Nơi Triệu Nghị dẫn hai cô đến là quán Karaoke nổi tiếng nhất thành phố.
Mọi người đậu xe xong rồi cùng đi vào.
Cố Trường Khanh đi bên cạnh Triệu Nghị nhưng luôn cảm thấy sau lưng đang có ánh mắt nhìn mình chằm chằm khiến cô không thoải mái. Cô không khỏi quay đầu lại, phía sau chỉ có một mình Phùng Tước. Cách anh bước đi có sự vững chãi của quân nhân nhưng ánh mắt lại không nhìn cô.
Chẳng lẽ mình cảm nhận sai? Lòng Cố Trường Khanh đầy hồ nghi.
Đang định quay đi thì Phùng Tước lại nhìn thẳng về phía cô, lúc này Cố Trường Khanh mới phát hiện, mắt người này rất đen, như ánh sao bừng sáng trong đêm tối.
Nhưng ánh mắt rất lạnh lùng, rất bình thản khiến người ta không nhịn được mà run lên.
Cố Trường Khanh miễn cưỡng cười cười với anh ta rồi lại quay đầu đi.
Phục vụ dẫn bọn họ đi về phòng hát lớn nhất.
Cửa vừa mở ra đã truyền ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh sáng bên trong khá mờ ảo, loáng thoáng có thể thấy được rất nhiều người,
Bên trong có người đứng dậy bật đèn lên, sau đó có người oán trách:
– Sao giờ mới đến!
Cố Trường Khanh nhìn bên trong, quả nhiên như lời Triệu Nghị, đều là người quen, trước kia thường hay tụ tập. Kiếp trước, có những người vẫn còn gặp lại nhau nhưng cũng có những người mất liên lạc.
Nói tóm lại, nhìn thấy bọn họ trẻ trung, vô ưu vô lo, lòng Cố Trường Khanh cũng rất thoải mái.
Cô cười đi vào chào hỏi mọi người rồi giới thiệu Khổng Ngọc Phân cho bọn họ. Mấy cậu con trai thấy Khổng Ngọc Phân xinh đẹp thì huýt sáo dài, Khổng Ngọc Phân ngại ngùng mà thoải mái cười đáp lại bọn họ, rất nhanh đã chiếm được cảm tình của đám con trai.
Sau đó Phùng Tước đi vào, vừa thấy anh, lập tức có mấy cậu ấm đứng dậy gọi:
– Anh Phùng, ngồi đây đi!
Ngữ điệu cung kính khiến Cố Trường Khanh chú ý.
Cô biết đám con trai này bình thường đều mắt cao hơn đầu, cho dù là với cha mẹ chưa chắc đã nói chuyện bằng ngữ khí đó, người này rốt cuộc có lai lịch gì?
Mà Khổng Ngọc Phân được mấy cậu ấm vây quanh, cũng chẳng để ý điều này.
Phùng Tước gật gật đầu, ngồi xuống một góc khuất, người như biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại bóng đen lạnh lùng.
Bên kia, Triệu Nghị đang gọi cô:
– Trường Khanh, đến đây chọn bài đi!
Cố Trường Khanh thu hồi ánh mắt, xoay người đi tới. Trên màn hình đều là những ca khúc đang được ưa thích lúc bấy giờ nhưng với Cố Trường Khanh mà nói thì đều là bài hát cũ từ 10 năm về trước, có nhiều bài đã quên cả lời. Triệu Nghị ngồi xuống cạnh cô, cùng cô nhìn màn hình, bỗng nhiên chỉ vào một bài hát của Vương Phi “Anh vui nên em cũng vui”, nói:
– Hát bài này đi, em hát bài này là hay nhất!
Nói xong lại quay đầu nhìn cô cười, ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của cậu, khiến nụ cười của cậu trở nên vô cùng dịu dàng. Mùi sữa tắm nhàn nhạt tản ra, như ánh mặt trời lại tươi mát như cỏ cây, dù là Cố Trường Khanh giờ lòng đã tĩnh lặng như nước thì cũng không khỏi hơi ngây người.
Triệu Nghị chính là như thế, tuy rằng chưa bao giờ ngỏ ý nhưng lại hay có những hành động mập mờ khiến cô khi ấy ngây thơ đầm đầu vào. Khi Triệu Nghị thích Khổng Ngọc Phân thì có thể thoải mái rời đi không thấy áy náy nhưng cô thì lại tự biến bản thân thành tổn thương đầy mình. (Mình ghét loại con trai này lắm ^^)
Có thể nói, sau này cuộc đời cô gặp nhiều biến cố như vậy, sự đả kích của Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân cũng có một ảnh hưởng nhất định.
Lòng Cố Trường Khanh lạnh băng, cô cảm nhận được Khổng Ngọc Phân đang đi về phía bọn họ, lại mỉm cười nhìn Triệu Nghị, nhẹ nhàng nói:
– Được, em hát cho anh nghe!
Lần này đến lượt Triệu Nghị bị mê hoặc. Cậu nhìn nụ cười của cô, tóc đen dài phủ trước mặt được ánh sáng màn hình nhuốm lên màu sắc xinh đẹp, hai măt cô sáng như pha lê. Cậu bỗng thấy Trường Khanh trước mắt có chút khác lạ…
Là ở nơi nào?
Ánh mắt Triệu Nghị bối rối trước nụ cười của cô nhưng chỉ chốc lát sau đã có đáp án.
Là nụ cười của cô, lúc trước cô luôn ngây ngô, xấu hổ nhưng bây giờ lại rất tự tin, có cảm giác thần bí khó nắm bắt, mà cảm giác này xuất hiện trên khuôn mặt non nớt 14 tuổi này lại hình thành một sức hút rất lớn.
Trong nháy mắt, thế giới của cậu trở nên tĩnh lặng, bên tai chỉ nghe được giọng nói dịu dàng của cô: “Em hát cho anh nghe… Em hát cho anh nghe…”
– Triệu Nghị, Triệu Nghị!
Cố Trường Khanh xua xua tay trước mặt Triệu Nghị:
– Sao lại ngây người?
Triệu Nghị lấy lại tinh thần:
– Không… không có gì…
Mặt bỗng nóng bừng, vội vàng cúi đầu.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn thấy Khưu Ngọc Phân, liền đứng lên cười nói:
– Ngọc Phân, chị chọn bài hát đi.
Sau đó nhường chỗ cho cô.
Khổng Ngọc Phân ngồi vào chỗ của cô, Cố Trường Khanh ngồi bên cạnh, nói chuyện phiếm với một người bạn nhưng lại chỉ chú ý đến hai người đang ngồi trước màn hình.
Bên kia, Triệu Nghị hỏi Khưu Ngọc Phân:
– Cậu thích ca sĩ nào?
– Không cố định, ai hát hay mình thích nghe người đó hát.
Khổng Ngọc Phân nhìn cậu cười.
Triệu Nghị cảm thấy, Cố Trường Khanh giống như đóa bách hợp nở rộ trong đêm, thanh lệ lại thần bí, còn Khưu Ngọc Phân chính là hoa hồng dưới ánh mặt trời, xinh đẹp diễm lệ khiến người ta không thể kháng cự.
Triệu Nghị nhìn cô cười dịu dàng:
– Được, để mình chọn mấy bài, cậu biết hát thì hát nhé!
– Được!
Khổng Ngọc Phân nhìn cậu nhẹ nhàng đáp, đồng thời lấy tay vén tóc ra sau tai, để lộ ra vành tai và chiếc cổ thanh tú.
Tim Triệu Nghị đập loạn.
Cố Trường Khanh ở bên hơi mỉm cười.
Tốt lắm, tốt lắm, chuyện càng ngày càng thú vị …
– Cô nàng kia từ đâu đến đây?
Vương Nhã Cầm ngồi bên đột nhiên hỏi.
Cố Trường Khanh đáp:
– Nghe nói cha đã chết, mẹ mở cửa hàng thời trang cao cấp.
Là Khưu Uyển Di nói như vậy. Cô rất tò mò không biết Khổng Khánh Tường nghe bà nói như vậy thì có cảm giác gì?
Nhưng cô cũng có thể hiểu, nếu nói ly hôn sẽ luôn để lại dấu vết chẳng bằng nói chết rồi cho sạch sẽ gọn gàng! Những người chột dạ sẽ luôn rất cẩn thận.
Vương Nhã Cầm a một tiếng, ngữ khí coi thường, hiển nhiên chẳng coi Khổng Ngọc Phân là gì.
Những người ở đây gia cảnh chẳng giàu cũng sang, người bình thường đương nhiên không thể lọt vào mắt bọn họ được.
Nhất là một cô gái xinh đẹp như vậy, vừa đến đã hấp dẫn ánh mắt của đám con trai thì càng khiến mấy cô tiểu thư nhà giàu khó chịu.
– Trường Khanh, cẩn thận một chút, mình thấy Khưu Ngọc Phân này không đơn giản, cậu xem chị ta với Triệu Nghị…
Vương Nhã Cầm hất hàm về phía bọn họ.
Cố Trường Khanh ra vẻ ngượng ngùng:
– Cậu nói gì thế, chị ấy với Triệu Nghị thế nào thì liên quan gì mình!
– Được rồi, cậu cứ giả vờ đi, đến lúc đó xem lại khóc lóc thế nào.
Lúc này tiếng nhạc quen thuộc vang lên, Triệu Nghị đứng dậy đưa míc qua cho cô:
– Trường Khanh, bài của em.
Cố Trường Khanh cầm míc, nhìn theo lời nhạc trên màn hình, tuy đã lâu rồi không nghe lại bài hát này nhưng cũng dần tìm được chút cảm giác.
– Anh cười vui nên em mỉm cười…
Ban đầu có chút trúc trắc nhưng dần dần lại tự nhiên trở lại.
– Mắt anh đỏ hoe, bầu trời của em u ám…
Giọng của Cố Trường Khanh trong trẻo mà nhu hòa, giọng hát mang theo sức hút, hát bài hát này rất có hồn. Dần dần, mọi người đều yên lặng tập trung nghe cô hát.
– Trời mới biết được. Anh vui vẻ nên em cũng vui vẻ. Hoa hồng đã nở…
Cô quay đầu nhìn Triệu Nghị, đôi mắt trong sáng như càng tỏa sáng trong căn phòng mờ ảo.
– Vui vẻ và buồn thương, muốn em đi theo vết xe đổ của anh…
Triệu Nghị nhìn đôi mắt cô, người như có dòng điện bắn qua, nhất thời kinh ngạc.
Bên cạnh, Khưu Ngọc Phân nhìn hai người, sắc mặt dần dần lạnh lùng, hai mắt lại càng ngày càng sáng, như có gì đó đang hừng hực cháy trong tim!
Chung quanh lập tức có người ồn ào:
– Hát thì hát thôi, không được mượn lời hát tỏ tình, không được bốn mắt nhìn nhau.
Triệu Nghị xấu hổ cười nói:
– Đừng đùa nữa!
Cố Trường Khanh cũng làm bộ như ngượng ngùng quay đầu lại đi, không nhìn Triệu Nghị, tiếp tục hát hết bài! Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục giả bộ, chỉ sợ bài hát cũng trở thành buồn nôn!
Hát xong, cả phòng vỗ tay ầm ầm, lại có một cậu ấm nói:
– Đây là bài hát gốc à, chưa tách lời đúng không? Hát lại lần nữa, tách lời đi!
Khiến cho mấy cô gái cười ầm lên.
Cố Trường Khanh cũng cười cười, sau đó buông mic, nói với Vương Nhã Cầm bên cạnh một tiếng:
– Mình vào nhà vệ sinh chút đã.
Cô ra khỏi phòng, đi về phía WC, đến khi đi ra lại thấy Phùng Tước đang đứng cách đó không xa, người dựa vào tường.
Mọi người đậu xe xong rồi cùng đi vào.
Cố Trường Khanh đi bên cạnh Triệu Nghị nhưng luôn cảm thấy sau lưng đang có ánh mắt nhìn mình chằm chằm khiến cô không thoải mái. Cô không khỏi quay đầu lại, phía sau chỉ có một mình Phùng Tước. Cách anh bước đi có sự vững chãi của quân nhân nhưng ánh mắt lại không nhìn cô.
Chẳng lẽ mình cảm nhận sai? Lòng Cố Trường Khanh đầy hồ nghi.
Đang định quay đi thì Phùng Tước lại nhìn thẳng về phía cô, lúc này Cố Trường Khanh mới phát hiện, mắt người này rất đen, như ánh sao bừng sáng trong đêm tối.
Nhưng ánh mắt rất lạnh lùng, rất bình thản khiến người ta không nhịn được mà run lên.
Cố Trường Khanh miễn cưỡng cười cười với anh ta rồi lại quay đầu đi.
Phục vụ dẫn bọn họ đi về phòng hát lớn nhất.
Cửa vừa mở ra đã truyền ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh sáng bên trong khá mờ ảo, loáng thoáng có thể thấy được rất nhiều người,
Bên trong có người đứng dậy bật đèn lên, sau đó có người oán trách:
– Sao giờ mới đến!
Cố Trường Khanh nhìn bên trong, quả nhiên như lời Triệu Nghị, đều là người quen, trước kia thường hay tụ tập. Kiếp trước, có những người vẫn còn gặp lại nhau nhưng cũng có những người mất liên lạc.
Nói tóm lại, nhìn thấy bọn họ trẻ trung, vô ưu vô lo, lòng Cố Trường Khanh cũng rất thoải mái.
Cô cười đi vào chào hỏi mọi người rồi giới thiệu Khổng Ngọc Phân cho bọn họ. Mấy cậu con trai thấy Khổng Ngọc Phân xinh đẹp thì huýt sáo dài, Khổng Ngọc Phân ngại ngùng mà thoải mái cười đáp lại bọn họ, rất nhanh đã chiếm được cảm tình của đám con trai.
Sau đó Phùng Tước đi vào, vừa thấy anh, lập tức có mấy cậu ấm đứng dậy gọi:
– Anh Phùng, ngồi đây đi!
Ngữ điệu cung kính khiến Cố Trường Khanh chú ý.
Cô biết đám con trai này bình thường đều mắt cao hơn đầu, cho dù là với cha mẹ chưa chắc đã nói chuyện bằng ngữ khí đó, người này rốt cuộc có lai lịch gì?
Mà Khổng Ngọc Phân được mấy cậu ấm vây quanh, cũng chẳng để ý điều này.
Phùng Tước gật gật đầu, ngồi xuống một góc khuất, người như biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại bóng đen lạnh lùng.
Bên kia, Triệu Nghị đang gọi cô:
– Trường Khanh, đến đây chọn bài đi!
Cố Trường Khanh thu hồi ánh mắt, xoay người đi tới. Trên màn hình đều là những ca khúc đang được ưa thích lúc bấy giờ nhưng với Cố Trường Khanh mà nói thì đều là bài hát cũ từ 10 năm về trước, có nhiều bài đã quên cả lời. Triệu Nghị ngồi xuống cạnh cô, cùng cô nhìn màn hình, bỗng nhiên chỉ vào một bài hát của Vương Phi “Anh vui nên em cũng vui”, nói:
– Hát bài này đi, em hát bài này là hay nhất!
Nói xong lại quay đầu nhìn cô cười, ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của cậu, khiến nụ cười của cậu trở nên vô cùng dịu dàng. Mùi sữa tắm nhàn nhạt tản ra, như ánh mặt trời lại tươi mát như cỏ cây, dù là Cố Trường Khanh giờ lòng đã tĩnh lặng như nước thì cũng không khỏi hơi ngây người.
Triệu Nghị chính là như thế, tuy rằng chưa bao giờ ngỏ ý nhưng lại hay có những hành động mập mờ khiến cô khi ấy ngây thơ đầm đầu vào. Khi Triệu Nghị thích Khổng Ngọc Phân thì có thể thoải mái rời đi không thấy áy náy nhưng cô thì lại tự biến bản thân thành tổn thương đầy mình. (Mình ghét loại con trai này lắm ^^)
Có thể nói, sau này cuộc đời cô gặp nhiều biến cố như vậy, sự đả kích của Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân cũng có một ảnh hưởng nhất định.
Lòng Cố Trường Khanh lạnh băng, cô cảm nhận được Khổng Ngọc Phân đang đi về phía bọn họ, lại mỉm cười nhìn Triệu Nghị, nhẹ nhàng nói:
– Được, em hát cho anh nghe!
Lần này đến lượt Triệu Nghị bị mê hoặc. Cậu nhìn nụ cười của cô, tóc đen dài phủ trước mặt được ánh sáng màn hình nhuốm lên màu sắc xinh đẹp, hai măt cô sáng như pha lê. Cậu bỗng thấy Trường Khanh trước mắt có chút khác lạ…
Là ở nơi nào?
Ánh mắt Triệu Nghị bối rối trước nụ cười của cô nhưng chỉ chốc lát sau đã có đáp án.
Là nụ cười của cô, lúc trước cô luôn ngây ngô, xấu hổ nhưng bây giờ lại rất tự tin, có cảm giác thần bí khó nắm bắt, mà cảm giác này xuất hiện trên khuôn mặt non nớt 14 tuổi này lại hình thành một sức hút rất lớn.
Trong nháy mắt, thế giới của cậu trở nên tĩnh lặng, bên tai chỉ nghe được giọng nói dịu dàng của cô: “Em hát cho anh nghe… Em hát cho anh nghe…”
– Triệu Nghị, Triệu Nghị!
Cố Trường Khanh xua xua tay trước mặt Triệu Nghị:
– Sao lại ngây người?
Triệu Nghị lấy lại tinh thần:
– Không… không có gì…
Mặt bỗng nóng bừng, vội vàng cúi đầu.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn thấy Khưu Ngọc Phân, liền đứng lên cười nói:
– Ngọc Phân, chị chọn bài hát đi.
Sau đó nhường chỗ cho cô.
Khổng Ngọc Phân ngồi vào chỗ của cô, Cố Trường Khanh ngồi bên cạnh, nói chuyện phiếm với một người bạn nhưng lại chỉ chú ý đến hai người đang ngồi trước màn hình.
Bên kia, Triệu Nghị hỏi Khưu Ngọc Phân:
– Cậu thích ca sĩ nào?
– Không cố định, ai hát hay mình thích nghe người đó hát.
Khổng Ngọc Phân nhìn cậu cười.
Triệu Nghị cảm thấy, Cố Trường Khanh giống như đóa bách hợp nở rộ trong đêm, thanh lệ lại thần bí, còn Khưu Ngọc Phân chính là hoa hồng dưới ánh mặt trời, xinh đẹp diễm lệ khiến người ta không thể kháng cự.
Triệu Nghị nhìn cô cười dịu dàng:
– Được, để mình chọn mấy bài, cậu biết hát thì hát nhé!
– Được!
Khổng Ngọc Phân nhìn cậu nhẹ nhàng đáp, đồng thời lấy tay vén tóc ra sau tai, để lộ ra vành tai và chiếc cổ thanh tú.
Tim Triệu Nghị đập loạn.
Cố Trường Khanh ở bên hơi mỉm cười.
Tốt lắm, tốt lắm, chuyện càng ngày càng thú vị …
– Cô nàng kia từ đâu đến đây?
Vương Nhã Cầm ngồi bên đột nhiên hỏi.
Cố Trường Khanh đáp:
– Nghe nói cha đã chết, mẹ mở cửa hàng thời trang cao cấp.
Là Khưu Uyển Di nói như vậy. Cô rất tò mò không biết Khổng Khánh Tường nghe bà nói như vậy thì có cảm giác gì?
Nhưng cô cũng có thể hiểu, nếu nói ly hôn sẽ luôn để lại dấu vết chẳng bằng nói chết rồi cho sạch sẽ gọn gàng! Những người chột dạ sẽ luôn rất cẩn thận.
Vương Nhã Cầm a một tiếng, ngữ khí coi thường, hiển nhiên chẳng coi Khổng Ngọc Phân là gì.
Những người ở đây gia cảnh chẳng giàu cũng sang, người bình thường đương nhiên không thể lọt vào mắt bọn họ được.
Nhất là một cô gái xinh đẹp như vậy, vừa đến đã hấp dẫn ánh mắt của đám con trai thì càng khiến mấy cô tiểu thư nhà giàu khó chịu.
– Trường Khanh, cẩn thận một chút, mình thấy Khưu Ngọc Phân này không đơn giản, cậu xem chị ta với Triệu Nghị…
Vương Nhã Cầm hất hàm về phía bọn họ.
Cố Trường Khanh ra vẻ ngượng ngùng:
– Cậu nói gì thế, chị ấy với Triệu Nghị thế nào thì liên quan gì mình!
– Được rồi, cậu cứ giả vờ đi, đến lúc đó xem lại khóc lóc thế nào.
Lúc này tiếng nhạc quen thuộc vang lên, Triệu Nghị đứng dậy đưa míc qua cho cô:
– Trường Khanh, bài của em.
Cố Trường Khanh cầm míc, nhìn theo lời nhạc trên màn hình, tuy đã lâu rồi không nghe lại bài hát này nhưng cũng dần tìm được chút cảm giác.
– Anh cười vui nên em mỉm cười…
Ban đầu có chút trúc trắc nhưng dần dần lại tự nhiên trở lại.
– Mắt anh đỏ hoe, bầu trời của em u ám…
Giọng của Cố Trường Khanh trong trẻo mà nhu hòa, giọng hát mang theo sức hút, hát bài hát này rất có hồn. Dần dần, mọi người đều yên lặng tập trung nghe cô hát.
– Trời mới biết được. Anh vui vẻ nên em cũng vui vẻ. Hoa hồng đã nở…
Cô quay đầu nhìn Triệu Nghị, đôi mắt trong sáng như càng tỏa sáng trong căn phòng mờ ảo.
– Vui vẻ và buồn thương, muốn em đi theo vết xe đổ của anh…
Triệu Nghị nhìn đôi mắt cô, người như có dòng điện bắn qua, nhất thời kinh ngạc.
Bên cạnh, Khưu Ngọc Phân nhìn hai người, sắc mặt dần dần lạnh lùng, hai mắt lại càng ngày càng sáng, như có gì đó đang hừng hực cháy trong tim!
Chung quanh lập tức có người ồn ào:
– Hát thì hát thôi, không được mượn lời hát tỏ tình, không được bốn mắt nhìn nhau.
Triệu Nghị xấu hổ cười nói:
– Đừng đùa nữa!
Cố Trường Khanh cũng làm bộ như ngượng ngùng quay đầu lại đi, không nhìn Triệu Nghị, tiếp tục hát hết bài! Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục giả bộ, chỉ sợ bài hát cũng trở thành buồn nôn!
Hát xong, cả phòng vỗ tay ầm ầm, lại có một cậu ấm nói:
– Đây là bài hát gốc à, chưa tách lời đúng không? Hát lại lần nữa, tách lời đi!
Khiến cho mấy cô gái cười ầm lên.
Cố Trường Khanh cũng cười cười, sau đó buông mic, nói với Vương Nhã Cầm bên cạnh một tiếng:
– Mình vào nhà vệ sinh chút đã.
Cô ra khỏi phòng, đi về phía WC, đến khi đi ra lại thấy Phùng Tước đang đứng cách đó không xa, người dựa vào tường.
/261
|