Căn phòng đặt riêng bài trí khá trang nhã, đẹp nhất là bàn đặt gần cửa sổ có thể nhìn ra cảnh đẹp bên ngoài.
Lúc này sắc trời đã dần tối, vầng trăng cong cong treo trên bầu trời đen, ánh sao lấp lánh. Đường cái bên ngoài không như thành phố lớn đầy những nhà cao tầng, không có ánh sáng rực rỡ của những ánh đèn màu, khắp nơi chìm trong không khí yên tĩnh, ấm áp.
Hoàng Thao vừa tự rót rượu cho mình vừa nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, cũng không phải vì cảnh sắc bên ngoài quá hấp dẫn anh chỉ là vì anh không muốn chú ý đến hai người đối diện kia.
Bên đó, Cố Trường Khanh và Phùng Tước ngồi cạnh nhau, dù không có động tác gì quá thân mật nhưng mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều bộc lộ rõ quan hệ thân thiết của hai người. Tỷ như khóe miệng Phùng Tước dính nước sốt thì Cố Trường Khanh sẽ tự nhiên lấy khăn tay ra lau cho anh, lúc Cố Trường Khanh thấy cay thì Phùng Tước cũng sẽ chu đáo rót nước cho cô.
Hoàng Thao lạnh lùng nhìn hồi lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận, hai người đó không phải diễn cho anh xem, đều là hành vi theo bản năng, điều này khiến tim anh càng chìm xuống.
Lúc đến đây anh đã rất vui vẻ, ảo tưởng đủ mọi điều nhưng tuyệt đối không ngờ lại là cục diện này. Anh cười lạnh lùng, Hoàng Thao ơi Hoàng Thao, giờ thì mày tính là cái gì?
Anh uống cạn ly rượu trước mặt, sau đó lại rót cho Phùng Tước rồi bưng chén lên nói:
– Phùng Tước, tôi lớn hơn anh mấy tuổi, cũng đừng khách sáo, gọi thẳng tên anh nhé. Chúng ta coi như là đánh nhau rồi mới thành bạn, nào, tôi kính anh một ly.
Nói xong lại uống cạn chén rượu này.
Cố Trường Khanh vội vàng nói:
– Lát nữa Phùng Tước còn phải lái xe, không thể uống nhiều được!
Sau đó quay đầu nói với Phùng Tước:
– Anh đừng để ý đến anh ta, uống một ngụm là được rồi!
Hoàng Thao dựa vào thành ghế nhìn Cố Trường Khanh cười cười:
– Không ngờ em còn biết đau lòng cho người khác!
Cố Trường Khanh lườm Hoàng Thao, không tiếp lời.
Hoàng Thao cười nhưng lòng đầy phiền muộn.
Lúc này Phùng Tước nhìn Cố Trường Khanh rồi cười nói:
– Chút rượu này không làm khó được anh đâu, không sao!
Nói xong cũng học theo Hoàng Thao, uống một hơi cạn sạch!
Phùng Tước buông chén, một tay gác lên bàn một tay rót rượu cho hai người rồi nhìn Hoàng Thao một cái, hỏi:
– Không ngờ anh lại gia nhập Cố thị!
Hoàng Thao nhìn Cố Trường Khanh rồi đáp:
– Chẳng phải tôi vẫn còn món nợ chưa trả đó sao?
Sau đó lại liếc nhìn Phùng Tước, khóe miệng cười có chút châm chọc:
– Lại nói lại, năm đó anh cũng là đồng phạm, hai người đúng là trời sinh một đôi, đều thật tàn nhẫn!
Phùng Tước cười cười:
– Hoàng tiên sinh chỉ nhớ sai lầm của người khác nhưng lại bỏ qua hành vi của mình, thói quen này không tốt đâu.
Hoàng Thao cười cười:
– Lời này của anh đúng là nhất châm kiến huyết*, không sai, tôi chính là người như vậy, người khác nợ tôi, bất luận thế nào tôi cũng phải đòi lại, về phần tôi nợ người khác, ai có bản lĩnh thì đến mà đòi! Ai không so đo là việc của họ nhưng tôi nhất định phải so đo!
– Phùng Tước, mặc kệ anh ta. Anh ta thích làm gì thì kệ, ai thèm sợ anh ta?
Cố Trường Khanh cười lạnh.
Hoàng Thao cũng cười lạnh định nói gì đó rồi lại thôi.
Cố Trường Khanh ghét sự châm chọc, khiêu khích của Hoàng Thao nên sau đó chỉ nói chuyện với Phùng Tước, mặc kệ anh. Hoàng Thao ở bên cũng không lên tiếng, chỉ là đôi mắt lạnh lùng luôn đảo qua Cố Trường Khanh khiến Cố Trường Khanh rất không thoải mái, muốn gạt đi nhưng cũng không được.
Bữa ăn kết thúc trong không khí không vui, ba người đi ra, đều tự mình đi về phía xe của mình. Phùng Tước hỏi Cố Trường Khanh:
– Đến chỗ anh một lát không?
Bên kia, Hoàng Thao đang định lên xe, nghe câu này thì dừng lại, anh ngẩng đầu, mắt như hàn băng bắn về phía hai người.
Đương nhiên Cố Trường Khanh cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Thao nhưng cô cũng mặc kệ anh, chỉ là cả đêm qua Phùng Tước đã không được ngủ, hôm nay Cố Trường Khanh không muốn ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh.
– Hôm nay không được, tối qua anh không ngủ, hôm nay về nghỉ sớm đi!
Phùng Tước cười nói:
– Được, anh đưa em về khách sạn!
Cố Trường Khanh cười gật đầu, vừa định lên xe thì điện thoại của Phùng Tước lại vang lên, anh nghe máy, nói được hai câu thì sắc mặt lại nghiêm túc lại. Anh quay đầu nói với Cố Trường Khanh:
– Trường Khanh, anh đưa em về khách sạn!
Cố Trường Khanh nhìn sắc mặt anh thì biết nhất định là có chuyện gì đó nên nói:
– Anh có việc thì cứ đi, em tự về cũng được.
Phùng Tước mở cửa xe cười cười:
– Bất luận thế nào thì thời gian đưa em về cũng phải có!
Hai người lên xe, Phùng Tước vừa khởi động xe thì đã thấy Hoàng Thao đi lướt qua bọn họ.
Phùng Tước nhìn bóng xe biến mất nhanh chóng kia, anh cũng lái xe ra đường, một lát sau mới thấp giọng nói:
– Hình như anh ta thích em!
Cố Trường Khanh quyết đoán lắc đầu:
– Chẳng qua là thích thân phận này của em mà thôi. Hơn nữa…
Cô dựa người qua, hôn lên má anh rồi khẽ thì thầm vào tai anh:
– Hơn nữa em chỉ yêu anh thôi!
Phùng Tước quay đầu nhìn gương mặt tươi cười của cô, lòng ngọt ngào nhưng miệng vẫn bá đạo:
– Tránh xa anh ta ra!
Cố Trường Khanh dựa đầu vào vai anh, thấp giọng nói:
– Đương nhiên, em ghét anh ta!
Phùng Tước cười cười nhưng lòng đã có chút bất an, 6 năm, tuy rằng bọn họ lại ở bên nhau nhưng 6 năm qua nhất là ba năm sau này đã có những chuyện gì xảy ra với cô anh đều không rõ, tựa như anh không biết vì sao Hoàng Thao lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, cũng không biết vì sao lại trở nên thân quen như vậy. Tuy Cố Trường Khanh không hề hòa nhã với anh ta nhưng đây cũng là một biểu hiện chứng tỏ sự thân quen của hai người? Cô sẽ không đối xử với người xa lạ như vậy.
Anh vươn tay nắm chặt tay cô, thật chặt, như sợ cô bỗng nhiên bay đi
– Trường Khanh, gần đây anh bận một chuyện cho nên không có nhiều thời gian ở bên em, chờ việc này xong xuôi nhất định sẽ ở bên em nhiều hơn.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Em cũng không phải kiểu con gái cần có bạn trai ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi, anh làm việc của anh, chỉ cần giữ gìn sức khỏe là tốt rồi!
– Trường Khanh, quay về Bắc Kinh, anh đưa em đi gặp cha mẹ anh. Giờ quan hệ của chúng ta cũng không cần tránh cha em nữa!
Từ 6 năm về trước anh đã quyết định là cô, tuy rằng vì chuyện của Arce khiến anh từng do dự, cũng từng nghi ngờ rốt cuộc hai người có phù hợp hay không, sáu năm chia tay cô, anh cũng từng tức giận, oán trách, bực bội thậm chí còn không học hành gì nữa đã về Trung Quốc ngay. Nhưng dần dần anh lại nhớ cô, sự buồn bực trong lòng dần biến mất, anh vẫn không nhịn được mà quay về tìm cô, nhưng khi đó tâm tình rất phức tạp, chuyện của Arce anh còn chưa hoàn toàn có thể buông xuống được, mặt khác lại sợ cô đã quyết tâm rồi thì sẽ đối xử với anh như bạn bè bình thường. Anh không có dũng khí đi gặp cô, cứ kéo dài mãi suốt ba năm, sau đó anh lại xuống cơ sở, không có thời gian qua Mỹ nữa nhưng anh vẫn có một niềm tin mù quáng, bên cạnh cô sẽ không có ai khác, cũng như bên cạnh anh không có một ai.
Sau đó gặp lại cô ở đây, một khắc này anh phát hiện, thì ra mọi thứ đều chưa thay đổi, như anh suy nghĩ, chỉ liếc mắt một cái, cuối cùng bọn họ lại quay về bên nhau.
Bọn họ đã để lỡ mất 6 năm, thời gian còn lại anh không muốn lãng phí nữa, anh muốn cho tất cả mọi người biết, Cố Trường Khanh là người con gái anh đã chọn, tâm ý này mãi mãi sẽ không thay đổi. Có lẽ về sau những chuyện như thế sẽ còn xảy ra, có lẽ hai người sẽ còn có mâu thuẫn nhưng lần này anh sẽ không như trước nữa, anh sẽ không rời khỏi cô nữa. Đây là người con gái anh đã chọn, mặc kệ là kết quả thế nào, anh cũng đều gánh vác cùng cô.
Cố Trường Khanh ngẩn người nhưng lập tức lại cười cười, cứ vậy đi, không cần nghĩ quá nhiều cũng không cần nghĩ đến vận mệnh tương lai, dù cô không sống được quá 24 tuổi, không ở bên anh thì chẳng lẽ sẽ khiến anh bớt đau lòng sao? Vì không để anh phải đối mặt với nỗi đau sau này mà để bây giờ anh phải khổ sở, chẳng lẽ đó là lựa chọn đúng đắn?
Mặc kệ về sau gặp phải cái gì, mặc kệ kết quả sẽ thế nào, bọn họ cũng không hối hận.
– Được!
Cố Trường Khanh cười nói, chuyện cần đối mặt sớm muộn gì cũng phải đối mặt, giờ cô và Khổng Khánh Tường đã như nước và lửa, không cần phải tránh né ông ta nữa.
Phùng Tước đưa Cố Trường Khanh đến cửa khách sạn, nhìn cô bước vào thì mới đi.
Cố Trường Khanh đi vào khách sạn, đến chỗ thang máy vừa mới bước vào thì có một người đã nhanh chóng đi vào theo cô.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn, thấy là Hoàng Thao nhưng mặt anh lạnh lùng, sắc mặt rất khó coi.
Cố Trường Khanh quay đầu lại, ai rảnh mà đi xem anh ta thế nào?
– Tôi nghĩ hai người đã chia tay!
Hoàng Thao nhẹ giọng nói.
Cố Trường Khanh cũng không giấu diếm anh:
– Đúng là chia tay nhưng lại hòa hảo rồi, nhưng hình như chẳng liên quan gì đến anh.
Hoàng Thao hừ lạnh một tiếng:
– Thực sự không liên quan gì đến tôi? Cố Trường Khanh, em đâu phải kẻ ngốc!
– Chính vì tôi không phải là kẻ ngốc, Hoàng Thao, bớt dây dưa với tôi đi, tôi không phải là Khổng Ngọc Phân đâu! Cố Trường Khanh cười lạnh.
Đúng lúc này thang máy dừng lại, cửa chậm rãi mở ra, Cố Trường Khanh đi ra ngoài, bỗng nhiên Hoàng Thao xông lên nắm chặt cổ tay cô, dùng sức kéo cô lại. Vì không kịp đề phòng nên cả người Cố Trường Khanh đổ về phía sau, Hoàng Thao ôm eo cô, xoay người một cái đã đặt cô dựa vào tường thang máy, ngay sau đó anh cúi đầu bịt kín lấy môi cô.
Cửa thang máy dần khép lại, Cố Trường Khanh mở to mắt ra nhìn, trong lúc giận dữ, cô vung tay đánh anh nhưng anh rất ngang ngược, dùng hết sức nắm chặt tay cô lại, cô dùng chân đá thì anh cũng dùng chân mình chặn lại, sức mạnh của anh rất đáng sợ, động tác rất bá đạo, lời lẽ điên cuồng và hơi thở nóng rát.
Cố Trường Khanh giận đến choáng váng, dùng hết sức giãy dụa nhưng không thể đả động đến anh dù chỉ là một chút. Anh như hạ quyết tâm như muốn cùng cô liều sống liều chết.
Anh bá đạo tách môi cô ra, đuổi theo lưỡi cô khiến cô không thể tránh cũng chẳng thể lui, cho dù cô có cắn thì anh cũng không lùi bước, người như nổi cơn điên cuồng hôn cô. Dần dần Cố Trường Khanh bị anh chỉnh cho kiệt sức, chỉ có thể bị động để mặc anh hôn. Mà Hoàng Thao như cũng phát hiện ra điểm này, nụ hôn dần trở nên dịu dàng, trong sự dây dưa mang theo ý trấn an.
Thật lâu sau anh mới buông cô ra, anh vùi đầu vào gáy cô khẽ thở dốc, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da cô. Anh cúi đầu, giọng nói trầm thấp, khàn khàn:
– Trường Khanh, tôi thích em…
Lúc này sắc trời đã dần tối, vầng trăng cong cong treo trên bầu trời đen, ánh sao lấp lánh. Đường cái bên ngoài không như thành phố lớn đầy những nhà cao tầng, không có ánh sáng rực rỡ của những ánh đèn màu, khắp nơi chìm trong không khí yên tĩnh, ấm áp.
Hoàng Thao vừa tự rót rượu cho mình vừa nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, cũng không phải vì cảnh sắc bên ngoài quá hấp dẫn anh chỉ là vì anh không muốn chú ý đến hai người đối diện kia.
Bên đó, Cố Trường Khanh và Phùng Tước ngồi cạnh nhau, dù không có động tác gì quá thân mật nhưng mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều bộc lộ rõ quan hệ thân thiết của hai người. Tỷ như khóe miệng Phùng Tước dính nước sốt thì Cố Trường Khanh sẽ tự nhiên lấy khăn tay ra lau cho anh, lúc Cố Trường Khanh thấy cay thì Phùng Tước cũng sẽ chu đáo rót nước cho cô.
Hoàng Thao lạnh lùng nhìn hồi lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận, hai người đó không phải diễn cho anh xem, đều là hành vi theo bản năng, điều này khiến tim anh càng chìm xuống.
Lúc đến đây anh đã rất vui vẻ, ảo tưởng đủ mọi điều nhưng tuyệt đối không ngờ lại là cục diện này. Anh cười lạnh lùng, Hoàng Thao ơi Hoàng Thao, giờ thì mày tính là cái gì?
Anh uống cạn ly rượu trước mặt, sau đó lại rót cho Phùng Tước rồi bưng chén lên nói:
– Phùng Tước, tôi lớn hơn anh mấy tuổi, cũng đừng khách sáo, gọi thẳng tên anh nhé. Chúng ta coi như là đánh nhau rồi mới thành bạn, nào, tôi kính anh một ly.
Nói xong lại uống cạn chén rượu này.
Cố Trường Khanh vội vàng nói:
– Lát nữa Phùng Tước còn phải lái xe, không thể uống nhiều được!
Sau đó quay đầu nói với Phùng Tước:
– Anh đừng để ý đến anh ta, uống một ngụm là được rồi!
Hoàng Thao dựa vào thành ghế nhìn Cố Trường Khanh cười cười:
– Không ngờ em còn biết đau lòng cho người khác!
Cố Trường Khanh lườm Hoàng Thao, không tiếp lời.
Hoàng Thao cười nhưng lòng đầy phiền muộn.
Lúc này Phùng Tước nhìn Cố Trường Khanh rồi cười nói:
– Chút rượu này không làm khó được anh đâu, không sao!
Nói xong cũng học theo Hoàng Thao, uống một hơi cạn sạch!
Phùng Tước buông chén, một tay gác lên bàn một tay rót rượu cho hai người rồi nhìn Hoàng Thao một cái, hỏi:
– Không ngờ anh lại gia nhập Cố thị!
Hoàng Thao nhìn Cố Trường Khanh rồi đáp:
– Chẳng phải tôi vẫn còn món nợ chưa trả đó sao?
Sau đó lại liếc nhìn Phùng Tước, khóe miệng cười có chút châm chọc:
– Lại nói lại, năm đó anh cũng là đồng phạm, hai người đúng là trời sinh một đôi, đều thật tàn nhẫn!
Phùng Tước cười cười:
– Hoàng tiên sinh chỉ nhớ sai lầm của người khác nhưng lại bỏ qua hành vi của mình, thói quen này không tốt đâu.
Hoàng Thao cười cười:
– Lời này của anh đúng là nhất châm kiến huyết*, không sai, tôi chính là người như vậy, người khác nợ tôi, bất luận thế nào tôi cũng phải đòi lại, về phần tôi nợ người khác, ai có bản lĩnh thì đến mà đòi! Ai không so đo là việc của họ nhưng tôi nhất định phải so đo!
– Phùng Tước, mặc kệ anh ta. Anh ta thích làm gì thì kệ, ai thèm sợ anh ta?
Cố Trường Khanh cười lạnh.
Hoàng Thao cũng cười lạnh định nói gì đó rồi lại thôi.
Cố Trường Khanh ghét sự châm chọc, khiêu khích của Hoàng Thao nên sau đó chỉ nói chuyện với Phùng Tước, mặc kệ anh. Hoàng Thao ở bên cũng không lên tiếng, chỉ là đôi mắt lạnh lùng luôn đảo qua Cố Trường Khanh khiến Cố Trường Khanh rất không thoải mái, muốn gạt đi nhưng cũng không được.
Bữa ăn kết thúc trong không khí không vui, ba người đi ra, đều tự mình đi về phía xe của mình. Phùng Tước hỏi Cố Trường Khanh:
– Đến chỗ anh một lát không?
Bên kia, Hoàng Thao đang định lên xe, nghe câu này thì dừng lại, anh ngẩng đầu, mắt như hàn băng bắn về phía hai người.
Đương nhiên Cố Trường Khanh cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Thao nhưng cô cũng mặc kệ anh, chỉ là cả đêm qua Phùng Tước đã không được ngủ, hôm nay Cố Trường Khanh không muốn ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh.
– Hôm nay không được, tối qua anh không ngủ, hôm nay về nghỉ sớm đi!
Phùng Tước cười nói:
– Được, anh đưa em về khách sạn!
Cố Trường Khanh cười gật đầu, vừa định lên xe thì điện thoại của Phùng Tước lại vang lên, anh nghe máy, nói được hai câu thì sắc mặt lại nghiêm túc lại. Anh quay đầu nói với Cố Trường Khanh:
– Trường Khanh, anh đưa em về khách sạn!
Cố Trường Khanh nhìn sắc mặt anh thì biết nhất định là có chuyện gì đó nên nói:
– Anh có việc thì cứ đi, em tự về cũng được.
Phùng Tước mở cửa xe cười cười:
– Bất luận thế nào thì thời gian đưa em về cũng phải có!
Hai người lên xe, Phùng Tước vừa khởi động xe thì đã thấy Hoàng Thao đi lướt qua bọn họ.
Phùng Tước nhìn bóng xe biến mất nhanh chóng kia, anh cũng lái xe ra đường, một lát sau mới thấp giọng nói:
– Hình như anh ta thích em!
Cố Trường Khanh quyết đoán lắc đầu:
– Chẳng qua là thích thân phận này của em mà thôi. Hơn nữa…
Cô dựa người qua, hôn lên má anh rồi khẽ thì thầm vào tai anh:
– Hơn nữa em chỉ yêu anh thôi!
Phùng Tước quay đầu nhìn gương mặt tươi cười của cô, lòng ngọt ngào nhưng miệng vẫn bá đạo:
– Tránh xa anh ta ra!
Cố Trường Khanh dựa đầu vào vai anh, thấp giọng nói:
– Đương nhiên, em ghét anh ta!
Phùng Tước cười cười nhưng lòng đã có chút bất an, 6 năm, tuy rằng bọn họ lại ở bên nhau nhưng 6 năm qua nhất là ba năm sau này đã có những chuyện gì xảy ra với cô anh đều không rõ, tựa như anh không biết vì sao Hoàng Thao lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, cũng không biết vì sao lại trở nên thân quen như vậy. Tuy Cố Trường Khanh không hề hòa nhã với anh ta nhưng đây cũng là một biểu hiện chứng tỏ sự thân quen của hai người? Cô sẽ không đối xử với người xa lạ như vậy.
Anh vươn tay nắm chặt tay cô, thật chặt, như sợ cô bỗng nhiên bay đi
– Trường Khanh, gần đây anh bận một chuyện cho nên không có nhiều thời gian ở bên em, chờ việc này xong xuôi nhất định sẽ ở bên em nhiều hơn.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Em cũng không phải kiểu con gái cần có bạn trai ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi, anh làm việc của anh, chỉ cần giữ gìn sức khỏe là tốt rồi!
– Trường Khanh, quay về Bắc Kinh, anh đưa em đi gặp cha mẹ anh. Giờ quan hệ của chúng ta cũng không cần tránh cha em nữa!
Từ 6 năm về trước anh đã quyết định là cô, tuy rằng vì chuyện của Arce khiến anh từng do dự, cũng từng nghi ngờ rốt cuộc hai người có phù hợp hay không, sáu năm chia tay cô, anh cũng từng tức giận, oán trách, bực bội thậm chí còn không học hành gì nữa đã về Trung Quốc ngay. Nhưng dần dần anh lại nhớ cô, sự buồn bực trong lòng dần biến mất, anh vẫn không nhịn được mà quay về tìm cô, nhưng khi đó tâm tình rất phức tạp, chuyện của Arce anh còn chưa hoàn toàn có thể buông xuống được, mặt khác lại sợ cô đã quyết tâm rồi thì sẽ đối xử với anh như bạn bè bình thường. Anh không có dũng khí đi gặp cô, cứ kéo dài mãi suốt ba năm, sau đó anh lại xuống cơ sở, không có thời gian qua Mỹ nữa nhưng anh vẫn có một niềm tin mù quáng, bên cạnh cô sẽ không có ai khác, cũng như bên cạnh anh không có một ai.
Sau đó gặp lại cô ở đây, một khắc này anh phát hiện, thì ra mọi thứ đều chưa thay đổi, như anh suy nghĩ, chỉ liếc mắt một cái, cuối cùng bọn họ lại quay về bên nhau.
Bọn họ đã để lỡ mất 6 năm, thời gian còn lại anh không muốn lãng phí nữa, anh muốn cho tất cả mọi người biết, Cố Trường Khanh là người con gái anh đã chọn, tâm ý này mãi mãi sẽ không thay đổi. Có lẽ về sau những chuyện như thế sẽ còn xảy ra, có lẽ hai người sẽ còn có mâu thuẫn nhưng lần này anh sẽ không như trước nữa, anh sẽ không rời khỏi cô nữa. Đây là người con gái anh đã chọn, mặc kệ là kết quả thế nào, anh cũng đều gánh vác cùng cô.
Cố Trường Khanh ngẩn người nhưng lập tức lại cười cười, cứ vậy đi, không cần nghĩ quá nhiều cũng không cần nghĩ đến vận mệnh tương lai, dù cô không sống được quá 24 tuổi, không ở bên anh thì chẳng lẽ sẽ khiến anh bớt đau lòng sao? Vì không để anh phải đối mặt với nỗi đau sau này mà để bây giờ anh phải khổ sở, chẳng lẽ đó là lựa chọn đúng đắn?
Mặc kệ về sau gặp phải cái gì, mặc kệ kết quả sẽ thế nào, bọn họ cũng không hối hận.
– Được!
Cố Trường Khanh cười nói, chuyện cần đối mặt sớm muộn gì cũng phải đối mặt, giờ cô và Khổng Khánh Tường đã như nước và lửa, không cần phải tránh né ông ta nữa.
Phùng Tước đưa Cố Trường Khanh đến cửa khách sạn, nhìn cô bước vào thì mới đi.
Cố Trường Khanh đi vào khách sạn, đến chỗ thang máy vừa mới bước vào thì có một người đã nhanh chóng đi vào theo cô.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn, thấy là Hoàng Thao nhưng mặt anh lạnh lùng, sắc mặt rất khó coi.
Cố Trường Khanh quay đầu lại, ai rảnh mà đi xem anh ta thế nào?
– Tôi nghĩ hai người đã chia tay!
Hoàng Thao nhẹ giọng nói.
Cố Trường Khanh cũng không giấu diếm anh:
– Đúng là chia tay nhưng lại hòa hảo rồi, nhưng hình như chẳng liên quan gì đến anh.
Hoàng Thao hừ lạnh một tiếng:
– Thực sự không liên quan gì đến tôi? Cố Trường Khanh, em đâu phải kẻ ngốc!
– Chính vì tôi không phải là kẻ ngốc, Hoàng Thao, bớt dây dưa với tôi đi, tôi không phải là Khổng Ngọc Phân đâu! Cố Trường Khanh cười lạnh.
Đúng lúc này thang máy dừng lại, cửa chậm rãi mở ra, Cố Trường Khanh đi ra ngoài, bỗng nhiên Hoàng Thao xông lên nắm chặt cổ tay cô, dùng sức kéo cô lại. Vì không kịp đề phòng nên cả người Cố Trường Khanh đổ về phía sau, Hoàng Thao ôm eo cô, xoay người một cái đã đặt cô dựa vào tường thang máy, ngay sau đó anh cúi đầu bịt kín lấy môi cô.
Cửa thang máy dần khép lại, Cố Trường Khanh mở to mắt ra nhìn, trong lúc giận dữ, cô vung tay đánh anh nhưng anh rất ngang ngược, dùng hết sức nắm chặt tay cô lại, cô dùng chân đá thì anh cũng dùng chân mình chặn lại, sức mạnh của anh rất đáng sợ, động tác rất bá đạo, lời lẽ điên cuồng và hơi thở nóng rát.
Cố Trường Khanh giận đến choáng váng, dùng hết sức giãy dụa nhưng không thể đả động đến anh dù chỉ là một chút. Anh như hạ quyết tâm như muốn cùng cô liều sống liều chết.
Anh bá đạo tách môi cô ra, đuổi theo lưỡi cô khiến cô không thể tránh cũng chẳng thể lui, cho dù cô có cắn thì anh cũng không lùi bước, người như nổi cơn điên cuồng hôn cô. Dần dần Cố Trường Khanh bị anh chỉnh cho kiệt sức, chỉ có thể bị động để mặc anh hôn. Mà Hoàng Thao như cũng phát hiện ra điểm này, nụ hôn dần trở nên dịu dàng, trong sự dây dưa mang theo ý trấn an.
Thật lâu sau anh mới buông cô ra, anh vùi đầu vào gáy cô khẽ thở dốc, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da cô. Anh cúi đầu, giọng nói trầm thấp, khàn khàn:
– Trường Khanh, tôi thích em…
/261
|