Thời gian qua Khổng Khánh Tường đúng là cảm thấy hứng thú với Triệu Chân Chân, nhưng dù sao nhà có nhiều người như vậy, không phải là chỗ thích hợp nên hai người thường thuê phòng bên ngoài. Có hai lần Triệu Chân Chân nhân lúc Khưu Uyển Di không có ở nhà đến khiêu khích Khổng Khánh Tường. Cô nàng lặng lẽ vào thư phòng của Khổng Khánh Tường. Đang lúc hai người ôm hôn thì Khưu Uyển Di bỗng nhiên gõ cửa, Triệu Chân Chân hoảng hốt vội trốn vào dưới bàn học. Khưu Uyển Di vào là để nói với Khổng Khánh Tường mấy chuyện bình thường trong nhà, Khổng Khánh Tường đối đáp qua loa.
Triệu Chân Chân nhân lúc hai người nói chuyện thì lặng lẽ cởi khóa quần của Khổng Khánh Tường, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy, khiêu khích, Khổng Khánh Tường run lên, vừa cố gắng ổn định cảm xúc để đối phó với Khưu Uyển Di vừa hưởng thụ cảm giác mất hồn này, sự kích thích này đúng là lần đầu tiên có được, chính vì tính tình lẳng lơ của Triệu Chân Chân nên khiến Khổng Khánh Tường rất yêu thích. Có đôi khi không nhịn được, buổi tối Khổng Khánh Tường còn lén đợi Khưu Uyển Di ngủ rồi lẻn vào phòng Triệu Chân Chân…
Những chuyện này tuy giấu được Khưu Uyển Di nhưng không thể giấu được Cố Trường Khanh bởi vì camera cô mua được đã quay lại được hết cảnh hai người truy hoan, còn không chỉ là một lần.
Nhưng những cái này tạm thời chưa thể công khai, muốn cho Khưu Uyển Di biết việc này thì phải dùng cách khác.
Từ nhà Lý Giai trở về, Cố Trường Khanh tìm cơ hội lén dặn dò chị Chu một lượt…
Không khí trong nhà rất lạnh, ai cũng ở yên trong phòng mình không ra, Khổng Khánh Tường cũng không tìm cô nhưng Cố Trường Khanh đương nhiên cũng sẽ không vì thế mà khinh thường.
Sáng hôm sau, sau khi mọi người đều đi làm, Khưu Uyển Di đưa con đi học rồi quay về.
Vừa vào nhà, tâm phúc A Quế của bà ta đã kéo bà ta qua một bên, giao một thứ đồ cho bà, nhẹ nhàng nói:
– Phu nhân, đây là tìm được trong phòng cô Triệu Chân Chân!
Khưu Uyển Di lập tức nhận ra được đây là tất của Khổng Khánh Tường, tay hơi run run, giọng nói hơi lạc đi.
Khó trách hai hôm nay vẫn không tìm được, thì ra là chạy đến nơi đó… mặt bà ta lúc xanh lúc trắng.
A Quế nhìn Khưu Uyển Di rồi còn nói:
– Phu nhân, tôi còn có một chuyện không biết có nên nói không…
Khưu Uyển Di nắm chặt cổ tay A Quế như thể muốn bẻ gãy tay A Quế.
– Còn chuyện gì nữa? Chị nói đi! Nói hết ra!
Khưu Uyển Di nghiến răng nghiến lợi.
A Quế nhìn quanh rồi nhẹ giọng thì thầm vào tai Khưu Uyển Di:
– Có người thấy nửa đêm ông chủ lén vào phòng cô Triệu…
Sắc mặt Khưu Uyển Di trắng bệch, kêu lớn:
– Ai? Là ai trông thấy!
Giọng nói vừa sắc vừa nhọn.
– Tôi nghe thấy mấy người bàn tán như vậy, còn nói chính là tối thứ hai vừa đây !
Khưu Uyển Di đẩy A Quế ra, giận đến run người, bà ta vò mạnh chiếc tất trong tay, lòng như có tảng đá lớn đè nặng, vô cùng khó chịu.
Con dâm phụ, dám cướp chồng tao ngay trước mặt tao! Con dâm phụ, tao sớm biết mày đến đây không có lòng tốt gì, không ngờ mày lại trơ trẽn, vô liêm sỉ như vậy!
Bà ta xông vào phòng Triệu Chân Chân, điên cuồng lục lọi, không lâu sau đã tìm ra được một số trang sức, trên hộp còn có chữ ký của Khổng Khánh Tường, nhìn chữ ký quen thuộc kia, Khưu Uyển Di vừa tức vừa hận, nước mắt trào ra.
Bao năm qua bà ta không phải không biết ông ta có phụ nữ ở ngoài, người này rồi lại người khác, bà ta đều nhắm một mắt mở một mắt, đàn ông có tiền ai mà chẳng thế? Mình chỉ để ý vinh hoa phú quý, chỉ cần địa vị không thay đổi là được rồi. Bà ta cũng tự biết mình càng ngày càng già, Khổng Khánh Tường càng ngày càng lãnh đạm, bà ta không phải là không khó chịu nhưng bà ta có thể làm gì? Chẳng nhẽ ly hôn để nhường vị trí này cho người khác? Hay là tranh cãi ầm ĩ để ông ta làm lãng tử quay đầu?
Đều là chuyện nực cười.
Bà ta chỉ có thể cố nhịn, coi thường, cố gắng không nhìn đến, cho dù có bao người nói thì bà ta cũng chỉ nhẹ nhàng đáp:
– Chuyện bên ngoài của đàn ông cần gì để ý!
Lừa người và cũng tự dối mình.
Nhưng sao ông ta có thể, sao có thể… Khưu Uyển Di ôm ngực ngồi xuống giường, nước mắt lăn dài.
Rõ ràng ông ta biết đó là cháu gái của bà, lại còn là ở đây, ở nhà của bọn họ, sao ông ta có thể đối xử với bà như vậy? (Hình như còn chưa tỉnh ngộ, nhà nào của bà thế bà :v)
Bà ta nhìn chiếc giường lớn, nệm viền hoa, bên trên sức nước hoa thơm ngào ngạt.
Bà ta như nhìn thấy cảnh hai người đó ôm nhau điên cuồng lăn lộn trên giường.
Sự oán hận trong lòng càng lúc càng sâu, bà vươn tay dùng sức đập vừa đập vừa khóc, lòng đau khổ không thể hình dung.
20 tuổi đã đi theo ông ta, vì ông ta sinh con đẻ cái, chịu bao khổ nhục? Bà không cầu Khổng Khánh Tường toàn tâm toàn ý, không cầu ông ta có thể tốt với bà nhưng sao ông ta có thể coi thường bà như vậy, trong lòng ông ta, rốt cuộc bà là cái gì?
Bà ta đứng dậy, như nổi điên mà đập nát mọi thứ trong phòng, ra sức đập những món đồ trang sức kia cho hết giận.
Phát tiết xong, trong lòng vẫn không hết buồn khổ, bà lại ngồi xổm xuống ôm mặt khóc, khóc xong một trận thì mới lau nước mắt, cầm điện thoại gọi cho Triệu Chân Chân.
Trong điện thoại, bà ta cố gắng bình ổn cảm xúc của mình, ngữ khí như bình thường:
– Chân Chân à, cháu về nhà một chuyến đi, mẹ cháu vừa gọi điện thoại đến, có một số việc dì cần bàn với cháu.
Triệu Chân Chân không hề nghi ngờ, vội quay về. Với Khưu Uyển Di, không hiểu là vì chột dạ hay gì mà cô nàng rất sợ Khưu Uyển Di, không dám chống đối bà ta.
Không lâu sau, Triệu Chân Chân vẫy taxi về biệt thự.
A Quế ở cổng chờ cô:
– Triệu tiểu thư, phu nhân đang ở trong phòng chờ cô!
Triệu Chân Chân lên lầu, đi vào phòng mình thấy bên trong hỗn độn, Khưu Uyển Di mặc váy đỏ đứng quay lưng về phía cô ta.
Tim Triệu Chân Chân trầm xuống, có dự cảm không lành!
– Dì!
Triệu Chân Chân khẽ gọi.
Khưu Uyển Di quay phắt lại, dương tay tát cô ta một cái, cái tát này dùng hết sức lực, mạnh đến độ khiến Triệu Chân Chân không thể đứng vững nổi.
Triệu Chân Chân lùi về sau hai bước, ôm mặt hoảng hốt.
Khưu Uyển Di tiến lên đóng sầm cửa lại, trong tiềm thức vẫn không muốn làm lớn chuyện. Bà ta quay lại tát Triệu Chân Chân liền mấy cái, mỗi lần ra tay đều rất tàn nhẫn, mang theo sự thù hận ngập trời, đánh cho Triệu Chân Chân hoa mắt.
Triệu Chân Chân lùi về phía sau vài bước, ngã xuống giường, cô ta bưng mặt nóng rát, hoảng sợ nhìn Khưu Uyển Di:
– Dì, sao dì lại đánh cháu?
Khưu Uyển Di xông lên kéo vạt áo cô ta, khuôn mặt vì quá phẫn nộ mà có chút vặn vẹo:
– Dì? Mày còn dám gọi tao là dì?
Khưu Uyển Di nhìn Triệu Chân Chân, ánh mắt lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi như thể muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Chân Chân vậy.
– Lúc mày và chồng tao gian díu thì mày coi người dì này là gì? Con điếm thối tha này! Hôm nay tao liều mạng với mày!
Nói xong Khưu Uyển Di đè Triệu Chân Chân xuống giường, sống chết bóp cổ cô ta.
Bóp đến độ Triệu Chân Chân mắt trắng bệch, lưỡi lè ra, trong lúc sống chết, không biết sức lực từ đâu đến, Triệu Chân Chân đẩy được Khưu Uyển Di ra, đẩy Khưu Uyển Di ngã xuống đất. Cô ta đứng lên, ôm cổ ho khan.
Bên kia, Khưu Uyển Di lại đứng lên, đi về phía cô ta. Triệu Chân Chân biết lợi hại, cũng không nhẫn nhịn nữa, hai người xông vào đánh lộn, Triệu Chân Chân tuổi trẻ, cơ thể khỏe mạnh, thực sự ra tay thì Khưu Uyển Di không phải là đối thủ của cô ta. Nhưng Khưu Uyển Di lại hơn về độ điên cuồng, trong lúc hỗn loạn, hai bên đều tóc tai rối tung, mặt cào xước mấy đường. Đùi Khưu Uyển Di còn trúng mấy đá của Triệu Chân Chân, cuối cùng Triệu Chân Chân đá ngã được Khưu Uyển Di xuống đất.
Khưu Uyển Di giận đến run người, bà ta quay đầu chỉ vào Triệu Chân Chân:
– Mày… mày còn dám ra tay… Con kỹ nữ thối tha, con tiện nhân! Mày cướp chồng tao mà còn dám ra tay!
– Đủ rồi, đánh đủ chưa? Đánh đủ chưa?
Triệu Chân Chân thấy bà ta đã biết, mình suýt thì bị bóp chết nên cũng bất cần!
Cô ta sửa sang lại quần áo, chỉ vào Khưu Uyển Di nằm trên đất, lớn tiếng nói:
– Đúng thế, tôi là kỹ nữ đấy thì sao? Chồng bà thích tôi là vì thế đấy, chồng bà thích đưa tôi lên giường! Bà nhìn lại bộ dạng như quỷ của bà đi! Người không ra người quỷ không ra quỷ! Dì của tôi ơi, bà già lắm rồi, da thì vàng thịt thì nhão, Khánh Tường nhìn thấy dì là đã buồn nôn rồi đó! Bà còn cố làm gì? Bây giờ bà còn có gì mà giữ được trái tim Khánh Tường! Không phải tôi thì sẽ là người khác, dù sao chúng ta cùng là họ hàng, so với để người ngoài được lợi thì không bằng cho tôi hưởng phúc đi! Ít nhất tôi cũng còn nể mặt bà!
Khưu Uyển Di quả thực là giận đến suýt ngất, mấy lần muốn bò dậy nhưng vì quá giận mà chân tay nhũn ra, sau đó phải vịn giường, run rẩy đứng lên, bà ta chỉ vào Triệu Chân Chân, sắc mặt xanh mét, ngay cả môi cũng run run:
– Mày là đứa đê tiện, không biết xấu hổ, mày quên là ai đã đưa mày ra khỏi cảnh nghèo khó, là ai cho mày ra nước ngoài học! Mày là đứa vong ơn phụ nghĩa!
Triệu Chân Chân chống nạnh, trừng mắt:
– Dì ơi, đừng có nói nghe vĩ đại như thế, chẳng phải bà cũng cần tôi giúp đó sao? Bảo tôi giúp bà giám thị Trường Khanh, căn bản chính là lợi dụng tôi! Học phí đó thì là gì? Là tôi ngu, chỉ chút ân huệ nhỏ đó đã coi bà như ân nhân, nghe lời bà! Tôi giúp bà nhiều như vậy nhưng tôi nhận được cái gì. Bà chẳng qua chỉ thuê phòng cho tôi ở Bắc Kinh? Tôi khinh!
Triệu Chân Chân nhìn bà ta rồi nhổ một bãi nước bọt:
– Bà còn chẳng tốt bằng Trường Khanh! Tôi chỉ lên giường với chồng bà đã là nể mặt bà rồi, nếu tôi mà là kẻ vong ân phụ nghĩa thật thì tôi đã nghĩ đủ cách để giành chồng bà rồi! Khưu Uyển Di, bà nên biết đủ đi.
– Dựa vào mày! Dựa vào loại đê tiện như mày mà muốn cướp chồng tao!
Khưu Uyển Di ngửa đầu cười lớn, hung hăng nhìn Triệu Chân Chân:
– Mày cũng không nhìn lại mình là cái loại gì? Chồng tao chẳng qua chỉ là chơi đùa mày mà thôi, như chơi điếm vậy! Mày quá tự cao rồi! Chẳng qua mày chỉ dựa vào có Cố Trường Khanh làm chỗ dựa! Tao nói cho mày, tao chỉ cần nói cho Cố Trường Khanh biết thân phận của mày thì mày xem nó sẽ xử mày thế nào!
– Bà nói đi, nói đi!
Triệu Chân Chân át giọng bà ta:
– Đến lúc đó tôi sẽ nói cho Trường Khanh chuyện Arce là do bà thuê đến, là bà thuê Arce lừa gạt tình cảm, sau đó dụ Trường Khanh phá thai, hút thuốc phiện! Đến lúc đó xem Trường Khanh xử ai trước?
– Mày… mày…!
Khưu Uyển Di giận đến độ không nói nên lời, tay giơ lên định tát nhưng Triệu Chân Chân đã nhanh nhẹn bắt được cổ tay bà ta rồi dùng sức đẩy, Khưu Uyển Di lại ngã xuống đất, đau đớn vô cùng.
Triệu Chân Chân nhìn bà ta, vỗ tay cười lạnh:
– Tôi đã bảo bà già rồi mà bà còn không tin, giờ bà xem đi, ngã xuống đất còn không đứng nổi dậy! Nếu tôi là bà thì dù có biết tôi cũng coi như không biết, trợn mắt nhắm mắt, ai cũng được đẹp mặt, giờ gây rối ra bà cũng chẳng được lợi gì, chẳng qua là tự tìm rắc rối cho mình mà thôi!
Khưu Uyển Di giận đến độ mắt đỏ lên nhưng lại không nói được một lời.
Triệu Chân Chân lại cười thêm vài tiếng, lòng vô cùng đắc ý, cuối cùng cũng xả cơn giận suốt mấy năm qua! Thực ra cũng không có gì đáng sợ cả.
Khưu Uyển Di chẳng qua cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi! Giờ Khổng Khánh Tường đang mê mẩn mình, Cố Trường Khanh cũng vô cùng tin tưởng mình, nếu mình muốn giành vị trí này của bà ta không phải là không được, nhưng dù sao mình cũng có lương tâm, sẽ không bức dì của mình đến nước đó!
Cô ta quay người định bước đi, vừa mới mở cửa thì đã thấy Khổng Khánh Tường xanh mặt đứng đó, không biết đã đứng được bao lâu rồi.
Triệu Chân Chân biến sắc, run giọng nói:
– Khánh… Khánh Tường… anh về từ bao giờ!
Khổng Khánh Tường đẩy cửa ra, đi vào rồi đóng cửa lại. Triệu Chân Chân miễn cưỡng cười đón. Khổng Khánh Tường lại vung tay tát cô ta một cái, ngã lăn xuống đất.
Triệu Chân Chân ôm mặt quỳ rạp dưới đất không dám động đậy.
Bên kia, Khưu Uyển Di thấy Khổng Khánh Tường vừa về đã đánh Triệu Chân Chân, lòng vừa đau vừa tủi thân, lúc này òa lên khóc.
Khổng Khánh Tường liếc nhìn qua, giận dữ nói:
– Bà câm mồm lại cho tôi!
Hai người đều quỳ rạp trên đất, thần sắc kinh hoảng nhìn Khổng Khánh Tường!
– Giờ là tình hình gì? Hai người vì chút việc nhỏ này mà dám làm ầm ĩ ở đây! Nếu để truyền ra ngoài thì các người bảo tôi còn mặt mũi nào nữa!
Khổng Khánh Tường hung dữ nhìn hai người. Sau đó chỉ vào Triệu Chân Chân, lạnh lùng nói:
– Cô… thu dọn đồ đạc của mình, hôm nay chuyển ra ngoài ngay lập tức, lát nữa tôi sẽ phái người đến đón cô!
Dưới khí thế đáng sợ của Khổng Khánh Tường, Triệu Chân Chân không dám ho he một câu.
Khổng Khánh Tường lại chỉ vào Khưu Uyển Di:
– Bà đi theo tôi về phòng!
Nói xong lại trừng mắt nhìn Triệu Chân Chân một cái rồi mới rời đi, Khưu Uyển Di oán hận nhìn Triệu Chân Chân rồi nối gót ông ta.
Triệu Chân Chân nhìn bọn họ đi cả rồi thì mới đứng dậy, nhìn thấy đồ trang sức bị đập vỡ thì đau lòng muốn khóc.
Khưu Uyển Di, dựa vào cái gì mà chỉ mình bà được sống an lành! Khó khăn lắm tôi mới có được cơ hội này, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!
Bên kia, chị Chu ngồi một góc nhìn Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di một trước một sau đi lên lầu thì lặng lẽ gọi cho Cố Trường Khanh:
– Tiểu thư, mọi chuyện đều phát triển như trong kế hoạch của cô, lúc cô Triệu vừa vào phòng, hai người bắt đầu cãi cọ thì tôi vội gọi tiên sinh về, tiên sinh về không lâu thì lại bình ổn lại!
Bên kia, Cố Trường Khanh cúp máy rồi cười lạnh. Mấy ngày quay lén, cũng đủ để làm thành một bộ phim rồi!
Cô sớm đã tính được Khưu Uyển Di sẽ không làm ầm lên trước mặt người hầu bởi vì chắc chắn sẽ đánh đập, càng thêm không phải là thư phòng hoặc phòng của bà ta, địa điểm cuối cùng sẽ là phòng của Triệu Chân Chân. Cho nên cô sớm đã động tay động chân trong phòng Triệu Chân Chân, quay lại tất cả, cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nhất định là rất phấn khích!
Chỉ là những thứ này chỉ có thể chứng minh Khổng Khánh Tường là kẻ sa đọa chứ không đủ để kéo ông ta xuống nên phải có một kế hoạch tỉ mỉ thì mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Triệu Chân Chân nhân lúc hai người nói chuyện thì lặng lẽ cởi khóa quần của Khổng Khánh Tường, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy, khiêu khích, Khổng Khánh Tường run lên, vừa cố gắng ổn định cảm xúc để đối phó với Khưu Uyển Di vừa hưởng thụ cảm giác mất hồn này, sự kích thích này đúng là lần đầu tiên có được, chính vì tính tình lẳng lơ của Triệu Chân Chân nên khiến Khổng Khánh Tường rất yêu thích. Có đôi khi không nhịn được, buổi tối Khổng Khánh Tường còn lén đợi Khưu Uyển Di ngủ rồi lẻn vào phòng Triệu Chân Chân…
Những chuyện này tuy giấu được Khưu Uyển Di nhưng không thể giấu được Cố Trường Khanh bởi vì camera cô mua được đã quay lại được hết cảnh hai người truy hoan, còn không chỉ là một lần.
Nhưng những cái này tạm thời chưa thể công khai, muốn cho Khưu Uyển Di biết việc này thì phải dùng cách khác.
Từ nhà Lý Giai trở về, Cố Trường Khanh tìm cơ hội lén dặn dò chị Chu một lượt…
Không khí trong nhà rất lạnh, ai cũng ở yên trong phòng mình không ra, Khổng Khánh Tường cũng không tìm cô nhưng Cố Trường Khanh đương nhiên cũng sẽ không vì thế mà khinh thường.
Sáng hôm sau, sau khi mọi người đều đi làm, Khưu Uyển Di đưa con đi học rồi quay về.
Vừa vào nhà, tâm phúc A Quế của bà ta đã kéo bà ta qua một bên, giao một thứ đồ cho bà, nhẹ nhàng nói:
– Phu nhân, đây là tìm được trong phòng cô Triệu Chân Chân!
Khưu Uyển Di lập tức nhận ra được đây là tất của Khổng Khánh Tường, tay hơi run run, giọng nói hơi lạc đi.
Khó trách hai hôm nay vẫn không tìm được, thì ra là chạy đến nơi đó… mặt bà ta lúc xanh lúc trắng.
A Quế nhìn Khưu Uyển Di rồi còn nói:
– Phu nhân, tôi còn có một chuyện không biết có nên nói không…
Khưu Uyển Di nắm chặt cổ tay A Quế như thể muốn bẻ gãy tay A Quế.
– Còn chuyện gì nữa? Chị nói đi! Nói hết ra!
Khưu Uyển Di nghiến răng nghiến lợi.
A Quế nhìn quanh rồi nhẹ giọng thì thầm vào tai Khưu Uyển Di:
– Có người thấy nửa đêm ông chủ lén vào phòng cô Triệu…
Sắc mặt Khưu Uyển Di trắng bệch, kêu lớn:
– Ai? Là ai trông thấy!
Giọng nói vừa sắc vừa nhọn.
– Tôi nghe thấy mấy người bàn tán như vậy, còn nói chính là tối thứ hai vừa đây !
Khưu Uyển Di đẩy A Quế ra, giận đến run người, bà ta vò mạnh chiếc tất trong tay, lòng như có tảng đá lớn đè nặng, vô cùng khó chịu.
Con dâm phụ, dám cướp chồng tao ngay trước mặt tao! Con dâm phụ, tao sớm biết mày đến đây không có lòng tốt gì, không ngờ mày lại trơ trẽn, vô liêm sỉ như vậy!
Bà ta xông vào phòng Triệu Chân Chân, điên cuồng lục lọi, không lâu sau đã tìm ra được một số trang sức, trên hộp còn có chữ ký của Khổng Khánh Tường, nhìn chữ ký quen thuộc kia, Khưu Uyển Di vừa tức vừa hận, nước mắt trào ra.
Bao năm qua bà ta không phải không biết ông ta có phụ nữ ở ngoài, người này rồi lại người khác, bà ta đều nhắm một mắt mở một mắt, đàn ông có tiền ai mà chẳng thế? Mình chỉ để ý vinh hoa phú quý, chỉ cần địa vị không thay đổi là được rồi. Bà ta cũng tự biết mình càng ngày càng già, Khổng Khánh Tường càng ngày càng lãnh đạm, bà ta không phải là không khó chịu nhưng bà ta có thể làm gì? Chẳng nhẽ ly hôn để nhường vị trí này cho người khác? Hay là tranh cãi ầm ĩ để ông ta làm lãng tử quay đầu?
Đều là chuyện nực cười.
Bà ta chỉ có thể cố nhịn, coi thường, cố gắng không nhìn đến, cho dù có bao người nói thì bà ta cũng chỉ nhẹ nhàng đáp:
– Chuyện bên ngoài của đàn ông cần gì để ý!
Lừa người và cũng tự dối mình.
Nhưng sao ông ta có thể, sao có thể… Khưu Uyển Di ôm ngực ngồi xuống giường, nước mắt lăn dài.
Rõ ràng ông ta biết đó là cháu gái của bà, lại còn là ở đây, ở nhà của bọn họ, sao ông ta có thể đối xử với bà như vậy? (Hình như còn chưa tỉnh ngộ, nhà nào của bà thế bà :v)
Bà ta nhìn chiếc giường lớn, nệm viền hoa, bên trên sức nước hoa thơm ngào ngạt.
Bà ta như nhìn thấy cảnh hai người đó ôm nhau điên cuồng lăn lộn trên giường.
Sự oán hận trong lòng càng lúc càng sâu, bà vươn tay dùng sức đập vừa đập vừa khóc, lòng đau khổ không thể hình dung.
20 tuổi đã đi theo ông ta, vì ông ta sinh con đẻ cái, chịu bao khổ nhục? Bà không cầu Khổng Khánh Tường toàn tâm toàn ý, không cầu ông ta có thể tốt với bà nhưng sao ông ta có thể coi thường bà như vậy, trong lòng ông ta, rốt cuộc bà là cái gì?
Bà ta đứng dậy, như nổi điên mà đập nát mọi thứ trong phòng, ra sức đập những món đồ trang sức kia cho hết giận.
Phát tiết xong, trong lòng vẫn không hết buồn khổ, bà lại ngồi xổm xuống ôm mặt khóc, khóc xong một trận thì mới lau nước mắt, cầm điện thoại gọi cho Triệu Chân Chân.
Trong điện thoại, bà ta cố gắng bình ổn cảm xúc của mình, ngữ khí như bình thường:
– Chân Chân à, cháu về nhà một chuyến đi, mẹ cháu vừa gọi điện thoại đến, có một số việc dì cần bàn với cháu.
Triệu Chân Chân không hề nghi ngờ, vội quay về. Với Khưu Uyển Di, không hiểu là vì chột dạ hay gì mà cô nàng rất sợ Khưu Uyển Di, không dám chống đối bà ta.
Không lâu sau, Triệu Chân Chân vẫy taxi về biệt thự.
A Quế ở cổng chờ cô:
– Triệu tiểu thư, phu nhân đang ở trong phòng chờ cô!
Triệu Chân Chân lên lầu, đi vào phòng mình thấy bên trong hỗn độn, Khưu Uyển Di mặc váy đỏ đứng quay lưng về phía cô ta.
Tim Triệu Chân Chân trầm xuống, có dự cảm không lành!
– Dì!
Triệu Chân Chân khẽ gọi.
Khưu Uyển Di quay phắt lại, dương tay tát cô ta một cái, cái tát này dùng hết sức lực, mạnh đến độ khiến Triệu Chân Chân không thể đứng vững nổi.
Triệu Chân Chân lùi về sau hai bước, ôm mặt hoảng hốt.
Khưu Uyển Di tiến lên đóng sầm cửa lại, trong tiềm thức vẫn không muốn làm lớn chuyện. Bà ta quay lại tát Triệu Chân Chân liền mấy cái, mỗi lần ra tay đều rất tàn nhẫn, mang theo sự thù hận ngập trời, đánh cho Triệu Chân Chân hoa mắt.
Triệu Chân Chân lùi về phía sau vài bước, ngã xuống giường, cô ta bưng mặt nóng rát, hoảng sợ nhìn Khưu Uyển Di:
– Dì, sao dì lại đánh cháu?
Khưu Uyển Di xông lên kéo vạt áo cô ta, khuôn mặt vì quá phẫn nộ mà có chút vặn vẹo:
– Dì? Mày còn dám gọi tao là dì?
Khưu Uyển Di nhìn Triệu Chân Chân, ánh mắt lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi như thể muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Chân Chân vậy.
– Lúc mày và chồng tao gian díu thì mày coi người dì này là gì? Con điếm thối tha này! Hôm nay tao liều mạng với mày!
Nói xong Khưu Uyển Di đè Triệu Chân Chân xuống giường, sống chết bóp cổ cô ta.
Bóp đến độ Triệu Chân Chân mắt trắng bệch, lưỡi lè ra, trong lúc sống chết, không biết sức lực từ đâu đến, Triệu Chân Chân đẩy được Khưu Uyển Di ra, đẩy Khưu Uyển Di ngã xuống đất. Cô ta đứng lên, ôm cổ ho khan.
Bên kia, Khưu Uyển Di lại đứng lên, đi về phía cô ta. Triệu Chân Chân biết lợi hại, cũng không nhẫn nhịn nữa, hai người xông vào đánh lộn, Triệu Chân Chân tuổi trẻ, cơ thể khỏe mạnh, thực sự ra tay thì Khưu Uyển Di không phải là đối thủ của cô ta. Nhưng Khưu Uyển Di lại hơn về độ điên cuồng, trong lúc hỗn loạn, hai bên đều tóc tai rối tung, mặt cào xước mấy đường. Đùi Khưu Uyển Di còn trúng mấy đá của Triệu Chân Chân, cuối cùng Triệu Chân Chân đá ngã được Khưu Uyển Di xuống đất.
Khưu Uyển Di giận đến run người, bà ta quay đầu chỉ vào Triệu Chân Chân:
– Mày… mày còn dám ra tay… Con kỹ nữ thối tha, con tiện nhân! Mày cướp chồng tao mà còn dám ra tay!
– Đủ rồi, đánh đủ chưa? Đánh đủ chưa?
Triệu Chân Chân thấy bà ta đã biết, mình suýt thì bị bóp chết nên cũng bất cần!
Cô ta sửa sang lại quần áo, chỉ vào Khưu Uyển Di nằm trên đất, lớn tiếng nói:
– Đúng thế, tôi là kỹ nữ đấy thì sao? Chồng bà thích tôi là vì thế đấy, chồng bà thích đưa tôi lên giường! Bà nhìn lại bộ dạng như quỷ của bà đi! Người không ra người quỷ không ra quỷ! Dì của tôi ơi, bà già lắm rồi, da thì vàng thịt thì nhão, Khánh Tường nhìn thấy dì là đã buồn nôn rồi đó! Bà còn cố làm gì? Bây giờ bà còn có gì mà giữ được trái tim Khánh Tường! Không phải tôi thì sẽ là người khác, dù sao chúng ta cùng là họ hàng, so với để người ngoài được lợi thì không bằng cho tôi hưởng phúc đi! Ít nhất tôi cũng còn nể mặt bà!
Khưu Uyển Di quả thực là giận đến suýt ngất, mấy lần muốn bò dậy nhưng vì quá giận mà chân tay nhũn ra, sau đó phải vịn giường, run rẩy đứng lên, bà ta chỉ vào Triệu Chân Chân, sắc mặt xanh mét, ngay cả môi cũng run run:
– Mày là đứa đê tiện, không biết xấu hổ, mày quên là ai đã đưa mày ra khỏi cảnh nghèo khó, là ai cho mày ra nước ngoài học! Mày là đứa vong ơn phụ nghĩa!
Triệu Chân Chân chống nạnh, trừng mắt:
– Dì ơi, đừng có nói nghe vĩ đại như thế, chẳng phải bà cũng cần tôi giúp đó sao? Bảo tôi giúp bà giám thị Trường Khanh, căn bản chính là lợi dụng tôi! Học phí đó thì là gì? Là tôi ngu, chỉ chút ân huệ nhỏ đó đã coi bà như ân nhân, nghe lời bà! Tôi giúp bà nhiều như vậy nhưng tôi nhận được cái gì. Bà chẳng qua chỉ thuê phòng cho tôi ở Bắc Kinh? Tôi khinh!
Triệu Chân Chân nhìn bà ta rồi nhổ một bãi nước bọt:
– Bà còn chẳng tốt bằng Trường Khanh! Tôi chỉ lên giường với chồng bà đã là nể mặt bà rồi, nếu tôi mà là kẻ vong ân phụ nghĩa thật thì tôi đã nghĩ đủ cách để giành chồng bà rồi! Khưu Uyển Di, bà nên biết đủ đi.
– Dựa vào mày! Dựa vào loại đê tiện như mày mà muốn cướp chồng tao!
Khưu Uyển Di ngửa đầu cười lớn, hung hăng nhìn Triệu Chân Chân:
– Mày cũng không nhìn lại mình là cái loại gì? Chồng tao chẳng qua chỉ là chơi đùa mày mà thôi, như chơi điếm vậy! Mày quá tự cao rồi! Chẳng qua mày chỉ dựa vào có Cố Trường Khanh làm chỗ dựa! Tao nói cho mày, tao chỉ cần nói cho Cố Trường Khanh biết thân phận của mày thì mày xem nó sẽ xử mày thế nào!
– Bà nói đi, nói đi!
Triệu Chân Chân át giọng bà ta:
– Đến lúc đó tôi sẽ nói cho Trường Khanh chuyện Arce là do bà thuê đến, là bà thuê Arce lừa gạt tình cảm, sau đó dụ Trường Khanh phá thai, hút thuốc phiện! Đến lúc đó xem Trường Khanh xử ai trước?
– Mày… mày…!
Khưu Uyển Di giận đến độ không nói nên lời, tay giơ lên định tát nhưng Triệu Chân Chân đã nhanh nhẹn bắt được cổ tay bà ta rồi dùng sức đẩy, Khưu Uyển Di lại ngã xuống đất, đau đớn vô cùng.
Triệu Chân Chân nhìn bà ta, vỗ tay cười lạnh:
– Tôi đã bảo bà già rồi mà bà còn không tin, giờ bà xem đi, ngã xuống đất còn không đứng nổi dậy! Nếu tôi là bà thì dù có biết tôi cũng coi như không biết, trợn mắt nhắm mắt, ai cũng được đẹp mặt, giờ gây rối ra bà cũng chẳng được lợi gì, chẳng qua là tự tìm rắc rối cho mình mà thôi!
Khưu Uyển Di giận đến độ mắt đỏ lên nhưng lại không nói được một lời.
Triệu Chân Chân lại cười thêm vài tiếng, lòng vô cùng đắc ý, cuối cùng cũng xả cơn giận suốt mấy năm qua! Thực ra cũng không có gì đáng sợ cả.
Khưu Uyển Di chẳng qua cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi! Giờ Khổng Khánh Tường đang mê mẩn mình, Cố Trường Khanh cũng vô cùng tin tưởng mình, nếu mình muốn giành vị trí này của bà ta không phải là không được, nhưng dù sao mình cũng có lương tâm, sẽ không bức dì của mình đến nước đó!
Cô ta quay người định bước đi, vừa mới mở cửa thì đã thấy Khổng Khánh Tường xanh mặt đứng đó, không biết đã đứng được bao lâu rồi.
Triệu Chân Chân biến sắc, run giọng nói:
– Khánh… Khánh Tường… anh về từ bao giờ!
Khổng Khánh Tường đẩy cửa ra, đi vào rồi đóng cửa lại. Triệu Chân Chân miễn cưỡng cười đón. Khổng Khánh Tường lại vung tay tát cô ta một cái, ngã lăn xuống đất.
Triệu Chân Chân ôm mặt quỳ rạp dưới đất không dám động đậy.
Bên kia, Khưu Uyển Di thấy Khổng Khánh Tường vừa về đã đánh Triệu Chân Chân, lòng vừa đau vừa tủi thân, lúc này òa lên khóc.
Khổng Khánh Tường liếc nhìn qua, giận dữ nói:
– Bà câm mồm lại cho tôi!
Hai người đều quỳ rạp trên đất, thần sắc kinh hoảng nhìn Khổng Khánh Tường!
– Giờ là tình hình gì? Hai người vì chút việc nhỏ này mà dám làm ầm ĩ ở đây! Nếu để truyền ra ngoài thì các người bảo tôi còn mặt mũi nào nữa!
Khổng Khánh Tường hung dữ nhìn hai người. Sau đó chỉ vào Triệu Chân Chân, lạnh lùng nói:
– Cô… thu dọn đồ đạc của mình, hôm nay chuyển ra ngoài ngay lập tức, lát nữa tôi sẽ phái người đến đón cô!
Dưới khí thế đáng sợ của Khổng Khánh Tường, Triệu Chân Chân không dám ho he một câu.
Khổng Khánh Tường lại chỉ vào Khưu Uyển Di:
– Bà đi theo tôi về phòng!
Nói xong lại trừng mắt nhìn Triệu Chân Chân một cái rồi mới rời đi, Khưu Uyển Di oán hận nhìn Triệu Chân Chân rồi nối gót ông ta.
Triệu Chân Chân nhìn bọn họ đi cả rồi thì mới đứng dậy, nhìn thấy đồ trang sức bị đập vỡ thì đau lòng muốn khóc.
Khưu Uyển Di, dựa vào cái gì mà chỉ mình bà được sống an lành! Khó khăn lắm tôi mới có được cơ hội này, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!
Bên kia, chị Chu ngồi một góc nhìn Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di một trước một sau đi lên lầu thì lặng lẽ gọi cho Cố Trường Khanh:
– Tiểu thư, mọi chuyện đều phát triển như trong kế hoạch của cô, lúc cô Triệu vừa vào phòng, hai người bắt đầu cãi cọ thì tôi vội gọi tiên sinh về, tiên sinh về không lâu thì lại bình ổn lại!
Bên kia, Cố Trường Khanh cúp máy rồi cười lạnh. Mấy ngày quay lén, cũng đủ để làm thành một bộ phim rồi!
Cô sớm đã tính được Khưu Uyển Di sẽ không làm ầm lên trước mặt người hầu bởi vì chắc chắn sẽ đánh đập, càng thêm không phải là thư phòng hoặc phòng của bà ta, địa điểm cuối cùng sẽ là phòng của Triệu Chân Chân. Cho nên cô sớm đã động tay động chân trong phòng Triệu Chân Chân, quay lại tất cả, cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nhất định là rất phấn khích!
Chỉ là những thứ này chỉ có thể chứng minh Khổng Khánh Tường là kẻ sa đọa chứ không đủ để kéo ông ta xuống nên phải có một kế hoạch tỉ mỉ thì mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
/261
|