Phóng viên là một cô gái trẻ xinh đẹp, cô đi vào văn phòng của Khổng Khánh Tường, Khổng Khánh Tường nhiệt tình tiếp đãi, hai người chào hỏi rồi, nữ phóng viên cười nói:
– Khổng tiên sinh, tôi muốn mời ông làm khách mời cho chương trình của chúng tôi, không biết ý Khổng tiên sinh thế nào?
Đương nhiên là Khổng Khánh Tường luôn miệng đồng ý.
Nữ phóng viên kia còn nói:
– Vì tiết mục nên cần phải quay phim ở công ty và ở nhà của tiên sinh, không biết Khổng tiên sinh có ý kiến gì?
Khổng Khánh Tường cười nói:
– Đương nhiên sẽ phối hợp với mọi người.
Nữ phóng viên rất hài lòng, lại xã giao đôi câu với Khổng Khánh Tường rồi mới rời đi, lúc gần đi, Tống Trí Hào đưa cho cô một phong bì dày cộp, nữ phóng viên cười nhận lấy.
Mấy ngày sau đó, vì phối hợp với đài truyền hình nên Khổng Khánh Tường còn mời cả công ty vệ sinh đến dọn dẹp, không chỉ như thế còn bắt các nhân viên ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nữ còn phải trang điểm, ở nhà ở công ty đều gọn gàng ngăn nắp.
Đài truyền hình đến công ty quay chụp hai tiếng, tập trung nhất là văn phòng của Chủ tịch.
Ngày đến biệt thự họ Cố quay phim, toàn bộ mọi người đều phải tụ tập ở đại sảnh, Khổng Khánh Tường yêu cầu tất cả mọi người đều phải có mặt.
Đoàn làm phim quay chụp thư phòng, phòng ngủ của Khổng Khánh Tường và toàn bộ Cố gia rồi phỏng vấn tất cả các thành viên trong nhà, ngay cả Khổng Ngọc Long cũng không tha, lúc phỏng vấn Khưu Uyển Di thì bà ta ăn mặc sang trọng dẫn đoàn làm phim đi ngắm cảnh hậu hoa viên của nhà bọn họ.
– Hoa viên nhà tôi đều là tự tay tôi chăm sóc, sáng nào cũng tốn mất hai tiếng đó.
– Chồng tôi là người rất thức thời, hiểu chuyện, ông ấy chẳng những là thương nhân thành công mà còn là người chồng có trách nhiệm, hạnh phúc lớn nhất đời tôi chính là gả cho ông ấy, có thể chăm lo việc nhà để ông ấy toàn tâm toàn ý trong sự nghiệp.
– Mọi việc trang trí trong nhà đều là tự tay tôi chọn bởi vì từ nhỏ tôi đã mơ có được một gia đình ấm áp cho nên tôi cố hết sức mình để gây dựng nó.
– Có bao giờ nghĩ đến có ngày rời khỏi đây? Không, đương nhiên là không, đây là nhà của tôi, rời khỏi đây thì tôi sống thế nào, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nhà mình.
Từ đầu đến cuối Khưu Uyển Di vẫn luôn duy trì nụ cười dịu dàng, hiền lành.
Lúc phóng viên phóng vấn Khổng Ngọc Phân và Khổng Ngọc Long thì hỏi Khổng Ngọc Long:
– Những người trong nhà em thích nhất là ai?
Khổng Ngọc Long trả lời:
– Em yêu nhất là cha, mẹ và chị, ghét nhất là người xấu!
Khổng Ngọc Phân vội bưng miệng Khổng Ngọc Long, nhìn phóng viên cười gượng:
– Trẻ con không hiểu chuyện, nói hươu nói vượn.
Đúng lúc này, Cố Trường Khanh đi qua trước mặt bọn họ, lúc đi qua Khổng Ngọc Long thì lén làm mặt quỷ với nó, Khổng Ngọc Long lập tức đứng phắt dậy, giãy khỏi tay Khổng Ngọc Phân, chỉ vào Cố Trường Khanh mà kêu to:
– Chính là chị ta, chị ta là người xấu, người xấu xa nhất trên đời.
Khổng Ngọc Phân kéo lại cũng không kịp, Khổng Ngọc Long chạy tới đá Cố Trường Khanh mấy đá, Cố Trường Khanh kêu thảm thiết, vẻ mặt tủi thân, sau đó Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di phải vội chạy ra quát Khổng Ngọc Long thì mới thôi.
Cơn sóng gió này khiến Khổng Khánh Tường phải nhét cho mỗi người trong đoàn làm phim một phong bì dày cộp, nhờ bọn họ cắt đoạn phim của Khổng Ngọc Long đi thì mới bình ổn lại.
Đến ngày quay phim, Khổng Khánh Tường mặc tây trang, anh tuấn tiêu sái, Khưu Uyển Di sang trọng xinh đẹp, hai người chỉ cảm thấy vô cùng nở mày nở mặt, đắc ý vô cùng.
Ở trường quay, MC hỏi Khổng Khánh Tường rất nhiều vấn đề, đa số là đã thương lượng từ trước, Khổng Khánh Tường đã nghĩ sẵn trong đầu nên đối đáp trôi chảy, vững như Thái Sơn.
Bỗng nhiên MC chuyển chủ đề, hỏi một câu không có trong bản thảo:
– Xin hỏi, ông có suy nghĩ gì về tiên sinh Cố Kiến Quốc cũng chính là cha vợ của ông?
Nghe thấy cái tên Cố Kiến Quốc, Khổng Khánh Tường khẽ cau mày, hôm nay chủ yếu là khen ngợi công lao của ông ta, bỗng nhiên kéo Cố Kiến Quốc vào làm gì? Khiến cho ông ta khó chịu như ăn nhầm ruồi nhặng, chẳng lẽ bảo ông ta thừa nhận trước mặt tất cả mọi người rằng mình là dựa vào phụ nữ để làm giàu. Khổng Khánh Tường thay đổi tư thế ngồi, thản nhiên nói:
– Tiên sinh Cố Kiến Quốc là người tôi tôn trọng!
Nói xong liếc qua MC, ánh mắt sắc lạnh.
MC biết ông ta mất hứng, nếu lại hỏi tiếp thì sẽ thành cục diện khó điều hòa nên vội chuyển đề tài.
Lúc này sắc mặt Khổng Khánh Tường mới dần tốt lên một chút.
Sau đó MC lại hỏi Khưu Uyển Di chuyện tình yêu của hai người, Khưu Uyển Di khen Khổng Khánh Tường là người đàn ông tốt nhất trên đời, không chê xuất thân của bà ta, cố gắng đường hoàng cưới bà ta vào cửa, nói đến chỗ cảm động thì còn khóc lóc, Khổng Khánh Tường cầm tay bà ta với vẻ tình sâu nghĩa nặng.
MC nhân cơ hội hỏi Khổng Khánh Tường:
– Vậy Khổng tiên sinh có yêu vợ mình không? Vợ của tiên sinh có phải là người phụ nữ tiên sinh yêu nhất không?
Khổng Khánh Tường đang diễn nhập tâm, đương nhiên trả lời “Đúng” ngay lập tức, sau đó cùng Khưu Uyển Di bốn mắt nhìn nhau, tình cảm nồng nàn.
Sau đó lại nhắc đến chuyện đổi tên, Khổng Khánh Tường nói:
– Một công ty phát triển đến mức độ nhất định thì phải bước qua chặng đường mới, giai đoạn phát triển mới, vứt bỏ thứ đã cũ, rót vào đó sức mạnh mới để người ta có cảm giác mới mẻ.
Khổng Khánh Tường không cho Cố Trường Khanh nhận phỏng vấn.
Sau khi kết thúc, Khổng Khánh Tường hỏi MC:
– Chờ đến khi sửa xong, trước khi phát ra có thể cho tôi xem trước không?
MC cười nói:
– Đương nhiên là được!
Khổng Khánh Tường yên lòng.
Mấy ngày trước khi chương trình phát sóng, Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di như bước trong mây, nhất là Khưu Uyển Di, thời gian đó không ngừng mời khách đến nhà, báo tin cho từng người, rất náo động. Nên biết rằng với những người nhà giàu này mà nói, lên tivi không khó, chỉ là được vào chương trình nổi tiếng như vậy thì lại không dễ. Nhất thời, Khưu Uyển Di trở thành người nổi bật bậc nhất trong giới thượng lưu.
Cố Trường Khanh lén nói với Triệu Chân Chân:
– Nhìn thấy chưa, lấy được người đàn ông thế nào thì sẽ sống cuộc sống như thế, phụ nữ quan trọng nhất là tìm được đúng người đàn ông của mình, có cơ hội tốt thì không được bỏ qua.
Triệu Chân Chân nhăn nhó:
– Mình cũng muốn nắm bắt lấy lắm chứ nhưng giờ Diệp công tử đã cho mình vào sổ đen trong list điện thoại rồi.
Thì ra ngay hôm sau, cậu ấm họ Diệp kia đã hẹn cô nàng đi ăn tối, sau đó lại dẫn Triệu Chân Chân đến khách sạn. Triệu Chân Chân cũng biết ở Trung Quốc thì nên rụt rè một chút nhưng cô ta ở nước ngoài phóng đãng thành quen, thân thể còn thành thật hơn bản thân nhiều, không nhịn được mấy cái ve vãn của Diệp công tử thì đã cởi giáp quy hàng. Diệp công tử chơi cô ả rồi lại thấy cô ả quá dễ dãi, không có gì thú vị, chơi thêm hai lần thì đem chút tiền ra đuổi Triệu Chân Chân đi, còn cho số của Triệu Chân Chân vào sổ đen khiến cô ả không thể tìm được nữa.
Cố Trường Khanh tỏ vẻ đồng tình, an ủi:
– Đám công tử trẻ tuổi này mình hiểu quá rõ, thích chơi nhưng không thích chịu trách nhiệm, trước khi kết hôn thì chơi đủ các kiểu mỹ nhân, cuối cùng lấy người con gái môn đăng hộ đối, kết hôn rồi lại chơi tiếp. Trong từ điển của bọn họ không có chữ chân tình đâu. Cậu còn may rồi, anh ta còn mua cho cậu nhiều đồ như thế, nếu gặp phải người vô đạo đức thì chơi xong rồi còn bôi nhọ cậu, đến lúc đó khóc cũng không kịp đâu.
Mặt Triệu Chân Chân trắng bệch.
Cố Trường Khanh lại nhàn nhạt nói:
– Nếu không muốn lấy bọn họ thì không bằng tìm người lớn tuổi chút, ít nhất những người này hào phóng, cậu có thể có được thứ cậu muốn, không như đám công tử trẻ tuổi này, kinh tế bị gia đình khống chế, rất vô vị.
Triệu Chân Chân nghĩ đến Khưu Uyển Di đường quan rộng mở, có chút đăm chiêu.
Tối thứ bảy, cả nhà Khổng Khánh Tường đều ở nhà xem tivi.
Mà Cố Trường Khanh thì đến chỗ Lý Giai để xem cùng Lý Giai và Từ Khôn.
Ba người ngồi trước tivi ăn đồ ăn vặt, uống café chờ xem kịch vui.
– Cô à, phải cảm ơn cô đã giới thiệu người phụ trách chương trình này cho cháu biết.
Cố Trường Khanh cười cảm ơn Từ Khôn. Từ Khôn vừa ăn hoa quả vừa cười nói:
– Chuyện nhỏ thôi, người phụ trách kia vốn là quen biết cũ, mấy lần còn xin cô tài trợ, cô nhờ ông ta giúp chút việc còn không được sao? Hơn nữa bọn họ cũng đâu có thiệt, có chúng ta lo liệu, rating hôm nay nhất định sẽ rất cao.
Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, chương trình bắt đầu.
Lý Giai hưng phấn vỗ vỗ bọn họ:
– Đến rồi, đừng nói chuyện nữa.
Lúc chương trình chiếu đến cảnh Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di phơi nắng, ân ái thì ba người đều thấy tởm, ăn không vô.
– Khổng Khánh Tường này đúng là không thể chịu nổi.
Từ Khôn không nhịn được.
– Buồn nôn quá, quá ghê tởm! Lý Giai ôm ngực.
Cố Trường Khanh vươn tay “Suỵt” một tiếng:
– Sắp có trò hay rồi.
Trên màn hình bắt đầu chiếu cảnh về công ty và biệt thự họ Cố, đa số Khổng Khánh Tường đều đã nhìn thấy, ngoại trừ…
Trên màn hình bỗng xuất hiện gương mặt của Cố Trường Khanh, cô đang nhận phỏng vấn trong phòng ngủ.
Phóng viên hỏi cô:
– Nghe nói cô đã trao cổ phần của mình cho cha cô đến năm 25 tuổi đúng không?
Cố Trường Khanh ngây thơ cười nói:
– Đến cả việc này mọi người cũng biết sao, đúng là thần thông quảng đại, đúng rồi, lúc đó tôi còn nhỏ, đương nhiên giao cho cha quản lý.
Phóng viên lại hỏi:
– Cô có biết chuyện công ty sắp đổi tên không?
– Biết!
– Cô có cảm nghĩ gì?
Sắc mặt Cố Trường Khanh hơi trầm xuống:
– Tôi có hơi buồn bởi vì Cố thị sắp thành quá khứ, qua vài năm nữa, mọi người sẽ không còn nhớ đến ông ngoại tôi nữa.
– Có thể kể cho chúng tôi nghe về chuyện ông ngoại của cô sao?
Vẻ mặt Cố Trường Khanh lại sáng lên:
– Đương nhiên, ông ngoại tôi là người rất giỏi, Cố thị là một tay ông gây dựng nên với hai bàn tay trắng, ban đầu làm ăn thành công rồi dần dần mới gây dựng Cố thị. Để tôi kể cho mọi người một vụ làm ăn lớn của ông ngoại nhé, lúc ấy ông ngoại tôi phải trải qua thời gian đàm phán dài mới có thể chuyển máy bay Liên Xô về Trung Quốc khiến ngành công nghiệp Trung Quốc thêm phát triển. Việc đàm phán thành công, tất cả mọi người đều vui mừng, đó là sự kiện lớn nhất trên thương trường thời bấy giờ. Ngoài ra còn có rất nhiều chuyện khác nữa, hôm nay cũng không có thời gian để kể hết được.
– Nếu cô không muốn Cố thị đổi tên thì sao không phản đối.
Cố Trường Khanh cúi đầu không nói gì nhưng mọi thứ đều đã bộc lộ rõ qua sự im lặng ấy.
Sau đó, hình ảnh lại đổi, MC hỏi Khổng Khánh Tường:
– Xin hỏi ông có suy nghĩ gì về tiên sinh Cố Kiến Quốc?
Khổng Khánh Tường chỉ thản nhiên đáp:
– Tiên sinh Cố Kiến Quốc là người tôi tôn trọng.
Sắc mặt không vui.
Bên kia, Khổng Khánh Tường nhìn tivi, giận đến xanh mặt, trong cơn phẫn nộ ném điều khiển trong tay đi, bốp một tiếng, chiếc điều khiển vỡ tan tành.
– Sao có thể như vậy, đoạn phim đài truyền hình gửi qua không có đoạn này.
Mà bên kia, Cố Trường Khanh cười nói với bọn Lý Giai:
– Đây mới chỉ là bắt đầu, trò hay còn ở phía sau cơ.
– Khổng tiên sinh, tôi muốn mời ông làm khách mời cho chương trình của chúng tôi, không biết ý Khổng tiên sinh thế nào?
Đương nhiên là Khổng Khánh Tường luôn miệng đồng ý.
Nữ phóng viên kia còn nói:
– Vì tiết mục nên cần phải quay phim ở công ty và ở nhà của tiên sinh, không biết Khổng tiên sinh có ý kiến gì?
Khổng Khánh Tường cười nói:
– Đương nhiên sẽ phối hợp với mọi người.
Nữ phóng viên rất hài lòng, lại xã giao đôi câu với Khổng Khánh Tường rồi mới rời đi, lúc gần đi, Tống Trí Hào đưa cho cô một phong bì dày cộp, nữ phóng viên cười nhận lấy.
Mấy ngày sau đó, vì phối hợp với đài truyền hình nên Khổng Khánh Tường còn mời cả công ty vệ sinh đến dọn dẹp, không chỉ như thế còn bắt các nhân viên ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nữ còn phải trang điểm, ở nhà ở công ty đều gọn gàng ngăn nắp.
Đài truyền hình đến công ty quay chụp hai tiếng, tập trung nhất là văn phòng của Chủ tịch.
Ngày đến biệt thự họ Cố quay phim, toàn bộ mọi người đều phải tụ tập ở đại sảnh, Khổng Khánh Tường yêu cầu tất cả mọi người đều phải có mặt.
Đoàn làm phim quay chụp thư phòng, phòng ngủ của Khổng Khánh Tường và toàn bộ Cố gia rồi phỏng vấn tất cả các thành viên trong nhà, ngay cả Khổng Ngọc Long cũng không tha, lúc phỏng vấn Khưu Uyển Di thì bà ta ăn mặc sang trọng dẫn đoàn làm phim đi ngắm cảnh hậu hoa viên của nhà bọn họ.
– Hoa viên nhà tôi đều là tự tay tôi chăm sóc, sáng nào cũng tốn mất hai tiếng đó.
– Chồng tôi là người rất thức thời, hiểu chuyện, ông ấy chẳng những là thương nhân thành công mà còn là người chồng có trách nhiệm, hạnh phúc lớn nhất đời tôi chính là gả cho ông ấy, có thể chăm lo việc nhà để ông ấy toàn tâm toàn ý trong sự nghiệp.
– Mọi việc trang trí trong nhà đều là tự tay tôi chọn bởi vì từ nhỏ tôi đã mơ có được một gia đình ấm áp cho nên tôi cố hết sức mình để gây dựng nó.
– Có bao giờ nghĩ đến có ngày rời khỏi đây? Không, đương nhiên là không, đây là nhà của tôi, rời khỏi đây thì tôi sống thế nào, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nhà mình.
Từ đầu đến cuối Khưu Uyển Di vẫn luôn duy trì nụ cười dịu dàng, hiền lành.
Lúc phóng viên phóng vấn Khổng Ngọc Phân và Khổng Ngọc Long thì hỏi Khổng Ngọc Long:
– Những người trong nhà em thích nhất là ai?
Khổng Ngọc Long trả lời:
– Em yêu nhất là cha, mẹ và chị, ghét nhất là người xấu!
Khổng Ngọc Phân vội bưng miệng Khổng Ngọc Long, nhìn phóng viên cười gượng:
– Trẻ con không hiểu chuyện, nói hươu nói vượn.
Đúng lúc này, Cố Trường Khanh đi qua trước mặt bọn họ, lúc đi qua Khổng Ngọc Long thì lén làm mặt quỷ với nó, Khổng Ngọc Long lập tức đứng phắt dậy, giãy khỏi tay Khổng Ngọc Phân, chỉ vào Cố Trường Khanh mà kêu to:
– Chính là chị ta, chị ta là người xấu, người xấu xa nhất trên đời.
Khổng Ngọc Phân kéo lại cũng không kịp, Khổng Ngọc Long chạy tới đá Cố Trường Khanh mấy đá, Cố Trường Khanh kêu thảm thiết, vẻ mặt tủi thân, sau đó Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di phải vội chạy ra quát Khổng Ngọc Long thì mới thôi.
Cơn sóng gió này khiến Khổng Khánh Tường phải nhét cho mỗi người trong đoàn làm phim một phong bì dày cộp, nhờ bọn họ cắt đoạn phim của Khổng Ngọc Long đi thì mới bình ổn lại.
Đến ngày quay phim, Khổng Khánh Tường mặc tây trang, anh tuấn tiêu sái, Khưu Uyển Di sang trọng xinh đẹp, hai người chỉ cảm thấy vô cùng nở mày nở mặt, đắc ý vô cùng.
Ở trường quay, MC hỏi Khổng Khánh Tường rất nhiều vấn đề, đa số là đã thương lượng từ trước, Khổng Khánh Tường đã nghĩ sẵn trong đầu nên đối đáp trôi chảy, vững như Thái Sơn.
Bỗng nhiên MC chuyển chủ đề, hỏi một câu không có trong bản thảo:
– Xin hỏi, ông có suy nghĩ gì về tiên sinh Cố Kiến Quốc cũng chính là cha vợ của ông?
Nghe thấy cái tên Cố Kiến Quốc, Khổng Khánh Tường khẽ cau mày, hôm nay chủ yếu là khen ngợi công lao của ông ta, bỗng nhiên kéo Cố Kiến Quốc vào làm gì? Khiến cho ông ta khó chịu như ăn nhầm ruồi nhặng, chẳng lẽ bảo ông ta thừa nhận trước mặt tất cả mọi người rằng mình là dựa vào phụ nữ để làm giàu. Khổng Khánh Tường thay đổi tư thế ngồi, thản nhiên nói:
– Tiên sinh Cố Kiến Quốc là người tôi tôn trọng!
Nói xong liếc qua MC, ánh mắt sắc lạnh.
MC biết ông ta mất hứng, nếu lại hỏi tiếp thì sẽ thành cục diện khó điều hòa nên vội chuyển đề tài.
Lúc này sắc mặt Khổng Khánh Tường mới dần tốt lên một chút.
Sau đó MC lại hỏi Khưu Uyển Di chuyện tình yêu của hai người, Khưu Uyển Di khen Khổng Khánh Tường là người đàn ông tốt nhất trên đời, không chê xuất thân của bà ta, cố gắng đường hoàng cưới bà ta vào cửa, nói đến chỗ cảm động thì còn khóc lóc, Khổng Khánh Tường cầm tay bà ta với vẻ tình sâu nghĩa nặng.
MC nhân cơ hội hỏi Khổng Khánh Tường:
– Vậy Khổng tiên sinh có yêu vợ mình không? Vợ của tiên sinh có phải là người phụ nữ tiên sinh yêu nhất không?
Khổng Khánh Tường đang diễn nhập tâm, đương nhiên trả lời “Đúng” ngay lập tức, sau đó cùng Khưu Uyển Di bốn mắt nhìn nhau, tình cảm nồng nàn.
Sau đó lại nhắc đến chuyện đổi tên, Khổng Khánh Tường nói:
– Một công ty phát triển đến mức độ nhất định thì phải bước qua chặng đường mới, giai đoạn phát triển mới, vứt bỏ thứ đã cũ, rót vào đó sức mạnh mới để người ta có cảm giác mới mẻ.
Khổng Khánh Tường không cho Cố Trường Khanh nhận phỏng vấn.
Sau khi kết thúc, Khổng Khánh Tường hỏi MC:
– Chờ đến khi sửa xong, trước khi phát ra có thể cho tôi xem trước không?
MC cười nói:
– Đương nhiên là được!
Khổng Khánh Tường yên lòng.
Mấy ngày trước khi chương trình phát sóng, Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di như bước trong mây, nhất là Khưu Uyển Di, thời gian đó không ngừng mời khách đến nhà, báo tin cho từng người, rất náo động. Nên biết rằng với những người nhà giàu này mà nói, lên tivi không khó, chỉ là được vào chương trình nổi tiếng như vậy thì lại không dễ. Nhất thời, Khưu Uyển Di trở thành người nổi bật bậc nhất trong giới thượng lưu.
Cố Trường Khanh lén nói với Triệu Chân Chân:
– Nhìn thấy chưa, lấy được người đàn ông thế nào thì sẽ sống cuộc sống như thế, phụ nữ quan trọng nhất là tìm được đúng người đàn ông của mình, có cơ hội tốt thì không được bỏ qua.
Triệu Chân Chân nhăn nhó:
– Mình cũng muốn nắm bắt lấy lắm chứ nhưng giờ Diệp công tử đã cho mình vào sổ đen trong list điện thoại rồi.
Thì ra ngay hôm sau, cậu ấm họ Diệp kia đã hẹn cô nàng đi ăn tối, sau đó lại dẫn Triệu Chân Chân đến khách sạn. Triệu Chân Chân cũng biết ở Trung Quốc thì nên rụt rè một chút nhưng cô ta ở nước ngoài phóng đãng thành quen, thân thể còn thành thật hơn bản thân nhiều, không nhịn được mấy cái ve vãn của Diệp công tử thì đã cởi giáp quy hàng. Diệp công tử chơi cô ả rồi lại thấy cô ả quá dễ dãi, không có gì thú vị, chơi thêm hai lần thì đem chút tiền ra đuổi Triệu Chân Chân đi, còn cho số của Triệu Chân Chân vào sổ đen khiến cô ả không thể tìm được nữa.
Cố Trường Khanh tỏ vẻ đồng tình, an ủi:
– Đám công tử trẻ tuổi này mình hiểu quá rõ, thích chơi nhưng không thích chịu trách nhiệm, trước khi kết hôn thì chơi đủ các kiểu mỹ nhân, cuối cùng lấy người con gái môn đăng hộ đối, kết hôn rồi lại chơi tiếp. Trong từ điển của bọn họ không có chữ chân tình đâu. Cậu còn may rồi, anh ta còn mua cho cậu nhiều đồ như thế, nếu gặp phải người vô đạo đức thì chơi xong rồi còn bôi nhọ cậu, đến lúc đó khóc cũng không kịp đâu.
Mặt Triệu Chân Chân trắng bệch.
Cố Trường Khanh lại nhàn nhạt nói:
– Nếu không muốn lấy bọn họ thì không bằng tìm người lớn tuổi chút, ít nhất những người này hào phóng, cậu có thể có được thứ cậu muốn, không như đám công tử trẻ tuổi này, kinh tế bị gia đình khống chế, rất vô vị.
Triệu Chân Chân nghĩ đến Khưu Uyển Di đường quan rộng mở, có chút đăm chiêu.
Tối thứ bảy, cả nhà Khổng Khánh Tường đều ở nhà xem tivi.
Mà Cố Trường Khanh thì đến chỗ Lý Giai để xem cùng Lý Giai và Từ Khôn.
Ba người ngồi trước tivi ăn đồ ăn vặt, uống café chờ xem kịch vui.
– Cô à, phải cảm ơn cô đã giới thiệu người phụ trách chương trình này cho cháu biết.
Cố Trường Khanh cười cảm ơn Từ Khôn. Từ Khôn vừa ăn hoa quả vừa cười nói:
– Chuyện nhỏ thôi, người phụ trách kia vốn là quen biết cũ, mấy lần còn xin cô tài trợ, cô nhờ ông ta giúp chút việc còn không được sao? Hơn nữa bọn họ cũng đâu có thiệt, có chúng ta lo liệu, rating hôm nay nhất định sẽ rất cao.
Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, chương trình bắt đầu.
Lý Giai hưng phấn vỗ vỗ bọn họ:
– Đến rồi, đừng nói chuyện nữa.
Lúc chương trình chiếu đến cảnh Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di phơi nắng, ân ái thì ba người đều thấy tởm, ăn không vô.
– Khổng Khánh Tường này đúng là không thể chịu nổi.
Từ Khôn không nhịn được.
– Buồn nôn quá, quá ghê tởm! Lý Giai ôm ngực.
Cố Trường Khanh vươn tay “Suỵt” một tiếng:
– Sắp có trò hay rồi.
Trên màn hình bắt đầu chiếu cảnh về công ty và biệt thự họ Cố, đa số Khổng Khánh Tường đều đã nhìn thấy, ngoại trừ…
Trên màn hình bỗng xuất hiện gương mặt của Cố Trường Khanh, cô đang nhận phỏng vấn trong phòng ngủ.
Phóng viên hỏi cô:
– Nghe nói cô đã trao cổ phần của mình cho cha cô đến năm 25 tuổi đúng không?
Cố Trường Khanh ngây thơ cười nói:
– Đến cả việc này mọi người cũng biết sao, đúng là thần thông quảng đại, đúng rồi, lúc đó tôi còn nhỏ, đương nhiên giao cho cha quản lý.
Phóng viên lại hỏi:
– Cô có biết chuyện công ty sắp đổi tên không?
– Biết!
– Cô có cảm nghĩ gì?
Sắc mặt Cố Trường Khanh hơi trầm xuống:
– Tôi có hơi buồn bởi vì Cố thị sắp thành quá khứ, qua vài năm nữa, mọi người sẽ không còn nhớ đến ông ngoại tôi nữa.
– Có thể kể cho chúng tôi nghe về chuyện ông ngoại của cô sao?
Vẻ mặt Cố Trường Khanh lại sáng lên:
– Đương nhiên, ông ngoại tôi là người rất giỏi, Cố thị là một tay ông gây dựng nên với hai bàn tay trắng, ban đầu làm ăn thành công rồi dần dần mới gây dựng Cố thị. Để tôi kể cho mọi người một vụ làm ăn lớn của ông ngoại nhé, lúc ấy ông ngoại tôi phải trải qua thời gian đàm phán dài mới có thể chuyển máy bay Liên Xô về Trung Quốc khiến ngành công nghiệp Trung Quốc thêm phát triển. Việc đàm phán thành công, tất cả mọi người đều vui mừng, đó là sự kiện lớn nhất trên thương trường thời bấy giờ. Ngoài ra còn có rất nhiều chuyện khác nữa, hôm nay cũng không có thời gian để kể hết được.
– Nếu cô không muốn Cố thị đổi tên thì sao không phản đối.
Cố Trường Khanh cúi đầu không nói gì nhưng mọi thứ đều đã bộc lộ rõ qua sự im lặng ấy.
Sau đó, hình ảnh lại đổi, MC hỏi Khổng Khánh Tường:
– Xin hỏi ông có suy nghĩ gì về tiên sinh Cố Kiến Quốc?
Khổng Khánh Tường chỉ thản nhiên đáp:
– Tiên sinh Cố Kiến Quốc là người tôi tôn trọng.
Sắc mặt không vui.
Bên kia, Khổng Khánh Tường nhìn tivi, giận đến xanh mặt, trong cơn phẫn nộ ném điều khiển trong tay đi, bốp một tiếng, chiếc điều khiển vỡ tan tành.
– Sao có thể như vậy, đoạn phim đài truyền hình gửi qua không có đoạn này.
Mà bên kia, Cố Trường Khanh cười nói với bọn Lý Giai:
– Đây mới chỉ là bắt đầu, trò hay còn ở phía sau cơ.
/261
|