Đến giờ hẹn, Cố Trường Khanh và giám đốc Giang cùng đi gặp Jacklyn.
Với việc của Hoa Tư và mạng lưới tiêu thụ qua Internet của Hoa Tư, giám đốc Giang hiểu rõ hơn Cố Trường Khanh.
Jacklyn ngồi trong văn phòng của bà, nơi đây có thể quan sát được toàn cảnh Manhattan. Bà bình thản ngồi nghe giám đốc Giang giới thiệu về Hoa Tư và kế hoạch tiêu thụ sản phẩm Eleanor của Hoa Tư.
Sau đó bà xoay ghế dựa nhìn Cố Trường Khanh, mỉm cười nói:
– Cô Helen, cô có biết vì sao tôi đã biết công ty của cô không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi mà vẫn cho cô cơ hội này không?
Cố Trường Khanh cười không nói.
Jacklyn tiếp tục nói:
– Cũng không phải vì đồ ăn cô làm rất ngon, tôi nói thẳng, cô làm không hề ngon, hoàn toàn phá hủy ấn tượng tốt đẹp của tôi với mấy món đồ ăn này.
Cố Trường Khanh ngượng ngùng cười cười:
– Rất xin lỗi, lúc trước tôi chưa từng xuống bếp, đó đã là nỗ lực lớn nhất của tôi.
Jacklyn khẽ gõ gõ bàn cười nói:
– Đúng, tôi biết, tuy hương vị thì không nói nổi nhưng qua mỗi ngày đều có sự tiến bộ, tôi có thể cảm nhận được sự cố gắng của cô. Điều này khiến tôi nhớ lại khi mình còn trẻ, một khi đã quyết tâm làm gì thì tuyệt đối sẽ không buông tay, mặc kệ là dùng cách gì, mặc kệ là trả giá cỡ nào, thế nào cũng phải đạt được mục đích của mình mới thôi.
Bà nhìn Cố Trường Khanh:
– Helen, tôi rất thưởng thức điều này của cô, nếu công ty của cô cũng có được phẩm chất này giống cô thì tiền đồ đúng là không thể tưởng tượng được.
Cố Trường Khanh và giám đốc Giang đều chấn động, không hẹn mà cùng ngồi thẳng dậy.
– Nhưng mà…
Jacklyn đổi giọng, chậm rãi dựa vào ghế, thở dài, giám đốc Giang chợt cảm thấy lạnh người, giờ cô thấy ghét nhất hai chữ “nhưng mà”.
– Tôi rất tiếc…
Jacklyn lắc đầu nhìn Cố Trường Khanh:
– Cô Helen, công ty của các người có lẽ sau này sẽ phát triển rất tốt nhưng trước mắt thì xem ra còn phải cần một thời gian dài mới có thể trưởng thành. Mà công ty chúng tôi lại cần những công ty lớn, không có thời gian để chờ mọi người trưởng thành. Công ty của cô tuy ở đại lục đã có lượng tiêu thụ lớn nhưng với khu vực bên ngoài Trung Quốc vẫn là trống rỗng, đó là những nơi các cô không quen thuộc, không có kinh nghiệm chuẩn bị mọi thứ, chúng tôi có lí do để tin rằng các cô sẽ không thể phát triển tốt sản phẩm của chúng tôi, cho nên…
Jacklyn buông tay, bĩu môi:
– Ngại quá, hi vọng lần sau có cơ hội hợp tác. Nhưng thực sự cảm ơn đồ ăn của cô, tuy rằng hương vị không dám bàn luận nhưng tôi rất vui, bởi vì nó gợi nhớ cho tôi rất nhiều kí ức đẹp. Bà cười cười.
Giám đốc Giang thầm thở dài, đúng là vẫn không được…
Nhưng cuối cùng vẫn đã gặp được Jacklyn, để cho bà có được ấn tượng tốt về Hoa Tư cũng coi như là thu hoạch bất ngờ rồi.
Jacklyn đứng lên bắt tay giám đốc Giang và Cố Trường Khanh:
– Hi vọng sau này lại có cơ hội hợp tác.
Ý tiễn khách rất rõ ràng. Giám đốc Giang nhìn Cố Trường Khanh, lúc này Cố Trường Khanh cũng đang nhìn qua cô, hai người đều thấy được cảm xúc lo lắng trong mắt đối phương bởi vì những lời sau đây hai người nói ra quả thật có chút mạo hiểm.
Jacklyn thấy hai người còn đứng đó không đi thì trợn mắt nhìn:
– Còn có chuyện gì sao?
Cố Trường Khanh hít sâu một hơi, hỏi:
– Bà Jacklyn, tôi muốn hỏi một chút, bà đã tìm được tổng đại lý chưa?
Đây cũng không phải là chuyện hai người nên hỏi, giám đốc Giang có chút lo lắng nhìn Jacklyn.
Nhưng dường như Jacklyn có ấn tượng rất tốt với Cố Trường Khanh, bà nhíu mày cười nói:
– Nói cho hai vị cũng không sao, gần đây chúng tôi có trao đổi với một vài công ty lớn, có lẽ không bao lâu là có thể định ra kết quả nhưng cụ thể là công ty nào thì giờ vẫn còn là bí mật.
Cố Trường Khanh tiến lên, đi đến trước bàn làm việc của Jacklyn, mở to mắt nhìn Jacklyn, một lời khiến người ta hoảng hốt.
– Bà Jacklyn, bà có từng nghĩ tới việc nếu bỏ qua việc tìm tổng đại lý cho toàn Châu Á mà lựa chọn từng công ty trong từng khu vực thì sẽ có lợi cho sự phát triển của công ty quý vị không.
Giám đốc Giang ở bên nhìn bọn họ hai cái, lòng bàn tay toát mồ hôi:
Jacklyn nhăn mày:
– Sao? Cô nghi ngờ quyết sách của công ty chúng tôi?
Giọng nói có phần giận dữ.
Lưng giám đốc Giang toát mồ hôi lạnh, theo bản năng muốn đánh trống lui quân, bà kéo tay Cố Trường Khanh, nhìn Jacklyn cười cười nói:
– Con bé này thường sẽ có những suy nghĩ kì lạ… Ngại quá, bà đừng để ý. Rất cảm ơn bà đã cho chúng tôi cơ hội này, chúng tôi không quấy rầy thời gian quý giá của bà nữa.
Nói xong kéo Cố Trường Khanh ra ngoài.
Cũng không thể vừa được người ta có chút hảo cảm thì đã đắc tội được, hơn nữa yêu cầu của Cố Trường Khanh quả thật cũng… hơi quá phận…
– Không phải đâu, tôi rất nghiêm túc.
Cố Trường Khanh giãy khỏi tay giám đốc Giang, vọt tới bàn làm việc, nhìn Jacklyn rất nghiêm túc:
– Bà Jacklyn, tôi biết tôi nói vậy có lẽ bà sẽ cảm thấy tôi có chút quá đáng nhưng xin bà hãy nghe tôi nói xong. Tôi biết bên bà tìm tổng đại lý có kinh nghiệm là để bù lại sự không quen thuộc với thị trường Châu Á của bên Eleanor, nhưng công ty càng có kinh nghiệm, càng quy mô thì sẽ luôn tồn tại một số tiêu cực. Tổng đại lý và từng đại lý nhỏ có quan hệ rắc rối, phức tạp, cùng với lợi ích của các sản phẩm khác trong công ty họ nhận đại lý cũng có sự mâu thuẫn, tôi tin điều này bà Jacklyn nhất định hiểu rất rõ. Nhân tố này, ở một mức độ nào đó nhất định sẽ hạn chế sự phát triển của sản phẩm Eleanor. Nhưng nếu bên Eleanor bỏ qua bước tổng đại lý toàn Châu Á mà chọn từng công ty phù hợp ở từng khu vực thì sẽ có ích cho Eleanor hơn rất nhiều. Sự thông thuộc với thị trường bản địa của từng công ty sẽ phát huy tác dụng, hơn nữa Eleanor lược bớt đi một tầng tổng đại lý thì sẽ càng kiếm được nhiều lợi nhuận hơn.
– Cô Helen, tôi thừa nhận cô nói rất có đạo lý nhưng đây là quyết định của cả công ty tôi, không liên quan gì đến các người.
Jacklyn ấn điện thoại định gọi thư ký tiễn khách.
Điều Cố Trường Khanh nói, ban quản trị của Eleanor cũng từng bàn qua nhưng mọi người đều cảm thấy, thị trượng ở Âu Mỹ còn chưa ổn định, với công ty mà nói Âu Mỹ mới là thị trường trung tâm, không nên lãng phí nhiều sức lực ở thị trường châu Á, tìm tổng đại lý toàn Châu Á mới là lựa chọn chính xác.
Hơn nữa Cố Trường Khanh bình luận thẳng thừng về quyết sách của công ty bọn họ như vậy khiến Jacklyn không vui, cảm thấy cô lỗ mãng, mất lịch sự, thậm chí chút ấn tượng tốt khi nãy cũng đang sụt giảm.
Giám đốc Giang thấy Jacklyn có chút tức giận, muốn kéo Cố Trường Khanh đi nhưng Cố Trường Khanh lại rất cố chấp.
Vì thời gian qua, Phùng Tước và cô đã từng cùng phân tích vấn đề này, thực ra những lời Cố Trường Khanh vừa nói, có rất nhiều điều đều là học từ Phùng Tước. Sự phân tích của anh khiến Cố Trường Khanh hiểu, đây là một quyết định rất hay, mặc kệ là với bất kì ai. Cho nên cô cảm thấy rất đáng để cố gắng tranh thủ. Chỉ là Phùng Tước cho rằng mình không phải là người của Hoa Tư, không tiện nhúng tay vào, bằng không nếu hôm nay để anh nói thì có lẽ hiệu quả sẽ lớn hơn nhiều.
– Bà Jacklyn, châu Á là một thị trường lớn tuyệt đối không thua kém gì Âu Mỹ, chỉ riêng Trung Quốc đã đủ để Eleanor giật mình rồi. Trung Quốc đang phát triển rất nhanh, chất lượng cuộc sống tăng cao sẽ khiến nhu cầu với mỹ phẩm của phụ nữ ở đây càng lớn. Hơn nữa chẳng những Trung Quốc mà còn cả những khu vực như Hàn Quốc, Nhật Bản, Hong Kong, Thái Lan, Singapore…
Cố Trường Khanh vừa nói những lời này thì giám đốc Giang cũng phối hợp lấy ra số liệu thống kê đã chuẩn bị từ trước để Jacklyn nhìn thấy xu thế phát triển của thị trường mỹ phẩm Trung Quốc.
Jacklyn lạnh lùng đón lấy, nhìn vài lượt, vẻ giận dữ dần giảm đi, thần sắc càng lúc càng trở nên trịnh trọng.
– Bà Jacklyn, tôi dám khẳng định, ba năm tới thị trường châu Á sẽ trở thành thị trường chủ lực của Eleanor, tương lai nhất định Eleanor sẽ thu được lợi nhuận lớn từ thị trường này. Một khi đã vậy, tốt nhất Eleanor chia từng khu vực ở châu Á mà chọn ra những đại lý lớn riêng, có thể tạo ra thế cục trăm hoa đua nở, chẳng những có thể đề cao sự ảnh hưởng của sản phẩm Eleanor mà còn giúp Eleanor tìm được những đối tác tốt, có thể quen thuộc với thị trường châu Á một cách nhanh chóng nhất. Hơn nữa số lượng tiêu thụ sản phẩm tuyệt đối sẽ lớn hơn so với cách chọn một tổng đại lý cho toàn châu Á nhiều, lợi nhuận khả quan, bên Eleanor chỉ thêm chút phiền toái trong khâu quản lý nhưng tuyệt đối sẽ thu được nguồn lợi cực lớn, đây mới chính là chuyện tốt, bà Jacklyn, tôi không hiểu vì sao bà lại muốn bỏ qua nó?
Cố Trường Khanh nhìn Jacklyn mà gằn từng tiếng, vô cùng chắc chắn, giọng nói không cao không thấp, không nhanh không chậm, nói năng đầy khí phách, mạnh mẽ, từng từ từng chữ nện vào lòng Jacklyn rồi tạo thành sự cộng hưởng lớn.
Nếu nói thị trường tiêu thụ ở Châu Á quả thực có thể vượt qua thị trường Âu Mỹ, không, cho dù thị trường Âu Mỹ rất tốt thì bọn họ cũng đã có kế hoạch mở rộng sang châu Á, so với việc lại đầu tư lớn vào thị trường quen thuộc thì không bằng giờ bắt đầu đầu tư vào thị trường mới.
Không sai, phân chia từng khu vực thì có thể làm quen với thị trường nhanh hơn, mà tổng đại lý tuy bớt phiền phức nhưng lại không có được ưu thế này… Lúc này, thư ký gõ cửa đi vào, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Jacklyn, Jacklyn vẫy vẫy tay với cô ta, thư ký lại đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Giám đốc Giang ở bên nhìn thấy, tim đập thình thịch.
Xem ra thật hấp dẫn đây.
Jacklyn ngồi xuống, dựa vào ghế nhìn Cố Trường Khanh cười cười:
– Cô nói nhiều như vậy đơn giản là muốn lấy được quyền đại lý cho khu vực Trung Quốc.
Cố Trường Khanh nhún vai, thành thật thừa nhận:
– Đương nhiên, nếu không phải vì thế thì tôi cần gì nói nhiều như vậy? Công ty Eleanor có thể phát triển lớn, lợi nhuận cao, công ty chúng tôi có thể nhận được quyền đại lý cho khu vực Trung Quốc, đây là đôi bên cùng có lợi.
Jacklyn xoay xoay ghế dựa:
– Cho dù tôi làm theo lời cô thì cũng không nhất định sẽ hợp tác với công ty của cô, giờ có rất nhiều công ty lớn liên lạc với chúng tôi rồi.
Hai tay Cố Trường Khanh chống lên bàn làm việc, lưng khom xuống nhìn Jacklyn, vô cùng tin tưởng:
– Ý bà Jacklyn là công ty Hoa Nhã của Hong Kong sao?
Jacklyn nhíu mày:
– Chuyện này cô cũng biết?
– Người Trung Hoa chúng tôi có câu ngạn ngữ, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Jacklyn gật gật đầu:
– Văn hóa Trung Hoa thật sâu rộng… không sai, ý tôi là bọn họ, bất luận về quy mô hay kinh nghiệm đều hơn công ty cô nhiều.
– Nhưng chúng tôi lại quen với thị trường đại lục hơn bọn họ, ở thị trường Trung Quốc không ai có thể so sánh được bằng chúng tôi.
Những lời này của Cố Trường Khanh nói thật vênh váo, bởi vì cô biết người Mỹ rất thích những người tự tin.
Giám đốc Giang ở bên thầm lau mồ hôi lạnh, ở Trung Quốc còn có hơn chục công ty lớn hơn Hoa Tư… Cô bé này, khẩu khí lớn thật…
Cố Trường Khanh nhìn Jacklyn, thực ra, bề ngoài tuy cô tỏ vẻ thiên hạ chí tôn nhưng trong lòng lại rất hoảng hốt, hai chân cô như nhũn ra…
Jacklyn thoáng run lên, sau đó bật cười, cười đến độ khiến cho Cố Trường Khanh cảm thất bất ổn không biết bà có ý gì. Nhưng bên ngoài càng cố tỏ vẻ trấn định.
– Được, tôi hiểu ý của cô, cô về trước đi, có gì chúng tôi sẽ báo tin qua.
– Được!
Cố Trường Khanh đứng thẳng dậy, nói đến nước này, ở lại cũng không có tác dụng gì hơn, cô và giám đốc Giang thu dọn rồi chuẩn bị về. Jacklyn nói:
– Để bản báo cáo kia lại.
Giám đốc Giang vui vẻ, để lại những tư liệu đã chuẩn bị tốt, sau đó hai người đi ra ngoài.
Chờ Cố Trường Khanh đi rồi, Jacklyn nhìn chỗ Cố Trường Khanh vừa vịn bàn, nơi đó rõ ràng còn hai vệt mồ hôi ướt đẫm, hiển nhiên là mồ hôi của Cố Trường Khanh khi nãy.
Jacklyn nhìn nhìn, không nhịn được lại mỉm cười.
Jacklyn dùng năm ngày để tìm công ty chuyên môn điều tra tường tận thị trường Trung Quốc, phân tích tính chân thật của số liệu mà Cố Trường Khanh đưa ra, sau đó tổ chức họp ban giám đốc.
Một tuần sau, Eleanor gọi điện thoại đến nói có ý muốn ký kết trao quyền đại lý ở Trung Quốc cho Hoa Tư, bảo bên đó cử đại diện qua bàn chi tiết hợp tác.
Buông điện thoại, giám đốc Giang như đứa trẻ con, cao hứng nhảy dựng lên, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, hợp đồng đại lý của Trung Quốc chắc chắn đã về tay Hoa Tư.
Cùng lúc đó, đại diện công ty Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan đều nhận được điện thoại nói muốn trao đổi việc đại lý ở từng khu vực, những công ty này vốn nghĩ tay không đi về, không ngờ còn có sự vui vẻ bất ngờ này, tất cả đều rất vui vẻ.
Ngoài công ty Hoa Nhã.
– Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rõ ràng điều kiện đã bàn bạc xong xuôi, chuẩn bị ký kết, sao đối phương lại đổi ý?
Trong một căn phòng xa hoa của một khách sạn ở Manhattan, một người đàn ông tuổi trẻ giận dữ.
Anh mặc âu phục Armani, khuôn mặt anh tuấn, cơ thể cao lớn.
Anh cầm lấy một tập văn bản ở trên giường rồi dùng sức ném vào không khí, những giấy tờ bay lả tả trong không gian, rất nhiều tờ giấy bay lên vào một người đàn ông mặc âu phục màu xám ngồi đối diện.
Người kia cúi đầu, nhỏ giọng nói:
– Nghe nói là chủ tịch Eleanor, bà Jacklyn bỗng thay đổi chủ ý, họp ban giám đốc, sau đó thuyết phục hội đồng quản trị, cuối cùng đạt được kết quả này.
Người đàn ông kia thở dài, nghĩ thầm, cũng khó trách đại thiếu tức giận. Đại thiếu sớm đã có quyết tâm, từ mấy tháng trước đã bắt đầu thăm dò cụ thể tình hình của đối thủ, hao tổn bao nhiêu tâm cơ để loại bỏ dần những đối thủ mạnh nhất, cuối cùng được Eleanor ưu ái, giờ thấy sắp kí kết lại xảy ra chuyện này, vị trí tổng đại lý châu Á còn không nói, dù sao cũng không ai có được nó…
Nhưng mà… thị trường Trung Quốc lại không đến lượt Hoa Nhã bọn họ? Cái này rất phi lý.
Đặc khu Hong Kong đã được trả về cho Trung Quốc, nói cách khác, nếu Hoa Nhã muốn được làm tổng đại lý của Eleanor ở Hương Cảng thì còn phải làm đại lý cấp hai dưới tay kẻ khác…
Đây với đại thiếu của Hoa Nhã mà nói chính là sự nhục nhã vô cùng.
Mang kết quả này trở về, với đại thiếu chưa bao giờ thất bại trên thương trường đúng là thật mất mặt…
Anh ta nhìn đại thiếu mặt đen như đít nồi này, trước giờ đó luôn là gương mặt rạng rỡ, lúc này lại vô cùng đáng sợ. Anh ta thông mimh cúi đầu không nói gì.
Người thanh niên trẻ tuổi quay người lại nhìn ra cửa sổ thủy tinh, nhìn ánh sáng ngọc ngà của ban đêm tại Manhattan, hít sâu vài hơi, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, trầm giọng nói:
– Jason, Eleanor ký kết với công ty nào ở Trung Quốc?
– Là một công ty của đại lục, là Hoa Tư.
Nói xong, người tên Jason kia đưa tài liệu đã chuẩn bị ra cho đại thiếu.
– Hoa Tư?
Anh ta nhíu mày, vắt óc cũng không nhớ ra được công ty này.
– Tôi nhớ rõ trong danh sách đối thủ của chúng ta không có công ty này. Từ đâu lại mọc ra?
Đương nhiên, muốn trở thành đối thủ của Hoa Nhã thì phải có thực lực nhất định, lúc trước, Hoa Tư căn bản không đáng để bọn họ để mắt.
Người trẻ tuổi nhìn nhìn tài liệu trong tay, vô cùng giận dữ:
– Chúng ta lại để một công ty nhỏ chưa có danh tiếng gì ngáng chân.
Anh tức giận đến độ xé đôi tài liệu trong tay, chỉ vào Jason, lớn tiếng nói:
– Giúp tôi hẹn gặp Jacklyn!
– Tôi đã hẹn gặp rồi nhưng đối phương đều từ chối khéo, hiển nhiên là đã nhắm vào Hoa Tư.
Jason khẽ nói.
Người đàn ông trẻ tuổi vung tay lên khiến chiếc đèn ở bên đầu giường văng xuống đất, ánh lửa tóe ra, phòng tối đi càng khiến sắc mặt của anh ta trở nên âm trầm.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi:
– Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Mọi thứ lại xảy ra ngay trước mắt chúng ta mà tại sao chúng ta không hề hay biết gì?
Jason cúi đầu:
– Quy mô của công ty này quá nhỏ không nằm trong sự đề phòng của chúng ta, cho nên… Nhưng sau đó tôi đã điều tra, hình như đại diện của Hoa Tư dùng thủ đoạn nên được Jacklyn ưu ái…
Nói xong kể lại chuyện ngày ngày Cố Trường Khanh mang đồ ăn vặt của Bắc Kinh đến cho Jacklyn ra.
Người đàn ông trẻ tuổi lẳng lặng nghe xong, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ bên ngoài chiết xạ trong mắt anh ta, lóe ra những tia sáng nhưng vẫn không thể che giấu hết được sự lạnh lùng trong mắt anh.
– Jason, tôi cho anh một ngày, anh dùng tất cả mối quan hệ của mình, tiêu tốn cỡ nào cũng được, anh điều tra về Hoa Tư và đại diện của Hoa Tư cho tôi, tôi muốn là những tin có giá trị lợi dụng.
– Vâng!
Jason đi ra ngoài.
Người thanh niên kia cúi đầu, nhìn từng mảnh vụn của tài liệu về Hoa Tư, cười lạnh lùng:
– Muốn giành với tôi? Các người còn chưa có đủ tư cách đó đâu.
Bên kia, Cố Trường Khanh đem hợp đồng của Eleanor cho giám đốc Giang xử lý, việc này vẫn cần người có chuyên môn. Cô không có năng lực này. Trong thời gian này, có một lần ăn cơm cùng Jacklyn, lúc này Cố Trường Khanh mới phát hiện, lúc bình thường Jacklyn là người rất vui tính, rất tự tin, mạnh mẽ và cuốn hút.
Cố Trường Khanh từng hỏi vì sao bà lại quyết định chọn công ty Hoa Tư.
Jacklyn trả lời:
– Phần cứng của công ty cô không phải là tốt nhất nhưng phần mềm lại rất đáng nể. Tôi rất thích sự dũng cảm của công ty cô, nếu công ty cô có thể được tôi đánh giá cao, tương lai nhất định cũng có thể được các khách hàng khác đánh giá cao, đây mới là điều quan trọng.
Cố Trường Khanh vội nói, nhất định sẽ không làm cho bọn họ thất vọng.
Mặt khác, với người có công nhất trong chuyện này là Phùng Tước, Cố Trường Khanh cũng vô cùng biết ơn. Vì để biểu đạt sự cảm kích của mình, cô quyết định tự tay nấu một bữa cơm cho Phùng Tước. từ lần trước nấu cho Jacklyn ăn, thời gian này cô rất thích việc nấu nướng.
Phùng Tước nghe xong phương thức cảm ơn của cô, im lặng một hồi rồi mới nói:
– Thực ra em có thể đổi cách khác để cảm ơn anh, anh không ngại.
Cố Trường Khanh cười hì hì:
– Em cảm thấy như vậy càng có thể biểu đạt thành ý của em.
Phùng Tước hỏi dò:
– Anh có thể ghi nhận bằng tấm lòng không?
Cố Trường Khanh giận dữ, trừng mắt quát:
– Không được!
Phùng Tước ngồi trong phòng khách nhà Cố Trường Khanh, nhìn Cố Trường Khanh đang bận rộn đứng trong bếp.
Tóc cô buộc túm đuôi ngựa, người mặc tạp dề hình con mèo, vừa thái thái băm băm vừa nhìn quyển sách hướng dẫn ở bên mà lầu bầu.
– Cắt thành sợi dài khoảng một tấc…
Phùng Tước quay lại, nhìn những lát khoai tây to gần bằng ngón tay. Cái này cũng gọi là “sợi…”
Phùng Tước không nhịn được nói với cô một câu:
– Có cần anh giúp không?
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn anh một cái, nhăn mũi:
– Không cần, em làm tốt lắm, anh càng giúp càng rối thôi.
Phùng Tước đen mặt quay đầu lại, lòng thầm nghĩ, thôi kệ vậy…
– Ái u…
Cố Trường Khanh khẽ kêu.
Phùng Tước vội quay lại đã thấy cô đang cúi đầu nhìn ngón tay mình, mày nhăn chặt, miệng rên rỉ.
Anh không nghĩ ngợi gì đã vọt qua, giật lấy tay cô, thấy ngón giữa của cô bị chảy máu, anh cảm thấy lòng tê rần như thể đó là máu của mình vậy.
– Anh đã bảo không cần tự làm, ra ngoài ăn chẳng phải là tốt hơn sao? Xem em này, cắt vào tay rồi.
Vẻ mặt anh như thể người bị đứt tay là anh vậy.
Cố Trường Khanh nhìn anh một cái, anh đang nhìn xuống, lông mi vừa dài vừa dày hơi run run, cô bỗng nhiên cảm thấy lòng ngứa ngáy, như thể lông mi của anh đang khẽ cọ vào tim cô.
Cô nhẹ nhàng nói:
– Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Qua hai ngày thì…
Cô bỗng nhiên im bặt, mắt trợn trừng bởi vì anh… anh lại kéo tay cô lên hút máu.
Cố Trường Khanh như bị điện giật khẽ rút tay về, vết máu trên đó đã bị anh hút sạch, cả ngón tay chỉ còn lại cảm giác tê rần.
Tim cô đập loạn, cô nắm chặt tay mình, phát hiện tay đã không thể khống chế mà đang khẽ run lên.
Cố Trường Khanh nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu.
Phùng Tước cũng ý thức được mình vừa làm gì, khi nãy chỉ là làm theo bản năng, dường như còn không kịp suy nghĩ thì đã…
Anh nhìn cô, mặt hơi nóng lên, lòng vừa chua xót lại vừa căng tràn, còn cả cảm giác ngọt ngào, đầu óc rối tung.
Dường như qua một hồi rất lâu anh mới ngập ngừng nói:
– Tiêu độc…
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh, “a” lên một tiếng nhưng cũng không biết nên nói gì khác.
Đang trong lúc xấu hổ, chuông điện thoại bỗng reo.
– Alo! Cố Trường Khanh nói.
Tim vẫn còn đập thình thịch.
– Cố Trường Khanh, nhị tiểu thư của tập đoàn Cố thị?
Trong điện thoại là giọng nam xa lạ.
Giọng nói như đang rất vui vẻ nhưng ngữ khí lại khiến người ta thấy lạnh lẽo.
– Xin hỏi anh là ai?
Tim Cố Trường Khanh trầm xuống.
Bên kia, Phùng Tước nghe thấy giọng cô không ổn thì lặng lẽ đi đến bên cô.
Đối phương cười qua điện thoại, tiếng cười rất êm tai nhưng những lời anh ta nói ra suýt thì khiến tim Cố Trường Khanh vọt ra ngoài.
– Hẳn là tôi cũng coi như là bạn của Cố tiểu thư. Nhưng tôi rất ngạc nhiên, nhị tiểu thư đơn thuần ngây thơ của tập đoàn Cố thị sao lại thành đại cổ đông của Hoa Tư? Lại còn có được thủ đoạn quyết đoán như vậy? Helen?
Đối phương lại cười vang.
Với việc của Hoa Tư và mạng lưới tiêu thụ qua Internet của Hoa Tư, giám đốc Giang hiểu rõ hơn Cố Trường Khanh.
Jacklyn ngồi trong văn phòng của bà, nơi đây có thể quan sát được toàn cảnh Manhattan. Bà bình thản ngồi nghe giám đốc Giang giới thiệu về Hoa Tư và kế hoạch tiêu thụ sản phẩm Eleanor của Hoa Tư.
Sau đó bà xoay ghế dựa nhìn Cố Trường Khanh, mỉm cười nói:
– Cô Helen, cô có biết vì sao tôi đã biết công ty của cô không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi mà vẫn cho cô cơ hội này không?
Cố Trường Khanh cười không nói.
Jacklyn tiếp tục nói:
– Cũng không phải vì đồ ăn cô làm rất ngon, tôi nói thẳng, cô làm không hề ngon, hoàn toàn phá hủy ấn tượng tốt đẹp của tôi với mấy món đồ ăn này.
Cố Trường Khanh ngượng ngùng cười cười:
– Rất xin lỗi, lúc trước tôi chưa từng xuống bếp, đó đã là nỗ lực lớn nhất của tôi.
Jacklyn khẽ gõ gõ bàn cười nói:
– Đúng, tôi biết, tuy hương vị thì không nói nổi nhưng qua mỗi ngày đều có sự tiến bộ, tôi có thể cảm nhận được sự cố gắng của cô. Điều này khiến tôi nhớ lại khi mình còn trẻ, một khi đã quyết tâm làm gì thì tuyệt đối sẽ không buông tay, mặc kệ là dùng cách gì, mặc kệ là trả giá cỡ nào, thế nào cũng phải đạt được mục đích của mình mới thôi.
Bà nhìn Cố Trường Khanh:
– Helen, tôi rất thưởng thức điều này của cô, nếu công ty của cô cũng có được phẩm chất này giống cô thì tiền đồ đúng là không thể tưởng tượng được.
Cố Trường Khanh và giám đốc Giang đều chấn động, không hẹn mà cùng ngồi thẳng dậy.
– Nhưng mà…
Jacklyn đổi giọng, chậm rãi dựa vào ghế, thở dài, giám đốc Giang chợt cảm thấy lạnh người, giờ cô thấy ghét nhất hai chữ “nhưng mà”.
– Tôi rất tiếc…
Jacklyn lắc đầu nhìn Cố Trường Khanh:
– Cô Helen, công ty của các người có lẽ sau này sẽ phát triển rất tốt nhưng trước mắt thì xem ra còn phải cần một thời gian dài mới có thể trưởng thành. Mà công ty chúng tôi lại cần những công ty lớn, không có thời gian để chờ mọi người trưởng thành. Công ty của cô tuy ở đại lục đã có lượng tiêu thụ lớn nhưng với khu vực bên ngoài Trung Quốc vẫn là trống rỗng, đó là những nơi các cô không quen thuộc, không có kinh nghiệm chuẩn bị mọi thứ, chúng tôi có lí do để tin rằng các cô sẽ không thể phát triển tốt sản phẩm của chúng tôi, cho nên…
Jacklyn buông tay, bĩu môi:
– Ngại quá, hi vọng lần sau có cơ hội hợp tác. Nhưng thực sự cảm ơn đồ ăn của cô, tuy rằng hương vị không dám bàn luận nhưng tôi rất vui, bởi vì nó gợi nhớ cho tôi rất nhiều kí ức đẹp. Bà cười cười.
Giám đốc Giang thầm thở dài, đúng là vẫn không được…
Nhưng cuối cùng vẫn đã gặp được Jacklyn, để cho bà có được ấn tượng tốt về Hoa Tư cũng coi như là thu hoạch bất ngờ rồi.
Jacklyn đứng lên bắt tay giám đốc Giang và Cố Trường Khanh:
– Hi vọng sau này lại có cơ hội hợp tác.
Ý tiễn khách rất rõ ràng. Giám đốc Giang nhìn Cố Trường Khanh, lúc này Cố Trường Khanh cũng đang nhìn qua cô, hai người đều thấy được cảm xúc lo lắng trong mắt đối phương bởi vì những lời sau đây hai người nói ra quả thật có chút mạo hiểm.
Jacklyn thấy hai người còn đứng đó không đi thì trợn mắt nhìn:
– Còn có chuyện gì sao?
Cố Trường Khanh hít sâu một hơi, hỏi:
– Bà Jacklyn, tôi muốn hỏi một chút, bà đã tìm được tổng đại lý chưa?
Đây cũng không phải là chuyện hai người nên hỏi, giám đốc Giang có chút lo lắng nhìn Jacklyn.
Nhưng dường như Jacklyn có ấn tượng rất tốt với Cố Trường Khanh, bà nhíu mày cười nói:
– Nói cho hai vị cũng không sao, gần đây chúng tôi có trao đổi với một vài công ty lớn, có lẽ không bao lâu là có thể định ra kết quả nhưng cụ thể là công ty nào thì giờ vẫn còn là bí mật.
Cố Trường Khanh tiến lên, đi đến trước bàn làm việc của Jacklyn, mở to mắt nhìn Jacklyn, một lời khiến người ta hoảng hốt.
– Bà Jacklyn, bà có từng nghĩ tới việc nếu bỏ qua việc tìm tổng đại lý cho toàn Châu Á mà lựa chọn từng công ty trong từng khu vực thì sẽ có lợi cho sự phát triển của công ty quý vị không.
Giám đốc Giang ở bên nhìn bọn họ hai cái, lòng bàn tay toát mồ hôi:
Jacklyn nhăn mày:
– Sao? Cô nghi ngờ quyết sách của công ty chúng tôi?
Giọng nói có phần giận dữ.
Lưng giám đốc Giang toát mồ hôi lạnh, theo bản năng muốn đánh trống lui quân, bà kéo tay Cố Trường Khanh, nhìn Jacklyn cười cười nói:
– Con bé này thường sẽ có những suy nghĩ kì lạ… Ngại quá, bà đừng để ý. Rất cảm ơn bà đã cho chúng tôi cơ hội này, chúng tôi không quấy rầy thời gian quý giá của bà nữa.
Nói xong kéo Cố Trường Khanh ra ngoài.
Cũng không thể vừa được người ta có chút hảo cảm thì đã đắc tội được, hơn nữa yêu cầu của Cố Trường Khanh quả thật cũng… hơi quá phận…
– Không phải đâu, tôi rất nghiêm túc.
Cố Trường Khanh giãy khỏi tay giám đốc Giang, vọt tới bàn làm việc, nhìn Jacklyn rất nghiêm túc:
– Bà Jacklyn, tôi biết tôi nói vậy có lẽ bà sẽ cảm thấy tôi có chút quá đáng nhưng xin bà hãy nghe tôi nói xong. Tôi biết bên bà tìm tổng đại lý có kinh nghiệm là để bù lại sự không quen thuộc với thị trường Châu Á của bên Eleanor, nhưng công ty càng có kinh nghiệm, càng quy mô thì sẽ luôn tồn tại một số tiêu cực. Tổng đại lý và từng đại lý nhỏ có quan hệ rắc rối, phức tạp, cùng với lợi ích của các sản phẩm khác trong công ty họ nhận đại lý cũng có sự mâu thuẫn, tôi tin điều này bà Jacklyn nhất định hiểu rất rõ. Nhân tố này, ở một mức độ nào đó nhất định sẽ hạn chế sự phát triển của sản phẩm Eleanor. Nhưng nếu bên Eleanor bỏ qua bước tổng đại lý toàn Châu Á mà chọn từng công ty phù hợp ở từng khu vực thì sẽ có ích cho Eleanor hơn rất nhiều. Sự thông thuộc với thị trường bản địa của từng công ty sẽ phát huy tác dụng, hơn nữa Eleanor lược bớt đi một tầng tổng đại lý thì sẽ càng kiếm được nhiều lợi nhuận hơn.
– Cô Helen, tôi thừa nhận cô nói rất có đạo lý nhưng đây là quyết định của cả công ty tôi, không liên quan gì đến các người.
Jacklyn ấn điện thoại định gọi thư ký tiễn khách.
Điều Cố Trường Khanh nói, ban quản trị của Eleanor cũng từng bàn qua nhưng mọi người đều cảm thấy, thị trượng ở Âu Mỹ còn chưa ổn định, với công ty mà nói Âu Mỹ mới là thị trường trung tâm, không nên lãng phí nhiều sức lực ở thị trường châu Á, tìm tổng đại lý toàn Châu Á mới là lựa chọn chính xác.
Hơn nữa Cố Trường Khanh bình luận thẳng thừng về quyết sách của công ty bọn họ như vậy khiến Jacklyn không vui, cảm thấy cô lỗ mãng, mất lịch sự, thậm chí chút ấn tượng tốt khi nãy cũng đang sụt giảm.
Giám đốc Giang thấy Jacklyn có chút tức giận, muốn kéo Cố Trường Khanh đi nhưng Cố Trường Khanh lại rất cố chấp.
Vì thời gian qua, Phùng Tước và cô đã từng cùng phân tích vấn đề này, thực ra những lời Cố Trường Khanh vừa nói, có rất nhiều điều đều là học từ Phùng Tước. Sự phân tích của anh khiến Cố Trường Khanh hiểu, đây là một quyết định rất hay, mặc kệ là với bất kì ai. Cho nên cô cảm thấy rất đáng để cố gắng tranh thủ. Chỉ là Phùng Tước cho rằng mình không phải là người của Hoa Tư, không tiện nhúng tay vào, bằng không nếu hôm nay để anh nói thì có lẽ hiệu quả sẽ lớn hơn nhiều.
– Bà Jacklyn, châu Á là một thị trường lớn tuyệt đối không thua kém gì Âu Mỹ, chỉ riêng Trung Quốc đã đủ để Eleanor giật mình rồi. Trung Quốc đang phát triển rất nhanh, chất lượng cuộc sống tăng cao sẽ khiến nhu cầu với mỹ phẩm của phụ nữ ở đây càng lớn. Hơn nữa chẳng những Trung Quốc mà còn cả những khu vực như Hàn Quốc, Nhật Bản, Hong Kong, Thái Lan, Singapore…
Cố Trường Khanh vừa nói những lời này thì giám đốc Giang cũng phối hợp lấy ra số liệu thống kê đã chuẩn bị từ trước để Jacklyn nhìn thấy xu thế phát triển của thị trường mỹ phẩm Trung Quốc.
Jacklyn lạnh lùng đón lấy, nhìn vài lượt, vẻ giận dữ dần giảm đi, thần sắc càng lúc càng trở nên trịnh trọng.
– Bà Jacklyn, tôi dám khẳng định, ba năm tới thị trường châu Á sẽ trở thành thị trường chủ lực của Eleanor, tương lai nhất định Eleanor sẽ thu được lợi nhuận lớn từ thị trường này. Một khi đã vậy, tốt nhất Eleanor chia từng khu vực ở châu Á mà chọn ra những đại lý lớn riêng, có thể tạo ra thế cục trăm hoa đua nở, chẳng những có thể đề cao sự ảnh hưởng của sản phẩm Eleanor mà còn giúp Eleanor tìm được những đối tác tốt, có thể quen thuộc với thị trường châu Á một cách nhanh chóng nhất. Hơn nữa số lượng tiêu thụ sản phẩm tuyệt đối sẽ lớn hơn so với cách chọn một tổng đại lý cho toàn châu Á nhiều, lợi nhuận khả quan, bên Eleanor chỉ thêm chút phiền toái trong khâu quản lý nhưng tuyệt đối sẽ thu được nguồn lợi cực lớn, đây mới chính là chuyện tốt, bà Jacklyn, tôi không hiểu vì sao bà lại muốn bỏ qua nó?
Cố Trường Khanh nhìn Jacklyn mà gằn từng tiếng, vô cùng chắc chắn, giọng nói không cao không thấp, không nhanh không chậm, nói năng đầy khí phách, mạnh mẽ, từng từ từng chữ nện vào lòng Jacklyn rồi tạo thành sự cộng hưởng lớn.
Nếu nói thị trường tiêu thụ ở Châu Á quả thực có thể vượt qua thị trường Âu Mỹ, không, cho dù thị trường Âu Mỹ rất tốt thì bọn họ cũng đã có kế hoạch mở rộng sang châu Á, so với việc lại đầu tư lớn vào thị trường quen thuộc thì không bằng giờ bắt đầu đầu tư vào thị trường mới.
Không sai, phân chia từng khu vực thì có thể làm quen với thị trường nhanh hơn, mà tổng đại lý tuy bớt phiền phức nhưng lại không có được ưu thế này… Lúc này, thư ký gõ cửa đi vào, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Jacklyn, Jacklyn vẫy vẫy tay với cô ta, thư ký lại đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Giám đốc Giang ở bên nhìn thấy, tim đập thình thịch.
Xem ra thật hấp dẫn đây.
Jacklyn ngồi xuống, dựa vào ghế nhìn Cố Trường Khanh cười cười:
– Cô nói nhiều như vậy đơn giản là muốn lấy được quyền đại lý cho khu vực Trung Quốc.
Cố Trường Khanh nhún vai, thành thật thừa nhận:
– Đương nhiên, nếu không phải vì thế thì tôi cần gì nói nhiều như vậy? Công ty Eleanor có thể phát triển lớn, lợi nhuận cao, công ty chúng tôi có thể nhận được quyền đại lý cho khu vực Trung Quốc, đây là đôi bên cùng có lợi.
Jacklyn xoay xoay ghế dựa:
– Cho dù tôi làm theo lời cô thì cũng không nhất định sẽ hợp tác với công ty của cô, giờ có rất nhiều công ty lớn liên lạc với chúng tôi rồi.
Hai tay Cố Trường Khanh chống lên bàn làm việc, lưng khom xuống nhìn Jacklyn, vô cùng tin tưởng:
– Ý bà Jacklyn là công ty Hoa Nhã của Hong Kong sao?
Jacklyn nhíu mày:
– Chuyện này cô cũng biết?
– Người Trung Hoa chúng tôi có câu ngạn ngữ, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Jacklyn gật gật đầu:
– Văn hóa Trung Hoa thật sâu rộng… không sai, ý tôi là bọn họ, bất luận về quy mô hay kinh nghiệm đều hơn công ty cô nhiều.
– Nhưng chúng tôi lại quen với thị trường đại lục hơn bọn họ, ở thị trường Trung Quốc không ai có thể so sánh được bằng chúng tôi.
Những lời này của Cố Trường Khanh nói thật vênh váo, bởi vì cô biết người Mỹ rất thích những người tự tin.
Giám đốc Giang ở bên thầm lau mồ hôi lạnh, ở Trung Quốc còn có hơn chục công ty lớn hơn Hoa Tư… Cô bé này, khẩu khí lớn thật…
Cố Trường Khanh nhìn Jacklyn, thực ra, bề ngoài tuy cô tỏ vẻ thiên hạ chí tôn nhưng trong lòng lại rất hoảng hốt, hai chân cô như nhũn ra…
Jacklyn thoáng run lên, sau đó bật cười, cười đến độ khiến cho Cố Trường Khanh cảm thất bất ổn không biết bà có ý gì. Nhưng bên ngoài càng cố tỏ vẻ trấn định.
– Được, tôi hiểu ý của cô, cô về trước đi, có gì chúng tôi sẽ báo tin qua.
– Được!
Cố Trường Khanh đứng thẳng dậy, nói đến nước này, ở lại cũng không có tác dụng gì hơn, cô và giám đốc Giang thu dọn rồi chuẩn bị về. Jacklyn nói:
– Để bản báo cáo kia lại.
Giám đốc Giang vui vẻ, để lại những tư liệu đã chuẩn bị tốt, sau đó hai người đi ra ngoài.
Chờ Cố Trường Khanh đi rồi, Jacklyn nhìn chỗ Cố Trường Khanh vừa vịn bàn, nơi đó rõ ràng còn hai vệt mồ hôi ướt đẫm, hiển nhiên là mồ hôi của Cố Trường Khanh khi nãy.
Jacklyn nhìn nhìn, không nhịn được lại mỉm cười.
Jacklyn dùng năm ngày để tìm công ty chuyên môn điều tra tường tận thị trường Trung Quốc, phân tích tính chân thật của số liệu mà Cố Trường Khanh đưa ra, sau đó tổ chức họp ban giám đốc.
Một tuần sau, Eleanor gọi điện thoại đến nói có ý muốn ký kết trao quyền đại lý ở Trung Quốc cho Hoa Tư, bảo bên đó cử đại diện qua bàn chi tiết hợp tác.
Buông điện thoại, giám đốc Giang như đứa trẻ con, cao hứng nhảy dựng lên, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, hợp đồng đại lý của Trung Quốc chắc chắn đã về tay Hoa Tư.
Cùng lúc đó, đại diện công ty Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan đều nhận được điện thoại nói muốn trao đổi việc đại lý ở từng khu vực, những công ty này vốn nghĩ tay không đi về, không ngờ còn có sự vui vẻ bất ngờ này, tất cả đều rất vui vẻ.
Ngoài công ty Hoa Nhã.
– Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rõ ràng điều kiện đã bàn bạc xong xuôi, chuẩn bị ký kết, sao đối phương lại đổi ý?
Trong một căn phòng xa hoa của một khách sạn ở Manhattan, một người đàn ông tuổi trẻ giận dữ.
Anh mặc âu phục Armani, khuôn mặt anh tuấn, cơ thể cao lớn.
Anh cầm lấy một tập văn bản ở trên giường rồi dùng sức ném vào không khí, những giấy tờ bay lả tả trong không gian, rất nhiều tờ giấy bay lên vào một người đàn ông mặc âu phục màu xám ngồi đối diện.
Người kia cúi đầu, nhỏ giọng nói:
– Nghe nói là chủ tịch Eleanor, bà Jacklyn bỗng thay đổi chủ ý, họp ban giám đốc, sau đó thuyết phục hội đồng quản trị, cuối cùng đạt được kết quả này.
Người đàn ông kia thở dài, nghĩ thầm, cũng khó trách đại thiếu tức giận. Đại thiếu sớm đã có quyết tâm, từ mấy tháng trước đã bắt đầu thăm dò cụ thể tình hình của đối thủ, hao tổn bao nhiêu tâm cơ để loại bỏ dần những đối thủ mạnh nhất, cuối cùng được Eleanor ưu ái, giờ thấy sắp kí kết lại xảy ra chuyện này, vị trí tổng đại lý châu Á còn không nói, dù sao cũng không ai có được nó…
Nhưng mà… thị trường Trung Quốc lại không đến lượt Hoa Nhã bọn họ? Cái này rất phi lý.
Đặc khu Hong Kong đã được trả về cho Trung Quốc, nói cách khác, nếu Hoa Nhã muốn được làm tổng đại lý của Eleanor ở Hương Cảng thì còn phải làm đại lý cấp hai dưới tay kẻ khác…
Đây với đại thiếu của Hoa Nhã mà nói chính là sự nhục nhã vô cùng.
Mang kết quả này trở về, với đại thiếu chưa bao giờ thất bại trên thương trường đúng là thật mất mặt…
Anh ta nhìn đại thiếu mặt đen như đít nồi này, trước giờ đó luôn là gương mặt rạng rỡ, lúc này lại vô cùng đáng sợ. Anh ta thông mimh cúi đầu không nói gì.
Người thanh niên trẻ tuổi quay người lại nhìn ra cửa sổ thủy tinh, nhìn ánh sáng ngọc ngà của ban đêm tại Manhattan, hít sâu vài hơi, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, trầm giọng nói:
– Jason, Eleanor ký kết với công ty nào ở Trung Quốc?
– Là một công ty của đại lục, là Hoa Tư.
Nói xong, người tên Jason kia đưa tài liệu đã chuẩn bị ra cho đại thiếu.
– Hoa Tư?
Anh ta nhíu mày, vắt óc cũng không nhớ ra được công ty này.
– Tôi nhớ rõ trong danh sách đối thủ của chúng ta không có công ty này. Từ đâu lại mọc ra?
Đương nhiên, muốn trở thành đối thủ của Hoa Nhã thì phải có thực lực nhất định, lúc trước, Hoa Tư căn bản không đáng để bọn họ để mắt.
Người trẻ tuổi nhìn nhìn tài liệu trong tay, vô cùng giận dữ:
– Chúng ta lại để một công ty nhỏ chưa có danh tiếng gì ngáng chân.
Anh tức giận đến độ xé đôi tài liệu trong tay, chỉ vào Jason, lớn tiếng nói:
– Giúp tôi hẹn gặp Jacklyn!
– Tôi đã hẹn gặp rồi nhưng đối phương đều từ chối khéo, hiển nhiên là đã nhắm vào Hoa Tư.
Jason khẽ nói.
Người đàn ông trẻ tuổi vung tay lên khiến chiếc đèn ở bên đầu giường văng xuống đất, ánh lửa tóe ra, phòng tối đi càng khiến sắc mặt của anh ta trở nên âm trầm.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi:
– Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Mọi thứ lại xảy ra ngay trước mắt chúng ta mà tại sao chúng ta không hề hay biết gì?
Jason cúi đầu:
– Quy mô của công ty này quá nhỏ không nằm trong sự đề phòng của chúng ta, cho nên… Nhưng sau đó tôi đã điều tra, hình như đại diện của Hoa Tư dùng thủ đoạn nên được Jacklyn ưu ái…
Nói xong kể lại chuyện ngày ngày Cố Trường Khanh mang đồ ăn vặt của Bắc Kinh đến cho Jacklyn ra.
Người đàn ông trẻ tuổi lẳng lặng nghe xong, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ bên ngoài chiết xạ trong mắt anh ta, lóe ra những tia sáng nhưng vẫn không thể che giấu hết được sự lạnh lùng trong mắt anh.
– Jason, tôi cho anh một ngày, anh dùng tất cả mối quan hệ của mình, tiêu tốn cỡ nào cũng được, anh điều tra về Hoa Tư và đại diện của Hoa Tư cho tôi, tôi muốn là những tin có giá trị lợi dụng.
– Vâng!
Jason đi ra ngoài.
Người thanh niên kia cúi đầu, nhìn từng mảnh vụn của tài liệu về Hoa Tư, cười lạnh lùng:
– Muốn giành với tôi? Các người còn chưa có đủ tư cách đó đâu.
Bên kia, Cố Trường Khanh đem hợp đồng của Eleanor cho giám đốc Giang xử lý, việc này vẫn cần người có chuyên môn. Cô không có năng lực này. Trong thời gian này, có một lần ăn cơm cùng Jacklyn, lúc này Cố Trường Khanh mới phát hiện, lúc bình thường Jacklyn là người rất vui tính, rất tự tin, mạnh mẽ và cuốn hút.
Cố Trường Khanh từng hỏi vì sao bà lại quyết định chọn công ty Hoa Tư.
Jacklyn trả lời:
– Phần cứng của công ty cô không phải là tốt nhất nhưng phần mềm lại rất đáng nể. Tôi rất thích sự dũng cảm của công ty cô, nếu công ty cô có thể được tôi đánh giá cao, tương lai nhất định cũng có thể được các khách hàng khác đánh giá cao, đây mới là điều quan trọng.
Cố Trường Khanh vội nói, nhất định sẽ không làm cho bọn họ thất vọng.
Mặt khác, với người có công nhất trong chuyện này là Phùng Tước, Cố Trường Khanh cũng vô cùng biết ơn. Vì để biểu đạt sự cảm kích của mình, cô quyết định tự tay nấu một bữa cơm cho Phùng Tước. từ lần trước nấu cho Jacklyn ăn, thời gian này cô rất thích việc nấu nướng.
Phùng Tước nghe xong phương thức cảm ơn của cô, im lặng một hồi rồi mới nói:
– Thực ra em có thể đổi cách khác để cảm ơn anh, anh không ngại.
Cố Trường Khanh cười hì hì:
– Em cảm thấy như vậy càng có thể biểu đạt thành ý của em.
Phùng Tước hỏi dò:
– Anh có thể ghi nhận bằng tấm lòng không?
Cố Trường Khanh giận dữ, trừng mắt quát:
– Không được!
Phùng Tước ngồi trong phòng khách nhà Cố Trường Khanh, nhìn Cố Trường Khanh đang bận rộn đứng trong bếp.
Tóc cô buộc túm đuôi ngựa, người mặc tạp dề hình con mèo, vừa thái thái băm băm vừa nhìn quyển sách hướng dẫn ở bên mà lầu bầu.
– Cắt thành sợi dài khoảng một tấc…
Phùng Tước quay lại, nhìn những lát khoai tây to gần bằng ngón tay. Cái này cũng gọi là “sợi…”
Phùng Tước không nhịn được nói với cô một câu:
– Có cần anh giúp không?
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn anh một cái, nhăn mũi:
– Không cần, em làm tốt lắm, anh càng giúp càng rối thôi.
Phùng Tước đen mặt quay đầu lại, lòng thầm nghĩ, thôi kệ vậy…
– Ái u…
Cố Trường Khanh khẽ kêu.
Phùng Tước vội quay lại đã thấy cô đang cúi đầu nhìn ngón tay mình, mày nhăn chặt, miệng rên rỉ.
Anh không nghĩ ngợi gì đã vọt qua, giật lấy tay cô, thấy ngón giữa của cô bị chảy máu, anh cảm thấy lòng tê rần như thể đó là máu của mình vậy.
– Anh đã bảo không cần tự làm, ra ngoài ăn chẳng phải là tốt hơn sao? Xem em này, cắt vào tay rồi.
Vẻ mặt anh như thể người bị đứt tay là anh vậy.
Cố Trường Khanh nhìn anh một cái, anh đang nhìn xuống, lông mi vừa dài vừa dày hơi run run, cô bỗng nhiên cảm thấy lòng ngứa ngáy, như thể lông mi của anh đang khẽ cọ vào tim cô.
Cô nhẹ nhàng nói:
– Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Qua hai ngày thì…
Cô bỗng nhiên im bặt, mắt trợn trừng bởi vì anh… anh lại kéo tay cô lên hút máu.
Cố Trường Khanh như bị điện giật khẽ rút tay về, vết máu trên đó đã bị anh hút sạch, cả ngón tay chỉ còn lại cảm giác tê rần.
Tim cô đập loạn, cô nắm chặt tay mình, phát hiện tay đã không thể khống chế mà đang khẽ run lên.
Cố Trường Khanh nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu.
Phùng Tước cũng ý thức được mình vừa làm gì, khi nãy chỉ là làm theo bản năng, dường như còn không kịp suy nghĩ thì đã…
Anh nhìn cô, mặt hơi nóng lên, lòng vừa chua xót lại vừa căng tràn, còn cả cảm giác ngọt ngào, đầu óc rối tung.
Dường như qua một hồi rất lâu anh mới ngập ngừng nói:
– Tiêu độc…
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh, “a” lên một tiếng nhưng cũng không biết nên nói gì khác.
Đang trong lúc xấu hổ, chuông điện thoại bỗng reo.
– Alo! Cố Trường Khanh nói.
Tim vẫn còn đập thình thịch.
– Cố Trường Khanh, nhị tiểu thư của tập đoàn Cố thị?
Trong điện thoại là giọng nam xa lạ.
Giọng nói như đang rất vui vẻ nhưng ngữ khí lại khiến người ta thấy lạnh lẽo.
– Xin hỏi anh là ai?
Tim Cố Trường Khanh trầm xuống.
Bên kia, Phùng Tước nghe thấy giọng cô không ổn thì lặng lẽ đi đến bên cô.
Đối phương cười qua điện thoại, tiếng cười rất êm tai nhưng những lời anh ta nói ra suýt thì khiến tim Cố Trường Khanh vọt ra ngoài.
– Hẳn là tôi cũng coi như là bạn của Cố tiểu thư. Nhưng tôi rất ngạc nhiên, nhị tiểu thư đơn thuần ngây thơ của tập đoàn Cố thị sao lại thành đại cổ đông của Hoa Tư? Lại còn có được thủ đoạn quyết đoán như vậy? Helen?
Đối phương lại cười vang.
/261
|