Chương 22.1: Sự uy nghiêm của anh.
Chậm rãi duỗi tay ra, nắm lấy chén rượu...
"Đương nhiên phải nể mặt phó tổng của công ty Hoa Hưng, nhưng mà... hôm nay sức khỏe Tiêu Tiêu không tốt, chén rượu này, hay là cứ để tôi uống thay cô ấy đi." Cùng với tiếng nói ưu nhã truyền đến là một bàn tay lớn giành lấy chén rượu trong tay Mộng Tiêu.
Giọng nói này đối với Mộng Tiêu lúc này hệt như một cơn ác mộng vậy, vừa nghe được, trái tim lại co rút lại, cô quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Diệp Phong...
Thật sự là anh!
Hiện tại sao anh lại xuất hiện chứ? Anh đang giúp cô đấy sao? Hay là... muốn hủy hoại cô hoàn toàn?
"Tổng giám đốc Diệp." Người đại diện vừa mừng vừa sợ, nhìn thấy Diệp Phong đi qua đây cứu nguy, trong lòng cũng thấy không yên.
"Diệp....tổng giám đốc Diệp! Anh...." Vị phó tổng Lý hơi ngẩn người ra, há miệng nhìn Diệp Phong, sao anh ta đoán được việc Diệp Phong sẽ chắn rượu giúp chứ.
Tuy rằng biết Tiêu Tiêu là người của tập đoàn Thánh Đỉnh, nhưng không phải cũng chỉ là một minh tinh nhỏ nhoi mà thôi, có cần phải để cho đích thân CEO ra mặt giúp không? Bình thường cho dù là anh ta cũng không có tư cách nói chuyện với Diệp Phong ấy chứ.
Tay Diệp Phong cầm chén rượu, cũng chẳng do dự chút nào, nâng tay, chất lỏng màu hổ phách từ viền môi chảy vào trong khoang miệng anh từng chút một, đôi mắt màu đen khẽ híp lại, ánh mắt xuyên qua ly thủy tinh nhìn về phía phó tổng Lý trở nên vô cùng sắc bén.
Ánh mắt hung ác, cực kì bén nhọn, bị nhìn như thế, cả người phó tổng Lý khẽ rùng lên một cái, cứng cả người lại.
Buông ly rượu xuống, bên khóe môi Diệp Phong vẫn giữ nguyên nụ cười lịch thiệp: "Phó tổng Lý không uống sao?"
"Uống, uống....!" Đối phương tay chân luống cuống vội vàng tu ừng ực một hơi cạn sạch ly rượu, muốn nói gì đó rồi lại không biết nên nói gì, trong lòng càng thêm loạn.
"Ddoong~!" một tiếng đột ngột vang lên, Lục Mộng Tiêu vừa rồi còn đang đứng ở bên cạnh, đột nhiên đã ngã xuống đất.
"Tiêu Tiêu! Tiêu Tiêu, em sao vậy?" Người đại diện bị dọa cho xanh cả mặt, nhanh chóng ngồi xổm xuống đỡ lấy nửa người Mộng Tiêu.
Mặt Lục Mộng Tiêu trắng bệch, ánh mắt nhắm nghiền không phản ứng lại.
Lập tức rất nhiều người tham gia tiệc mừng công đều nhìn hết qua đây.
Ngay sau đó, nhân viên phục vụ cũng vội vã chạy tới hỗ trợ....
"Để tôi." Diệp Phong cúi người, không để cho người khác có cơ hội đã ôm lấy Lục Mộng Tiêu trong tay người đại diện....
"Tiêu Tiêu, em sao vậy? Sao lại đột nhiên ngất xỉu đi như thế chứ?" Người đại diện hoảng hốt hô lên.
"Gần đây có một bệnh viện, cậu liên hệ gọi bác sĩ qua đây, tôi đưa cô ấy lên phòng nghỉ đã." Diệp Phong bình tĩnh nói, ôm lấy dáng người nhỏ xinh kia, ánh mắt lạnh lùng liếc phó tổng Lý một cái.
Sau đó, lại lạnh giọng nói: "Đúng rồi, tôi còn có việc cần phải nói chuyện với phó tổng Lý nữa, hay là phó tổng Lý cũng chọn một phòng nghỉ, nghỉ trước một lát đi."
Lời của anh nghe qua thì có vẻ bình thản, nhưng mỗi câu đều mang vẻ hung ác.
Cho dù là người đại diện đang loạn hết cả lên cũng có thể nhìn ra là chuyện gì, Tiêu Tiêu nhà bọn họ đột nhiên lại ngất xỉu, chắc chắn không phải ngẫu nhiên, vừa rồi cũng chỉ mới uống rượu cùng phó tổng Lý, ai biết được trong rượu có gì đó không chứ!
Thấy Diệp Phong ôm Lục Mộng Tiêu rời khỏi sảnh lớn của buổi tiệc.
Sắc mặt của vị phó tổng Lý kia đã trắng bệch cả rồi, bên tai vẫn còn đang quanh quẩn câu nói vừa rồi của Diệp Phong, sao lại như thế? Chỉ là hạ ít thuốc trong rượu mà lúc trước Tiêu Tiêu uống thôi mà, công dụng sao lại nhanh phát tác như vậy chứ?
Lần này thì xong rồi!
Có thể nhìn ra được quan hệ của Tiêu Tiêu và tổng giám đốc Diệp rất tốt, nếu như tổng giám đốc Diệp tìm anh ta tính sổ thì làm sao đây?
/1667
|