Jason bồi thường cho cửa hàng xong, ra ngoài thấy Hoàng Thao đã lên xe.
Jason bước vội hai bước, lên xe ngồi bên cạnh Hoàng Thao. Người lái xe da trắng khởi động máy, Jason nhìn Hoàng Thao một cái rồi nhỏ giọng hỏi:
– Đại thiếu, giờ đi đâu?
– Đến cao ốc XX, tôi muốn tự mình đi gặp Jacklyn. Hoàng Thao lạnh lùng nói.
Jason dùng tiếng Anh nói với người lái xe, xe đi về phía mục tiêu.
Jason lại hỏi:
– Đại thiếu có chắc chắn sẽ thuyết phục được Jacklyn?
Ánh mắt Hoàng Thao trầm xuống:
– Hoa Nhã chúng ta há có thể trở thành công ty bị người khác loại đi? Truyền ra ngoài đúng là chuyện nực cười! Người khác sẽ nói Hoa Nhã chúng ta không đủ thực lực! Một trận dù không thể toàn thắng thì cũng không thể thua quá khó coi!
Khi miệng anh thốt ra chữ “thua”, hai tay không nhịn được nắm chặt lại, sắc mặt muốn khó coi thế nào thì khó coi thế ấy.
Anh nhìn ra xe cộ bên ngoài, nhìn những tòa cao ốc lướt qua, nhìn dòng người đông đúc, lông mày dần nhíu lại. Khóe môi bình thường luôn cong cong giờ trở nên vô cùng cứng ngắc.
Thua?
Dường như 22 năm cuộc đời, chữ này chưa từng xuất hiện.
Khi đi học anh chưa bao giờ xếp thứ hai, cho dù ở Cambridge tập trung tinh anh từ khắp nơi trên thế giới anh cũng luôn là người được chú ý, những từ “thiên tài”, “kỳ tài” luôn gắn liền với anh. Lúc anh còn học đại học cũng đã bắt đầu giúp cha quản lý công ty, rất nhiều quyết sách quan trọng của công ty đều là từ anh mà ra. Mấy năm qua Hoa Nhã phát triển nhanh như vậy, công lao của anh không thể bỏ qua. Tuy cha chưa nói gì nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt cha nhìn mình luôn tràn ngập sự tự hào, kiêu ngạo!
Vừa tốt nghiệp đã vào công ty, anh đã đặt ra kế hoạch thu mua công ty Eyth của đối thủ, toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, như sấm đánh vạn quân làm rung chuyển giới thương nhân Hong Kong, còn Hoàng Thao thì bước vào đỉnh cao đầu tiên của cuộc đời.
Anh thích cảm giác này, anh hưởng thụ khoái hoạt khi thành công, cảm giác lật tay là mưa, thay đổi như chong chóng này, vô cùng thỏa mãn.
22 tuổi, Hoàng Thao vừa kiêu ngạo lại vừa tự phụ. Hoặc không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì sẽ phải là toàn thắng trở về! Đây là yêu cầu anh tự đặt ra với chính mình.
“Thua” chính là thất bại, “thua” chính là kế hoạch của anh không đủ chu đáo, suy nghĩ chưa kĩ càng, có nghĩa là anh chưa đủ năng lực, hoàn toàn không có lý do gì để bao biện!
Nhưng lúc này, rõ ràng kế hoạch của anh đã rất chu đáo, rất cẩn thận, bộ bộ kinh tâm nhưng vẫn rơi vào cục diện này, lại là thua trong tay một công ty nhỏ chưa có tên tuổi, thua một cô bé nhỏ hơn mình vài tuổi! Đây là điều anh không thể chịu được!
Càng khiến anh tức giận là mình lại có nhược điểm trong tay đối phương! Chuyện này như thể bị mắc ở họng bị chặn ở lưng làm cho anh không thể yên tâm. Anh rất hiểu được việc để người khác nắm được nhược điểm của mình thì sẽ tạo thành những hậu quả lớn cỡ nào, cho dù đối phương cũng có nhược điểm chí mạng trong tay mình nhưng vẫn khiến anh không thể thoải mái.
– Cố Trường Khanh…
Anh rít qua kẽ răng.
Trong đầu hiện ra một khuôn mặt thanh tú, thơ ngây như thể không rành thế sự, như thể rất đơn thuần nhưng lại có thể vừa cười cười uy hiếp anh vừa thâm trầm ghi âm lại cuộc hội thoại của hai người.
Lúc đó anh nào có coi cô ra gì, chỉ cảm thấy đây là con mồi sắp sập bẫy, không ngờ còn chưa bắt được con mồi này thì mình đã bị cắn một miếng.
– Hừ hừ!
Hoàng Thao nhớ lại giọng nói đắc ý của cô qua điện thoại, giận đến độ bật cười.
– Cố Trường Khanh… giỏi lắm… giỏi lắm…
Hoàng Thao lẩm bẩm.
Jason ngồi bên nhìn ông chủ nhà mình cười thật khó coi, lòng vô cùng sợ hãi. Anh ở bên cạnh Hoàng Thao lâu như vậy, biết rõ thủ đoạn của Hoàng Thao, chưa bao giờ thấy Hoàng Thao thất thố như vậy.
Nhưng anh cũng hiểu, ông chủ nhỏ thiếu niên đắc chí, thuận buồm xuôi gió đã quen, đột nhiên thất bại thì khó có thể chấp nhận, lại còn thua trên tay một đối thủ nhược tiểu, khó trách trông Hoàng Thao vặn vẹo như vậy…
– Jason. Hai ngày này anh theo dõi bên Hoa Tư, cho tôi biết nơi Cố Trường Khanh ở.
Hoàng Thao đột nhiên lên tiếng.
Jason không hiểu anh có ý gì nhưng đại thiếu luôn không thích thủ hạ hỏi lắm, lập tức trả lời:
– Vâng!
Xe dừng lại trước cao ốc XX, Hoàng Thao bình tĩnh xuống xe, sửa sang lại âu phục rồi bước vào trong. Jason đi theo sát, cảm nhận được ông chủ có khí thế quyết không chùn bước của cậu chủ nhỏ, lòng cũng dâng lên cảm xúc phấn khởi.
Hai người đi vào thang máy, lên thẳng văn phòng tổng giác đốc.
Thư ký bên ngoài nhìn thấy bọn họ đang hùng hổ bước tới, vội ngăn trước mặt bọn họ, mỉm cười nói:
– Xin hỏi có chuyện gì?
– Tôi muốn gặp bà Jacklyn.
Hoàng Thao dừng bước, nho nhã, lễ độ cười nói với cô nàng thư ký.
– Ngại quá, giờ tổng giám đốc đang có hẹn, xin hỏi hai người có hẹn trước không?
Hoàng Thao nhìn cô thư kí, khẽ mỉm cười, nụ cười đủ sức quyến rũ bất kì ai.
– Không sao, tôi ở đây chờ, xin cô hãy nói lại cho tổng giám đốc của mình, hôm nay tôi nhất định phải gặp được bà, mặc kệ chờ lâu đến đâu. Tiểu thư xinh đẹp, tôi nghĩ là cô biết tôi, sẽ không đối xử với tôi như người xa lạ chứ!
Anh mỉm cười nhìn cô tiểu thư sau đó ngồi xuống sofa bên ngoài.
Anh ngồi nghiêm chỉnh, ngoài toát ra một khí thế như thể không đạt được mục đích thì sẽ không buông tay.
Cô thư ký nhìn nhìn anh, khẽ cười cười, sau đó quay về bàn làm việc gọi điện thoại cho Jacklyn.
Khoảng một tiếng sau thư ký mới mời Hoàng Thao vào.
Jacklyn đứng lên bắt tay anh, tiên phát chế nhân:
– Tôi rất tiếc, Hoàng tiên sinh, đại lý khu vực Trung Quốc chúng tôi đã chọn được đối tác phù hợp, về sau chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội hợp tác!
Nói rồi mời Hoàng Thao ngồi xuống.
Cũng không phải vì Jacklyn có hảo cảm với Cố Trường Khanh nên mới cho Hoa Tư cơ hội này mà là tuy thực lực của Hoa Tư không bằng Hoa Nhã nhưng ở đại lục quả thực có mạng lưới tiêu thụ nhất định, kế hoạch của Hoa Tư bà cũng rất hài lòng, điều này Hoa Nhã lại không thể sánh bằng, nói gì thì nói, thế lực của Hoa Nhã còn chưa thể vươn xa được đến đại lục.
Hoàng Thao ngồi đối diện Jacklyn, vẻ mặt không hề bất mãn, ngược lại từ lúc vào đến giờ vẫn luôn mỉm cười rất tao nhã khiến cho Jacklyn rất có hảo cảm. Thực ra đối phương hoàn toàn có lý do để bất mãn, dù sao hai bên trao đổi lâu như vậy, cũng sắp đến lúc ký kết rồi, đôi phương đã đầu tư không ít sức người sức của mà bên Jacklyn lại đột nhiên đổi ý, tuy rằng về mặt pháp luật thì không sai, tuy chuyện này cũng rất bình thường nhưng đúng là bên Jacklyn không chu đáo, có chút đuối lý.
Hoàng Thao vẫn mỉm cười nhìn đối thương, đến thời cơ thích hợp mới chậm rãi mở miệng:
– Bà Jacklyn, bà hiểu lầm rồi, hôm nay tôi đến không phải trao đổi quyền đại lý của Trung Quốc mà là đến trao đổi về quyền đại lý của Hương Cảng, Trung Quốc.
Anh hơi nghiêng người, đôi mắt xếch xinh đẹp nhìn thẳng vào đối phương, hơi mỉm cười:
– Bà Jacklyn, tôi cho rằng, Hong Kong hẳn là có quyền đại lý độc lập bởi vì ở Châu Á, Hong Kong là cảng quan trọng, cũng là thành phố du lịch phát triển, mỗi ngày có hàng ngàn du khách từ khắp nơi trên thế giới đổ về, hàng hóa tiêu thụ với số lượng khổng lồ. Bà Jacklyn, chẳng lẽ thị trường lớn, có tiềm năng như vậy không đáng để bà coi trọng?
Hoàng Thao cười thật ôn hòa, tao nhã, ánh mắt kiên nghị và đầy tự tin, vô cùng có sức cuốn hút.
Rất nhanh, công ty Eleanor đã bàn bạc xong nội dung cụ thể với từng công ty. Hoa Tư nhận được quyền đại lý ở đại lục Trung Quốc, tuy rằng quyền đại lý ở Hong Kong bị Hoa Nhã cướp đi nhưng với Hoa Tư mà nói, đây đã là một tin quá đáng mừng.
Kí hợp đồng xong, giám đốc Giang mang thắng lợi trở về, lúc gần đi cô nói với Cố Trường Khanh:
– Mong rằng cháu mau chóng học hành thành tài trở về, tương lai chúng ta lại có thể tiếp tục kề vai chiến đấu. Cô có dự cảm, sau này cháu sẽ trở thành ngôi sao trong giới thương nhân, hi vọng đến lúc đó cô có thể được nhờ cháu chút ánh sáng.
Cố Trường Khanh cười khiêm tốn:
– Cô Giang, cô quá khách khí rồi, thực ra cháu cũng học được từ cô không ít, còn phải cảm ơn cô dạy dỗ nữa!
Giám đốc Giang cười cười vỗ vỗ vai Cố Trường Khanh, lòng càng vui mừng.
Đêm đó, Cố Trường Khanh và Từ Khôn nói chuyện, Từ Khôn khen ngợi Cố Trường Khanh hồi lâu.
– Trường Khanh, cô thực sự không ngờ lại đạt được kết quả đáng mừng thế này, cháu không biết chứ có được hợp đồng này rồi, lợi nhuận năm sau của công ty có thể tăng gấp đôi đó.
Cố Trường Khanh giật mình:
– Tốt vậy sao?
– Đương nhiên!
Từ Khôn rất mừng rỡ:
– Những hãng mỹ phẩm lớn trên thế giới có hãng nào không kiếm được bộn tiền từ thị trường Trung Quốc. Nhưng mà chỉ sợ đến khi hết hạn hợp đồng, Eleanor sẽ thu hồi quyền đại lý, tự mình đứng ra kinh doanh. Đây là chuyện sớm muộn. Cũng may là cháu làm rối như vậy, nếu không mặc kệ là ai được làm tổng đại lý châu Á thì cũng chẳng đến lượt chúng ta được làm đại lý ở Trung Quốc! Món lãi kếch xù này sẽ chẳng liên quan gì đến chúng ta mất!
Từ Khôn nghĩ đến tương lai của công ty, lại cười thật phấn chấn.
– Đúng rồi, tòa nhà chúng ta mua đã được một công ty khai thác nhìn trúng, chuẩn bị khai phá để làm khu dân cư hạng sang, chúng ta cũng nhân cơ hội nước lên thì thuyền lên, giờ công ty kia đang liên hệ muốn mua lại miếng đất này trong tay cô, cô chuẩn bị nhập cổ, tham dự vào dự án này, tiến quân vào thị trường địa ốc! Cháu thấy sao? Từ Khôn cười hỏi.
– Đương nhiên là tốt! Mọi thứ cô cứ quyết định là được.
Cố Trường Khanh cười nói. Kiếp trước dù cô vô dụng nhưng cũng biết giá nhà ở Bắc Kinh luôn tăng cao một cách chóng mặt, đầu tư vào địa ốc tuyệt đối là quyết định chính xác.
– Nhưng cô ơi, công ty của chúng ta có thể đưa công ty lên sàn chứng khoán không? Có thể gom góp được nguồn tài chính lớn, khiến công ty phát triển nhanh hơn!
– Cô đang định nói chuyện này với cháu.
Từ Khôn cười nói:
– Cô định học theo Cố thị nhà cháu, nhân cơ hội này tiến quân vào giới địa ốc, nhân lúc tin được làm đại lý của Eleanor ở Trung Quốc đang được chú ý thì nhất định sẽ đứng đầu thị trường chứng khoán! Trường Khanh… Cô có dự cảm, tương lai chúng ta nhất định sẽ trở thành một công ty có ảnh hưởng, tầm cỡ lớn ở Trung Quốc.
Từ Khôn hưng phấn, mắt sáng bừng lên.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Cô à, cháu chưa bao giờ nghi ngờ điều này!
Về sau, tập đoàn Càn Khôn hô phong hoán vũ trên thương trường sẽ có phần của cả Cố Trường Khanh nữa!
Chuyện với Eleanor chấm dứt, Cố Trường Khanh cảm thấy thật thoải mái. Về phía Hoàng Thao, cô không hề lo lắng, cô có bằng chứng cụ thể, không sợ anh ta có thể giở trò gì.
Mà ở cùng với Phùng Tước lại rất thoải mái, hai người gần như là ngày nào cũng cùng nhau tập thể dục buổi sáng, cùng học bài, cùng ăn cơm. Lần nào cũng là Phùng Tước chủ động tìm đến cô, như thể những tháng ngày bên nhau thế này với anh mà nói lại là chuyện rất tự nhiên.
Thực ra, Cố Trường Khanh không hề phản cảm với việc ở bên Phùng Tước. Người này dù có khi hơi bá đạo, có chút tính công tử nhưng nói tóm lại, vẫn rất dễ ở chung, quan trọng nhất là, anh rất quan tâm cô, sự ấm áp, quan tâm của anh khiến Cố Trường Khanh khó có thể chống đối, cũng khiến cô kinh hãi.
Tối hôm đó, hai người lái xe đến siêu thị ở gần đó mua đồ trở về, đi vào con ngõ nhỏ, bỗng nhiên có hai chiếc xe áp sát tới, một trước một sau vây lấy họ.
Hai người hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Phùng Tước cau mày nhìn mấy người nước ngoài cao lớn đang bước xuống xe, đối phương trông rất hung dữ, xoa xoa tay, vừa nhìn đã biết là không hề có ý tốt.
Phùng Tước nhìn qua cửa sổ, lạnh lùng nhìn thẳng những người đó, một tay nhẹ nhàng nắm tay Cố Trường Khanh, trấn an cô:
– Em ở trên xe đừng đi ra ngoài, đóng hết cửa xe lại, anh xuống xem sao.
Nói xong liền buông tay Cố Trường Khanh, xuống xe.
Cố Trường Khanh nhìn ra bên ngoài thì thấy có mười mấy người cao lớn, vạm vỡ, trông rất dữ tợn. Lòng cô trầm xuống, thoáng đã đoán được là chuyện gì xảy ra.
Cô nhìn theo Phùng Tước, thấy anh vừa xuống xe thì đã có mấy kẻ xông lên, hùng hùng hổ hổ nhưng còn chưa động thủ.
Mà Phùng Tước tuy rằng bị một đám người vây ở giữa nhưng dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng khiến anh càng thêm nổi bật giữa đám người nước ngoài to cao kia. Cơ bắp trên người Phùng Tước như căng ra, bình tĩnh nhìn đám người xung quanh, ánh mắt lạnh lùng sắc bén không hề sợ hãi, khí thế như vậy khiến đám người đó rất bất ngờ.
– Các người là ai? Tại sao lại cản đường của chúng tôi?
Phùng Tước nhìn một người da trắng mặt sẹo mắt lạnh, lạnh lùng hỏi.
Người kia lạnh lùng nhìn anh, sau đó nhìn về phía Cố Trường Khanh trong xe:
– Chúng tôi tìm cô ta!
Người đó chỉ vào Cố Trường Khanh rồi lại nhìn Phùng Tước nói:
– Không liên quan gì đến anh, đừng xen vào việc của người khác!
Cố Trường Khanh nghe xong càng chắc chắn suy nghĩ của mình, cô đẩy cửa xe bước xuống.
Chuyện của mình không thể để Phùng Tước gánh vác được.
Con đường nhỏ này rất hẻo lánh, ban ngày có rất ít người đến huống chi giờ còn là buổi tối. Cố Trường Khanh nhìn nhìn bốn phía, không hề nhìn thấy người trong suy nghĩ của cô.
Phùng Tước thấy cô đi ra thì vội quát:
– Trường Khanh, ngồi vào xe, sau đó báo cảnh sát!
Anh dùng tiếng Hán.
– Báo cảnh sát?
Ở một góc tối không xa, bỗng có người dùng tiếng Hán nói chuyện:
– Tôi khuyên hai người đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không chỉ sợ trước khi gọi được cảnh sát đến thì các người đã bất tỉnh nhân sự mất rồi!
Cố Trường Khanh nghe được giọng nói của anh ta, không hề bất ngờ, cô cười lạnh một tiếng, nhìn về phía truyền ra giọng nói kia, lớn tiếng nói:
– Hoàng Thao, việc gì phải lén lút trốn ở chỗ tối như vậy! Có gan làm thì không có gan lộ diện sao?
– Cố tiểu thư nói chuyện vẫn chẳng hề khách sáo gì cả.
Người nọ cười cười, giọng nói như gió xuân mưa phùn.
Mấy gã kia bắt đầu đi về phía Cố Trường Khanh, nhìn cô không có hảo ý.
Phùng Tước thấy thế thì vội đi đến bên Cố Trường Khanh, để cô đứng sau mình, lặng lẽ quay đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi:
– Sao lại thế này?
Cố Trường Khanh nhìn anh, không biết nên nói sao.
Phùng Tước thấy cô không nói gì, hơi nhíu mày nhưng giờ không phải là lúc truy cứu nguyên nhân. Phùng Tước nhìn về phía giọng nói khi nãy, sắc mặt âm trầm.
Giọng nói kia lại vang đến:
– Thì ra đây là sứ giả hộ hoa của Cố tiểu thư.
Nghe Jason báo lại, Cố Trường Khanh và một cậu thanh niên khác thường xuyên qua lại nên để đề phòng Hoàng Thao mới dẫn theo nhiều người như vậy.
Mọi người chậm rãi đi về phía bọn họ.
Một người mặc âu phục màu tối, dáng người hoàn mỹ như người mẫu, tóc ngắn cũn, mắt xếch rất đẹp, khuôn mặt anh tuấn.
Anh cười cười, khóe miệng cong cong rất đẹp, nụ cười ôn hòa. Anh ta chậm rãi đi về phía bọn họ, khí chất tao nhã, cao quý nhưng thể anh ta không phải đang làm chuyện gì ám muội mà là đang tham gia một bữa tiệc lớn.
Chính là Hoàng thái tử của Hoa Nhã, Hoàng Thao.
Cố Trường Khanh nhìn anh ta, không nhịn được cười lạnh một tiếng.
Hoàng Thao nhìn Cố Trường Khanh, mỉm cười nói:
– Cố tiểu thư là người thông minh, nhất định là biết ý đồ tôi đến đây. Là muốn tôi động thủ? Hay là cô ngoan ngoãn đưa ra!
Anh lắc đầu:
– Cố tiểu thư, tôi thực sự coi cô là bạn, rất không muốn chuyện phát triển đến nước này, tốt nhất cô đừng ép tôi làm việc tôi không muốn làm.
Vẻ mặt anh ta rất bất đắc dĩ.
– Dối trá!
Cố Trường Khanh lạnh lùng phun ra hai chữ này rồi lại tiếp:
– Anh cảm thấy tôi có thể đưa ra sao? Đổi lại làm anh, anh sẽ đưa ra sao?
Hoàng Thao thở dài:
– Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đổi lại là tôi, tôi nhất định sẽ đưa ra.
Phùng Tước nghe mà chẳng hiểu ra làm sao. Anh rất muốn hiểu rõ nhưng với anh mà nói, bất kể là nguyên nhân gì thì cũng không quan trọng bằng sự an toàn của Cố Trường Khanh. Chuyện còn lại đợi về nhà rồi nói cũng không muộn.
– Thứ đó em không thể đưa ra sao? Phùng Tước hỏi cô.
Cố Trường Khanh nhìn nhìn đám người xung quanh, thầm tính toán, miệng nhả chữ rành rọt:
– Không thể!
Cố Trường Khanh biết, Hoàng Thao muốn là đoạn ghi âm kia. Nhưng một khi đưa ra thì cô lấy gì để khống chế tên kia? Giờ anh ta đã có phòng bị, dù cô có truyền ra ngoài cũng chỉ là nói suông, chẳng có tác dụng gì cả. Về sau chẳng phải mình sẽ bị anh ta đè ép sao?
Không thể đưa, tuyệt đối không thể đưa!
– Anh biết rồi!
Phùng Tước nói đủ cho cô nghe thấy:
– Đợi lát nữa em chạy đi, đừng quay lại, cũng mặc kệ anh đi, chỉ cần qua đoạn phố này là có thể gặp người rồi, em báo cảnh sát ngay lập tức đi.
Không thể thương lượng thì cũng chỉ còn một cách để giải quyết!
Cố Trường Khanh nhìn anh, lòng chấn động:
– Vậy còn anh?
Đây không phải là đóng phim, một người dù có lợi hại thế nào thì cũng không thể nào địch nổi nhiều tay côn đồ thế này được.
Phùng Tước quay đầu lại, hai mắt sáng bừng lên dưới ánh đèn:
– Anh có thể ứng phó được, em không cần lo lắng, chỉ cần chạy đi thôi.
– Anh Phùng Tước…
– Con trai phải bảo vệ con gái.
Phùng Tước quay đầu nhìn đám người như sói như hổ kia.
– Xem ra Cố tiểu thư không muốn nhận ý tốt của tôi…
Hoàng Thao ngừng cười, giận tái mặt, chậm rãi rời khỏi đám người rồi nhẹ giọng sai người bên cạnh:
– Khống chế được bọn họ là được rồi, đừng ra tay quá nặng.
Mười mấy tên côn đồ hình thành vòng vây, chậm rãi tới gần bọn họ.
Phùng Tước hơi hơi cúi người, cánh tay dài gần như là ôm lấy Cố Trường Khanh đứng sau mình, dùng hết sức lực của bản thân, ánh mắt sắc bén, cơ bắp nổi lên như thể đang dành dụm một nguồn sức mạnh vô cùng. Nhìn anh như một con hùng sư đang chờ để xông lên phát uy!
Đám côn đồ xung quanh đều tỏ vẻ trịnh trọng, không hề dám khinh thường. Đang lúc Phùng Tước tìm chỗ sơ hở cửa bọn họ, định phá vòng vây để Cố Trường Khanh có thể chạy đi thì bỗng nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói vô cùng bình tĩnh của Cố Trường Khanh.
– Không phải mọi cô gái đều chỉ có thể tránh ở sau lưng đàn ông!
Phùng Tước nao nao, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy có tiếng thét chói tai, sau đó anh cảm thấy mắt như hoa lên, một bóng dáng mảnh mai xông ra nhanh như chớp, hai tay vịn lên vai anh, mượn lực nhảy lên cao, một cước đá ngã người da đen trước mặt. Vừa nhanh vừa độc!
Biến cố này khiến cho tất cả mọi người đều chấn động. Đám côn đồ nước ngoài nhìn tên da đen bị đá ngã. Phùng Tước hoảng sợ nhìn Cố Trường Khanh đang tiếp đất, mà Hoàng Thao đang nhàn nhã đứng ngoài uống bia xem trò hay thì phun luôn ra một ngụm, lon bia trong tay rơi luôn xuống đất.
Nhân lúc mọi người còn không kịp phản ứng lại, Cố Trường Khanh lại nhanh chóng xông tới nơi cô cảm thấy phòng thủ yếu nhất, bả vai hạ thấp, hai đấm đánh ra nhanh như chớp, động tác nhanh nhẹn, vừa nhanh vừa độc lại chọn đúng chỗ yếu của đối phương, mắt, mũi, cổ, đánh cho người đó trở tay không kịp, ôm mặt đau đón! Chỉ chốc lát thôi đã lại đánh bay hai tên khác!
Trong sân Phùng Tước, ngoài sân Hoàng Thao đều trợn mắt, há hốc mồm!
Dưới tình thế cấp bách, Hoàng Thao cũng chẳng còn phong độ gì nữa, chỉ vào giữa sân kêu lớn:
– Này! Các người làm cái gì thế, bị một đứa con gái đánh mà còn không biết đánh trả sao?
Đám côn đồ kia lúc này mới mấy lại phản ứng, vuốt ngực xông về phía Cố Trường Khanh!
Vừa rồi đám người này đều dồn sức chú ý qua Phùng Tước, không ai coi Cố Trường Khanh ra gì nên mới bị Cố Trường Khanh đánh cho bất ngờ, trở tay không kịp! Lúc này bọn họ dồn sức đối phó với Cố Trường Khanh. Dù sao cô cũng còn nhỏ tuổi, thể lực không đủ, bị một đám nước ngoài vây lấy, chỉ chốc lát sau đã rơi vào thế hạ phong, cô vừa nhanh nhẹn tránh thoát một quyền của một tay da trắng thì đằng sau lại có một tên hùng hổ như gấu nhào đến.
Đường đi đằng sau bị một kẻ chắn lại, Cố Trường Khanh không thể tránh được, mắt thấy mình sẽ bị tên đầu gấu này bắt được thì bỗng bên cạnh có tiếng hét lớn, Phùng Tước đã nhào qua đánh vào đầu tên kia, lúc này hắn ta phun ra một búng máu, còn chưa kịp gì thì đã ngất đi. Nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, Phùng Tước lại đá ngã một gã da đen ở bên, sau đó lại đánh bại một gã da trắng, lại quay về đá một kẻ nhỏ thó. Suốt cả quá trình đều rất thoải mái, thuần thục, mỗi động tác vung lên là lại có một người ngã xuống, mỗi một lần công kích tất sẽ có kẻ tru lên!
Đám người bên cạnh đều hoảng hốt, vội lùi về phía sau, nhìn người đàn ông ở giữa sân với khuôn mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng như tu la ở địa ngục này.
Jason bước vội hai bước, lên xe ngồi bên cạnh Hoàng Thao. Người lái xe da trắng khởi động máy, Jason nhìn Hoàng Thao một cái rồi nhỏ giọng hỏi:
– Đại thiếu, giờ đi đâu?
– Đến cao ốc XX, tôi muốn tự mình đi gặp Jacklyn. Hoàng Thao lạnh lùng nói.
Jason dùng tiếng Anh nói với người lái xe, xe đi về phía mục tiêu.
Jason lại hỏi:
– Đại thiếu có chắc chắn sẽ thuyết phục được Jacklyn?
Ánh mắt Hoàng Thao trầm xuống:
– Hoa Nhã chúng ta há có thể trở thành công ty bị người khác loại đi? Truyền ra ngoài đúng là chuyện nực cười! Người khác sẽ nói Hoa Nhã chúng ta không đủ thực lực! Một trận dù không thể toàn thắng thì cũng không thể thua quá khó coi!
Khi miệng anh thốt ra chữ “thua”, hai tay không nhịn được nắm chặt lại, sắc mặt muốn khó coi thế nào thì khó coi thế ấy.
Anh nhìn ra xe cộ bên ngoài, nhìn những tòa cao ốc lướt qua, nhìn dòng người đông đúc, lông mày dần nhíu lại. Khóe môi bình thường luôn cong cong giờ trở nên vô cùng cứng ngắc.
Thua?
Dường như 22 năm cuộc đời, chữ này chưa từng xuất hiện.
Khi đi học anh chưa bao giờ xếp thứ hai, cho dù ở Cambridge tập trung tinh anh từ khắp nơi trên thế giới anh cũng luôn là người được chú ý, những từ “thiên tài”, “kỳ tài” luôn gắn liền với anh. Lúc anh còn học đại học cũng đã bắt đầu giúp cha quản lý công ty, rất nhiều quyết sách quan trọng của công ty đều là từ anh mà ra. Mấy năm qua Hoa Nhã phát triển nhanh như vậy, công lao của anh không thể bỏ qua. Tuy cha chưa nói gì nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt cha nhìn mình luôn tràn ngập sự tự hào, kiêu ngạo!
Vừa tốt nghiệp đã vào công ty, anh đã đặt ra kế hoạch thu mua công ty Eyth của đối thủ, toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, như sấm đánh vạn quân làm rung chuyển giới thương nhân Hong Kong, còn Hoàng Thao thì bước vào đỉnh cao đầu tiên của cuộc đời.
Anh thích cảm giác này, anh hưởng thụ khoái hoạt khi thành công, cảm giác lật tay là mưa, thay đổi như chong chóng này, vô cùng thỏa mãn.
22 tuổi, Hoàng Thao vừa kiêu ngạo lại vừa tự phụ. Hoặc không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì sẽ phải là toàn thắng trở về! Đây là yêu cầu anh tự đặt ra với chính mình.
“Thua” chính là thất bại, “thua” chính là kế hoạch của anh không đủ chu đáo, suy nghĩ chưa kĩ càng, có nghĩa là anh chưa đủ năng lực, hoàn toàn không có lý do gì để bao biện!
Nhưng lúc này, rõ ràng kế hoạch của anh đã rất chu đáo, rất cẩn thận, bộ bộ kinh tâm nhưng vẫn rơi vào cục diện này, lại là thua trong tay một công ty nhỏ chưa có tên tuổi, thua một cô bé nhỏ hơn mình vài tuổi! Đây là điều anh không thể chịu được!
Càng khiến anh tức giận là mình lại có nhược điểm trong tay đối phương! Chuyện này như thể bị mắc ở họng bị chặn ở lưng làm cho anh không thể yên tâm. Anh rất hiểu được việc để người khác nắm được nhược điểm của mình thì sẽ tạo thành những hậu quả lớn cỡ nào, cho dù đối phương cũng có nhược điểm chí mạng trong tay mình nhưng vẫn khiến anh không thể thoải mái.
– Cố Trường Khanh…
Anh rít qua kẽ răng.
Trong đầu hiện ra một khuôn mặt thanh tú, thơ ngây như thể không rành thế sự, như thể rất đơn thuần nhưng lại có thể vừa cười cười uy hiếp anh vừa thâm trầm ghi âm lại cuộc hội thoại của hai người.
Lúc đó anh nào có coi cô ra gì, chỉ cảm thấy đây là con mồi sắp sập bẫy, không ngờ còn chưa bắt được con mồi này thì mình đã bị cắn một miếng.
– Hừ hừ!
Hoàng Thao nhớ lại giọng nói đắc ý của cô qua điện thoại, giận đến độ bật cười.
– Cố Trường Khanh… giỏi lắm… giỏi lắm…
Hoàng Thao lẩm bẩm.
Jason ngồi bên nhìn ông chủ nhà mình cười thật khó coi, lòng vô cùng sợ hãi. Anh ở bên cạnh Hoàng Thao lâu như vậy, biết rõ thủ đoạn của Hoàng Thao, chưa bao giờ thấy Hoàng Thao thất thố như vậy.
Nhưng anh cũng hiểu, ông chủ nhỏ thiếu niên đắc chí, thuận buồm xuôi gió đã quen, đột nhiên thất bại thì khó có thể chấp nhận, lại còn thua trên tay một đối thủ nhược tiểu, khó trách trông Hoàng Thao vặn vẹo như vậy…
– Jason. Hai ngày này anh theo dõi bên Hoa Tư, cho tôi biết nơi Cố Trường Khanh ở.
Hoàng Thao đột nhiên lên tiếng.
Jason không hiểu anh có ý gì nhưng đại thiếu luôn không thích thủ hạ hỏi lắm, lập tức trả lời:
– Vâng!
Xe dừng lại trước cao ốc XX, Hoàng Thao bình tĩnh xuống xe, sửa sang lại âu phục rồi bước vào trong. Jason đi theo sát, cảm nhận được ông chủ có khí thế quyết không chùn bước của cậu chủ nhỏ, lòng cũng dâng lên cảm xúc phấn khởi.
Hai người đi vào thang máy, lên thẳng văn phòng tổng giác đốc.
Thư ký bên ngoài nhìn thấy bọn họ đang hùng hổ bước tới, vội ngăn trước mặt bọn họ, mỉm cười nói:
– Xin hỏi có chuyện gì?
– Tôi muốn gặp bà Jacklyn.
Hoàng Thao dừng bước, nho nhã, lễ độ cười nói với cô nàng thư ký.
– Ngại quá, giờ tổng giám đốc đang có hẹn, xin hỏi hai người có hẹn trước không?
Hoàng Thao nhìn cô thư kí, khẽ mỉm cười, nụ cười đủ sức quyến rũ bất kì ai.
– Không sao, tôi ở đây chờ, xin cô hãy nói lại cho tổng giám đốc của mình, hôm nay tôi nhất định phải gặp được bà, mặc kệ chờ lâu đến đâu. Tiểu thư xinh đẹp, tôi nghĩ là cô biết tôi, sẽ không đối xử với tôi như người xa lạ chứ!
Anh mỉm cười nhìn cô tiểu thư sau đó ngồi xuống sofa bên ngoài.
Anh ngồi nghiêm chỉnh, ngoài toát ra một khí thế như thể không đạt được mục đích thì sẽ không buông tay.
Cô thư ký nhìn nhìn anh, khẽ cười cười, sau đó quay về bàn làm việc gọi điện thoại cho Jacklyn.
Khoảng một tiếng sau thư ký mới mời Hoàng Thao vào.
Jacklyn đứng lên bắt tay anh, tiên phát chế nhân:
– Tôi rất tiếc, Hoàng tiên sinh, đại lý khu vực Trung Quốc chúng tôi đã chọn được đối tác phù hợp, về sau chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội hợp tác!
Nói rồi mời Hoàng Thao ngồi xuống.
Cũng không phải vì Jacklyn có hảo cảm với Cố Trường Khanh nên mới cho Hoa Tư cơ hội này mà là tuy thực lực của Hoa Tư không bằng Hoa Nhã nhưng ở đại lục quả thực có mạng lưới tiêu thụ nhất định, kế hoạch của Hoa Tư bà cũng rất hài lòng, điều này Hoa Nhã lại không thể sánh bằng, nói gì thì nói, thế lực của Hoa Nhã còn chưa thể vươn xa được đến đại lục.
Hoàng Thao ngồi đối diện Jacklyn, vẻ mặt không hề bất mãn, ngược lại từ lúc vào đến giờ vẫn luôn mỉm cười rất tao nhã khiến cho Jacklyn rất có hảo cảm. Thực ra đối phương hoàn toàn có lý do để bất mãn, dù sao hai bên trao đổi lâu như vậy, cũng sắp đến lúc ký kết rồi, đôi phương đã đầu tư không ít sức người sức của mà bên Jacklyn lại đột nhiên đổi ý, tuy rằng về mặt pháp luật thì không sai, tuy chuyện này cũng rất bình thường nhưng đúng là bên Jacklyn không chu đáo, có chút đuối lý.
Hoàng Thao vẫn mỉm cười nhìn đối thương, đến thời cơ thích hợp mới chậm rãi mở miệng:
– Bà Jacklyn, bà hiểu lầm rồi, hôm nay tôi đến không phải trao đổi quyền đại lý của Trung Quốc mà là đến trao đổi về quyền đại lý của Hương Cảng, Trung Quốc.
Anh hơi nghiêng người, đôi mắt xếch xinh đẹp nhìn thẳng vào đối phương, hơi mỉm cười:
– Bà Jacklyn, tôi cho rằng, Hong Kong hẳn là có quyền đại lý độc lập bởi vì ở Châu Á, Hong Kong là cảng quan trọng, cũng là thành phố du lịch phát triển, mỗi ngày có hàng ngàn du khách từ khắp nơi trên thế giới đổ về, hàng hóa tiêu thụ với số lượng khổng lồ. Bà Jacklyn, chẳng lẽ thị trường lớn, có tiềm năng như vậy không đáng để bà coi trọng?
Hoàng Thao cười thật ôn hòa, tao nhã, ánh mắt kiên nghị và đầy tự tin, vô cùng có sức cuốn hút.
Rất nhanh, công ty Eleanor đã bàn bạc xong nội dung cụ thể với từng công ty. Hoa Tư nhận được quyền đại lý ở đại lục Trung Quốc, tuy rằng quyền đại lý ở Hong Kong bị Hoa Nhã cướp đi nhưng với Hoa Tư mà nói, đây đã là một tin quá đáng mừng.
Kí hợp đồng xong, giám đốc Giang mang thắng lợi trở về, lúc gần đi cô nói với Cố Trường Khanh:
– Mong rằng cháu mau chóng học hành thành tài trở về, tương lai chúng ta lại có thể tiếp tục kề vai chiến đấu. Cô có dự cảm, sau này cháu sẽ trở thành ngôi sao trong giới thương nhân, hi vọng đến lúc đó cô có thể được nhờ cháu chút ánh sáng.
Cố Trường Khanh cười khiêm tốn:
– Cô Giang, cô quá khách khí rồi, thực ra cháu cũng học được từ cô không ít, còn phải cảm ơn cô dạy dỗ nữa!
Giám đốc Giang cười cười vỗ vỗ vai Cố Trường Khanh, lòng càng vui mừng.
Đêm đó, Cố Trường Khanh và Từ Khôn nói chuyện, Từ Khôn khen ngợi Cố Trường Khanh hồi lâu.
– Trường Khanh, cô thực sự không ngờ lại đạt được kết quả đáng mừng thế này, cháu không biết chứ có được hợp đồng này rồi, lợi nhuận năm sau của công ty có thể tăng gấp đôi đó.
Cố Trường Khanh giật mình:
– Tốt vậy sao?
– Đương nhiên!
Từ Khôn rất mừng rỡ:
– Những hãng mỹ phẩm lớn trên thế giới có hãng nào không kiếm được bộn tiền từ thị trường Trung Quốc. Nhưng mà chỉ sợ đến khi hết hạn hợp đồng, Eleanor sẽ thu hồi quyền đại lý, tự mình đứng ra kinh doanh. Đây là chuyện sớm muộn. Cũng may là cháu làm rối như vậy, nếu không mặc kệ là ai được làm tổng đại lý châu Á thì cũng chẳng đến lượt chúng ta được làm đại lý ở Trung Quốc! Món lãi kếch xù này sẽ chẳng liên quan gì đến chúng ta mất!
Từ Khôn nghĩ đến tương lai của công ty, lại cười thật phấn chấn.
– Đúng rồi, tòa nhà chúng ta mua đã được một công ty khai thác nhìn trúng, chuẩn bị khai phá để làm khu dân cư hạng sang, chúng ta cũng nhân cơ hội nước lên thì thuyền lên, giờ công ty kia đang liên hệ muốn mua lại miếng đất này trong tay cô, cô chuẩn bị nhập cổ, tham dự vào dự án này, tiến quân vào thị trường địa ốc! Cháu thấy sao? Từ Khôn cười hỏi.
– Đương nhiên là tốt! Mọi thứ cô cứ quyết định là được.
Cố Trường Khanh cười nói. Kiếp trước dù cô vô dụng nhưng cũng biết giá nhà ở Bắc Kinh luôn tăng cao một cách chóng mặt, đầu tư vào địa ốc tuyệt đối là quyết định chính xác.
– Nhưng cô ơi, công ty của chúng ta có thể đưa công ty lên sàn chứng khoán không? Có thể gom góp được nguồn tài chính lớn, khiến công ty phát triển nhanh hơn!
– Cô đang định nói chuyện này với cháu.
Từ Khôn cười nói:
– Cô định học theo Cố thị nhà cháu, nhân cơ hội này tiến quân vào giới địa ốc, nhân lúc tin được làm đại lý của Eleanor ở Trung Quốc đang được chú ý thì nhất định sẽ đứng đầu thị trường chứng khoán! Trường Khanh… Cô có dự cảm, tương lai chúng ta nhất định sẽ trở thành một công ty có ảnh hưởng, tầm cỡ lớn ở Trung Quốc.
Từ Khôn hưng phấn, mắt sáng bừng lên.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Cô à, cháu chưa bao giờ nghi ngờ điều này!
Về sau, tập đoàn Càn Khôn hô phong hoán vũ trên thương trường sẽ có phần của cả Cố Trường Khanh nữa!
Chuyện với Eleanor chấm dứt, Cố Trường Khanh cảm thấy thật thoải mái. Về phía Hoàng Thao, cô không hề lo lắng, cô có bằng chứng cụ thể, không sợ anh ta có thể giở trò gì.
Mà ở cùng với Phùng Tước lại rất thoải mái, hai người gần như là ngày nào cũng cùng nhau tập thể dục buổi sáng, cùng học bài, cùng ăn cơm. Lần nào cũng là Phùng Tước chủ động tìm đến cô, như thể những tháng ngày bên nhau thế này với anh mà nói lại là chuyện rất tự nhiên.
Thực ra, Cố Trường Khanh không hề phản cảm với việc ở bên Phùng Tước. Người này dù có khi hơi bá đạo, có chút tính công tử nhưng nói tóm lại, vẫn rất dễ ở chung, quan trọng nhất là, anh rất quan tâm cô, sự ấm áp, quan tâm của anh khiến Cố Trường Khanh khó có thể chống đối, cũng khiến cô kinh hãi.
Tối hôm đó, hai người lái xe đến siêu thị ở gần đó mua đồ trở về, đi vào con ngõ nhỏ, bỗng nhiên có hai chiếc xe áp sát tới, một trước một sau vây lấy họ.
Hai người hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Phùng Tước cau mày nhìn mấy người nước ngoài cao lớn đang bước xuống xe, đối phương trông rất hung dữ, xoa xoa tay, vừa nhìn đã biết là không hề có ý tốt.
Phùng Tước nhìn qua cửa sổ, lạnh lùng nhìn thẳng những người đó, một tay nhẹ nhàng nắm tay Cố Trường Khanh, trấn an cô:
– Em ở trên xe đừng đi ra ngoài, đóng hết cửa xe lại, anh xuống xem sao.
Nói xong liền buông tay Cố Trường Khanh, xuống xe.
Cố Trường Khanh nhìn ra bên ngoài thì thấy có mười mấy người cao lớn, vạm vỡ, trông rất dữ tợn. Lòng cô trầm xuống, thoáng đã đoán được là chuyện gì xảy ra.
Cô nhìn theo Phùng Tước, thấy anh vừa xuống xe thì đã có mấy kẻ xông lên, hùng hùng hổ hổ nhưng còn chưa động thủ.
Mà Phùng Tước tuy rằng bị một đám người vây ở giữa nhưng dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng khiến anh càng thêm nổi bật giữa đám người nước ngoài to cao kia. Cơ bắp trên người Phùng Tước như căng ra, bình tĩnh nhìn đám người xung quanh, ánh mắt lạnh lùng sắc bén không hề sợ hãi, khí thế như vậy khiến đám người đó rất bất ngờ.
– Các người là ai? Tại sao lại cản đường của chúng tôi?
Phùng Tước nhìn một người da trắng mặt sẹo mắt lạnh, lạnh lùng hỏi.
Người kia lạnh lùng nhìn anh, sau đó nhìn về phía Cố Trường Khanh trong xe:
– Chúng tôi tìm cô ta!
Người đó chỉ vào Cố Trường Khanh rồi lại nhìn Phùng Tước nói:
– Không liên quan gì đến anh, đừng xen vào việc của người khác!
Cố Trường Khanh nghe xong càng chắc chắn suy nghĩ của mình, cô đẩy cửa xe bước xuống.
Chuyện của mình không thể để Phùng Tước gánh vác được.
Con đường nhỏ này rất hẻo lánh, ban ngày có rất ít người đến huống chi giờ còn là buổi tối. Cố Trường Khanh nhìn nhìn bốn phía, không hề nhìn thấy người trong suy nghĩ của cô.
Phùng Tước thấy cô đi ra thì vội quát:
– Trường Khanh, ngồi vào xe, sau đó báo cảnh sát!
Anh dùng tiếng Hán.
– Báo cảnh sát?
Ở một góc tối không xa, bỗng có người dùng tiếng Hán nói chuyện:
– Tôi khuyên hai người đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không chỉ sợ trước khi gọi được cảnh sát đến thì các người đã bất tỉnh nhân sự mất rồi!
Cố Trường Khanh nghe được giọng nói của anh ta, không hề bất ngờ, cô cười lạnh một tiếng, nhìn về phía truyền ra giọng nói kia, lớn tiếng nói:
– Hoàng Thao, việc gì phải lén lút trốn ở chỗ tối như vậy! Có gan làm thì không có gan lộ diện sao?
– Cố tiểu thư nói chuyện vẫn chẳng hề khách sáo gì cả.
Người nọ cười cười, giọng nói như gió xuân mưa phùn.
Mấy gã kia bắt đầu đi về phía Cố Trường Khanh, nhìn cô không có hảo ý.
Phùng Tước thấy thế thì vội đi đến bên Cố Trường Khanh, để cô đứng sau mình, lặng lẽ quay đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi:
– Sao lại thế này?
Cố Trường Khanh nhìn anh, không biết nên nói sao.
Phùng Tước thấy cô không nói gì, hơi nhíu mày nhưng giờ không phải là lúc truy cứu nguyên nhân. Phùng Tước nhìn về phía giọng nói khi nãy, sắc mặt âm trầm.
Giọng nói kia lại vang đến:
– Thì ra đây là sứ giả hộ hoa của Cố tiểu thư.
Nghe Jason báo lại, Cố Trường Khanh và một cậu thanh niên khác thường xuyên qua lại nên để đề phòng Hoàng Thao mới dẫn theo nhiều người như vậy.
Mọi người chậm rãi đi về phía bọn họ.
Một người mặc âu phục màu tối, dáng người hoàn mỹ như người mẫu, tóc ngắn cũn, mắt xếch rất đẹp, khuôn mặt anh tuấn.
Anh cười cười, khóe miệng cong cong rất đẹp, nụ cười ôn hòa. Anh ta chậm rãi đi về phía bọn họ, khí chất tao nhã, cao quý nhưng thể anh ta không phải đang làm chuyện gì ám muội mà là đang tham gia một bữa tiệc lớn.
Chính là Hoàng thái tử của Hoa Nhã, Hoàng Thao.
Cố Trường Khanh nhìn anh ta, không nhịn được cười lạnh một tiếng.
Hoàng Thao nhìn Cố Trường Khanh, mỉm cười nói:
– Cố tiểu thư là người thông minh, nhất định là biết ý đồ tôi đến đây. Là muốn tôi động thủ? Hay là cô ngoan ngoãn đưa ra!
Anh lắc đầu:
– Cố tiểu thư, tôi thực sự coi cô là bạn, rất không muốn chuyện phát triển đến nước này, tốt nhất cô đừng ép tôi làm việc tôi không muốn làm.
Vẻ mặt anh ta rất bất đắc dĩ.
– Dối trá!
Cố Trường Khanh lạnh lùng phun ra hai chữ này rồi lại tiếp:
– Anh cảm thấy tôi có thể đưa ra sao? Đổi lại làm anh, anh sẽ đưa ra sao?
Hoàng Thao thở dài:
– Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đổi lại là tôi, tôi nhất định sẽ đưa ra.
Phùng Tước nghe mà chẳng hiểu ra làm sao. Anh rất muốn hiểu rõ nhưng với anh mà nói, bất kể là nguyên nhân gì thì cũng không quan trọng bằng sự an toàn của Cố Trường Khanh. Chuyện còn lại đợi về nhà rồi nói cũng không muộn.
– Thứ đó em không thể đưa ra sao? Phùng Tước hỏi cô.
Cố Trường Khanh nhìn nhìn đám người xung quanh, thầm tính toán, miệng nhả chữ rành rọt:
– Không thể!
Cố Trường Khanh biết, Hoàng Thao muốn là đoạn ghi âm kia. Nhưng một khi đưa ra thì cô lấy gì để khống chế tên kia? Giờ anh ta đã có phòng bị, dù cô có truyền ra ngoài cũng chỉ là nói suông, chẳng có tác dụng gì cả. Về sau chẳng phải mình sẽ bị anh ta đè ép sao?
Không thể đưa, tuyệt đối không thể đưa!
– Anh biết rồi!
Phùng Tước nói đủ cho cô nghe thấy:
– Đợi lát nữa em chạy đi, đừng quay lại, cũng mặc kệ anh đi, chỉ cần qua đoạn phố này là có thể gặp người rồi, em báo cảnh sát ngay lập tức đi.
Không thể thương lượng thì cũng chỉ còn một cách để giải quyết!
Cố Trường Khanh nhìn anh, lòng chấn động:
– Vậy còn anh?
Đây không phải là đóng phim, một người dù có lợi hại thế nào thì cũng không thể nào địch nổi nhiều tay côn đồ thế này được.
Phùng Tước quay đầu lại, hai mắt sáng bừng lên dưới ánh đèn:
– Anh có thể ứng phó được, em không cần lo lắng, chỉ cần chạy đi thôi.
– Anh Phùng Tước…
– Con trai phải bảo vệ con gái.
Phùng Tước quay đầu nhìn đám người như sói như hổ kia.
– Xem ra Cố tiểu thư không muốn nhận ý tốt của tôi…
Hoàng Thao ngừng cười, giận tái mặt, chậm rãi rời khỏi đám người rồi nhẹ giọng sai người bên cạnh:
– Khống chế được bọn họ là được rồi, đừng ra tay quá nặng.
Mười mấy tên côn đồ hình thành vòng vây, chậm rãi tới gần bọn họ.
Phùng Tước hơi hơi cúi người, cánh tay dài gần như là ôm lấy Cố Trường Khanh đứng sau mình, dùng hết sức lực của bản thân, ánh mắt sắc bén, cơ bắp nổi lên như thể đang dành dụm một nguồn sức mạnh vô cùng. Nhìn anh như một con hùng sư đang chờ để xông lên phát uy!
Đám côn đồ xung quanh đều tỏ vẻ trịnh trọng, không hề dám khinh thường. Đang lúc Phùng Tước tìm chỗ sơ hở cửa bọn họ, định phá vòng vây để Cố Trường Khanh có thể chạy đi thì bỗng nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói vô cùng bình tĩnh của Cố Trường Khanh.
– Không phải mọi cô gái đều chỉ có thể tránh ở sau lưng đàn ông!
Phùng Tước nao nao, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy có tiếng thét chói tai, sau đó anh cảm thấy mắt như hoa lên, một bóng dáng mảnh mai xông ra nhanh như chớp, hai tay vịn lên vai anh, mượn lực nhảy lên cao, một cước đá ngã người da đen trước mặt. Vừa nhanh vừa độc!
Biến cố này khiến cho tất cả mọi người đều chấn động. Đám côn đồ nước ngoài nhìn tên da đen bị đá ngã. Phùng Tước hoảng sợ nhìn Cố Trường Khanh đang tiếp đất, mà Hoàng Thao đang nhàn nhã đứng ngoài uống bia xem trò hay thì phun luôn ra một ngụm, lon bia trong tay rơi luôn xuống đất.
Nhân lúc mọi người còn không kịp phản ứng lại, Cố Trường Khanh lại nhanh chóng xông tới nơi cô cảm thấy phòng thủ yếu nhất, bả vai hạ thấp, hai đấm đánh ra nhanh như chớp, động tác nhanh nhẹn, vừa nhanh vừa độc lại chọn đúng chỗ yếu của đối phương, mắt, mũi, cổ, đánh cho người đó trở tay không kịp, ôm mặt đau đón! Chỉ chốc lát thôi đã lại đánh bay hai tên khác!
Trong sân Phùng Tước, ngoài sân Hoàng Thao đều trợn mắt, há hốc mồm!
Dưới tình thế cấp bách, Hoàng Thao cũng chẳng còn phong độ gì nữa, chỉ vào giữa sân kêu lớn:
– Này! Các người làm cái gì thế, bị một đứa con gái đánh mà còn không biết đánh trả sao?
Đám côn đồ kia lúc này mới mấy lại phản ứng, vuốt ngực xông về phía Cố Trường Khanh!
Vừa rồi đám người này đều dồn sức chú ý qua Phùng Tước, không ai coi Cố Trường Khanh ra gì nên mới bị Cố Trường Khanh đánh cho bất ngờ, trở tay không kịp! Lúc này bọn họ dồn sức đối phó với Cố Trường Khanh. Dù sao cô cũng còn nhỏ tuổi, thể lực không đủ, bị một đám nước ngoài vây lấy, chỉ chốc lát sau đã rơi vào thế hạ phong, cô vừa nhanh nhẹn tránh thoát một quyền của một tay da trắng thì đằng sau lại có một tên hùng hổ như gấu nhào đến.
Đường đi đằng sau bị một kẻ chắn lại, Cố Trường Khanh không thể tránh được, mắt thấy mình sẽ bị tên đầu gấu này bắt được thì bỗng bên cạnh có tiếng hét lớn, Phùng Tước đã nhào qua đánh vào đầu tên kia, lúc này hắn ta phun ra một búng máu, còn chưa kịp gì thì đã ngất đi. Nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, Phùng Tước lại đá ngã một gã da đen ở bên, sau đó lại đánh bại một gã da trắng, lại quay về đá một kẻ nhỏ thó. Suốt cả quá trình đều rất thoải mái, thuần thục, mỗi động tác vung lên là lại có một người ngã xuống, mỗi một lần công kích tất sẽ có kẻ tru lên!
Đám người bên cạnh đều hoảng hốt, vội lùi về phía sau, nhìn người đàn ông ở giữa sân với khuôn mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng như tu la ở địa ngục này.
/261
|