Chương 27.2: Hai năm trước có qua lại
Cô nhanh chóng thu dọn một chút, gọi điện thoại liền vội vàng ra khỏi nhà Diệp Phong.
Hôm nay, cô không hoá trang, cũng không đội tóc giả, vẫn là dáng vẻ như bình thường, nhanh chóng đi đến tiệm bánh ngọt.
“Mộng Tiêu, chị ở đây này.” Đi vào, trong một góc rất xa, liền có một nữ sinh nhẹ nhàng vẫy tay với cô.
“Chị hai.” Đi qua, Lục Mộng Tiêu hơi mỉm cười ngồi xuống đối diện bàn, Giả Vi Ni chính là chị Hai cùng cha khác mẹ với cô.
“Sống chung với cậu chủ lớn nhà họ Mộc có vui không?”
“Chị đừng nói nữa!”
“A, dù sao sau này cũng phải kết hôn, từ từ làm quen đi! Đúng rồi, sao hôm nay em lại hẹn chị ra ngoài vậy,rốt cuộc có chuyện gì?”
“Chị Hai, chị có nhớ vào hai năm trước em từng bị bệnh rất nặng không?” Mộng Tiêu dò hỏi, chị Hai cô là người học y, bình thường người nhà bị bệnh, ít nhiều đều có chị Hai chăm sóc.
“Nhớ chứ, em liên tục sốt cao nửa tháng. Cũng may số em cao nên không bị chết vì sốt cao.”
“Phát sốt có khiến người ta bị mất trí không chị?” Cô tiếp tục truy hỏi. Cả buổi tối hôm qua cô đều suy nghĩ về vấn đề này, trong trí nhớ của mình, cô thật sự không tìm thấy bóng dáng của Diệp Phong. Nhưng nếu cô quên thì rốt cuộc là quên trong tình huống như thế nào? Cô chỉ có thể nghĩ đến là trận bệnh nặng vào hai năm trước thôi.
“Ha ha, lúc em khỏi hẳn, không phải rất bình thường sao? Chuyện gì cũng nhớ rất rõ ràng, làm gì giống người mất trí nhớ chứ?” Chị Hai cười.
“Cũng đúng……”
“Nhưng mà theo góc độ y học thì sốt cao không hạ trong thời gian lâu như vậy, đầu óc sẽ xảy ra sự cố cũng rất bình thường.”
“Vậy có thể làm người ta quên đi một số thứ thôi hay không?”
“Chuyện này cũng rất có thể đấy.”
“Vâng……” Mộng Tiêu gật gật đầu, có lẽ Diệp Phong thật sự nhận nhầm rồi, hoặc là trận ốm hai năm trước đã thật sự khiến cô quên mất gì đó……
Cô im lặng cúi đầu ngồi.
“Đúng rồi, sao gần đây không nhìn thấy động thái gì mới của em vậy…… Sao, công việc không suôn sẻ hả?” Khóe miệng chị Hai nhếch lên một nụ cười dịu dàng.
“Hơi có chút……” Mộng Tiêu ngẩng đầu, ở nhà họ Lục, chị Hai là người duy nhất biết cô lang bạt giới giả trí với thân phận Tiêu Tiêu.
“Mệt mỏi quá thì từ bỏ đi.”
“Em sẽ không từ bỏ.”
Đối với cô mà nói, đã dâng hiến cả tuổi thanh xuân cho nghề này rồi, cho dù vị trí mà mình mong muốn xa xôi không thể với đến như vậy thì cô cũng muốn thử vươn tay với thử xem sao.
Lúc ra khỏi tiệm bánh ngọt, đã là buổi chiều.
Cô vốn định đi thẳng về nhà ngủ nướng, lại bị cuộc điện thoại của người đại diện thúc giục quay về công ty.
Thay đổi trang phục thời thượng, Mộng Tiêu ngáp một cái, nói: “Kỳ Kỳ, đã giờ này rồi chị còn gọi em đến công ty làm gì?” Bây giờ cô cũng bị đóng băng hoạt động rồi, dưới tình huống không có hoạt động riêng nào thì cơ bản cô chính là một người rảnh rang.
“Tiêu Tiêu…… Em mau đi cầu xin Tổng giám đốc Diệp đi.” Giọng nói Tống Kỳ Kỳ trực tiếp trầm xuống.
“Hửm? Làm sao vậy?” Lục Mộng Tiêu lấy lại tinh thần hỏi.
“Lúc trưa, người đại diện của Mộc Lăng Phi gọi điện cho chị…… Nói album lần này của Mộc Lăng Phi đổi bài hát, cho nên MV cũng……”
“Em biết rồi! Chị không nói, em cũng cảm thấy là Diệp Phong làm.” Lục Mộng Tiêu nắm chặt nắm tay, đổi bài hát, tất nhiên MV cũng không dùng được.
/1667
|