngươi về bên diêm vương mà hầu hạ.
Lời vừa dứt nữ nhân liền trúng đao,thân xác ngã xuống,Dạ vũ nhìn thấy một màn này,tâm chợt phủ băng giá,ánh mắt trầm xuống hung hiểm.
Tên thủ lĩnh sau khi sử dụng chiêu giết gà dọa khỉ xong liền hí hửng quét mắt nhìn một vòng,khi đụng tới gương mặt sát khí bao trùm của Dạ vũ tức thì một tên giết người như ngéo như hắn liền cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Qua một giây bị khí thế Dạ vũ áp đảo,giây sau cái đầu tên thủ lĩnh đã văng văng ra xa,còn nảy nảy mấy cái trên mặt cát,mắt vẫn mở to kinh hoảng khi nhìn thân xác bản thân còn ngồi yên vị trên lưng ngựa.
Lại giây sau Dạ vũ đã rời khỏi lưng tiểu Tuyết chủ động tấn công bọn sa tặc vẫn chưa kịp hoàn hồn trước diễn biến quá ư là nhanh.
Thanh trường kiếm của y tên Tuyệt ảnh,toàn bộ đều trắng toát như đúc từ hàn băng,dài 1,5m,dưới ánh nắng mặt trời như được tắm luồng ngân quang.Chuôi kiếm đúc hình đầu Nhai Xế 2 mắt đính ngọc trai đen to như hạt nhãn,là đứa con thứ 7 của Rồng,cũng là linh vật có tính khí cực kì hung hăng,rất dễ nổi cơn thịnh nộ và rất ham sát sinh.Cái miệng Nhai xế há to ôm lấy lưỡi kiếm hơi cong,bản kiếm rộng 4cm,mỏng o,7cm,vốn không có vỏ chỉ được cuốn tạm bằng bao da trâu.
Dựa vào biến hóa ảo diệu của đường tròn mà chiêu thức lấy tấn công làm phòng thủ của y dễ dàng vung một đường kiếm liền gạt bay cả đám đối nghịch.Thanh trường kiếm dài như thế tưởng sẽ khiến y hoạt động không thông,lộ sơ hở,chẳng ngờ Tuyệt ảnh thật xứng với cái tên của nó,đường kiếm vung lên tưởng chậm lại hóa nhanh,nghĩ có thể chống đỡ lại là làm việc thừa.
Đường kiếm như một tia chớp,vung lên rồi liền không gì cản nổi,tạo ra một vết rách cọ xát với không khí,để lại cái đuôi như ánh chớp,loang loáng tiếp nối,chém đứt cả những giọt nước mưa đang tí tách rơi.
Này mưa,sao có thể ở địa phương thời điểm hoang mạc đông giá?
Dạ vũ dừng tay,mưa đã trút được một lúc và có xu thế ngày thêm nặng hạt,y nhìn xác chết xung quanh,nhìn đám thuộc hạ đang kịch chiến với sa tặc,rồi nhìn vị trí cái thây của nữ nhân mở màn cho trận chiến,nay đã không còn ở đó.
Dựa theo quân lệnh của Dạ vũ ban lúc đầu,đám lính tinh nhuệ này là tập hợp từ số ẩn vệ của y và Mặc Hoa,bọn chúng chủ yếu tấn công vào chân ngựa khiến sa tặc phải xuống đất sau đó thúc ngựa lùa bọn chúng vây vào giữa như thế chặn đường sở trường chốn thoát bằng ngựa.Không có ngựa sử dụng,xem bọn chúng làm cách nào thoát thân giữa cả đống cao thủ võ lâm nhất đẳng nhị đẳng.
Đặc biệt khi Dạ trưởng lão đích thân xử lý,luận về kiếm pháp không một ai trong đám trưởng lão của Huyết hải giáo qua mặt được y.Có thể đánh ngang cơ cũng chỉ có giáo chủ,lúc trước y vẫn thường cùng Thiên nguyên mỗi sáng luận kiếm,còn thánh nữ thì ngồi ở bàn đá,một bên chống cằm thưởng lãm cảnh vui ý đẹp một bên nhấm nháp bánh ngọt trà ngon do Mặc phong pha.
Cho nên khi Dạ vũ xuống tay,một màn cuồng sát trấn động thị giác như báo đen giữa bầy cừu,khiến những con cừu còn lại may mắn bảo toàn được tính mạng con con đều phải run rẩy buông vũ khí trong làn mưa rây rây.
Trong làn mưa có xu hướng dày đặc,bóng hình một thiếu nữ hoàng y đứng lẫn cùng đám binh lính đang thu dọn cục diện.Đám sa tặc bị trói tay và tước lại vũ khí,binh lính chia làm 2 hoạt động,một bên dựng tạm lều một bên thấy ngựa què cụt chân liền hóa kiếp cho chúng luôn,tẩm muối làm thịt nguội để ăn dần.
Thiếu nữ hoàng y đó đeo khăn voan che mặt,đứng đối diện cách Dạ vũ một khoảng,cùng y nhìn vào vị trí cái xác nữ nhân kia đã biến mất.Sau đó thiếu nữ ngó đông ngó tây xung quanh,đôi mắt đẫm lệ,rồi nàng ấy vội vã lẩn vào trong đám lính đang bận rộn làm việc,hốt hoảng như tìm kiếm bóng hình ai.
Một màn này đều được Dạ vũ thu vào đáy mắt kiều mị,mắt phượng không chớp cho đến khi nhìn thấy thiếu nữ hoàng y ấy khăn voan bị tuột lộ ra dung nhan tinh mỹ khuynh đảo chúng sinh.Nàng ấy đứng lặng người trong màn mưa xối xả như thác trút,may là phía sau có nhân che ô.
Bên cạnh Dạ vũ từ lúc nào cũng đã có nhân đứng che ô cho y,y nhẹ mở lời nói với người bên cạnh mà gương mặt đẹp như yêu nghiệt vẫn nhìn đăm đăm phía trước.
-muội định để công chúa khóc tới khi nào?sắp có lũ quét tới nơi rồi?
Người bên cạnh là một nữ nhân tầm 26,mặc một bộ lục y thanh nhã cũng không giấu nổi dung nhan mỹ miều nở rộ như đóa hoa xuân.Trên gương mặt đẹp đầy mị hoặc lại đang lan tràn tâm tình rối bời khi nhìn tới thiếu nữ đứng khóc trong màn mưa xám trắng kia.
Nàng được vấn chính là Mặc Hoa,người ngã xuống bất động ban nãy vốn chính là niệm thể của nàng ấy chứ không phải ai khác giả mạo.
Mặc hoa đưa ô cho Dạ vũ,lại mở một cái ô khác lên che rồi chầm chậm bước về phía công chúa.
Mộ dung tuyết không khi nhìn thấy cảnh cung nữ bị chém,tâm lập tức chết lặng,nước mắt chảy dài lúc nào không hay,cũng chẳng rõ bằng cách nào nàng ra khỏi xe ngựa và mặc kệ đám người nhốn nháo chém chém đánh đánh xung quanh.Tuyết không cứ bước đi như cái xác không hồn về phía thi thể cung nữ,rõ ràng tận mắt nàng nhìn thấy cung nữ ngã ở vị trí này tại sao khi tới nơi cái xác đã đi đâu mất rồi?
Gương mặt Mộ dungTuyết không đẫm nước,là lệ chan hòa cùng mưa,hạt nước giá lạnh tưới ướt đẫm cơ thể mong manh,nhưng nội tâm băng giá nên không để ý tới hiểm nguy kề cận.Càng không hề biết tới có một người luôn ở bên cạnh nàng,vì nàng mà xuống tay đánh bay những thứ có thể gây hại cho nàng.
Hỡi trời cao,Tuyết không ta từ nhỏ vốn chẳng được ai yêu thích,chẳng một ai coi trọng,riêng có cô cô là quan tâm lo lắng cho ta.Tuyết không ta đã từng một lần mất đi cô cô,ngàn vạn lần không muốn phải chịu đựng nỗi đau này thêm lần nữa.
Ta trước giờ chỉ có một ước nguyện duy nhất,được sống thanh đạm yên bình cùng cô cô đến hết đời…Lão thiên a…ta chấp nhận số mệnh này…tuyệt đối không phản kháng,ngài đừng lấy đi người thân duy nhất của ta…không cần phải trừng phạt ta vậy.
Cho đến khi Tuyết không dừng việc tìm kiếm lại,tuyệt vọng đứng lặng người,nhân phía sau mới mở ô ra,che mưa cho nàng,mặc dù cả 2 đều đã ướt sũng nước.
Giờ trước mặt Tuyết không có một nữ nhân lục y thướt tha cầm ô bước lại,nữ nhân xinh đẹp kiều mị rõ ràng lần đầu diện kiến lại tạo cảm giác thân quen khó lý giải.Tuyết không mở to đôi mắt đẹp,nghe âm thanh xa lạ lại có cách gọi thân thuộc thế.
-tiểu công chúa của ta…tiểu Không nhi của ta…xin người hãy ngừng khóc!
Nữ nhân lục y đó lại gần hơn.
-tiểu Không nhi,công chúa không nhận ra ta sao?chỉ là thay một bộ da khác thôi mà?
-Cô cô?
-ân…
-Cô cô…
Dứt lời Tuyết không liền lao tới ôm lấy người thân…hoàn toàn bỏ quên sự hiện hữu của người phía sau.
Khi tâm tình Tuyết không bình ổn trở lại,bầu trời trên cao cũng thôi âm u,dần lộ ra sắc xanh tươi mát.
-công chúa,từ lúc nào người biết ta không phải cô cô của trước đây?
Tuyết không nghe vấn,bấy giờ mới buông Mặc Hoa ra,chất giọng thuần khiết lại êm dịu,giống như một dòng suối nhỏ chảy men theo bờ cỏ xuân,nở từng chùm hoa dại.
-ta từ lâu đã rõ người vốn dĩ chẳng phải cô cô…nhưng điều đó chẳng sao cả…quan trọng là trong lúc ta cần một người để bám víu nương tựa…người đã xuất hiện…vậy là tốt lắm rồi…phải rồi…người tên gì?
-Mặc Hoa.
-Mặc hoa…giờ người sẽ dùng dung mạo thật này chứ?
-ân…
-thế thì ta gọi người là Hoa tỷ tỷ được không?
-Sao có thể,ta là cung nữ của người mà.
-từ bây giờ khi có người lạ thì cô cô cứ gọi ta là công chúa,không có ai cả thì gọi ta là tiểu Không nhi,mà ta cũng sẽ gọi người là Hoa tỷ tỷ.
Sau đó Tuyết không chợt ngó đông ngó tây,ngờ vực nói.
-cô cô,hình như lúc nãy có người đứng phía sau ta?
Mặc hoa nhẹ cười,chối.
-không có.
-phải không?ta là cảm thấy có người che mưa cho ta nha!
-tiểu Không nhi,vốn không hề có ai hết,công chúa xem,cả người ướt như chuột lột thế kia sao có thể có nhân nào che ?
Tuyết không nghĩ nghĩ rồi gật nhẹ,phải a,sao có thể có ai được.Có thể là ai chứ?Đột nhiên ánh mắt vô thức lướt tìm trong đám đông nhân,tới bóng dáng khoác đại y cửu điều.
Người đó ngồi trên một tảng đá lớn,dải lụa trắng băng mắt ướt sũng bay không nổi,tay lần giở vòng tràng hạt,miệng lẩm nhẩm đọc kinh thư,con tắc kè quấn hờ lấy cổ ngài nhìn đăm đăm về phía Tuyết không.
Nàng kinh ngạc nhìn nhìn đại sư Hư Không y phục đẫm nước mưa,trên má trái có một vết xước rỉ máu,trên mu bàn tay phải cũng có vết thương nhỏ,bả vai trái có vết rách,tay áo phải cũng thế,rồi ánh mắt lia tới một cán ô đặt bên cạnh.
Mộ dung Tuyết không vô thức vấn.
-cô cô,không phải người nói đại sư công phu nhất đẳng,chỉ trải qua trận chiến nhỏ với đám ô hợp mà cũng lĩnh mấy vết thương sao?
Mặc hoa nghe hỏi thế cũng lướt ánh mắt tới,trầm ngâm nhận định.
-Hư không đại sư đó nghe nói từng tay không tấc sắt dễ dàng vượt qua cả trăm tên lính để được diện kiến nguyên soái Lý Lâm Sơn,còn ở trước mặt nguyên soái đùa giỡn,thao túng mấy chục tên lính mà chỉ khiến bọn họ bị thương rất nhẹ,còn bản thân thì đến một vết rách trên vạt áo cũng không có…
-phóng đại sự thật?
Mặc hoa lắc nhẹ cho là không đúng,nhẹ lẩm bẩm.
-Huyết mộc,Dạ nguyệt từng song đấu cùng đại sư,nhận định “không bàn tới nội công thâm hậu do được thiền sư Huyền không truyền thụ thêm,chỉ riêng phần ngoại công cũng đã đạt tới cảnh giới thượng thừa,khả năng lĩnh hội có thể xem như là kỳ tài võ học mấy trăm năm mới xuất hiện.
Mộ dung tuyết không chằm chằm nhìn nàng ta,nghi hoặc vấn.
-một người khiếm khuyết bằng cách nào lại học được công phu vượt xa cả người bình thường?
Mặc hoa do dự trả lời.
-có lẽ là nhờ khả năng đọc tiếng bằng tai,thường thì người mù thì tai sẽ thính,có lẽ cảm nhận được chuyển động của âm thanh nhanh nhạy hơn người mắt sáng…mưa làm nhiễu loạn mọi âm thanh vì thế mà phản xạ kém đi?
Chỉ vì mưa mà khiến công phu giảm đi mấy phần đó chẳng phải là nhược điểm trí mạng,nhưng mà thật sự chỉ nhờ vào thính giác nên công phu nổi trội?không đúng,đại sư Hư không vẫn có thể hoạt động như người bình thường ở nơi phố xá đông đúc náo nhiệt hay nơi yên tĩnh không tiếng động,Hư không đại sư vẫn đi lại như thể nhìn thấy…không phải là dựa vào tai...còn một khả năng khác nữa mới là yếu tố quyết định…
-công chúa,mau vào lều nhanh thay đồ kẻo cảm.
Tiếng của Mặc Hoa thình lình vang lên lôi Tuyết không về lại thực tại.Nàng gật nhẹ theo bản năng rồi đi theo.
Trong khi ấy,Dạ vũ ngồi trên ghế Hoàng lê quyền,tay nhẹ nâng tách sứ thanh hoa thưởng trà ngon,một bộ nhàn nhã thảnh thơi.Phía dưới một đám sa tặc bị trói quỳ la liệt trên mặt đất,một số đã khôi phục vẻ mặt bình thường,số ít còn lại lộ rõ bất an lo lắng.
Mắt phượng tà mị lơ đãng quét qua chúng nhân đủ làm họ tâm can một trận run rẩy.
Một thuộc hạ của Dạ vũ chĩa vũ khí tùy tiện vào một tên trông có vẻ cứng đầu,nóng nảy vấn.
-mau khai ra vị trí cái ổ chuột của các ngươi ở đâu?
Tên được hỏi khinh miệt nhìn gã,chậm chạp mở lời.
-cái ổ của chúng ta sao dám để bọn tôn quý các ngươi đặt chân vào.
Kẻ đó nói vừa dứt câu đầu cũng tức thì lìa khỏi cổ,máu đỏ tới ghê rợn văng đầy cả vào nhân bên cạnh.Cái đầu của tên ngoan cố lại lăn lăn tới trước mặt một nhân khác.Dạ vũ vẫn diện vô biểu tình nhìn màn tra hỏi thông tin của tên phó thủ lĩnh đội ẩn vệ y.
Tên đó lại chĩa mũi kiếm vào một nhân khác,quát lớn,lần này là kẻ liếc sơ đã thấy được gương mặt xanh mét vì kinh sợ.
-nói,hang ổ các ngươi ở địa phương nào?
Tên bị vấn toàn thân lẩy bẩy run sợ,khe khẽ liếc mắt nhìn đồng bọn xung quanh.Đám xung quanh mặt mũi bặm trợn nhe răng trợn mắt với tên đang run như cầy sấy kia chỉ hận không thể lao ra túm lấy cổ áo hắn mà hét vào mặt.
-nói!
Tên phó ẩn vệ gằn giọng,mũi kiếm nhẹ đâm vào má hắn tạo ra vết máu nhỏ.
Hắn liếc mắt nhìn lưỡi kiếm hung hiểm còn vương dòng máu của kẻ vừa bị giết ban nãy.Khúm núm nói.
-ở cách đây 50 dặm phía tây bắc có một tòa sa thạch lâu…
Tên yếu bóng vía vừa dứt câu xong một tên đồng bọn đã hăng tiết xông tới,gào lớn.
-đồ chuột lang tham sống sợ chết,ngươi làm vậy có khác nào giết tất cả huynh đệ còn lại.
Sa tặc vốn đều là một đám to gan lớn mật,việc xấu xa tồi tệ nào cũng từng kinh qua,tuy thế hầu như đều là dạng người trọng tình bằng hữu,sẵn sàng vì bảo vệ hang ổ của tổ chức mà quyết tử.Nhưng mà cũng không loại trừ có mấy kẻ gan chuột nhắt,chỉ cần tạo áp lực khủng bố lên tinh thần bọn này ắt sẽ moi được thông tin cần thiết.
Kẻ vừa lên tiếng mắng chửi tức thì được xuống dưới suối vàng gặp bạn bè cố hữu.Tên đang bị chĩa mũi kiếm tâm càng run run như heo chuẩn bị được đưa vào lò mổ.Tất cả bọn sa tặc thấy vậy căm giận tính manh động lại được muĩ kiếm giá lạnh xung quanh kề ngay yết hầu.
Không khí quánh đặc khiến tinh thần ai cũng chẳng dám thở mạnh,duy chỉ có cái vị đang ngồi rung đùi thong dong nhàn tản vẫn thưởng trà kia,mặt đẹp thâm trầm như hồ ly.
-nói rõ…
Dạ vũ khe khẽ cất lời,chất giọng lười biếng mà nhẹ nhẹ như không trọng lượng lại khiến kẻ nghe chẳng dám khinh nhờn.
-hang ổ của bọn ta là một tảng đá nằm trong vùng sa mạc hầu như không có nhân lai vãng…vì bọn họ thường đi ngang đây hơn…cách đây 10 năm chúng ta mới tới nơi này cướp bóc khiến nhiều thương đội bạo gan đi về phía tây bắc của Sa hoàng…những kẻ đi về phía đó chính là cửu tử nhất sinh …
Mắt phương hẹp dài tỏ ra chút hứng thú,dừng việc chơi đùa với tách trà.Tên chuột nhỏ nuốt một ngụm nước miếng đánh cái ực khi được Dạ vũ nhìn chăm chú,tên phó thủ lĩnh thấy vậy lại dứ mũi kiếm vào mặt hắn,giục giã.
- cửu tử nhất sinh mà sao lũ chuột các ngươi lại chui ra chui vào được?
-xung quanh sa hoàng lâu có một loại sâu kỳ lạ bảo vệ…gọi là Sa trùng.
Lại đi thêm nửa ngày đường nữa thì đến xế chiều,đột nhiên ở đâu một toán nhân áo vải thô cưỡi ngựa ập tới,khí thế phải nói vô cùng hùng hổ,một tay cầm cương,một tay cầm đao,vừa nhìn liền hiểu là toán sa tặc.
Này sa tặc tung hoành ở địa phương hoang vu vắng vẻ từ lâu,cướp bóc trắng trợn hàng hóa từ những thương đội,chưa từng thất bại cũng chưa từng thất thế.
Con đường thông thương từ Nam Hoa nối với Tây Hoàng buộc lòng phải băng qua Hoàng sa,đây là cái địa phương vừa tương đối an toàn cũng vừa ngắn nhất,nhưng 10 năm trở lại đây xuất hiện một toán sa tặc,ngang nhiên ăn chặn tới non nửa số hàng hóa.Còn nếu không đi qua Hoàng sa thì sẽ phải bước vào vùng sa mạc,băng qua một quãng đường vừa xa xôi vừa dễ thất lạc còn tiềm ẩn cả bão cát,thậm chí nghe đồn có cả đàn chó sói khát máu rình rập.
Thương đội dù đã thuê nhiều cao thủ tới bảo vệ nhưng cũng không địch lại nổi,nguyên do bởi kỹ thuật điều khiển ngựa của sa tặc quá mức điêu luyện.Thậm chí đã phái cả quân đội tới thanh trừng nhưng vẫn không kết quả bởi vì không tìm thấy địa bàn ẩn cư của sa tặc,đánh đánh một hồi thấy không địch lại số lượng áp đảo của lính triều đình chúng liền quất ngựa bỏ chạy.Ngựa chạy một thoáng đã thấy mất dấu,vòng vo lượn mấy ngày cũng không tìm ra tăm hơi bọn sa tặc trú ẩn,lính triều đình đành trở về,thế là lại đâu vào đấy.
Bọn sa tặc từ xa nhìn thấy một đoàn người trông như thương đội ước chừng 500 tên,áp tải hơn chục xe hàng hóa,thấy không sai so với thông tin được cung cấp hai hôm trước liền nhanh nhảu phi ngựa phóng tới.
Tên cầm đầu là một nam nhân mặc hắc thiết giáp,đời này hắn đã từng gặp qua vô số người đẹp nhưng chưa từng có diễm phúc được kinh qua ai có tư dung mê hoặc như thế này.
Tên thủ lĩnh nhìn như dán vào Dạ vũ,vung mũi thương chỉ mặt y rồi oai phong ra lệnh.
-để lại toàn bộ hàng hóa thì giữ được mạng,bất cứ ai chống cự đều phải chết.
Dạ vũ nghe thế,ung dung vươn một cánh tay sang ngang,nhẹ cười.
-hãy khoan,vị các hạ đây là…dựa vào đâu đòi cướp hàng trắng trợn thế?
Tên thủ lĩnh nghe giọng y thốt ra,tâm tình như càng trấn động hơn,chất giọng Dạ Vũ mềm mỏng lại nhè nhẹ như tấm lụa sa tanh vuốt ve lên da thịt người ta.Hắn ngây ngô nhìn một lúc mới húng hắng ho đáp trả.
-đừng có mà nhiều lời,mấy trăm tên bảo tiêu quèn các ngươi sao địch lại nổi sa tặc cường hãn bọn ta.
Hắn vừa ngạo mạn dứt lời,giọng một nữ nhân liền chen vào.
-sa tặc thật sự hống hách vậy sao?coi trời bằng vung?
Tên thủ lính nheo cặp mắt vốn ti hí mắt lươn,nhìn nhìn nữ nhân ngoài tứ tuần,cảm thấy nghi hoặc cớ sao trong một đám nam nhân hành tẩu lại lòi ra cái nữ nhân già nua xấu xí này?
-mụ đàn bà ngu ngốc kia,có vàng bạc giấu trong người thì mau giao nộp đừng làm bẩn tay chúng ta phải dò xét.
-vàng bạc thì ta không có,chỉ có tấm thân hen ố này,ngươi có muốn lập ta làm trại chủ phu nhân?
Tên thủ lĩnh nghe thế xém ói,hắn thét lớn trưng ra hàm răng vàng khè cái lòi cái thụt,đồng thời đao vung lên chém lên thân hình nữ nhân xấu số.
-con mụ kia,để ta giúp ngươi về bên diêm vương mà hầu hạ.
Lời vừa dứt nữ nhân liền trúng đao,thân xác ngã xuống,Dạ vũ nhìn thấy một màn này,tâm chợt phủ băng giá,ánh mắt trầm xuống hung hiểm.
Tên thủ lĩnh sau khi sử dụng chiêu giết gà dọa khỉ xong liền hí hửng quét mắt nhìn một vòng,khi đụng tới gương mặt sát khí bao trùm của Dạ vũ tức thì một tên giết người như ngéo như hắn liền cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Qua một giây bị khí thế Dạ vũ áp đảo,giây sau cái đầu tên thủ lĩnh đã văng văng ra xa,còn nảy nảy mấy cái trên mặt cát,mắt vẫn mở to kinh hoảng khi nhìn thân xác bản thân còn ngồi yên vị trên lưng ngựa.
Lại giây sau Dạ vũ đã rời khỏi lưng tiểu Tuyết chủ động tấn công bọn sa tặc vẫn chưa kịp hoàn hồn trước diễn biến quá ư là nhanh.
Thanh trường kiếm của y tên Tuyệt ảnh,toàn bộ đều trắng toát như đúc từ hàn băng,dài 1,5m,dưới ánh nắng mặt trời như được tắm luồng ngân quang.Chuôi kiếm đúc hình đầu Nhai Xế 2 mắt đính ngọc trai đen to như hạt nhãn,là đứa con thứ 7 của Rồng,cũng là linh vật có tính khí cực kì hung hăng,rất dễ nổi cơn thịnh nộ và rất ham sát sinh.Cái miệng Nhai xế há to ôm lấy lưỡi kiếm hơi cong,bản kiếm rộng 4cm,mỏng o,7cm,vốn không có vỏ chỉ được cuốn tạm bằng bao da trâu.
Dựa vào biến hóa ảo diệu của đường tròn mà chiêu thức lấy tấn công làm phòng thủ của y dễ dàng vung một đường kiếm liền gạt bay cả đám đối nghịch.Thanh trường kiếm dài như thế tưởng sẽ khiến y hoạt động không thông,lộ sơ hở,chẳng ngờ Tuyệt ảnh thật xứng với cái tên của nó,đường kiếm vung lên tưởng chậm lại hóa nhanh,nghĩ có thể chống đỡ lại là làm việc thừa.
Đường kiếm như một tia chớp,vung lên rồi liền không gì cản nổi,tạo ra một vết rách cọ xát với không khí,để lại cái đuôi như ánh chớp,loang loáng tiếp nối,chém đứt cả những giọt nước mưa đang tí tách rơi.
Này mưa,sao có thể ở địa phương thời điểm hoang mạc đông giá?
Dạ vũ dừng tay,mưa đã trút được một lúc và có xu thế ngày thêm nặng hạt,y nhìn xác chết xung quanh,nhìn đám thuộc hạ đang kịch chiến với sa tặc,rồi nhìn vị trí cái thây của nữ nhân mở màn cho trận chiến,nay đã không còn ở đó.
Dựa theo quân lệnh của Dạ vũ ban lúc đầu,đám lính tinh nhuệ này là tập hợp từ số ẩn vệ của y và Mặc Hoa,bọn chúng chủ yếu tấn công vào chân ngựa khiến sa tặc phải xuống đất sau đó thúc ngựa lùa bọn chúng vây vào giữa như thế chặn đường sở trường chốn thoát bằng ngựa.Không có ngựa sử dụng,xem bọn chúng làm cách nào thoát thân giữa cả đống cao thủ võ lâm nhất đẳng nhị đẳng.
Đặc biệt khi Dạ trưởng lão đích thân xử lý,luận về kiếm pháp không một ai trong đám trưởng lão của Huyết hải giáo qua mặt được y.Có thể đánh ngang cơ cũng chỉ có giáo chủ,lúc trước y vẫn thường cùng Thiên nguyên mỗi sáng luận kiếm,còn thánh nữ thì ngồi ở bàn đá,một bên chống cằm thưởng lãm cảnh vui ý đẹp một bên nhấm nháp bánh ngọt trà ngon do Mặc phong pha.
Cho nên khi Dạ vũ xuống tay,một màn cuồng sát trấn động thị giác như báo đen giữa bầy cừu,khiến những con cừu còn lại may mắn bảo toàn được tính mạng con con đều phải run rẩy buông vũ khí trong làn mưa rây rây.
Trong làn mưa có xu hướng dày đặc,bóng hình một thiếu nữ hoàng y đứng lẫn cùng đám binh lính đang thu dọn cục diện.Đám sa tặc bị trói tay và tước lại vũ khí,binh lính chia làm 2 hoạt động,một bên dựng tạm lều một bên thấy ngựa què cụt chân liền hóa kiếp cho chúng luôn,tẩm muối làm thịt nguội để ăn dần.
Thiếu nữ hoàng y đó đeo khăn voan che mặt,đứng đối diện cách Dạ vũ một khoảng,cùng y nhìn vào vị trí cái xác nữ nhân kia đã biến mất.Sau đó thiếu nữ ngó đông ngó tây xung quanh,đôi mắt đẫm lệ,rồi nàng ấy vội vã lẩn vào trong đám lính đang bận rộn làm việc,hốt hoảng như tìm kiếm bóng hình ai.
Một màn này đều được Dạ vũ thu vào đáy mắt kiều mị,mắt phượng không chớp cho đến khi nhìn thấy thiếu nữ hoàng y ấy khăn voan bị tuột lộ ra dung nhan tinh mỹ khuynh đảo chúng sinh.Nàng ấy đứng lặng người trong màn mưa xối xả như thác trút,may là phía sau có nhân che ô.
Bên cạnh Dạ vũ từ lúc nào cũng đã có nhân đứng che ô cho y,y nhẹ mở lời nói với người bên cạnh mà gương mặt đẹp như yêu nghiệt vẫn nhìn đăm đăm phía trước.
-muội định để công chúa khóc tới khi nào?sắp có lũ quét tới nơi rồi?
Người bên cạnh là một nữ nhân tầm 26,mặc một bộ lục y thanh nhã cũng không giấu nổi dung nhan mỹ miều nở rộ như đóa hoa xuân.Trên gương mặt đẹp đầy mị hoặc lại đang lan tràn tâm tình rối bời khi nhìn tới thiếu nữ đứng khóc trong màn mưa xám trắng kia.
Nàng được vấn chính là Mặc Hoa,người ngã xuống bất động ban nãy vốn chính là niệm thể của nàng ấy chứ không phải ai khác giả mạo.
Mặc hoa đưa ô cho Dạ vũ,lại mở một cái ô khác lên che rồi chầm chậm bước về phía công chúa.
Mộ dung tuyết không khi nhìn thấy cảnh cung nữ bị chém,tâm lập tức chết lặng,nước mắt chảy dài lúc nào không hay,cũng chẳng rõ bằng cách nào nàng ra khỏi xe ngựa và mặc kệ đám người nhốn nháo chém chém đánh đánh xung quanh.Tuyết không cứ bước đi như cái xác không hồn về phía thi thể cung nữ,rõ ràng tận mắt nàng nhìn thấy cung nữ ngã ở vị trí này tại sao khi tới nơi cái xác đã đi đâu mất rồi?
Gương mặt Mộ dungTuyết không đẫm nước,là lệ chan hòa cùng mưa,hạt nước giá lạnh tưới ướt đẫm cơ thể mong manh,nhưng nội tâm băng giá nên không để ý tới hiểm nguy kề cận.Càng không hề biết tới có một người luôn ở bên cạnh nàng,vì nàng mà xuống tay đánh bay những thứ có thể gây hại cho nàng.
Hỡi trời cao,Tuyết không ta từ nhỏ vốn chẳng được ai yêu thích,chẳng một ai coi trọng,riêng có cô cô là quan tâm lo lắng cho ta.Tuyết không ta đã từng một lần mất đi cô cô,ngàn vạn lần không muốn phải chịu đựng nỗi đau này thêm lần nữa.
Ta trước giờ chỉ có một ước nguyện duy nhất,được sống thanh đạm yên bình cùng cô cô đến hết đời…Lão thiên a…ta chấp nhận số mệnh này…tuyệt đối không phản kháng,ngài đừng lấy đi người thân duy nhất của ta…không cần phải trừng phạt ta vậy.
Cho đến khi Tuyết không dừng việc tìm kiếm lại,tuyệt vọng đứng lặng người,nhân phía sau mới mở ô ra,che mưa cho nàng,mặc dù cả 2 đều đã ướt sũng nước.
Giờ trước mặt Tuyết không có một nữ nhân lục y thướt tha cầm ô bước lại,nữ nhân xinh đẹp kiều mị rõ ràng lần đầu diện kiến lại tạo cảm giác thân quen khó lý giải.Tuyết không mở to đôi mắt đẹp,nghe âm thanh xa lạ lại có cách gọi thân thuộc thế.
-tiểu công chúa của ta…tiểu Không nhi của ta…xin người hãy ngừng khóc!
Nữ nhân lục y đó lại gần hơn.
-tiểu Không nhi,công chúa không nhận ra ta sao?chỉ là thay một bộ da khác thôi mà?
-Cô cô?
-ân…
-Cô cô…
Dứt lời Tuyết không liền lao tới ôm lấy người thân…hoàn toàn bỏ quên sự hiện hữu của người phía sau.
Khi tâm tình Tuyết không bình ổn trở lại,bầu trời trên cao cũng thôi âm u,dần lộ ra sắc xanh tươi mát.
-công chúa,từ lúc nào người biết ta không phải cô cô của trước đây?
Tuyết không nghe vấn,bấy giờ mới buông Mặc Hoa ra,chất giọng thuần khiết lại êm dịu,giống như một dòng suối nhỏ chảy men theo bờ cỏ xuân,nở từng chùm hoa dại.
-ta từ lâu đã rõ người vốn dĩ chẳng phải cô cô…nhưng điều đó chẳng sao cả…quan trọng là trong lúc ta cần một người để bám víu nương tựa…người đã xuất hiện…vậy là tốt lắm rồi…phải rồi…người tên gì?
-Mặc Hoa.
-Mặc hoa…giờ người sẽ dùng dung mạo thật này chứ?
-ân…
-thế thì ta gọi người là Hoa tỷ tỷ được không?
-Sao có thể,ta là cung nữ của người mà.
-từ bây giờ khi có người lạ thì cô cô cứ gọi ta là công chúa,không có ai cả thì gọi ta là tiểu Không nhi,mà ta cũng sẽ gọi người là Hoa tỷ tỷ.
Sau đó Tuyết không chợt ngó đông ngó tây,ngờ vực nói.
-cô cô,hình như lúc nãy có người đứng phía sau ta?
Mặc hoa nhẹ cười,chối.
-không có.
-phải không?ta là cảm thấy có người che mưa cho ta nha!
-tiểu Không nhi,vốn không hề có ai hết,công chúa xem,cả người ướt như chuột lột thế kia sao có thể có nhân nào che ?
Tuyết không nghĩ nghĩ rồi gật nhẹ,phải a,sao có thể có ai được.Có thể là ai chứ?Đột nhiên ánh mắt vô thức lướt tìm trong đám đông nhân,tới bóng dáng khoác đại y cửu điều.
Người đó ngồi trên một tảng đá lớn,dải lụa trắng băng mắt ướt sũng bay không nổi,tay lần giở vòng tràng hạt,miệng lẩm nhẩm đọc kinh thư,con tắc kè quấn hờ lấy cổ ngài nhìn đăm đăm về phía Tuyết không.
Nàng kinh ngạc nhìn nhìn đại sư Hư Không y phục đẫm nước mưa,trên má trái có một vết xước rỉ máu,trên mu bàn tay phải cũng có vết thương nhỏ,bả vai trái có vết rách,tay áo phải cũng thế,rồi ánh mắt lia tới một cán ô đặt bên cạnh.
Mộ dung Tuyết không vô thức vấn.
-cô cô,không phải người nói đại sư công phu nhất đẳng,chỉ trải qua trận chiến nhỏ với đám ô hợp mà cũng lĩnh mấy vết thương sao?
Mặc hoa nghe hỏi thế cũng lướt ánh mắt tới,trầm ngâm nhận định.
-Hư không đại sư đó nghe nói từng tay không tấc sắt dễ dàng vượt qua cả trăm tên lính để được diện kiến nguyên soái Lý Lâm Sơn,còn ở trước mặt nguyên soái đùa giỡn,thao túng mấy chục tên lính mà chỉ khiến bọn họ bị thương rất nhẹ,còn bản thân thì đến một vết rách trên vạt áo cũng không có…
-phóng đại sự thật?
Mặc hoa lắc nhẹ cho là không đúng,nhẹ lẩm bẩm.
-Huyết mộc,Dạ nguyệt từng song đấu cùng đại sư,nhận định “không bàn tới nội công thâm hậu do được thiền sư Huyền không truyền thụ thêm,chỉ riêng phần ngoại công cũng đã đạt tới cảnh giới thượng thừa,khả năng lĩnh hội có thể xem như là kỳ tài võ học mấy trăm năm mới xuất hiện.
Mộ dung tuyết không chằm chằm nhìn nàng ta,nghi hoặc vấn.
-một người khiếm khuyết bằng cách nào lại học được công phu vượt xa cả người bình thường?
Mặc hoa do dự trả lời.
-có lẽ là nhờ khả năng đọc tiếng bằng tai,thường thì người mù thì tai sẽ thính,có lẽ cảm nhận được chuyển động của âm thanh nhanh nhạy hơn người mắt sáng…mưa làm nhiễu loạn mọi âm thanh vì thế mà phản xạ kém đi?
Chỉ vì mưa mà khiến công phu giảm đi mấy phần đó chẳng phải là nhược điểm trí mạng,nhưng mà thật sự chỉ nhờ vào thính giác nên công phu nổi trội?không đúng,đại sư Hư không vẫn có thể hoạt động như người bình thường ở nơi phố xá đông đúc náo nhiệt hay nơi yên tĩnh không tiếng động,Hư không đại sư vẫn đi lại như thể nhìn thấy…không phải là dựa vào tai...còn một khả năng khác nữa mới là yếu tố quyết định…
-công chúa,mau vào lều nhanh thay đồ kẻo cảm.
Tiếng của Mặc Hoa thình lình vang lên lôi Tuyết không về lại thực tại.Nàng gật nhẹ theo bản năng rồi đi theo.
Trong khi ấy,Dạ vũ ngồi trên ghế Hoàng lê quyền,tay nhẹ nâng tách sứ thanh hoa thưởng trà ngon,một bộ nhàn nhã thảnh thơi.Phía dưới một đám sa tặc bị trói quỳ la liệt trên mặt đất,một số đã khôi phục vẻ mặt bình thường,số ít còn lại lộ rõ bất an lo lắng.
Mắt phượng tà mị lơ đãng quét qua chúng nhân đủ làm họ tâm can một trận run rẩy.
Một thuộc hạ của Dạ vũ chĩa vũ khí tùy tiện vào một tên trông có vẻ cứng đầu,nóng nảy vấn.
-mau khai ra vị trí cái ổ chuột của các ngươi ở đâu?
Tên được hỏi khinh miệt nhìn gã,chậm chạp mở lời.
-cái ổ của chúng ta sao dám để bọn tôn quý các ngươi đặt chân vào.
Kẻ đó nói vừa dứt câu đầu cũng tức thì lìa khỏi cổ,máu đỏ tới ghê rợn văng đầy cả vào nhân bên cạnh.Cái đầu của tên ngoan cố lại lăn lăn tới trước mặt một nhân khác.Dạ vũ vẫn diện vô biểu tình nhìn màn tra hỏi thông tin của tên phó thủ lĩnh đội ẩn vệ y.
Tên đó lại chĩa mũi kiếm vào một nhân khác,quát lớn,lần này là kẻ liếc sơ đã thấy được gương mặt xanh mét vì kinh sợ.
-nói,hang ổ các ngươi ở địa phương nào?
Tên bị vấn toàn thân lẩy bẩy run sợ,khe khẽ liếc mắt nhìn đồng bọn xung quanh.Đám xung quanh mặt mũi bặm trợn nhe răng trợn mắt với tên đang run như cầy sấy kia chỉ hận không thể lao ra túm lấy cổ áo hắn mà hét vào mặt.
-nói!
Tên phó ẩn vệ gằn giọng,mũi kiếm nhẹ đâm vào má hắn tạo ra vết máu nhỏ.
Hắn liếc mắt nhìn lưỡi kiếm hung hiểm còn vương dòng máu của kẻ vừa bị giết ban nãy.Khúm núm nói.
-ở cách đây 50 dặm phía tây bắc có một tòa sa thạch lâu…
Tên yếu bóng vía vừa dứt câu xong một tên đồng bọn đã hăng tiết xông tới,gào lớn.
-đồ chuột lang tham sống sợ chết,ngươi làm vậy có khác nào giết tất cả huynh đệ còn lại.
Sa tặc vốn đều là một đám to gan lớn mật,việc xấu xa tồi tệ nào cũng từng kinh qua,tuy thế hầu như đều là dạng người trọng tình bằng hữu,sẵn sàng vì bảo vệ hang ổ của tổ chức mà quyết tử.Nhưng mà cũng không loại trừ có mấy kẻ gan chuột nhắt,chỉ cần tạo áp lực khủng bố lên tinh thần bọn này ắt sẽ moi được thông tin cần thiết.
Kẻ vừa lên tiếng mắng chửi tức thì được xuống dưới suối vàng gặp bạn bè cố hữu.Tên đang bị chĩa mũi kiếm tâm càng run run như heo chuẩn bị được đưa vào lò mổ.Tất cả bọn sa tặc thấy vậy căm giận tính manh động lại được muĩ kiếm giá lạnh xung quanh kề ngay yết hầu.
Không khí quánh đặc khiến tinh thần ai cũng chẳng dám thở mạnh,duy chỉ có cái vị đang ngồi rung đùi thong dong nhàn tản vẫn thưởng trà kia,mặt đẹp thâm trầm như hồ ly.
-nói rõ…
Dạ vũ khe khẽ cất lời,chất giọng lười biếng mà nhẹ nhẹ như không trọng lượng lại khiến kẻ nghe chẳng dám khinh nhờn.
-hang ổ của bọn ta là một tảng đá nằm trong vùng sa mạc hầu như không có nhân lai vãng…vì bọn họ thường đi ngang đây hơn…cách đây 10 năm chúng ta mới tới nơi này cướp bóc khiến nhiều thương đội bạo gan đi về phía tây bắc của Sa hoàng…những kẻ đi về phía đó chính là cửu tử nhất sinh …
Mắt phương hẹp dài tỏ ra chút hứng thú,dừng việc chơi đùa với tách trà.Tên chuột nhỏ nuốt một ngụm nước miếng đánh cái ực khi được Dạ vũ nhìn chăm chú,tên phó thủ lĩnh thấy vậy lại dứ mũi kiếm vào mặt hắn,giục giã.
- cửu tử nhất sinh mà sao lũ chuột các ngươi lại chui ra chui vào được?
-xung quanh sa hoàng lâu có một loại sâu kỳ lạ bảo vệ…gọi là Sa trùng.
/46
|