Nhẫn Phùng Tước tặng đeo vừa ngón áp út của Cố Trường Khanh, cô rất thích chiếc nhẫn đó nhưng mà…
– Lần đầu tiên gặp cha mẹ anh lại đeo nhẫn kim cương trên ngón áp út thì không hay lắm.
Nếu để cha mẹ anh hiểu lầm là cô cố ý biểu hiện gì đó thì không hay lắm,
Tuy rằng hai người bọn họ yêu thương nhau nhưng trước mặt cha mẹ anh cũng phải biết tiết chế một chút, nếu không sẽ dễ dàng khiến cha mẹ anh có ấn tượng xấu.
Đương nhiên Phùng Tước hiểu ý của cô, anh nhẹ giọng nói:
– Em nghĩ thật cẩn thận, được rồi, theo ý em.
Anh mở cửa xe để Cố Trường Khanh bước lên.
– Đúng rồi…
Phùng Tước vừa lái xe vừa cười nói:
– Hôm nay em sẽ gặp người quen đó, cũng đừng quá ngạc nhiên.
Cố Trường Khanh vừa soi gương, chỉnh trang lại một lượt vừa hỏi:
– Ai?
Phùng Tước cười cười:
– Cô họ của anh, cũng chính là mẹ của Triệu Nghị đó!
– Cô Triệu? Đã 8 năm rồi em không gặp cô ấy đó! Cô có khỏe không?
Cố Trường Khanh vừa mừng vừa sợ.
– Cô ấy khỏe lắm, nhưng nhiều năm qua cô vẫn không kết hôn, một lòng vì công việc và con trai, giờ mở một cửa hàng tranh ở Canada, lần này về Bắc Kinh là để mở chi nhánh ở Trung Quốc. Nếu thành công thì sau này sẽ qua lại giữa Canada và Trung Quốc.
Nghe được cô Triệu vẫn sống tốt, Cố Trường Khanh rất vui, nghĩ đến việc sắp được gặp bà mà tâm tình lại kích động.
– Thế còn Triệu Nghị? Triệu Nghị có quay về không?
Cố Trường Khanh hỏi Triệu Nghị, đối với Triệu Nghị, cô đã quên sự không vui của kiếp trước, dù sao lúc đó mọi người cũng đều còn rất nhỏ, kiếp này, cô cũng đã lợi dụng anh để báo thù Khổng Ngọc Phân, đương nhiên sẽ không vì chuyện kiếp trước mà canh cánh trong lòng.
Phùng Tước nhìn cô, thấy vẻ mặt cô thoải mái thì cười đáp:
– Triệu Nghị không về, cô nói gần đây nó rất bận, nhưng sang năm sẽ về nước với thân phận là trợ lý của bác sĩ Wilson đó.
Thấy Cố Trường Khanh không hiểu thì giải thích:
– Bác sĩ Wilson là chuyên gia khoa não trên thế giới, sang năm sẽ qua Bắc Kinh để tham gia hội thảo!
Cố Trường Khanh cười cười:
– Không ngờ Triệu Nghị lại trở thành bác sĩ, nhưng khí chất của anh ấy quả thật là rất giống.
– Anh cũng thấy nghề bác sĩ này rất hợp với nó.
Hai người nói chuyện, rất nhanh đã khiến tâm tình của Cố Trường Khanh thả lỏng xuống, chỉ chốc lát sau xe đã đến bãi đỗ xe của khách sạn tổ chức tiệc.
Bãi đỗ xe chật kín rồi mà vẫn còn rất nhiều những chiếc xe khác tiến vào, Hai người xuống xe, chỉ cần có người đến thì đối phương nhất định sẽ nhiệt tình chào hỏi Phùng Tước, có người gọi tên Phùng Tước, có người gọi anh là trưởng phòng Phùng.
Mặc kệ là ai, ánh mắt họ đều đi bộ một vòng trên người Cố Trường Khanh, sau đó lại đi bộ một vòng nữa ở hai bàn tay nắm chặt của bọn họ, cuối cùng mỉm cười đầy ý nhị:
– Phùng Tước, bạn gái sao?
Lúc này, Phùng Tước sẽ mỉm cười, lịch sự đáp:
– Đúng, là bạn gái tôi.
Anh kéo cô vào khách sạn, đại sảnh khách sạn treo một chữ “Thọ” rất lớn, bên trong xếp hơn hai chục bàn, đa số đều đã kín người, không khí rất náo nhiệt.
Phùng Tước tìm được người nhà mình ở vị trí chính, sau đó quay đầu nói với Cố Trường Khanh:
– Đi theo anh!
Từ sau khi hai người bước vào, ánh mắt mọi người hầu như đều đổ dồn vào bọn họ, nhất là Cố Trường Khanh, có nhiều người đều ngầm đoán thân phận của cô. Cố Trường Khanh vừa về nước không lâu, người nhận ra cô cũng không nhiều.
Cố Trường Khanh bị ánh mắt của mọi người nhìn mà có chút lo lắng nhưng chỉ chốc lát sau đã lại bình thường trở lại, vẻ mặt cử chỉ lại thoải mái.
Cô vốn không phải là người không thể xuất hiện trong những bữa tiệc công khai, chỉ là vì đối mặt với người nhà Phùng Tước nên mới có chút lo lắng, nhưng không khí ở đây ngược lại lại khiến cô bình ổn lại. Nhất cử nhất động, nhăn mày mỉm cười đều lộ ra sự quý phái.
Cô đi theo Phùng Tước đến chỗ chủ vị, thấy nơi đó đã ngồi kín một nửa, Cố Trường Khanh biết đây đều là người nhà của Phùng Tước, không khỏi hít sâu một hơi.
Phùng Tước quay đầu cười nói với cô:
– Đừng lo lắng, hôm nay anh sẽ luôn ở bên em.
Chỉ một câu nói đơn giản lại khiến Cố Trường Khanh an tâm hơn rất nhiều.
Cố Trường Khanh đi theo Phùng Tước đến bên bàn, ánh mắt nhanh chóng đảo qua một vòng, thấy một đôi vợ chồng lớn tuổi ngồi ở chính giữa, đó hẳn là ông bà nội của Phùng Tước, bên cạnh là một đôi vợ chồng tuổi trung niên, dung mạo xuất chúng, khí chất bất phàm, Cố Trường Khanh biết đây chắc chắn là cha mẹ của Phùng Tước. Cố Trường Khanh cảm thấy Phùng Tước rất giống mẹ. Mà Triệu phu nhân Cố Trường Khanh vốn quan tâm nhất lại ngồi bên cạnh mẹ Phùng Tước, đang mỉm cười nhìn cô. Cố Trường Khanh nhìn bà mỉm cười coi như chào hỏi, lúc sau sẽ tìm cơ hội nói chuyện. Mà bên cạnh ông bà nội Phùng Tước còn có một đôi nam nữ tuổi trung niên, không biết là thân phận gì.
Trong lúc Cố Trường Khanh nhìn bọn họ thì bọn họ cũng nhìn Cố Trường Khanh. Trước đó, bọn họ rất tò mò với cô gái đã khiến con mình quên cả sống chết, sau lại nghe nói cô gái này trốn được rồi lại quay về cứu con mình, lòng đã có chút hảo cảm, giờ thấy Cố Trường Khanh thì lại càng thêm yêu thích.
Cố Trường Khanh vẫn mỉm cười thoải mái, trấn định thong dong. Cách ăn mặc thanh nhã và giản dị, đôi mắt trong veo sáng bừng, mái tóc đen bóng mượt, làn da trắng hơi ửng hồng, dáng người cũng khỏe mạnh. Dù không quá xinh đẹp nhưng cũng khiến người ta thấy thoải mái. Mấy người đều thầm gật đầu, ấn tượng ban đầu không tệ. Lấy vợ mà, vẫn nên lấy cô gái đoan trang đáng yêu, đâu cần xinh đẹp như minh tinh làm gì.
Bên kia, Phùng Tước nói với đôi vợ chồng già:
– Ông nội, bà nội, con đi đón bạn nên đến muộn!
Sau đó lại đi đến bên bà nội tóc đã hoa râm, cười nói:
– Chúc bà nội phúc như đông hải, thọ tỷ Nam Sơn.
Bà nội Phùng Tước cười toe toét, nói liền hai tiếng được được rồi ánh mắt lại nhìn qua Cố Trường Khanh, cười nói với cháu mình:
– Còn không giới thiệu đi sao?
– Đây là Cố Trường Khanh!
Phùng Tước lại giới thiệu Cố Trường Khanh cho người nhà mình.
– Cháu chào ông, cháu chào bà, chào cô chú!
Cố Trường Khanh rất lễ phép chào hỏi người nhà anh, lại đưa quà tặng cho bà nội Phùng Tước, nói hai câu cát tường.
Ông nội Phùng Tước mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, vẻ mặt rất nghiêm túc, bà nội Phùng Tước thì tươi cười, cha Phùng Tước trầm ổn, điểm này Phùng Tước rất giống cha mình, mẹ Phùng Tước có khí chất cao nhã, trẻ trung xinh đẹp. Đôi vợ chồng còn lại là bác bá của Phùng Tước.
Mẹ Phùng Tước cười nói:
– Cố tiểu thư, ngồi đi, đến chơi là tốt rồi, còn mua quà làm gì, lại khiến cháu phải tốn kém rồi!
Cố Trường Khanh mỉm cười nhìn mẹ Phùng Tước:
– Chẳng qua chỉ là chút lòng thành, cô đừng để tâm!
Cô ngồi xuống bên cạnh Triệu phu nhân, Phùng Tước ngồi bên cạnh cô.
Phùng phu nhân lại hỏi:
– Nhà Cố tiểu thư làm gì? Cha mẹ làm gì?
– Lần đầu tiên gặp cha mẹ anh lại đeo nhẫn kim cương trên ngón áp út thì không hay lắm.
Nếu để cha mẹ anh hiểu lầm là cô cố ý biểu hiện gì đó thì không hay lắm,
Tuy rằng hai người bọn họ yêu thương nhau nhưng trước mặt cha mẹ anh cũng phải biết tiết chế một chút, nếu không sẽ dễ dàng khiến cha mẹ anh có ấn tượng xấu.
Đương nhiên Phùng Tước hiểu ý của cô, anh nhẹ giọng nói:
– Em nghĩ thật cẩn thận, được rồi, theo ý em.
Anh mở cửa xe để Cố Trường Khanh bước lên.
– Đúng rồi…
Phùng Tước vừa lái xe vừa cười nói:
– Hôm nay em sẽ gặp người quen đó, cũng đừng quá ngạc nhiên.
Cố Trường Khanh vừa soi gương, chỉnh trang lại một lượt vừa hỏi:
– Ai?
Phùng Tước cười cười:
– Cô họ của anh, cũng chính là mẹ của Triệu Nghị đó!
– Cô Triệu? Đã 8 năm rồi em không gặp cô ấy đó! Cô có khỏe không?
Cố Trường Khanh vừa mừng vừa sợ.
– Cô ấy khỏe lắm, nhưng nhiều năm qua cô vẫn không kết hôn, một lòng vì công việc và con trai, giờ mở một cửa hàng tranh ở Canada, lần này về Bắc Kinh là để mở chi nhánh ở Trung Quốc. Nếu thành công thì sau này sẽ qua lại giữa Canada và Trung Quốc.
Nghe được cô Triệu vẫn sống tốt, Cố Trường Khanh rất vui, nghĩ đến việc sắp được gặp bà mà tâm tình lại kích động.
– Thế còn Triệu Nghị? Triệu Nghị có quay về không?
Cố Trường Khanh hỏi Triệu Nghị, đối với Triệu Nghị, cô đã quên sự không vui của kiếp trước, dù sao lúc đó mọi người cũng đều còn rất nhỏ, kiếp này, cô cũng đã lợi dụng anh để báo thù Khổng Ngọc Phân, đương nhiên sẽ không vì chuyện kiếp trước mà canh cánh trong lòng.
Phùng Tước nhìn cô, thấy vẻ mặt cô thoải mái thì cười đáp:
– Triệu Nghị không về, cô nói gần đây nó rất bận, nhưng sang năm sẽ về nước với thân phận là trợ lý của bác sĩ Wilson đó.
Thấy Cố Trường Khanh không hiểu thì giải thích:
– Bác sĩ Wilson là chuyên gia khoa não trên thế giới, sang năm sẽ qua Bắc Kinh để tham gia hội thảo!
Cố Trường Khanh cười cười:
– Không ngờ Triệu Nghị lại trở thành bác sĩ, nhưng khí chất của anh ấy quả thật là rất giống.
– Anh cũng thấy nghề bác sĩ này rất hợp với nó.
Hai người nói chuyện, rất nhanh đã khiến tâm tình của Cố Trường Khanh thả lỏng xuống, chỉ chốc lát sau xe đã đến bãi đỗ xe của khách sạn tổ chức tiệc.
Bãi đỗ xe chật kín rồi mà vẫn còn rất nhiều những chiếc xe khác tiến vào, Hai người xuống xe, chỉ cần có người đến thì đối phương nhất định sẽ nhiệt tình chào hỏi Phùng Tước, có người gọi tên Phùng Tước, có người gọi anh là trưởng phòng Phùng.
Mặc kệ là ai, ánh mắt họ đều đi bộ một vòng trên người Cố Trường Khanh, sau đó lại đi bộ một vòng nữa ở hai bàn tay nắm chặt của bọn họ, cuối cùng mỉm cười đầy ý nhị:
– Phùng Tước, bạn gái sao?
Lúc này, Phùng Tước sẽ mỉm cười, lịch sự đáp:
– Đúng, là bạn gái tôi.
Anh kéo cô vào khách sạn, đại sảnh khách sạn treo một chữ “Thọ” rất lớn, bên trong xếp hơn hai chục bàn, đa số đều đã kín người, không khí rất náo nhiệt.
Phùng Tước tìm được người nhà mình ở vị trí chính, sau đó quay đầu nói với Cố Trường Khanh:
– Đi theo anh!
Từ sau khi hai người bước vào, ánh mắt mọi người hầu như đều đổ dồn vào bọn họ, nhất là Cố Trường Khanh, có nhiều người đều ngầm đoán thân phận của cô. Cố Trường Khanh vừa về nước không lâu, người nhận ra cô cũng không nhiều.
Cố Trường Khanh bị ánh mắt của mọi người nhìn mà có chút lo lắng nhưng chỉ chốc lát sau đã lại bình thường trở lại, vẻ mặt cử chỉ lại thoải mái.
Cô vốn không phải là người không thể xuất hiện trong những bữa tiệc công khai, chỉ là vì đối mặt với người nhà Phùng Tước nên mới có chút lo lắng, nhưng không khí ở đây ngược lại lại khiến cô bình ổn lại. Nhất cử nhất động, nhăn mày mỉm cười đều lộ ra sự quý phái.
Cô đi theo Phùng Tước đến chỗ chủ vị, thấy nơi đó đã ngồi kín một nửa, Cố Trường Khanh biết đây đều là người nhà của Phùng Tước, không khỏi hít sâu một hơi.
Phùng Tước quay đầu cười nói với cô:
– Đừng lo lắng, hôm nay anh sẽ luôn ở bên em.
Chỉ một câu nói đơn giản lại khiến Cố Trường Khanh an tâm hơn rất nhiều.
Cố Trường Khanh đi theo Phùng Tước đến bên bàn, ánh mắt nhanh chóng đảo qua một vòng, thấy một đôi vợ chồng lớn tuổi ngồi ở chính giữa, đó hẳn là ông bà nội của Phùng Tước, bên cạnh là một đôi vợ chồng tuổi trung niên, dung mạo xuất chúng, khí chất bất phàm, Cố Trường Khanh biết đây chắc chắn là cha mẹ của Phùng Tước. Cố Trường Khanh cảm thấy Phùng Tước rất giống mẹ. Mà Triệu phu nhân Cố Trường Khanh vốn quan tâm nhất lại ngồi bên cạnh mẹ Phùng Tước, đang mỉm cười nhìn cô. Cố Trường Khanh nhìn bà mỉm cười coi như chào hỏi, lúc sau sẽ tìm cơ hội nói chuyện. Mà bên cạnh ông bà nội Phùng Tước còn có một đôi nam nữ tuổi trung niên, không biết là thân phận gì.
Trong lúc Cố Trường Khanh nhìn bọn họ thì bọn họ cũng nhìn Cố Trường Khanh. Trước đó, bọn họ rất tò mò với cô gái đã khiến con mình quên cả sống chết, sau lại nghe nói cô gái này trốn được rồi lại quay về cứu con mình, lòng đã có chút hảo cảm, giờ thấy Cố Trường Khanh thì lại càng thêm yêu thích.
Cố Trường Khanh vẫn mỉm cười thoải mái, trấn định thong dong. Cách ăn mặc thanh nhã và giản dị, đôi mắt trong veo sáng bừng, mái tóc đen bóng mượt, làn da trắng hơi ửng hồng, dáng người cũng khỏe mạnh. Dù không quá xinh đẹp nhưng cũng khiến người ta thấy thoải mái. Mấy người đều thầm gật đầu, ấn tượng ban đầu không tệ. Lấy vợ mà, vẫn nên lấy cô gái đoan trang đáng yêu, đâu cần xinh đẹp như minh tinh làm gì.
Bên kia, Phùng Tước nói với đôi vợ chồng già:
– Ông nội, bà nội, con đi đón bạn nên đến muộn!
Sau đó lại đi đến bên bà nội tóc đã hoa râm, cười nói:
– Chúc bà nội phúc như đông hải, thọ tỷ Nam Sơn.
Bà nội Phùng Tước cười toe toét, nói liền hai tiếng được được rồi ánh mắt lại nhìn qua Cố Trường Khanh, cười nói với cháu mình:
– Còn không giới thiệu đi sao?
– Đây là Cố Trường Khanh!
Phùng Tước lại giới thiệu Cố Trường Khanh cho người nhà mình.
– Cháu chào ông, cháu chào bà, chào cô chú!
Cố Trường Khanh rất lễ phép chào hỏi người nhà anh, lại đưa quà tặng cho bà nội Phùng Tước, nói hai câu cát tường.
Ông nội Phùng Tước mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, vẻ mặt rất nghiêm túc, bà nội Phùng Tước thì tươi cười, cha Phùng Tước trầm ổn, điểm này Phùng Tước rất giống cha mình, mẹ Phùng Tước có khí chất cao nhã, trẻ trung xinh đẹp. Đôi vợ chồng còn lại là bác bá của Phùng Tước.
Mẹ Phùng Tước cười nói:
– Cố tiểu thư, ngồi đi, đến chơi là tốt rồi, còn mua quà làm gì, lại khiến cháu phải tốn kém rồi!
Cố Trường Khanh mỉm cười nhìn mẹ Phùng Tước:
– Chẳng qua chỉ là chút lòng thành, cô đừng để tâm!
Cô ngồi xuống bên cạnh Triệu phu nhân, Phùng Tước ngồi bên cạnh cô.
Phùng phu nhân lại hỏi:
– Nhà Cố tiểu thư làm gì? Cha mẹ làm gì?
/261
|