Cuốn 2 – Sóng gió ở nước ngoài
Trường trung học Thomas Aston Blakelock tọa lạc ở ngoại thành New York, rộng khoảng 800 mẫu Anh (đơn vị đo diện tích của Anh và Mỹ, 1 mẫu Anh bằng 4.840 thước vuông, bằng 4.046,86 mét vuông), trường học rất đẹp, đầy đủ tiện nghi, có khu rừng tự nhiên, có trạm khí tượng, đài thiên văn thậm chí còn có cả vườn bách thú, rất tiện cho việc học tập.
Đây là trường học lớn, có thể ở ký túc cũng có thể học ngoại trú. Học sinh trong trường đều là con nhà giàu bởi vì học phí một năm ở đây tốn đến 10 vạn đô la Mỹ, không phải gia đình bình thường nào cũng theo được.
Đáng nhắc tới nhất chính là cách trường trung học Thomas Aston Blakelock không xa là thị trấn Princeton, nơi đó có trường đại học Princeton nổi tiếng thế giới, cách trường Thomas Aston Blakelock chỉ một giờ đi đường mà thôi.
Kiếp trước Cố Trường Khanh học ở trường này một năm, bởi vì thành tích trong nước của cô quá kém, không thể xin vào trường đại học nổi tiếng nên đành phải học trung học ở đây một năm, coi như là ván cầu, sau đó thi lên đại học, miễn cưỡng cũng chen được vào một trường đại học có tiếng ở Mỹ.
Không ngờ kiếp này lại phải ở đây những bốn năm.
Xe đi vào trường Thomas Aston Blakelock, con đường lớn thẳng tắp nối tới tòa nhà ba tầng. Hai bên đường đều là vườn cây cảnh, thảm thực vật tuyệt đẹp, những mảng màu xanh đậm, xanh nhạt khác nhau phối hợp lại thực sự rất mát mắt, khiến người ta cảm thấy thật thoải mái.
Học sinh trong trường đủ màu da đang đi lại khắp nơi, ăn mặc thoải mái, tuổi xuân phơi phới, gợi cảm nóng bỏng thậm chí còn có thể nhìn thấy các cặp đôi đang ôm hôn. Xe chậm rãi đi qua các bạn học, đám học sinh dường như đều nhận ra chiếc xe này đều cúi người chào hỏi Will và Jack, sau đó nói:
– Jack, lại có bạn học mới đến sao?
Có cậu nam sinh còn cúi đầu nhìn Trường Khanh, sau đó nhướng mày, dùng tiếng Anh nói:
– Xin chào, cô gái xinh đẹp.
Vô cùng nhiệt tình.
Cố Trường Khanh mỉm cười chống đỡ.
Jack sợ cô bị hoảng hốt nên cười giải thích:
– Bọn họ đều rất hoạt bát, hòa đồng, không có ác ý gì đâu.
Cố Trường Khanh cười:
– Em biết!
– Đợi anh đưa em đi đăng ký sau đó dẫn em đến ký túc xá, anh biết vì chênh lệch múi giờ, em phải nghỉ ngơi cho khỏe.
Jack cười nói, biểu cảm của anh khi nói chuyện thật phong phú khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
– Anh nói chuẩn ghê, đúng là nói được lòng em. Cố Trường Khanh cười nói.
Xe dừng lại trước tòa nhà lớn, Jack giúp cô mang vali xuống, sau đó dẫn cô đi vào.
Sàn nhà bằng gỗ, tường trắng toát, bên vách tường treo rất nhiều khung ảnh, Cố Trường Khanh biết đây đều là ảnh của những người nổi tiếng, có thương nhân cũng có chính trị gia.
Tuy rằng đã biết nhưng Cố Trường Khanh vẫn không nhịn được mà nhìn qua đó.
Jack đi đến bên cô:
– Những người này đều từng học ở trường chúng ta, Cố Trường Khanh, em đến đúng chỗ rồi đó!
Giọng nói của anh tràn ngập sự tự hào.
– Xem ra những người này cũng có gia cảnh rất được.
Cố Trường Khanh nghịch ngợm nháy mắt với anh.
Có lẽ là thay đổi hoàn cảnh sống mới, tự do và thoải mái, vì thể tâm tình cũng thật thoải mái.
Jack cười lớn, gật đầu đồng ý:
– Em nói đúng lắm.
Người thoải mái, vui tính như vậy thật dễ khiến người ta có yêu mến.
Jack dẫn cô vào một phòng lớn trên lầu hai, giúp cô đăng ký, tiếp đón hai người là một người phụ nữ tóc đỏ, tự giới thiệu là Kelly. Nụ cười của cô rất thân thiết, đầu tiên là cô nói lời hoan nghênh, sau đó bắt đầu giúp Cố Trường Khanh làm thủ tục. Cố Trường Khanh đưa hồ sơ qua, Kelly ngẩng đầu hỏi cô có tên tiếng Anh không.
Trong đầu Cố Trường Khanh hiện ra cái tên “Helen” của kiếp trước, theo bản năng, cô không muốn dùng lại cái tên này nữa. Jack thấy cô do dự, nghĩ cô chưa có tên tiếng Anh, tiện miệng nói:
– Anh chọn tên cho em được không?
Cố Trường Khanh cười, thế cũng tốt.
– Helen! Anh cảm thấy cái tên này rất hợp với em.
Jack cười nói, trông thật hưng phấn.
Cố Trường Khanh cười cười, bỗng cảm thấy cuộc đời thật kì diệu. Tên trong kiếp trước, kiếp này lại do người khác đặt giúp cô.
– Được, lấy tên này đi.
Cố Trường Khanh bỗng cảm thấy thoải mái, chỉ là một cái tên mà thôi, đâu chứng minh được điều gì.
– Helen Co!
Jack cao hứng nói với Kelly, vẻ mặt này như thể đặt tên cho con gái vậy.
Làm xong thủ tục, anh đưa cô đến ký túc xá nữ.
Anh đưa cô ra khỏi tòa nhà lớn, đi qua thảm cỏ xanh mượt, trên đường đi có rất nhiều người chào hỏi Jack, thậm chí có một số cô gái Mỹ phóng khoáng còn hôn gió với anh.
Gái tây đa phần đều cao lớn, dáng người đầy đặn, mặc quần áo bó sát trông thật quyến rũ. Cố Trường Khanh so với bọn họ thì bé nhỏ hơn nhiều. Đám nam sinh cũng đều cao lớn, cường tráng, chân tay đầy lông khiến người ta có cảm giác hoang dại.
Khu dạy học trông như công viên, sắp nơi đều là cây cối, duyên dáng như một bức tranh. Mặt đất sạch sẽ, không khí thật tươi mát. Kiến trúc trong trường mỗi nơi mỗi khác, Jack giới thiệu cho cô đây là khu dạy học, kia là sân vận động, đây là trung tâm nghệ thuật, kia là căng tin, đây là sân bóng…
Nhưng Cố Trường Khanh vốn đã quen với hoàn cảnh nơi này nên không hề hưng phấn như Jack đoán, cô vẫn luôn im lặng, mỉm cười thản nhiên. Trong mắt anh, cô gái này bỗng trở nên thật đặc biệt, thật lạ.
Chỉ chốc lát sau đã đến ký túc xá nữ, trường có mấy khu ký túc xá nữ mà Jack lại dẫn cô đến khu nhà cô ở kiếp trước. Kiến trúc khu nhà trông như biệt thự vậy, gồm có ba tầng. Cố Trường Khanh biết, trong khu ký túc xá này có hai gia đình giáo viên, nhà Dawson và nhà Grimm.
Jack tiến lên gõ cửa, ngay sau đó, một người đàn ông da ửng hồng, tóc vàng nhạt đi ra. Ông khoảng hơn 40 tuổi, mặc áo trắng quần đen, trông rất nho nhã. Ông cười chào Jack rồi nhìn thoáng qua Cố Trường Khanh:
– Đây là học sinh mới.
Jack ra hiệu cho Cố Trường Khanh tiến lên, sau đó giới thiệu hai người:
– Đây là Helen Co…
Đang định giới thiệu tiếp thì Cố Trường Khanh đã vươn tay với ông nói:
– Xin chào thầy Grimm.
– Xin chào, thật đáng yêu, rất hoan nghênh em, về sau chúng ta chính là người một nhà rồi.
Grimm khẽ ôm cô.
Cố Trường Khanh cười quay đi, không bất ngờ khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Jack:
– Sao em biết được thầy Grimm?
Cố Trường Khanh nhíu mày, cười thần bí:
– Em có phép thuật.
Vẻ mặt Jack càng khó tin, Cố Trường Khanh cười lớn.
Grimm mỉm cười nhìn bọn họ.
Trong trí nhớ, thầy Grimm là người rất gần gũi, vợ ông là người Mexico, có hai đứa con. Nhiệm vụ của bọn họ là xử lý công việc ở ký túc xá, làm cho bọn trẻ có được sự ấm áp của gia đình, đây là sự sắp xếp đầy tính nhân văn của trường học.
Jack nhún vai đưa Cố Trường Khanh đi vào, thầy Grimm dẫn bọn họ lên tầng hai, đi vào một gian phòng dành cho hai người. Không hề bất ngờ, đây chính là phòng của cô ở kiếp trước, Jack xách vali giúp cô.
Ký túc xá bài trí như khách sạn, có hai chiếc giường giống hệt nhau, hai chiếc bàn học, hai giá sách, hai tủ quần áo, bàn trang điểm, còn có một ban công nhỏ, dưới ban công là sân thể dục lớn, có đôi khi sẽ tổ chức các hoạt động ở đây.
Diện tích phòng cũng không quá nhỏ.
– Giờ tạm thời em ở một mình đã, chờ thêm thời gian nữa sẽ có người đến ở cùng em.
Thầy Grimm cười nói:
– Có khó khăn gì cứ tới tìm thầy hoặc vợ thầy nhé, nhà thầy ở ngay phòng đầu tiên ở bên tay trái tầng 1.
Jack sợ cô không nghe kịp nên phiên dịch một lượt, Cố Trường Khanh rất cảm kích ý tốt của anh.
Thầy Grimm lại dặn dò một hồi rồi đi ra ngoài, Jack nói với cô:
– Anh cũng đi đây, em nghỉ ngơi đi.
Nói xong để lại số điện thoại:
– Có chuyện gì thì có thể tìm anh bất cứ lúc nào, anh bật máy 24/24.
Theo phép lịch sự, Cố Trường Khanh cũng đưa số điện thoại của mình cho anh, đây là Khổng Khánh Tường đã dặn thư ký chuẩn bị trước cho cô.
Jack nói tạm biệt rồi rời đi.
Cố Trường Khanh thu dọn đồ đạc của mình, sau bốn năm tự lập từ kiếp trước nên cũng đã có chút kinh nghiệm, không đến mức bối rối, luống cuống tay chân…
Cô nhìn chiếc giường trống ở bên cười lạnh, hẳn là cô ta cũng sẽ đến.
Kiếp trước, cô ta thật nhiệt tình, thân thiết, giải quyết được rất nhiều phiền phức cho kẻ tha hương mới đến như mình, lập tức đi vào lòng mình, được mình coi là bạn bè tri kỷ.
Kiếp này, mình đến bất ngờ, chắc hẳn visa của cô ta còn chưa chuẩn bị, áng chừng là 2 tháng sau mới có thể đến đây được.
Nói cách khác, cô sẽ có hai tháng thoải mái, có thể làm bất kỳ điều gì mình thích.
Cố Trường Khanh vào phòng tắm tắm rửa qua loa, sau đó ngủ một giấc.
Có lẽ là thực sự mệt mỏi, ngủ thật say, thật ngon mà không hề mộng mị.
Tỉnh giấc thì trời đã tối, Cố Trường Khanh ăn uống qua loa, tính giờ chênh lệch rồi gọi điện thoại. Đầu tiên là gọi cho Lý Giai.
Lý Giai nhận được điện thoại của cô thì rất hưng phấn:
– Trường Khanh, cuối cùng em cũng gọi về, chị chờ điện thoại của em mãi, đi đường bình an chứ.
Cố Trường Khanh kể lại tình hình cho cô, sau đó lại hỏi chuyện bên kia. Lý Giai nói:
– Hôm qua chị đã đi tìm giám đốc Lưu, ông ấy đưa chị đến phòng Hành chính tổng hợp, chính là phòng tạp vụ, lo liệu đồ dùng cho các phòng ban khác.
Cố Trường Khanh áy náy:
– Lý Giai, thiệt thòi cho chị quá, em cũng không tiện bảo ông ấy xếp chị đến nơi tốt hơn.
Lý Giai cười nói:
– Chị lại thấy đây cũng là chuyện tốt, làm ở đây có thể đi lại khắp nơi, có thể nghe được đủ chuyện bát quái, cũng sẽ chẳng khiến ai để ý, chị cảm thấy thu xếp thế này rất tốt.
– Chị tạm nhẫn nhịn mấy năm, chờ em về rồi nhất định sẽ cho chị ngồi ở vị trí cao hơn.
Lý Giai cười:
– Đương nhiên, chị vẫn đang chờ vào Hội đồng quản trị đây.
Gọi điện thoại cho Lý Giai rồi lại gọi cho Từ Khôn báo bình an, nói chuyện với Phương Mẫn hồi lâu, cuối cùng Từ Khôn nói với cô, cuối tháng này sản phẩm sẽ chính thức được đưa ra thị trường.
Như con mình thành tài, Cố Trường Khanh cảm thấy thật hưng phấn.
Cuối cùng mới gọi điện về nhà, là người hầu nhận, lập tức đưa lại cho Khưu Uyển Di.
Khưu Uyển Di cười nói:
– Trường Khanh à, đến rồi đúng không, bình an là mọi người an tâm rồi.
– Cha tôi đâu? Cố Trường Khanh lạnh lùng hỏi.
– Cha cháu không tiện nghe điện thoại, lát nữa dì sẽ chuyển lời, ai dà, dì đang xem phim cứ thế nhé.
Nói xong cúp máy.
Cố Trường Khanh nhìn di động cười lạnh, kiếp trước cũng là thế, người hầu nhận được điện thoại rồi sẽ đưa đến tay Khưu Uyển Di, mười lần thì tám lần Khưu Uyển Di nói Khổng Khánh Tường đang bận, nhưng khi đó tình cảm hai người rất tốt nên cô cũng không để tâm, lại không hiểu điều này khiến cho quan hệ cha con càng ngày càng xấu đi. Dần dần, cô biến thành người có cũng được mà chẳng có cũng chẳng sao.
Đương nhiên, kiếp này cô cũng chẳng cần.
Trường trung học Thomas Aston Blakelock tọa lạc ở ngoại thành New York, rộng khoảng 800 mẫu Anh (đơn vị đo diện tích của Anh và Mỹ, 1 mẫu Anh bằng 4.840 thước vuông, bằng 4.046,86 mét vuông), trường học rất đẹp, đầy đủ tiện nghi, có khu rừng tự nhiên, có trạm khí tượng, đài thiên văn thậm chí còn có cả vườn bách thú, rất tiện cho việc học tập.
Đây là trường học lớn, có thể ở ký túc cũng có thể học ngoại trú. Học sinh trong trường đều là con nhà giàu bởi vì học phí một năm ở đây tốn đến 10 vạn đô la Mỹ, không phải gia đình bình thường nào cũng theo được.
Đáng nhắc tới nhất chính là cách trường trung học Thomas Aston Blakelock không xa là thị trấn Princeton, nơi đó có trường đại học Princeton nổi tiếng thế giới, cách trường Thomas Aston Blakelock chỉ một giờ đi đường mà thôi.
Kiếp trước Cố Trường Khanh học ở trường này một năm, bởi vì thành tích trong nước của cô quá kém, không thể xin vào trường đại học nổi tiếng nên đành phải học trung học ở đây một năm, coi như là ván cầu, sau đó thi lên đại học, miễn cưỡng cũng chen được vào một trường đại học có tiếng ở Mỹ.
Không ngờ kiếp này lại phải ở đây những bốn năm.
Xe đi vào trường Thomas Aston Blakelock, con đường lớn thẳng tắp nối tới tòa nhà ba tầng. Hai bên đường đều là vườn cây cảnh, thảm thực vật tuyệt đẹp, những mảng màu xanh đậm, xanh nhạt khác nhau phối hợp lại thực sự rất mát mắt, khiến người ta cảm thấy thật thoải mái.
Học sinh trong trường đủ màu da đang đi lại khắp nơi, ăn mặc thoải mái, tuổi xuân phơi phới, gợi cảm nóng bỏng thậm chí còn có thể nhìn thấy các cặp đôi đang ôm hôn. Xe chậm rãi đi qua các bạn học, đám học sinh dường như đều nhận ra chiếc xe này đều cúi người chào hỏi Will và Jack, sau đó nói:
– Jack, lại có bạn học mới đến sao?
Có cậu nam sinh còn cúi đầu nhìn Trường Khanh, sau đó nhướng mày, dùng tiếng Anh nói:
– Xin chào, cô gái xinh đẹp.
Vô cùng nhiệt tình.
Cố Trường Khanh mỉm cười chống đỡ.
Jack sợ cô bị hoảng hốt nên cười giải thích:
– Bọn họ đều rất hoạt bát, hòa đồng, không có ác ý gì đâu.
Cố Trường Khanh cười:
– Em biết!
– Đợi anh đưa em đi đăng ký sau đó dẫn em đến ký túc xá, anh biết vì chênh lệch múi giờ, em phải nghỉ ngơi cho khỏe.
Jack cười nói, biểu cảm của anh khi nói chuyện thật phong phú khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
– Anh nói chuẩn ghê, đúng là nói được lòng em. Cố Trường Khanh cười nói.
Xe dừng lại trước tòa nhà lớn, Jack giúp cô mang vali xuống, sau đó dẫn cô đi vào.
Sàn nhà bằng gỗ, tường trắng toát, bên vách tường treo rất nhiều khung ảnh, Cố Trường Khanh biết đây đều là ảnh của những người nổi tiếng, có thương nhân cũng có chính trị gia.
Tuy rằng đã biết nhưng Cố Trường Khanh vẫn không nhịn được mà nhìn qua đó.
Jack đi đến bên cô:
– Những người này đều từng học ở trường chúng ta, Cố Trường Khanh, em đến đúng chỗ rồi đó!
Giọng nói của anh tràn ngập sự tự hào.
– Xem ra những người này cũng có gia cảnh rất được.
Cố Trường Khanh nghịch ngợm nháy mắt với anh.
Có lẽ là thay đổi hoàn cảnh sống mới, tự do và thoải mái, vì thể tâm tình cũng thật thoải mái.
Jack cười lớn, gật đầu đồng ý:
– Em nói đúng lắm.
Người thoải mái, vui tính như vậy thật dễ khiến người ta có yêu mến.
Jack dẫn cô vào một phòng lớn trên lầu hai, giúp cô đăng ký, tiếp đón hai người là một người phụ nữ tóc đỏ, tự giới thiệu là Kelly. Nụ cười của cô rất thân thiết, đầu tiên là cô nói lời hoan nghênh, sau đó bắt đầu giúp Cố Trường Khanh làm thủ tục. Cố Trường Khanh đưa hồ sơ qua, Kelly ngẩng đầu hỏi cô có tên tiếng Anh không.
Trong đầu Cố Trường Khanh hiện ra cái tên “Helen” của kiếp trước, theo bản năng, cô không muốn dùng lại cái tên này nữa. Jack thấy cô do dự, nghĩ cô chưa có tên tiếng Anh, tiện miệng nói:
– Anh chọn tên cho em được không?
Cố Trường Khanh cười, thế cũng tốt.
– Helen! Anh cảm thấy cái tên này rất hợp với em.
Jack cười nói, trông thật hưng phấn.
Cố Trường Khanh cười cười, bỗng cảm thấy cuộc đời thật kì diệu. Tên trong kiếp trước, kiếp này lại do người khác đặt giúp cô.
– Được, lấy tên này đi.
Cố Trường Khanh bỗng cảm thấy thoải mái, chỉ là một cái tên mà thôi, đâu chứng minh được điều gì.
– Helen Co!
Jack cao hứng nói với Kelly, vẻ mặt này như thể đặt tên cho con gái vậy.
Làm xong thủ tục, anh đưa cô đến ký túc xá nữ.
Anh đưa cô ra khỏi tòa nhà lớn, đi qua thảm cỏ xanh mượt, trên đường đi có rất nhiều người chào hỏi Jack, thậm chí có một số cô gái Mỹ phóng khoáng còn hôn gió với anh.
Gái tây đa phần đều cao lớn, dáng người đầy đặn, mặc quần áo bó sát trông thật quyến rũ. Cố Trường Khanh so với bọn họ thì bé nhỏ hơn nhiều. Đám nam sinh cũng đều cao lớn, cường tráng, chân tay đầy lông khiến người ta có cảm giác hoang dại.
Khu dạy học trông như công viên, sắp nơi đều là cây cối, duyên dáng như một bức tranh. Mặt đất sạch sẽ, không khí thật tươi mát. Kiến trúc trong trường mỗi nơi mỗi khác, Jack giới thiệu cho cô đây là khu dạy học, kia là sân vận động, đây là trung tâm nghệ thuật, kia là căng tin, đây là sân bóng…
Nhưng Cố Trường Khanh vốn đã quen với hoàn cảnh nơi này nên không hề hưng phấn như Jack đoán, cô vẫn luôn im lặng, mỉm cười thản nhiên. Trong mắt anh, cô gái này bỗng trở nên thật đặc biệt, thật lạ.
Chỉ chốc lát sau đã đến ký túc xá nữ, trường có mấy khu ký túc xá nữ mà Jack lại dẫn cô đến khu nhà cô ở kiếp trước. Kiến trúc khu nhà trông như biệt thự vậy, gồm có ba tầng. Cố Trường Khanh biết, trong khu ký túc xá này có hai gia đình giáo viên, nhà Dawson và nhà Grimm.
Jack tiến lên gõ cửa, ngay sau đó, một người đàn ông da ửng hồng, tóc vàng nhạt đi ra. Ông khoảng hơn 40 tuổi, mặc áo trắng quần đen, trông rất nho nhã. Ông cười chào Jack rồi nhìn thoáng qua Cố Trường Khanh:
– Đây là học sinh mới.
Jack ra hiệu cho Cố Trường Khanh tiến lên, sau đó giới thiệu hai người:
– Đây là Helen Co…
Đang định giới thiệu tiếp thì Cố Trường Khanh đã vươn tay với ông nói:
– Xin chào thầy Grimm.
– Xin chào, thật đáng yêu, rất hoan nghênh em, về sau chúng ta chính là người một nhà rồi.
Grimm khẽ ôm cô.
Cố Trường Khanh cười quay đi, không bất ngờ khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Jack:
– Sao em biết được thầy Grimm?
Cố Trường Khanh nhíu mày, cười thần bí:
– Em có phép thuật.
Vẻ mặt Jack càng khó tin, Cố Trường Khanh cười lớn.
Grimm mỉm cười nhìn bọn họ.
Trong trí nhớ, thầy Grimm là người rất gần gũi, vợ ông là người Mexico, có hai đứa con. Nhiệm vụ của bọn họ là xử lý công việc ở ký túc xá, làm cho bọn trẻ có được sự ấm áp của gia đình, đây là sự sắp xếp đầy tính nhân văn của trường học.
Jack nhún vai đưa Cố Trường Khanh đi vào, thầy Grimm dẫn bọn họ lên tầng hai, đi vào một gian phòng dành cho hai người. Không hề bất ngờ, đây chính là phòng của cô ở kiếp trước, Jack xách vali giúp cô.
Ký túc xá bài trí như khách sạn, có hai chiếc giường giống hệt nhau, hai chiếc bàn học, hai giá sách, hai tủ quần áo, bàn trang điểm, còn có một ban công nhỏ, dưới ban công là sân thể dục lớn, có đôi khi sẽ tổ chức các hoạt động ở đây.
Diện tích phòng cũng không quá nhỏ.
– Giờ tạm thời em ở một mình đã, chờ thêm thời gian nữa sẽ có người đến ở cùng em.
Thầy Grimm cười nói:
– Có khó khăn gì cứ tới tìm thầy hoặc vợ thầy nhé, nhà thầy ở ngay phòng đầu tiên ở bên tay trái tầng 1.
Jack sợ cô không nghe kịp nên phiên dịch một lượt, Cố Trường Khanh rất cảm kích ý tốt của anh.
Thầy Grimm lại dặn dò một hồi rồi đi ra ngoài, Jack nói với cô:
– Anh cũng đi đây, em nghỉ ngơi đi.
Nói xong để lại số điện thoại:
– Có chuyện gì thì có thể tìm anh bất cứ lúc nào, anh bật máy 24/24.
Theo phép lịch sự, Cố Trường Khanh cũng đưa số điện thoại của mình cho anh, đây là Khổng Khánh Tường đã dặn thư ký chuẩn bị trước cho cô.
Jack nói tạm biệt rồi rời đi.
Cố Trường Khanh thu dọn đồ đạc của mình, sau bốn năm tự lập từ kiếp trước nên cũng đã có chút kinh nghiệm, không đến mức bối rối, luống cuống tay chân…
Cô nhìn chiếc giường trống ở bên cười lạnh, hẳn là cô ta cũng sẽ đến.
Kiếp trước, cô ta thật nhiệt tình, thân thiết, giải quyết được rất nhiều phiền phức cho kẻ tha hương mới đến như mình, lập tức đi vào lòng mình, được mình coi là bạn bè tri kỷ.
Kiếp này, mình đến bất ngờ, chắc hẳn visa của cô ta còn chưa chuẩn bị, áng chừng là 2 tháng sau mới có thể đến đây được.
Nói cách khác, cô sẽ có hai tháng thoải mái, có thể làm bất kỳ điều gì mình thích.
Cố Trường Khanh vào phòng tắm tắm rửa qua loa, sau đó ngủ một giấc.
Có lẽ là thực sự mệt mỏi, ngủ thật say, thật ngon mà không hề mộng mị.
Tỉnh giấc thì trời đã tối, Cố Trường Khanh ăn uống qua loa, tính giờ chênh lệch rồi gọi điện thoại. Đầu tiên là gọi cho Lý Giai.
Lý Giai nhận được điện thoại của cô thì rất hưng phấn:
– Trường Khanh, cuối cùng em cũng gọi về, chị chờ điện thoại của em mãi, đi đường bình an chứ.
Cố Trường Khanh kể lại tình hình cho cô, sau đó lại hỏi chuyện bên kia. Lý Giai nói:
– Hôm qua chị đã đi tìm giám đốc Lưu, ông ấy đưa chị đến phòng Hành chính tổng hợp, chính là phòng tạp vụ, lo liệu đồ dùng cho các phòng ban khác.
Cố Trường Khanh áy náy:
– Lý Giai, thiệt thòi cho chị quá, em cũng không tiện bảo ông ấy xếp chị đến nơi tốt hơn.
Lý Giai cười nói:
– Chị lại thấy đây cũng là chuyện tốt, làm ở đây có thể đi lại khắp nơi, có thể nghe được đủ chuyện bát quái, cũng sẽ chẳng khiến ai để ý, chị cảm thấy thu xếp thế này rất tốt.
– Chị tạm nhẫn nhịn mấy năm, chờ em về rồi nhất định sẽ cho chị ngồi ở vị trí cao hơn.
Lý Giai cười:
– Đương nhiên, chị vẫn đang chờ vào Hội đồng quản trị đây.
Gọi điện thoại cho Lý Giai rồi lại gọi cho Từ Khôn báo bình an, nói chuyện với Phương Mẫn hồi lâu, cuối cùng Từ Khôn nói với cô, cuối tháng này sản phẩm sẽ chính thức được đưa ra thị trường.
Như con mình thành tài, Cố Trường Khanh cảm thấy thật hưng phấn.
Cuối cùng mới gọi điện về nhà, là người hầu nhận, lập tức đưa lại cho Khưu Uyển Di.
Khưu Uyển Di cười nói:
– Trường Khanh à, đến rồi đúng không, bình an là mọi người an tâm rồi.
– Cha tôi đâu? Cố Trường Khanh lạnh lùng hỏi.
– Cha cháu không tiện nghe điện thoại, lát nữa dì sẽ chuyển lời, ai dà, dì đang xem phim cứ thế nhé.
Nói xong cúp máy.
Cố Trường Khanh nhìn di động cười lạnh, kiếp trước cũng là thế, người hầu nhận được điện thoại rồi sẽ đưa đến tay Khưu Uyển Di, mười lần thì tám lần Khưu Uyển Di nói Khổng Khánh Tường đang bận, nhưng khi đó tình cảm hai người rất tốt nên cô cũng không để tâm, lại không hiểu điều này khiến cho quan hệ cha con càng ngày càng xấu đi. Dần dần, cô biến thành người có cũng được mà chẳng có cũng chẳng sao.
Đương nhiên, kiếp này cô cũng chẳng cần.
/261
|