Chương 20: Bỏ tay ra
Vừa dứt lời.
"Này, cô kia! Cô đang làm gì đó! Cô mau bỏ tay ra!" Một giọng nói sắc bén vang lên...
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc âu phục màu đen chạy đến, nhìn thấy mảnh vải voan trong tay Lục Mộng Tiêu, hai mắt xanh lên.
"Cô là ai? Cô đang làm gì với cái váy này vậy! Cô có biết cái váy này quan trọng đến cỡ nào không?!" Người đàn ông lập tức nổi giận.
"Xin lỗi, xin lỗi, nhà thiết kế, Tiêu Tiêu của chúng tôi không phải cố ý đâu, cô ấy chỉ tò mò thôi... Ông yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức khôi phục chiếc váy này lại như lúc đầu."
"Khôi phục như lúc đầu? Cái váy này có kiểu dáng hoàn chỉnh là phải như bây giờ... " Mộng Tiêu nhàn nhạt nói, cô buông tay ra, mảnh vải voan đã được buộc chéo ở bên hông, còn thắt thành một cái nơ bướm, khiến chiếc váy trông có vẻ đơn điệu nay lại tăng thêm phần đặc sắc...
"Hửm?" Nhà thiết kế hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Mộng Tiêu, sau đó mới cẩn thận nhìn chiếc váy, ông định nói điều gì nhưng ngay lúc này một chữ cũng không thốt ra được, chỉ có thể chăm chú đánh giá kiểu dáng của bộ váy: "Cái này... này..." Có vẻ như, không tệ lắm!
"So với để rũ xuống thì đem dải voan này cột lên bên hông sẽ mang lại nhiều hiệu quả thị giác hơn."
"Hình như... thật là kỳ lạ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lúc nãy cô nói đây mới là kiểu dáng hoàn chỉnh, rốt cuộc là ý gì?" Nhà thiết kế nghi ngờ hỏi, cái váy này là thiết kế đạt giải nhất vào những năm trước, nhưng đối phương không điền tên nhà thiết kế là ai.
Cho nên ông ta đã phải trải qua rất nhiều thủ tục mới lấy được giấy phép từ nơi tổ chức cuộc thi kia, sau đó đem cái váy này ra biểu diễn.
"À, bởi vì tôi đã nhìn thấy bản thảo của chiếc váy này, chính là bản thảo thiết kế được nộp vào cuộc thi năm đó, nhưng chỉ là bản nháp thôi cho nên không hoàn chỉnh." Mộng Tiêu giải thích đơn giản.
Sắc mặt nhà thiết kế thay đổi, giống như đã phát hiện ra bảo bối vậy, chạy vội đến trước mặt Lục Mộng Tiêu: "Cô gái, cô có quen người thiết kế ban đầu kia không? Có thể giới thiệu với tôi không? Tôi thật sự rất muốn gặp nhà thiết kế đó!"
"Không quen, tôi với người thiết kế đó cũng chỉ là tình cờ gặp thôi." Mông Tiêu nghiêng đầu nhìn bộ váy một cái.
"A... Vậy sao..." Ánh sáng trong mắt nhà thiết kế nhạt xuống, thở dài một hơi, sau đó đã bị những nhân viên công tác khác vội vàng gọi đi.
"Woa... Tiêu Tiêu, em từng gặp qua bậc thầy thiết kế như vậy sao? Tin đồn về cái váy này chị cũng có nghe nói, các cuộc thi đều tìm kiếm nhà thiết kế đó như điên. Đây nhất định là một thế ngoại cao nhân!"
"Thế ngoại cao nhân cái gì, lúc đó em có cảm hứng, tùy tiện vẽ một chút, ai mà biết bạn của em lại đem nó đi thi." Sau đó không hiểu sao nó lại đạt giải.
Mộng Tiêu vuốt tay nhìn cái váy, đáy mắt đầy ưu tư, thế giới này thật kỳ diệu, không ngờ nhiều năm sau cô sẽ đích thân mặc chiếc váy mình thiết kế đi lên sân khấu hình chữ T.
Không nghĩ nhiều nữa, Mộng Tiêu nghiêng đầu muốn tiếp tục nói cái gì đó với người đại diện, kết quả...
"Này... chị, sao vậy, mắt trừng lớn như vậy làm gì?!"
"Mộng Tiêu, cái này là em thiết kế? Không ngờ rằng em chẳng những là một học bá mà còn là một thiên tài?"
"Suỵt... Nhỏ tiếng một chút, thiên tài cái gì, nếu em mà là thiên tài thì đã không diễn dở như vậy." Nói đến chỗ này, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, diễn xuất luôn là khuyết điểm của cô.
"Tiêu Tiêu, em có thiên phú ở mảng khác, tại sao còn đi làm diễn viên?"
"Bởi vì... em có chuyện nhất định phải làm." Cô cười khổ sở một tiếng, hít sâu một hơi, không suy nghĩ quá nhiều: "Chương trình sắp bắt đầu rồi, em đến phòng thay quần áo trước, một lát nữa chị đem bộ quần áo này đến phòng thay quần áo."
"Ừ, được rồi."
Một mình trong phòng thay quần áo, Mộng Tiêu vừa cởi quần áo vừa không yên lòng suy nghĩ chuyện khác...
'Kẽo kẹt...' cửa phòng thay quần áo bị người ở bên ngoài đẩy ra.
"Quần áo để ở đó đi, em tự mặc." Cô thong thả nói.
"Ồ... cô muốn mặc gì? Hay là để tôi giúp cô..." Giọng nói quen thuộc của một người đàn ông truyền vào lỗ tai...
Mộng Tiêu lập tức quay lại: "Diệp Phong!"
/1667
|