Dịch giả: Kem Bơ
Biên: KìNgộ
Đoàn người Độ Không vất vả mấy hôm rốt cuộc cũng đã đến dưới chân Khang thành. Lịch sử Khang thành lâu đời, trải qua vô số chiến loạn, là biểu tượng của mưa máu và nước mắt. Quy mô Khang thành gần bằng Diệp Cô thành, là thành lớn thứ hai ở Tây Nam. Phía trong phồn hoa không cần phải nói, nhân khẩu lớn gấp hai lần thành Nhạc Dương.
Nhiều năm rồi Độ Không chưa ghé qua tòa thành lớn nào, hiển nhiên bị cảnh tượng náo nhiệt tưng bừng này ảnh hướng, tâm tình cũng trở nên kỳ diệu. Huống chi là Hắc Hồ Tử, hắn hết nhìn trái lại nhìn sang phải. Diêu Túy kéo tay Khuynh Thành đi đến quán nhỏ một bên, ở trong gian hàng người bán rong đang giới thiệu về son phấn bột nước.
Thành lớn số lượng người đông làm cho cả bốn người đều bị cuốn hút, nhưng rồi trong lòng mỗi người lúc nào cũng tự nhắc nhở mình sâu sắc, nơi đây không tốt như họ vẫn nghĩ. Đến buổi trưa, khi cả bốn người đều cảm thấy có chút mệt mỏi, Diêu Túy nói:
- Thấy quán rượu ở phía trước không? Chúng ta đến đó đi.
Diêu Túy hiển nhiên là đã từng trải, phía trước là quán rượu nổi tiếng nhất trong Khang Thành. Chi phí bình thường cũng phải mấy trăm bạc trắng. Chỉ thấy quán tấm biển quán rượu ghi to ba chữ Thái Hợp lâu nghe đâu là chữ lưu niệm của một người tên Khang Ba Gia.
Bốn người đứng trước quầy, Diêu Túy đập bàn hô: Tiểu nhị đến chuẩn bị bốn gian phòng trọ và một bàn ăn.
Một tiểu nhị ngốc nghếch đáp: Khách quan, bản điếm chỉ còn một gian phòng trọ.
Bốn người có chút bất đắc dĩ, Diêu Túy phẫn nội hung hăng vỗ vỗ vào quầy nói: Ta đây có tiền, nhanh đi tìm cho ta.
Tiểu nhị nhìn cách ăn mặc của bốn người không tầm thường, hẳn là thiếu gia tiểu thư quyền quý của nhà quan lại nào đó, mỉm cười nói: “Khách quan, ta giúp các vị tìm xem, nếu thật sự không tìm được kính mong mấy vị khách quan thông cảm.”
Diêu Túy thấy tiểu nhị từ chối, nhất thời giọng điệu càng lớn hơn: Nhanh đi tìm cho bổn tiểu thư, còn chậm chạp ta đập nát cái tiệm này của ngươi.
Tiểu nhị lo lắng tra tìm sổ ghi chép, Diêu Túy nhịn không được mà nói: Chúng ta ngồi xuống ăn cơm trước.
Hắc Hồ Tử nhếch miệng nói: Nhìn quán rượu này không giống với những quán rượu khác, đến ghế ngồi ăn cơm cũng được làm từ gỗ quý.
Độ Không, Khuynh Thanh đều hiểu ý cười cười, Diêu Túy phết trán suy nghĩ nói: Nông dân ra đời như vậy đấy.
Hắc Hồ Tử tức giận nói: Không có nông dân, ngươi có thể ăn được ăn ngon ở một quán rượu cao cắp này sao.
Diêu Túy lại nói: Ta nhổ vào.
Hai người cứ như vậy tranh cãi lẫn nhau thu hút vô số ánh mắt mọi người xung quanh. Da mặt Khuynh Thành mỏng, nang đỏ mắt cúi đầu, Độ Không thấy vậy càng vui vẻ hơn.
Sau khi ăn xong thức ăn, tiểu nhị ôm sổ ghi chép bước đến nói: Khách quan thức ăn vừa miệng không? Mọi người may mắn còn thừa một gian phòng.
Tiểu nhị dò hỏi, Diêu Túy đang muốn chất vấn thì lại bị Độ Không kéo một cái, sắc mặt Diêu Túy bỗng ửng hồng.
Độ Không mỉm cười nói: Một gian là tốt rồi, nhanh dẫn bọn ta lên.
Khách điếm này chia làm ba loại gian phòng, Giáp, Dĩ, Bính. Tiểu nhị giới thiệu, gian phòng loại giáp có bốn gian, trước mắt mọi người không cần chen lấn.
Sau khi rẽ qua mấy hành lang, mọi người đã đến trước một gian phòng loại Giáp. Tiểu nhị đang suy tư, Diêu Túy biết ý móc từ trong ngực ra một thỏi bạc trắng ném cho tiểu nhị.
Tên kia cười hì hì nói: Khách quan có gì phân phó liền gọi ta, ta rời đi trước.
Hắc Hồ Tử vội vàng đẩy cửa nói: Oa! Này so với đại sảnh nhà ta còn tốt hơn mười lần.
Bên trong phòng loại Giáp này được bày biện đủ thứ. Đồ dùng trong phòng đều theo phong cách trang nhã, cỗ xưa. Cái bô đặt ở nơi xó xỉnh cũng được làm từ gỗ lim.
Hắc Hồ Tử tìm tòi nghiên cứu, cứ như một đứa trẻ nhỏ tinh nghịch nhảy khắp mọi nơi, rất bận rộn
Diêu Túy chia chỗ ở, Độ Không, Khuynh Thành vừa gật đầu vừa đẩy cửa bước vào. Chỉ còn Hắc Hồ Tử là sờ tới sờ lui không ngừng.
Sau khi bốn người chỉnh đốn và sắp xếp xong, trong gian phòng chỉ còn lại tiếng hít thở và ngáy...
...
Trí Quang cưỡi ngựa bôn ba cực kỳ vui vẻ nói: Rốt cuộc cũng đến được Khang Thành, ta phải ăn thật ngon một bữa.
Vài ngày trước xuống núi, ở thị trấn bên kia Trí Quang đã tiêu xài hơn phân nửa tiền tích góp nhiều năm qua, Khiên Trứ Mụ nhìn tới nhìn lui Trí Quang có chút bi thương. Nghĩ đến mấy người trước, chắc hẳn hôm nay có thể ở lại tốt hơn một chút rồi.
Trí Quang nhìn Thái Hợp Lâu thở dài nói: Ài! Nếu có nhiều tiền hơn một chút thì tốt rồi.
Lúc này, mấy người Độ Không đều ở trong phòng ngủ say. Vừa vặn Trí Quang cũng đi ngang qua khách điếm Độ Không ở lại. Phía trước cách đó không xa là một khách điếm nho nhỏ. Trí Quang buồn rầu thầm nghĩ, tiếp theo là đến Diệp Cô Thành ở đó hắn có thể ở nơi tốt hơn một chút.
Trí Quang vỗ gáy, thiếu chút nửa đã quên mất chuyện uống rượu quan trọng sư huynh nhắc nhở. Nhất thời Trí Quang có chút mờ mịt.
...
Ở Diệp Cô Thành, Diệp Quần đang lục tìm ngân phiếu. Hai ngày này, Diệp Quần không ngừng cảm giác được tà khí từ bên ngoài, cây cỏ chung quanh cũng dần dần héo rũ. Diệp Quần cảm giác đây là do tà công Diệp Đỉnh Thiên tu luyện, nhiều đêm dò xét cũng không tìm được lý do.
Người lạ mặt xuất hiện ở Diệp Cô Thành tăng nhiều. Diệp Quần nhìn thấy chen lấn trong đám người có các cao thủ trong vỗ lâm. Nhất thời hắn ta kinh ngạc, đây không phải là binh sư Ấn Thiên sao?
Diệp Quần lại nhìn chung quanh, Tế Sư Phiên Bà , Trí Giả Thụy Long , còn có cả tính toán sư Cảnh Thanh , tất cả đều đã đến. Nhất thời Diệp Quần không nghĩ đến bốn đại gia tộc vậy mà lại tham gia đại hội võ lâm.
Gia tộc Ấn Thiên là một trong tứ đại gia tộc binh tướng, tinh thông Kỳ Môn Độn Giáp, dụng binh như thần. Tường truyền từ Thượng Cổ Hoàng Đế đến nay, vô cùng hiếu chiến, văn võ song toàn, ba phần tư binh sĩ trong thiên hạ đều nằm trong tay gia tộc kia.
Gia tộc Phiên Bà là một trong tứ đại gia tộc tế ti, tinh thông vu thuật cầu mưa, cầu phúc, thay đổi khí trời, tất cả hiện tượng tự nhiên đều chịu ảnh hưởng. Tương truyền là con đường thừa hưởng đã năm đời.
Trong bốn đại gia tộc thì gia tộc của Thụy Long là đặc biệt nhất, trí giả có trí tuệ siêu quần, chế tạo binh khí, dụng cụ công thành là nơi yên ổn nhất trong thiên hạ. Tương Truyền là một vị thợ thiên đình mê luyến nhân gian, thế nên đã truyền dạy cho một gia đình trí giả một pháp bảo giúp quân đội thắng lợi.
Cảnh Thanh là một trong tứ đại gia tộc tinh thông Nghịch Thiên Cải Mạnh, tính toán siêu quần, biết trước năm trăm năm tương lai, chuyện cũ hai nghìn năm trong quá khứ. Được Hoàng Đế ưu ái vô cùng. Tương truyền trong quyến sách Hoàng Cực Kinh Tế không thiếu cái lạ, có thể so sánh với sách của Phán Quan địa ngục. Quyển sách Hoàng Cực Kinh Thế được mọi người gọi là sách trời.
Diệp Quần nhìn tình huống trước mắt vội xoa xoa mắt, vẫn không thể nào tin được. Chỉ trong chốc lát bốn người đối diện với nhau, không ai chào hỏi ai cứ vui đùa phần mình.
Nói đến ti tế tộc, toán sư tộc từ xưa đến nay đều là phái nữ lo việc nhà. Bởi vì thiên mệnh kia không thể siêu sinh, sau khi chết đi vĩnh viễn trầm luân trong thống khổ địa ngục. Đàn ông trong hai nhà không quá bốn mươi đều sẽ chết, thế nên mặt khác cả hai nhà đều bị người ngoài chế nhạp.
Tính cách của Ấn Thiên khá lạnh lùng, ước chừng ba mươi tuổi nhưng gương mặt đã có chút già nua. Bởi vì tản ra sát khí quá nặng nên không ai dám đến gần người hắn.
Ánh mắt Thụy Long cười cười tà mị, giảo hoạt. Hai mươi tuổi hắn đã là đại quan nhất phẩm, bởi vì tướng mạo tuấn tú nên được rất nhiều cô gái ái mộ.
Phiên Bà hơn ba mươi tuổi, gương mặt xinh đẹp, nói chuyện hài hước. Đàn ông ven đường đều chao đảo, nàng cũng không tức giận, chỉ là tà mị liếc mắt với người qua đường.
Cảnh Thanh đang mở chòi giúp người ta tính toán vận mệnh, người qua được biết người kia là thầy bói. Nàng ước chừng hai mươi lăm tuổi, gương mặt ngây thơ, ánh mắt trong suốt làm cho người nhìn đều rung động.
Ánh mắt Phiên Bà như cái muôi, tiến lên đưa tay cho người ta xem số vận. Cảnh Thanh tà mị cười cười nói: Chẳng lẽ ngươi không biết xem số cũng phải xếp hàng?
Phiên Bà bị Cảnh Thanh trêu chọc, hầm hừ bỏ đi, phất tay một cái trên trời bỗng đỗ cơn mưa nhỏ. Người qua đường nháo nhác né tránh, trong lúc nhất thời trên đường chỉ còn bốn người nhìn lẫn nhau.
Diệp Quần chạy lên phía trước nói: Bốn vị chắc hẳn là tứ đại gia tộc, ta là...
Bốn người bị Diệp Quần náo như vậy, đều tỉnh táo lại, Diệp Quần lại nói tiếp: Lão gia nhà ta đan chờ bốn vị, mời theo ta.
Cảnh Thanh ở trong bốn người cười nói: Vị đại ca kia có muốn xem số mệnh không?
Diệp Quần quay đầu mỉm cười nói: Không cần, số ta kham khổ, tính cũng như không.
Đi đến Thiên Khí Đại Tình rồi lúc này Diệp Quần mới yên tâm, giới thiệu bafit rí.
Lúc này Diệp Đỉnh Thiên đã ngồi ngay ngắn, không khí xung quanh hắc ám. Một ngày ở trong thư phòng, sát khí lộ rõ.
Biên: KìNgộ
Đoàn người Độ Không vất vả mấy hôm rốt cuộc cũng đã đến dưới chân Khang thành. Lịch sử Khang thành lâu đời, trải qua vô số chiến loạn, là biểu tượng của mưa máu và nước mắt. Quy mô Khang thành gần bằng Diệp Cô thành, là thành lớn thứ hai ở Tây Nam. Phía trong phồn hoa không cần phải nói, nhân khẩu lớn gấp hai lần thành Nhạc Dương.
Nhiều năm rồi Độ Không chưa ghé qua tòa thành lớn nào, hiển nhiên bị cảnh tượng náo nhiệt tưng bừng này ảnh hướng, tâm tình cũng trở nên kỳ diệu. Huống chi là Hắc Hồ Tử, hắn hết nhìn trái lại nhìn sang phải. Diêu Túy kéo tay Khuynh Thành đi đến quán nhỏ một bên, ở trong gian hàng người bán rong đang giới thiệu về son phấn bột nước.
Thành lớn số lượng người đông làm cho cả bốn người đều bị cuốn hút, nhưng rồi trong lòng mỗi người lúc nào cũng tự nhắc nhở mình sâu sắc, nơi đây không tốt như họ vẫn nghĩ. Đến buổi trưa, khi cả bốn người đều cảm thấy có chút mệt mỏi, Diêu Túy nói:
- Thấy quán rượu ở phía trước không? Chúng ta đến đó đi.
Diêu Túy hiển nhiên là đã từng trải, phía trước là quán rượu nổi tiếng nhất trong Khang Thành. Chi phí bình thường cũng phải mấy trăm bạc trắng. Chỉ thấy quán tấm biển quán rượu ghi to ba chữ Thái Hợp lâu nghe đâu là chữ lưu niệm của một người tên Khang Ba Gia.
Bốn người đứng trước quầy, Diêu Túy đập bàn hô: Tiểu nhị đến chuẩn bị bốn gian phòng trọ và một bàn ăn.
Một tiểu nhị ngốc nghếch đáp: Khách quan, bản điếm chỉ còn một gian phòng trọ.
Bốn người có chút bất đắc dĩ, Diêu Túy phẫn nội hung hăng vỗ vỗ vào quầy nói: Ta đây có tiền, nhanh đi tìm cho ta.
Tiểu nhị nhìn cách ăn mặc của bốn người không tầm thường, hẳn là thiếu gia tiểu thư quyền quý của nhà quan lại nào đó, mỉm cười nói: “Khách quan, ta giúp các vị tìm xem, nếu thật sự không tìm được kính mong mấy vị khách quan thông cảm.”
Diêu Túy thấy tiểu nhị từ chối, nhất thời giọng điệu càng lớn hơn: Nhanh đi tìm cho bổn tiểu thư, còn chậm chạp ta đập nát cái tiệm này của ngươi.
Tiểu nhị lo lắng tra tìm sổ ghi chép, Diêu Túy nhịn không được mà nói: Chúng ta ngồi xuống ăn cơm trước.
Hắc Hồ Tử nhếch miệng nói: Nhìn quán rượu này không giống với những quán rượu khác, đến ghế ngồi ăn cơm cũng được làm từ gỗ quý.
Độ Không, Khuynh Thanh đều hiểu ý cười cười, Diêu Túy phết trán suy nghĩ nói: Nông dân ra đời như vậy đấy.
Hắc Hồ Tử tức giận nói: Không có nông dân, ngươi có thể ăn được ăn ngon ở một quán rượu cao cắp này sao.
Diêu Túy lại nói: Ta nhổ vào.
Hai người cứ như vậy tranh cãi lẫn nhau thu hút vô số ánh mắt mọi người xung quanh. Da mặt Khuynh Thành mỏng, nang đỏ mắt cúi đầu, Độ Không thấy vậy càng vui vẻ hơn.
Sau khi ăn xong thức ăn, tiểu nhị ôm sổ ghi chép bước đến nói: Khách quan thức ăn vừa miệng không? Mọi người may mắn còn thừa một gian phòng.
Tiểu nhị dò hỏi, Diêu Túy đang muốn chất vấn thì lại bị Độ Không kéo một cái, sắc mặt Diêu Túy bỗng ửng hồng.
Độ Không mỉm cười nói: Một gian là tốt rồi, nhanh dẫn bọn ta lên.
Khách điếm này chia làm ba loại gian phòng, Giáp, Dĩ, Bính. Tiểu nhị giới thiệu, gian phòng loại giáp có bốn gian, trước mắt mọi người không cần chen lấn.
Sau khi rẽ qua mấy hành lang, mọi người đã đến trước một gian phòng loại Giáp. Tiểu nhị đang suy tư, Diêu Túy biết ý móc từ trong ngực ra một thỏi bạc trắng ném cho tiểu nhị.
Tên kia cười hì hì nói: Khách quan có gì phân phó liền gọi ta, ta rời đi trước.
Hắc Hồ Tử vội vàng đẩy cửa nói: Oa! Này so với đại sảnh nhà ta còn tốt hơn mười lần.
Bên trong phòng loại Giáp này được bày biện đủ thứ. Đồ dùng trong phòng đều theo phong cách trang nhã, cỗ xưa. Cái bô đặt ở nơi xó xỉnh cũng được làm từ gỗ lim.
Hắc Hồ Tử tìm tòi nghiên cứu, cứ như một đứa trẻ nhỏ tinh nghịch nhảy khắp mọi nơi, rất bận rộn
Diêu Túy chia chỗ ở, Độ Không, Khuynh Thành vừa gật đầu vừa đẩy cửa bước vào. Chỉ còn Hắc Hồ Tử là sờ tới sờ lui không ngừng.
Sau khi bốn người chỉnh đốn và sắp xếp xong, trong gian phòng chỉ còn lại tiếng hít thở và ngáy...
...
Trí Quang cưỡi ngựa bôn ba cực kỳ vui vẻ nói: Rốt cuộc cũng đến được Khang Thành, ta phải ăn thật ngon một bữa.
Vài ngày trước xuống núi, ở thị trấn bên kia Trí Quang đã tiêu xài hơn phân nửa tiền tích góp nhiều năm qua, Khiên Trứ Mụ nhìn tới nhìn lui Trí Quang có chút bi thương. Nghĩ đến mấy người trước, chắc hẳn hôm nay có thể ở lại tốt hơn một chút rồi.
Trí Quang nhìn Thái Hợp Lâu thở dài nói: Ài! Nếu có nhiều tiền hơn một chút thì tốt rồi.
Lúc này, mấy người Độ Không đều ở trong phòng ngủ say. Vừa vặn Trí Quang cũng đi ngang qua khách điếm Độ Không ở lại. Phía trước cách đó không xa là một khách điếm nho nhỏ. Trí Quang buồn rầu thầm nghĩ, tiếp theo là đến Diệp Cô Thành ở đó hắn có thể ở nơi tốt hơn một chút.
Trí Quang vỗ gáy, thiếu chút nửa đã quên mất chuyện uống rượu quan trọng sư huynh nhắc nhở. Nhất thời Trí Quang có chút mờ mịt.
...
Ở Diệp Cô Thành, Diệp Quần đang lục tìm ngân phiếu. Hai ngày này, Diệp Quần không ngừng cảm giác được tà khí từ bên ngoài, cây cỏ chung quanh cũng dần dần héo rũ. Diệp Quần cảm giác đây là do tà công Diệp Đỉnh Thiên tu luyện, nhiều đêm dò xét cũng không tìm được lý do.
Người lạ mặt xuất hiện ở Diệp Cô Thành tăng nhiều. Diệp Quần nhìn thấy chen lấn trong đám người có các cao thủ trong vỗ lâm. Nhất thời hắn ta kinh ngạc, đây không phải là binh sư Ấn Thiên sao?
Diệp Quần lại nhìn chung quanh, Tế Sư Phiên Bà , Trí Giả Thụy Long , còn có cả tính toán sư Cảnh Thanh , tất cả đều đã đến. Nhất thời Diệp Quần không nghĩ đến bốn đại gia tộc vậy mà lại tham gia đại hội võ lâm.
Gia tộc Ấn Thiên là một trong tứ đại gia tộc binh tướng, tinh thông Kỳ Môn Độn Giáp, dụng binh như thần. Tường truyền từ Thượng Cổ Hoàng Đế đến nay, vô cùng hiếu chiến, văn võ song toàn, ba phần tư binh sĩ trong thiên hạ đều nằm trong tay gia tộc kia.
Gia tộc Phiên Bà là một trong tứ đại gia tộc tế ti, tinh thông vu thuật cầu mưa, cầu phúc, thay đổi khí trời, tất cả hiện tượng tự nhiên đều chịu ảnh hưởng. Tương truyền là con đường thừa hưởng đã năm đời.
Trong bốn đại gia tộc thì gia tộc của Thụy Long là đặc biệt nhất, trí giả có trí tuệ siêu quần, chế tạo binh khí, dụng cụ công thành là nơi yên ổn nhất trong thiên hạ. Tương Truyền là một vị thợ thiên đình mê luyến nhân gian, thế nên đã truyền dạy cho một gia đình trí giả một pháp bảo giúp quân đội thắng lợi.
Cảnh Thanh là một trong tứ đại gia tộc tinh thông Nghịch Thiên Cải Mạnh, tính toán siêu quần, biết trước năm trăm năm tương lai, chuyện cũ hai nghìn năm trong quá khứ. Được Hoàng Đế ưu ái vô cùng. Tương truyền trong quyến sách Hoàng Cực Kinh Tế không thiếu cái lạ, có thể so sánh với sách của Phán Quan địa ngục. Quyển sách Hoàng Cực Kinh Thế được mọi người gọi là sách trời.
Diệp Quần nhìn tình huống trước mắt vội xoa xoa mắt, vẫn không thể nào tin được. Chỉ trong chốc lát bốn người đối diện với nhau, không ai chào hỏi ai cứ vui đùa phần mình.
Nói đến ti tế tộc, toán sư tộc từ xưa đến nay đều là phái nữ lo việc nhà. Bởi vì thiên mệnh kia không thể siêu sinh, sau khi chết đi vĩnh viễn trầm luân trong thống khổ địa ngục. Đàn ông trong hai nhà không quá bốn mươi đều sẽ chết, thế nên mặt khác cả hai nhà đều bị người ngoài chế nhạp.
Tính cách của Ấn Thiên khá lạnh lùng, ước chừng ba mươi tuổi nhưng gương mặt đã có chút già nua. Bởi vì tản ra sát khí quá nặng nên không ai dám đến gần người hắn.
Ánh mắt Thụy Long cười cười tà mị, giảo hoạt. Hai mươi tuổi hắn đã là đại quan nhất phẩm, bởi vì tướng mạo tuấn tú nên được rất nhiều cô gái ái mộ.
Phiên Bà hơn ba mươi tuổi, gương mặt xinh đẹp, nói chuyện hài hước. Đàn ông ven đường đều chao đảo, nàng cũng không tức giận, chỉ là tà mị liếc mắt với người qua đường.
Cảnh Thanh đang mở chòi giúp người ta tính toán vận mệnh, người qua được biết người kia là thầy bói. Nàng ước chừng hai mươi lăm tuổi, gương mặt ngây thơ, ánh mắt trong suốt làm cho người nhìn đều rung động.
Ánh mắt Phiên Bà như cái muôi, tiến lên đưa tay cho người ta xem số vận. Cảnh Thanh tà mị cười cười nói: Chẳng lẽ ngươi không biết xem số cũng phải xếp hàng?
Phiên Bà bị Cảnh Thanh trêu chọc, hầm hừ bỏ đi, phất tay một cái trên trời bỗng đỗ cơn mưa nhỏ. Người qua đường nháo nhác né tránh, trong lúc nhất thời trên đường chỉ còn bốn người nhìn lẫn nhau.
Diệp Quần chạy lên phía trước nói: Bốn vị chắc hẳn là tứ đại gia tộc, ta là...
Bốn người bị Diệp Quần náo như vậy, đều tỉnh táo lại, Diệp Quần lại nói tiếp: Lão gia nhà ta đan chờ bốn vị, mời theo ta.
Cảnh Thanh ở trong bốn người cười nói: Vị đại ca kia có muốn xem số mệnh không?
Diệp Quần quay đầu mỉm cười nói: Không cần, số ta kham khổ, tính cũng như không.
Đi đến Thiên Khí Đại Tình rồi lúc này Diệp Quần mới yên tâm, giới thiệu bafit rí.
Lúc này Diệp Đỉnh Thiên đã ngồi ngay ngắn, không khí xung quanh hắc ám. Một ngày ở trong thư phòng, sát khí lộ rõ.
/10
|