Cuối cùng, ban giám đốc quyết định đầu tư 700 vạn.
Vốn Khổng Khánh Tường nhả ra nhưng số lượng chỉ được đến một nửa, chỉ đồng ý đầu tư 500 vạn, sau đó Từ Khôn, Hoàng Thao, đại biểu của Mike và Cố Trường Khanh thay nhau du thuyết thì mới đạt được đến con số 700 vạn này, cò kè mặc cả như đi chợ vậy.
Đối với Cố Trường Khanh mà nói, đương nhiên cô muốn tranh thủ được số tiền lớn nhất. Tuy rằng 1000 vạn với cô mà nói cũng chẳng quá khó khăn, cho dù Khổng Khánh Tường gây khó cho cô không chịu đầu tư, nếu cô muốn giúp thì cũng có thể lén cho Sao Đỏ vay tiền.
Nhưng vấn đề không đơn giản như vậy. Công ty con của Cố thị không chỉ có một Sao Đỏ. Nếu bề ngoài chỉ được 200 vạn đầu tư, bên trong Sao Đỏ lại được Cố Trường Khanh cho mượn tiền rồi phát triển tốt thì chẳng phải là chứng minh là quyết định của Khổng Khánh Tường là đúng đắn? Sau này các công ty con muốn được đầu tư thì đều dựa theo Sao Đỏ mà làm, chẳng lẽ Cố Trường Khanh có thể cho bọn họ vay hết sao? Cô đâu có mở ngân hàng!
Hơn nữa rõ ràng là việc làm ăn của công ty lại để Cố Trường Khanh bỏ tiền túi ra thì cũng không phải là hành động chính xác! Đương nhiên phải để công ty xuất tiền!
Tuy rằng còn thiếu một chút so với dự tính nhưng cô cũng biết đây đã là một thắng lợi nhất định rồi, so với 200 vạn như kế hoạch của Khổng Khánh Tường thì 700 vạn đã giúp đỡ được cho Sao Đỏ rất nhiều rồi.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Khổng Khánh Tường giận dữ rời khỏi phòng họp, Từ Khôn chào cô một tiếng rồi cũng rời đi, Hoàng Thao vì hàn huyên đôi câu với một người khác nên lùi lại đằng sau.
Cố Trường Khanh ôm tài liệu đã thu dọn xong đi qua, gọi một tiếng:
– Cổ đông Hoàng.
Người kia thấy bọn họ như vậy thì cười nói với Hoàng Thao:
– Cổ đông Hoàng, hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi trước đây!
Hoàng Thao cười gật đầu.
Chờ người kia đi rồi, Hoàng Thao mới xoay người lại nhìn Cố Trường Khanh, gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười lễ độ như lần đầu tiên hai người gặp nhau.
– Cố tiểu thư có chuyện gì? Anh cười nói.
Cố tiểu thư? Cố Trường Khanh giật mình, từ bao giờ anh đã trở nên khách khí như vậy?
Cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Thao cười nói:
– Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, nếu không nhờ sự ủng hộ của anh thì Sao Đỏ cũng không có được số tiền này.
Sự cảm kích của Cố Trường Khanh là thành tâm thành ý, sự ủng hộ mạnh mẽ (nguyên văn: hết sức ủng hộ) quả thật đã giúp cô rất nhiều.
Cô cười cười nhìn anh, nghĩ anh sẽ lại nhân cơ hội yêu cầu cô mời ăn cơm gì gì đó, nếu là như vậy cô nhất định sẽ không chút do dự mà đồng ý, cô vẫn rất muốn cảm ơn anh!
Cũng không ngờ là, Hoàng Thao nghe lời cô nói xong thì chỉ mỉm cười, nụ cười ôn hòa mà xa cách, phong độ không thể chê vào đâu được:
– Cố tiểu thư nói quá lời rồi, quyết định của Hoàng mỗ hôm nay không phải là cố ý ủng hộ ai, cũng không phải để chống đối ai, chỉ đứng trên lập trường của một cổ đông mà yêu cầu quyền lợi hợp lý mà thôi.
Anh cười cười rồi lại nói:
– Báo cáo của Cố tiểu thư không tồi, chúng ta đều có thể nhìn được tương lai phát triển của Sao Đỏ trong bản báo cáo này, xí nghiệp có thể mang lại lợi nhuận cho công ty như vậy, thân là cổ đông đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua.
Cố Trường Khanh nhìn nụ cười thản nhiên của anh, nhất thời không biết nên nói gì.
Hoàng Thao gật gật đầu rồi tao nhã xoay người đi ra ngoài, toàn bộ quá trình đều rất thoải mái không hề có cảm giác dối trá khiến Cố Trường Khanh cảm thấy mọi thứ đều đúng như lời anh nói, mình mới là kẻ tự mình đa tình…
Cho dù là như vậy, cũng như lời giám đốc Lưu từng nói, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, cô được giúp đỡ cũng là sự thật, nếu anh luôn miệng bắt cô cảm ơn thì có lẽ cô còn có thể nghi ngờ dụng ý của anh nhưng thái độ của anh như vậy lại khiến lòng cô có cảm giác không nói nên lời.
Cố Trường Khanh nhìn theo bóng dáng của anh, ngây ngốc một hồi rồi nhún vai đi ra ngoài.
Bên kia, trong văn phòng của Khổng Khánh Tường, ông ta đang mật đàm với mấy thân tín của mình.
– Chuyện này mọi người thấy thế nào?
Đứng ở ngoài cùng bên trái là một người đàn ông hơn 50 tuổi, dáng người bình thường, tướng mạo ổn trọng, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ông ta và Khưu Uyển Di có chút tương đồng.
Khổng Khánh Tường nhìn ông ta:
– Minh Căn, anh thấy chuyện này thế nào?
Khưu Minh Căn ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói:
– Ý chủ tịch là thái độ của cổ đông Hoàng và cổ đông Từ khi nãy?
– Không sai!
Sắc mặt Khổng Khánh Tường rất âm trầm.
Khưu Minh Căn thoáng suy tư rồi nói:
– Với chủ tịch mà nói, đây không phải là chuyện tốt, có lẽ đại hội cuối năm sẽ bị nhị tiểu thư tranh thủ được thêm hai người giúp đỡ.
Tống Trí Hào ở bên mở miệng:
– Nghe nói, hai tháng trước, cổ đông Hoàng đã đến huyện F để khảo sát thực địa cho việc đầu tư, có thể đã xảy ra chuyện gì với nhị tiểu thư chăng?
Khổng Khánh Tường ôm trán, sắc mặt thực sự rất khó coi.
– Nhưng trên tay Cố tiểu thư cũng chỉ có 16% cổ phần, hơn nữa thêm cả hai người kia cũng mới chỉ là 26%, vẫn còn cách quá xa so với chủ tịch Khổng, đại hội cổ đông cuối năm, nhị tiểu thư vẫn không phải là đối thủ của chủ tịch được đâu. – Giám đốc Chu của phòng tài vụ nói.
Dù là ai cũng không thể tưởng tượng nổi, Cố Trường Khanh trong lúc không được sự giúp đỡ của ai lại có thể kiếm được mấy tỷ để đầu tư, đầu tư vào chính Cố thị, nắm giữ một số cổ phần lớn mà bọn họ không hề hay biết.
Khổng Khánh Tường xoay ghế dựa chỉ vào Tống Trí Hào:
– Anh hẹn gặp các cổ đông này giúp tôi, tôi phải chắc chắn xem có bao nhiêu người sẽ ủng hộ tôi!
Tống Trí Hào gật gật đầu:
– Giám đốc Khổng yên tâm, tuy rằng lần này nhị tiểu thư bộc lộ tài năng nhưng bất luận là về kinh nghiệm hay quan hệ giao tiếp thì nhị tiểu thư cũng chỉ là tiểu nha đầu vừa mới ra đời, trong lòng các cổ đông, cô ấy sao có thể so với chủ tịch được, mọi người đương nhiên sẽ ủng hộ Chủ tịch.
Khổng Khánh Tường khẽ lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng:
– Tôi không chỉ muốn các cổ đông ủng hộ mà tôi còn muốn nhốt Cố Trường Khanh ngoài cửa ban giám đốc! Một khi để nó tiến vào ban giám đốc thì sẽ sinh chuyện xấu mất!
Ông ta lại nhìn về phía giám đốc Chu của phòng tài vụ:
– Sổ sách thế nào? Đại hội cổ đông năm nay phải có sổ sách thật đẹp để cho các cổ đông xem đó.
Giám đốc Chu đẩy gọng kính trên mũi, vẻ mặt có chút nặng nề:
– Bên phòng tài chính còn có một số tiền lớn chưa thu hồi về được, số lượng không nhỏ, nếu không lấy về được thì cuối năm cũng rất khó ăn nói.
Cứ đến đại hội cổ đông cuối năm thì đều phải tuyên bố lỗ lãi của công ty cho các cổ đông, rồi bàn đến việc chia hoa hồng, số tiền đó không thể khai khống lên bằng không sẽ dễ dàng khiến các cổ đông sinh nghi, lúc nào cũng có thể gây rối lớn, thậm chí là liên quan đến pháp luật.
Khổng Khánh Tường nhìn Khưu Minh Căn:
– Gọi Khưu Vỹ đến đây!
Khưu Minh Căn vội vàng gọi điện thoại cho con trai, chỉ chốc lát sau, Khưu Vỹ gõ cửa đi vào.
Mặc kệ là trước mặt ai Khưu Vỹ cũng đều nhơn nhơn nhưng chỉ riêng trước mặt Khổng Khánh Tường thì lại rất ngoan ngoãn, thở cũng không dám thở mạnh.
Anh ta cung kính đứng trước mặt Khổng Khánh Tường:
– Chủ tịch tìm tôi!
– Tình hình ngoại hối thế nào rồi?
Khổng Khánh Tường hỏi anh ta.
Lén tham ô tiền của công ty, đầu cơ cổ phiếu chơi ngoại hối, chuyện này chẳng phải là lần đầu tiên Khổng Khánh Tường làm, bán lãi thì lại đem trả số tiền tham ô về, bởi vì Khưu Vỹ có chút bản lĩnh trong phương diện này nên mấy năm qua lời nhiều hơn lỗ nên Khổng Khánh Tường cũng càng lúc càng to gan, tiền tham ô cũng càng ngày càng nhiều. Sở dĩ mấy năm qua Khổng Khánh Tường có thể nắm giữ được số lượng cổ phần lớn như vậy đương nhiên là cần phải có số tiền lớn làm hậu thuẫn!
Lúc trước Khổng Khánh Tường khống chế công ty thì đương nhiên có thể làm gọn gàng sạch sẽ nhưng sau này nếu Cố Trường Khanh đã bước vào đại hội cổ đông rồi thì trò này sẽ chẳng còn dễ chơi như trước nữa!
– Giờ đồng Euro đang tăng rất cao, giờ chúng ta đã lãi rất nhiều rồi, tôi tính chỉ cần kéo dài đến cuối năm thì chúng ta sẽ kiếm được đến con số này.
Khưu Vỹ có chút hưng phấn mà viết mấy con số lên giấy, dãy số 0 dài dằng dặc đằng sau khiến ai cũng phải động lòng.
Khổng Khánh Tường nhìn con số kia mà thoáng do dự, ngoại hối có sự mạo hiểm lớn, điều này ông ta biết rõ nhưng chỉ cần kiếm được số tiền này thì ông ta có thể làm được nhiều chuyện hơn thế, Cố Trường Khanh có thể dựa vào cái gì để đấu đá với ông ta đây?
Giờ Cố thị có giá trị lớn, đây đều là tâm huyết của ông ta, sao ông ta có thể bỏ qua? Nhưng cũng như Cố Trường Khanh không muốn làm tổn hại đến lợi ích của Cố thị, ông là đại cổ đông của Cố thị đương nhiên cũng có chung suy nghĩ này, nên biết rằng cổ phiếu của Cố thị bị sụt giá thì cũng có nghĩa là tiền tài của ông ta sẽ bị ngâm nước, đây là điều ông ta không bao giờ muốn thấy.
– Cậu chắc chứ? Khưu Vỹ, việc này không thể có chút sai lầm nào được! Nếu không thì thà mau chóng rút tiền về còn hơn!
Khuôn mặt Khổng Khánh Tường rất lạnh.
Khưu Vỹ cũng nghiêm mặt nói:
– Chủ tịch yên tâm, tôi không phải là người lỗ mãng, tôi sẽ theo dõi cẩn thận.
Khổng Khánh Tường trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
– Được, làm theo lời cậu nói đi!
Lúc ăn trưa, Cố Trường Khanh và Lý Giai vào một cửa hàng cơm tây dùng bữa coi như là để chúc mừng Sao Đỏ được đầu tư. Vốn hẹn cả Từ Khôn nhưng Từ Khôn bận việc nên cũng có chút tiếc nuối.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Trường Khanh đã gọi điện báo tin này cho giám đốc Lưu, con số 700 vạn đã khiến giám đốc Lưu rất vui vẻ. Ông cảm ơn Cố Trường Khanh qua điện thoại rất lâu. Lúc ăn cơm, Cố Trường Khanh lại nhắc đến chuyện Hoàng Thao với Lý Giai.
Lý Giai cười nói:
– Lần này em không thể lại nói người ta lòng lang dạ thú nữa chứ. Người ta giúp em cũng chẳng nhận, rất rõ ràng là không hề mong em báo đáp nhé.
Cố Trường Khanh vừa cẩn thận cắt miếng bít tết trước mặt vừa nhún vai:
– Người này càng nhìn càng khó hiểu, nhưng bớt đi một kẻ thù luôn là chuyện tốt!
Lúc này, Lý Giai bỗng thấp giọng nói:
– Khưu Vỹ đang đi về phía chúng ta đó!
Không lâu sau, giọng nói của Khưu Vỹ đã vang lên ở phía sau Cố Trường Khanh:
– Cố tiểu thư, không ngờ lại gặp được em ở đây!
Nói xong, Khưu Vỹ đi đến vị trí bên cạnh Cố Trường Khanh, cười nói:
– Cố tiểu thư, tôi ngồi đây được chứ?
Cố Trường Khanh vốn phản cảm với sự xuất hiện của anh ta nhưng nghĩ nghĩ rồi lại nói:
– Cứ tự nhiên.
– Cảm ơn!
Đôi mắt hoa đào của Khưu Vỹ tràn ngập ý cười, anh ta ngồi xuống rồi quay đầu chào Lý Giai.
– Phó giám đốc Khưu đi ăn một mình sao? Cố Trường Khanh thuận miệng hỏi.
Khưu Vỹ nhìn về phía bàn của mình, cười nói:
– Đúng, căn tin của công ty ăn chán rồi, đi ra ngoài thay đổi khẩu vị, không ngờ lại gặp được Cố tiểu thư!
Lúc nói chuyện, đôi mắt dài của Khưu Vỹ nhìn chằm chú vào cô, mắt hoa đào phóng điện rất mạnh mẽ.
Đối diện, Lý Giai lén lườm anh ta một cái, vẻ mặt vô cùng khinh thường.
Tuy rằng Cố Trường Khanh cũng không thoải mái nhưng vẫn nhìn lại, cô thản nhiên cười với anh ta:
– Thực ra tôi cũng đang muốn tìm phó giám đốc Khưu, nghe nói anh là người rất giỏi trong lĩnh vực tài chính, có mấy vấn đề trong lĩnh vực đầu tư tôi rất muốn được thỉnh giáo anh.
Khưu Vỹ vốn có dã tâm với Cố Trường Khanh, lúc này thấy cô ôn hòa đối xử với mình như vậy, giọng nói như thể rất tôn sùng mình, lại thấy cô có khí chất xuất chúng, vẻ mặt tao nhã thì lòng không khỏi lâng lâng. Đương nhiên sẽ chẳng từ chối chút yêu cầu này của cô.
Vốn Khổng Khánh Tường nhả ra nhưng số lượng chỉ được đến một nửa, chỉ đồng ý đầu tư 500 vạn, sau đó Từ Khôn, Hoàng Thao, đại biểu của Mike và Cố Trường Khanh thay nhau du thuyết thì mới đạt được đến con số 700 vạn này, cò kè mặc cả như đi chợ vậy.
Đối với Cố Trường Khanh mà nói, đương nhiên cô muốn tranh thủ được số tiền lớn nhất. Tuy rằng 1000 vạn với cô mà nói cũng chẳng quá khó khăn, cho dù Khổng Khánh Tường gây khó cho cô không chịu đầu tư, nếu cô muốn giúp thì cũng có thể lén cho Sao Đỏ vay tiền.
Nhưng vấn đề không đơn giản như vậy. Công ty con của Cố thị không chỉ có một Sao Đỏ. Nếu bề ngoài chỉ được 200 vạn đầu tư, bên trong Sao Đỏ lại được Cố Trường Khanh cho mượn tiền rồi phát triển tốt thì chẳng phải là chứng minh là quyết định của Khổng Khánh Tường là đúng đắn? Sau này các công ty con muốn được đầu tư thì đều dựa theo Sao Đỏ mà làm, chẳng lẽ Cố Trường Khanh có thể cho bọn họ vay hết sao? Cô đâu có mở ngân hàng!
Hơn nữa rõ ràng là việc làm ăn của công ty lại để Cố Trường Khanh bỏ tiền túi ra thì cũng không phải là hành động chính xác! Đương nhiên phải để công ty xuất tiền!
Tuy rằng còn thiếu một chút so với dự tính nhưng cô cũng biết đây đã là một thắng lợi nhất định rồi, so với 200 vạn như kế hoạch của Khổng Khánh Tường thì 700 vạn đã giúp đỡ được cho Sao Đỏ rất nhiều rồi.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Khổng Khánh Tường giận dữ rời khỏi phòng họp, Từ Khôn chào cô một tiếng rồi cũng rời đi, Hoàng Thao vì hàn huyên đôi câu với một người khác nên lùi lại đằng sau.
Cố Trường Khanh ôm tài liệu đã thu dọn xong đi qua, gọi một tiếng:
– Cổ đông Hoàng.
Người kia thấy bọn họ như vậy thì cười nói với Hoàng Thao:
– Cổ đông Hoàng, hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi trước đây!
Hoàng Thao cười gật đầu.
Chờ người kia đi rồi, Hoàng Thao mới xoay người lại nhìn Cố Trường Khanh, gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười lễ độ như lần đầu tiên hai người gặp nhau.
– Cố tiểu thư có chuyện gì? Anh cười nói.
Cố tiểu thư? Cố Trường Khanh giật mình, từ bao giờ anh đã trở nên khách khí như vậy?
Cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Thao cười nói:
– Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, nếu không nhờ sự ủng hộ của anh thì Sao Đỏ cũng không có được số tiền này.
Sự cảm kích của Cố Trường Khanh là thành tâm thành ý, sự ủng hộ mạnh mẽ (nguyên văn: hết sức ủng hộ) quả thật đã giúp cô rất nhiều.
Cô cười cười nhìn anh, nghĩ anh sẽ lại nhân cơ hội yêu cầu cô mời ăn cơm gì gì đó, nếu là như vậy cô nhất định sẽ không chút do dự mà đồng ý, cô vẫn rất muốn cảm ơn anh!
Cũng không ngờ là, Hoàng Thao nghe lời cô nói xong thì chỉ mỉm cười, nụ cười ôn hòa mà xa cách, phong độ không thể chê vào đâu được:
– Cố tiểu thư nói quá lời rồi, quyết định của Hoàng mỗ hôm nay không phải là cố ý ủng hộ ai, cũng không phải để chống đối ai, chỉ đứng trên lập trường của một cổ đông mà yêu cầu quyền lợi hợp lý mà thôi.
Anh cười cười rồi lại nói:
– Báo cáo của Cố tiểu thư không tồi, chúng ta đều có thể nhìn được tương lai phát triển của Sao Đỏ trong bản báo cáo này, xí nghiệp có thể mang lại lợi nhuận cho công ty như vậy, thân là cổ đông đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua.
Cố Trường Khanh nhìn nụ cười thản nhiên của anh, nhất thời không biết nên nói gì.
Hoàng Thao gật gật đầu rồi tao nhã xoay người đi ra ngoài, toàn bộ quá trình đều rất thoải mái không hề có cảm giác dối trá khiến Cố Trường Khanh cảm thấy mọi thứ đều đúng như lời anh nói, mình mới là kẻ tự mình đa tình…
Cho dù là như vậy, cũng như lời giám đốc Lưu từng nói, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, cô được giúp đỡ cũng là sự thật, nếu anh luôn miệng bắt cô cảm ơn thì có lẽ cô còn có thể nghi ngờ dụng ý của anh nhưng thái độ của anh như vậy lại khiến lòng cô có cảm giác không nói nên lời.
Cố Trường Khanh nhìn theo bóng dáng của anh, ngây ngốc một hồi rồi nhún vai đi ra ngoài.
Bên kia, trong văn phòng của Khổng Khánh Tường, ông ta đang mật đàm với mấy thân tín của mình.
– Chuyện này mọi người thấy thế nào?
Đứng ở ngoài cùng bên trái là một người đàn ông hơn 50 tuổi, dáng người bình thường, tướng mạo ổn trọng, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ông ta và Khưu Uyển Di có chút tương đồng.
Khổng Khánh Tường nhìn ông ta:
– Minh Căn, anh thấy chuyện này thế nào?
Khưu Minh Căn ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói:
– Ý chủ tịch là thái độ của cổ đông Hoàng và cổ đông Từ khi nãy?
– Không sai!
Sắc mặt Khổng Khánh Tường rất âm trầm.
Khưu Minh Căn thoáng suy tư rồi nói:
– Với chủ tịch mà nói, đây không phải là chuyện tốt, có lẽ đại hội cuối năm sẽ bị nhị tiểu thư tranh thủ được thêm hai người giúp đỡ.
Tống Trí Hào ở bên mở miệng:
– Nghe nói, hai tháng trước, cổ đông Hoàng đã đến huyện F để khảo sát thực địa cho việc đầu tư, có thể đã xảy ra chuyện gì với nhị tiểu thư chăng?
Khổng Khánh Tường ôm trán, sắc mặt thực sự rất khó coi.
– Nhưng trên tay Cố tiểu thư cũng chỉ có 16% cổ phần, hơn nữa thêm cả hai người kia cũng mới chỉ là 26%, vẫn còn cách quá xa so với chủ tịch Khổng, đại hội cổ đông cuối năm, nhị tiểu thư vẫn không phải là đối thủ của chủ tịch được đâu. – Giám đốc Chu của phòng tài vụ nói.
Dù là ai cũng không thể tưởng tượng nổi, Cố Trường Khanh trong lúc không được sự giúp đỡ của ai lại có thể kiếm được mấy tỷ để đầu tư, đầu tư vào chính Cố thị, nắm giữ một số cổ phần lớn mà bọn họ không hề hay biết.
Khổng Khánh Tường xoay ghế dựa chỉ vào Tống Trí Hào:
– Anh hẹn gặp các cổ đông này giúp tôi, tôi phải chắc chắn xem có bao nhiêu người sẽ ủng hộ tôi!
Tống Trí Hào gật gật đầu:
– Giám đốc Khổng yên tâm, tuy rằng lần này nhị tiểu thư bộc lộ tài năng nhưng bất luận là về kinh nghiệm hay quan hệ giao tiếp thì nhị tiểu thư cũng chỉ là tiểu nha đầu vừa mới ra đời, trong lòng các cổ đông, cô ấy sao có thể so với chủ tịch được, mọi người đương nhiên sẽ ủng hộ Chủ tịch.
Khổng Khánh Tường khẽ lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng:
– Tôi không chỉ muốn các cổ đông ủng hộ mà tôi còn muốn nhốt Cố Trường Khanh ngoài cửa ban giám đốc! Một khi để nó tiến vào ban giám đốc thì sẽ sinh chuyện xấu mất!
Ông ta lại nhìn về phía giám đốc Chu của phòng tài vụ:
– Sổ sách thế nào? Đại hội cổ đông năm nay phải có sổ sách thật đẹp để cho các cổ đông xem đó.
Giám đốc Chu đẩy gọng kính trên mũi, vẻ mặt có chút nặng nề:
– Bên phòng tài chính còn có một số tiền lớn chưa thu hồi về được, số lượng không nhỏ, nếu không lấy về được thì cuối năm cũng rất khó ăn nói.
Cứ đến đại hội cổ đông cuối năm thì đều phải tuyên bố lỗ lãi của công ty cho các cổ đông, rồi bàn đến việc chia hoa hồng, số tiền đó không thể khai khống lên bằng không sẽ dễ dàng khiến các cổ đông sinh nghi, lúc nào cũng có thể gây rối lớn, thậm chí là liên quan đến pháp luật.
Khổng Khánh Tường nhìn Khưu Minh Căn:
– Gọi Khưu Vỹ đến đây!
Khưu Minh Căn vội vàng gọi điện thoại cho con trai, chỉ chốc lát sau, Khưu Vỹ gõ cửa đi vào.
Mặc kệ là trước mặt ai Khưu Vỹ cũng đều nhơn nhơn nhưng chỉ riêng trước mặt Khổng Khánh Tường thì lại rất ngoan ngoãn, thở cũng không dám thở mạnh.
Anh ta cung kính đứng trước mặt Khổng Khánh Tường:
– Chủ tịch tìm tôi!
– Tình hình ngoại hối thế nào rồi?
Khổng Khánh Tường hỏi anh ta.
Lén tham ô tiền của công ty, đầu cơ cổ phiếu chơi ngoại hối, chuyện này chẳng phải là lần đầu tiên Khổng Khánh Tường làm, bán lãi thì lại đem trả số tiền tham ô về, bởi vì Khưu Vỹ có chút bản lĩnh trong phương diện này nên mấy năm qua lời nhiều hơn lỗ nên Khổng Khánh Tường cũng càng lúc càng to gan, tiền tham ô cũng càng ngày càng nhiều. Sở dĩ mấy năm qua Khổng Khánh Tường có thể nắm giữ được số lượng cổ phần lớn như vậy đương nhiên là cần phải có số tiền lớn làm hậu thuẫn!
Lúc trước Khổng Khánh Tường khống chế công ty thì đương nhiên có thể làm gọn gàng sạch sẽ nhưng sau này nếu Cố Trường Khanh đã bước vào đại hội cổ đông rồi thì trò này sẽ chẳng còn dễ chơi như trước nữa!
– Giờ đồng Euro đang tăng rất cao, giờ chúng ta đã lãi rất nhiều rồi, tôi tính chỉ cần kéo dài đến cuối năm thì chúng ta sẽ kiếm được đến con số này.
Khưu Vỹ có chút hưng phấn mà viết mấy con số lên giấy, dãy số 0 dài dằng dặc đằng sau khiến ai cũng phải động lòng.
Khổng Khánh Tường nhìn con số kia mà thoáng do dự, ngoại hối có sự mạo hiểm lớn, điều này ông ta biết rõ nhưng chỉ cần kiếm được số tiền này thì ông ta có thể làm được nhiều chuyện hơn thế, Cố Trường Khanh có thể dựa vào cái gì để đấu đá với ông ta đây?
Giờ Cố thị có giá trị lớn, đây đều là tâm huyết của ông ta, sao ông ta có thể bỏ qua? Nhưng cũng như Cố Trường Khanh không muốn làm tổn hại đến lợi ích của Cố thị, ông là đại cổ đông của Cố thị đương nhiên cũng có chung suy nghĩ này, nên biết rằng cổ phiếu của Cố thị bị sụt giá thì cũng có nghĩa là tiền tài của ông ta sẽ bị ngâm nước, đây là điều ông ta không bao giờ muốn thấy.
– Cậu chắc chứ? Khưu Vỹ, việc này không thể có chút sai lầm nào được! Nếu không thì thà mau chóng rút tiền về còn hơn!
Khuôn mặt Khổng Khánh Tường rất lạnh.
Khưu Vỹ cũng nghiêm mặt nói:
– Chủ tịch yên tâm, tôi không phải là người lỗ mãng, tôi sẽ theo dõi cẩn thận.
Khổng Khánh Tường trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
– Được, làm theo lời cậu nói đi!
Lúc ăn trưa, Cố Trường Khanh và Lý Giai vào một cửa hàng cơm tây dùng bữa coi như là để chúc mừng Sao Đỏ được đầu tư. Vốn hẹn cả Từ Khôn nhưng Từ Khôn bận việc nên cũng có chút tiếc nuối.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Trường Khanh đã gọi điện báo tin này cho giám đốc Lưu, con số 700 vạn đã khiến giám đốc Lưu rất vui vẻ. Ông cảm ơn Cố Trường Khanh qua điện thoại rất lâu. Lúc ăn cơm, Cố Trường Khanh lại nhắc đến chuyện Hoàng Thao với Lý Giai.
Lý Giai cười nói:
– Lần này em không thể lại nói người ta lòng lang dạ thú nữa chứ. Người ta giúp em cũng chẳng nhận, rất rõ ràng là không hề mong em báo đáp nhé.
Cố Trường Khanh vừa cẩn thận cắt miếng bít tết trước mặt vừa nhún vai:
– Người này càng nhìn càng khó hiểu, nhưng bớt đi một kẻ thù luôn là chuyện tốt!
Lúc này, Lý Giai bỗng thấp giọng nói:
– Khưu Vỹ đang đi về phía chúng ta đó!
Không lâu sau, giọng nói của Khưu Vỹ đã vang lên ở phía sau Cố Trường Khanh:
– Cố tiểu thư, không ngờ lại gặp được em ở đây!
Nói xong, Khưu Vỹ đi đến vị trí bên cạnh Cố Trường Khanh, cười nói:
– Cố tiểu thư, tôi ngồi đây được chứ?
Cố Trường Khanh vốn phản cảm với sự xuất hiện của anh ta nhưng nghĩ nghĩ rồi lại nói:
– Cứ tự nhiên.
– Cảm ơn!
Đôi mắt hoa đào của Khưu Vỹ tràn ngập ý cười, anh ta ngồi xuống rồi quay đầu chào Lý Giai.
– Phó giám đốc Khưu đi ăn một mình sao? Cố Trường Khanh thuận miệng hỏi.
Khưu Vỹ nhìn về phía bàn của mình, cười nói:
– Đúng, căn tin của công ty ăn chán rồi, đi ra ngoài thay đổi khẩu vị, không ngờ lại gặp được Cố tiểu thư!
Lúc nói chuyện, đôi mắt dài của Khưu Vỹ nhìn chằm chú vào cô, mắt hoa đào phóng điện rất mạnh mẽ.
Đối diện, Lý Giai lén lườm anh ta một cái, vẻ mặt vô cùng khinh thường.
Tuy rằng Cố Trường Khanh cũng không thoải mái nhưng vẫn nhìn lại, cô thản nhiên cười với anh ta:
– Thực ra tôi cũng đang muốn tìm phó giám đốc Khưu, nghe nói anh là người rất giỏi trong lĩnh vực tài chính, có mấy vấn đề trong lĩnh vực đầu tư tôi rất muốn được thỉnh giáo anh.
Khưu Vỹ vốn có dã tâm với Cố Trường Khanh, lúc này thấy cô ôn hòa đối xử với mình như vậy, giọng nói như thể rất tôn sùng mình, lại thấy cô có khí chất xuất chúng, vẻ mặt tao nhã thì lòng không khỏi lâng lâng. Đương nhiên sẽ chẳng từ chối chút yêu cầu này của cô.
/261
|